Longlic: Angel from the hell.
Translator: Gongten_xinyi
Link nguồn:
https://conankun.forumotion.com/t1878-angel-from-the-hell-long-fic-dichĐôi dòng tặng DC’s fanfic mà tôi yêu thích…
Fanfic đã đưa tôi đến với Meitantei Conan Family!
Một ngày thật mệt mỏi và căng thẳng, ngồi vào chiếc máy tình đã đóng bụi vì cả tháng chưa được sử dụng do bù đầu chuyện học. Tôi_một đứa con gái 18 tuổi mới lại tìm đến với cô gái đã cho tôi thêm nghị lực để phấn đấu sống tốt. Tôi vào Google gõ lạch cạch: Ran Mori.
Trong những kết quả đầu tiên có một dòng chữ đập vào mắt khiến tôi phải dừng ánh nhìn…
…Angel from the hell (long fic dịch) trong forum
conankun.forumotion.comĐó là DC’s fanfic đầu tiên mà tôi được đọc và nó thôi thúc tôi đến với những dòng chữ đầu tiên đóng góp cho thế giới fanfic.
Tôi hòa mình cùng “Angel from the hell”…và lập tức chết lặng.
Ran ngồi trên ô tô cùng với một chàng trai…không phải là Shinichi.
Cố hút một điếu thuốc rồi sau đó lại ho sặc sụa, ngồi trong bóng tối với từng giọt rượu aquavit nóng bỏng trôi qua đầu lưỡi rồi chảy xuống cổ họng như thiêu đốt. Cô muốn tập quen dần với nó…những thứ đó thật kinh khủng!
Nhưng so với với nỗi đau mà cô ấy đã phải chịu đựng thì đã thấm vào đâu…
Angel của tôi…sao lại trở nên như thế này???
Thiên thần đau đớn vùng vẫy trong bóng tối, bị nuốt chửng và rơi vào hố sâu của hỏa ngục không lối thoát!
.
.
Sau bao lần bị vùi dập điên cuồng như từng cơn ác mộng, sự thực phũ phàng vẫn thế…từng khoảnh khắc tỉnh lại rồi ngất đi…vẫn là tay chân bị trói buộc, xiềng xích đến tê dại và rỉ máu.
Ran Mori rơi vào tay Tổ chức Áo Đen, bị tra tấn hành hạ thể xác, phải cắn nát môi để chống lại cực hình…và bị Vodka giở trò đồi bại. Khoảnh khắc Vodka đặt tay lên gò má Ran và di chuyển xuống cổ, người tôi cũng run lên bần bật, thổn thức, đau theo từng vết máu rỉ và tiếng thét gào của cô ấy khi con quái vật bẩn thỉu tiến đến gần.
“Là ai đã đẩy ngươi vào hoàn cảnh của ngày hôm nay ? Chỉ một câu nói sắc bén như lưỡi đao của con ác quỷ cũng đủ xé nát đôi cánh của thiên thần…
Nhưng câu nói của Shinichi Kudo mới là viên thuốc độc đã đẩy tình yêu và tâm hồn trong sáng với niềm tin mãnh liệt của cô vào chỗ chết…niềm tin rằng anh… sẽ luôn bảo vệ và yêu thương cô hơn bất cứ ai khác trên đời.
<<……….Tôi nói là thả Haibara ra…>>
<<……..Thả Haibara ra……>>
<<………Haibara……..>>
.
.
Tôi điếng người, không thể nào nhiểu nổi…
Tôi biết Haibara không có tội tình gì, cô ấy xứng đáng được sống và được hạnh phúc!!!
Nhưng……đây là tình huống phải hi sinh một người…….
.
.
“Tại sao ?!!!! tại sao cậu lại không cứu mình !!!!!!!! tại sao lại bỏ rơi mình !!!!!!!!
Tại sao !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
.
.
Tại sao chứ? Tại sao lại là Haibara? Tại sao lại là cô ấy mà không phải là Ran của tôi???
Ý nghĩ ấy lẩn quẩn trong đầu tôi như một câu niệm chú khi Ran vẫn không ngừng gào thét tên anh trong tuyệt vọng.
Nhưng đến khi Cognac xuất hiện cứu Ran khỏi bàn tay man rợ của Vodka, tôi mới vỡ lẽ…anh chính là thiên thần đen sẽ trói buộc cô vào thế giới của tổ chức tội ác.
“Trong bóng tối cách duy nhất để bảo vệ bản thân chính là hãy hòa mình vào bóng tối” –Cognac đã thuyết phục được Ran như thế!
Khi tình yêu tan vỡ chỉ còn sự thù hận đang lớn dần lên theo từng ngày tăm tối.
.
.
…Thiên Thần trở về từ địa ngục!.
.
“Từ nay trở đi -- Aquavit, đây sẽ là biệt danh của em” –Cái tên của Ran trong tổ chức…”suối nguồn của sự sống”, cô chính là người khôi phục lại tổ chức…bằng cách làm nhiệm vụ tiếp cận và bắt giữ Shinichi cùng Shiho, những người đã đẩy cô đến tình cảnh ngày hôm nay.
Ran trở thành Yukishiro Chihiro, một nữ sinh mới chuyển đến từ Nagoya…và sống gần nhà Shinichi Kudo!
Cognac tử tế giúp cô sắp xếp bày trí mọi thứ trong căn nhà như một nữ sinh bình thường, và trong căn nhà đó…không có gam màu đen của sự lạnh lẽo chết chóc. Nó tươi sáng và ấm áp đến nhói lòng, thế giới trước đây cô từng sống…đúng là như thế! Còn bây giờ đó dường như chỉ là lớp vỏ bọc hoàn hảo để Aquavit thực hiện mưu đồ tội ác của mình mà thôi.
Nhưng cô phải làm thế nào đây khi vừa nhìn thấy Shinichi là đôi chân cô đã vụt chạy đi mất...Làm thế nào đây khi Yukishiro lại trở thành Ran ngày trước từ những kí ức xưa ùa về???
Tôi nghe thấy tiếng lòng của cô ấy, và cảm nhận được cả những giọt nước mắt chảy ngược vào tim…lúc từng lời nói dối, phủ nhận thân thế thực sự của mình phát ra từ bờ môi nhỏ bé run run đã từng rớm máu, nhưng Shinichi vẫn nhìn cô trân trân không hề tin vào điều vừa nghe thấy.
Đau…đau lắm!
.
.
Đau như thể muốn biến mất khỏi thế giới này!.
.
Vậy thì lí do gì để Ran có thể cắn răng mà sống đến giờ phút cô gặp lại anh?
Nhiều người cho rằng Ran đã bị sự thù hận gặm nhấm…điều đó đúng nhưng có phải hoàn toàn là như thế?
Với tôi thì không chỉ dừng lại ở đó!
Ran trở về đối mặt với Shinichi không chỉ để thấy anh đau khổ dằn vặt khi nhìn thấy mình, để anh không bao giờ có được hạnh phúc…cô gặp lại anh…có lẽ còn vì tia hi vọng mỏng manh yếu ớt còn sót lại nơi sâu thẳm đáy lòng, và tia sáng ấy tồn tại được là nhờ vào tình yêu cháy bỏng mãnh liệt đã từng thuộc về anh.
Ở đâu đó trong tâm hồn cô vẫn còn muốn nghe ở anh một lời giải thích, muốn anh nói với cô rằng tất cả những gì cô đã chứng kiến chỉ là một phần của sự thực.
Vì thế mà dù đã cố gắng lãnh đạm và khóa chặt trái tim mình, cô vẫn nhận lời đi chơi đâu đó với anh để sống lại những phút giây đẹp đẽ đã từng là dĩ vãng.
Người đã ở bên cô từ khi còn bé, là anh!
Người cô đã yêu thương bằng cả trái tim và tâm hồn, là anh!
Người đẩy cô vào cảnh sống không bằng chết, là anh!
Người nắm lấy tay Ran khi cô thả mình tự do từ ban công sân thượng để kết thúc cuộc sống…vẫn là anh!
.
.
Vậy anh đến bên cô để làm gì…khi người anh đã chọn là cô ấy? Tại sao lại là cô gái ấy mà không phải là Ran???
Thiên Đường có dành cho Ran?Cuối cùng thì Ran cũng đã được biết lí do Shinichi chọn Haibara mà hi sinh cô ngày trước, chỉ đơn giản, là vì anh muốn cứu Shiho trước và ít nhất là được chết cùng cô!
Sự thật chỉ có một và là như thế…
Đó có phải là câu trả lời Ran mong muốn hay không…tôi không biết! Nhưng khi cô quay bước theo Vermouth rời khỏi tòa nhà bị cảnh sát bao vây, tôi cho rằng thiên đường của Ran…nơi mà cô có thể hạnh phúc không phải là nơi đầy ánh sáng công lý cùng Shinchi…mà là một thế giới có Cognac lạnh lùng nhưng ẩn bên trong là sự chu đáo, ân cần và tử tế.
Trong những lúc tưởng chừng như chết đi, thì Cognac là người đã đến và chìa đôi tay của mình để giúp cô. Anh hiểu cô nghĩ gì, muốn gì…anh quan tâm đến mọi lời nói và cử chỉ của Ran, chăm sóc và giúp cô lấy lại thăng bằng để sống…dù là cuôc sống đầy đau khổ và dằn vặt khi tình yêu đã tan vỡ.
Cognac…tình yêu của anh là như thế…rộng lượng và thầm kín. Nơi nỗi đau của cô chùn xuống…là hình bóng của anh, chữa lành vết thương và xoa dịu trái tim từng vỡ nát!
“Ran, cho dù xảy ra chuyện gì, cho dù em đã làm gì đi nữa, em mãi mãi là thiên thần của ánh sáng"
"Đôi cánh của thiên thần không nhất định sẽ cứu giúp được mọi người, nhưng tôi chỉ muốn bảo vệ.....bảo vệ em khỏi bị sự vấy bẩn "Câu trích dẫn lời của Cognac này đây đã khiến tôi tin tưởng và đặt niềm tin vào tình yêu của anh dành cho Ran. Với anh, dù sa vào bóng tối thì cô vẫn mãi là thiên thàn…và anh là người sẽ bảo vệ cô khoi mọi điều xấu xa tồi tệ nhất!
Liệu anh có vì Ran mà từ bỏ thế giới tối tăm của mình, cùng cô đi đâu đó thật xa để bắt đầu cuộc sống mới hoặc chiến đầu với tổ chức đến cùng để trả lại sự tự do cho Ran?
Hay anh sẽ trở thành một nơi chốn an toàn cho Ran để cô tựa vào khi hòa mình cùng bóng tối…
.
.
Tại sao lại không nhỉ?!?
.
.
Long fic “Angel from the hell” vẫn chưa được dịch hoàn toàn và mọi người vẫn đang chờ đợi, nhưng tôi sẽ đặt hi vọng vào một kết thúc dù tốt đẹp hay đau đớn, dù đầy tiếng cười hay là máu và nước mắt thì vẫn sẽ là câu chuyện của Ran…và Cognac.
Love is Zero!
Nhưng tình yêu cũng là sự khởi đầu, khi cuộc sống thay đổi...Ran có quyền cho mình một sự khởi đầu mới!
Và sự khởi đầu mới mà tôi mong rằng nó sẽ mang đến hạnh phúc cho Ran...là anh ấy
Tình yêu đẹp không chỉ là khi nó được nảy sinh và lớn lên từ thiên đường của hạnh phúc, mà còn là sự trưởng thành từ địa ngục của nỗi đau
------------------------THE END-------------------------