Araide đặt bệnh án của Ran lên bàn, anh từ từ đưa nó cho Eri. Bà vẫn đang ngồi rất bình tĩnh, không giống như những lần trước đây anh nhìn thấy bà. Những lần trước lúc nào bà cũng mang một đôi mắt thật buồn. Cái nhìn đó khiến anh liên tưởng đến Ran khi nhìn thấy Shinichi. Hai người này có nét gì đó rất giống nhau.
- Ran bị kháng thuốc, và tôi đã cho dừng điều trị. Tôi nghĩ cảm giác sẽ sơm quay lại với cô ấy.
- Vâng, cám ơn.
Bà Eri nặng trĩu suy nghĩ một phần thì bà cảm thấy thuWong Ran, một phần bà trách cô. Tuy bà đã sinh ra cô nhưng bà chưa bao giờ dạy Ran rằng, cô phải hy sinh cho người khác được hạnh phúc cả, Ran nhìn Kudo.... là tất cả những nông nổi của tuổi trẻ, bà không hiểu tại sao cô lại dành nhiều tình cảm cho con người ấy đến thế. Bà đã thấy cô lớn lên cùng anh. Bà đã thấy cô luôn bên cạnh Kudo... vậy mà cô đã không để cho người đó biết mình đang ra sao... Trong cơn mê Ran luôn chỉ gọi một cái tên duy nhất. Shinichi... Ran không giống những gì bà muốn. Ran miệng thì nói không cần thằng nhóc ngỗ nghịch ấy nhưng bà thấy ánh mắt cô chưa hề rời khỏi anh một giây. Ran nói chỉ cần con người ấy hạnh phúc... nhưng bà đã nhìn thấy thái độ đau khổ khi Shinichi lướt qua. Bà biết hết... biết tất cả nhưng không thể nào làm khác đi được.
Lặng nhìn Araide đang giảng giải thêm về các cách điều trị mà bà không thể nào tập trung nổi. Bà lo cho Ran... tại sao nhiều bệnh viện như vậy, Kudo lại xuất hiện ở đây? tay trong tay với một người con gái khác? Và Ran lại là người phải gánh chịu tất cả?... liệu chuyện này sẽ đi về đâu...
--------------------
Ran ngồi bó gối trong phòng, vẫn chưa hết bàng hoàng về những chuyện xảy ra. Ran nghe tim mình chùn xuống khi nhìn thấy con người ấy... Con người lướt qua cô không hề do dự. Shinichi không còn quan tâm nữa... cô đã nghĩ anh sẽ chạy đến và tìm mọi cách biết được vì sao cô lại ở đây...thế nhưng không, con người ôm cô run rẩy...hy vọng cô đừng đi. Con người nhìn cô với ánh mắt nồng nàn... tất cả đâu còn nữa. Vồn vã yêu thương...tất cả mất hết rồi... chỉ còn lại một sự hờ hững khó tin. Cô đã gây ra cớ sự gì đây? cô đã đẩy anh đi...thì còn tư cahcs gì để níu giữ anh lại nữa? Shinichi...
-------------------
Asami nhìn đôi mắt Shinichi dán vào không gian. Kể từ sau khi gặp cô gái ấy, anh không hề nói một tiếng nào với cô. Những cảm xúc làm cô không hiểu nổi, sự đố kị chợt dâng lên trong lòng. Cô gái ấy là ai? Tại sao Shinichi lại trở nên như thế? cô ấy tên là Ran Mori... có phải không?
Cô thở dài, chưa bao giờ cô hiểu nổi anh...dù cho anh có ở bên cô nhiều đến thế nào. Shinichi là người duy nhất đối xử với cô ân cần... sau cái chết của tất cả người thân yêu... Shinichi... Shinichi...
Cô chợt thấy một sự xao động trong mắt anh, cái nhìn ấy thật yếu đuối.. trái hẳn anh thường ngày. Đột nhiên cô muốn ôm người ấy vào lòng.
Shinichi nhận ra vòng ôm nhẹ của Asami. Anh bối rối đẩy cô ra:
- Em làm gì vậy...
- Shinichi... anh làm sao vậy? trông anh không khỏe tí nào....vì cô gái ấy phải không?
- Đừng nhắc đến Ran nữa!
Shinichi tức giận, giọng anh lớn đến mức ngạc nhiên, Shinichi chưa bao giờ đối xử với cô như vậy... Asami nhận ra... cô gái ấy co ý nghĩ thế nào với anh... vậy tại sao? Cô chợt cảm thấy mình yếu đuối quá... những cơn đau chợt dâng đầy lồng ngực... cô ôm ngực mình... Shinichi lo lắng chạy lại gần.
- Em có sao không?
- Shinichi...
Phải... nếu có anh cô sẽ không sao... dù đó là ai, cô không cho phép anh rời khỏi mình... tuyệt đối không được.
---------------
Shinichi mở cửa và nhìn vào gương, không có gì khác ngoài một cậu trai đôi mắt màu trời nhìn lại anh. Lịch mỗi ngày của anh luôn bắt đầu ở bệnh viện, anh không thể bỏ rơi cô gái ấy... Anh không hiểu tại sao mình lại cảm thấy có lỗi khi cô ấy tự tủ... Anh đang cố gắng làm mọi việc để cô ấy không làm điều gì tương tự một lần nữa. Chết đâu giải quyết được gì... tất cả không thế giải quyết nếu chết đi... Bình thường cô gái ấy luôn hoạt bát nhanh nhẹn. Nhưng bây giờ lại tìm đến cái chết sao? Hôm qua anh đã nhìn thấy Ran. Anh đã cố gắng để không bao giờ gặp lại cô nữa... nhưng không thể. Cô ấy đã nhìn anh trên tay của người đó... biết trách ai đây? trách tại sao mình không giữ được cô thôi. Ran nhìn anh với ánh mắt thật buồn. Anh tự hỏi Ran có ý gì? Thương hại anh chăng? Cô nghĩ Kudo Shinichi sẽ quỳ xuống và van xin cô quay lại một lần nữa sao? lòng kiêu hãnh, sự tự tin của anh bị cô chà đạp không thương tiếc... sau những điều đó cô vẫn nhìn anh bằng đôi mắt ấy sao? Anh không cho phép mình nhắc đến Ran nữa... cô ấy sẽ phải ngủ mãi trong tiềm thức của anh thôi... và anh không cho phép mình rung động nữa. Vấn đề duy nhất... tại sao cô lại ở đó? trong bộ dạng như thế...
Sắc mặt cô ấy không giống như đang bị bệnh gì... hay vì cô ấy bị bệnh gì đó... nhưng vẫn không biểu lộ qua vẻ ngoài? Hay là vì Araide? cô ấy vào viện vì hắn ta? Những ngày trước anh thấy Ran biến mất... liệu có phải cô ấy đã vào đây... bệnh viện! Chợt Shinichi dừng lại... khoan đã... anh không cần phải quan tâm gì đến người đó nữa. Không được, và lần đầu tiên Shinichi tự trấn áp được lí trí mách bảo phải tìm ra sự thật. Và lần này anh không nghĩ đến việc đó lần nữa. (=]]~ để Shinichi suy luận tiếp hỏng chuyện hết =]]~~ )
Shinichi thở dài và ra khỏi nhà, nếu anh không đến... Asami sẽ không ăn gì... anh luôn nhìn thấy cô trầm ngâm khi anh chưa đến... vẻ mặt đó là một sự cô đơn không gì sánh nổi. Anh vẫn bước qua công viên của bệnh viện như mọi khi. Anh nhìn thấy một cô gái đang cẩn thận tưới từng nhánh hoa... trong bệnh viện có phun nước tự động vậy thì sao lại làm việc này? Anh tò mò muốn nhìn thấy mặt của người đó... Sững sờ... Ran Mori.. Shinichi không ngạc nhiên như mình vẫn tưởng. Hôm qua anh cũng thấy cô trong viện mà... có gì đáng ngạc nhiên đâu. Anh có nên phơt lờ đi không? Đôi mắt ấy nhìn anh... môi cô mấp máy:
- Shinichi...
Anh nghe giọng nói quen thuộc từ lâu...
- Kudo.
Lần này thì anh lỡ mất một nhịp thở của mình. Sao Ran lại gọi anh là Kudo? Cái quyết tâm không gặp cô... đối xử với cô như hai kẻ lạ đâu rồi? Cảm giác đầy khó chịu này là gì? Ran thả chiếc bình xuống và hỏi gì đó thật nhỏ:
- Cậu và cô gái ấy... là gì?
Sau tất cả những gì cô làm...giờ cô muốn quản lí anh nữa sao? Shinichi chợt cảm thấy giận... rất giận.. nó làm anh không làm chủ được mình nữa.
- Có liên quan gì đến cậu sao?
Câu nói của anh làm Ran kinh ngạc. Cô không nói được gì chỉ nhìn anh bằng một đôi mắt thật buồn... Shinichi đột nhiên thấy có lỗi trước đôi mắt ấy... Anh quay đầu bước đi.
Trong bóng tối một cô gái đang đứng nhìn... trong mắt anh là toàn bộ những gì cô lo sợ... anh đã buồn thế nào khi nhìn thấy Ran... cô nhìn cô gái ấy... không chút sợ hãi... không chút ngạc nhiên. Cô tự hỏi mình đang làm gì thế này... Dù cô là ai... cô cũng không được phép cướp mất Shinichi của tôi... Cô chợt ghét cái vẻ yếu đuối ấy quá thể... Ran Mori...
-------
Tớ phát hiện ra một điều...thì ra từ lâu nay các bạn đọc chùa hơi bị nhiều ấy ~~ cái kết ấy... chắc tớ sẽ cho kết vào chap 8 (end fic luôn rồi) cám ơn mọi người vì tất cả... ^^~~ yêu mọi người lắm ~~
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (3 votes)
Em ghét đọc fic này lắm vì lần nào đọc cũng tốn...bọc khăn giấy *em dùng biện phép nói quá 1 chút ạ^^* Thật tội cho Ran lun phải gánh chịu đau khổ 1 mik và cũng tội cho Shinichi nữa chứ, ai cũng tội hết trơn Mong Ran sẽ hok...có chuyện gì xảy ra và sớm về bên Shinichi Tks ss 1 phát và mong chap mới nhìu nhìu^^
Kazuha lặng lẽ bước trên cổng bệnh viện Haido. vì một vài lí do giờ cô phải đứng chờ Heiji, anh cứ luôn như vậy, bỏ mặc cô và chạy biến đi đường nào không biết. Cô ghét bệnh viện, lúc nào cũng có những người thân yêu bỏ rơi cô từ bệnh viện. Cô ghét cái mùi thuốc sát khuẩn ở đây... Đang bước đi chợt cô nhìn thấy Ran, cô đang thả một hạt giống vào mậu chậu cây bé bằng bàn tay. Những chiếc vân xanh nhẹ uốn ở quanh chậu. Kazuha vội chạy đến:
- Ran! Sao cậu lại ở đây?
Ran bối rối quay lại, là Kazuha cô không thể nói gì hơn, chỉ im lặng mỉm cười... Sao Kazuha lại ở nơi này. (nhớ kĩ... đáng lẽ chap 3 xuất hiện mà quên mất... làm suýt nữa phi logic truyện của người ta >"< ) Ran cầm chiếc chậu đã được vun xới cẩn thận lên và đứng dậy. Dạo gần đây cô đã không cần ngồi xe đẩy nữa. Cảm giác quay lại với cô từng chút một... nó làm cô có thể cảm nhận được xung quanh, mặc dù rất nhạt nhòa, mơ hồ. Kazuha nhìn quanh quất như thể tìm ai đó...
- Này Ran... Kudo đâu?
Câu hỏi làm Ran gần như không thở được. Cô không biết nên trả lời sao với Kazuha... Kazuha nhìn ánh mắt ấy chợt một cảm giác không yên tâm trỗi dậy. Kudo...bỏ mặc Ran sao? Cậu ấy có thể như vậy sao? Ran đã từng chờ đợi cậu ấy ...thật lâu... mặc dầu xung quanh luôn có rất nhiều người để ý... Ran nhìn chậu cây...ấp ủ đong đầy yêu thương.
Hoa gió... khi gió đến những cánh hoa sẽ lìa cành...
- Ran... Sao cậu không trả lời ... Ran?
- Kazuha...cậu đến đây làm gì vậy? ...đừng nói với ai...cậu thấy mình ở đây nhé... trong bộ dạng thế này.
Kazuha gật đầu, chợt cô nhìn thấy Ran đang hướng về một phía khác. Miệng mấp máy ra điều gì đó thật vô nghĩa. Theo hướng ấy, Kazuha nhìn thấy người mà cô thắc mắc... Kudo và một người con gái khác. Cô tự hỏi đó là ai nhỉ? Vài phút sau, cô nhìn thấy anh đưa cho cô gái một chai nhựa đầy nước, Kudo có bạn gái mới sao? Cô quay sang nhìn Ran... Ran đang ngây người giây phút ấy. Ánh mắt thật buồn... Kazuha vội bước ra trước mặt hai người, Ran không kịp ngăn lại, Ran vội đi vào góc khuất..
- Cậu làm gì vậy... Kazuha?
Kazuha đứng trước mặt Shinichi, ánh mắt hình viên đạn đúng nghĩa.
- Kudo...cậu làm gì ở đây vậy?
Shinichi không trả lời... vấn đề lớn nhất cô quan tâm là tại sao anh lại bỏ mặc Ran mà đi chăm sóc cô gái này cơ. Cô gái chợt lên tiếng
- Cậu là người quen của anh Shinichi à? Tôi là Asami Tsukira.
Gạt đi cái bắt tay đó. Cô vẫn nhìn Shinichi bằng ánh mắt trách móc và hỏi cung dồn dập. Shinichi vẫn không quan tâm, anh trầm ngâm làm Kazuha tức điên lên. Anh chợt đứng dậy nắm tay Asami
- Về phòng thôi...
Kazuha nhìn hai người đi ra khỏi mình. Cô chợt gào lên
- Kudo? Còn Ran thì sao?
Cô thấy con người ấy bước chậm lại hai giây trước khi nói
- Ran thì sao? cô ấy là gì của tôi? Cậu có tư cách gì mà xen vào?
Kazuha ngạc nhiên, cô đứng như chôn chân xuống đất... Cậu ta đáng sợ quá
Cô ấy là gì của tôi? Ran mỉm cười cay đắng. Phải rồi... cô đâu là gì của anh? cô đâu cần phải can thiệp vào... Ran chợt cảm thấy nghẹn ngào ở cổ họng, nước mắt chợt dâng tràn... có xứng không? có đáng không? khi lúc nào cũng khóc vì anh? Ran lắc đầu cho vơi nước mắt khi Kazuha lại gần.
- Ran... tớ nghĩ không có gì đâu... mà cậu có thể nói cho tớ biết cậu đang bị bệnh gì không?
Ran cười, cô không nói. Trong cô giờ chỉ còn cảm giác vừa mất đi một thứ gì đó thật quan trọng. Đó là lựa chọn của anh, cô sẽ tôn trọng nó... người anh đi suốt cuộc đời này... có lẽ sẽ là cô ấy. Ran miễn cưỡng ... dù gì cô cũng đâu còn nhiều thời gian? Không có Shinichi... điều này làm cô thoải mái.
---------------
Mặc dù không biết rõ về bệnh tình của Ran nhưng Kazuha vẫn thường xuyên đến, cho dù cô ấy phải nói với Heiji đủ mọi lý do để có thể ở lại Tokyo. Ran cảm thấy đỡ buồn... vì Kazuha suốt ngày nói về chuyện cảu cô ấy và Heiji...cho dù có giấu diếm thế nào... Ran biết cô bạn rất yêu Heiji... điều này làm Ran mỉm cười mãi. Cái cây của cô... sao nó vẫn chưa mọc mầm thế nhỉ... Ran đặt chậu cây lên bệ cửa sổ và cùng Kazuha ra vườn.
Kazuha chợt nhìn thấy Asami... cô tự hỏi cô gái ấy đến đây làm gì? Ran nhìn thái độ của Asami... không biết sao lại cảm thấy bất an. Asami khoanh tay trước ngực, giọng vô cùng hằn học. Cô cố gắng mỉm cười nhưng bị câu nói của Asami cắt ngang:
- Đừng giả vờ thiên thần với tôi.
Ran khưng lại. Có chuyện gì vậy nhỉ? Cô ấy lại gần và nói thật nhỏ với Ran. Giọng cô ta như một con rắn luồn lahcs vào tai Ran:
- Đừng nhìn tôi như vậy.. Mori à. Tôi nghĩ cô đang tìm đủ mọi cách để Shinichi quay về bên cô thì phải... A... tôi thấy cô chưa đủ quyến rũ đâu...
Ran ngạc nhiên, người con gái này... thật sự là người mà anh chọn sao? Asami nhếch môi cười làm cô sởn cả gai óc. Người con gái tính nghịch chạy vào phòng cô đâu rồi? Thay vào đây là cô ấy? một kẻ đáng sợ.
- Tôi không có!
Kazuha vẫn đứng yên quan sát... cô mỉm cười tội nghiệp cho Asami.
- Này, sao cô không về mà giữ lấy Shinichi này nọ. Cô đến đây có phải vì sợ cậu ấy sẽ quay về bên Ran?
Asami nhìn Kazuha không trả lời được câu nào... chợt cô nhìn Ran với ánh mắt ươn ướt... đôi mắt cô long lanh... Ran nhìn thấy một giọt nước mắt khẽ rơi...
- Mori à.. tớ và Shinichi chỉ là một người bạn... Cậu đừng nói như vậy... xin cậu đừng bắt tớ rời xa anh ấy... tớ biết anh ấy là của cậu.
(cảnh này có nhiều trong phim lắm nè =]]~~ )
Ran không hiểu... gì nữa đây? sao cô gái này lại thay đổi thế không biết. Hai tính cách chăng? Asami đột nhiên ngã xuống. Cô đau đớn ôm ngực:
- Ran... trả lại tớ...thuốc....tớ...không...thể...
Ran ngạc nhiên. Cô có lấy gì đâu? Asami quằn quại khóc lóc. Từ bên ngoài cô nhìn thấy có người chạy vào, đưa cho cô ấy một viên thuốc gì đó... người đó bế sốc cô ấy lên và nhìn cô bằng vẻ vô cùng xa cách.
- Tại sao cậu lại làm thế? Tớ biết cậu không thích cô ấy... nhưng đừng làm vậy một lần nữa... cô ấy có thể chết đấy... dù là Ran...tớ cũng sẽ không tha thứ đâu.
Ran sững sờ...cô hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi. Cô nhìn anh bằng đôi mắt bình thản. Chính Shinichi cũng bị bất ngờ vì ánh mắt đó:
- Cậu có thật là Shinichi không?
Shinichi thấy Asami đang kéo tay áo anh, cô lắc đầu
- Đừng trách Mori...em không sao mà. Chúng ta về phòng đi.
Shinichi gật đầu và bước đi cùng Asami. Cô ấy tặng cho Ran một nụ cười đắc thắng. Kazuha bị tay Ran giữ chặt lại. Cảm giác toàn bộ quay về với Ran, hơi ấm của da thịt... vị mặn của nước mắt, nhưng tại sao? lại quá tồi tệ thế này? Ran cười và nắm chặt tay lại... cô sock thật sự. Không ngờ anh lại có thể nhìn sự việc bàng quang đến vậy. Shinichi mà cô biết là như vậy sao? Đầu tiên là không quen còn giờ thì đe dọa...
Ran cảm thấy nước mắt mình vơi đi rồi... hết nước mắt để khóc vì anh mất rồi.
@ShinxRan_couple: cám ơn em... vì dù tốn giấy cũng vào ủng hộ ss ^^~ cái topic này ít người vào... nên thấy ai com là mừng quá thể..
@ Night: Ss không biết nữa... Sad-fic vì ss thấy nó không vui... chứ đây là fic Shinran làm sao chia căt nổi họ... >"<
@ all: đừng spam trong topic này nữa... nó ít com... ss biết nhưng ss không cần kiểu vào xin phong bì rồi thư gì đso để câu bài đâu. Ss có thái độ phản cảm về Spam. Có gì các em thông cảm. ủng hộ thì Ss cảm ơn.. chứu hai bài liên tiếp spam thì ss không cần thiết lắm đâu. (làm ad với mod nhiều trong các forum nên giờ chưa bỏ được tính đó)
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (2 votes)
Em xin tem Em biết ss sẽ ko chia cắt ShinRan mà dù trong tình yêu cảu họ có nhiều thử thách Mà cô gái kia cố tình giả vờ lúc Shin đến hả chị Cố lên nha ss , e ủng hộ = 1 cái vote
Khuyến mãi luôn chap 6 =))~ bù lại hôm qua không post bài hì hì
Chap 6: 48 giờ?
- Ran...tớ đã nói với bác sĩ chuyển cậu xuống phòng cạnh công viên rồi.
Kazuha chạy vào khoe Ran thành tích mới có được. Dạo gần đây sức khỏe Ran chuyển biến tốt lên nhiều, không cần phải ở phòng cách ly nữa (làm hơi quá chứ cáchly là khỏi ra ngoài luôn =]]!~). Kazuha đã vặn vẹo Araide để biết về bệnh tình cảu cô. Ran biêt chứ, cô bạn đã ôm cô khóc nức nở cơ mà, Phong chỉ độc nhất một chiếc giường và có cửa sổ nhìn ra vườn. Ran có thể ngửi được mùi hương dịu của cỏ cây... mùi thơm phảng phất của chậu linh lan trước mặt... làn gió mơn mởn trên má cô để lại một cảm giác thật dễ chịu. Ran luồn tya vào tóc và nâng mái tóc dài của mình lên , cho nó thả tự do theo gió.
Đừng làm vậy nữa...dù là Ran tớ cũng sẽ không tha thứ
Vậy sao? Ran mở mắt, nhìn khu vườn ngập tràn nắng và gió. Dù là Ran? vậy nếu là Asami...cậu sẽ tha thứ sao? Ran bất giác mỉm cười. Shinichi đã thay đổi. Anh không còn tin cô nữa rồi.
Mình làm sao thế này? Cảm xúc hỗn loạn làm Ran không thể thở nổi, Vì sao lại như vậy? Ran thở dài, trong bệnh viện bức bối làm cô khó chịu theo chăng?
-----------
Asami đan những ngón tay của mình vào nhau, thuốc trợ tim luôn ở trong túi (thế mà nói Ran lấy =]]~~) Từ khi trở về phòng Shinichi không hề nói một tiếng nào. Cô tự hỏi là vì cái gì? Shinichi mở cánh cửa và cô nhìn thấy loáng thoáng một cô gái tóc nâu đỏ:
- Vậy sao? cám ơn cậu... Vấn đề là cả nguyên lí hoạt động nữa.
Giọng Shinichi hơi khàn, cô gái lạnh lùng lên tiếng
- Tốt thôi, tớ sẽ giúp cậu. Nhưng cậu còn phải ở đây bao lâu nữa?
Cô nghe giọng anh nhỏ hơn nữa
-....Chưa được.
Shinichi bước vào, anh lặng lẽ nhìn Asami. Siết chặt bàn tay anh nói với vẻ lạnh lùng
- Asami Tsukira, cô đừng bao giờ hiểu lầm về tất cả. Chuyện lúc nảy... tôi vẫn còn khá nhiều nghi vấn... nếu tôi biết tôi đã bị đặt vào tình thế mà cô tạo ra... tôi thề không để cho cô yên đâu.
Shinichi đóng sập cửa lại. Asami kinh ngạc... anh không bị qua mặt như cô vẫn tưởng. (=]]~ )
-------------------------
Ran cầm chậu cây của mình, gieo lâu rồi mà vẫn chưa chịu nảy mầm... Cô chăm sóc thế nào thì chậu cây vẫn không nảy mầm. Hay mình đem nó ra vườn? Ran đi trên những hành lang và nhìn ra lan can... Cô đặt chậu hoa lên đùi và cảm nhận không khí buổi sáng. Một chút nắng nhẹ, những đám mây đen giăng kín trời... Gió đem mùi huơng cây cỏ đến cho cô... mùi hương hoang sơ và thanh bình. Ran vẫn còn nhớ thái độ đó... thái độ ăn tươi nuốt sống cô của Asami... không ngờ cô ấy lại như vậy...
Gió...
Một bàn tay mang theo bao khao khát nhớ thưong...
Không thể quên được... người con gái với ánh mắt màu tím nhạt... Cô vẫn ngồi đó... yên bình...
Cô có biết là có người nhớ cô đến thế nào? cô có biết... tất cả những gì anh đã làm là vô nghĩa... khi cô xuất hiện... tất cả cảm giác trong anh dường như vỡ vụn...
Lúc nào anh chỉ hướng về một người con gái... Nắm bàn tay lại...
Anh khẽ thì thầm tên cô...
Ran...
Nhưng gió không thể mang theo giọng nói của anh đến cô được... chẳng lẽ anh chỉ có thể đứng nhìn cô từ xa thôi sao... có phải khi biết anh tìm được hạnh phúc gì đó như cô tin... cô sẽ lại trở về bên anh?... anh chỉ cần nhìn thấy cô... mỗi ngày...
Dù tình cảm của cô...hướng về người khác....
---------------------- - Gì cơ? Ran...cậu có điên không đấy? Cậu làm sao mà rời khỏi viện được? Ran nghe giọng kazuha lanh lảnh cất tiếng. Cô đã nói với tất cả việc cô muốn xuất viện...cô nhất định phải đến một nơi... cô nhất định phải làm thật nhiều việc trước khi...quá muộn.
- Này, Ran..con đừng đùa như thế... sức khỏe của con...
Bà Eri không thích thú mấy ý tưởng này. Cô không rời khỏi đây vì Asami hay Shinichi... cô không trốn tránh mà...
- Xin cho con hai ngày thôi... con hứa sẽ quay lại mà...
Ánh mắt Ran như van nài. Không ai có thể làm ngơ với ánh mắt khẩn thiết như vậy.
- Con sẽ làm gì với bốn mươi tám tiếng chứ? Ông Mori hỏi Ran, bằng một giọng nghiêm túc hiếm hoi.
Ran không nói chỉ im lặng lắc đầu... Ran...[/ÔTaastc ả mọi người đều suy nghĩ, nhưng ông Mori lên tiếng trước:
- Ta nghĩ... nên cho Ran đi... con bé không thể ở mãi ở đây...chỉ ờm... hai ngày thôi mà.
BÀ Eri lườm ông Mori bà không muốn cô đi đâu hết...nhưng ông lại nhìn bà với ánh mắt nghiêm nghị, bà như bị ông làm tan chảy tính cô chấp của mình.
- Được rồi... Ran.
-------------
Ran khoát bộ váy màu trắng sữa của mình vào. Trời hôm nay vẫn có nhiều mấy đen như vậy... Ran đi dạo trên những con đường quen thuộc, lòng chợt buồn man mác, Những chiếc lá rơi nghiêng tầm mắt của cô... Gió như cũng muốn nhắc nhở Ran về những kỷ niệm không nên nhớ... [i]Shinichi Ran nhìn thấy tấm bngr hiệu với chứ Kudo thật lớn... sau tất cả cô lại ở đây sao?
- Sao cậu cứ rủ tớ đi học mãi thế... cho dù cậu biết tớ không quen dậy sớm?
- Vì...tớ thích thế...
Ran giơ tay định ấn chuông như thói quen... nhưng cô dừng lại... cô đang làm chuyện ngu ngôc gì vậy? Tại sao cô lại đến đây? cô luyên tiếc gì nơi này...
..:Flashback:..
- Ừm, không phải là tốt đâu... Ran đang chuyển biến tệ hơn... ngưng thuốc giúp cơ thể cô ấy khá hơn trước...nhưng không ngăn ngừa được căn bệnh...
Giọng Araide hơi trầm. Tiếp theo đó cô nghe tiếng Kazuha thở dài
- Còn cách nào không anh? Ran không thể chết được...
- Với sức khỏe hiện nay... nếu cắt bỏ phần đó thì ... nhưng di chứng là khó tránh khỏi... lỡ như...Ran mãi không tỉnh thì sao?
- Nhưng...
Kazuha không kiềm được tiếng khóc. Sau cùng cô chỉ nghe giọng Araide thật buồn:
- Nếu không... tháng sau... Ran sẽ khó lòng qua khỏi.
..:End:..
Ran thở dài...cô chưa bao giờ thích nước mắt cả... vậy mà có quá nhiều người khóc vì cô. Thời gian của cô...ngày càng vơi dần đi rồi.
cô không thể làm phân nửa điều cần làm nếu chỉ còn vỏn vẹn một tháng. Một chiếc xe đi bên cạnh cô khi Ran đi được khỏi nhà Shinichi mấy bước. Ran dừng lại và nhìn người đang ló đầu từ trong xe nhà, một nụ cười tưoi và mái tóc màu nâu...
- Ran, chào cháu...
- Cô Yukiko... (đúng không ta? >"<) Ran cúi chào
- Cô mới về Nhật sáng nay... Chàu đến mà sao không vào nhà? trưa nay cô sẽ nấu gì đó đãi cháu nhé.
Ran nhớ đến những món ăn... mà cô Yukiko hay nấu, dù khách sáo vẫn không khen ngon nổi... nhưng nếu vào nhà... Shinichi ở đó thì sao? Ran không từ chối nổi nụ cười đó... mà cô không biết rằng...mình đừng bao giờ đồng ý thì tốt hơn.
Ran mỉm cười và vào nhà theo Yukiko. Cô thỏ dài, cuối cùng cũng phải vào đây. Ran đi vào cửa thì thấy Yukiko đang khựng lại, cô ló đầu vào bên trong. Shinichi đang ôm Asami và làm điều-mà-các-bạn-đang-nghĩ-đến đấy. Yukiko đứa hai tay vỗ vào nhau trước khi môi họ chạm vào nhau
- Stop...
Shinichi nhìn thấy Yukiko không mấy ngạc nhiên, trong khi đó Asami ngựuong ngùng đứng sau anh. Ran bối rối vào nhà, cô không dám nhìn mắt Shinichi...vì sợ mình lại sẽ phải nhìn thấy cái gì đó. Anh đã...trở nên như vậy từ lúc nào?
- Ai vậy anh? Asami thắc mắc nhìn Yukiko. Bà kéo Shinichi lại gần và nhéo anh một cái..
- Ta là mẹ nó.
Asami cúi đầu chào trong khi Yukiko nhìn Shinichi tra hỏi
- Hai đứa làm trò gì vậy hả?
- Như mẹ thấy đấy... Shinichi ậm ờ và đi vào trong. Yukiko nhìn theo hình ảnh đó với một nụ cười con không qua mắt mẹ đâu...con trai
Ran không thể nở nụ cười nổi... haiz cô ước mình đừng nhìn thấy gì có phải tốt hơn không. Shinichi lấy chìa khóa xe và cầm tay Asami
- Giờ về thôi...
- Em không muốn...
Asami liếc nhìn Ran, Shinichi nhìn cô và cất chìa khóa lại vào chỗ cũ.. tốt thôi
@Night: thì đúng là giả vờ...những đừng vội trách Shin >"< hì hì... cám ơn em vì lời động viên...ss chỉ gõ lên thôi chứ viết thì gần xong rồi... ^^ cuối cùng ss vẫn không đủ can đảm để viết về... Shin Ran mãi không đến được với nhau. >"<
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (2 votes)
Temmmm!!!! Fic này hay đó ạ. Em đọc từ chap 1 rồi mà h ms comment 1 tiếng. Nhưng mà chap này làm em rụng tim luôn!!!! Làm sao Shin-sama có thể làm NHƯ VẬY hả ss?
ôi la la ... ss lại quên đem bản thảo rồi... Sr các tình yêu...hẹn chap lại sau nhá >"< @all: sao ai cũng nhìn Shin với ánh mắt hình viên đạn thế kia... ghê quá đi...
Chap 7: Cao trào...
Ran đã tự nhủ mình thật ngu ngốc, Ran đã tìm cách bảo vệ mình bằng nhiều lí lẽ thế mà vẫn không thể tìm ra một lý do nào mình nên ở đây lúc này... Chậc, có vẻ như cô là người thừa thải ở đây. Tất cả mọi người đều hình như quên mất sự hiện diện của cô thì phải,Ẩn bỏ ra nửa ngày trời chỉ để đến đây...xem kịch thôi sao? Asami liên tục gắp thức ăn cho Yukiko, rồi thì ăn và khen ngon lấy ngon để, rồi thì cô nàng đút cho Shinichi ăn. Trông họ vô cùng tình tứ nữa chứ... Tại sao mình lại đến đây? Ran lắc đầu xua đuổi mọi ý nghĩ... Cô cảm thấy có vẻ mình nên đứng dậy thì hơn. Không khí gượng gạo đến khó tin, Shinichi cứ nhìn cô đang cúi mặt xuống bàn... ai mà ăn ngon nổi với ánh mắt ấy? Ran ơi là Ran...sao mày ngu thế, đến đây...bỏ ra nửa ngày làm gì Ran quay sang cười với Yukiko :
- Cô Yukiko... cháu muốn đi vệ sinh...
Cô đứng dậy và lặng lẽ bước đi, Ran nhìn gương mặt mình trông gương. Một sự tiều tụy thấy rõ, đáng lẽ cô phải dành nửa ngày để đi chơi mới phải... haiz... thời gian đâu thể quay lại. Ran thở dài và rửa gương mặt của mình. Làn nước làm cô thấy tươi tỉnh hơn...
Ran quay sang kiếm cái khăn hay treo trên giá nhưng không kịp... nó đâu mất rồi, cố gắng mở mắt...Ran nhìn thấy Asami đang cầm nó. Lại có chuyện nữa rồi. Linh cảm của Ran ít khi sai, Asami nhìn Ran giật lại cái khăn và lau nó. Cô mỉm cười rất ngọt ngào:
- Tôi tự hỏi sao cô lại mặt dày thế nhỉ? sao cô lại đến nơi mà không ai thích sự hiện diện của cô thế?
Ran thở dài, cô có muốn đến đây đâu. Toàn lý do không đâu nên cô mới bước vào nơi này đây... Asami vẫn tiếp tục nói:
- Cô thấy đấy... anh Shinichi thích tôi biết bao nhiêu...nếu lúc nảy cô Yukiko không về, có lẽ chúng tôi đã trãi qua một đêm đầy ý nghĩa... (ai nghĩ bậy bạ là coi chừng )
Ran nghẹn lời, chẳng có gì vui ở đây cả... cô lướt qua Asami không nói gì, thái độ hờ hững của Ran làm Asami tức điên lên. Cô nàng giơ tay định đẩy Ran xuống cầu thang... nhưng khả năng nhận biết và né tránh của Ran rất tốt. Cô né sang một bên và Asami mất đà rơi xuống. Cô nàng quay vòng vòng và tiếp đất trong trạng thái không hay ho gì. Máu từ trán chảy ra. Vừa lúc đó thì Shinichi và Yukiko chạy vào. Họ nhìn lên phái Ran, người đang rất bình thản khoanh tay. Shinichi nhìn cô kết tội, cô thường nhìn thấy ánh mắt này lúc anh chỉ vào một ai đó và nói câu ''anh chính là hung thủ''. Ran không sợ hãi, cũng chẳng hề bối rối...Mặc cho Asami khóc lóc than thở, anh vẫn nhìn cô... Cảm giác vô cùng khó chịu làm cô ban cho anh một nụ cười thách thức ''làm sao cậu có thể chứng minh tôi có tội nào?'' Shinichi ngồi xuống và đỡ Asami lên, cô nàng nhìn Ran, mắt ươn ướt:
- Sao cô lại đẩy tôi? tôi đã cố níu tay cô lại rồi mà... tại sao cô lại đối xử như vậy với tôi?
Ran mặc kệ những lời đó, cô chỉ muốn thoát khỏi đây càng sớm càng tốt... Và như thế là cô chạy vụt đi. Cô biết nếu mình đi, thì cô sẽ không thể giải thích gì cả, nhưng cô ghét phải thấy việc anh quan tâm quá nhiều như vậy... đến cô gái ấy. Sự dối trá hiện rõ trong mắt cô ấy, anh không nhìn thấy sao?
Ran cứ chạy, chạy cho đến khi thân hình tê liệt, cô mệt mỏi quá rồi... trong mỗi giấc mơ luôn là hình ảnh của anh... Trong những lần đối chọi với tử thần... cũng luôn là anh... vậy mà tại sao??? Ran nhìn thấy thân hình mình nhẹ hẫng, cô thấy một chiếc xe đang lao về phía mình với tốc độ nhanh... chân cô tê cứng, cố nhắm nghiền mắt, Chợt cô thấy có ai kéo mình ra khỏi đó...
Đôi mắt tím dần mở ra, Kazuha đang nhìn cô lo lắng... Heiji cũng ở đó và dựa vào một cột đèn, tạm thời thôi thắc mắc tại sao họ lại ở đây... Ran nhìn thấy Shinichi chạy đến đứng gần cô... bỏ qua mọi câu chào hỏi, anh nắm lấy tay cô. Ánh mắt vô cùng kiên định:
- Sao cậu lại đẩy Asami?
Ran kéo mình tay mình ra nhưng không thể, dù có học võ nhưng sức của anh mạnh hơn cô rất nhiều... Ran phải đối diện với ánh mắt ấy bao lâu nữa đây?
- Cậu đến buộc tội tớ đấy à?
- Cho dù cậu không cố ý... thì đáng lẽ cậu phải xin lỗi chứ? cho dù cô ấy... có như thế nào thì cũng đầu tự mình lăn xuống cầu thang , tự mình dàn dựng tất cả được.
Shinichi nhìn Ran không cho cố đường thoát nào... cô bắt đầu hiểu một chút về thái dộ các nghi phạm khi đối diện anh rồi, Nước mắt chợt dâng đầy. Ran cố gắng kiềm chế cho nó đừng rơi ra:
- Này Shinichi! Cậu đâu có bằng chứng gì để nói vậy...Tại sao tớ phải xin lỗi cô ấy?
Shinichi giơ tay, bàn tay anh dường như sắp hcamj vào mặt Ran, cô đón nhận nó... anh dừng lại khi tay anh còn vài phân trước khi chạm vào da cô... nhưng trong thâm tâm...cô đã đón nhận cái tát đó rồi... đau đớn... Ran nhìn người đang đứng trước mặt mình... Kết thúc phải không?
- Shinichi Kudo... làm ơn...đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa... cứ đi với người mà cậu gọi là bạn gái đi!!!
Ran kéo tay mình ra và chạy đi. Kazuha nhìn theo Ran, cô không hiểu lý do gì Kudo lại làm như thế, cô chạy đến và dối diện với anh
- Kudo... cậu không được đối xử với Ran như thế!!!
Giọng Kazuha đầy xúc động. Ran... Shinichi không hiểu gì cả, anh lặng lẽ đứng đấy như một pho tượng, ầm thầm...
- Ran thay đổi rồi... cô ấy suýt giết Asami... Nếu cô ấy đập đầu vào nơi khác thì sao?
Kazuha thở dài, cô thấy ghét Kudo kinh khủng... thám tử tên nào cũng ngốc thế sao? Cô không cần biết Ran làm gì, cô tin Asami mới là người đứng sau tất cả..
- Chạy theo Ran đi... không thì cậu sẽ mất cậu ấy...mãi mãi...
- Tại sao phải chạy theo chứ? Chính cô ấy muốn đi cơ mà? Shinichi bướng bỉnh không chịu đuổi theo, Kazuha lắc đầu, cô cảm thấy không nói gì được với con người này nữa:
- Shinichi! cậu là tên ngốc, Ran đã hy sinh, chịu đựng làm tất cả vì cậu... mà điều duy nhất cậu làm cho cô ấy... chỉ là những tổn thương hay sao? đồ ngốc... tồi tệ... cậu không xứng với phân nửa điều cậu ấy bỏ ra...
Kazuha tuôn một tràn rồi chạy vụt đi... Ran ơi...
Thật sự là ss phải đi học ngay bây giờ... Sr các tình yêu nhá... chap này hơi ngắn (biết mà...) Nhưng ss phân đoạn ra chap 8 sẽ dài hơn... hô hô... và có lẽ mình phải viết đến chap 10 mất... cứ kiểu này thì thắt gút xong không mở nổi =))~~ dù ai nói gì thì nói mình vẫn câu nói đo... đừng ai nhìn anh Shin bằng đôi mắt hình viên đạn nữa nhá >"<
Có vài câu hỏi nè... mọi người đoán thử xem nhé?
Spoiler:
1: Ran đi đâu?
2: Lý do Shin đối xử với Ran như vậy?
3: Mọi người nghĩ làm sao để mở nút cho câu chuyện?
Đoán được có thưởng =]]~~
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (1 vote)
Temmm!!! (Sr ss zì mấy hum ne em đi du lịch, ko onl đc nên ko zô fic của ss đoc + com đc nên hum ne em com bù đây) First, em sẽ trả lời thử mấy câu hỏi của ss: 1: Ran đi tìm đến Airade (dù seo thì bây giờ Airade cũng là chỗ dựa duy nhất của Ran) 2: Shin đối xử với Ran như zậy zì: - Shin mún Ran ghen để xem Ran có thực sự còn iu Shin ko!!! - Hình như là Shin đã làm ziệc j có lỗi với cô gái kia (có thể là đã phá 1 zụ nào đó mà thủ phạm là người iu hay người thân của cổ) nên cô đã tự tử zà Shin mún bù đắp cho cô. 3: Đầu tiên là Shin thấy lạ nên đã đến gặp Airade zà Airade đã kể hết mọi ziệc cho Shin nghe!!! Đó chỉ là em đoán thui nhe Second, em sẽ ko nhìn anh Shin = ánh mắt hình viên đạn nữa!!!..... ..... mà sẽ nhìn anh = ánh mắt hình lựu đạn!!! Tại seo anh lại nỡ đối xử vs chị Ran như zậy chứ!!! Third, ss vik hay lém!!! Ss mau post típ nha!!! Ủng hộ ss nhìu!!!
Ngậm ngùi cầm phong bì E ko nhìn Shin = con mắt hình viên đạn mà , e chỉ nói hình như Shin bị ... thôi miên thôi
Còn về các câu hỏi thì : 1. Em cũng nghĩ Ran tìm đến Araide 2. Có thể Asami là người yêu của tên tội phạm nguy hiểm nhưng giờ bị mất kí ức nên Shin phải đóng giả người yêu để cô ta nhớ lại ( điều này giải thích luôn vì sao cô ta quá đáng thế ) 3. Có thể khi ở bệnh viện , bệnh án của Ran rơi từ tay Araide và Shin nhặt được
Ran dừng lại bên chiếc cầu, bên dưới là làn nước đen ngòm lạnh lẽo… thân thể biểu tình trước sự quá sức của cô. Cô không thể thở, không thể cất bước, thân hình không chút sức lực nào. Miệng khô khốc như thiếu nước nhiều ngày, nhưng tệ nhất vẫn là thị giác, mắt cô mờ dần chẳng thấy gì phía trước nữa… Cô biết mình đã đến giới hạn rồi. Cô biết chứ, không ai hiểu rõ tình trạng sức khỏe của mình hơn chính mình mà. Nhưng cô chỉ không ngờ phải đối mặt với nó khó khăn đến thế này…cô biết mình sẽ chết… nhưng cảm giác đó không dễ chịu gì…Cô chỉ thấy xót xa, người cô yêu đã từng hứa sẽ ở cạnh cô suốt đời. Sẽ bảo vệ cô mãi, nhưng giờ người đó không còn như vậy nữa rồi… Anh quên cô rồi. Anh thật sự đã tìm được người quan trọng của mình. Đau đớn thay… Cô thấy ghét người đó kinh khủng… cô muốn ngủ thật lâu…thật lâu để không bao giờ phải nhìn thấy con người ấy nữa… mãi mãi không bao giờ. Cô không muốn phải nhìn thấy thế giới đầy rẫy bất công này nữa, cô đã sai ở đâu chứ?
Sẽ không đau đớn… Phải, không ai có thể làm cô đau đớn thế này nữa… sẽ không phải rơi lệ nữa… phải rồi… sẽ thật yên bình… chôn vùi mãi mãi… hình ảnh anh… là lãng quên…là không bao giờ tỉnh dậy nữa… Ran dần nhắm mắt và cảm thấy một tiếng la hét gì đó… trước mặt cô giờ còn màu đen bao trùm.
----------
Kazuha gọi to tên Ran và chạy đi theo bóng dáng ấy, nhưng cô không thấy nó ở đâu cả… nước mắt dâng tràn trên mi… Ran không chịu nổi đâu…làm ơn… Kazuha cảm thấy mình thật bất lực… Ran chịu đả kích quá lớn… mà người làm việc ấy lại là Kudo Shinichi. Nếu có hai người thám tử ngốc ấy ở đây, ít ra cô cũng biết mình phải bắt đầu tìm từ đâu… nhưng họ không có ở đây…không hề! Cô chua xót nghĩ… Tớ phải làm gì bây giờ? Ran ơi… Cô cảm thấy mình vấp té, kazuha đột nhiên muốn khóc kinh khủng, nhưng cô kiềm lại khi thấy một bàn tay đứa ra, Heiji… và có cả Shinichi lập lờ phía sau… Cvoo quay lại Shinichi giọng khàn khàn
- Sao cậu không về đi? Còn đến đây làm gì?
Shinichi không hiểu lí do cô quá khích như vậy, anh chỉ lặng im… Kazuha chợt thấy tức giận, tức cho những sầu não, cho những hy sinh mà Ran phải gánh chịu…
- Này… Cậu nói cho tôi biết… giữa cậu và cái cô Asami gì đây là gì?
- Chẳng là gì… Shinichi vô cùng bình thản, cứ như mọi chuyện là bình thường và tự nhiên nó phải thế lắm ấy, Kazuha đứng dậy hét thẳng vào anh:
- Tại sao cậu chăm sóc cô ta? Tại sao cậu tát Ran? Tại sao Ran chạy đi?
Kazuha uất ức , cô chẳng còn ngăn nổi nước mắt mình nữa rồi. Cô muốn nghe giải thích hay biện hộ gì cũng được… Shinichi nhìn sang hướng khác:
- Cô ta là con của một nạn nhân gần đây… cô ấy bị bệnh tim… đã từng tụ tử tôi thấy phải có trách nhiệm… còn cõ lẽ Ran nhìn thấy… chúng tôi… cô ấy chia tay tôi cơ mà… tôi chỉ muốn cô ấy..thấy những gì cần thấy…
Kazuha sững sờ, vậy ra đó là nguyên nhân của tất cả sao? Nên trách ai đây? Cô nhận ra mình đang run rẩy:
- Tốt đấy, cậu đang thủ Ran? Cậu đang làm tổn thương cậu ấy chỉ vì lí do ngu ngốc thế thôi sao? Chỉ còn một tháng! Ran chỉ còn một tháng vậy mà cậu chọc tức cô ấy như vậy mới cam lòng sao? Ran sắp… cậu có biết không hả?
Cô không thể ngăn nổi giọt nước mắt, Shinichi ngạc nhiên…những hành động những kí ức cứ quay cuồng trong anh… Phải tất cả đều hiện rõ như ban ngày… như một cuốn phim…tại sao anh lại có thể bỏ qua những điều đơn giản như vậy? Anh không nên đối xử như vậy mới phải… trực giác mách bảo sẽ có chuyện đó thật tồi tệ xảy ra… Shinichi vội quay đầu chạy đi… Anh tự nhủ mình thật ngu ngốc… tại sao không nhận ra sớm hơn… anh có đúng là thám tử không đấy? Một đám đông vây quanh chân cầu, shinichi chợt cảm thấy bất an quá thế… anh chạy vào bên trong và nhìn thấy… Ran… cô đang nàm thoi thóp, gương mặt vô cùng xanh xao… anh cảm thấy như cả thế giưới sụp đổ. Kazuha không nói dối… Anh chạy đến ôm thân hình mềm rũ đó trong vòng tay khẽ lay … nhưng không ai trả lời anh cả…
- Ran…tỉnh dậy đi… đừng chết.
Không ai trả lời… Shinichi cảm thấy nóng bừng, anh ôm chặt cứng lấy cô…mình phải làm gì bây giờ?
----------
Shinichi nhìn về phía cửa phòng cấp cứu, anh không biết mình đã đưa cô vào viện lúc nào nữa… anh chỉ nhớ cảm giác hỗn loạn đến phát điên… Tại sao Ran lại phải gánh chịu tất cả những điều này? Tại sao? Shinichi khẽ siết bàn tay… Có ai đó đưa cho anh một tách cà phê thì phải… miệng anh đắng chát, làm gì còn cảm giác mình đang uống gì nữa đâu… Anh khẽ nhấp môi…
Người đó buồn bã và bước đi… Shinichi vẫn chờ đợi… cánh cửa bật sáng… và anh nhìn thấy Ran sau những cánh cửa màu trắng kia… Araide nhìn anh thật buồn:
- Cuối cùng cũng đến rồi à Kudo? Ran không sao rồi… chắc ngày mai sẽ tỉnh thôi…
Anh không nói thêm gì, chỉ lặng đẩy Ran vào phòng và truyền cho cô một bịch máu… Anh ra ngoài và đóng cảnh cửa lại, để lại Shinichi với Ran… Cô ấy đang nàm ngủ… thật yên bình… Shinichi luồn tay mình qua tay cô và siết chặt.
- Tớ xin lỗi…
Shinichi dựa vào bàn tay lạnh ấy, không biết bao giờ…anh mới có thể lại nhìn thấy…một Ran như xưa… ánh trăng phủ lên mặt đất một màu trắng huyền ảo…trên sàn một cái bóng lặng lẽ… cô đơn…
Ran cảm thấy đầu mình nặng trịch, cô có cảm giác như mình đã ngủ lâu lắm rồi…hàng thập kỷ… Cô nhíu mày hai lần mới có thể nhận ra ánh sáng chiếu qua căn phòng bé nhỏ, cô cảm thấy bàn tay mình đang bị ai đó nắm chặt lấy… Cô nhìn thấy anh, đang thiếp đi bên cạnh mình… cô cảm thấy…tất cả ddeeeuf vô nghĩa…
- Shinichi…
Ran nhìn thấy đôi mắt xanh chầm chậm mở ra… ngay sau đó là một cái nhìn trách móc từ anh… tại sao vậy? trớ trêu thay… cô không muốn nhìn thấy anh nữa cơ mà? Trong đôi mắt ấy Ran không thấy gì ngoài sự vui mừng… và một cái gì đó cô không rõ…thật buồn…
- Cậu tỉnh rồi à?
Giọng anh khàn đặc, Ran chợt nhớ… chính bàn tay ấy đã giơ lên… chính bàn tay ấy đã làm cô phải chịu tất cả những thứ này… Ran Giật tay khỏi anh, giật luôn cả đống ống trên người mình…
- Cậu đi ngay cho tôi… tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa!
Bao nhiêu đau khổ cô dồn hết vào giọng nói, những căm phẫn đều tràn đâng như muốn bóp nghẹn trái tim cô… Một giọt nước mắt nhẹ rơi
- Khoan..nghe tớ giải thích đã…
- Tôi không nghe.. tôi không muốn nghe gì hết!
Ran lắc đầu.. cô dùng hết sức bình sinh mà đánh vào ngực anh… sau đó cô tự bịt hai tai mình lại… Shinichi cố gắng ôm lấy trọn thân hình cô và mặc kệ cho những nỗ lực chống trả vô ích của cô…
- Đánh tớ sẽ làm cậu đau đấy…
Ran để yên mình trong lòng Shinichi mà khóc, tất cả những đau khổ đều tràn ra trong vòng tay anh… cảm giác của anh, mùi hườn quen thuộc…tất cả chúng đều là thật…Ran lặng đi…vì cảm giác sao yên bình quá…
- Xin cậu…đừng tự dày vò mình nữa… hãy cho tớ được ở bên cậu.. được không?
Ran chầm chậm gật đầu… Shinichi…
----------
Shinichi bế Ran ra khỏi phòng, trời còn chưa sáng nhưng Ran muốn nhìn thấy bình minh. Anh đóng đô ở bệnh viên và túc trực bên cô ngày đêm… Không phải giấu anh một thứ gì nữa, nó làm cho cô thật sự cảm thấy thoải mái… Anh luôn nắm tay…luôn vỗ về cô và ôm cô vào lòng sau mỗi giấc mơ… Shinichi luôn ôm siết cô nhè nhẹ… cô biết anh thật sự..không muốn rời xa cô… Cô hiểu chứ, nhưng cô không thể đáp trả những vòng ôm ấy… cô không thể…
Shinichi đặt Ran lên lan can và ôm cô từ phía sau, chậu cây cô ươm vẫn chưa mọc mầm… nó cũng như cô… không có chút sự sống nào…
- Shinichi… cậu có thấy màn đêm này.., thật giống tớ không?
Shinichi im lặng không trả lời… cô biết anh đang tìm cách đáp trả lại cô cho phù hợp…
Còn một tí nữa... nhưng ss trễ học rồi. >"< Sr các em lần nữa... Part sau... chuẩn bị khăn giấy với những em quá nhạy cảm nhé hì hì...
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (2 votes)
Hay quá ss ui, Shinichi lại ở bên Ran rồi!!^^ Mà chap sau sắp có sự kiện trọng đại gì hả ss hay là Ran... *lắc đầu nguầy nguậy trút bỏ ý nghĩ điên rồ * Mong chap sau của ss!! p/s: Em lấy phong bì nha!!^^
--------------------------------
Yêu cầu bé angelran2000 edit lại bài!! Lí do: Spam Ngày mai chị sẽ vào kiểm tra nếu vẫn chưa edit chị sẽ del!!!
Hix!!! Mất cả tem lẫn phong bì!!! Thui hok seo em zô để đọc chap mới cơ mà Trời ơi!!! Em đoán sai gần hết
rainbow2510 wrote:
1: Ran đi tìm đến Airade (dù seo thì bây giờ Airade cũng là chỗ dựa duy nhất của Ran) 2: Shin đối xử với Ran như zậy zì: - Shin mún Ran ghen để xem Ran có thực sự còn iu Shin ko!!! - Hình như là Shin đã làm ziệc j có lỗi với cô gái kia (có thể là đã phá 1 zụ nào đó mà thủ phạm là người iu hay người thân của cổ) nên cô đã tự tử zà Shin mún bù đắp cho cô. 3: Đầu tiên là Shin thấy lạ nên đã đến gặp Airade zà Airade đã kể hết mọi ziệc cho Shin nghe!!!
1: Ran ko tìm đến Airade mà là tìm đến một cái cầu 2: Cái nè em đoán đúng ý 1 => May Còn ý 2 thì cô gái ấy có người thân (hay người iu j đóa) là nạn nhân chứ ko phải thủ phạm!!! 3: Shin gặp Kazuha zà Kazuha nói cho Shin chứ ko phải là Airade
Hu rây!!! ShinRan đã trở zề bên nhau òi!!! Nhưng mà đau lòng là Ran lại bị bệnh!!! Chỉ còn sống đc 1 tháng nữa thui!!! Ss vik hay lém!!! Ss mau post típ nha!!! Em đã chuẩn bị sẵn khăn giấy để đọc part típ của ss òi!!! Cầu trời là fic sẽ có 1 H.E
Shinichi ôm chặt Ran hơn, bàn tay anh khao khát níu giữ một thứ gì đó thât quý giá... Bình minh, những lớp bụi phủ mờ phủ lên hai cái bóng im lìm trên sàn... Gió thôi qua Ran và Shinichi, cô chợt nghe giọng anh thì thầm thật nhỏ trong tai mình... như lời của gió...
- Tớ thấy... Ran giống lúc này hơn. Căng tràn nhựa sống... Lúc nào cũng rực rỡ, và luôn mang đến hy vọng cho người khác, hứa với tớ... đừng bao giờ từ bỏ. Được không?
Cô quy lại nhìn sâu trong đôi mắt ấy, sự ấm áp tràn dâng trong lòng Ran, cô thấy mình sao bé nhỏ quá... Ánh mắt anh vẫn nhìn cô, đong đầy yêu thương... Hai người nhìn nhau thật lâu, Ran chợt nở một nụ cười... Các cảm xúc kéo họ gần nhau hơn...
Một nụ hôn... thay cho tất cả những lời muốn nói. Ướt át... đầy khát khao...
Họ muốn được hiểu nhau nhiều hơn... Đó là niềm tin...là đau khổ...là tất cả những nước mắt...là yêu
------------
Ran nhìn lần lượt tất cả những người thân đang quây quần bên giường mình, Từng người một đang nhìn cô đầy hy vọng, nhưng cô vẫn dừng lại ở Shinichi... Anh vẫn đang nắm tay cô. Phải rồi... hôm nay mọi thứ sẽ chấm dứt... tất cả mọi thứ.
Ran nhớ lại những chuỗi ký ức, cô biết mình... khát khao được ở bên anh... cô biết tình cảm của mình ngập tràn trong tất cả những niềm tin, trong những nụ hôn, tất cả... Nó kết tinh thành một giọt lệ trên mắt cô... Shinichi lặng đưa tay hứng lấy nó và mỉm cười thật hiền:
- Ran.
Anh gọi tên cô, nồng nàn và ấm áp, nếu nhắm mắt...cô sẽ được nhìn thấy anh nữa chứ? Cô biết mình không thể... cô biết tất cả những điều cô đang suy nghĩ đều không thế thành hiện thực được... nếu có một phép màu... nếu có một điều ước...cô vẫn muốn một lần nữa nắm chặt đôi tay ấy...
- Shinichi...tớ muốn nói với cậu một điều.
Shinichi đặt nhẹ tay mình lên môi cô, cô vô tình đặt lên nó một nụ hôn phớt, anh lắc đầu đôi mắt đầy kiên định:
- Tớ sẽ nghe nó...sau khi cậu tỉnh dậy. Được không? Và chúng ta sẽ cùng đến thảo nguyên...
Và anh thả tay cô ra... mặc kệ cho ánh mắt cô vẫn còn nhìn mình. Cô lặng lẽ cười thật buồn... Shinichi... Môi cô mấp máy chẳng nên lời... tớ sợ...không bao giờ có thể nói mất Ran nhìn anh lần cuối sau cánh cửa đóng lại...
Ánh sáng trắng rọi vào cô, Ran cảm thấy khung cảnh mờ dần, không có gì ngoại trừ màu đen tràn ngập...
Và cô nhắm mắt lại, thả mình trong những giấc mơ...
Căng thẳng.
Hy vọng.
Araide lau những giọt mồ hôi trên tay mình, bàn tay anh không quá run rẩy..
Từng phút trôi qua thật chậm.
Ánh mắt màu xanh dương vẫn dõi theo cánh cửa...chờ đợi...
Gương mặt vô hồn, tất cả đều cảm thấy vô cùng bất an...
Araide nhìn tất cả... điện tâm đồ khẽ xao động...tim yếu dần...
Anh lo ngại... tất cả đều hoàn tất...Ran...
Anh lặng lẽ thực hành biện pháp sơ cứu... không có tín hiệu... Shinichi...
Câu nói ấy... có lẽ không bao giờ tớ có thể nói...
Lo ngại, đau khổ... Tất cả đều đứng dây...giọt nước mắt lặng rơi...
Ran! Cậu không được đi...
Araide dừng sơ cứu, anh thả lỏng tay... nhìn cô ấy... một thiên thần... bàn tay anh run rẩy... Ran
Có lẽ những giọt nước mắt... sẽ không bao giờ ngừng rơi... Xin lỗi cậu... Shinichi
Một mầm xanh khẽ động đây, vươn mình ra chạm lấy ánh nắng mặt trời... lặng lẽ ôm lấy...tất cả...
....
...
..
.
Thảo nguyên...
Từng cơn gió dịu dàng vuốt ve tất cả, nhưng yêu thương... chậu cây vẫn đặt hờ hững trên cánh đồng phủ tràn màu xanh...
Gió...lặng lẽ... dịu dàng... Gió ôm ấp...vỗ về... Những khúc ca lặng lẽ ngân vang...
Gió mang những cánh bồ công anh đi...những cơn gió đùa trên tóc...
Một nụ hôn... một vòng ôm...của gió...
Cậu vẫn chưa nói cho tớ... điều đó?
Một nụ cười... Gió mang lời thì thầm đến anh...
Aishiteru...Shinichi
Shinichi mỉm cười, anh ôm cô vào lòng... họ cùng nhìn những đám mây lặng lẽ...
Tớ cũng vậy...Ran
Gió... tự do phiêu lãng...
Mây...lặng lẽ âm thầm...
Gió bên mây riêng một góc trời...
Khung trời ngập tràn hạnh phúc và những ước mơ...
~The End~
mình yêu Ran! không thể để Ran chết... híc... một kết thúc ...cho tất cả ^^ Cám ơn mọi người đã theo dõi fic này... mình rất vui... hihi! nào... có ai cần sử dụng đến khăn giấy không?
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (3 votes)
Phong bì!!! Zậy là Ran sống đúng hok ss??? Zui quá zui quá!!!! Zậy là V.H.E òi (Very Happy Ending) Nhưng cũng hơi phí công em chuẩn bị khăn giấy!!! Cứ tưởng là Ran sẽ ... Kết thúc hay lém!!! Thanks ss nha!!! Mong ss sẽ vik thêm thiệt nhìu fic ủng hộ 4rum mình!!!^^ I LOVE U --------------------------------------- Đề nghị bé angelran 2000 edit lại bài Lí do: spam Mong lần sau bé đừng tái phạm nữa^^ Mai ss zô mà chưa thấy bé edit lại bài là ss sẽ del thẳng tay đóa Thân,
ồ... viết fic theo kiểu cứ 1 ngày một fic thế này... >"< chắc ss quy ẩn giang hồ luôn quá Cám ơn em rất nhiều vì đã ủng hộ đến cùng fic này... ^^ ss dọa đến khúc cuối... hô hô thú vị chứ? ss định cắt ở chỗ Ran vào phòng mổ cơ.. vì như thế sẽ hay hơn nhiều... tự đoán... nghĩ sao thì nghĩ... nhưng nói đi nói lại cứ phải viết tiếp. ^^~~ ss không đủ dũng khí viết SE haizzz
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (1 vote)
Haizzzzzz ! Đọc chùa đến cuối fic mới vào com fic ss !^^ Phải nói là em đã ... suýt khóc mấy lần rồi đấy, may là "máu chảy về tim" ! He he ! Hết fic rồi, buồn quá ! Nhưng vui quá, vì Happy Ending rồi !^^ Tặng ss 3 cái thanks nè !