Subject: [ShortFic]Giấc mơ thiên đường -Update:End chap 3-
FanFiction: Giấc mơ thiên đường Author:0ny (lại là mình >"<) Status:On-going Rating:K+ Pairing:*muốn nói câu này lâu lắm rồi* Shinichi Ran Forever! Genrer: General, Romance, Humor (một chút)...chắc có Tragedy nữa quá... Shortfic... (ghi long fic mình thấy nó cứ dài dài thế nào...short cho dễ chịu) Disclaimer :Tất cả nhân vật thuộc về bác G.A Tuy nhiên...trong fic này...tất cả những gì khác cái tên đều thuộc về mình Category:Original Warning: Fan Shin back ngay (không quá lắm đâu nhưng mà... mình hơi lo).Biết fic không hay nhưng: bạn vui lòng đừng đem fic này đi đâu mà chưa có per của mình. Summary: Giấc mơ thiên đường... nơi thiên đường chỉ có chúng ta... Note: Fic thứ 3 mình viết... hì hì... chém thoải mái... Thân tặng tất cả mọi Fan ShinRan. Thân tặng my Sama.. Thân tặng tất cả những bạn đã ủng hộ fic của 0ny và các mem sinh vào tháng 7 ^^. Thêm một điều nữa... lần đầu thử viết Comedy fic... hy vọng mình không bị quá gượng gạo >"<. Có gì bỏ qua nha...
Chapter 1: Ở nhà một mình??
Ran lê bước trên con đường về nhà quen thuộc. Buổi tập karate vắt kiệt hoàn toàn sức lực của cô, nó kéo dài hơn năm tiếng đồng hồ. Chẳng là vì cuộc thi đấu thành phố sắp diễn ra, mà Ran lại là ứng cử viên vô địch. Cô phải ở lại tập nhiều hơn, cô không muốn mình thua ở cuộc thi ấy. Những cơn gió vô tình tăng thêm cảm giác mà cô đang nghĩ nảy giờ ấy, gió làm cảm giác mọi thứ xung quanh bí hiểm và đáng sợ hơn vốn có... Bạn thường nghĩ gì và cảm thấy thế nào khi xem phim kinh dị nào? Con ma ấy ghê quá? tại sao lại có thứ đáng sợ như thế? hay mình thề không bao giờ xem nữa? Ma là vật thể mà khoa học chưa thể chứng minh được đó là cái gì... ai mà không sợ thứ mà mình không thể nhìn thấy chứ? Ran nuốt khan nước bọt, phải...cô đi học võ là vì lý do thế này đây...cô biết ý tưởng đó hơi ngốc nghếch nhưng cô không thể ngăn mình nghĩ đến nó... nếu cô mạnh hơn cô sẽ không sợ nữa... (thật không đấy >"<) Ran không biết có hiệu quả không nhưng...hiện tại cô đang...rất rât không ổn chút nào. Tất cả mọi thứ đều thật quá kinh khủng. Ran bước nhanh hơn trên đường về nhà, hôm nay tự dưng dở chứng đi về một mình...hôm nay tự dưng lại tập quá khuya... tự dưng và tự nhiên rất nhiều nên mới có những chuyện bất ngờ...
Nếu biết trước Ran đã về nhà Sonoko...cô bạn khăng khăng muốn Ran đến nhà mình nhưng Ran không chịu. Nói thế nào đây...cô không muốn làm phiền nhà Sonoko... Ran nhắm mắt chạy qua một ngõ tối và dừng lại trước ngôi nhà quen thuộc của mình. Cảm giác bớt sợ một chút. Ran vào nhà và mò mẫm công tắc đèn, ánh sáng làm vơi đi những cảm giác trong cô. Bố cô là thám tử, cô biết ông chẳng hợp với nghề này (có bao giờ thấy ông lên báo bao giờ đâu) Còn mẹ cô...một luật sư vô cùng nổi tiếng. Bố và mẹ là một cặp không hoàn hảo chút nào. Ran biết mẹ hoàn hảo bao nhiêu thì bố lại có một điểm trái ngược với mẹ bấy nhiêu... còn lý do mà họ cưới nhau? Ran chưa bao giờ nghĩ đến. Có một thời gian họ giận nhau đến mức ly thân...nhưng sau tất cả họ quay về và sống ...ừm theo Ran thì khá là hạnh phúc bên nhau. Ran nhìn quanh ngôi nhà yên ắng... đã hơn mười một giờ? sao không thấy ai ở nhà thế nhỉ? Một tờ giấy màu đỏ đạp vào mắt cô, Ran nghĩ đó là một lời nhắn.
Ran lại gần và cẩn thận nhặt nó lên, Dòng chữ của mẹ thật ngay ngắn, nhưng nó hơi nhàu... không biết mẹ kiếm tờ giấy nhàu nát này ở đâu.
''Ran, mẹ có công việc khẩn cấp nên phải sang Pháp vài tuần, con nhớ chăm sóc mình và bố con nhá. Yêu con''
Vậy là hiểu lý do mẹ không có ở nhà? vậy còn bố cô thì sao? Cô cố gắng suy nghĩ nhưng khổ nổi cô chẳng bao giờ đặt điểm cao trong những câu đố yêu cầu suy luận cả... Ran mở điện thoại ra... Mười hai cuộc gọi nhỡ từ bố cô. Ran nhấn số và gọi lại.
- Ran? Con đi đâu giờ mới về?
Đầu dây bên kia có tiếng trả lời, Ran nghe loáng thoáng những tiếng ồn ào sau lưng, cô còn nghe thấy cả tiếng trong loa ''xin mời ông Kogoro Mori lên máy bay...xin nhắc lại'' Ran chợt cảm thấy linh cảm không hay...cô đoán được đó là đâu rồi.
- Bố? bố đến sân bay làm gì?
- Con chưa nhìn thấy cảnh mẹ con đi vội vội vàng vàng đâu. Bố nghi ngờ bà ấy đi gặp kẻ nào đó bên Pháp.... Linh cảm nghề nghiệp của bố không sai đâu! gặp lại con sau... đến giờ bay rồi... bố sẽ đem bà ấy trở về mà... vậy nhé..
Dập máy. Ran sững người... gì nữa đây? linh cảm nghề nghiệp là cái quái gì chứ? Ran thở dài vo tròn tờ giấy và vứt không thương tiếc vào thùng rác. Hả giận rồi, Ran cảm thấy khó chịu kinh khủng, đâu ra kiểu bỏ con cái vi vu sang nước ngoài chứ? Ran chợt dừng lại...ngẫm nghĩ... nếu vậy...cô phải sống một mình... trong căn nhà này? trong vòng vài tuần!!! Ran cảm thấy tự dưng lạnh sống lưng... cô nhìn ra cánh cửa và vội vàng đóng chặt nó lại. Bình tĩnh Ran... cố trấn an mình làm Ran càng cảm thấy những dây thần kinh cảm giác của mình căng cứng. Ran tự nhủ không có chuyện gì đâu...nhưng cảm giác của cô không nói như vậy. Cô cảm thấy có cái gì đó đang đến gần mình...thật sự rất gần... Cô tự hỏi cảm giác đó là gì, Ran ngồi xuống góc tủ và nhắm nghiền mắt... nó đến gần lắm rồi. (nghe như thể loại kinh dị haha ) Ran cảm thấy các mạch máu cứ phập phồng dưới bàn tay cô... Không có gì cả mà...không có gì mà... Ran cố nở nụ cười nhưng không thể... cái đó đến gần cô lắm rồi... Ran bịt tai và nhắm mắt... (dễ thương quá >"<) cô cảm thấy như tất cả cảm giác của mình vỡ tung khi nghe ai đó nói thầm bên tai mình:
- Yo
- AAAAAAAAAAAA!
Ran la lên, cảm thấy sợ hãi vô cùng, đâu có ai ở nhà ngoài cô lúc này chứ? Ran chầm chậm thở đều, tò mò làm cô quay lại phía vừa phát ra tiếng nói... Ran đang tưởng tượng bất cứ gì ghê gớm nhất xảy ra... Cô thấy một cái bóng lờ mờ... một người con trai...không đáng sợ như cô vẫn nghĩ... ma ấy... Cô cảm thấy mình đang nín thở... ba...hai...một...đó là một con ma!
- AAAAAAAA!
Ran không tin nổi...mình vừa thấy một con ma...cô vẫn còn run bần bật... nó sẽ làm gì cô? giết? hay... Ran không dám nghĩ đến nữa... cô quơ tay loạn xạ, một giọt nước mắt rơi ra... (=]]~~ y chang thể loại kinh dị) Cái bóng ấy không di chuyển, chỉ đứng đó và khoanh tay lại.
- Cô thôi la hét đi...nội công thâm hậu quá đấy.
Ran dừng lại, ma mà cũng biết nói đùa sao? Ran quay lại và giữ khoảng cách với ''nó'' Nhưng con ma ấy bay lại gần cô và áp sát gương mặt mình vào cô. Ran thấy... gương mặt ấy đang rất rất gần mình. Đôi mắt màu xanh nhạt nhòa... trông nó cũng khá đẹp trai... khoan... Ran vừa nói gì thế này? Cô cảm thấy mình bớt sợ, nhưng thân hình vẫn không thể nhúc nhích. Cô bình tĩnh lại và nói lắp bắp:
- Cậu là ma à?
(sặc) Ran không biết nói gì ngoài câu đó... Cái bóng chợt nở nụ cười, nó khiến Ran thấy mình mềm nhũn... anh ta... có thể giết bất cứ người con gái nào với nụ cười đó... cô lắc đầu lần hai... không...đó là ma Ran Mori... đó là ma mà. Thái độ bất ổn của cô làm anh phì cười...
- Đừng sợ... tôi có làm được gì cô đâu... thậm chí tôi còn không thể chạm vào cô...
Và anh lại gần để tay mình xuyên qua tay Ran, Ran cố hít thở...bàng hoàng... cô đã từng rất sợ ma...nó ảm ảnh cô hơn mười bảy năm rồi... làm sao chứ... Anh quan sát cô và có gì đó làm anh vô cùng thích thú, như thể con nít nhận được đồ chơi mới... Anh dường như biết tất cả...
- Cô học võ mà lại đi sợ ma à?
- Kệ tôi!
Ran đáp lại ngay, nhưng chính thái độ đó làm cô cảm thấy bớt sợ hơn. Mà tại sao anh biết cô học võ chứ? Ngạc nhiên nhưng Ran không lặp lại câu hỏi. Cô nhìn thấy người đối diện đang nở nụ cười... nó làm cô không thích chút nào. Ran chợt nhận ra... cô vừa làm gì. Cãi lại với một con ma??? Ran thất kinh chạy vào phòng chốt cửa và trùm chăn lại. Nhưng cô làm sao có thể trốn một con ma? Cô nghe giọng anh sau lưng mình:
- Đây là phòng cô à? dễ thương quá nhỉ?
Đúng là tiếng nói ấy, Ran tung chăn và nhìn chằm chằm vào anh, anh đang lơ lửng giữa phòng cô... cô thu hết can đảm hỏi thật bình tĩnh:
- Sao anh vào được đây?
Anh mỉm cười và biến mất, thay vào đó anh xuất hiện lại ở bên cạnh cô. anh áp sát gương mặt mình vào cô và nói rất bình thường... Ran chợt cảm thấy hơi ngượng ngùng... cho dù cô vẫn biết... đó là gì...anh là ai... Cô có cảm giác như bị một người con trai ôm vậy, cô cảm thấy gò má mình nóng ran... (cảm giác thôi >"<) Ran ngượng ngùng cách xa anh cả mét...
- Aaaa
Chợt anh dừng lại mấy phân và cười rất ranh ma:
- Được rồi... tôi tưởng cô hết sợ rồi chứ... Cô là người đầu tiên nhìn thấy tôi đấy, vậy mà cô lại ngốc đến thế... tôi tưởng người thấy được tôi phải là một đại mỹ nhân chứ.
Ran quay sang lườm anh, rốt cục thì anh đang sống trong thời đại nào vậy?
- Vậy xin lỗi há. Tôi đây chẳng phải đại mỹ nhân! Anh làm ơn biến khỏi nhà tôi đi.
Ran nhìn anh, chợt một chút xao động trong đôi mắt anh, nó làm cho Ran cảm thấy thật lạ... anh trở nên thật cô độc.. nó làm Ran cảm thấy có lỗi quá thể... có phải anh đang sợ? sợ mọi người quên lãng sự tồn tại của mình? có phải cảm giác mình không còn tồn tại khiến anh trở nên như thế? Ran ngồi lại gần hơn..dù vẫn giữ khoảng cách với anh:
- Xin lỗi...
Anh chợt ngạc nhiên, rồi sau đó nở nụ cười... anh chợt nói thật nhẹ nhàng... Ran lại cảm thấy thân thể mình như tan chảy ra... cô không hiểu vì sao anh chàng này lại có sức hút như thế nữa...
- Tôi là Kudo Shinichi... cô tên gì?
- Ờ... Ran Mori..Vậy tôi gọi cậu là Shinichi nhé? được không? Mà này... sao có nhiều nhà như vậy cậu lại vào đây để hù tôi chứ?
Chợt anh phá lên cười, anh dùng một giọng vô cùng chuyên nghiệp và thái độ vô cùng thoải mái để nói với cô:
- Này nhé... sao cô không tự suy luận? Nếu tôi biết được ai có thể nhìn thấy tôi thì tôi có nói với cô rằng cô là người đầu tiên nhìn thấy tôi không? Tiếp nhé... lúc nảy tôi chỉ lại gần cô nếu muốn dọa cô tôi phải tự trang điểm cho mình ghê hơn tí chứ... phải không cô bé?
Ran chợt quay mặt đi, cô tự nhiên thấy ghét nụ cười ấy quá!
- Cậu nói cứ như cậu là THÁM TỬ ấy... tôi NGỐC đây cậu hài lòng chưa?
Ran quay sang nhìn anh bằng đôi mắt hình viên đạn và ném một cái gối xuyên qua đầu anh. Cô vùng vằng bước lại gần cửa tủ và mở nó ra. Shinichi né cái gối và hỏi cô
- Định đi tắm hả? pé Ran?
- Shinichi Kudo! ở yên đấy và đừng có NHÌN trộm. Hiểu chưa?
Ran hét lên và đóng sầm cửa lại, anh nở một nụ cười và trêu tức cô
- Hên xui...
------------------------
Hì... mình tập viết... hy vọng không quá lãng nhách... bạn bè bảo nên thả lỏng ra... nên viết fic vui nhộn hơn nên... haizz hy vọng mọi người thích nó...viết cái này mà cứ chọn đêm mà viết... mấy cái cảm giác đó làm mình hơi ghê... nhưng nếu gặp ma mà như Shin thì mình cũng muốn gặp hehe
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (1 vote)
20/6/2012, 3:08 pm
0ny
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 129
» Xèng 0.0 : 302
» Uy Danh : 76
» Ngày "Oa oa" : 1995-10-23
» Ngày gia nhập : 2012-06-10
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ShortFic]Giấc mơ thiên đường -Update:End chap 3-
Chapter 2 : Nhận thức
Part A
Shinichi giữ mình cách xa Ran, cô suýt hét lên mấy lần khi nhìn thấy ở ngoài phòng tắm... khi vừa mở cửa ra, Shinichi thật sự cảm thấy thú vị về nó. Anh giữ khoảng cách với cô và bay lượn trong phòng khách, anh biết thừa nếu mình ở trong phòng Ran sẽ không ngủ...mà anh cũng chẳng hứng thú mấy để làm việc đó... thời gian còn dài mà.
Tại sao anh lại xuất hiện ở đây? Tất cả mọi chuyện đều hiện rõ trong đầu anh ngoài trừ lý do tại sao anh lại xuất hiện ở nơi này thôi... Anh nhớ anh đã từng là thám tử, ánh còn nhớ chi tiết của từng vụ án mình đã phá... nhưng tại sao anh chết? Anh chưa bao giờ tin rằng có một thế giới khác sau khi chết... anh thậm chí không tin trên đời này có ma nữa cơ.. vậy thì anh là cái gì? Shinichi nhìn xuyên qua thân thể trong suốt của mình... Anh là một thám tử, trí thông minh cũng không ai so bì nổi... anh cũng rất khỏe mạnh...vậy anh chết vì lý do gì? anh có cảm giác nếu anh tìm ra nguyên nhân...anh sẽ siêu thoát mãi về cõi vĩnh hằng...anh có muốn như thế thật không nhỉ? Shinichi nghe thấy tiếng thở đều đều từ trong phòng, Ran đã ngủ. Anh bay qua cánh cửa như thể nó không có ở đó vậy. Anh tiến lại gần giường cô hơn, có một tấm ảnh cô đang cười trong bộ kimono... từ lúc gặp anh đến giờ...cô ấy không mỉm cười...mà lúc nào trên mặt cũng ầng ậng nước. Anh quan sát gương mặt bình thản của cô lúc ngủ. Dễ thương đấy chứ? Cô ấy có một đôi mắt màu xanh tím... anh nhìn thấy nó khá đặc biệt.. Shinichi phì cười và đặt mình theo tư thế nằm cạnh cô. Anh nâng mái tóc đen của cô qua một bên và vuốt những sợi tóc lòa xào trước mặt cô... Shinichi đột nhiên thắc mắc tại sao anh có thể nâng tóc cô lên mà không xuyên qua nó nhỉ? đó là điều anh muốn chăng? Lại thêm một giả thuyết bị bác bỏ... anh không tin vào chuyện gì kiểu này đâu. Không có phép thuật hay cái gì đó tương tự xảy ra... Anh đột nhiên thắc mắc không biết anh có thể cảm nhận hơi ấm không nhỉ? anh để mặt mình cạ vào má cô... chậc... không có cảm giác gì ngoài có một lực ép vô hình. Anh có fan không ít...vậy mà lại đi thắc mắc về con gái á? Shinichi đột nhiên cười...
Người đối diện anh chầm chậm mở mắt, Shinichi nhận ra trời sáng lâu rồi... anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy, một màu tím long lanh nhìn lại anh.
- AAAAA!
Cô lại hét, Shinichi tự hỏi sao cô ấy thích hét thế nhỉ? Ran suýt té xuống giường...anh không nhận ra là cô ấy kích động đến mức nào... buổi sáng, mở mắt...thấy một người con trai đang nằm trên giường mình! quá sức chịu đựng mà... Âm thanh từ Ran xuyên qua và vô tình đẩy anh đi, anh nhận ra tiếng động quá lớn ảnh hưởng đến anh thế nào.. Ran giật bắn người khi anh hét lại
- Ran Mori! thôi đi.
Ran dừng lại, ký ức quay trở về với cô, cô nhớ lại... chỉ tay vào con người đó (ma chứ)
- Sao anh lại ở đây? trên...giường của tôi? anh đã làm gì khi tôi ngủ?
Ran không thể chịu nổi nữa... tại sao lại có một người... Ran lắc đầu..anh đâu phải người.
- Này, tôi là ma mà...tôi đi đâu là quyền của tôi... mà cô nghĩ tôi có thể làm gì hả? Hay cô bị vẻ đẹp của tôi hớp hồn rồi?
- Cái...Gì?
Ran quăng một cái gối về chỗ anh đang hiện diện... một ngày vô cùng tồi tệ đây. Shinichi né gần hết và nở nụ cười chọc tức cô. Ran điên lên mà không thể làm gì... nếu cô có thể chạm vào anh thì đừng hòng cô tha thứ.
- Sao cô lại đối xử với tôi như vậy? tôi có nhiều fan lắm nhá...
Shinichi lại giả vờ nói bằng một giọng vô cùng đáng-yêu. (...tưởng tượng không ra ha ha) Ran lắc đầu và chầm chậm bỏ đi... sao lại có người như thế này chứ?
---------------
- Tại sao tôi lại phải đến nhà anh nhỉ? Và tại sao tôi phải tìm ra...lý do sao anh chết? mà này...sao anh có thể ung dung đi dưới ánh mặt trời mà không có chuyện gì thế?
Ran bỗng hét lớn lên với...một cái cột điện. Những người đi ngang qua chợt nhìn cô với ánh mắt quan tâm có, tò mò có, nhưng Ran không nhận ra cho đến khi có người nào đó thì thầm ''bọn trẻ bây giờ mắc bệnh hoang tưởng à?'' . Có vài tên thanh niên đi qua cười cợt với cô ''cô em đẹp mà bị...khùng...tội nghiệp thật'' Và cô nhận ra... không ai thấy anh cả... Ran sượng chín người khi nghe những lời nhận xét ấy. Cô rẽ vào một góc khuất và nhìn Shinichi đang đứng trước mặt mình.
- Này... trả lời mau?
Shinichi chợt chỉ tay vào cô và cười lớn:
- Cô không thấy nói một mình là khùng lắm sao? ha ha...
Cô lườm anh đầy chết chóc... rồi cô sẽ phải đối mặt với người quen ra sao đây? họ sẽ tưởng cô bị...tưng tửng... aaaa tất cả là tại tên này! Anh thấy sợ nó quá thể, cảm giác ớn lạnh truyền qua thân thể vô hình của anh.
- Rồi...rồi... tôi nghĩ nếu cô có thể tìm ra nguyên nhân tôi chết...tôi sẽ sớm ''siêu thoát'' và cô sẽ thoát khỏi tôi.
- À ha... vậy là anh sẽ biến mất?
Ran chợt mỉm cười, một nụ cười đầy đe dọa. Anh tự hỏi có gì làm cô vui thế nhỉ? Ran quay đầu và bỏ đi, không quan tâm đến anh cứ nói liên tục về cái gì đó tương tự... fan hay thư gì đó... Anh bị cô lơ đẹp như thế chưa từng xuất hiện vậy...
Có vài câu hỏi =))~~ Suy luận thử nào ...
Spoiler:
1. Vì sao Shin chết? 2. Bạn nghĩ vì sao Ran cười đe dọa Shin thế?
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (1 vote)
22/6/2012, 1:37 pm
Shino_Holic
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 38
» Xèng 0.0 : 114
» Uy Danh : 6
» Ngày "Oa oa" : 1998-10-10
» Ngày gia nhập : 2012-06-10
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ShortFic]Giấc mơ thiên đường -Update:End chap 3-
Em giật tem!!!!!!! Nuốt luôn phong bì!!!!!!!! Hay lắm ạ!!! Post tiếp đi ss!!! Em ủng hộ!!! Nhưng mà... sao kia???????? Shin là MA á??????? Ko được, ko được, ss cho sama hồi sinh đi!!!! Huhuhu... Về vụ suy luận, em nghĩ thế này: 1. Shin chết vì cái gì đó liên quan đến... Ran. 2. Ran định tìm nguyên nhân Shin chết để cho Shin... biến... Mà thôi, tào lao đủ rồi. Ss post chap ms đi!!!!
22/6/2012, 5:48 pm
NightBaroness
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 154
» Xèng 0.0 : 556
» Uy Danh : 10
» Ngày "Oa oa" : 1996-07-25
» Ngày gia nhập : 2012-05-27
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ShortFic]Giấc mơ thiên đường -Update:End chap 3-
OA , thế mà ss bảo chỉ viết tốt sad fic , fic này funny lắm , ec cười đau cả bụng Shin là ma à , ý tưởng này hay ghê 1. Chắc Shin die là do BO đây mà 2. Ran cười vì đang rất muốn tống khứ Shin
22/6/2012, 6:55 pm
rainbow2510
.:Mod:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 474
» Xèng 0.0 : 1750
» Uy Danh : 24
» Ngày "Oa oa" : 1999-10-25
» Ngày gia nhập : 2011-05-13
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ShortFic]Giấc mơ thiên đường -Update:End chap 3-
Ss vik thể loại comedy hay lém ạ!!! Em thik nhất cái đoạn ông Mori vs Eri + cái đoạn Ran vs cái cột điện!!! Cười đau bụng lun!!! E hèm! Bây h em xin suy luận thử mấy câu hỏi của ss nha 1: Shin chết chắc là zì để bảo vệ Ran ... từ kiếp trước... 2: Ran mún tìm ra nguyên nhân Shin chết hoặc Ran tự bịa ra rồi nói cho Shin để Shin biến!!! Hok bik có đúng ko!!! Thui ss mau post típ nha!!! Ủng hộ ss nhìu!!!
22/6/2012, 7:27 pm
hidemi_12
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 679
» Xèng 0.0 : 1478
» Uy Danh : 72
» Ngày "Oa oa" : 2001-12-18
» Ngày gia nhập : 2012-03-11
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ShortFic]Giấc mơ thiên đường -Update:End chap 3-
Phong bì!
Ss viết hay quá ~
Fic này hài kinh, cười sặc nước
Spoiler:
1. Shin chết vì cứu Ran, đỡ đạn Ran, hay cái j đó đại loại thế? 2. Ran cười zì mún tống khứ Shin chăng ?
Ss viết típ nha ^^
24/6/2012, 11:32 am
0ny
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 129
» Xèng 0.0 : 302
» Uy Danh : 76
» Ngày "Oa oa" : 1995-10-23
» Ngày gia nhập : 2012-06-10
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ShortFic]Giấc mơ thiên đường -Update:End chap 3-
Chào mọi người ^^~ tuần vừa rồi có ba ngày 0ny...suýt chết >"< chắc ăn ở ác quá (viết bước chân thiên thần xong lăn ra bệnh) hay ai trù ẻo gì mình thế nhỉ? ăn uống chẳng thấy ngon... huhu >"< còn fic này... 0ny tưởng nó đã được ''cho vào quên lãng'' hoặc ''nằm ngủ yên trong bóng tối'' rồi chứ.... mấy bữa post xong mãi ngày hôm sau mới thấy bé Shino lôi cái này lên cạnh tranh với các topic khác... => fic dở quá? không có người com? làm ss bệnh càng bệnh thêm T_T mà sao bé lại thấy fic này hay thế... nó làm gì có trên topic mới? dù gì cũng cám ơn em... lên đọc com mừng quá >"<.
Còn về vụ Comedy... ss viết đâu định viết nó hoàn toàn theo Comedy đâu? Tại do Comedy thật sự...giờ ss sẽ viết tiếp... tone vô cùng tươi sáng... nhưng có lẽ không gây cười nổi quá.. ss không có tay nghề viết Comedy Fic ^^ với lại... ss bị sao á.. đọc fic hoài ''chai'' rồi. Đọc mà cũng ít khi bật cười. Cũng ít fic nào ss thấy buồn thật sự. >"< (chắc ss hơi điên về khoản này). Mới ba ngày mà ngứa tay ghê... hihi giờ thì tiếp nhỉ ~ Cám ơn các em đã com fic... nó giúp ss mỉm cười thật nhiều khi thấy nó Dù gì cũng là đứa con tinh thần của mình. ^^ Hơ... sao ss dông dài thế nhỉ? thôi... bình tĩnh tiếp đây.. Ss onl đến 2h nên chắc cũng gõ được nhiều =]]~
Ran đóng sập cửa tủ của mình lại, hy vọng sẽ làm ảnh hưởng đến người đang thỏ đầu ra từ cửa tủ của cô... ánh mắt màu xanh đầy châm chọc và nụ cười đầy ma mãnh. Ran không thể thích nổi tên này... hắn có cái gì quá khác cô. Ran thở dài và đẩy cánh cửa lớp ra, Ran tự hỏi anh sẽ còn bám cô đến bao giờ? Ran tự hỏi nếu anh biến mất thì anh sẽ được siêu thoát chứ? Cô quan tâm làm gì, mặc xác hắn! Ran nghĩ thế rồi tiến lại gần Sonoko đang rì rầm gì đó với một số bạn khác trong lớp. Cô mỉm cười khi thấy Sonoko quay lại về phía mình:
- Ran, cậu biết tin gì chưa?
- Chuyện gì cơ?
Tin gì thì cũng chẳng còn giật gân với cuộc sống vốn dĩ không bao giờ bình yên nữa của cô.
- Trường chúng ta sẽ đặc cách cho cậu được nghỉ học một tuần nếu cậu thắng ở cuộc thi Karate. Tuyệt không?
Ran không bất ngờ lắm, cuộc thi thành phố..tất cả đều muốn đánh bóng tiếng tăm lên, một tuần nghỉ học thì sao? có gì đâu mà thú vị hay không thú vị... Suy nghĩ của Ran đứt đoạn khi tiếng chuông vao lớp ngân dài, tiết đầu sẽ là tiết Toán. Tiết học không mấy thích thú với cô..nhưng ít ra cô cũng hiểu nó chứ không phải tưởng mình đang học tiếng của...châu phi như một số người khác. Ran cố gắng theo bài giảng nhưng hơi khó khăn. Thầy nhìn cô suốt, chẳng là ông thầy rất chịu khó quan tâm đến học sinh đặc biệt như cô, mà có lẽ thầy là người duy nhất không thích việc cô sẽ chiến thắng, hay cái gì đại loại vậy. Đừng hòng thiếu bài tập vì một bữa Karate nhá. Ran mông lung nghĩ ngợi, chắc ông thầy này... căm thù một người như cô? đẹp? thông minh? giỏi Karate? Ran lắc đầu, đùa chẳng vui tẹo nào. Hay ổng đã từng bị một người như Ran đá? Có thể lắm chứ... nhìn thầy đâu man lắm đâu...
- Mori!
Ran lắc đầu, tự dưng ai lại gọi cô lúc này chứ? Ran tức giận xua đi câu gọi đó, nhưng khi cô muốn thả đầu óc mình ''bay xa'' thêm tí nữa thì cô nhìn thấy thầy đang chiếu tướng mình. Ặc..cô biết ai rồi... Ran từ từ đứng dậy cố gắng nhìn thầy bắng ánh mắt hối lỗi nhất có thể:
- Vâng?
Thầy giáo đang mỉm cười, nụ cười chẳng có học sinh nào muốn thấy. Lý do ư? có rất nhiều trường hợp thứ nhất: có thể thầy sẽ bắt cô học phụ đạo, cái này thật kinh khủng. Thứ hai đơn giản và nhẹ nhàng hơn: lên phòng hiệu trưởng: ăn một miếng bánh, uống một ly trà... Ran thở dài.
- Ran Mori này, tôi không biết giờ tôi chán hay em bận ngắm ai đó ngoài cửa sổ nên không chú ý? Xem nào, tầng hai? có anh nào ngồi ngoài đấy đâu?
Cả lớp cười rộ lên, gương mặt Ran hơi đỏ hồng, cô lí nhí:
- Thưa thầy, em đang suy nghĩ bài toán này thôi mà...
- Ô! Cô Ran... nếu thật vậy em đã suy nghĩ ra chưa? lên bảng đi.. nếu em làm ra tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra hôm nay? hay tôi sẽ gửi một bức thư thân tình đến ông Mori nhỉ?
Thầy giả vè ngạc nhiên, Ran quay qua quay lại tìm hậu thuẩn nhưng thức tình có ai làm ra bài này đâu. Ép người quá đáng mà... Cô đành đi chầm chậm lên bảng. Hôm nay đúng là ngày xui xẻo. Ran nhắm mắt bước lên bục giảng. Cô nhìn đầu đề mà chóng cả mặt, mấy ông Ta-lét rồi Py-ta-go phát hiện ra chi mấy cái định lý này để giờ cô khổ vậy trời....
Bé Ran, không làm được bài à?
Ran nhìn thấy anh đang mỉm cười, một nụ cười đầy tự tin. Anh lúc nào cũng thế kiếm chuyện để chọc cô... cô quay đi thay cho trả lời.
Sao bé không thử vẽ đường này nhỉ?
Shinichi chỉ một vệt dài trên hình vẽ. Ran không chắc có nên tin anh không nhưng cô cũng làm theo, Ran phát hiện có rất nhiều cách chứng minh ra bài đó. Nhưng Shinichi lại tiếp tục chỉ ra cho cô một con đường chứng minh nhanh mà không cần bắt cầu nhiều. Ran đặt phấn và bắt đầu nhẩm nhẩm tên tứ giác trên hình. Ba dòng phấn thật ngắn và đầy đủ. Cô đưa lại phấn cho thầy và nghe tiếng chuông kết thúc... Anh đã giúp cô... phải không? có lẽ cô nên thay đổi suy nghĩ về anh... Shinichi không xấu lắm. Tất cả ùa ra ngoài và Ran thì thầm ''Cám ơn...''
Không cần đâu, chuyện nhỏ... bé ngốc thế làm không ra cũng phải.
Ops! Đáng lẽ cô không nên nói chuyện nghiêm túc với anh mới phải, ngốc thật. Ran cố vuốt cơn giận của mình xuống và đi lên sân thượng, cô gắng tránh tất cả những gì ngăn đường cản lối cô. Mà ai thấy bộ mặt hầm hầm lúc này của Ran cũng né ra không dám lại gần... biết đâu mình sẽ là nạn nhân để Ran trút giận thì nguy. Cô phải làm Shinichi biến mất ngay lập tức! đủ quá rồi. Sân thượng đầy gió, Ran lặng lẽ đi vào một góc khuất, Shinichi nhìn quanh:
- Hơ? hẹn hò à? Sao lại chọn nơi vắng vẻ thế này?
- Tôi hỏi anh lần cuối...anh có chịu biến mất ngay cho tôi không?
Ran hỏi, giọng vô cùng phẫn nộ, Shinichi thấy hơi ngại ánh mắt đó...
- Ran? Tôi... không thể làm vậy được..
Ran nhắm mắt mỉm cười nhẹ như thể tôi biết anh sẽ trả lời như vậy. Cô nhắm mắt và lấy một cái gói nhỏ, cô kẹp nó trong tay và giơ về phía anh:
- Nếu biến mất không siêu thoát được đâu đấy?
- Thôi nào, tôi không thể tìm ai giúp tôi...ngoài Ran cả.
Ran lắc đầu về sự bướng bỉnh của Shinichi, cô quăng nó về phía anh... gió... Ran nhắm mắt lại...tự hỏi anh đã biến mất chưa? cô mở mắt mình từ từ đợi kết quả. Chỉ có một chỗ trống không có gì ngoài bụi và gió... anh đã thật sự biến mất? Ran cảm thấy vui, cô sẵn sàng nhảy lên nếu như không chú ý hình tượng của mình... cô huýt sáo và chậm rãi quay lại... cô thấy mình gần như tông sầm vào anh... vị trí mội chạm nhẹ vào cái bóng lờ mờ đó. Ran kinh ngạc lùi lại.
- Hơ? sao anh còn ở đây? bùa đó linh nghiệm lắm mà? AAAaaa!
Shinichi nhìn về phái hồi nảy Ran ném bùa... anh cười sằng sặc:
- Thời đại nào rồi mà còn rin bùa? ngây thơ quá bé ơi...
Ran buông tay, cảm thấy nước mắt mình dâng lên, vậy là cô sẽ không bao giờ thoát khỏi anh sao? Shinichi hơi bất ngờ về nó, anh không thích nhìn thấy con gái khóc vì ...anh thật sự không biết cách đối diện với nước mắt. Shinichi đứng yên... anh cảm thấy mình gần như tê liệt tại chỗ khi thấy từ đôi mắt tím một hàng nước mắt chảy ra:
- Ran... Cô đừng khóc.
- Sao lại là tôi chứ?
Ran nấc nghẹn ngào, Shinichi lại gần và thổi nhẹ... Ran nhận ra một cơn gió vô tình làm khô nước mắt cô.
- Tôi xin lỗi...tôi cũng không biết tại sao... nhưng chỉ có cô mới nhìn thấy tôi thôi... hãy giúp tôi tìm hiểu tại sao tôi chết được không? vì cô không biết... một điều... từ lúc tôi gặp cô... thân thể tôi tự động đi theo cô như thể cô là một cục nam châm vậy... không có cách nào rời khỏi cô bán kính hơn một mét.
- Thật vậy sao?..vậy chúng ta phải làm gì?
- Sau hội thi Karate.. tôi sẽ nói cho cô biết. Được không?
Ran gật đầu và uể oải đứng dậy, chợt cô nghĩ lại...
- Mà sao anh đột nhiên nói chuyện tử tế vậy?
- Hơ..
Shinichi lắc đầu quay đi, làm gì có chuyện gì. Thái độ đó làm Ran chú ý hơn, cô nghĩ lại... chợt cô nở nụ cười...
- Tôi biết rồi... anh sợ...
Ran đột nhiên dừng lại và đi xuống phòng học, để lại Shinichi với một dấu hỏi to tướng... cô ấy bị gì vậy?
24/6/2012, 12:15 pm
0ny
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 129
» Xèng 0.0 : 302
» Uy Danh : 76
» Ngày "Oa oa" : 1995-10-23
» Ngày gia nhập : 2012-06-10
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ShortFic]Giấc mơ thiên đường -Update:End chap 3-
Chap 3: Nửa đêm.
Ran khoan khoái đi xuống cầu thang, cái này dù gì mình cũng biết đirm yếu của Shinichi. Ran mỉm cười đắc thắng, anh ta sẽ biết tay mình. Ran lẩm nhẩm và đột nhiên cười lớn. Nhưng chợt cô lại nghĩ, nhưng lỡ như... anh ta hóa trang và dọa mình nữa thì sao? Ran lại suy nghĩ về những thứ rùng rợn đó, dẫu sao thì Shinichi cũng chỉ là một con ma...ai dám chắc chắn anh ta không làm gì mình? Và đột nhiên cô trở nên buồn rầu, Ran thở dài... lần một. vài phút sau lại tiếp tục thở dài...đợt hai mà vẫn chẳng thấy dễ chịu hơn. Chỉ tức thầy bùa lừa đảo! cái gì mà hay lắm, linh nghiệm lắm! Nếu gặp lại Ran thề cho ông ta vài cước cho chừa cái tội kinh doanh vô nhân tính (tưởng tượng cảnh ông thầy bị cho ăn cước vì bán bùa cho Ran... cuộc đời ông ta thế là hết =]]~~) Cô chưa bao giờ mong mình phải sử dụng đến bùa chú gì cả... thở dài..lần ba... Ran đột nhiên lắc đầu như điên. Ai có thể giúp cô thoát khỏi cái của nợ Kudo Shinichi đây???? (có bạn nào không kìa =]]~~) Ran hét lên... Nhưng cô kịp ngăn lại khi nhìn thấy Sonoko... cô đang nhìn cô bằng một đôi mắt cô cùng ngây thơ... trong đôi mắt ấy long lanh nước mắt, Sonoko chợt chạy đến nắm tay Ran:
- Ran ơi... cậu...bị thế này bao lâu rồi?
Ran mở to đôi mắt, không hiểu gì cả.
- Cậu thấy cậu vừa cười xong...thì la lên...rồi lắc lắc...tớ có nhìn thấy vài người ở...nhà thương ra... giống như cậu lúc này...
Hơ? Ran hiểu rồi... cô hiểu rồi! Sonoko đang nghi ngờ cô có bị thần kinh không đây mà... mà nói ra ai tin chứ? Ran thở dài... lần thứ n... cô tự hỏi có chuyện gì xảy ra với thiên thần hộ mệnh của cô rồi?????
------------------------
- Ra ngoài! Tôi bảo anh ra ngoài! anh có nghe không? Biến thái! bệnh hoạn... đồ... !!@#$%$$#%
Ran hét lên làm Sonoko phải chạy vào phòng thay đồ và nhìn chăm chăm vào cô, Sonoko biết Ran có vấn đề mà.. mà còn không nhẹ nữa cơ. Cô giơ tay mình đặt lên trán Ran
- Không sốt, Ran ơi...cậu làm sao vậy? huhu...
Ran hết biết nói sao với Sonoko, cô đẩy cô bạn ra và lắc đầu ''dạo này tớ hơi căng thẳng, tớ ổn...'' Sau khi Sonoko ra ngoài, Ran đóng cửa và nhìn về phái tủ , thì thầm thật nhỏ:
- Đi ngay đi, anh không thấy anh ở đây là... bệnh hoạn lắm sao?
- Đằng nào tôi chẳng chết rồi?
Shinichi đung đưa, anh cạ cạ vào má Ran, cô quá quen với anh rồi... thật sự không hiểu nổi tại sao mọi thứ quá trớd trêu thế này... Cô bẻ hai tay... đấm mạnh vào tường cạnh đó và nở nụ cười đẹp như...thiên thần Shinichi tự hỏi tại sao mình lại chảy mồ hôi hột nữa... anh biến mất khỏi căn phòng của Ran. Ran lấy bộ đồ đồng phục của mình và tròng vào. Đôi mắt trở nên kiên định hơn.
Cô ra ngoài và nhìn thấy Shinichi đang lởn vởn cạnh Sonoko làm đủ thứ trò...như lè lưỡi... vuốt má... Ran không biết nếu Sonoko biết được có một con ma cạnh mình thì điều gì sẽ xảy ra nhỉ? không dám nghĩ nữa... Ran rời mắt khỏi Sonoko khi cúi đầu với đối thủ hôm nay của cô. Ánh mắt cậu ta đầy kiên định, với những người học võ, ánh mắt vô cùng quan trọng... tất cả những sức mạnh đều dồn vào nó. Ran không còn thời gian quan tâm đến anh khi trân đấu bắt đầu.
Tiến lùi, công thủ, đỡ..trả đòn tất cả những thứ đó quay vòng trong tâm trí Ran. Buổi tập dừng lại khi đồng hồ điểm quá mười một giờ khuya.
-----------------
Ran nhìn bộ áo đã nhá nhem... hên cô còn vài bộ dự trữ ở nhà, nếu không sẽ không kịp mặc vào ngày hôm sau. Ran bị ngã khá nhiều, nó làm cô lo lắng...với thực tế như hiện nay làm sao cô có thể tin tưởng mình sẽ thắng? Bản thân Ran không quan trọng chuyện thua hay thắng gì cả, nhưng Ran không muốn mình bị loại từ vòng...nộp hồ sơ...
- Bé Ran này.
- Thôi gọi tôi là bé đi Shinichi.
Ran trả lời rất ư là bình tĩnh, cô đã quen với sự hiện diện bất thình lình của anh. Nhưng mặc dù vậy...
- Sao em lại học Karate... cách em tập trung vào nó...
- Không vì lý do gì cả.
Ran đáp hờ hững, ở xã hội phức tạp này, đó là môn thể thao có lợi. Có hơn một nghìn lẻ lẻ lý do để học võ, nhưng Ran cũng chưa từng suy nghĩ tại sao mình lại học võ... để che giấu vẻ ngoài vốn đã mỏng manh chăng? Thấy sự ngạc nhiên trên gương mặt anh, Ran mỉm cười thật hiền, lần đầu anh thấy nụ cười này của cô:
- Chỉ đơn giản là tôi thích, thich mà cũng cần có lý do sao? Tôi thần tượng một người... anh ấy học Karate, khi nhìn thấy đôi mắt của anh ấy trên sàn đấu... tôi ước mình được như anh ấy...
Gió đưa những lời nói của Ran nhẹ nhàng, Nó làm Shinichi bối rối quay đi, nụ cười ấy...anh chưa từng biết rằng... anh sẽ không bao giờ quên được... mãi về sau.
..
.
Ran bật công tắc đèn và lau khô mái tóc còn ướt sũng của mình. Ran quay sang nhìn điện thoại đang run, cô bắt máy lên
- Mẹ ạ?
Bà Eri thở dài và xác nhận với Ran, cô không biết mẹ cô nghĩ gì mà đến bây giờ mới gọi cho cô nữa...
- Ran à, bố con...thật là khủng khiếp, ông ta bay sang và cứ đi theo mẹ...ngày cả khi mẹ vào... WC Con thấy có tức không? công việc thì lu bù mà suốt ngày cứ... haiz.. khổ quá.
Ran tưởng tượng ra cảnh mẹ và bố, cô đột nhiên mỉm cười:
- Công việc của mẹ tốt chứ ạ?
- Ừm, tốt lắm... Thật ra thân chủ của mẹ định ly dị, nên mẹ phải lo hồ sơ... nhưng con yên tâm, mẹ sẽ cố gắng về sớm.
Ran mỉm cười khi nghe tiếng bố mình trong điện thoại ''bà gọi cho ai đấy'' Bà Eri hét lên ''Ran'' và nói bằng giọng nhẹ nhàng:
- Mẹ cúp máy nhé, ngủ ngon...con yêu.
Ran lặng lẽ gập máy và để nó trên giường. Bố cô cũng chỉ là sợ mất mẹ thôi. Nên cô cũng không có lý do để trách bố cả. Ran đang nghĩ nếu được nghỉ...mình sẽ sang đó? Cô mỉm cười...
[ôi cạn ý rồi... >"<]
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (1 vote)
24/6/2012, 3:11 pm
shinxran 4rever
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 37
» Xèng 0.0 : 91
» Uy Danh : 0
» Ngày "Oa oa" : 2000-09-09
» Ngày gia nhập : 2012-05-15
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ShortFic]Giấc mơ thiên đường -Update:End chap 3-
Ô, hay ghê, tks va tem nhé
------------------------------
Com dài hơn nha em, ít nhất cũng phải 1 dòng chứ, cái này mới nửa dòng thôi!!
Thân, Spum
24/6/2012, 3:20 pm
Shino_Holic
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 38
» Xèng 0.0 : 114
» Uy Danh : 6
» Ngày "Oa oa" : 1998-10-10
» Ngày gia nhập : 2012-06-10
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ShortFic]Giấc mơ thiên đường -Update:End chap 3-
Huhuhu. Lên đọc rồi định com và giật tem luôn nhưng lại ham đọc thêm cả chap 823 nữa, h quay lại thì đã muộn mất rồi. Ngậm ngùi ôm phong bì. Ủng hộ ss, fic hay lắm, post chap ms sớm nha chị.
28/6/2012, 3:22 pm
[S]hin
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 4
» Xèng 0.0 : 4
» Uy Danh : 0
» Ngày "Oa oa" : 1992-12-24
» Ngày gia nhập : 2012-06-28
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ShortFic]Giấc mơ thiên đường -Update:End chap 3-
a ha... tìm ra rồi nhé.. Cô nương lấn sân sang lĩnh vực DC bao giờ thế? không báo cho một tiếng là sao? nói rồi nhé... tốt nhất em nên ngoan ngoãn đi... nếu không thì không biết hậu quả ra sao đâu nhá. Fic này... nói chung ghét Romance. Sao không lôi luôn cái kia qua đây? hử?
28/6/2012, 5:43 pm
0ny
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 129
» Xèng 0.0 : 302
» Uy Danh : 76
» Ngày "Oa oa" : 1995-10-23
» Ngày gia nhập : 2012-06-10
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ShortFic]Giấc mơ thiên đường -Update:End chap 3-
>"< tha cho em dùm đi... em đã giấu kỹ rồi mà... >"< đừng ám theo em giống ma thế chứ Về vụ thông báo... Sr hì hì bây giờ thông báo cũng chưa muộn mà... cơ mà anh kéo topic này lên chỉ vì thế thôi à? còn cái khung trời phiêu lãng em viết đã xong đâu... lôi qua đây làm gì ạ?
9/7/2012, 5:25 pm
Shino_Holic
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 38
» Xèng 0.0 : 114
» Uy Danh : 6
» Ngày "Oa oa" : 1998-10-10
» Ngày gia nhập : 2012-06-10
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ShortFic]Giấc mơ thiên đường -Update:End chap 3-
Chị bùng fic sao??? Đang hay mà??? Em ghét chị!!!!!!!
10/7/2012, 10:41 am
be meo cutecat
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 386
» Xèng 0.0 : 1028
» Uy Danh : 13
» Ngày "Oa oa" : 2000-12-18
» Ngày gia nhập : 2012-04-19
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ShortFic]Giấc mơ thiên đường -Update:End chap 3-
há há há Ran bị ma ám mà con ma lại là shinichi mới đọc cái Doujinshi của chị C2 xong wa bên này lại bị ma ám nũa
10/7/2012, 11:56 am
leroy1102
.:Senior Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 253
» Xèng 0.0 : 2373
» Uy Danh : 22
» Ngày "Oa oa" : 2000-09-20
» Ngày gia nhập : 2012-05-08
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ShortFic]Giấc mơ thiên đường -Update:End chap 3-
Woa fic hay quá. .Nhưng mà em không thích Shin là ma đâu Dù sao cũng tặng chị like
10/7/2012, 3:17 pm
0ny
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 129
» Xèng 0.0 : 302
» Uy Danh : 76
» Ngày "Oa oa" : 1995-10-23
» Ngày gia nhập : 2012-06-10
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ShortFic]Giấc mơ thiên đường -Update:End chap 3-
Ơ.. thưa em ss không hề bùng fic nhá. hiện tại ss đang dồn hết tâm trí vào viết fic Khung Trời Phiêu Lãng và quay lại fic này.. tất nhiên fic kia là Long fic còn fic này là Short.. nhưng ss vẫn quyết định viết fic kia trước. Em thông cảm cho ss nhá. Ss hứa sẽ hoàn thành fic mà.. (hức..sao tự nhiên có ngày mình lại bị đi đòi fic mới ghê)
Sponsored content
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ShortFic]Giấc mơ thiên đường -Update:End chap 3-