Title: Rực rỡ màu phong Author: Ony Disclaimer: Tất cả nhân vật không thuộc về mình. Genres: General, Romance, Tragedy, Angst, Sad, Rating: T Pairing: Shinichi. K & Ran.M Status: On-going Fandom: Detective Conan Warnings: Chỉ post fic ở CFC- tất cả các bản khác dù đã ghi rõ nguồn đều là vi phạm tác quyền. Nếu không chịu nổi fic OOC(lần này lv cao lắm đấy nhá) Thì vui lòng back. Nếu bạn muốn đọc một chuyện tình cảm ướt át, với một kết thúc như mơ.. back luôn. Cuối cùng chống chỉ định với Fan Shin *amen* Note: Fic thứ 14, ôm cho lắm chẳng biết làm gì với cái đầu của mình nữa. Spoi:
Xin một lần, hãy cho em biết.. liệu anh đã từng thật lòng yêu em? Hay tất cả chỉ là một món hàng có giá trị cho anh lợi dụng? Ánh mắt anh, tất cả những gì thuộc về anh.. Nếu có thể, em chỉ mong đừng bao giờ hư mất. Có phải không, khi tất cả những điều em làm, chỉ vì một người khác. Có phải không, những lời anh dành cho em chỉ vì người ấy? Có phải không.. khi tất cả những gì em làm.. điều chỉ đổi lấy một nụ cười của người ấy.. Xin anh.. trả lời cho em đi..
8/4/2013, 4:34 pm
0ny
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 129
» Xèng 0.0 : 302
» Uy Danh : 76
» Ngày "Oa oa" : 1995-10-23
» Ngày gia nhập : 2012-06-10
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [Shortfic] Rực rỡ màu phong
Màu kí ức.. Những hạnh phúc bất chợt đến. Nhưng rồi chợt tan biến như chưa từng bắt đầu.
"Thứ nào chàng muốn, em nhất định sẽ thực hiện được"
Những lời hứa, vang lên.
"Ta chỉ muốn, nàng không được phép phản bội ta.."
Đôi mắt xanh dương, khẽ nhắc nhở.
"Em tuyệt đối sẽ không phản bội chàng.. "
"Giữa ta và nàng, tuyệt đối sẽ không có tình yêu..."
Chapter 1.1
Ran cầm chiếc lược bằng tay phải, từng chút một chải lại mái tóc của mình, suối tóc thả xuống lưng, đọng lại những dư âm đã cũ. Ran im lặng, nhìn chiếc lược trong tay mình khẽ rơi xuống nền nhà. Tiếng cách vang lên, chúng làm cho cô giật mình, cúi xuống nhặt lên một cách vội vã. Ran nhìn thấy bàn tay mình khẽ run, cô nhíu mày, lập tức một nét buồn hiện lên trên khuôn mặt.
Ran trầm lại, việc cô sắp làm, không phải lần đầu. Thế mà vẫn không thể làm mình bình thản lại, trái lại, cứ sau mỗi lần làm việc ấy, cô lại có thêm những suy nghĩ không phải ở ai cũng có. Ran để chiếc lược lên bàn trang điểm, không chút mảy may rung động. Cô cố gắng lướt ra ngoài, bàn chân trĩu nặng.
Rừng phong hoang sơ, những cánh phong bay là đà ngay trước tầm mắt. Ran trầm lắng, cố gắng tìm một lại một bóng hình giữa những nền trời hiếm hoi còn sót lại. Đôi mắt màu trời, long lanh một vùng kí ức. Ran nhìn chúng, trong suy nghĩ miên man còn chút gì đó sót lại. Tất cả chỉ là hàng vạn câu hỏi. Mà câu trả lời không ở nơi cô.
"Thật sự phải như thế sao?"
Vô tình, môi cô khẽ mấp máy. Kí ức trở về, ngày hôm ấy. Nhưng trả lời cô chỉ có những chiếc lá vẫn nghiêng mình trong gió, đong đưa, xào xạc, rồi chầm chậm rơi xuống nền đất. Đôi mắt màu xanh trời, vẫn thế, vẫn nhìn cô bằng một đôi mắt nồng nàn, nhưng bên trong đó. Liệu có chút nào là dành cho cô?
Căn phòng dìu dịu tỏa ra một mùi hương đinh lăng. Người cô yêu đang ở đó, đôi mắt màu xanh trời nhìn thẳng vào cô, không mảy may rung động. Ran im lặng, cố gắng tìm lại chút bình tĩnh trước anh. Nhưng mọi thứ đều vô nghĩa. Câu hỏi của cô, dường như không làm anh suy nghĩ. Anh tiến lại gần cô, để bàn tay mình khẽ chạm vào gương mặt cô, nâng nhẹ cằm của cô. Đôi mắt anh không hề có chút gì gọi là tiếc nuối. Nó làm trái tim cô khẽ nhói đau.
"Không phải nàng sẽ làm tất cả những gì ta bảo sao?"
Câu hỏi ấy, anh luôn hỏi cô, mỗi lần giao cho cô một việc gì đó. Thường là những nhiệm vụ mà cô không thể chối từ. Từ miệng, một tràn nặng nề buông ra. Ánh mắt cô từ từ trở nên hoang dại. Giữa anh và cô, liệu có thể có được điều gì? Ngoài chút mảnh kí ức còn sót lại. Chúng từ từ vụn vỡ, những thứ cô trân trọng, những điều cô nâng niu.
"Mạng của em, thuộc về chàng.. em sẽ làm tất cả những gì anh bảo"
Đôi mắt ấy khẽ cười, người ấy đặt lên môi cô một nụ hôn, ấm áp, đầy dư vị. Nhưng rồi chính bàn tay ấy cũng dừng lại trên gò má cô, gạt đi giọt lệ trong đôi mắt màu xanh tím.
"Ta không nghĩ, nàng cũng biết khóc.. "
Thật nhẹ nhàng, thật khẽ. Nhưng cũng đủ làm trái tim cô xót xa. Cô lặng yên, nhìn người đàn ông trước mặt mình. Cô đã từng một dựa vào nơi ấy, chạm vào bờ vai, hôn lên má, một mình chiếm hữu hết tất cả những gì thuộc về anh. Nhưng hiện tại, cô nhận ra.. cô chưa từng thành công. Cô chỉ là một công cụ của anh, chỉ là một người thuộc hạ của anh..
Giọng nói của anh, vẫn vang bên tai. Nó là một mệnh lệnh, Ran bình thản cúi đầu.
"Ran... Đi đi "
Ran quay đi, để mình hòa với làn gió hây hẩy phả vào tâm trí. Giọng anh vẫn còn nhỏ dần, đi ư? Anh chưa từng muốn níu kéo cô, vậy mà sao cô vẫn còn hi vọng?
Ran cố gắng vẫy vùng ra những dòng suy nghĩ. Cô vẫn còn nhớ, những kí ức chắp vá trong cuộc sống của cô. Kí ức mặn mà, thấm đẫm giấc mơ hằng đêm. Nơi đây, là nơi hoang vu, anh dành tặng riêng cho cô. Cho những điều anh đang cố xây dựng.
Ran im lặng, mặc dù tất cả những chuyện đã xảy ra, cô chưa từng biết nên hối hận hay cám ơn anh.
Lá phong khẽ nghiêng, để kí ức của cô cũng chao đảo theo.
Cơn mưa dai dẳng thấm dần xuống lớp đất dưới chân, nước mưa màu xanh nhàn nhạt đọng lại thành vũng, phản chiếu rõ hình ảnh của một cô bé, mái tóc ngăn ngắn dính đầy bùn đất, đôi mắt hoang dại nhìn vào chính gương mặt của cô trong chiếc gương nước.
Bộ váy đã ướt sũng, đôi chỗ chắp vá. Hai bàn tay bé nhỏ bám víu vào đầu gối, hoang mang lạ thường. Những người xung quanh đi qua, chẳng ai bố thí cho cô dù chỉ là một hào. Cứ thế, rồi từng người bước nhanh hơn, như tránh xa một cái gì đó thật xấu xa.
Lớp màn mỏng tanh của mưa táp vào da thịt cô, hơi ấm rời bỏ cô. Nhưng cô ấy không hề có ý định tránh né cơn mưa kia. Cô vẫn im lặng, đón nhận từng trận mưa rơi xuống lòng đường. Nắng sẽ lên, khi cơn mưa vùi dập mọi thứ.
Cô bé cúi đầu ôm lấy đầu gối bé nhỏ của mình, cơn gió lạnh khẽ tràn qua, gió mang theo hơi thở của mưa. Cô ấy ngồi yên, cố không nghĩ ngợi. Nhưng hiện tại, cả thân thể run lên vì phản đối. Những đòn roi dưới làn da vẫn còn để lại vệt đỏ. Cả những nỗi đau, tất cả chúng thấm sâu vào kí ức của cô bé ấy.
Từ đằng xa, có tiếng bước chân. Cô bé ngước lên, để đôi mắt xanh tím tràn ngập trong vùng trời màu xanh dương. Cậu bé ấy, tiến về phía cô, không ngại sự dơ bẩn của cô. Đưa cho cô một chiếc bánh nướng. Ran nhận lấy nó, như thể nó sắp biến mất. Ngấu nghiến ăn.
Người bên cạnh vội nói với cậu ấy.
"Xin chủ nhân cẩn thận"
Đôi mắt tím vô thần, khẽ ngước nhìn, nhưng cậu ấy không quan tâm đến lời nói của người ấy. Một chiếc khăn rút ra từ bên hông, khẽ lau khuôn mặt cô một cách chậm rãi. Ran kinh ngạc, không nói nên lời. Thế nhưng, cảm xúc chẳng thể biểu hiện trên gương mặt ấy. Cậu ấy dừng lại, nụ cười tỏa nắng.
"Cậu giữ lấy mà dùng nhé"
Cậu ấy dúi vào tay cô một chiếc khăn. Chúng vẫn còn mùi hương của cậu, mùi mà cô chưa bao giờ thấy trước đây. Rồi người ấy đứng dậy, họ cùng nhau bước đi. Ran nhìn về hướng đó, phủ Kudo. Cậu ấy là người của vương gia sao?
Ran không suy nghĩ, vội vã đứng dậy. Đôi mắt nhìn vào khoảng không. Cô sẽ không quên, tuyệt đối không bao giờ quên cái tên ấy.
Mưa vẫn còn tiếp diễn, Ran chạy vù đi trong cơn mưa, những giọt nước thấm vào lớp áo mỏng tanh. Căn nhà của cô ở khu bần cùng nhất, đầy những phân chuột và mùi hôi. Ran đã quen với nó từ lâu rồi, cô chạy vào nhà, nhận ra nền đất nước cũng đang dâng lên.
Những đứa trẻ sợ hãi nép vào nhau. Người đàn ông nhìn cô, gương mặt đanh lại.
"Tiền đâu?"
Ran không trả lời, chỉ biết lắc đầu. Người đàn ông nổi giận, đôi mắt đục ngầu màu đỏ máu. Chiếc roi cứ thế vung lên, như đánh một bao cát. Ran co rúm người, nhưng tuyệt nhiên không có một giọt nước mắt nào. Cứ thế, thân thể chảy máu, chiếc áo cũng rách nát.
Hơi thở cô gấp gáp, nhịp thở cũng dần trở nên khó khăn hơn. Chỉ có chiếc khăn tay kia, và vẫn ở yên sâu trong lớp áo mỏng manh. Cuối cùng thì tiếng vút của roi trong không khí cũng dừng lại. Hắn vứt cho cô một cái nhìn lạnh lẽo. Rồi bỏ đi.
Ran nằm trên sàn đất.
"Nhất định mình sẽ không chết"
Ran thở nặng nhọc, ru mình vào giấc ngủ chập chờn đến.
8/4/2013, 4:34 pm
0ny
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 129
» Xèng 0.0 : 302
» Uy Danh : 76
» Ngày "Oa oa" : 1995-10-23
» Ngày gia nhập : 2012-06-10
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [Shortfic] Rực rỡ màu phong
Chapter 1.2:
“Vì sao chàng lại đối xử như thế với em? ”
“Vậy tại sao.. ta không được đối xử với nàng như thế?”
Đôi mắt xanh tím khẽ khàng, một bản nhạc trầm buồn vang lên. Hạnh phúc hay niềm đau, chính cô cũng chưa từng được phép chọn lựa.
Dường như thật khó để cảm thấy được chút ấm áp trong đôi mắt ấy.
Giấc mơ đưa con thuyền lênh đênh.
Vẫn là một ngày trong kí ức. Ran bần thần khi mở đôi mắt xanh tím ra, cơn mưa đã dừng hẳn, cả không khí cũng trở nên tốt hơn.
Ran mở mắt, chớp mi thật nhẹ. Ánh sáng tràn vào, Ran âm thầm nhìn những người đi ngang qua mình. Đánh giá có, tò mò có, thậm chí còn chút vẻ đùa cợt. Người đàn ông ấy đứng ở góc phòng. Hai bàn tay đặt gọn gàng trên bàn, đang đếm một vài tờ ngân phiếu.
Ran nhìn quanh quất. Nhận ra một điều gì đó. Ông ấy bán cô sao? Người đàn bà trong kí ức của cô đã ngoài năm mươi, thân hình béo tốt. Cả cách lả lơi cũng phong trần không kém. Ran sửng sốt, cô nhìn những cách mà họ đang làm, một tốp lôi kéo những người bước vào, tốp khác phe phẩy chiếc quạt trong tay mình. Nơi đây không phải là nơi nên ở mới đúng. Ran đứng bật dậy, cố gắng tiến lại gần người ấy.
“Xin đừng bán con đi..”
Người đàn ông chẳng chút quan tâm đến cô, nhanh chóng đá bay thân hình yếu ớt của cô. Người phụ nữ khẽ chau mày.
“Đừng làm nó bị thương, trong tương lai.. hẳn sẽ là cây kiếm tiền của ta”
Người đàn ông cười hời hợt, chẳng thèm liếc nhìn Ran một lần, đủng đỉnh đi ra khỏi căn phòng.
Tiếng đùa cợt, tiếng cợt nhả, chúng làm Ran thấy sợ hơn là những lời vỗ về bên tai. Người phụ nữ ấy tiến lại gần, khẽ xoa những vết bầm, thật nhẹ tay, nhưng làm Ran cảm thấy tầng tầng lớp lớp đau đớn.
“Hãy ở đây với ta, ta hứa sẽ không tệ với con đâu”
Ran nhìn bà ấy, năm ấy, cô vừa tròn mười ba. Thân thể vẫn chưa trưởng thành, cả những suy nghĩ cũng chưa chín chắn, cô đưa đôi mắt nhìn bà, không chút xoay chuyển.
“Tôi không muốn”
Bà ấy nâng cằm cô lên, rồi tiếp tục quay lưng.
“Hãy phục tùng đi.. Rồi ta hứa sẽ cho con một nơi để ở” Giọng nói ma mị đầy mê hoặc, nhưng rồi bà ấy giữ lời. Bà ấy chưa từng ép cô làm việc gì mà cô không thích.
Những ngày tháng sau đó, là quãng thời gian khá dễ dàng với cô. Ran lớn dần lên, việc gì cũng làm, từ lâu, cô không thiếu mặc. Phụ rất nhiều việc lặt vặt, và bà ấy vẫn không đả động gì đến cô nữa.
Ran cứ tưởng sẽ mãi ở trong tình trạng đó. Cô đã dần an phận với những tình cảnh mới, tất cả kí ức về những ngày chật vật giữa chốn đông người đã dần qua đi. Nhưng cuộc sống nào dễ dàng đến thế?
Chầm chậm thôi, ba năm trôi qua. Năm nay, cô tròn mười sáu. Mái tóc dài buông thả qua vai, đôi mắt đầy sắc ma mị, làn da trắng, cùng với tiếng nói êm ái. Chính cô cũng không ngờ đến những thay đổi của mình, chúng làm cho cô có linh cảm không hay.
Căn phòng của cô, hôm nay chợt đổi khác.
Tất cả đã được trang hoàng lại mới, bà ấy xuất hiện trước mặt cô. Đầy bí ẩn với nụ cười cách đây ba năm cô đã gặp gỡ. Bà ấy đưa cho cô một bộ váy, đúng kiểu của những người ở đây thường mặc. Ran kinh ngạc, cô vẫn còn nhớ những lời cợt nhả, những nếp sống bất thành văn ở đây.
Lần đầu tiên, cô cảm thấy mình như một món hàng trong tay người khác.
Ran vẫy vùng, cố gắng thoát khỏi tay những cô gái bên cạnh, cô không muốn, thật sự không muốn mình sẽ trở thành một vật làm ấm giường cho người khác. Người ấy chẳng hề xót thương, nhìn cô bằng ánh mắt trào phúng.
“Nếu ta đánh vào mặt ngươi, ngươi sẽ chẳng còn giá trị”
Ran im lặng, phun ra một bãi nước bọt. Cô khinh bỉ bà ấy, một con quỷ đội lốt người. Bà ấy không quan tâm đến điều đó, chỉ cầm lên một dụng cụ rất kì lạ. Ran nhìn nó, có chút không biết nên làm thế nào. Thanh gỗ với đường kính rất lớn.
Ran câm lặng, nhìn nó dí vào da thịt mình. Không để lại bất cứ tì vết, nhưng một luồng điện chạy dọc theo từng huyết quản, cô thấy tim mình đập thình thình, Ran hét lên, thất thanh, tưởng chừng mình sắp chết.
Đau đớn vô cùng tận, không thể nào kể siết được.
Kí ức trôi nổi, Ran cố gắng bám víu, nhưng vẫn tiếp tục là một đoạn trầm nữa.
Cô ngồi trước những người nam nhân bên dưới, không mảy may suy nghĩ, thân thể hớ hênh, làn gió cũng khiến cô trở nên yếu ớt trước những đôi mắt thèm thuồng bên dưới. Ran âm thầm quay đi, để đối diện với một đôi mắt màu xanh dương.
Chút kỉ niệm thoáng qua, dừng lại.
Người ấy cười với cô, rồi nâng li rượu trong tay lên, nhấp môi.
Đó là lần đầu tiên cô gặp anh, và cũng chính là nơi bắt đầu cho tất cả mọi thứ.. Những yêu thương không hồi đáp, những ái ân đầy tà mị, những yêu thương hờ hững. Và cả những cảm xúc mãi chẳng thể nói thành lời.
Bởi yêu một người… chưa bao giờ cần một lý do cụ thể nào cả.
8/4/2013, 4:34 pm
0ny
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 129
» Xèng 0.0 : 302
» Uy Danh : 76
» Ngày "Oa oa" : 1995-10-23
» Ngày gia nhập : 2012-06-10
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [Shortfic] Rực rỡ màu phong
Chương 1.3
Kí ức xoay vòng, nhàn nhã rơi trên vai. Thấm ướt.
Lệ hòa vào dòng người, chút hiu quạnh khiến vai khẽ run rẩy.
Ran chầm chậm nhìn họ, tất cả những người bên dưới, kẻ huýt sáo, kẻ giả vờ thanh cao nhưng lại đem đôi mắt tà mị nhìn cô, Ran khẽ run rẩy, cố gắng trốn tránh những cái nhìn bên dưới.
Đôi mắt cô chỉ không thể rời được đôi mắt anh. Đôi mắt xanh dương, với những nồng nàn mà chính cô cũng không hiểu được. Người nhìn về phía cô, khẽ chớp mắt.
Có cái gì đó thật quen thuộc giữa họ, Ran âm thầm nghĩ, nhưng rồi lại một lần nữa, cợt nhả bản thân mình ngu ngốc. Dù anh ấy là ai, thì chốn này cũng không phải là nơi mà một người như thế nên ở.
Những con số bắt đầu buông ra trên miệng của họ, Ran nhận ra họ chỉ cần một đêm của cô. Một chút trầm mặc trong đôi mắt màu xanh tím, cô bật dậy. Bước xuống đài. Người phụ nữ nhìn cô thoáng ngỡ ngàng, cô nhìn bà, khẽ nở nụ cười. Họ nắm lấy tay cô, một cách từ tốn. Đôi mắt như muốn xé xác cô ra từng mảnh, nhưng Ran chỉ mỉm cười.
Cái tên, xa lạ. Cô không phải là người họ đang rao giá. Ran cười, để bà ấy đến thật gần mình.
“Đừng ép tôi, chẳng phải bà cần tôi để kiếm tiền? Vậy thì đừng ép tôi”
“Mày đang nói gì thế?”
Ran quay gót vào trong, bà ấy vội vã trấn an tất cả, rồi cũng chạy theo cô.
Tiếng đập vỡ trong phòng vọng ra, con ranh ấy nghĩ nó là ai, mà khiến bà bẽ mặt trước bao nhiêu người? Đáng lẽ bà phải nhận ra, tuyệt đối nó không thuần phục dễ dàng như vậy.
Bà ấy bước vào phòng, bắn cho Ran cái nhìn sắc lạnh. Đối chọi với bà, chẳng thà cô chịu chết.
Ran im lặng trên giường, bộ váy đã được thay ra. Phấn son cũng không còn trên gương mặt, cô thật sự không quen. Bà ấy tiến lại gần cô, người phụ nữ trong ý thức cô rất mờ nhạt.Chỉ có những đòn roi là không bao giờ quên được. Bà ấy bất chấp thái độ của cô, năm lấy cổ tay cô mà siết. Ran nhíu mày, đau đớn của cái siết tay, không bằng vật hôm nọ.
Bà ấy cười, nói bên tai cô những lời lẽ không bao giờ cô có thể ngờ được.
“Ta thỏa mãn ngươi, ta không ép ngươi nữa, ta sẽ chờ đến khi ngươi cầu xin ta”
Họ kéo cô ra khỏi căn phòng cũ, đẩy cô vào vách tường. Nơi này là nhà kho, không hề có ai lui tới, Ran nhìn những tàn dư còn sót lại, chỉ có một mùi hôi bốc lên, chân cô chạm lớp rơm dưới chân.
Đây là nơi nào?
Xung quanh không có gì, ngoại trừ một chiếc giá treo. Ran nhìn thấy những chiếc vòng sắt ở nơi đó. Họ để bàn tay cô vào chiếc vòng sắt, để cô lơ lửng trên không trung. Ran đả kinh, thì ra mọi thứ chỉ có chừng này thôi sao.
Để cô xem, họ có thể làm gì cô nào.
Ngày thứ nhất, chỉ có người phụ nữ ấy đến.
Bà ấy mang theo một chiếc roi sắt, trang phục đơn giản, cùng bữa tối bên cạnh. Ran chói mắt, cơ thể vẫn còn chưa quen được với nơi này. Cô tưởng chừng mình vừa trãi qua hàng tháng bên trong này.
Người phụ nữ không hề nói một từ nào, liên tục quất những ngọn roi về phía cô. Nhưng tuyệt nhiên vẫn không động đến khuôn mặt cô. Cả thân hình tơi tả trước ngọn roi như vũ bảo. Ran cắn răng, nghe tiếng vụt bên tai, cô nhớ lại, người đàn ông ấy, cũng đã từng quất vào người cô như thế này.
Cô cắn răng, không để cho mình bật ra một tiếng kêu nào.
“Mình sẽ không chết, mình tuyệt đối sẽ không chết”
Ran đánh đồng, cố gắng hít thở, nhưng phổi như bị rách toạc, không khí không còn trước cô, không còn hiện hữu nữa. Ran lẳng lặng nhìn bà, rồi thấy ngọn roi vẫn tiếp tục vung lên, cô không thể chạy trốn, cũng không thể làm gì, ngoài chờ đợi nỗi đau tràn ngập khắp cơ thể.
Ran nhìn thấy trước mắt mình mờ dần, cô ngất đi.
Khi cô tỉnh dậy, cô nhận ra một sự ướt át trên bộ váy tan nát của mình, Ran cắn răng khi làn nước họ tạt vào cô khiến cả thân hình cô trở nên lạnh buốt.
Ran mở mắt từ từ, nó không còn, chiếc roi ấy. Cô cảm thấy cả cơ thể bùng dậy mạnh mẽ, cô cố gắng nhúc nhích, nhưng cô nhận ra, hễ cô động người, một cơn đau đớn tràn qua khắp người. Ran biết, thân hình mình nát hết cả rồi.
Bà ấy vẫn ngồi ấy, nâng tách trà trên môi.
Ran cảm thấy có cái gì đó không ổn, cô nhìn bà, rồi lẳng lặng nói. Nhưng không thể, giọng cô khàn đặc, cô chỉ nghe thấy những tiếng gì đó xung quanh. Bà ấy vẫn ngồi, không ngừng thổi tách trà trong tay.
Ran nhìn quanh, nhận ra một chuỗi đau đớn, tay của cô, phồng lên. Một thứ chất lỏng tràn qua tay, cháy. Ran hét lên, nhưng giọng cô không phát ra tiếng nổi, cô cảm thấy như xương đang nứt ra, tan chảy bên trong.
Chất lỏng ấy là gì, cô không biết. Ran nhắm mắt, để cảm xúc trôi đi. Ran cắn răng, nước mắt không chảy ra, nhưng thật sự là đau đớn quá rồi. Cô không đầu hàng, tuyệt đối không đầu hàng đâu. Ran hít sâu, cố gắng lấy lại dũng cảm.
Nhưng ngay lập tức, chất lỏng ấy lại rót xuống, lần này là ở bả vai.
Ran cố gắng đứng yên, để nó đừng rơi xuống nữa. Da thịt phập phồng, những vết nứt làm cô muốn bật tiếng kêu mà cũng không được.
Lần này, cô không thể chịu đựng nữa, cô nắm chặt tay, lòng bàn tay rần rần máu chảy. Ran im lặng, nghe cơn đau cào cào trong tâm trí. Cô thèm một cuộc sống tự do, một giấc mơ không có gì ngoại trừ sự tự do. Cô không thể có được điều đó sao? Ran cười nhạt.
Kí ức sống động lần nữa tràn về, ùa vào trong cơ thể.
Lần thứ ba, cô tỉnh dậy bên trong căn phòng ấy. Lúc này cô đã nằm rũ trên sàn nhà, cả thân hình đau nhức, vết máu bệt thành vũng. Cô chưa mất máu đến chết cũng là kì tích lắm rồi. Ran mở mắt, cố gắng hít thở, xung quanh ẩm ướt, mùi mốc làm cô thấy mình khá hơn một chút. Cô vẫn còn sống sao?
Cô không thể chết được, Ran cố gắng nhấc người, nhưng không thể. Những con chuột bò qua, cô cũng không mảy may quan tâm.
Bà ấy không đến nữa, không rõ vì sao. Ran thầm cảm ơn, cô không chắc mình có thể chịu đựng sự tra tấn hơn nữa. Cô nhắm mắt, để mình tràn vào giấc mơ.
Cô thức giấc không biết bao nhiêu lần, cứ mỗi lần mở mắt, thì cơn đau lại làm cô suýt ngất đi lần nữa. Nhưng Ran không dám ngủ, nếu cứ thế thì chắc chắn sẽ chết mất. Sao họ không giết cô đi, thay vì hành hạ cô thế này?
Cánh cửa bật tung, nỗi sợ dấy lên, nhưng không có ai bước vào. Chỉ có một thau nước nóng tạt vào người cô. Cơn bỏng rát ngay lập tức làm Ran tê liệt, đôi mắt mở ra kinh hãi.
Đêm ấy, cả thân hình cô ướt sũng, không phải chỉ vì nước. Máu chảy ra mỗi lần cô lết đi.
Ran ngồi dậy, tựa lưng vào tường, cố gắng ôm lấy thân hình của mình dưới bộ váy rách nát. Trời càng về khuya càng lạnh, Ran cố gắng hít thở, nhưng cả thân hình chỉ biết đón nhận cái lạnh mà không thể làm gì.
Mỗi lần thức giấc, là cơn đau tràn về.
Mỗi nhịp suy nghĩ, là từng nhịp máu chảy.
Mỗi lần chập chờn trong những suy nghĩ miên man, là những kỉ niệm đau đớn.
Cô đã làm gì sao? Vì sao tất cả đều đối xử với cô như thế?
“Mình sẽ không chết… tuyệt đối không khuất phục”
Ran lầm nhẩm, ôm lấy thân hình đau buốt của mình.
Lần thứ tư cô tỉnh dậy, xung quanh cô không phải là căn phòng đó nữa. Cả thân hình không còn vết máu, cô đang nằm trên giường, chiếc chăn trên người, cả thân hình tê dại. Ran hoang mang, y phục đã không còn.
Nụ cười ngạo nghễ của bà ấy vang lên.
“Ngươi không có chọn lựa”
Ran không hiểu những gì bà ấy nói là gì, cô chỉ biết ngay sau khi cánh cửa khép lại, là ác mộng mà cô mãi cũng chẳng muốn nhớ về.
Những bàn tay, những tiếng cười nói. Cả những lời đã động của những tên ấy. Họ không phải là người. Họ tuyệt đối không phải là người.
Ran cảm thấy mình như đầu hàng tất cả, cô không thể vẫy vùng, cô chẳng thể la hét.
Chỉ có những giấc mộng tràn ra.
Ran cầm chiếc trâm lên, cố gắng đâm vào sâu vào trái tim đang đập thình thình dưới da thịt mình.
Cô nhìn họ sợ hãi, cô thấy ánh mắt họ nhìn cô. Cô thấy ánh mắt thù hằn của bà ấy. Phải, cô thà chết còn hơn.
Tiếng bước chân bước qua, Ran nghe như thanh âm ấy gần gũi lắm, nhưng cô vốn đã chẳng còn tí lực nào, chỉ biết nhắm nghiền đôi mắt của mình.Hơi thở thật khó khăn.
Đôi mắt xanh dừng lại nơi cô đang nằm, lướt nhanh qua người phụ nữ, bà ấy thoáng kinh ngạc, rồi vội quỳ xuống.
Họ nói gì đó, cô không thể nghe rõ, nhưng cô nhận ra một bàn tay bế mình lên, cô nghe thấy tiếng đập thình thình bên trong lồng ngực người ấy.
Giọng anh vang lên, rõ ràng mà đầy uy quyền.
“Ta muốn nàng ấy”
Ran nghe như một cơn sóng vỗ về giấc ngủ, phải.. Anh đã từng nói.. muốn có được cô.Giấc mơ tiếp tục miên man… cho đến khi dừng lại.
Ran chậm rãi mở mắt, kí ức không phải là thứ cô tự điều khiển được.
Ran chầm rãi ra khỏi nhà, lê bước trên những con đường ngập tràn phong đỏ.
Kí ức của cô, chỉ toàn là hồi ức.. đen tối có, đau đớn có.. Nhưng tất cả, đều không là gì cả.
Ran thầm cười. Đón nhận một lá phong bên trong tay mình rơi xuống. Kí ức ngã nghiêng, cả thân hình cũng run rẩy trước gió.
“Nàng phải hứa, không được phản lại ta… tuyệt đối không được phản lại ta..”
8/4/2013, 5:00 pm
T.Haibara Ai
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 419
» Xèng 0.0 : 1513
» Uy Danh : 14
» Ngày "Oa oa" : 1999-11-22
» Ngày gia nhập : 2013-02-16
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [Shortfic] Rực rỡ màu phong
đọc fic của ss e cũng chỉ thíck mỗi phần giới thiệu là sao nhỉ