Title: Red Organization Nguồn: http://kenhsinhvien.net/topic/longfic-red-organization.353264.html Author: sherry2111 , nguyenhonganhsone4ever,Luca_chan,PAGODASTO Pairings: đọc rồi sẽ biết Rating: 12+ Status: đang tiến hành Disclaimer: nhân vật thuộc về Aoyama Gosho , một số thuộc về tôi nhưng số phận cuả họ do tôi quyết định , fic được viết không vì mục đích lợi nhuận. Summary: ... Một thế giới đầy rẫy những âm mưu , toan tính được bao trùm bởi máu và nước mắt , liệu nơi đó có tồn tại tình yêu , tình bạn trong khi tình cảm là thứ bi chà đạp trong thế giới tội lỗi đó . Câu chuyện kể về những con người lớn lên trong một xã hội đen tối nhưng lại có tâm hồn luôn sôi sục , biết yêu , biết hận nhưng lại bị che lấp bởi vẻ ngoài độc ác , tàn bạo.Cuộc đời của họ rồi sẽ đi về đâu ?...
... Để ta kể cho ngươi nghe.Một câu chuyện...
Một viễn khúc...Câu chuyện của những con sói trắng và đen...Luật chơi là thế nào nhỉ?Ai sẽ dành chiến thắng?Trong khi mà những con sói đen độc ác và vấy máu của bóng tối-trên những ngọn móng vuốt sắc bén đáng sợ của chúng,lại là những kẻ sở hữu được quyền lực vô hạn và đã thành công trong việc thâu tóm toàn bộ thế giới,sự tin tưởng của người dân,bọn chúng thật có một lớp da dày ngụy trang cho bản thân rất tốt.Ngược lại,với đó,những con sói trắng hoàn toàn đơn độc với tuổi thơ ,lại là những kẻ được sinh ra trong gia đình thấp kém nhất của tầng lớp hạ đẳng,luôn phải giành giật từng miếng ăn mỗi ngày để có thể duy trì sự sống.Dù vậy,chúng-những con sói trắng đơn độc lại sở hữu cho mình một bộ lông trắng-sáng chói và rực rỡ như ánh sáng,chúng- mang trong mình tâm hồn của những người anh hùng hiệp nghĩa,với dòng máu chiến binh cao cả chảy từng dòng mạnh mẽ trong huyết quản...
Sói đen- Sở hữu một lớp vỏ bọc hoàn hảo,những kẻ có địa vị giàu sang,quyền lực, tàn độc và khát máu...
Sói trắng-Mang trong người dòng máu của những người hùng,những chiến binh,nắm trong tay vận mệnh giải cứu thế giới,những chiến sĩ của Chúa và Ánh Sáng...
Một lớp vỏ bọc hoàn hảo hay sự tinh khiết và không giả dối,đâu là mấu chốt quyết định của cuộc chiến?
Trong một cuộc chiến không có hồi kết....
Một cuộc chiến vượt thời gian và không gian của những con sói hoang dã...
Cuộc chiến cuối cùng của thiện và ác...
Thiện hay ác?
31/1/2014, 4:36 pm
sherry2111
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 41
» Xèng 0.0 : 54
» Uy Danh : 2
» Ngày "Oa oa" : 1999-11-21
» Ngày gia nhập : 2013-10-10
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: (Longfic) Red Organization
Giới thiệu nhân vật: ( nhân vật xuất hiện tới đâu thì giới thiệu tới đó )
1. Kuroba Kaito
Là hội trưởng hội học sinh, nhà giàu, đẹp trai, học giỏi, đào hoa, được nhiều người hâm mộ nhất trường .
2. Kiriha Shami
Là hội phó hội học sinh, nhà giàu, ngoại hình bình thường, học giỏi, khó tính, nói chuyện rất ngắn gọn, thái độ lúc nào cũng nghiêm túc, bị nhiều người ghét.
3. Mouri Ran
Là học sinh mới chuyển trường, xinh đẹp, thân thiện, tốt bụng,gia thế bình thường, nhờ học giỏi nên mới được vào trường Teitan.
Last edited by sherry2111 on 4/2/2014, 4:26 pm; edited 8 times in total (Reason for editing : sai)
31/1/2014, 7:06 pm
sherry2111
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 41
» Xèng 0.0 : 54
» Uy Danh : 2
» Ngày "Oa oa" : 1999-11-21
» Ngày gia nhập : 2013-10-10
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: (Longfic) Red Organization
Chap 1 : Part 1
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi được học ở ngôi trường mới , đó là một ngôi trường điểm . Tôi dậy từ rất sớm , sau khi làm vệ sinh cá nhân tôi dùng bữa rồi đi học. Nhà tôi cũng không xa trường lắm nên tôi đi bộ đến trường . Đến nơi , tôi cảm thấy hoa mắt vô cùng , ngôi trường này hoành tráng thật , chỉ nhìn chiếc cổng thôi cũng đủ để biết, riêng cổng chính thôi đã rộng 8m, hai chiếc cổng phụ hai bên rộng 4m. Ngắm chiếc cổng xong, tôi bước vào trường, việc đầu tiên tôi cần làm bây giờ là đi tìm phòng hiệu trưởng , vừa đi tôi vừa ngắm nhìn khung cảnh ngôi trường , quả thật rất lớn và đẹp. Ngôi trường có rất nhiều dãy phòng học , mỗi dãy có 6 tầng . Do vừa đi vừa phải nhìn xung quanh nên tôi đâm sầm vào một người, không biết kẻ đó là ai mà người cứng như đá khiến đầu tôi đau như búa bổ, tôi bị ngã xuống đất, tôi cố ngồi dậy nhìn xem người mà tôi vừa đâm phải. Tôi như không tin vào mắt mình nữa Wahhh, anh ấy thật đẹp trai, mái tóc đen hơi xù trông rất lãng tử, đôi mắt xanh hút hồn người đối diện. Tôi khẽ cốc đầu mình, trong lúc này mà còn suy nghĩ chuyện vớ vẫn được, tôi phải mau chóng tìm ra phòng hiệu trưởng không thì muộn học mất. Đang suy nghĩ miên man thì người đó đưa tay đỡ tôi dậy, ân cần hỏi tôi:
- Em có sao không
Ôi, không những đẹp mà giọng nói cũng ngọt nữa, tôi bị mê hoặc bởi giọng nói này. Mất vài giây để hoàn hồn, tôi lên tiến nói:
- Em không sao , cho em hỏi phòng hiệu trưởng ở đâu ạ
- Em cứ đi thẳng , đến bồn hoa thứ 20 thì rẽ trái đi thẳng sẽ tới phòng hiệu trưởng
Tôi cảm ơn anh ấy rồi đi tìm phòng hiệu trưởng trong lòng có chút luyến tiếc hi vọng được gặp anh ấy lần nữa . Đang đi tôi bỗng cảm thấy lạnh sống lưng nên đưa mắt nhìn xem điều gì đã khiến tôi có cảm giác đó thì bắt gặp những ánh mắt không mấy thiện cảm hay đúng hơn là ganh ghét đang nhìn mình . Tôi cảm thấy chột dạ , tôi đã làm gì sai mà họ lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó chứ nhưng rồi những ý nghĩ đó được xua tan khi trước mắt tôi là phòng hiệu trưởng . Tôi vô cùng ngạc nhiên vì phòng hiệu trưởng quá nhỏ so với cái trường này nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường , gõ cửa sau khi chuẩn bị tinh thần . Ông thầy hiệu trưởng với vẻ mặt nhân từ phúc hậu mở cửa mời tôi vào . Tôi chào thầy rồi bước vào trong . Căn phòng hiệu trưởng vô cùng đơn giản chỉ với một vài tủ chứa tài liệu , một cái bàn và hai chiếc ghế . Nhìn sơ qua cũng đủ biết tính cách của chủ nhân nó , thật giản dị . Thầy hiệu trưởng mời tôi ngồi rồi lên tiếng hỏi tôi :
- Em là học sinh mới ?
- Vâng ạ - Tôi lễ phép đáp lại - Em sẽ học lớp nào ạ ?
- Em sẽ học lớp 10a1 , thầy sẽ dẫn em đến lớp .
Sau khi đi qua mấy dãy hành lang phòng học , tôi và thầy đã đứng trưởng một căn phòng học rộng , thầy ra hiệu gọi cô giáo ra rồi nói :
- Đây là học sinh mới chuyển vào , cô dẫn em ấy cô dẫn em ấy vào đi , tôi đi đây – nói rồi ông thầy bỏ đi .
- Em vào đi – Nói rồi cô kéo tôi vào lớp , giữa bục giảng – Đây là học sinh mới của lớp chúng ta rồi quay sang tôi – Em tự giới thiệu về mình đi.
- Tớ là Mori Ran , rất vui được làm quen với các cậu – Rồi tôi nở nụ cười thật tươi .
- Hừ , ai mà làm quen với nó đâu mà “ rất vui được làm quen “ – Một vài đứa con gái bỉu môi .
- Xinh quá , lớp chúng ta lại có thêm người đẹp rồi – Bọn con trai trầm trồ.
Cuối cùng cô chủ nhiệm đập mạnh xuống bàn phá tan bầu không khí ồn ào rồi rảo mắt nhìn khắp lớp .
- Em ngồi cạnh bạn Kiriha đi – Rồi cô quay xuống chỉ vào cái bàn thứ 3 từ trên xuống , dãy thứ 3 có một bạn nữ tóc nâu đang ngồi
Tôi đi xuống chỗ ngồi , sau khi đã yên vị trên chiếc ghế , tôi quay sang bắt chuyện với cô bạn cùng bàn :
- Xin chào , từ nay tớ sẽ ngồi cùng bàn với cậu , tên cậu là gì ?
- Kiriha Shami – Cô ấy trả lời một cách ngắn gọn nhất có thể
Tiếng chuông báo hiệu giờ học bắt đầu , tôi cũng không nói gì nữa . Ba tiết học trôi qua một cách êm đẹp , giờ nghỉ trưa cũng đã đến , tôi đi xuống căn tin dùng bữa thì gặp một đám nữ sinh chặn đường .
P/S : part này tớ viết , mọi người đọc xong cho ý kiến
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (1 vote)
3/2/2014, 9:06 am
Wolf_Gang_428
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 327
» Xèng 0.0 : 593
» Uy Danh : 13
» Ngày "Oa oa" : 2000-02-22
» Ngày gia nhập : 2013-10-27
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: (Longfic) Red Organization
*tem và phong bì* fic nì ngộ thật nhỉ thường thì em bít black organization là tổ chức áo đen vậy red organization là tổ chức áo... đỏ à ý tưởng của chị quả thật rất độc ^^ mà không bít mấy nữ sinh kia chặn đường Ran làm chi nhỉ thui thì hóng chap mới của chị vậy ^^ p/s: tks chị nhá ^^
3/2/2014, 12:08 pm
happiness_sherry
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 193
» Xèng 0.0 : 425
» Uy Danh : 9
» Ngày "Oa oa" : 2002-07-07
» Ngày gia nhập : 2014-01-04
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: (Longfic) Red Organization
đoán thôi nhé, chắc là chặn đường vì dám đụng phải anh Kaito đẹp trai chăng? ss Wolf lại cướp tem với phong bì rồi, e lấy thùng thư vậy fic ss có vẻ thú vị, cái phần summary đọc hình như không hiểu lắm (chắc do mình chậm hiểu), nhưng Red Org thì quả là đặc biệt. hóng chap mới nhiều
3/2/2014, 6:14 pm
Wolf_Gang_428
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 327
» Xèng 0.0 : 593
» Uy Danh : 13
» Ngày "Oa oa" : 2000-02-22
» Ngày gia nhập : 2013-10-27
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: (Longfic) Red Organization
@happi: Pé à cướp thùng thư lấy giề au post chap hở em ^^ Chị ơi pót chap mới nữa đê ^^ đang ngay phút gây cấn ^^
4/2/2014, 2:05 pm
sherry2111
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 41
» Xèng 0.0 : 54
» Uy Danh : 2
» Ngày "Oa oa" : 1999-11-21
» Ngày gia nhập : 2013-10-10
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: (Longfic) Red Organization
happiness đoán đúng rồi đó
5/2/2014, 12:47 pm
sherry2111
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 41
» Xèng 0.0 : 54
» Uy Danh : 2
» Ngày "Oa oa" : 1999-11-21
» Ngày gia nhập : 2013-10-10
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: (Longfic) Red Organization
Chap 1: Part 2:
...Giờ nghỉ trưa...
Trên sân thượng. Bóng dáng một người con trai cao,hơi gầy, mái tóc đen phủ xuống tận chân mày; gương mặt cứng nhắc, đôi môi khô hanh, tím tái vì cái lạnh tê buốt của tiết trời mùa thu; đôi tay thô cứng với những vết chai đặt nhẹ lên chiếc lan can đã lạnh ngắt; con mắt đen hoằn sâu như đang hướng về một nơi xa xăm vô định nào đó...
Một làn gió thổi nhè nhẹ qua mái tóc của người con trai, cái lạnh xe xé của mùa thu và bầu trời xanh trắng lại gợi lên trong lòng nó một hồi ức xa xưa, thăm thẳm mà nó chưa bao giờ quên được...
Ngày đó, ngày mà nó vẫn có một gia đình, một gia đình như bao người khác. Khi đó nó mới chỉ là một thằng nhóc 5 tuổi, khi đó nó có bố, có mẹ, một gia đình thực sự hạnh phúc...
Phải. Gia đình nó sẽ thực sự hạnh phúc nếu như ngày đó không đến.Ngày nó bị bệnh nặng, bố mẹ nó vì lo lắng cho nó mà phải đi vay tiền của "bọn chúng" để chữa bệnh cho nó. Lúc đó, nó còn quá nhỏ để có thể biết được tiền là gì và tại sao bố mẹ nó phải vay tiền cho nó, nó chỉ biết duy nhất một điều: Hôm đó là ngày cuối cùng mà nó được nói chuyện với bố mẹ...
Bố nó mở chiếc tủ quần áo ra. Bảo nó vào trong và nói:
"Con ở yên đây nhé, đừng phát ra tiếng động và cũng đừng ra khỏi đây cho dù có chuyện gì xảy ra"
Nó ngẩn ngơ một vài tiếng"vâng,dạ". Như cảm thấy đã yên tâm, bố nó đóng cái cửa tủ lại,thật chặt...
Qua khe cửa, nó có thể nhìn thấy, rất rõ ràng. Có ba tên lạ mặt xông vào nhà nó, mỗi tên đều có một chiếc kính đen, bao tay trắng, mũ đen và áo đen...riêng có một tên rất khác biệt so với hai tên còn lại. Hắn có một mái tóc trắng, xõa dài xuống tận đầu gối, đôi mắt xanh biển lộ lên vẻ hoang lạc của một con thú dữ điên cuồng, hắn nhấm nháp một miếng xì gà quá khổ trên miệng, tay phải hắn cầm một cây súng-đen-dài chỉ thẳng vào đầu bố mẹ nó...
Hắn ngồi chổm xuống, tay phải còn cầm súng vẫn chực đặt vào nơi cũ, mặc cho những lời van xin đau khổ chất chồng đang quây quẩn bên tai. "Tạch". Hắn lên nòng đạn. Cười .
"Đoáng".
Tiếng đạn nghe rát cả tai. Một phát đạn duy nhất, bay xuyên qua đầu bố mẹ nó, máu đỏ bắn tung tóe vào gương mặt dã thú tâm thần của hắn. Rồi hắn cười phá lên, như cảm thấy sảng khoái với việc mà hắn vừa thực hiện.
"Giết người."
Sau khi xong việc, hắn đứng dậy, cùng bọn thuộc hạ rời khỏi căn nhà hoang tàn, nơi có một gia đình đã từng rất hạnh phúc, mà hắn là kẻ đã phá hoại sự hạnh phúc của gia đình đó...
Con mắt nó mở to, đôi môi run lên cầm cập, như không tin vào những gì mà nó đã nhìn thấy, khóe mắt nó cay cay, ầng ậng nước, rồi hai ba giọt, bốn năm giọt nước mặn chát chúa rơi ra từ khóe mắt nó nhiều hơn, nhiều hơn...Nó đau khổ quá, gần như không thể nói thành tiếng được nữa, cổ họng nó như vướng phải cái gì đó, nó nấc lên từng tiếng"hức hức". Đôi chân nó run lên vì sợ, nhưng nó vẫn cố đứng dậy, toan mở cửa ra, chạy lại chỗ bố mẹ nó, nơi mà cái tên gian ác vô tâm nào đó đã ở đây. Nó khóc run lên, nó như lay bố mẹ dậy. Vừa khóc vừa nói, trong nước mắt:
... Nó ngồi thu mình lại ở một góc trong nhà. Hai ngày, ba ngày, rồi bốn ngày. Nó có thể sẽ ở đó lâu hơn-tới chết-nếu như người ta không phát hiện ra nó, một đứa bé 5 tuổi bất tỉnh trong một ngôi nhà với hai người chết-có lẽ là bố mẹ nó. Thân hình gầy gộc, gương mặt xanh xao, đôi mắt thâm quầng vì đói và cũng vì khóc đến mức kiệt sức .
Sáng hôm sau, nó phát hiện ra rằng mình đang ở trong bệnh viện, nằm ở đó. Nó đưa mắt nhìn xung quanh phòng bệnh,xung quanh nó toàn là những người là mặt, không phải bố nó cũng không phải mẹ nó.
"Đây đúng là sự thật, không phải giấc mơ"
Sau khi bố mẹ nó chết, nó được một gia đình không con nhận nuôi-một gia đình thuộc dòng dõi Samurai lâu đời. Ở đây, nó có một cuộc sống mới, được dạy dỗ, được học kiếm pháp...
Lúc đó, nó đã thề với "bố mẹ" của nó rằng...nhất định một ngày nào đó,nó sẽ bắt hắn ta phải trả giá...nó sẽ bắt hắn phải trả giá gấp trăm,gấp ngàn lần...nó sẽ cho hắn thấy...cảm giác cận kề cái chết là thế nào...
...Vẫn ở trên sân thượng...
Một giọt nước mắt đã rơi ra từ khóe mắt người con trai-tự lúc nào.Một làn gió nhẹ nhàng lướt qua gương mặt nó, cuốn theo những giọt nước mắt cùng những hồi ức đau thương xưa cũ bay đi mất...
Dưới sân trường, những cái cây khô khốc, một vài chiếc là vàng rơi xuống đất, âm thầm...
End Part 2: "Hồi ức của Pagodasto Ichigo"
Next Part 3: "Tôi gặp những người bạn mới"
5/2/2014, 1:06 pm
sherry2111
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 41
» Xèng 0.0 : 54
» Uy Danh : 2
» Ngày "Oa oa" : 1999-11-21
» Ngày gia nhập : 2013-10-10
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: (Longfic) Red Organization
4. Pagodasto Ichiro
8/2/2014, 7:32 pm
happiness_sherry
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 193
» Xèng 0.0 : 425
» Uy Danh : 9
» Ngày "Oa oa" : 2002-07-07
» Ngày gia nhập : 2014-01-04
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: (Longfic) Red Organization
Tem!!!! 1 chap hình như hơi bị ngắn thì phải, chắc là do au bận nên post luôn chăng? Có cái này Happi phải hỏi: tiếng súng nổ thường là Đoàng chứ k phải Đoáng, và bố mẹ đứng kiểu gì mà 1 phát đạn xuyên đk cả hai người nhỉ? Lẽ ra vào đầu 1 người rồi thì phải nằm trong đó luôn chứ? (Happi nghĩ vậy) Dù sao, hóng chap mới nha!!!! @wolf: mua thùng thư mới ss ạh ^^
9/2/2014, 2:23 pm
sherry2111
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 41
» Xèng 0.0 : 54
» Uy Danh : 2
» Ngày "Oa oa" : 1999-11-21
» Ngày gia nhập : 2013-10-10
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: (Longfic) Red Organization
đây chỉ là part 2 thôi, do PAGODASTO viết
24/2/2014, 9:39 am
PAGODASTO
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 6
» Xèng 0.0 : 6
» Uy Danh : 0
» Ngày "Oa oa" : 2000-11-20
» Ngày gia nhập : 2014-02-24
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: (Longfic) Red Organization
Chap 2. Part 1.
Ran kinh ngạc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đám nữ sinh đó, người vuốt tóc, người chống nạnh, tất cả đều nhìn Ran với ánh mắt nạnh tị, ghen ghét. Một người trong số đó lên tiếng.
- Mày trông thật xấu xí.
Ran mím môi nuốt cơn tức vào lòng, dù đôi tay muốn đập chúng một phát. Cô cười tươi, hỏi lại.
- Mình đã làm gì sao?
- Mày nhớ người sáng nay mày gặp không? -Đám nữ sinh nói- Đó là hotboy của trường tao, đừng có ra vẻ trước mặt anh ấy.
"Ra là thế". Ran đã hiểu mọi vấn đề. Thật buồn cười, như thế mà cũng gọi là sai ư? Ran thật sự rất rất muốn đập chúng một trận, nhưng cô biết, tốt nhất đừng tạo ra tai tiếng gì ở nơi này.
- Mình sẽ lưu ý.
Ran ngậm đắng nói ra câu đó. Nghe thế, đám nữ sinh phá lên cười.
- Mày biết điều đấy, haha.
"đừng có thử thách sự chịu đựng của tôi" Ran lẩm nhẩm.
- Phải thế chứ. Một con vịt xấu xí như mày phải biết nghe lời chứ nhỉ?
Một đứa con gái khác lên tiếng. Tay Ran nắm chặt, đầu không ngừng suy nghĩ "đừng thử thách sự chịu đựng của tôi".
- Nhìn nó xem, rụt cổ như một con vịt..
- Còn bẩn thỉu nữa chứ. Haha.....
- Đẳng cấp thật thua xa chúng ta.....
Đám nữ sinh liên tục xỉ vả Ran, những người xung quanh tò mò bao lấy xung quanh xì xào. Ran vẫn cố chịu đựng, nhưng xem ra không lâu hơn được nữa....
- Thôi đi nào. Hạng người như nó không đáng để chúng ta bận tâm -cô gái có dáng vẻ kênh kiệu nhất lên tiếng.
- Đừng thử thách sự chịu đựng của tôi.
Ran không đủ kiên nhẫn nữa, lời nói mà cô muốn giữ kín bỗng dưng bật ra không tự chủ. Và dường như đám con gái kia đã nghe được nó. Họ xúm lại vây quanh Ran.
- Mày nói gì hả con nhỏ kia?
- Đừng có thử thách sự kiên nhẫn của tôi.
Ran đáp lại, cùng với đôi mắt đầy phẫn nộ. Điều đó làm đám con gái hơi sợ. Một đứa tóc vàng giận giữ giơ tay định tát cô. Ran cũng nắm chặt tay hình nắm đấm và thủ thế. Karatedo của cô đã đạt đến nhất đẳng nên giải quyết đám con gái này không phải là điều khó. Nhưng...
CHÁT...
Một âm thanh vang lên, âm thanh chát chúa của một cú tát. Không phải Ran, mà là đứa con gái tóc vàng bị tát. Cô ta ôm má sợ hãi nhìn người con gái đứng cạnh Ran từ lúc nào không hay. Ran cũng kinh ngạc quay qua nhìn người bên cạnh mình.
- Shami?
Đó là Kirira Shami ( sherry2111 ) , người mà Ran gặp khi sáng và cũng là người cô ngồi cạnh. Với mái tóc hạt dẻ, đôi mắt màu hổ phách, khuôn mặt cân đối, thân hình gọn gàng, có thể nói Shami là một cô gái đẹp.
[IMG]
- Giải tán đi!
Shami liếc mắt, ra lệnh. Những người xung quanh tản ra. Đám con gái sợ hãi lùi lại và bỏ đi, không quên nói vọng lại một câu.
- Đừng tưởng cô là thủ lĩnh của cái hội đó mà lên mặt. Hứ.
Shami nhìn đám con gái mất dạng rồi mới quay gót bước đi. Ran ngạc nhiên chạy theo định nói lời cảm ơn. Nhưng bằng một cách kì diệu nào đó, Shami đã đọc thấu suy nghĩ của Ran.
- Không cần cảm ơn. Tôi không muốn thấy những rắc rối thôi.
Ran tròn mắt nhìn Shami đi về hướng căn tin. Cô cũng đang định đi xuống đó nên chạy theo Shami.
- À, tớ là...
- Rồi, Ran Mouri, 17 tuổi, một cô gái bình thường học chung lớp với tôi.
Ran không thốt nên lời, cô vốn tưởng Shami không quan tâm tới mình. Hàng chục câu hỏi về Shami hiện ra trong tâm trí Ran làm cô dường như bối rối. Shami bỗng chốc dừng chân và quay lại.
- Cô biết Karatedo?
- Ơ, à... Tôi đạt nhất đẳng Karatedo lúc 16 tuổi.
Ran trả lời. Trong một phút giây, khuôn mặt Shami có chút đăm chiêu.
- Vậy...tham gia vào hội của tôi nhé.
- Hả? -Ran ngạc nhiên.
- Đi theo tôi.
Trong suốt dọc hành lang, Shami đã kể cho Ran rất nhiều về một hội gọi là Red Organization. Gọi tắt là RO. Dù đang lắng nghe, nhưng Ran cũng không quên quan sát xung quanh. Mọi người đều tản ra khi thấy Shami, chắc hẳn cô phải rất có uy lực, hay đúng hơn là RO rất đáng sợ.
Cánh cửa căn tin bật mở, Ran và Shami bước vào. Thật xứng danh ngôi trường bậc nhất Tokio, nơi đây thật lộng lẫy. Những chậu hoa rực rỡ tạo ra không gian xanh, tiếng chuông gió ding doong làm tâm hồn thanh thản, bàn ghế cao cấp tạo cảm giác sang trọng. Ran dường như bị choáng ngộp ở nơi này. Ở cuối căn phòng, một nhóm người đang đợi sẵn. Shami dẫn Ran đến đó và ngồi xuống. Sự xuất hiện của người mới làm mọi người ngạc nhiên. Một cô gái, có vẻ trẻ nhất nhóm, chỉ vào Ran và lên tiếng.
- Ai đây?
Shami dõng dạc trả lời.
- Giới thiệu với mọi người thành viên mới. Đây là Ran Mouri, với karatedo nhất đẳng, sẽ tham gia hội với danh hiệu "NGƯỜI BẢO VỆ".
Một cô gái khác, có vẻ thân thiện, giơ tay.
- Thế còn khả năng bắn tỉa của tớ bỏ đi à?
Bắn tỉa? Ran tròn mắt kinh ngạc. Ở đây dùng cả súng sao?
- Tất nhiên là cần. Nhưng về khả năng cận chiến thì chỉ một là không đủ.
Cả nhóm xì xào một lúc, điều đó làm Ran khá hồi hộp. Một lúc sau, cô gái trẻ nhất ban nãy lên tiếng.
- Nếu thủ lĩnh đã tin tưởng vào điều gì đó, chúng tớ sẽ không phản đối.
Ran thở phào, họ đã chấp nhận cô vào hội. Cô gái trẻ nhất cười, đó là một cô gái có mái tóc xanh nhạt ngang lưng, đôi mắt màu vàng mở to trông thật tinh nghịch. Cô ấy nắm tay Ran và chào hỏi.
[IMG]
- Tớ là Rosae ( nguyenhonganhsone4ever ). Thành viên mang chức danh "NGƯỜI HƯỚNG DẪN". Vì vậy tớ sẽ giới thiệu cho cậu mọi thông tin.
Thoạt nhiên cô quay qua chỉ vào cô gái "bắn tỉa" ban nãy. Giờ Ran mới quan sát kĩ, đó là một cô gái trẻ, tóc nâu, mắt xanh màu lá non đang mỉm cười thân thiện.
[IMG]
- Đây là Shana Kuroba ( keohamhap ), thành viên mang chức danh "THỢ SĂN". Đó là tay súng số một của RO đó.
Rồi Rosae tiếp tục chỉ vào một cô gái có vẻ mạnh mẽ, tóc đen xoã ngang lưng, mắt xanh dương, làn da hơi ngăm nâu. Cô gái đó cũng khẽ cười chào.
[IMG]
không tìm dk hình thích hợp, xin lỗi anh nha >.<
- Tôi là Yuuka Hanako ( Tra Lạc Mí ). Thành viên mang chức danh "MẬT THÁM". Rất hân hạnh làm quen.
- Chào Yuuka- Ran cười đáp.
Xong rồi Rosae chỉ vào một cô gái khác ngồi quay lưng ở phía cuối dãy ghế. Một cô gái tóc đen dài thắt bím hai bên đang cười man rợ. Cả nhóm im lặng, kể cả Ran. Shami lặng lẽ đứng lên đi về phía cô gái.
Giật lấy cuốn truyện trên tay cô gái, Shami săm soi.
- Cái gì đây? Attack on Titan? Tớ đã dặn cậu không được đọc truyện trong khi họp rồi mà.
Shami dường như đang giận, điều đó làm cô gái kia bối rối.
- Tại nó hay quá làm tớ không kềm lòng được. Thôi mà, trả tớ đi.
- Thế cậu biết chúng ta đang bàn về cái gì không?
- Ơ... Không...
Cả nhóm, ngoài Ran, thở dài ngao ngán. Dường như họ đã quá quen với việc này. Yuuka tiến lại gần cô gái và thì thầm điều gì đó.
- Em hiểu rồi- Cô gái đó cười và quay qua phía Ran- Xin chào, tớ là Luca_chan , cậu có thể gọi mình là Lu. Tớ không có mật danh gì hết. Khả năng của tớ là cận chiến và nhoi. Tớ thích đọc truyện và vẽ tranh. Bình thường là người ít nói nhưng nếu có điều kiện tớ sẽ nói hàng tiếng đồng hồ. Tớ...
Luca xổ hết ra một tràng làm Ran choáng ngộp. Nhanh chóng, Shami đưa cho Lu cuốn truyện bị tịch thu. Nhận được cuốn truyện, Lu mừng rỡ và im bặt. Trong thoáng chốc, Ran phát hiện ra đôi mắt của Luca rất đặc biệt.
Nó màu đỏ.
Đỏ như màu của MÁU.
[IMG]
- Mình không biết mắt cũng có màu này- Ran lẩm nhẩm.
- À mà cậu ấy đâu rồi?
Tiếng của Rosae vang lên. Shami giật mình ngó quanh. Còn Ran thì hỏi lại.
- Cậu ấy?
- Ừm- Shami trả lời- Cậu ấy là Ichigo, người được mệnh danh là "SÁT THỦ".
24/2/2014, 9:55 am
PAGODASTO
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 6
» Xèng 0.0 : 6
» Uy Danh : 0
» Ngày "Oa oa" : 2000-11-20
» Ngày gia nhập : 2014-02-24
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: (Longfic) Red Organization
@sherry2111 Cô toàn copy sai
1/3/2014, 11:05 pm
happiness_sherry
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 193
» Xèng 0.0 : 425
» Uy Danh : 9
» Ngày "Oa oa" : 2002-07-07
» Ngày gia nhập : 2014-01-04
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: (Longfic) Red Organization
Hay kinh khủng :v Nghiện luôn rồi nè ^^ Au nhanh nhanh up chap mới đi thì em mới ngủ được chứ Quên cái quan trọng nhứt, tem và phong bì đem đi đốt rồi nhá
6/3/2014, 8:41 am
PAGODASTO
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 6
» Xèng 0.0 : 6
» Uy Danh : 0
» Ngày "Oa oa" : 2000-11-20
» Ngày gia nhập : 2014-02-24
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: (Longfic) Red Organization
Không biết mình có nhầm không... nhưng sao cái diễn đàn này hoạt động trầm thế nhỉ?
8/3/2014, 1:24 pm
Wolf_Gang_428
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 327
» Xèng 0.0 : 593
» Uy Danh : 13
» Ngày "Oa oa" : 2000-02-22
» Ngày gia nhập : 2013-10-27
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: (Longfic) Red Organization
@PAGODASTO: bi giờ thì trầm thế thui chứ lúc trước tớ nghe nói hoạt động mạnh lắm Mà cậu mới vô 4rum phải ko ? Thấy nick lạ lạ tên dài thui tớ gọi cậu chẳn lun là Pago nhé ^^ rất vui đc làm wen với cậu^^ Còn về phía fic thì ... Mềnh nghiện nó rùi Hay quớ xớ là hay mong au ra chap tiếp ^^ mà cái tên RO nghe nó hơi ngộ ngộ nhỉ Mắc cười sao ế ^^
18/3/2014, 8:34 pm
happiness_sherry
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 193
» Xèng 0.0 : 425
» Uy Danh : 9
» Ngày "Oa oa" : 2002-07-07
» Ngày gia nhập : 2014-01-04
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: (Longfic) Red Organization
Có BO thì sẽ có RO :v và ai thích làm nốt WO (White Or) đi cho đủ bộ :]]] @Pogoda: uh há, fic này có rds là tốt rồi bạn ạ
31/3/2014, 7:58 am
PAGODASTO
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 6
» Xèng 0.0 : 6
» Uy Danh : 0
» Ngày "Oa oa" : 2000-11-20
» Ngày gia nhập : 2014-02-24
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: (Longfic) Red Organization
Chương 4: Tất cả mới chỉ là mở đầu thôi, bạn thân mến!
- Sát... sát ... thủ?
Tôi lạnh sống lưng, giật mình hỏi lại. Cái hội này quả thật là rất kì lạ, rốt cuộc cái quái gì đang xảy ra đây?! Tôi mới chuyển tới học được hai ngày và mọi chuyện rối tung hết cả lên. Đôi mắt đỏ màu máu, sát thủ, tay súng bắn tỉa... Miệng cà lăm liên tục, hơi thở của tôi có phần gấp gáp hơn, trong đầu hiện lên vô vàn câu hỏi cần được giải đáp. Pagodasto là ai? Tại sao cậu ta lại có biệt danh là sát thủ? Chẳng lẽ đã từng giết người? Cậu ta trông như thế nào? ... Tôi khẽ rùng mình, lấy tay cốc lên trán thật mạnh, cố gắng xóa đi những ý nghĩ chủ quan đó ra khỏi bộ nhớ.
- Vậy... tức là... cậu ấy ...đã ...đã... từng...
- Có thể coi là như thế! – Không đợi tôi nói hết câu, Lu đáp tỉnh bơ.
- Thật ... sao..? – Tôi cắn môi.
Kiriha khẽ vuốt những lọn tóc nâu pha chút vàng ánh kim ra sau tai, bước đến bên tôi nghiêm nghị. Thật sự dù có không thích tính cách quá ư lạnh lùng của bạn ấy, tôi vẫn phải trầm trồ ngưỡng mộ vẻ ngoài dễ thương cùng mái tóc rất đặc biệt, như những tia nắng cuối cùng sắp tắt của buổi hoàng hôn mỗi độ thu về, thật hiếm có! Tuy Kiriha không phải là quá xinh nhưng cũng thuộc dạng dễ thương chứ. Đôi mắt trong veo hướng một cái nhìn sắc lạnh về phía Lu.
- Đừng nghe Lu nói linh tinh, dần dần cậu cũng sẽ hiểu hết thôi. Thật ra chúng tôi cũng không đáng sợ đến thế đâu.
Có bé có màu mắt đỏ khoanh tay trước ngực ra vẻ giận dỗi:
- Đùa chút cho vui thôi mà. Trông cậu ta như vậy mà Shami bảo là Karatedo Nhất Đẳng ? Mới nói vài câu mà đã sợ xanh mặt rồi, thế thì còn làm ăn được gì nữa?
- Tại vì bạn ấy chưa thật sự biết rõ các thông tin về nhóm chúng ta thôi. Để Rosae hướng dẫn một chút là được mà!- Shami cười trừ.
Tôi hơi ngỡ ngàng trước câu nói của Lu.
“Cái gì mà Karatedo Nhất đẳng? Mới nói vài câu đã sợ xanh mặt rồi...”
Cảm giác như một dòng điện chạy dọc sống lưng vậy. Lu quả là không tầm thường! Cô ấy có vẻ ngoài vô cùng thân thiện nhưng chỉ trong phút chốc đã biến thành con người hoàn toàn khác. Ánh nhìn giá lạnh dường như đang đóng băng cả tâm trí tôi, xoáy sâu vào tâm can, Lu đang tìm kiếm điều gì đó ở tôi...
Để xua tan đi bầu không khí u ám đang bao trùm, Rosae xua tay:
“ Hay là tớ dẫn cậu đi thăm quan khu căn cứ nhé! Tiện thể tớ sẽ phổ biến các thông tin cần thiết và giải đáp khúc mắc cho” – Vừa nói cô vừa đưa hai ngón tay ra dấu hình chữ V, nở nụ cười thật tươi, hai mắt híp cả lại.
“à...ừ” Tôi gật đầu lia lịa, cố tỏ ra thân thiện nhất có thể.
Yuuko kéo tay Shana.“ Shana đi với tỉ xuống kho thuốc súng nhé, ta có việc phải làm đấy” . Cô bé có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng cũng cụp mắt bước theo sau, tay vẫy vẫy có ý muốn chào tôi.
“ Kiriha..”
“Gì thế Lu”
“ tớ có chuyện muốn nói, tới chỗ mọi khi nhé, trước đấy tớ cần phải đi trả cuốn Attack on titan này đã” Lu giật lại cuốn truyện vừa bị tịch thu, cầm trên tay hua hua.
“ nhớ đó, cậu mà lén đem về khu kí túc xá giấu thì cứ liệu hồn” Shami Kiriha liếc xéo.
“ Shami biết tớ sẽ không trái lời mà, tớ là một cô bé dễ thương nghe lời, giống như chú mèo nhỏ vậy”
Kiriha nhìn điệu bộ cực moe của Lu mà vuốt mặt không kịp. Ôi chúa ơi, bộ cô ấy là thần thánh phương nào mà cảm xúc thay đổi nhanh dễ sợ! Tôi há hốc mồm cỡ cả nắm tay cũng chui lọt.
“ Vậy thế nhé, tụi tôi đi đây!” Cô bé màu mắt xanh lục vơ vội lấy chiếc túi xách, bước ra phía cửa. Oh my god! Chả phải thứ Shana đang cầm trên tay trái là móc chìa khóa hình người tuyết Olaf trong bộ phim ăn khách Frozen đó sao? Số lượng có hạn đó! Tôi bấm bụng dành tiền bao lâu này mà không đủ, đã bao lần tôi định từ bỏ vì với hoàn cảnh nhà mình chắc chả bao giờ mua nổi.
“ Shana đợi đã, cái móc khóa đó..”
“Cái này á hả” Cô giơ lên.
“ Là anh tớ tặng đó, dễ thương lắm đúng không?”
“Cậu sướng thật đó” Tôi hơi có chút ganh tị.
“Ừm onii-chan biết tớ là fan bự của bộ phim nên đã đi kiếm cái này cho tớ, onii-chan tốt lắm” Cô bé vui đến nỗi hai mắt híp lại, khuôn mặt sáng bừng lên vì vui sướng.
“Chắc hẳn anh cậu phải là chàng trai tốt lắm”
Rosae bước đến đập vào vai tôi, đôi môi đỏ hồng chu lên làm bộ rất dễ thương.
“ Ảnh tốt lắm, nhưng không phải ai anh ấy cũng tặng đâu, một chàng trai lạnh lùng đến dễ sợ” Tròng mắt màu hổ phách long lanh lạ kì. Nhìn điệu bộ này tôi cũng đoán chắc là có điều gì không ổn. Chả lẽ Rosae...(xin được nói là lúc này trên mặt tôi xuất hiện một nụ cười cực kì nham hiểm!)
“Sao nào...thế cậu kết anh ý lắm đúng không?”
“Không, không có...” Hai má Rosae đỏ ửng lên như hai trái cà chua, để tránh cho người khác thấy được khuôn mặt mình, cô đứng xoay người lại.
“Chắc chắn là có mà..”
“Không có”
“có! Nói cho tớ biết tên anh ấy đi!”
“Không!”
“đi mà”
“ờ thì là Pa...”
“ Thôi nào!!” Yuuka hét lên, chúng tôi khựng lại, mắt mở to như hai quả trứng vịt.
Lu chạy tới bên Rosae nhéo má cô bạn.
“ Nào mau lên, ta còn cả một kế hoạch đập phá “pạt ti” tối nay cơ mà. Mau dẫn cậu ấy đi rồi chuẩn bị, không khéo trễ mất”
Hình như bây giờ cô bạn mới nhớ ra, bèn đưa tay lên gãi đầu một cách bẽn lẽn. Tôi đứng bên cạnh còn ngơ cả người.
“Tại tớ hay quên ^^, so di nha, tật đãng trí nó khổ thế đấy”
“Rầm” Tôi suýt nữa ngã bổ chửng ra sau, mép giật giật “ Trí nhớ của Rosae tệ như vậy thì làm sao cô ấy làm được người hướng dẫn nhỉ???!”. Mặt cười trừ còn trong lòng tôi đang nước mắt ngắn nước mắt dài vì ngày nào Rosae hướng dẫn tôi, thì ngày đó số phận tôi còn ở thế ngàn cân treo sợi tóc! Nhất là khi RO lại sử dụng súng, không cẩn thẩn chĩa nòng súng đã lên đạn (mà lại quên) vào chính mình rồi bóp cò!!
Shami dường như chả có vẻ gì để ý lắm, cô gõ nhẹ lên mặt bàn ra hiệu đã đến lúc ai làm việc của người đấy. Công nhận uy thế của cô bé mắt nâu này thật ghê gớm, mọi người im bặt rồi kéo nhau ra ngoài, bỏ lại tôi cùng Rosae trong căn tin. Giờ tôi mới để ý nơi này khá yên tĩnh. Nó vốn là căn tin nhưng chỉ đông vào giờ ăn trưa và tối thôi, còn bình thường thì vắng tanh như chùa bà đanh, chả có ma nào mó tới. Phần đông các học sinh đều ăn tối tại khu kí túc xá, nơi có đầy đủ các đồ đạc tiện nghi và dụng cụ nấu bếp, bữa trưa thì mang cơm hộp tới ăn tập trung ở đây, chắc chỉ để các giáo viên kiểm soát học sinh cho dễ thôi. Quả nhiên căn tin này là nơi rất tuyệt để gặp mặt các thành viên!
“Tuy là một tổ chức khá lớn mạnh và hoạt động bí mật nên RO cần phải được giữ bí mật về sự tồn tại của nó. Chúng tớ hạn chế gặp nhau ở căn cứ địa vì các hành động mờ ám sẽ gây nghi ngờ. Căn tin luôn là lựa chọn hàng đầu của tổ chức, như cậu thấy đấy...” – Rosae thao thao bất tuyệt.
“ Nào ta đi thôi”
Cô bạn tóc màu xanh nhạt kéo tay tôi tới sân bóng sau trường, một nơi đầy nắng, gió và cát bụi.
“Tuy được gọi là “sân bóng” nhưng đây có thể gọi là sa mạc thứ thiệt vì không có bất cứ một ngọn cỏ nào có thể mọc được, không ai giải thích được tại sao lại như vậy, chỉ biết sau khi kỉ niệm thành lập trường thứ năm thì cỏ rụng hết, cây cối cũng héo úa, tàn tạ, đất đai nứt nẻ, khô cằn. Nhiều lời đồn đại được thêu dệt nên xung quanh khu đất này, từ chỗ là nơi vui chơi tụ tập của biết bao thế hệ học sinh ngày nào, nơi đây trở nên hoang vắng, và sắp tới có lẽ nhà trường sẽ bán nó lại cho một chủ đầu tư có tiếng tăm để xây dựng một tòa cao ốc.”
Bước đi trên lớp sỏi đá khô cong, bỏng rát dưới ánh mặt trời gay gắt, tôi chợt thấy rùng mình đến kì lạ khi nhớ lại lời kể của bà chị họ. Nơi này, thật không đơn giản chút nào! Dù bây giờ đã trở chiều, nhưng mặt trời vẫn treo lơ lửng trên đỉnh đầu, tỏa những tia nắng chói chang muốn đốt cháy da thịt. Nắng vàng mạnh mẽ nhưng chợt nhạt nhòa héo úa đi khi một cơn gió cuốn qua, làm bay lớp bụi dày đặc vào không khí. Tôi ho sù sụ, lấy hai tay che trước mặt mình.
Ngoảnh sang bên cạnh, tôi thấy Rosae cũng chả hơn gì mình, xem ra phải tìm cách gì đó!
Và tôi chợt nảy ra sáng kiến (mà không chắc là nó có “sáng” không nữa), tôi cởi chiếc áo khoác ngoài ra trùm lên đầu, kéo cô bạn ra sau lưng, rồi từ từ đi ra khỏi lớp bụi mù mịt cứ như là “sương thu giăng giăng bên vệ đường”, hoàn toàn không thể thấy rõ vật đứng cách mình 0.5m!!
Vật lộn mãi mới thoát ra được khỏi đó, tôi một tay vuốt ngực,tay kia giũ giũ chiếc áo . Cảm thấy mình như chiến sĩ cảm tử đi trước mở đường máu, nhìn cái áo đồng phục mới giặt hôm qua đã đầy vết bẩn và cát bụi, trông tôi mới thảm hại làm sao! Kiểu này về chắc sẽ có việc để làm đây =.=.
“ Trời ạ, sao các cậu lại kiếm cái nơi quái quỷ như vậy làm căn cứ hả? Bộ trái đất này nhỏ bé vậy sao?” Tôi tiếp tục ho.
“ Xin lỗi...” Rosae vén mái tóc xanh mượt ra sau, rồi lấy trong túi ra chiếc dây chun để cột lại kiểu đuôi ngựa.
“Chúng tớ không có lựa chọn.” Cô nói tiếp, nhìn tôi với ánh mắt đầy cảm kích.
“Ừ..ừ” Tôi phẩy tay, sao cũng được, nếu tôi đã quyết định tham gia RO thì phải chấp nhận nhiều thứ. Đâm lao phải theo lao thôi!
“Ta đi tiếp chứ!” Rosae cười hiền hậu.
Tôi gật đầu rồi rảo bước theo cô ấy, xem ra thì người dễ gần nhất tổ chức chính là cô bé tóc xanh này, cô ấy không có vẻ ngoài bí hiểm như những người còn lại. Trong ánh mắt của cô ấy, tôi thấy được sự chân thành, một cô gái hoàn toàn dễ mến... nhưng....
Một tiếng cảm ơn cũng không có sao???? Rosae đang hành động trái với những gì tôi đang nghĩ về cô ấy. Và trong nụ cười kia, không hẳn chỉ là nụ cười bạn bè chiến hữu thông thường... Có gì đó, ẩn sâu bên trong kia...
Làn gió khô nóng nuốt chửng bóng hình hai cô gái vào màu vàng sâu hun hút của nắng và cát bụi...
5/4/2014, 10:46 pm
happiness_sherry
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 193
» Xèng 0.0 : 425
» Uy Danh : 9
» Ngày "Oa oa" : 2002-07-07
» Ngày gia nhập : 2014-01-04
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: (Longfic) Red Organization
- Không ai lấy tem thì tớ xin nhóe. Cảm ơn nhiều a~ Chap mới hay thiệt đó. Dài và chất, nhưng Happi nghĩ nên tả sâu hơn vào cảnh vật và tâm trạng nhân vật nha. Ngóng chap mới.
8/5/2014, 8:01 am
PAGODASTO
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 6
» Xèng 0.0 : 6
» Uy Danh : 0
» Ngày "Oa oa" : 2000-11-20
» Ngày gia nhập : 2014-02-24
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: (Longfic) Red Organization
1235
15/5/2014, 9:41 am
PAGODASTO
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 6
» Xèng 0.0 : 6
» Uy Danh : 0
» Ngày "Oa oa" : 2000-11-20
» Ngày gia nhập : 2014-02-24
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: (Longfic) Red Organization
Chap 4: Bí mật của hội ? Rồi cậu cũng sẽ biết thôi !
Sau khi đã vượt qua “trận bão cát” điên cuồng và gần như không có hồi kết thúc. Gió cũng trở nên ấm hơn và cát bụi cũng dần dần lui đi, nhường chỗ cho một không gian khác, đẹp hơn, tươi hơn, xanh hơn, trong sáng hơn...
Hiện ra trước mắt Ran bây giờ là một ngôi nhà cũ kĩ hình như đã bị bỏ hoang rất lâu.
-Không phải chứ, đấy là căn cứ của chúng ta sao? – Ran hỏi, với một chút hoài nghi. Cô đã nghĩ rằng một hội nổi tiếng như thế thì căn cứ phải hoành tráng lắm ! Thật không ngờ... có lẽ cô nên nghĩ lại.
-Ừ, đúng thế ! – Rosae lấy tay chỉnh lại mái tóc rối còn dính đầy bụi và cát, trả lời một cách trót lọt.
-Hơ, nhưng chẳng phải đây chỉ là một ngôi nhà nhỏ cũ kĩ thôi sao?
-Nhìn bề ngoài thì là vậy, nhưng nó chỉ là cái vỏ bọc thôi !
Nói rồi, Rosae nắm lấy tay Ran chạy tới trước cửa ngôi nhà tồi tàn. Cô đẩy nhẹ cánh cửa vào bên trong...
“Két...ét...”
...
Waaa, thật không thể tưởng tượng nổi. Trải ra trước mắt Ran là một khung cảnh rộng lớn và rất ư là hoành tráng, khác hẳn so với bề ngoài của nó. Bốn bức tường trắng bóng không có hằn một vết bẩn, những cái kệ được làm bằng một loại gỗ sồi quý hiếm của vùng Đông Âu được dùng để đựng những món đồ rất.. lạ, mọi thứ được sắp xếp một cách ngăn nắp, sạch sẽ đến nỗi chúng như phát ra một ánh hào quang ngọc bích.
“Thật khó có thể tưởng tượng nổi đây lại chính là khung cảnh của một ngôi nhà nhỏ bé cũ kĩ đã bị bỏ hoang quá lâu.”
Ngay chính giữa căn phòng rộng lớn. Bóng hình hai người con trai. Một người đang đứng, có dáng vóc khá cao, và gương mặt hơi bị... quen ( với Ran), một người thì đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu khá sang trọng, tay chống cằm, vẻ mặt không mấy gì gọi là “tươi tắn” cho lắm.
-Này, sao các cậu tới lâu thế ? Làm bọn tớ đợi ở đây suốt mấy tiếng đồng hồ, chán muốn chết !- Người con trai đang đứng lên tiếng, giọng nói nghe có vẻ quyến rũ nhưng không kém phần hằn học .
-Nào, nói đi Rosae, cậu kêu chúng tớ có chuyện gì ? – Người ngồi trên ghế có vẻ bình tĩnh hơn.
-Giới thiệu với hai cậu, đây là thành viên mới của hội chúng ta kể từ ngày hôm nay- Quay mặt về phía Ran- Còn đây là Kid ( chỉ người đang đứng) và Ichigo ( chỉ người đang ngồi) , hai thành viên cuối cùng của hội mà cậu gặp hôm nay. Ba người làm quen nhau đi !
-Kid...- Ran cảm thấy như có một thứ gì đó khiến cho tim cô đập loạn nhịp, găm mặt xuống đất, Ran thấy nóng ở hai bên gò má.
Tự nhiên cô thấy sợ, vì đây là lần đầu tiên trái tim cô rung động mãnh liệt trước một người con trai mới gặp mặt lầu đầu, phải chăng cô đã yêu anh ta từ “cái nhìn đầu tiên” rồi ư(Xem lại chap 1 để biết thêm chi tiết)...
“Cảm giác này lạ quá... hình như... không, không được, mình phải cố gắng kiềm chế... mình không thể bị đánh đổ trước cậu ta... Kid là của Rosae, Kid là của Rosae... phải Kid là của Rosae, không ai khác ngoài Rosae... nhưng.... thế quái nào mà tim mình vẫn cứ đập “thình thịch” thế này cơ chứ? Đồ... trái tim phản chủ ! Mày thật là yếu đuối, mày thực sự đã bị điều khiển bởi một tên con trai “tầm thường” này rồi ư?... Xin lỗi cậu, Rosae, vì tớ đã lỡ có “một chút” tình cảm với người con trai của cậu. Đừng giận tớ nếu... bởi vì trái tim tớ đã không còn nghe lời tớ nữa rồi...” (Huyền thoại tình yêu sét đánh :3 )
Người đang đứng khi nãy với vẻ mặt “đưa đám” bỗng nhiên trở nên vui vẻ hẳn, anh tiến nhanh đến gần Ran, nắm đôi tay mượt mà trắng muốt con gái của cô lên :
-Xin chào cậu, mình là Kid, rất vui khi cậu tham gia vào cái hội này.. mà hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi ấy nhỉ?
-Ơ... vâng.
- Bây giờ nhìn rõ, tớ mới thấy cậu thật là đẹp
-Ơ.. cậu quá khen- Ran lại cảm thấy tim đập nhanh hơn nữa, cứ như là nếu lí trí của cô không ngăn cản lại, thì có lẽ Ran đã mất kiểm soát và...
-Này anh, đủ rồi đấy ! –Rosae nhéo vào da Kid một cái rõ đau. Dường như cô nàng đang ghen vì cái hành động quá lố của chàng “công tử đào hoa”.( T...ì...n...h...t...a...y...b...a... =)) )
..Trông thấy người còn lại( từ nãy giờ) không nói gì cũng chả chào hỏi gì, Ran lấy làm lạ.
-Mặc dù cũng hơi sợ vì nghe nói tên này là “Sát thủ”, nhưng chắc cậu ta không làm gì mình đâu nhỉ? – Ran nghĩ.
Lấy hết sức dũng cảm của bản thân, , cô chủ động đến bắt chuyện với cậu ta.
-Chào.. cậu, chắc cậu đây là Ichigo, sát thủ lừng danh của hội nhỉ ?
-Chào- vẫn với cái bản mặt vô cảm, cùng với lời nói ngắn gọn hết sức bất ngờ, Ichigo đáp lại như không.
-Tên này có bị... chảnh không đấy ? Người ta có lòng vậy mà làm ngơ là sao? Là sát thủ thì... có gì hay ? – Ran lầm bầm một cách bực bội.
-Đừng quan tâm, cậu ấy tuy thấy vậy chứ thực ra cũng rất vui khi gặp được cậu đấy ! – Rosae nói, như thể trấn an cô bạn- À, chắc mọi người đã chào hỏi nhau xong rồi nhỉ ? Vậy thì Ran này, để tớ dẫn cậu đi xem những vật dụng của hội ta nhé !
Rosae dẫn Ran đi tham quan khắp “cứ địa”, gới thiệu cho cậu biết nào là Baka, Súng hỏa diệm, Thiên Lôi, Gươm băng, súng băng, súng tơ nhện.v..v.. toàn là những món đồ Ran mơ ước được trông thấy bấy lâu nay, mà cô thì nghĩ rằng có lẽ suốt cuộc đời mình chỉ có thể được nhìn thấy nó trong mơ mà thôi. Vậy mà hôm nay lại được chứng kiến tận mắt những thứ ấy. Thật là may mắn.
Và mặc dù Rosae không chỉ giới thiệu cho Ran biết về những món đồ kì diệu ấy, cô cũng đang nói cho Ran biết quy định của hội đấy, nhưng có lẽ cô bây giờ chỉ quan tâm ngắm nghía tới những món đồ tuyệt vời hơn là lắng nghe những luật lệ nhàm chán ấy. Ran nghĩ vậy.
...Sau gần một tiếng đồng hồ giới thiệu xong những trang bị và cách thức hoạt động của chúng( cũng như sau khi đã “truyền bá” xong hoàng loạt các điều lệ, mà Ran thì lại... không nghe và cũng... chả nhớ một tẹo nào), Rosae dừng bước lại, quay sang Ran:
-Và... đây là tất cả những thứ ... mà tớ đã giới thiệu cho cậu biết hết rồi !
-Đâu, không, vẫn còn đấy ! – Ichigo từ nãy đến giờ im thin thít bỗng dưng lên tiếng ( Khiến mọi người phải giật mình, vía bay tứ phía)
-Nhưng... đấy là điều bí mật... chúng ta không thể...- Rosae ngập ngừng, cô bối rối, sợ hoặc lo lắng về một chuyện gì đó to lớn lắm.
-Một bí mật ? Mình háo hức muốn biết nó quá ! Cơ mà tại sao Rosae lại không muốn cho mình biết nhỉ ? Có thể nào đó là một thứ đáng sợ ? – Ran băn khoăn, cô hơi sợ về cái bí mật mà khi nãy Ichigo vừa đề cập đến, tuy thế cô nàng vẫn tò mò muốn biết.
-Cậu ta là thành viên của chúng ta, cũng giống như đã là một thành viên trong gia đình vậy ! Đây là một bí mật quan trọng, và bởi vì thế chúng ta lại phải cần càng cho cậu ta biết. Lúc đầu, khi mới gặp cậu ta, tớ biết cậu ấy là một người chúng ta có thể tin tưởng được ! –Kid tiếp lời Ichigo, cũng như cô ủng hộ suy nghĩ của cậu và giải thích.
Mọi người im lặng. Rosae cũng im lặng sau lời nói của Kid, cô thấy cũng đúng, có lẽ nên để cho Ran biết sẽ tốt hơn là phải giấu giếm như thế này, vả lại, nếu đã coi cậu ta là một thành viên trong hội thì tại sao mình phải nghi ngờ cơ chứ ?
Dường như đã chắc chắn không có ai phản đối. Ichigo tiến gần đến bên cánh cửa màu trắng ở phía cuối căn phòng. Mà từ nãy đến giờ Ran dường như vẫn không biết hay chú ý đến sự tồn tại của nó, có lẽ là bởi vì cánh cửa này có một màu trắng quá giống với bức tường, hoặc là nó phải có một ma lực gì đó khủng khiếp lắm nên có thể dễ dàng “ẩn mình” được khỏi tầm mắt của Ran ! ( Ran bẩn sinh là một người rất tinh mắt, một con muỗi bay ngang là cô biết ngay là con đực hay con cái mà ! Huống chi đây lại là một cánh cửa to lớn. Ấy vậy mà.. )
-Đây chính là bí mật- Ichigo gõ nhẹ vào cánh cửa và nói.
-Bí mật ... ? Bí mật chính là chiếc cửa này ư ? – Ran trợn tròn mắt ngạc nhiên, cô hỏi, nghi ngờ về những lời nói của Ichigo vừa thốt ra. Cứ như là một trò đùa...
-Phải, đây chỉ là một cánh cửa... nhưng nó không phải là một cánh cửa bình thường đâu. Nó chính là lục đính mà hội của chúng ta được thành lập, cánh cổng dẫn đến một thế giới khác, Thế Giới Song Song...
...
Thế giới song song ? Ran lại càng ngạc nhiên hơn nữa. Bởi vì từ đó đến giờ, Ran không hề tin vào một thế giới khác, cô nghĩ rằng chỉ có thế giới mình đang sống mới chính là thế giới duy nhất và luôn phủ định ý kiến của người khác về sự tồn tại của một thế giới thứ hai....
p/s: Xin lỗi mọi người vì chap này tệ hơn so với mấy chap trước...