Status: On-going. Có lẽ 1 tuần ra 1 chap hoặc hơn nếu có thể.
Summary:
"Nhật kí thân yêu...
Loài người - cái lũ hạ đẳng đó, luôn cho rằng chúng ta không hề tồn tại. Nhưng chúng thật ngu ngốc khi không biết rằng, hàng ngàn năm qua, chúng ta đã ở đây, theo lệnh của Chúa để bảo vệ chúng.
Không gian lại tràn ngập sự nặng nề, không lối thoát. Tưởng chừng như sự vui vẻ ít phút khi một đứa trẻ được ra đời không hề tồn tại. Vị quan vẫn quỳ ở đấy, chờ chỉ thị mới. Nhưng không một ai trong ba đấng tối cao tại đây có thể quyết định. Phò mã nhẹ nhàng nói:
- Chúng ta thật không thể ngờ, tên Ác quỷ Chúa đã ngủ yên, vậy mà tay sai của Chúng vẫn mạnh mẽ như vậy. Nếu trước đây vị Thiên sứ ấy không phong ấn ông ta lại, bây giờ hành tinh này đã ra sao.
Tiếng khóc nhỏ bỗng vang lên trong không gian yên tĩnh. Như thể tiếng khóc đó là bằng chứng duy nhất chứng minh còn có sự tồn tại của một sinh vật nào đó trong căn phòng này. Công chúa đưa tay ra đón đứa bé, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ thắm xinh đẹp.
- Không được đâu Eri. Em biết mà, - Phò mã vội im lặng, nhưng anh đành nói tiếp câu khi nhìn thấy cái nhìn kiên quyết của vợ - em sẽ chết!
Công chúa mỉm cười khi thấy cha mình không nói gì. Cô nói tiếp:
Sau câu nói đó, chẳng ai nói được câu nào. Cả đứa trẻ như cũng biết yên phận, mà nhắm đôi mắt màu tím nhẹ trôi vào giấc ngủ. Sự im lặng đó, chứng minh rằng đó là cách duy nhất để dừng lại cuộc chiến tranh phi nghĩa này. Eri nói tiếp:
- Thưa Cha, trước khi làm việc đó, con muốn để con bé sống ở một thế giới khác. Để ít ra khi con không thành công, con bé sẽ không chịu tổn thương.
Vị phò mã nhìn vào cô con gái bé bỏng chưa được một ngày tuổi. Anh cũng đau xót biết bao khi phải rời xa con gái của mình. Nhưng anh là một phò mã của một vương triều - anh không thể vì lợi ích cá nhân mà vứt bỏ sự tồn tại của cả giới thiên thần và loài người được. Vị vua đáng kính cũng khẽ thở dài, ông cũng định ngăn cản Eri. Nhưng để đưa ra được quyết định như thế, bản thân con gái ông, là người khó khăn nhất.
Bởi vậy mới nói, ở vị trí càng cao, càng không thể sống an ổn.
Ông chỉ mong sao, cháu gái của ông, khi được tồn tại ở nơi khác, sẽ nhận được một cuộc sống thật bình an, vui vẻ.
Cô bé nhỏ tên Ran nhìn chăm chú vào bầu trời trước mặt. Cô không khóc, không đưa tay ra nghịch, chỉ im lặng nhìn bầu trời sáng chói đó.
Thanks for reading! Writen by Ngọc Mai Picture: Google
Lớp sương mù dày đặc phủ quanh tòa lâu đài cổ kính. Khu vườn đầy những bông hoa hướng dương vàng tươi run rẩy trong từng cơn gió. Lạnh rồi, cứ mỗi khi đông đến, vị Đức Vua của giới Thiên thần lại đứng trong khu vườn đó thật lâu, nghĩ lại những kỉ niệm tuyệt vời khi cô công chúa xinh đẹp của ông còn bé, nô nức chạy nhảy, với đôi cánh trắng muốt sau lưng. Ông ước gì có thể nghe thấy tiếng Eri một lần nữa. Nhưng ông biết, ông biết chứ! Để thi triển phép thuật đó, con gái ông sẽ mất mạng. Ông thở dài ai oán, tự trách cho số phận của mình. Có quyền lực để làm gì, để rồi cả con gái, con rể ông phải hy sinh khi còn trẻ, cháu gái ông mới được một ngày tuổi đã phải lìa xa bố mẹ nó.
Cả hành tinh bình yên rồi, nhưng nỗi lòng ông, trái tim ông còn quặn thắt.
Ông nghe thấy tiếng bước chân thật nhẹ, khẽ ho khan một tiếng, quay mặt lại nhìn vị tì nữ đang quỳ dưới chân ông:
Ông lại thở dài nặng nhọc. 5 năm qua, ông luôn tìm kiếm đứa cháu gái của mình. Ông thật sự không ngờ được rằng, Eri đã muốn cháu gái của ông mãi mãi là con người. Đúng là như thế, nếu cháu gái của ông là con người, sẽ không phải chịu đựng bất kì nỗi đau nào như mẹ nó, cũng không phải là vị công chúa duy nhất có dòng máu hoàng tộc mà mọi loài sinh vật ác độc đang tìm kiếm. Nhưng ông không thể nào bỏ đi ý nghĩ, Ran - là người duy nhất còn sống có máu mủ ruột thịt của ông. Ông lắc đầu để những suy nghĩ bay đi, ông mỉm cười nói với vị tì nữ:
- Con bé, có lẽ không phải là Ran. Có lẽ chúng ta nên từ bỏ thôi.
Vị tì nữ kia vẫn quỳ ở đó, nói nhanh khi vị Đức vua chuẩn bị rời đi:
- Thưa Ngài, nhưng cô bé đó trạc tuổi công chúa, và.. có đôi mắt ánh tím.
Một chút hy vọng lại len lỏi trong đáy lòng ông. Đôi môi vị Vua già đáng kính khẽ nở một nụ cười sau đám râu bạc. Ông đi theo vị tì nữ để được nhìn thấy con bé - đứa trẻ có đôi mắt ánh tím thơ mộng.
Trái tim ông gần như muốn nổ tung khi nhìn thấy đứa trẻ 5 tuổi đang lo sợ ngồi trên chiếc ghế nhỏ. Mái tóc đen ngang vai, cùng với ánh mắt màu tím nhạt lộ ra chút hoảng sợ. Hình ảnh con gái ông lại tràn về tâm trí. Đứa trẻ đó - chắc chắn là Ran - là cháu gái ông nhớ thương bao lâu, và là con gái của con gái ông.
Một giọt nước mắt nhẹ nhàng lăn trên má. Ông mỉm cười sung sướng ôm vào lòng.
- Chiếc gương ấy, không cho tôi biết gì về cô bé này cả, thật tiếc!
Vị Vua thở dài bất lực lần thứ 3 trong ngày. Đôi mày nhíu lại đầy tức giận. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ngây thơ của đứa trẻ ngồi trước mặt, đôi mắt xanh dương của ông lại trở về vè dịu dàng vốn có của một người Đấng tối cao luôn ban phát tình yêu thương cho Nhân loại:
- Cháu gái của ta, cháu là Mori Ran.
Cây quyền trượng của ông sau bao nhiêu năm lại sáng lên một lần nữa. Ánh sáng đó tắt ngấm sau khi đã đeo lên cổ cô bé gái một chiếc vòng có hình đôi cánh xinh đẹp. Cô bé thích thú mỉm cười, nhưng vẫn cố gắng cãi lại người ông trước mặt:
- Cháo là Aoko, cháu là Aoko.
Nhìn đứa trẻ phụng phịu đòi gọi đúng tên của mình. Vị Vua chỉ muốn mỉm cười thật to, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm túc của mình:
- Đúng rồi, là Aoko Nakamori.
Đứa trẻ lúc bấy giờ mới yên vị nghịch ngợm món đồ chơi mới trên cổ mình.
Vị Vua nở nụ cười thỏa mãn sau bao nhiêu năm.
Một cái tên đâu có gì quan trọng. Chỉ cần cháu là cháu gái của ta.
Eri, con bé trở về sẽ không là sai lầm chứ?
***
1 năm trước.
Thế gian luôn xen kẽ thiện và ác, tồn tại và biến mất, sống và chết. Chúng luôn tồn tại và không bao giờ biến mất một trong hai thứ. Cũng giống như ánh sáng qua đi, luôn nhường chỗ cho bóng tối. Phải chăng, Chúa đã tạo ra một hành tinh như thế, khiến cho mọi sinh vật sống trên trái đất, luôn không ngừng cố gắng, để bảo toàn sự tồn tại của mình.
Trong một khu nhà đổ nát của một thế giới vắng vẻ. Bóng tối len lỏi đến từng ngóc ngách và không có dấu hiệu biến mất. Nơi đây như địa ngục bẩn thỉu của những loài sinh vật đáng bị nguyền rủa. Yên tĩnh đến rợn người. Bất chợt, một tiếng thét phá vỡ sự sự yên tĩnh đó:
- Vermouth, ta cần ra ngoài. Ta phải ra ngoài.
Tiếng gào thét vang lên như một con mãnh thú bị thương cần thức ăn, nhưng đang bị giam hãm không thể làm gì. Âm thanh đó thỉnh thoảng vang lên nhưng lại không có hồi đáp.
- Này, này, đừng nhìn ta với ánh mắt như thế. Không phải gia tộc của cô cũng dùng giọng hát của mình để giết người đó sao. - Vermouth nở nụ cười duyên dáng - Đừng đùa nữa. Dùng sức mạnh và máu của mình giải phong ấn đi.
Cô gái kia nhắm đôi mắt lại và tỏ vẻ không thể khuất phục. Nhưng có vẻ Vermouth đã liệu trước tình huống đó.
- Cô chỉ còn 3 tiếng đồng hồ. Nếu cô không kịp trở về biển cả của cô, tên tay sai Vodka của ta, sẽ thả một lọ thuốc độc của Ác quỷ xuống vương quốc của cô, và vương quốc của cô sẽ diệt vong.
Vermouth thỏa mãn trước thái độ của cô gái. Cô cười mỉa mai, đôi mắt xanh lơ thoáng tia cay độc:
- Cô không giải phong ấn, sẽ không thể cứu Loài Tiên cá khỏi sự tuyệt chủng.
Cô gái do dự thật lâu. Cô không thể từ bỏ trách nhiệm của mình với cả gia tộc, nhưng để con quỷ này được thoát, đồng nghĩa với việc một số lượng lớn ác quỷ khác đang ngủ yên cũng sẽ vùng dậy, hành tinh này rồi sẽ đi vào con đường nào.
Trời không trăng, không sao. Chỉ ngập tràn trong bóng tối và không khí lạnh toát. Đêm nay, sẽ là một đêm rất dài.
"Tóc...tóc"
Tiếng những giọt máu rơi vào hình bát quái được vẽ dưới nền đất. Những ánh nến leo lắt không thể làm sáng cả không gian vương đầy bóng tối này. Cô gái mang dòng họ Tiên Cá nhắm đôi mắt ngồi giữa chiếc vòng bát quái, miệng lẩm bẩm những câu thần chú.
- Hahaha...
Một tràng cười man dợ vang lên giữa bầu trời bao la, truyền đến mọi nơi nó có thể truyền được. Tiếng cười gai góc và đáng sợ.
- Ta đã hồi sinh... Ta sẽ làm bá chủ của hành tinh này.
Cô gái mở đôi mắt vàng xinh đẹp ra. Cái đuôi màu vàng ánh bạc của cô khẽ biến đổi thành một đôi chân trắng muốt. Cô nhanh chóng rời khỏi nơi đáng ghê sợ này.
Đừng cho rằng nhân hậu và tha thứ cho Ác quỷ, sẽ đổi lấy được một Thiên thần. Tha thứ cho kẻ không bao giờ sửa đổi được - là ngu ngốc và tự quay lại cắn chính bản thân mình.
Sau những trận chiến kéo dài mà tưởng chừng như đã tìm lại bình yên, sẽ có những trận chiến ác liệt hơn nữa.
Câu chuyện 17 năm sau đó, bắt đầu...
Khi những đứa trẻ thơ ngây đã đủ hiểu biết và biết tin tưởng vào trái tim mình...
Thanks for reading! Writen by Ngọc Mai Ficture: Google.
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (1 vote)
5/7/2014, 6:47 pm
shin_ran_726
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 421
» Xèng 0.0 : 742
» Uy Danh : 66
» Ngày "Oa oa" : 2000-07-10
» Ngày gia nhập : 2012-07-27
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [Long fic] Những tiếng thét linh hồn
Chapter 3: Tin Tưởng
"Đôi khi, dù khó khăn thế nào, chỉ cần một sự tin tưởng, nó cũng sẽ biến đổi thành dũng khí to lớn, cho ta bước tiếp trên con đường này"
(hình ảnh chỉ mang tính chất "bày ra cho đẹp")
Những cơn gió mang khí lạnh liên tục thổi tới, báo hiệu một mùa đông đã đến. Sinh nhật Ran là ngày đầu tiên của mùa đông, thời tiết cũng không mấy khó chịu với những cơn gió đầu mùa.
Ran nhẹ bước trên con đường quen thuộc cùng hai người bạn thân của mình: Sonoko và Shinichi. Cô khó chịu khi nhìn thấy họ, hai người bạn mà luôn nhìn nhau bằng ánh mắt "đối địch" lại đang thì thầm thân thiết kia.
Cô hắng giọng ho nhẹ để chấm dứt tình trạng bị vứt bỏ một phía, nhưng Sonoko và Shinichi chẳng có dấu hiệu nào cho thấy họ đang để ý đến thái độ của cô. Ran tức giận bước nhanh hơn, đôi mắt nhăn lại đầy khó hiểu.
Bầu trời hôm nay nhuộm một màu nâu ảm đạm, cũng giống như tâm trạng khó chịu của cô. Ngày sinh nhật thứ 17, khi mà cô nhận được mọi lời chúc mừng của những người bạn ở lớp, thì hai tên đáng ghét kia vẫn chưa thèm mở lời.
Mải miên man suy nghĩ, Ran không biết rằng Sonoko đã chạy đến bên cô từ lúc nào. Sonoko nhe răng cười cầu hòa khi thấy cái nhìn của Ran, cô nói:
- Ran này, chúng tớ có một party nho nhỏ cho ngày đặc biệt trên tầng thượng tòa nhà Beika Center. Ran lên đó trước nha, tớ và chồng cậu chuẩn bị một chút.
Ánh mắt tím lại tràn ngập sự khó hiểu khi Sonoko đẩy Shinichi đi về một hướng khác. Cô thở dài cho rằng Sonoko lại đang bày một trò lố bịch nào nữa. Ờ, đúng rồi! Làm "lố" là trò của cô ấy mà. Cô chẳng biết bản thân mình đã đứng trên sân thượng tòa nhà Beika Center từ lúc nào, cô di chuyển đôi mắt về phía trước mặt, nơi không gian đang nhuộm một màu tím thơ mộng. Mặt trời lặn - cô không hề nghĩ rằng, Sonoko lại muốn cô được nhìn thấy một bức tranh đẹp như thế. Cô ngồi xuống một chiếc ghế trên sân thượng, đắm chìm trong khung cảnh lãng mạn của hoàng hôn.
Bất chợt, Ran nghe thấy những tiếng bước chân nặng nề vang lên phía bên kia của tầng thượng. Có lẽ, Sonoko lại định bày trò trêu chọc cô đây, dù có bước nhẹ thế nào thì cũng đừng hòng qua mặt của đai đen Karate này. Ran mỉm cười đen tối rồi nhẹ nhàng bước từng bước chân về phía sau của sân thượng.
Dưới sắc tím của hoàng hôn, Ran cơ hồ nhìn thấy cả màu hồng nhạt của máu. Ánh mắt cô dừng lại ở một thân hình, đang ngồi vắt vẻo trên lan can của tầng thượng. Trái tim Ran đập nhanh hơn khi cô nhìn thấy dưới chân của người lạ đó, có một phong thư. Chẳng lẽ là di thư? Ran hoang mang, định đưa tay kéo người đàn ông đó vào. Bàn tay đang lơ lửng trên không, Ran nhìn thấy phía bầu trời xuất hiện những cô gái, với... một đôi cánh trắng, trên tay là những cây đàn. Thiên thần? Là Thiên thần sao? Ran giật mình khi tiếng nhạc và những giọng hát vang lên, Ran nhanh chóng nhìn vè phía người đàn ông, và ngạc nhiên cực độ khi ở đó còn xuất hiện một chàng trai khác với bộ quần áo màu đen, đang nhẹ nhàng chạm đôi môi mình vào đôi môi người đàn ông đó.
Khi chàng trai rời đôi môi mình khỏi người đàn ông, cả thân hình người đàn ông đổ và rơi xuống khỏi tầng thượng. Những tiếng hét khó nghe bất chợt phát ra, lấn át cả giọng hát của những vị thiên thần. Ran đưa tay che lại đôi tai mình, khuỵu gối xuống nền đất, tiếng cô hét lên không thể xóa tan tiếng hét từ một linh hồn đang bay lơ lửng trên tầng không. Trong tiếng nhạc du dương của những vị thiên thần, cùng với tiếng hét đầy kinh khủng của linh hồn đang thoát khỏi cái xác, Ran ngất đi, ngã xuống nền đất lạnh lẽo, còn kịp nghe một câu nói phát ra từ miệng chàng trai với bộ quần áo đen và mũ choàng:
- Số đã tận!
. . . Ran mơ hồ ngửi thấy mùi thuốc sát trùng. Đầu óc cô vẫn vang vọng tiếng thét từ cơ thể trong suốt của linh hồn đó. Cố gắng mở đôi mắt nhức mỏi của mình, thứ đầu tiên đập vào đôi mắt cô là khuôn mặt nhăn lại vì lo lắng của Sonoko, phía sau cô ấy và Shinichi đang đăm chiêu. Cô mở miệng gọi tên cậu ấy đầy hoang mang:
Ran không đê ý đến lời trêu đùa của Sonoko. Cô thật sự không thể nào quên được cái khung cảnh đó, khi những thiên thần vang lên bản nhạc đau buồn, khi người đàn ông đó rơi xuống khỏi lan can và tiếng thét tang tóc đầy đau thương vang lên, trong những ánh hoàng hôn u buồn xuất hiện.
Shinichi nắm nhẹ tay cô. Cậu không nói gì, nhưng ánh mắt cậu tràn ngập sự lo lắng. Ran bỗng dưng cảm thấy có lỗi, giá như, cô có thể kéo người đàn ông đó vào, ông ta đã không chết. Ran bật khóc:
- Shinichi, người đó chết rồi. Tớ đã không kịp cứu ông ấy. Shinichi.
Ran với giọng nói thật nhẹ, cô kể cho Shinichi về khung cảnh đáng sợ đó. Người duy nhất cô có thể tin tưởng trong cuộc đời này, chỉ có thể là Shinichi mà thôi.
Ran kể cho Shinichi về những thiên thần với giọng hát du dương cô nghe thấy. Về chàng trai với bộ áo choàng đen cùng nụ hôn. Về người đàn ông rơi khỏi lan can và tiếng thét hãi hùng đó. Đến bây giờ, cô vẫn cảm thấy rùng mình.
Biểu cảm trên khuôn mặt Shinichi thoáng thay đổi. Là sự ngạc nhiên tột độ, rồi sau đó là một cái nhìn tin tưởng. Cô biết, Shinichi sẽ tin tưởng cô, tin tưởng cô tuyệt đối. Ran nghe thấy tiếng sụt sùi vang lên bên cạnh, là tiếng nức nở của Sonoko. Khuôn mặt cô ấy vương vài giọt nước mắt. Ran bỗng than thầm trong lòng, đáng ra không nên kể cho Sonoko. Cô ấy hỏi Ran:
Ran nhanh chóng tháo bỏ mọi thiết bị y tế trên người mình, kéo Sonoko về phía sân thượng. Thanh tra Megure ngạc nhiên khi thấy Ran, nhưng Ran mặc kệ.
Ran chỉ vào một khoảng trống trên sân thượng. Nhưng ở đó không hề có một chiếc lông vũ nào. Cô nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Sonoko. Hay bản thân cô có vấn đề về não? Cô đưa tay lên chạm nhẹ vào đầu mình, nơi đó vẫn đau như búa bổ. Cô cảm thấy tay mình được một bàn tay ấm nắm lấy. Là Shinichi. Cô nhìn thấy nụ cười của cậu trấn an cô. Shinichi nói:
Những câu hỏi được Ran trả lời nhanh chóng. Đơn giản chỉ là thời gian, vì sao cô không ngăn cản. Họ được phép về sau khi Ran kêu đau đầu lần thứ ba.
Cả ba lại bước trên con đường quen thuộc để về nhà. Sự im lặng kéo dài cả quãng đi, có lẽ, mỗi người trong họ đều đang đuổi theo những suy nghĩ khác nhau. Ran thở dài tạm biệt khi đứng trước cửa nhà Sonoko. Cô ấy khẽ ôm Ran, buông lời an ủi:
- Đừng nghĩ nhiều nhé, Ran!
Shinichi nhẹ nhàng lên tiếng:
- Tớ nghĩ thứ Ran thấy không đơn thuần là ảo giác hay gì đó đâu.
Shinichi suy nghĩ rất lâu, có lẽ cậu ấy đang lựa chọn cách nói dễ hiểu nhất và không gây hoang mang nhất cho hai cô bạn thân của mình. Rất lâu sau đó, khi cả Ran và Sonoko tưởng Shinichi sẽ không trả lời. Cậu ấy bỗng lên tiếng:
- Lúc nãy thanh tra Megure nói với tớ, cả thành phố đã có 5 vụ tự tử kì lạ như thế này, đều là những người bình thường và để lại di thư. - Shinichi ngừng lại - Cả 5 người tự tử đều không quen biết nhau. Nhưng cả 5 vụ án đều có điểm giống nhau và chắc chắn chúng có liên quan đến thứ... Ran đã nhìn thấy.
Sonoko lắp bắp:
- Không...không thể nào?
Shinichi mỉm cười tự nhiên:
- Sao lại không thể? Sự thật đôi khi là những điều có thể rất rất khó tin. Và lại, thà tớ tin rằng tồn tại những sinh vật bí hiểm còn hơn, tin vào sự trùng hợp ngẫu nhiên lạ lùng như vậy - Shinichi thảnh thơi đi ngang qua Sonoko, giọng nói thật nhỏ - Hơn nữa, Ran của chúng ta không phải là kẻ thích nói dối và có vấn đề về đầu óc.
Lần này, Sonoko gật đầu rất kiên nghị. Ánh mắt cô toát lên sự tin tưởng, dành cho cô bạn thân nhân hậu và bản lĩnh.
Thanks for reading! Writen by Ngọc Mai Ficture: Google.
7/7/2014, 10:34 am
shin_ran_726
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 421
» Xèng 0.0 : 742
» Uy Danh : 66
» Ngày "Oa oa" : 2000-07-10
» Ngày gia nhập : 2012-07-27
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [Long fic] Những tiếng thét linh hồn
Chapter 4: Thần Chết
Ánh trăng mờ ảo, không thể soi sáng cả con đường rộng lớn. Không gian bao trùm một sự yên tĩnh lặng người, chỉ còn tiếng thở gấp của một cô gái. Cô gái ấy với mái tóc đen ngang vai, đôi mắt nâu xinh đẹp đầy hoang mang, sợ hãi. Đôi bàn tay trắng vương đầy bùn đất.
Mưa. Mưa bắt đầu nặng hạt nhưng cô gái vẫn cứ chạy. Mặc cho cơn mưa vương tới tấp trên khuôn mặt, đau dát.
Ran nhẹ nhàng đi dưới ánh trăng, thưởng ngoạn bữa tiệc tuyệt vời mà Sonoko dành cho cô vào sinh nhật thứ 17. Cô hát một bài hát nào đó, trong khi đợi Sonoko và Shinichi dành cho mình một điều bất ngờ.
Bước chân cô khựng lại, khi nhìn thấy cô gái với mái tóc ngang vai ấy, đưa tay về phía mình cầu cứu. Ran nhìn thấy phía sau, một chàng trai với bộ áo choàng màu đen đang nở nụ cười nửa miệng, bám sát cô gái.
Ran đưa đôi bàn tay ra để nắm lấy bàn tay cô gái. Khoảng cách rất gần, chỉ một chút nữa thôi, Ran sẽ chạm đến bàn tay trắng vương bẩn kia.
Nhưng...
Chàng trai áo đen bắt được cô gái ấy. Hung hăng đặt lên môi cô gái một nụ hôn. Cô gái với đôi mắt nâu vô hồn mở to ngã xuống nền đất bẩn, mặc cho cơn mưa xối xả rửa trôi bùn đất trên khuôn mặt.
Từ cơ thể cô gái, một linh hồn trong suốt thoát ra, những tiếng thét kêu gào đau đớn vang lên. Đôi mắt cô gái nhìn Ran đầy trách móc. Ran nhắm chặt mắt, bịt chặt tai nhưng những tiếng thét và ánh nhìn đó vẫn ám ảnh trong tâm trí cô.
- A..a..a....
Ran bật dậy, cô thở hồng hộc. nhìn mọi vật xung quanh mình, thì ra, chỉ là một giấc mơ. Cô nghe thấy tiếng gõ cửa của Shinichi ở ngoài. Cô vội vàng đặt đôi chân trần xuống giường, ra mở cửa cho cậu ấy.
Vẻ mặt Shinichi đầy lo lắng:
- Sao vậy Ran?
Ran mỉm cười trấn an cậu:
- Chỉ là... tớ mơ thấy ác mộng - Ran im lặng tự trấn tĩnh bản thân - về chàng trai và nụ hôn cướp đi mạng sống con người ấy.
Shinichi ngạc nhiên nhìn biểu cảm của Ran. Cậu gọi tên Ran, cậu chưa bao giờ thấy cô xúc động đến như thế này:
- Ran?
- Shinichi, cậu không nhìn thấy hắn ta sao? Cái tên dùng nụ hôn của mình để giết người. Hắn ta đang ngồi trên giường của tớ.
Ran nhìn thái độ bàng hoàng của Shinichi. Cậu ấy hết nhìn Ran, rồi lại nhìn về phía giường, nhưng trong mắt cậu không còn sự vui sướng khi tìm được câu trả lời giống như mỗi lần cậu phá được một vụ án. Đó là cái nhìn lo sợ và dè chừng dành cho Ran.
- Cậu không nhìn thấy sao? Cậu đã nói tin tớ mà, Shinichi?
- Đương nhiên là cậu ta không nhìn thấy tôi. - Chàng trai lạ mặt mỉm cười, tiến lại gần phía Ran - Tôi không biết tại sao cô nhìn thấy tôi, nhưng cô rất giống cô ấy.
Chàng trai chạm nhẹ vào má của Ran, khiến Ran cảm giác một cơn lạnh truyền từ má lan đến khắp cơ thể. Ran vội vàng gạt tay cậu, lùi lại phía sau vài mét.
- Đừng chạm vào tôi! Đồ sát nhân!
Hành động của Ran trong mắt Shinichi thật lạ lùng. Cậu ấy nhìn thấy Ran gạt không khí, và nói chuyện một mình. Cậu tiến lại về phía Ran, định ôm cô vào lòng, nhưng Ran chỉ vào cậu:
Ran gật đầu, trong khi Shinichi đăm chiêu. Cậu nhìn khuôn mặt Kaito mà biết rằng, cậu ta sẽ không đơn thuần kể cho họ nghe dễ dàng. Quả là như vậy, Kaito tiếp tục:
- Với một điều kiện - Kaito im lặng, đợi chờ hai người kia kịp tiêu hóa thông tin - Tôi sẽ ở lại đây trong một thời gian. Đảm bảo thông tin của tôi sẽ rất hữu ích cho cậu, và mở ra rất nhiều bí ẩn mới, thỏa mãn trí tò mò rộng lớn của cậu, chàng thám tử.
Ran nói to:
- Không thể nào! Tôi không thể ở chung với một ... Thần chết.
- Vậy cậu có thể ở lại đây, nếu cậu hứa sẽ luôn hiện ra cho tôi thấy mặt.
***
Cái nhà khoa học tuy không tin vào tâm linh, nhưng họ hiểu rằng, vẫn tồn tại chốn Địa ngục. Được coi là nơi giam giữ những linh hồn khi sống làm nhiều việc ác. Những linh hồn đó sẽ ở đây, nơi tràn ngập bóng tối vĩnh hằng, chịu sự hành hạ về thể xác, đến khi rửa sạch hết tội lỗi, họ mới được đầu thai.
Bóng tối hòa trộn cùng mùi tanh của máu. Tưởng rằng nơi đây là Địa ngục, nhưng nó còn đáng sợ hơn địa ngục rất nhiều. Những linh hồn bị giam hãm ở đây, đều là những linh hồn bị bắt mà không được phép của Vua thần chết, chúng mãi mãi không bao giờ được chuyển kiếp.
Tiếng thét của những linh hồn vang lên trong bóng tối, gai góc và đáng sợ, nhưng đó lại là khúc ca bồi bổ tinh thần cho những tên Ác quỷ ác độc.
- Đừng nhắc đến hai người đó trước mặt ta. - Gin nắm tay thành quyền, lạnh lùng lên tiếng.
Vermouth có vẻ không sợ hãi trước thái độ lạnh đến sởn gai ốc đó, bà ta nói tiếp:
- Đã có một đứa con gái.
- Không phải đã chết 17 năm trước rồi sao! - Gin hỏi, nhanh chóng đón nhận thông tin mới. Và hắn tin tưởng rằng, tay sai của hắn sẽ có những thông tin tuyệt vời.
- À, tôi cũng đã tưởng như thế! Cho đến khi nhìn thấy đôi mắt tím dạo chơi trong Vườn Địa Đàng.
- Vậy thì sao?
- Anh không biết sao? Cô ta có quyền năng của một vị Thiên Thần có dòng máu hoàng gia.
Hàng răng trắng bóc của Gin hiện lên giữa bóng tối. Hắn đang cười, nhưng không ai biết đó là nụ cười như thế nào, bởi bóng tối đang trú ngụ nơi đây.
- Vậy thì giết cô ta đi! Bằng con chuột nhắt dễ thương của chúng ta.
Vermouth mỉm cười cay độc. Trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên nỗi đau đớn, ẩn hiện sau ánh xanh lơ:
- Anh không muốn thử xem, con của Chúng có bản lĩnh gì sao?
Gin không nói gì. Hắn nhìn Vermouth thật lâu, như muốn rạch nát tim bà ta xem trong đó giấu gì. Lúc sau, hắn quay đi, như một lời tuyên bố, tin vào con át chủ bài của mình.
Thanks for reading! Writen by Ngọc Mai Ficture: DC Ep 515
8/7/2014, 3:38 pm
shin_ran_726
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 421
» Xèng 0.0 : 742
» Uy Danh : 66
» Ngày "Oa oa" : 2000-07-10
» Ngày gia nhập : 2012-07-27
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [Long fic] Những tiếng thét linh hồn
Chapter 5: Không thể ngăn cản.
Căn biệt thự nhà Kudo như một tòa lâu đài cổ kính trong những câu chuyện cổ tích ngập tràn những giọt sương khi ngày mới vừa đến, trong tiết trời băng giá của mùa đông.
Ran xoa nhẹ hai tay vào nhau để tìm chút hơi ấm, cô vươn vai, ngáp dài một cái. Ngắm những bông hướng dương vàng tươi chìm trong làn sương mỏng. Cô đặc biệt yêu thích loài hoa này. Mẹ Yukiko từng nói, khi Ran nhìn thấy loài hoa này lần đầu tiên lúc 3 tuổi vào một lần dạo phố, cô đã bắt bố Yusaku phải hái cho bằng được. Đó cũng chính là nguyên nhân mà khu vườn nhà Kudo, tràn ngập sắc vàng của loài hoa xinh đẹp này.
Ran mỉm cười hái vài bông hoa cắm vào lọ. Tâm trạng cô tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều, ít ra thì cô biết bản thân mình không hoang tưởng và chẳng có bệnh về thần kinh. Mặc dù cái sự thật, cô có thể nhìn thấy Thần Chết - khi mà hắn ta không hề hiện lên cho mọi người thấy thật kì lạ.
Cô bước chân lên những bậc thang dẫn lên tầng trên. Đứng trước cửa phòng Shinichi. Hít một hơi thật sâu, dùng âm vực lớn nhất của mình, hét to:
- SHINICHI!!!
Phía trong phòng không có dấu hiệu chủ nhân đã tỉnh lại sau giấc ngủ. Ran bực mình, trên tay cầm một cốc nước, mở cánh cửa không khóa của phòng Shinichi. Cái sự việc này đã diễn ra hơn một năm nay, khi mà bố mẹ Kudo rời Nhật Bản và định cư bên Mỹ. Cô có trách nhiệm đánh thức tên nghiện trinh thám và thường xuyên thức khuya đọc sách này dậy trước giờ đi học bằng mọi cách. Ran đứng trước giường Shinichi, nói nhẹ nhàng:
- Cậu Kudo, cậu có tỉnh dậy không?
Như một thói quen từ lâu, Shinichi sau khi nghe giọng nói dễ mến đó, bật dậy và tiến về phòng tắm, không dám h he một cậu.
Ran mỉm cười vui vẻ. Cô bỗng giật mình khi Kaito đứng đằng sau từ lúc nào. Cô nhíu đôi mày:
Trời mùa đông, không có nắng, u ám và ảm đạm. Bầu trời như thấp hơn, Ran cảm thấy nếu cô chịu đưa tay lên, sẽ với tới cả bầu trời đó.
Shinichi ngáp dài sau khi đã ngồi xuống bàn ăn. Cậu vẫn chán những tiết học lý thuyết như thế. Ngồi mệt người và tìm hiểu lại những kiến thức cậu đã đọc trong sách từ lâu.
Ran bật cười khi thấy Kaito đang đứng đằng sau Shinichi, biểu diễn màn đá, đấm không khí. Kaito có vẻ không hề thích cậu bạn tự tin thái quá có khuôn mặt như cậu này. Bởi vì cậu cảm giác Shinichi là chính mình, tự tin như cậu, đẹp trai như cậu, và có được sự yêu thích của Ran nhiều hơn cậu.
- Ran, cậu biết khi nói dối cậu sẽ làm gì không? - Sonoko đưa tay ra bắt lấy cánh tay Ran - cậu sẽ liên tục vuốt tóc đấy.
Shinichi thở dài. Biết là không thể lừa dối cô bạn, Ran thì thào kể lại sự việc hôm qua cho Sonoko. Sonoko nhìn Ran với ánh mắt "Cậu lại định nói dối à? Sao cậu không vuốt tóc nữa nhỉ?"
Cô nói nhỏ với Kaito:
- Kaito, lựa lúc nào không ai nhìn, hiện lên đi!
Một khắc sau đó, Kaito hiện lên để cả Shinichi và Sonoko nhìn thấy. Mặt cô ấy trắng bệch, rồi ngã khỏi ghế. Hét toáng lên:
- A..a..a...
Cả phòng ăn quay ra nhìn họ, sau khi Kaito kịp tan biến vào không khí.
Sonoko mặt không còn sắc máu. Miệng liên tục nói câu "Không thể nào! Không thể nào!" Ran định đến bên cô an ủi, thì nghe thấy tiếng Kaito hoang mang:
- Cô không làm gì được đâu. Dù sao thì chàng trai đó cũng sẽ chết. Nếu chết sau giờ quy định thì anh ta sẽ chịu sự tra tấn dã man đấy
Kaito nhìn những giọt nước trong đôi mắt ánh tím xinh đẹp. Cậu nhẹ nhàng dỡ đôi tay Ran đang cánh tay cậu, nói:
- Được rồi! Cô muốn làm gì thì làm đi. Nhưng sẽ không thể thay đổi được đâu. Anh ta không chết đúng lúc này, thì có thể chậm hơn sau đó một giờ, hai giờ, một ngày, một năm, nhưng chắc chắn sẽ chết.
Đôi khi thực tế lại quá phũ phàng. Dù có xù lông bảo vệ một thứ gì đó, lại khiến người ta đau lòng khi nhận ra, thứ đó vốn không nên bảo vệ.
Giống như bông hoa đẹp đã đến thời khắc phải tàn, nếu tiêm cho nó một liều thuốc kích thích ké dài tuổi thọ, thì khi tàn đi, nó sẽ thối nát từ bên trong ra đến bên ngoài.
Không thứ gì có thể cưỡng lại ý trời?
Phải chăng?
Thanks for reading! Writen by Ngọc Mai. Ficture: Google
9/7/2014, 10:47 am
shin_ran_726
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 421
» Xèng 0.0 : 742
» Uy Danh : 66
» Ngày "Oa oa" : 2000-07-10
» Ngày gia nhập : 2012-07-27
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [Long fic] Những tiếng thét linh hồn
Chapter 6: Hợp tác.
Gió.
Cùng với những tiếng hát của thiên thần khiến trái tim Ran nặng trịu. Ran hít một hơi thật sâu. Lòng cô bỗng cảm giác một chút gì đó lo sợ, và đau lòng. Cô nhẹ nhàng bước tới gần người cảnh sát đó, nhẹ nhàng nói:
Đôi khi, quá nhân hậu lại không phải là thứ ta cần có. Giống như 17 năm trước, sai lầm trầm trọng của giới Thiên thần - quá nhân từ, để rồi gây ra thảm họa của ngày hôm nay.
*** Shinichi và Ran rời khỏi sở cảnh sát Tokyo sau khi đã giải thích với thanh tra Megure rằng, chỉ nhìn thấy người cảnh sát đó rơi khỏi hiện trường, chứ không hề nhìn thấy gì trước đó. Kaito vẫn tàng hình đứng bên cạnh họ. Sẽ thật ngạc nhiên bao nhiêu, khi mà lúc đến chỉ có hai người, và lúc về có đến ba.
Ran run run trong vòng tay của Shinichi. Thứ cô cảm nhận bây giờ chỉ là nỗi sợ hãi tận cùng và cảm giác bất lực dâng tràn trong lòng.
Trời, đã quang hẳn. Mây xanh lười nhác trôi lững lờ nhẹ nhàng trên tầng không. Những hàng cây hai bên đường, thỉnh thoảng rụng vài cái lá khô khi một cơn gió nào bất chợt thổi tới. Đường phố vẫn tấp nập như thường lệ. Cái không gian bình yên mà Ran thật thèm muốn - nó vốn thuộc về cô, trước khi cô nhìn thấy Họ - những loài sinh vật mà chẳng một con người nào nhìn thấy. Hoặc giả như còn một ai nhìn thấy, cô cũng không biết họ.
Không gian êm đềm, bình thường như bao ngày. Nhưng ai mà ngờ được rằng, ngay trong sở cảnh sát kia - nơi mà con người tin rằng sẽ luôn giải quyết được mọi thứ, lại đang giấu diếm về vụ án con người tự tử hàng loạt bí ẩn.
Ran lắc đầu, cô sẽ không thể tỉnh táo khi nghĩ về đôi mắt trống rỗng và vô hồn như thế. Quay về phía Kaito đang đi bên cạnh, cô hỏi:
- Kaito, linh hồn đó, sẽ ra sao?
Kaito im lặng rất lâu. Cô biết rằng chắc chắn sẽ là một kết quả rất thê thảm. Nhưng cô vẫn muốn biết. Bởi vì chính cô đã khiến người đó rơi vào hoàn cảnh như vậy. Ran nhìn Kaito với ánh mắt kiên quyết. Kaito thở dài nói:
Không gian ngưng đọng bao quanh Ran và Shinichi. Họ như ngừng thở, để bắt kịp câu chuyện đáng sợ và giống như thần thoại này. Ran hỏi:
- Tại sao lại từ năm nay?
- Ừ, Chúng đáng ra đã bị giam hãm, nhưng không hiểu vì sao, năm trước, Gin được giải thoát và xây dựng lại lực lượng của mình.
- Vậy, Thiên thần, họ làm gì?
Kaito cười tươi, nụ cười đầu tiên trong ngày của cậu mang sự hạnh phúc. Có lẽ, khi nhắc đến những thứ cao đẹp, cậu lại cảm thấy đó là chính nghĩa. Hoặc, có thể, khi nhắc đến Thiên Thần, cậu lại nhớ về một cô gái, xinh đẹp và hiền lành.
- Họ đến nơi có người chết, để cất tiếng hát của họ, siêu độ cho những linh hồn đang đau đớn khi thoát xác.
- Vậy...sao?
- Ừ. Hồi trước, tớ có nghe ba nói. Có một thiên thần, với tiếng hát của mình, đã ru ngủ và đem lại bình yên cho linh hồn. Nhưng Thiên thần đó có vẻ đã trở thành huyền thoại.
Sự yên lặng nặng nề bao trùm cả không gian của họ. Không một ai lên tiếng phá vỡ không khí đó. Cũng không một âm thanh nào bên ngoài, làm tan được sự suy nghĩ mông lung của cả ba. Họ - những con người yêu sự bình yên và sống hết mình vì sự bình yên đó - mỗi người đang theo đuổi những suy nghĩ riêng tư - nhưng đều về một vấn đề chung.
Loài người.
Thần chết.
Thiên thần.
Ác quỷ.
Và giữ vai trò quan trọng nhất, những linh hồn không thể đầu thai.
Khi họ trở về nhà sau một quãng đường xa. Ran nhẹ nhàng vào bếp chuẩn bị bữa tối. Shinichi đã nói rằng, nếu không ăn, sẽ không có sức đấu tranh.
Trong phòng sách của gia đình Kudo, hai khuôn mặt giống nhau nhìn nhau, như thách thức ai có thể nhìn lâu hơn. Họ không nói với nhau một câu nào, nhưng họ hiểu suy nghĩ của nhau. Màn đối mắt kết thúc, khi Kaito quay mặt về phía khác, mỉm cười:
- Tôi nghũ cậu sẽ không có vai trò trong vụ này, khi cậu chỉ là một con người, cậu Kudo!
Shinichi mỉm cười tự tin. Nụ cười như làm bừng sáng mọi thứ trong căn nhà, hơn nữa, bừng sáng cái thiện trong lòng mỗi con người, kể cả Kaito:
- Nhầm rồi. Tôi là Loài người. Và tôi có thứ mà không hẳn một ai trong giới sinh vật lạ các cậu có, trí não. Hiểu chứ Kaito, - Shinichi nói thêm - Và đừng gọi tôi là Kudo.
Vị Đức Vua thở dài bất lực. Con bé đó, không có cảm hứng với hoa hướng dương như con gái ông. Không thể sử dụng những phép thuật hoàng gia, mà đáng ra nó đã biết sử dụng từ 15 tuổi.
Bỗng dưng, một tiếng nói đằng sau vang lên:
- Thưa Đức Vua, nữ tư tế Kei muốn gặp ạ!
- Cho vào đi!
Gió nhẹ nhàng, đưa mùi thơm của những loài hoa gửi đến thính giác của vị Đức Vua đáng kính. Ông luôn cảm giác yên bình trong khu vườn của mình, ít ra thì nó sẽ giúp ông phần nào quên đi, cuộc đấu tranh ác liệt với tộc Ác quỷ, và cả con gái ông.
- Thưa Đức Vua - Nữ tư tế Kei lên tiếng, phá vỡ sự yên lặng đang sợ.
- Nói đi!
- Thần thực sự không biết có nên nói không. Nhưng... thần đã nhìn thấy một cô gái có khuôn mặt y hệt Công chúa, và đôi mắt tím, khi đi đến nơi có người chết, để hát khúc ca siêu độ.
Vị Đức Vua nhắm mắt, bàn tay nắm chặt lại. Ông không thể bác bỏ ý kiến, rằng Aoko không là cháu gái của ông. Ông nói với nữ tư tế:
- Làm sao có thể chứ! Công chúa đang ở kia - Vị đức vua chỉ tay về phía Aoko đang dạo chơi - có lẽ thứ cô nhìn thấy chỉ là một con người hơi giống thôi.
Nắng nhảy nhót trên mớ tóc bạc của Vị Đức Vua. Ông có vẻ không khác đi rất nhiều so với 17 năm trước. Nhưng tâm hồn ông đang chết dần trong nỗi cô đơn của chính mình. Nếu không có Aoko ở bên ông trong 12 năm qua, có lẽ, ông đã không thể gắng gượng.
Aoko sau một hồi chơi đùa mệt nghỉ, cô chạy lại nắm lấy tay người ông của mình. Có lẽ, chỉ cô hiểu, nỗi mệt mỏi sâu trong trái tim ông. Cô, có thể cho là vô tâm, và hồn nhiên, nhưng lại chỉ có cô mới chữa được vết thương lòng của họ - những Thiên thần nơi đây.
Đại điện của Thiên giới cũng lung linh không kém Vườn Địa Đàng, rộng lớn và sạch sẽ. Với những chùm đèn trên cao soi rộng cả vùng rộng lớn. Ran và Shinichi không chớp mắt, thưởng thức độ hoành tráng của nó. Kaito có vẻ đang mất bình tĩnh, mà chẳng ai biết vì lí do gì.
Vị Đức Vua bướ lên, trong tay vẫn là bàn tay cô bé Aoko. Cả ba cùng cúi chào vị Đức Vua. Khi ngẩng đầu lên và ngồi xuống ghế, trong mắt Ran thoáng hiện lên tia ngờ vực. Đó có lẽ cũng là tình trạng chung của cả Shinichi, Aoko, vị Đức Vua và cả những vị thần có mặt trong Đại điện.
Ran giống y hệt Công chúa của họ. Khuôn mặt cùng đôi mắt ánh tím, chỉ khác ở mái tóc. Và Ran có vẻ chững chạc hơn nhiều, so với cô công chúa Aoko.
Aoko là người đầu tiên lên tiếng, phá bỏ không khí lạ lùng này:
- Ôi! Sao cô lại có thể giống ta như thế này! Ta là Aoko Nakamori, gọi là Aoko. Còn cô?
Ran ngại ngùng đưa tay ra bắt lấy bàn tay của Aoko đang chìa phía trước, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người:
- Chào Aoko! Tớ là Ran, Ran Mori.
"Cạch..."
Tiếng động vang lên từ phía vị Đức Vua, ông ấy vừa đặt mạnh chiếc quyền trượng trên tay xuống đất, đôi mắt mở to ngỡ ngàng khiến Aoko và Ran giật mình. Shinichi nắm lấy tay Ran, sẵn sàng giúp cô ấy tránh khỏi mọi nguy hiểm.
Vị Đức vua đưa cây quyền trượng cho một Thiên Thần trước mặt. Từ từ tiến lại phía Ran, trong đôi mắt có sự vui sướng, giọng nói run run:
- Xin lỗi, nhưng làm ơn hãy giải thích cho chúng tôi biết, chuyện gì?
Vị Đức Vua thở dài. Ông nói với giọng uy nghiêm:
- Ngoài ba vị khách, Elena, Shiho, tất cả ra ngoài hết đi. - Ông phẩy tay, rồi như nhớ ra gì đó, ông nói - Cả Aoko cũng ở lại, con bé cũng có quyền được biết.
Dù không phải cháu gái ông, nhưng nó cũng đã ở bên ông 12 năm, giúp ông xoa dịu nỗi đau. Tất cả mọi người ngồi xuống ghế, trong khi Aoko đỡ Vị Đức Vua lên ngai vàng của mình.
Im lặng. Không ai dám đưa ra câu hỏi, không khí thật quỷ dị. Chỉ có vị Pháp sư Elena nhìn chăm chú khuôn mặt Ran khiến cô thấy khó chịu.
Mùi hương hoa thoang thoảng trong gió.
Vị Đức Vua đưa tay đến phía Ran, mong muốn Ran bước đến. Cô đứng dậy, trong khi Shinichi có ý ngăn cản.
- Không sao đâu, Shinichi. - Cô nói với Shinichi - "Vì tớ cảm thấy ông ấy thật thân thương"
Vị Đức Vua để Ran ngồi bên cạnh ông, bên trái, như cách Aoko ngồi bên cạnh ông, bên phải. Ông chầm chậm lên tiếng:
- 17 năm trước. Con gái Eri của ta, đã dùng phép thuật chỉ nó có, để giải quyết số Ác Quỷ còn lại. Khi nó đi, để lại một cô con gái một ngày tuổi cho bạn bè nó nuôi hộ. Tên là Ran Mori, với đôi mắt tím. - Ông quay sang nhìn Ran trìu mến - Chúng ta đã tưởng nhầm là Aoko khi nhìn thấy con bé gần Vườn Địa Đàng 12 năm trước.
- Vậy đó là lí do cô ấy nhìn thấy các sinh vật khác không phải con người. - Shinichi lên tiếng hỏi - Vì cô ấy là thiên thần.
Hơn tất cả mọi người, đầu óc Shinichi vẫn hoạt động linh hoạt như vậy, tìm ra mấu chốt của vấn đề.
- Ừ, và ta cũng đang thắc mắc vì sao cậu lại nhìn thấy Chúng tôi.
Shinichi nhún vai, không trả lời.
Ran ngồi bên cạnh, cô đang run run trong lời giải thích của vị Đức Vua. Cô mấy lần định mở miệng nói, nhưng rồi lại không biết phải nói gì.
Bỗng nhiên, vị pháp sư Elena và con gái Shiho quỳ xuống, nhẹ giọng:
- Công Chúa!
Không khí lại ngưng đặc một lần nữa, trong sự sững sờ của Ran, và nỗi đau đớn của Aoko, hóa ra những người cô tưởng là người thân của mình, lại không phải.
Vị Đức Vua thoát khỏi sự hạnh phúc ông đang có, ông mỉm cười rạng rỡ:
- Chúng ta sẽ bàn chuyện đó vào ngày mai. Khi do thám của ta trở lại, và trong thời gian đó hai cậu có thể ở lại đây - Ông dịu dàng nhìn Ran, nói tiếp - Ta mượn Ran nhé, và cả Aoko nữa.
Kaito và Shinichi được cô gái xinh đẹp với mái tóc ngắn nâu đỏ đưa tới phòng nghỉ ngơi. Cô gái có vẻ lạnh lùng với đôi mắt xanh biển lơ đãng. Bỗng dưng, cô gái lên tiếng:
- Cậu là Shinichi Kudo à?
Shinichi ngạc nhiên:
- Sao cậu biết?
Shiho chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng nói tên mình:
- E hèm, hai người đang bỏ lơ tôi. - Câu nói của Kaito làm thắc mắc của Shinichi bay lên. Cả ba cùng nói chuyện vui vẻ, trên con đường đầy hoa hướng dương và hoa oải hương.
***
"Hộc ... hộc..."
Tiếng thở gấp vang lên trong không gian, đầy mệt mỏi và khó chịu. Một giọng nói khác vang lên:
- Nghe này, đi theo mật đạo này, cô sẽ thoát khỏi đây. Tìm đến chàng trai Kudo Shinichi, cậu ta sẽ giúp cô giải quyết vấn đề. Và hơn cả, tuyệt đối không được phép để lộ thân phận.
Những tiếng bước chân nặng nề vang lên. Một cô gái với mái tóc dài đỏ đang chạy trong con đường đầy xác chết đã khô cứng.
Nhịp tim đập nhanh cùng với những tiếng thở gấp hòa quyện vào nhau trong không gian...
Thật đáng sợ!
Thanks for reading! Writen by Ngọc Mai. Ficture: Google
21/7/2014, 10:46 am
shin_ran_726
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 421
» Xèng 0.0 : 742
» Uy Danh : 66
» Ngày "Oa oa" : 2000-07-10
» Ngày gia nhập : 2012-07-27
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [Long fic] Những tiếng thét linh hồn
Chapter 8. Tìm thấy...
Thiên đường quả thật đúng với lời đồn đại. Nơi có phong cảnh thơ mộng với những màu sắc tươi đẹp, hòa chung với tiếng hót của những loài chim lạ, thoang thoảng xung quanh thêm mùi thơm của những loài hoa tuyệt sắc. Ran có thể ở đây, mãi mãi cũng có thể được. Cô tự mỉm cười vì ý nghĩ tham lam của mình. Cô cũng đã dần quen với việc, cô là công chúa giới Thiên Thần. Cũng không còn bỡ ngỡ với vòng tay của ông ngoại cô. Nhưng có cảm thấy chút buổn, bởi cô sẽ không bao giờ được gặp lại ba mẹ cô nữa. Theo lời ông ngoại - họ đã chết!
Ran thở dài. Bỗng nhiên cô cảm thấy hơi ấm từ một bàn tay khác chạm nhẹ lên tay cô. Cô giật mình nhìn sang, là cô gái giống cô tên Aoko Nakamori. Ran cười nhẹ, trong khi Aoko nói:
- Chúng mình sẽ làm bạn chứ! Dù có hơi buồn vì đây không phải gia đình của mình nhưng, mình cũng rất cảm thông với Ran. Mình cũng không biết ba mẹ mình giờ đang ở đâu.
Aoko và Ran bật cười vị hậu vệ không biết gọi hai cô là gì. Nhưng thân phận đó đâu quan trọng, quan trọng họ là bản thân họ. Và họ nhận ra điều đó - đó mới là điều quan trọng nhất.
Ran nắm nhẹ tay Aoko kéo vào Đại điện. Gió cùng hương hoa vẫn di chuyển trong không khí. Minh chứng tình bạn đẹp cho những ai biết yêu thương.
. . .
Mặc dù Ran đã đến Đại Điện một lần, nhưng Ran vẫn không thể hết bỡ ngỡ khi nhìn thấy Đại điện rộng lớn và lộng lẫy. Cô bước đến ngồi cạnh Shinichi, trong khi Aoko ngồi cạnh Kaito. Ran mỉm cười, có vẻ hai người họ từng biết nhau. Thể nào mà có lần Kaito nói, cô rất giống một cô gái.
- Hãy gọi chúng là hai vị Công Chúa - Vị Đức Vua nói khi người kia có vẻ không biết nên gọi như thế nào.
- Vâng thưa Đức Vua, hai vị Công Chúa và các vị, qua lần đi tìm hiểu ở thế giới bóng đêm này, thần đã thu hoạch được một số nguồn tin đáng kể.
Mọi người ngồi trong Đại Điện đều im thin thít. Họ chờ đợi một tin tốt lành đến, hoặc dù cho là một tin không mấy tốt, họ sẽ cùng nhau chiến đấu.
- Chúa tể Bóng đêm Gin đang tìm kiếm vị Tiên trong truyền thuyết. Họ tin rằng cô ta có sức mạnh giúp cho Chúng thống trị nhân loại và cả ba giới, Tiên, Người, và Ma.
- Khoan đã - Shinichi thắc mắc - Vị tiên?
- À! Đó là một vị tiên nhỏ bé, chỉ bằng một bàn tay, tên là Bell. Cô gái đó trước đây là tì nữ thân cận bên một vị Thiên thần đã phong ấn Gin. Nhưng vị Thiên thần ấy nay đã mất tích, và cô tiên tên Bell đó đang ngủ một giấc ngủ dài. Tương truyền rằng, ai đánh thức Tiên Bell, sẽ là chủ nhân mới của Bell. - Vị Đức Vua giải thích, rồi gật đầu cho vị Thần tiếp tục.
- Và một tin quan trọng nữa là, người thừa kế Tộc Tiên Cá bị mất tích, thần dân của Tộc đang ra sức giết con người như muốn đe dọa chúng ta vì họ nghĩ tộc Ác Quỷ có liên quan.
Vị Vua đập mạnh tay xuống bàn. Ông đang rất tức giận. Ông thật không thể ngờ rằng trong vũ trụ này lại có nhiều thứ đáng sợ thế. Giết những sinh vật sống vô tội và tiêu diệt lẫn nhau.
- Thần nghĩ rằng chúng ta phải tìm ra Vị Tiên Cá đó nếu không, con người sẽ không thể bình yên.
Vị Đức Vua thở dài. Ông thực sự không biết phải làm sao.
- Chúng tôi có thể, nhưng chúng tôi không được giết hại ai. Đó là lời hứa từ xa xưa của Tiên Giới.
- Nhưng đó là người xấu! Nếu không loại trừ Chúng, cả vũ trụ này sẽ diệt vong nếu chúng ngày càng mạnh. - Aoko nói, khuôn mặt cô đầy sợ hãi. Cô chưa từng biết rằng, tồn tại những chuyện như thế.
Cả Đại Điện yên lặng. Cái không khí nặng nề bao bọc cả tòa lâu đài diễm lệ.
Con người ta - vẫn luôn đầu hàng số phận như thế. Đầu hàng khi đã quá mệt mỏi và mất thời gian cho một bài toán khó. Đầu hàng cho một điệu nhảy không thể học. Đầu hàng khi không thể chờ đợi một bộ phim trong khi bản thân quá mêt mỏi. Đầu hàng khi quá chán phải theo đuổi một cô gái không yêu mình.
Con người, à không, mọi loài sinh vật đều thế! Đều buông xuôi bản thân và đầu hàng khi bất lực. Rất nhiều lần! Nhưng họ đầu hàng vì biết, ngày mai khi tỉnh dậy, họ sẽ vẫn tiếp tục làm công việc đó, và nó sẽ không gây ảnh hưởng gì quá lớn cho cuộc sống của họ.
Nhưng...
Họ sẽ không bao giờ từ bỏ khi mục tiêu đặt ra, và kết quả mang lại sẽ thực sự lớn.
Họ sẽ không từ bỏ khi theo đuổi một cô gái mình yêu thật lòng.
Họ không bao giờ đầu hàng để rồi phải làm nô lệ.
Họ sẽ không dừng lại khi họ có mục tiêu phấn đấu và vinh quang khi dành được chiến thắng.
Shinichi nói, vẫn cái giọng điệu tự tin. Nhưng bên trong nó còn ẩn chứa cả chút tin tưởng. Cậu sẽ hoàn thành mục tiêu lớn khi cậu có họ - có bạn bè. Cậu không hề cô độc.
- Tôi sẽ cứu lấy Loài người. Giờ sẽ bắt đầu điều tra về Tiên Cá, được chứ?
Giống như khi họ đến, cảnh vật vẫn thế. Nhưng phải chăng lòng người có sự thay đổi lớn. Thay đổi khi họ có mục tiêu phấn đấu cao cả. Thay đổi khi cậu có quyết tâm lớn. Và thay đổi vì họ có sự ấm áp từ trái tim đang đập.
Vị Đức Vua ôm Ran, hỏi:
- Cháu sẽ không ở lại đây thật ư, Ran?
Ran cười, ôm lại ông ngoại mình. Ông đã nói cô có thể ở lại với ông, nhưng cô muốn đi cùng Shinichi.
- Cháu sẽ nhớ ông nhiều!
Vị Đức Vua biết là không thể khuyên bảo, đành thở dài. Ông đeo lên cổ Ran một chiếc vòng cổ ngọc trai, nói:
Cho đến ngày nay, khi con người đã quên đi sự tồn tại của các sinh vật khác, nhưng họ vẫn có trí não và sự quyết tâm vẫn luôn nung nấu trong da và máu của họ.