Cảm ơn nha, snowbell thích post nửa đêm ha giống em, cái này chị tự dịch phải ko?
20/9/2010, 11:37 pm
SherryHirota
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 553
» Xèng 0.0 : 4212
» Uy Danh : 9
» Ngày "Oa oa" : 1993-10-15
» Ngày gia nhập : 2010-09-11
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: Fan fic Conan " NORMAL DAY LIFE"
ặcặc...ặcặc seo mờ post nhanh thế thuj kệ miễn koá xem là được rùj
20/9/2010, 11:41 pm
snowbell
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 101
» Xèng 0.0 : 1207
» Uy Danh : 30
» Ngày "Oa oa" : 1989-07-25
» Ngày gia nhập : 2010-09-15
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: Fan fic Conan " NORMAL DAY LIFE"
li hoang wrote:
Cảm ơn nha, snowbell thích post nửa đêm ha giống em, cái này chị tự dịch phải ko?
không, chị cũng sưu tầm từ web khác thôi. Tại ban ngày đi học nên chỉ ol đêm chứ lúc nào được nữa
21/9/2010, 12:06 am
snowbell
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 101
» Xèng 0.0 : 1207
» Uy Danh : 30
» Ngày "Oa oa" : 1989-07-25
» Ngày gia nhập : 2010-09-15
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: Fan fic Conan " NORMAL DAY LIFE"
SherryHirota wrote:
ặcặc...ặcặc seo mờ post nhanh thế thuj kệ miễn koá xem là được rùj
Hàng có sẵn mà, hehe. Hôm nay máy cứ đơ lên đơ xuống không post nhiều được, mọi người thông củm, hix Chap 11: Cơn ác mộng
Tàu chạy vun vút. Hattori ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ còn Kazuha thì đã ngủ ngon lành từ lúc nào. Mà khổ nhất là ngủ đâu không ngủ, lại đặt đầu lên vai Hattori làm hắn ngượng chín người (Kazuha giết người không dao!!! Suspect) Ngồi được một lúc, hắn bắt đầu mơ màng rồi cũng… ngủ gục luôn. Hai đứa đã giao hẹn là phải thức để canh đến lúc về Osaka, bởi một lần Hattori đã ngủ quên trên tàu và đoàn tàu dông thẳng xuống tận… Tottori. (đáng đời lắm anh ạ!) Nhưng gần 12 giờ đêm rồi, không gục mới lạ, nhất là khi trên vai mình có một người đang ngủ rất chi là ngon lành. Rất may là Kazuha chỉ… ngủ thôi, chứ không ngáy như Ran (đích thân Shinichi kể lại nhá, đừng có đánh em) Và không may là vì Kaz không ngáy nên Hattori ngày càng díp mắt lại. Rồi khi đã đạt đến giới hạn thức tỉnh của mình, anh chàng lăn ra ngủ cùng cô bạn. Khi ngủ, hắn đã mơ. Trong cơn mơ, hắn nhìn thấy cảnh vụ giết người hàng loạt ở Naniwa ngày nào. Hung thủ bịt mặt kín mít, tay cầm con dao đẫm máu vung lên… Hattori vội vàng kéo người ở bên cạnh chay nhanh hết sức. Hung thủ rượt đuổi bọn hắn xuyên qua vườn cây, lên rừng, đến ngôi nhà cũ. Tại đây, đèn cảnh sát sáng rực nhưng tất cả đều bất động khi nhìn thấy hung thủ, trên tay là con dao sáng loáng. Hắn cố hét lên trong tuyệt vọng: - Chú Otaki! Giúp cháu với chú Otaki! Không một ai trả lời, tất cả đều như đã hóa đá. Hắn dắt tay người đó chạy xông vào trong nhà, quay người lại, dang tay ra che cho người đó. Hung thủ lao tới và… Trong tích tắc, hắn ngã vật ra sàn vì một cú khóa tay đau nhói. Hắn có cảm tưởng ai đó vừa xông ra chặn đường hung thủ và… PHẬP!!! - Á á á á á á á á! – Hattori hoảng hồn la hét ầm ỹ. Tiếng hét của hắn làm Kazuha tỉnh khỏi cơn mơ. - Trời ơi, làm cái trò gì thế? – Kazuha đập vào lưng hắn một cái đau điếng, hỏi với giọng ngái ngủ (ngái ngủ mà đập vẫn đau, lạy chị Kaz làm sư phò) - Chả có gì cả! – Hattori giờ không dám ngủ nữa, lại ngồi chống tay nhìn ra ngoài cửa sổ. - Chả có gì cả sao tự nhiên rống mồm lên thế? - Đã bảo là… mà thôi, cậu làm ơn… xích ra đầu đằng kia mà ngủ, đừng có dựa đầu vào vai tớ nữa. - Ai thèm dựa vào vai cậu! - Thế ban nãy người nào ngáy ầm ầm trên vai tôi ấy nhỉ? (Hattori chém kinh quá!) - Ai ngáy? Tôi chả quen người nào biết ngáy cả. (nhầm to rồi bà chị ơi!) - Tôi có tang chứng vật chứng rành rành ra đây, chối gì nữa? - Đâu, tang đâu vật đâu? Chìa ra đây! Cứ thế, hai đứa cãi nhau ầm ĩ. Tàu đi qua Osaka, còi tàu ầm ĩ báo khách xuống mà hai anh chị vẫn còn đôi co. Chỉ đến lúc Kazuha… dỗi, Hattori mới nhìn ra ngoài cửa sổ và hoảng hồn. - Ôi thôi chết rồi! Dù vẫn dỗi nhưng do bản tính tò mò, Kazuha quay sang: - Chết gì cơ? - Mình đi quá Osaka từ đời tám hoánh nào rồi! - Chết rồi – Kazuha cũng lập tức tái mét mặt mày – Giờ làm sao đây? Hết chuyến này tàu đâu có chạy nữa! Hattori thở hắt ra: - Bây giờ mình chỉ còn một cách. - Cách gì? - Xuống ở ga Kyoto rồi đi ở tạm đâu đó thôi! - Ờ. – Kazuha gật đầu. Rồi sau đó lại bắt đầu… - Tất cả là lỗi tại cậu đó! - Ai bảo lỗi tại tớ? Cậu đặt đầu lên vai tớ làm gì để thành ra cãi nhau? - Không biết, là tại cậu khơi mào cãi nhau chứ ai! - Tại cậu chứ đâu phải tại tớ! Đầu nguồn chỉ từ cậu mà ra hết á! - Tại cậu! - Tại cậu! - TẠI CẬU!!! Chả biết cứ cãi nhau như thế thì hai người sẽ xuống ga Kyoto hay lại xuống ga Tottori!? Sáng hôm sau, Tokyo - Nghe chuyện thật của hai người cứ tưởng đùa ấy! – Conan vừa đánh răng vừa nói vào trong di động. - Đùa cái mốc xì. Tớ đang đợi tàu về Osaka đây này! – Hattori ngáp một cái Hai anh chàng thám tử vừa mới sáng ra đã thủ thỉ tâm tình, gắn bó thân thiết ghê cơ! Hattori lại mở máy: - Thế nào, cái tên giả mạo cậu sao rồi? - Tên nào? - Cái đồ ngớ ngẩn này, ngủ xong dậy như một con gà. – Hattori ngán ngẩm – Cái tên Shinichi ấy, có đúng là Kid không? - Biết rồi còn hỏi – Conan nói sau khi súc miệng – Không Kid thì ai? Mẹ tớ chắc? - Chà, Kid quan tâm đến nhóc ghê nhỉ! – Hattori bụm miệng cười - Chả dám – Conan lau mặt – Tớ cá là hắn muốn tớ “sống sót” để còn đấu tay đôi với nhau vài trận. Hiện tại vẫn bất phân thắng bại mà. Conan đi ra khỏi phòng, thay quần áo nghiêm chỉnh, mồm vẫn tiếp tục tám: - Dạo gần đây không thấy Kid hành nghề, hay là hắn… về hưu rồi? - Tầm bậy! – Hattori quát vào máy, rồi lại lấy giọng nghiêm chỉnh nói – Mới có cậu đấu với Kid thôi chứ tớ đã được so tài với hắn lần nào đâu. - Cái hạng chỉ biết đoán áo tắm các bà các cô mặc như cậu thì có mà đi xách dép cho hắn. - Ờ, còn hơn cái đồ đi ăn bám người ta mà cứ khăng khăng là mình đi ở rể. - Rể rề cái đầu cậu ấy! – Conan bực mình – Im đi! - Sao, vợ về hả? – Hattori bắt đầu màn đỉa đói dai nhách. Chả hiểu sao mỗi lần nói chuyện với tay thám tử miền Đông là hắn phải chọc tức Kudou cho bằng được. - Vợ cái mốc xì! Đi mà lo cái thân cậu đi, kẻo Kazuha tưởng cậu ngoại tình lại bẻ tay thì tớ không cứu được đâu! - Chả thèm! – Hattori thò đầu ra xem tàu đã đến chưa – Kazuha chẳng bao giờ bẻ tay tớ đâu(Nói chắc như đinh đóng… xốp!). Cái hạng chả biết tí gì về phụ nữ như cậu may ra có Kid xin kinh nghiệm. Conan ngạc nhiên - Sao lại phải xin? - Hình như Kid chưa có bạn gái, suy ra Kid là một thằng khờ. Conan nhà mình cũng khờ chả kém, nhưng ít ra Conan đã có vợ. Vậy thằng khờ Kid hỏi thằng đàn anh khờ Conan là đẹp quá còn gì! - Dẹp cái chuyện rắm voi của cậu đi! – Conan hét vào máy – Đi mà chờ tàu, tôi cúp máy đây! Hattori hoảng hồn kéo cái điện thoại ra khỏi tai. Âm lượng Conan vừa dùng phải lên đến độ… quá quãng 8! Kinh hồn. Kazuha nhìn sang thấy mặt mày Hattori tái xanh tái xám, sợ quá liền hỏi. - Cậu sao thế? - CCCC…Co - CCCC…Co? Là cái gì? Ai thế? - Cona…Conan! Đồ chết toi!!! – Hattori đứng lên giải tỏa ức chế – Nó làm lòi tai tôi rồi! Tàu đến. May mà nó đến đúng lúc để ngăn không cho Hattori hét thêm một lời nào. Hattori bèn kéo tay “Kazuha” - Lên tàu thôi! - Này cậu nhỏ, làm cái trò gì thế hả? – Một giọng đàn ông ồm ồm cất lên sau lưng hắn. Hattori hốt hoảng quay lại và… đờ mặt ra khi thấy ai đang đứng đó. - T-Thanh tra Megure? Người vừa cất tiếng cũng ngạc nhiên không kém - H-Hattori? - Bác thanh tra Megure? – Kazuha cũng vừa đi đến, ngạc nhiên không kém gì Hattori – Có cả anh Shiratori nữa. Hai người đi đâu đây? - Hattori? Kazuha? – Shiratori ngạc nhiên khi thấy hai người. - Bác thanh tra này, có phải lại có án mạng không thế? – Hattori hỏi - Bác đang phối hợp với cảnh sát vùng Kansai để bắt một tên giết người tự gọi mình là “Heisei Kitsune” Có lẽ cháu chưa biết, nội sáng hôm kia và đêm hôm qua, hắn đã giết tổng cộng người. Và sáng nay lại vừa thêm một nạn nhân - Thế 3 người đó… - Ba người đó không liên quan gì đến nhau cả – Shiratori nói – Chỉ một điều, trước đây họ từng được bào chữa bởi một luật sư. Ba người này đều có tiền án hình sự. - Vậy sao bác không điều tra ông luật sư? – Hattori hỏi tiếp - Ông luật sư đó chính là nạn nhân sáng nay. – Thanh tra Megure thở hắt ra – Người ta tìm thấy xác ông luật sư ở trong hẻm ngay bên cạnh nhà ông ta. - Hei…Heiji – Kazuha tự nhiên bám cứng lấy hắn – Thế nào đây? - Thế nào ư? – Hắn cười rồi đấm 2 tay vào nhau – Đi bắt tên “Heisei Kitsune” này thôi! Ơ, mà sao lại Heisei? Ông thanh tra chưa kịp trả lời thì đã có người khác trả lời hộ. Điện thoại của Hattori rung bần bật. - Hattori nghe! - Hattori, đọc báo sáng nay chưa? – Conan vừa lật tờ báo vừa nói – Vụ “Heisei Kitsune” ấy! - Rồi, tớ vừa gặp bác thanh tra Megure. - Cái tên Heisei… Sao cơ? Cậu vừa gặp bác thanh tra á? – Conan làm rơi luôn tờ báo xuống sàn. - Tớ đang định hỏi tại sao lại gọi hắn là Heisei Kitsune. - Cái đồ nhà quê. – Conan bĩu môi – Năm ngoái có một vụ giết người xảy ra, hung thủ đi xe máy dùng dao phóng thẳng vào nạn nhân đang ngồi trên ghế tài xế. Chiếc xe đâm thẳng vào cái xe buýt chở học sinh lúc đó đang đi tới và một học sinh không may mắn trên chiếc xe buýt đã bị chết. - Rồi sau đó? - Sau đó tớ bắt được tên “Cáo” đó, tên Kitsune đó. – Conan ngáp một cái – Thôi, lần này để cho thám tử miền Tây trổ tài. Tớ đi shopping với Ran đây. - Ê ê, Kudou!!! Conan đã cúp máy. Hattori bực tức dập máy theo, mồm lẩm bẩm: - Cái đồ khỉ! Bỗng nhiên hắn cảm thấy trong lòng bồn chồn. Một tên giết người hàng loạt. Liệu có liên quan gì đến giấc mơ tối qua?!
21/9/2010, 12:15 am
SherryHirota
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 553
» Xèng 0.0 : 4212
» Uy Danh : 9
» Ngày "Oa oa" : 1993-10-15
» Ngày gia nhập : 2010-09-11
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: Fan fic Conan " NORMAL DAY LIFE"
àhá póc tem chap mới nè (choa zuj ấy mờ chứ 1 ngày mờ póc 5-6 cái tem seo được nhỉ )
21/9/2010, 9:01 am
li hoang
.:Guru:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 928
» Xèng 0.0 : 8652
» Uy Danh : 29
» Ngày "Oa oa" : 1995-11-19
» Ngày gia nhập : 2010-09-03
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: Fan fic Conan " NORMAL DAY LIFE"
Phong bì cảm ơn snowbell.
21/9/2010, 9:51 am
hạnh châu
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 451
» Xèng 0.0 : 8646
» Uy Danh : 50
» Ngày "Oa oa" : 1990-10-15
» Ngày gia nhập : 2010-04-22
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: Fan fic Conan " NORMAL DAY LIFE"
Fic này hay lắm ý. Nhất là mấy chap cuối
21/9/2010, 10:57 am
Khách vi
Guest
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: Fan fic Conan " NORMAL DAY LIFE"
sao không thấy bé ai nhỉ
21/9/2010, 12:41 pm
snowbell
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 101
» Xèng 0.0 : 1207
» Uy Danh : 30
» Ngày "Oa oa" : 1989-07-25
» Ngày gia nhập : 2010-09-15
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: Fan fic Conan " NORMAL DAY LIFE"
haibaraandconan wrote:
sao không thấy bé ai nhỉ
từ từ rồi sẽ thấy ^^ Chap 12: Heisei Kitsune
Trời về chiều. Ánh hoàng hôn chiếu xuống cánh rừng, phủ lên một màu đỏ. Ô tô chở phái đoàn đi về vùng núi Bankai. Hattori nghĩ ngợi liên miên. Những gì hắn được biết về hung thủ quá ít, chi tiết 4 nạn nhân quá mơ hồ. Hồi nãy bạn hắn lại gọi, bảo là tên Kitsune ngày xưa là đâm thuê chém mướn, rất có thể tên này cũng tương tự. Có lẽ hắn còn hơn tên đàn anh, thủ tiêu luôn cả người thuê hắn. Đi ngang qua một con suối (Đẹp ghê, vừa có núi, rừng lại có cả suối), xe dừng lại. Bên suối sừng sững một căn biệt thự sáng đèn. Hattori nhìn là đủ biết bọn hắn sẽ nghỉ chân tại đây. Ngôi biệt thự rộng thênh thang. Vừa bước chân vào, Kazuha đã thốt lên: - Hệt như một lâu đài! - Lâu đài mốc xì, lâu đài gì mà cái gì cũng mới, còn có cả TV – Hattori cắt xoẹt nguồn cảm hứng của cô bạn - Xí, cái đồ ba đời không thoát nổi mấy vụ án như cậu thì nói làm gì! – Kazuha trả đòn. Hai đứa chưa kịp cãi nhau thêm thì ông chủ nhà đã ra mặt. - Chào mọi người – Ông nở một nụ cười – Tôi tên là Yamaguchi Kentarou, chủ ngôi biệt thự, rất hân hạnh được mọi người ghé qua. "Khách qua đường mà ông chủ nhà cũng nồng hậu như vậy sao?" Hattori nghĩ thầm. Ông chủ nhà chắc cũng đã quá 50, tóc muối tiêu nhưng vẫn chải mượt, cằm hơi xệ, người vẫn cân đối so với một người ở độ tuổi này. Hattori nhận thấy trên tay ông có rất nhiều sẹo, đã có từ lâu và có lẽ được một con dao rất sắc "tặng" cho vài nhát bén ngọn. - Bố, nhà ta lại có khách ạ? – Một cậu thanh niên trẻ từ nhà trong bước ra - Ừ. – Ông Yamaguchi gật đầu và quay lại – Đây là con trai cả của tôi, Yoshioka Kentarou - Chào mọi người – Yoshioka gật đầu xã giao rồi quay người lại – Con đi nói hai em chuẩn bị phòng ngủ. - Ừ, bảo chúng nó dọn luôn cả đồ ăn nữa – Ông Yamaguchi nói với theo. Hattori hỏi ông chủ nhà: - Ủa, bác còn hai con trai nữa ạ? - Ừ – Ông Yamachi cười nói – Đứa vừa rồi là đứa lớn, 30 tuổi, đứa thứ hai tên Yukihiro, năm nay 24 tuổi và đứa út năm nay 18 tuổi, tên là Yamamoto. Kazuha ngạc nhiên - Toàn… Y? - Ừ, mấy cái tên đó là do vợ bác đặt – Ông chủ nhà lại mỉm cười - Vậy còn vợ bác… - À, bà ấy mất được 2 năm rồi. - Ơ, cháu xin lỗi. Ông Yamaguchi thở dài - Cát bụi rồi cũng về với cát bụi, tất cả chúng ta, mỗi người chúng ta đều như là cát bụi. Đó là quy luật tự nhiên, ai có thể chối cãi chứ. Ai có thể quay ngược thời gian, làm lại từ đầu chứ. Ai có thể sống bất tử chứ… Rồi ông quay lại và nói - Thôi, quên những điều bác vừa nói đi. Mọi người chuẩn bị đi ăn cơm. Hattori trố mắt nhìn theo ông chủ nhà. Sau lưng hắn, có người đằng hắng: - Vui thật – Thanh tra Megure nhìn Hattori – Hai đứa này làm chủ nhà quên phắt chuyện dọn dẹp giường chiếu cho mấy người rồi! Kazuha quay lại - Dạ, ban nãy cháu thấy anh Yoshioka đã đếm rồi mà bác. Thôi, cháu đi tìm phòng đây. - Có phải khách sạn đâu, tớ biết phòng của cậu rồi – Hattori cười hì hì - Là sao? – Kazuha không hiểu - Đây không phải khách sạn, vậy tức là phòng làm gì đánh số đề tên. Theo như lời bác Yamaguchi nói ban nãy thì giờ này 3 anh con trai đều đi chuẩn bị cơm nước hết rồi. Lên đó có khi cậu lại lộn phòng của người ta. Mà theo suy luận của tớ, phòng của cậu chắc chắn ở tầng 1 này… - Suy luận cái kiểu quái quỷ gì thế? – Kazuha sốt ruột – Rốt cuộc thì nó là phòng nào? Tớ mỏi chân lắm rồi. - Một căn phòng tối… – Hattori làm bộ mặt bí ẩn Kazuha nuốt nước bọt - Thỉnh thoảng lại có tiếng sột soạt… – Hattori tiếp tục màn tra tấn - S-Sao cơ? - Đèn nhấp nháy lúc bấm công tắc… - P-Phòng nào ghê rợn vậy? – Kazuha bắt đầu tái mặt. - Là… nhà kho! Há há há há há! – Hattori phá ra cười, ra vẻ rất thích thú vì lừa được cô bạn ngây thơ. Hắn quên mất rằng Kazuha không chỉ ngây thơ mà còn nổi tiếng là chằn. Vậy nên không để cho Hattori cười dứt cơn, cô nàng đã dùng một đòn sankyo vật Hattori ra đất. Thế vẫn chưa đủ, nàng còn ngồi khóa cứng tay Hattori làm hắn kêu trời la đất: - Ôi mèn ơi gãy tay tôi! Thả con ra đi mẹ ơi! Kazuha chưa buông tha. Trước sự chứng kiến của các thanh tra cảnh sát đi cùng, cô nàng hét lên: - Sao, từ giờ còn giở trò trêu ngươi chọc ghẹo người ta nữa không? - Không dám! - Dám nữa thì sao? - Thì… Sao, bộ muốn tớ thề hả? Kazuha gằn giọng - Bản cô nương không ngờ nhà ngươi cũng thông minh ra phết. Thề đi! - Được rồi, tớ thề… - Thề sao? - Thề lần sau không trêu ngươi chọc tiết nàng Kazuha nữa - Còn tái phạm thì sao? - Thì… xe tông gãy móng tay móng chân. Kiểu thề thốt ba trợn của Hattori làm Kazuha tức điên. Vậy là cô nàng bẻ quặt tay tên da đen một cái nữa - Á á á! Được rồi, thề lần sau còn tái phạm sẽ trượt chân ngã gãy cổ đun đầu vào bệnh viện. – Hattori ăn đòn đau nhói, vội vàng phun một tràng trường giang đại hải. Lúc này Kazuha mới chịu đứng lên, còn Hattori thì trông như cái giẻ rách (Tội nghiệp, trêu chằn tinh cho lắm vào!) Trong lúc đôi uyên ương tương lai đang cãi nhau thì ông Mouri ở nhà ấm ức - Một vụ giết người lớn đến vậy mà không cho mình đi, lại cho cái thằng tép riu không biết chui từ cái lỗ nẻ nào lên để đi thay mình.
Conan cười hì hì: - Bác tức làm gì cho mệt, lúc nào anh Heiji không phá được án thì cũng phải đến van xin lạy lục bác thôi mà - Ừ ừ, chú mày nói đúng – Ông Mouri khoanh tay cười ha hả – Lâu lắm nhóc ngươi mới nói được một câu nghe lọt lỗ tai ta. Conan gật đầu tiếp lời - Đương nhiên, vì từ trước đến giờ bác chỉ nghe mỗi giọng ca vàng ngọc của cô Youko thôi mà. - Cái thằng chết toi! – Ông Mouri trợn mắt. Ran từ trên bếp nói vọng xuống: - Bố, Conan-kun, hai người chuẩn bị lên ăn cơm đi. Ông Mouri hét trả: - Ta no rồi, không ăn. Hai đứa ăn đi rồi liều liệu đi ngủ cho ta nhờ. - Bố lại làm sao rồi. Bây giờ mới 6 giờ, ăn cơm xong đến 6 rưỡi là cùng, ai lại đi ngủ vào giờ đấy? Ông Mouri chẳng nói chẳng rằng đứng lên, xách cái áo khoác đi ra cửa. Conan ngó theo, không hiểu bác già đang tính toán chuyện gì. Cơm nước xong xuôi, Conan vọt thẳng về phòng. Ngồi xếp bằng trên tấm đệm, hắn mở máy điện thoại. Không được đến hiện trường làm hắn sốt ruột ghê gớm, cứ chốc chốc lại gọi tên da đen quái chiêu kia. Ngồi đợi 5 hay 6 hồi chuông gì đó, Hattori mới nhấc máy. Chưa kịp nói câu nào, hắn đã bị Conan ngắt ngang bằng màn chào hỏi vô cùng "lịch sự": - Ê da ngăm, đi đâu mà gọi mãi không nghe máy? Đã đến hiện trường chưa? Chụp được ảnh không? Có… - Có cái con khỉ, vừa mới ra suối ngồi mát một chút, nghe cậu nói đã vã mồ hôi trở lại rồi. Hỏi ngang tốc độ súng liên thanh. - Suối hả? – Conan đểu giả hỏi – Đi một mình hay đi với ai? - Ờ, thì bác Megure, anh Shiratori với cả Kazuha… - Thế có bị ướt không? - Sao ướt? – Hattori không ngờ mình sắp bị hố một quả to - Thì chông vợ hài tâm sự với nhau đến đoạn "mùi mẫn" mất đà lộn cổ xuống suối chứ sao! Hattori tức điên người. Nếu thằng bạn xỏ lá của hắn đứng đấy thì hắn sẵn sàng tặng cho nó hơn chục cái cốc chứ chẳng chơi. - Đồ… ba que! – Hattori tức không nghĩ được câu nào để độp lại. - Thôi, bỏ đi. Sao nghe bảo cậu theo bác thanh tra đến hiện trường vụ ông luật sư mà giờ này lại nhơn nhơn dưới suối là sao? - Còn phải hỏi – Hattori ngán ngẩm – Tối mịt tối mù, đi ô tô lên trên đó để giữa đường đâm đầu xuống vực à? - Ờ nhỉ. Chắc tại nóng ruột quá nên tớ quên mất. - Bây giờ… Kazuha gọi vọng lên từ phía nhà dưới - Hattori, đến giờ ăn cơm rồi! - Ừ, tớ xuống ngay Rồi hắn nói - Thế nhé Kudou, có gì gọi cho cậu sau. Tạm biệt. Hattori cụp máy và chạy thẳng xuống phòng ăn. Vừa vào đến nơi hắn đã đứng sững lại, trố mắt nhìn - Ế? Toàn… đồ Tây? - Ừ, bố anh thích ăn đồ Tây lắm – Một cậu thanh niên từ trong bếp bước ra, tay bưng đĩa mỳ, nói. - Anh là… – Kazuha nhìn anh thanh niên không chớp mắt (Chú ý mắt Hattori kìa chị Kaz ơi!) - À, anh là Yamamoto, sinh viên năm nhất khoa công nghệ trường đại học Tokyo – Yamamoto gãi đầu, cười. - Nó hay về chơi với bác lắm. – Ông Yamaguchi nhìn cậu con trai và cười một cách sảng khoái. Rồi ông hỏi - Yukihiro đâu rồi con? - Dạ, anh ấy đang chuẩn bị món cuối trong bếp… KÍNH COONG. Tiếng chuông cửa vang lên, ngắt lời Yamamoto. Anh thở hắt ra - Chắc là khách qua đường rồi. Anh bước vội về phía cổng. Một lúc sau, phái đoàn do anh dẫn đầu lục tục kéo nhau đi vào. Tất cả có 3 người. - Bố, 3 người này đang trên đường đến Tottori. Trời đã tối xin nhờ nghỉ chân tại đây, sáng mai đi tiếp. Đây là anh Kishida Takashi, người tiếp theo là anh Masamoto Wakana và cuối cùng là chị Megumi Suwa. Ba vị khách mới đến chào mọi người trong nhà. Ông Yamaguchi chỉ vào mấy cái ghế trống, nói - 3 người đi đường cũng đã mệt, giờ mời dùng bữa cùng chúng tôi, sau đó chúng tôi sẽ sắp xếp phòng ở cho ba người. Ba vị khách gật đầu ngồi xuống bàn, không quên cảm ơn ông chủ nhà. Hattori vừa cầm thìa và dĩa lên đã… loay hoay: - Cái này dùng ra sao vậy trời! Kazuha ngồi bên cạnh nhìn thấy nhưng không nói năng gì mà quay đi chỗ khác, cười hinh híc. Chỉ đến lúc nghe Hattori phát biểu một câu kinh hãi: - Thôi, bốc tay! Thì cô nàng mới quay lại, đập vào tay hắn một cái - Ai da! – Hattori xoa cái mu bàn tay vừa ăn chưởng - Ai khiến cậu bốc tay? - Bụng tớ nó khiến. - Cậu quên mất lời thề ban nãy rồi hả? – Kazuha gầm gừ – Cậu định chọc tớ nữa đúng không? Để đun đầu vào bệnh viện đúng không? Hattori run cầm cập (nhát gan vậy anh, sau này sao lấy vợ được Suspect) - Không có… Yên ổn được một lúc, hắn lại bắt đầu giở trò - Yuck! Cái này sao ăn ớn quá vậy. Một người khoảng 24 tuổi, là Yukihiro, từ phía bên kia ngó sang - Sao vậy em? - Dạ, em không thích món này lắm. - Chắc là tại anh cho hơi nhiều bột phomat – Yukihiro gãi đầu – Anh xin lỗi nhé. - Dạ, không có gì ạ! – Hattori cũng… gãi đầu. Hình như khi không còn gì để nói thì người ta rất hay gãi đầu. Kazuha lắc đầu thất vọng. Ăn uống tắm rửa xong xuôi, Hattori về phòng. Vừa mới yên vị trên giường, điện thoại của hắn đã reo ầm ỹ. - Kudou hả? – Hắn ngán ngẩm hỏi - Ừ, tớ đây. - Làm gì mà nóng ruột thế? Có phải phút trước phút sau là có án mạng giết người đâu. - Thì… tớ muốn hỏi thăm hai vợ chồng cậu ấy mà. Hattori nhăn hí - Có bỏ ngay cái kiểu xỏ xiên đấy đi không hả? Cậu học của ai cái trò đấy thế? - Thì học của sư phụ Hattori chứ ai. - Vớ vẩn. Ta đây từ bé đến lớn chưa biết xỏ xiên ai. - Ừ, chỉ biết xỏ xiên tớ thôi. Mà nghe cái giọng đó là lại có chuyện rồi, đúng không? - Ừ, Kazuha… - Sao? Nói đến đây mặt Hattori đột nhiên đỏ lựng - À, hồi nãy ăn tối ở dưới nhà, tớ không biết dùng xiên… - Thôi được rồi, để nói nốt cho – Conan bụm miệng cười – "Hồi nãy ở dưới nhà, tớ không biết dùng xiên, định bốc bải thì bị Kazuha quật vào tay", có đúng không? - Ớ, sao biết? - Bí mật. – Conan cười rúc rích, lâu lắm rồi mới thấy hắn cười nhiều như lần này. - Thì… bật mí chút đi coi – Hattori tò mò. - À, ban nãy Kazuha gọi điện đến đây kể tuốt tuồn tuột cho Ran nghe! - Trời đất, vậy mà cũng… - AHHHHHHH! – Một tiếng thét vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của hai thám tử. Cả hai cùng kêu lên - Có chuyện rồi! Conan ra lệnh - Đi xem thế nào đi. - Biết rồi! – Hattori trả lời vội vàng trong lúc nhảy phóc xuống đất, đâm ra cửa đi tìm chỗ phát sinh tiếng hét. Mọi người đang tụ tập trước cửa phòng ông Yamaguchi. Hắn cố lách người qua đám đông. Ông Yamaguchi nằm bất động giữa phòng, một con dao cắm xuyên tim. Bên cạnh có một mảnh giấy. Hattori hét lên: - Không một ai vào đây. Bác Megure, anh Shiratori, tới đây! Ba người bước vội vào phòng. Hattori dùng khăn nhặt tờ giấy nằm lăn lóc dưới đất lên. Trên đó vẻn vẹn một dòng chữ: HEISEI KITSUNE
21/9/2010, 6:04 pm
.:. MCF Admin .:.
.:Admin:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 999
» Xèng 0.0 : 18569
» Uy Danh : 180
» Ngày "Oa oa" : 1994-11-24
» Ngày gia nhập : 2009-10-03
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: Fan fic Conan " NORMAL DAY LIFE"
Fic này mình đọc cũng hơi lâu rùi !!! Giờ đọc lại vẫn thấy hay hay !!!! Cái kết của fic mình cũng biết trước rùi nhưng nói ra thì hết hay câu chuyện !!!!! Các bạn cứ từ từ theo dõi các chap của bạn snowbell nhé ^^!!!!! hì!
21/9/2010, 6:36 pm
girlprincess1996
.:Admin:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 4936
» Xèng 0.0 : 31458
» Uy Danh : 696
» Ngày "Oa oa" : 1996-12-01
» Ngày gia nhập : 2010-07-01
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: Fan fic Conan " NORMAL DAY LIFE"
Đang đến đoạn hay !^^
21/9/2010, 8:00 pm
tho_xinh_93
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 345
» Xèng 0.0 : 1547
» Uy Danh : 14
» Ngày "Oa oa" : 1993-06-21
» Ngày gia nhập : 2010-08-22
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: Fan fic Conan " NORMAL DAY LIFE"
cái này mình cũng đọc trên fanfiction bạn ạ... =.= nhưng khổ nỗi tg chưa ra tiếp bùn quá.. đang hay mà lại
21/9/2010, 8:26 pm
snowbell
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 101
» Xèng 0.0 : 1207
» Uy Danh : 30
» Ngày "Oa oa" : 1989-07-25
» Ngày gia nhập : 2010-09-15
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: Fan fic Conan " NORMAL DAY LIFE"
tho_xinh_93 wrote:
cái này mình cũng đọc trên fanfiction bạn ạ... =.= nhưng khổ nỗi tg chưa ra tiếp bùn quá.. đang hay mà lại
fic này ra hết rồi mà ^^
21/9/2010, 8:27 pm
snowbell
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 101
» Xèng 0.0 : 1207
» Uy Danh : 30
» Ngày "Oa oa" : 1989-07-25
» Ngày gia nhập : 2010-09-15
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: Fan fic Conan " NORMAL DAY LIFE"
Chap 13: Truy tìm đầu mối
- Án mạng? – Conan hỏi giật giọng
- Nạn nhân là ông chủ căn biệt thự bọn tớ đang trú chân – Hattori nói – Hiện tại thì đang điều tra chứng cớ ngoại phạm. Điều khó hiểu là ông chủ không hề quan hệ thân mật gì với ai trừ ba đứa con mà lại bị giết.
- Tên ông ấy là gì? – Conan hỏi
- Yamaguchi Kentarou.
Hattori trả lời mà không hề biết bên cạnh Conan còn có Haibara và bác tiến sĩ ngồi kè kè. Nghe đến cái tên vừa rồi, Haibara bỗng giật mình:
- Hình như tớ từng nghe thấy cái tên này rồi.
- Oái Kudou, không ngồi một mình à? – Hattori giật nảy khi nghe tiếng bà cụ.
Còn Haibara ngồi ngay vào máy tính. Gõ gõ bấm bấm một lúc, cô tròn mắt nhìn vào màn hình.
- Kudou, Yamaguchi Kentarou là thành viên tổ chức!
- Cái gì? – Conan cũng ngạc nhiên không kém.
- Bí danh của hắn là Vin!
- Vin? – Hattori ngơ ngác
- "Vin" trong tiếng Pháp có nghĩa là rượu vang. – Conan trả lời – Yamaguchi Kentarou mà cậu vừa nói là thành viên băng Áo đen.
Hattori há hốc mồm:
- Băng áo đen?
- Và rất có thể – Conan thì thầm – Một tên trong băng đảng đã được hạ lệnh để thủ tiêu hắn.
Haibara tiếp tục nói
- Chưa hết, theo như bảng danh sách này thì hắn là thành viên trụ cột của tổ chức tại vùng Kansai.
- Vậy là – Conan tiếp tục nói sau khi truyền tin cho Hattori – Phen này tớ lại phải đến cùng cậu rồi, Hattori.
Hattori không trả lời. Hắn biết tính Kudou, một khi đã tìm được đầu mối về băng áo đen thì có trời mới cản được bạn hắn. Hattori bần thần cúp máy, quên luôn câu chào tạm biệt.
Conan nghe tiếng cạch ở đầu máy bên kia thì hoảng hồn la lối, mặc dù cái máy đã cúp thì thánh nghe được hắn la cái gì:
- Ê Hattori, đã xong chuyện đâu! Nói cho nghe tiếp đây này, Hattori! DA ĐEN!
Haibara nắm vai hắn
- Muốn đến thì thôi hét và đi chuẩn bị đi!
Rồi cô quay sang bác tiến sĩ
- Bác chuẩn bị xe, tối nay cháu làm nốt một chuyện, mai ta khởi hành.
Giọng cô lúc này như một bà chủ, tiến sĩ Agasa chỉ biết gật đầu
- Ư-Ừ!
Haibara nói xong là đi xuống hầm. Cô khóa chặt cửa trước ánh mắt tò mò của Conan.
- Cậu ấy làm sao thế nhỉ?
Về tới văn phòng thám tử, Conan chạy một mạch lên gác, không thèm ngó qua xem Ran có ở trong bếp không, như mọi khi hắn vẫn làm. Chừng năm phút sau, hắn chạy lộn trở xuống, không quên hét lên với Ran:
- Tối nay em qua nhà bác tiến sĩ! Mọi người đừng đợi cơm em! Em đi đây!
- Ơ kìa Conan! – Ran gọi với theo cái bóng thằng nhóc đang dần mất hút.
Buổi tối, Conan ngồi xếp bằng trên ghế sofa, ngồi ngóng điện thoại của Hattori. Chiều nay tên bạn đã kể gần hết với hắn về vụ án, chỉ trừ chứng cớ ngoại phạm của các nghi can. Hắn mong điện thoại để còn tham gia phá án. Và cũng để bàn bạc kế hoạch với Hattori về bọn áo đen nữa.
Đột nhiên, từ phía dưới hầm, Haibara gọi vọng lên:
- Conan!
- Ơi? – Conan vừa nói vừa hớt hải chạy xuống hầm, giọng của Haibara lúc này khác quá, giống hệt những khi cô trông thấy thành viên tổ chức, khi thấy Gin và Vodka.
Hầm tối om. Thứ ánh sáng duy nhất trong căn phòng là nguồn sáng từ màn hình chiếc vi tính. Haibara ngồi quay lưng lại với hắn, không nói một câu gì cả.
Tiếng sét đánh ở một nơi nào đó xa lắm, vọng về thành phố Tokyo, báo hiệu một điều chẳng lành.
Cùng lúc đó, tại ngôi biệt thự bên dòng suối, sét cũng đánh đì đùng. Một cơn mưa to đang tới.
- Tôi đã nói rồi còn gì! – Yoshioka bực bội nói với thanh tra Megure – Lúc đó tôi đang chơi bia cùng với Yamamoto!
- Có ai làm chứng cho anh không? – Thanh tra Megure hỏi bật lại
- Yamamoto đây, chúng tôi chơi cả tối còn gì!
- Bằng chứng ngoại phạm không thuyết phục, rất có thể 2 anh thông đồng với nhau. – Hattori phán một câu làm Yoshioka đứng trân người ra.
Đột ngột hai người đàn ông đứng ngay gần chân cầu thang lên tiếng:
- Vậy thì Masamoto và tôi cũng không có bằng chứng ngoại phạm thuyết phục.
- Là sao? – Shiratori quay đầu lại
- Kishida và tôi chơi bài trong phòng – Người tên Masamoto trả lời.
Kazuha quay qua nhìn hai người còn lại:
- Thế còn anh Yukihiro và chị Megumi?
- Tôi đi tắm – Megumi trả lời
- Còn anh đi rửa bát – Yukihiro gãi đầu
Trong khi đó, Hattori kéo tay Kazuha
- Này, cậu làm cái trò gì vậy hả?
- Giúp các người hỏi cung chứ sao – Kazuha giật tay ra khỏi cái nắm tay của Hattori.
- Cậu… cậu làm ơn đứng tránh sang một bên cho tớ! – Hattori đột nhiên xẵng giọng nói!
- Heiji! – Kazuha đứng người. Trước giờ chưa có lúc nào Hattori nói với cô bằng giọng như thế.
Còn Hattori quay người bước đi, đầu óc quay mòng mòng, những cảnh tượng nhuốm máu từ giấc mơ hôm trước lại hiện về tâm trí hắn. Phải, hắn lo rằng giấc mơ đó sắp thành hiện thực và hắn lo rằng chính Kazuha sẽ là người đỡ mũi dao tử thần cho hắn. Hắn không muốn mất đi người quan trọng nhất đối với mình. Nếu điều đó xảy ra, hắn sẽ không bao giờ…
Một chiếc Porsche chạy ngang căn biệt thự, hướng từ Osaka về Tokyo. Hai bóng đen trong xe cùng nhìn vào ngôi biệt thự, một đám người đứng lố nhố ở chân cầu thang.
- Tốt! – Cái bóng đen tóc dài mỉm cười – Cognac đã hoàn thành nhiệm vụ.
- Sao đại ca biết? – Cái bóng mặt vuông chữ điền ở bên cạnh hỏi
- Mày có nhìn thấy thằng nhóc thám tử kia không Vodka? Cả thanh tra cảnh sát Megure nữa. – Cái bóng bật lửa châm điếu thuốc trên môi – Vin đã chết và cảnh sát bọn chúng đang điều tra.
Gin và Vodka, hai cái bóng tử thần trên chiếc Porsche đen lao vọt đi.
Tổ chức đã nhúng tay, có khi nào lại xảy ra một cuộc thảm sát.
Quay trở lại Tokyo. Trong văn phòng thám tử Mouri, có một cô thiếu nữ trằn trọc không tài nào ngủ được.
Ran đã nằm tới tận nửa đêm. Tâm trí cô rối lên cùng câu hỏi: "Shinichi, giờ này cậu ấy đang ở đâu". Đêm nào cô cũng tự hỏi mình như vậy, nhưng chưa bao giờ cô thấy bồn chồn như lần này. Cái thái độ của Conan lúc ban chiều, cô thấy có gì đó không ổn. Nó ngồi chưa nóng chỗ rồi lại vội vàng đi, khuôn mặt căng thẳng tột cùng. Ran nhìn thấy khuôn mặt đó lúc thằng bé chạy ngang qua chỗ cửa kính từ văn phòng thám tử nhìn ra. Có cái gì đó trên khuôn mặt thằng bé, vừa tức giận lại vừa háo hức. Vì cái gì mà Conan lại như vậy. Trước nay chưa bao giờ cô thấy nó tức giận một chuyện gì, chỉ trừ những lúc…
- "Chị Ran ơi… Sao anh ta lại ở đây?"
Giọng nói pha lẫn chút bực bội của Conan hiển hiện trong tâm trí cô, từ một nơi nào đó sâu thẳm trong ký ức. Phải rồi, đó là những khi bác sĩ Araide hoặc một người người bạn nam nào đó đến thăm cô.
- Không lẽ nào…
Cô bỏ lửng câu hỏi và quyết định rằng sáng mai sẽ đến nhà tiến sĩ Agasa. Từ rất sớm…
Conan thì lại trằn trọc vì một lý do khác. Tiếng của Hattori ong ong trong đầu hắn:
- "Thời gian tử vong là lúc 7 giờ 30. Ông Yamaguchi là người ngồi lại bàn cuối cùng, tới tận lúc 7 giờ 20, có nghĩa tất cả đều có thể là nghi phạm Nguyên nhân chết là do mất máu và trước khi bị đâm thì Yamaguchi đã bị tẩm thuốc mê. Bác thanh tra và tớ đang tiến hành tìm hung khí và đợi đội xét nghiệm đến để thử phản ứng luminol." – Và hắn nói một câu cuối cùng chẳng ăn nhập gì cả – "Trời sắp mưa to rồi!"
Conan mong đến ngày mai càng sớm càng tốt. Trong bóng đêm, hắn mỉm cười:
- Cứ đợi đó Gin, phen này ta sẽ bắt thóp tổ chức bọn bay.
- Nói thì dễ, nhưng làm thì không dễ đâu – Tiếng Haibara bất thần vang lên làm Conan giật nảy.
- Trời đất, cậu tính làm tớ đứng tim mà chết đó hả? – Conan nhăn mặt, nhưng ai nhìn thấy?
- Tại sao đã đối đầu với bọn chúng nhiều lần đến vậy mà cậu vẫn không chịu rút kinh nghiệm hả? Nhớ lần chúng thủ tiêu Pisco không? À không, chuyện đó vẫn còn nhỏ, có nhớ lần chúng giết Akai không? Hả? – Haibara nói một tràng.
- Nhưng lần này…
- Lần này chúng đã tung cả Cognac vào rồi đó! Theo tớ được biết, Cognac là vòi bạch tuộc cho tổ chức ở Đức đó. Mấy năm qua, những vụ giết người lớn ở đó là do một tay Cognac làm!
Conan bỗng dưng bật cười làm Haibara giật mình:
- Thế lại càng hay chứ sao. Tớ chỉ mong có càng nhiều tên càng tốt. Gin, Vodka, Vin, Cognac, Punch, Brandy, Rhum,… ha, tại sao chưa bao giờ tớ nghe về Rhum và Brandy nhỉ?
- Thành viên tổ chức mỗi kẻ một nơi, chi nhánh rộng lan gần như khắp đất Nhật, đấy là còn chưa kể đến một số kẻ ở ngoại quốc như Vermouth và Cognac.
Conan không ham cãi bướng nữa, nằm lùi xuống trùm chăn lên mặt:
- Thôi tớ ngủ đây, mai đi sớm.
Thật không ngờ Conan không chỉ phải lo vụ bọn áo đen mà còn phải tính cả chuyện của Ran nữa. Vì ngay sáng hôm sau, lúc 4 giờ 30, Ran đã dậy, chạy đến nhà tiến sĩ Agasa.
Chỉ khoảng 10 phút sau, Conan và Haibara đã lục tục leo lên xe. Hai đứa nói chuyện gì có vẻ căng thẳng lắm. Ran bỗng ngạc nhiên khi phát hiện ra chiếc xe không phải chiếc "bọ" thường ngày mà lại là một cái BMW lạ hoắc.
Vậy là nhân lúc hai đứa nói chuyện với nhau, Ran lấy cái khăn tay ra, thắt lại thành nút rồi lẹ làng chui vào cốp xe. Cô đóng cốp lại, cẩn thận không gây một tiếng động và đương nhiên để cái khăn thắt nút ngăn nắp cốp xe, chỉ để cho nó đóng hờ.
Tiến sĩ Agasa bước vào xe không một chút nghi ngờ. Cũng thật may vì ông không đút cái gì vào cốp xe, không thì Ran lộ tẩy là cái chắc.
Conan hỏi tiến sĩ bằng một giọng tỉnh như sáo.
- Xe này của ai đây bác?
- Của một nhân viên làm việc tại ga tàu hỏa Shin-kun ạ! – Tiến sĩ Agasa vừa lái vừa nói
- Shin-kun? – Ran giật mình
- Bác đừng gọi Shin-kun nữa! – Giọng Haibara vang lên – Có ngày lộ tẩy thì bác gánh đầu tiên đấy!
- Lộ tẩy? – Ran bắt đầu thấy nghi ngờ – Họ đang nói cái gì thế.
- Kệ đó – Tiếng Conan – Không gọi trước mặt cậu ấy là được mà!
Ran sững người. Vậy ra…
15 phút sau, xe đưa mọi người tới ga Tokyo. Trời mưa nên bọn nó quyết định đi tàu. Conan và Haibara vội vã đi ra bến. Ran thì tranh thủ lúc bác tiến sĩ đang dặn dò bọn nhóc để chui ra ngoài (Khổ quá, viết đoạn này Ran thụt thò như ăn trộm, hic, thiệt khổ tâm!)
21/9/2010, 8:29 pm
li hoang
.:Guru:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 928
» Xèng 0.0 : 8652
» Uy Danh : 29
» Ngày "Oa oa" : 1995-11-19
» Ngày gia nhập : 2010-09-03
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: Fan fic Conan " NORMAL DAY LIFE"
Tem, up chap mới nhanh nha, up nhiều vào.
Ko sợ bội thực chỉ sợ chết đói.
21/9/2010, 8:38 pm
snowbell
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 101
» Xèng 0.0 : 1207
» Uy Danh : 30
» Ngày "Oa oa" : 1989-07-25
» Ngày gia nhập : 2010-09-15
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: Fan fic Conan " NORMAL DAY LIFE"
hehe, có đây. Tối nay được cái rảnh không phải viết báo cáo nữa Chap 14: Nghi ngờ...
Còn về phía căn biệt thự, thanh tra Megure đã ngồi hỏi cung đến tận quá nửa đêm. Tất cả chỉ hướng về câu trả lời duy nhất: Hung thủ là Heisei Kitsune. Nhưng, tất cả mọi người đều cố cãi xuôi cãi ngược rằng mình không phải Heisei Kitsune.
- Tất cả đều có khả năng hết! – Thanh tra Megure kết luận
- Các ông có nhầm không đấy? – Masamoto tức giận – Ba luật sư uy tín như chúng tôi lại đi giết người ư?
Megure tròn mắt
- Luật sư?
- Tôi nhớ ra rồi – Shiratori nói với ông thanh tra – Đây là ba luật sư nổi tiếng ở Tottori, Masamoto Wakana, Kishida Takashi và Megumi Suwa. Họ bào chữa rất giỏi và thường được rất nhiều người mời về biện hộ.
- Thấy chưa! – Masamoto nói lúc ông thanh tra quay lại
- Vậy còn 3 người con trai nạn nhân?
- Tôi là sinh viên – Yamamoto trả lời
- Tôi đang làm việc tại bệnh viện Haido, khoa ngoại – Yoshioka nói (Chả biết bệnh viện có những khoa nào, moi tạm khoa nội khoa ngoại ra, thông cảm T_T)
Nhưng Yukihiro lại ấp úng khi nói ra:
- Tôi… tôi… chưa tìm được việc làm. Mấy tháng nay tôi ở Mỹ, đến ngày hôm qua mới về nhà.
Yamamoto lo lắng
- Thế thì người đáng nghi nhất lại là anh à? Không thể thế được.
- Yamamoto, trong trường hợp này thì cái gì cũng có thể. – Yukihiro nghiêm giọng.
Và cuộc thẩm tra kết thúc ở đó.
Để rồi đến buổi sáng, thanh tra Megure nhận được điện thoại của Hattori Heizou.
- Megure hả, Heisei Kitsune bị bắt rồi! – Ông Heizou nghiêm giọng
- Sao cơ? – Thanh tra Megure ngồi bật dậy – Là ai?
- Đúng như anh nghi ngờ, là tay luật sư. Người mà ta nghi là tay luật sư bị giết thì chính là nạn nhân thứ 4 của tên sát nhân cuồng trí này.
- Vậy là…
- Vậy là ai cũng có khả năng giết ông Yamaguchi hết. – Ông Heizou tiếp lời – Anh điều tra cho kỹ.
Trở lại chuyến tàu đi đến vùng Kansai. Conan và Haibara ngồi cùng một khoang, còn Ran lại ngồi toa bên cạnh. Cô ghé mắt nhìn qua, thấy Haibara đang đưa cho Conan một viên thuốc.
Hai đứa trao đổi cái gì đó rồi Conan vào phòng vệ sinh. Đúng lúc đó, Haibara quay sang, Ran vội vàng trở về chỗ ngồi.
Một lát sau, một cái bóng cao lớn từ trong phòng vệ sinh bước ra. Cái bóng ngồi xuống bên cạnh Haibara và nghe bà cụ dặn:
- Lần này tớ đã cải tiến thuốc và thử thay đổi một số thành phần, có lẽ sẽ giữ được nguyên dạng cho cậu trong vòng 48 tiếng, nhưng phải cẩn thận đấy. Đề phòng sẵn nên tớ làm hai viên mang đi đây.
- Ủa, sao phải mang hai viên – Giọng nói của Kudou Shinichi vang lên làm Ran giật mình – Sợ thuốc hết công dụng bất thình lình hả Haibara?
- Trật tự! – Đột nhiên Haibara hạ giọng – Hai chúng ta hình như đang bị nghe lén!
Quả thật, sau khi nghe đến chữ "thuốc hết công dụng", Ran buột miệng thốt lên "A!" mà không hiểu tại sao mình lại nói vậy. Và thật không may là Haibara đã nghe thấy.
Shinichi bèn đứng lên, đi đến gần cửa sang toa bên cạnh. Bỗng dưng Ran thấy tim mình đập thình thịch. Shinichi ngó qua ô cửa kính. Ran vội vàng đi sát xuống nép dưới cái ô cửa, bụng tức tên nào chế tạo ra cái cửa dở hơi dở hồn đó. Cô chỉ mong Shinichi đi khỏi chỗ đó càng nhanh càng tốt.
Một lúc sau, Shinichi quay về chỗ. Và… Haibara xách cái túi đi vào phòng vệ sinh! Cùng lúc đó, cậu thám tử bỗng lại gần chỗ cửa và kéo…
XẠCH!
- Ran! ?– Shinichi trố mắt nhìn – Cậu làm gì ở đây?
- Câu đó… tớ phải hỏi cậu mới đúng! – Ran nói
- Cậu đi đâu vào lúc sáng sớm thế này?
- Thế còn tại sao cậu về mà không nói với tớ một tiếng? Lại còn đi cùng Ai-chan nữa!
- Ai-chan nào? – Shinichi toát mồ hôi hột.
Cái cửa phòng vệ sinh đột ngột mở xoạch một cái làm Shinichi giật mình.
"Trời đất, đừng có ra đây lúc này!" Shinichi nghĩ thầm, mặt hớt hải.
Nhưng, cái bóng đứng ở cửa không phải Haibara nữa.
Mà là Shiho!
- Hai… à nhầm, Shiho? – Shinichi lại được dịp trổ tài trố mắt.
- Sao? – Shiho nhìn cái mặt ngố Tàu của Shinichi – Bộ định không cho tớ ra khỏi đó hả?
Vừa nói cô vừa lừ mắt nhìn Shinichi, cấm không cho hắn phát ngôn lung tung nữa.
Shinichi bước lại gần, lèm bèm chỉ để cho Shiho đủ nghe
- Tớ lại cứ tưởng cậu…
- Đồ biến thái! – Shiho lườm – Cái gì nó ở trên người tớ đây?
Ran nhìn hai người, bụng nghĩ thầm: "Vậy là đúng rồi, đúng là cậu ấy đã… Nhưng mình không nên nói ra. Không được phép!"
Tàu tiếp tục đi tới hiện trường. Shinichi, Shiho và Ran vừa bước xuống khỏi tàu đã có người phăm phăm ra đón:
- A Kudou… a… ai đây? – Hattori trưng bộ mặt ngố nhất của mình ra lúc nhìn thấy Shiho – Ý, Ran, cậu làm gì ở đây?
- À, không có – Ran cười trừ.
Hattori định hoạnh họe tiếp thì bị Shin tia một cái. Vậy là hắn vội vàng lôi tên thám tử miền Đông ra một chỗ:
- Tớ phải dụ dỗ mãi bác Megure mới đợi cậu đến điều tra cùng đấy. Suýt chút nữa bác ấy tiết lộ tin quan trọng cho tất cả nghi can biết.
- Tin gì quan trọng?
- Heisei Kitsune bị bố tớ bắt đêm qua rồi.
Rồi hắn nhanh chóng tóm gọn tình hình cho Shinichi nghe. Cậu thám tử gật gù một hồi. Hattori kể xong thấy tên bạn cứ đứng như trời trồng bèn kéo hắn về thực tại:
- Này, cái cô nàng tóc nâu đỏ kia là ai thế?
- Ôi trời đất – Shinichi bỗng dưng phá ra cười – Bình thường sợ người ta như sợ cọp mà, không nhận ra sao, đồ ngố! Ha ha ha!
Hattori bỗng tái mặt
- Bà… bà cụ non hả? Ôi… mèn ơi!
- Thôi, mình đến đó đi! – Shinichi cố nén cười và lấy lại giọng nghiêm túc nói.
- Ừ, đi! – Hattori quày quả quay đầu lại.
Về đến căn biệt thự, người chào đón Shinichi nồng nhiệt nhất đương nhiên là
- A! Kudou, lâu lắm không gặp cháu!
Thanh tra Megure đập vào lưng hắn mấy cái. Shinichi vội vàng ra dấu cho ông thanh tra dừng lại. Megure chỉ mặt từng nghi can rồi hỏi tiếp:
- Hattori-kun chắc cũng đã nói cho cháu về việc Heisei Kitsune rồi, vậy ý cháu thế nào?
- Theo cháu thì bác cứ nói ra đi! – Shinichi chỉnh lại cái áo.
- Có sao không?
- Bác cứ tin cháu đi, không sao đâu!
Thanh tra Megure gật đầu rồi quay lại, trong khi đó Hattori lại sán đến:
- Cậu gan ghê nhỉ – Hắn lèm bèm – Dám để đầu trần tới đây, không sợ bọn chúng nhìn thấy sao?
- Yên tâm – Shiho bỗng nói ngang – Bọn chúng đã để Cognac lại đây thì sẽ không quay lại do thám.
- Cognac nào?
- À…
Shinichi cắt ngang.
- Khắc tinh của cậu hôm trước hack vào thông tin của tổ chức, thấy kế hoạch của chúng là sẽ cho Cognac nào đó đi "khử" tên Vin này.
- Chà, gan cùng mình – Hattori trố mắt – Cái lần tổ chức cho nổ cả tòa tháp đôi chỉ vì một người trong đó hack máy tính của chúng có nhớ không? Bộ không sợ hả?
Nhưng mấy đứa chưa kịp nói thêm câu nào thì đã nghe tiếng Masamoto:
- Không phải Heisei Kitsune?
- Đúng vậy, giờ tất cả các anh đều là nghi phạm, không có ai trốn được đâu.
Đột nhiên Yukihiro mỉm cười:
- Không phải cáo, vậy là quạ rồi!
Shinichi nhíu mày. Hắn quay sang thanh tra Megure:
- Cháu xin phép được đi xem hiện trường và khám phòng nghi can.
- Ừ!
Vậy là cả đoàn người lục tục kéo nhau lên tầng. Hattori bấm Shinichi, ra hiệu rằng tang chứng hắn đã lấy rồi, lo đi mà xem phòng Yukihiro. Hắn nháy mắt theo kiểu "Đừng tưởng tớ không biết gì nhá!"
Shinichi ngán ngẩm thở dài rồi quay ra ngoắc Yukihiro
- Anh theo em một chút.
Yukihiro gật đầu. Vào trong phòng, Shinichi cẩn thận đóng cửa rồi quay lại:
- Nào, nói thật coi. Anh làm cho ai, CIA hay FBI?
- Cậu nói gì vậy, tôi không hiểu. – Yukihiro vẫn thản nhiên.
Shinichi mỉm cười nhắc lại:
- "Không phải cáo, vậy là quạ rồi" Anh đừng nghĩ không ai biết tổ chức đó.
- Tổ chức nào.
- Thôi đừng chối quanh nữa. Anh ở Mỹ suốt mấy tháng rồi để làm gì?
- Tôi tìm việc làm! – Yukihiro vẫn không biến sắc
- Việc làm thì ở Nhật đầy rẫy – Shinichi quay ra phán gọn một câu – Sao phải sang Mỹ làm gì. Và nhìn tay của anh cũng biết, cườm tay nổi u chứng tỏ anh rất giỏi võ, da sạm đi, tóc cháy nắng…
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Em cũng đã thấy đôi giày lấm đất của anh rồi, ngửi thấy cả mùi thuốc súng dính ở bộ quần áo treo trên mắc kia nữa. Nào, nói đi, anh ở Mỹ làm gì?
Yukihiro thở dài
- Chứng cớ thì chưa thuyết phục lắm đâu, nhưng cậu khá đấy. Đúng, tôi tìm đầu mối về tổ chức quạ đen đó.
- Vậy anh…
- Tôi làm việc cho Interpol!
"Vậy là cả Interpol cũng vào cuộc rồi." Shinichi nghĩ thầm.
21/9/2010, 8:42 pm
li hoang
.:Guru:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 928
» Xèng 0.0 : 8652
» Uy Danh : 29
» Ngày "Oa oa" : 1995-11-19
» Ngày gia nhập : 2010-09-03
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: Fan fic Conan " NORMAL DAY LIFE"
Kéo cả interpol vào cuộc hay hay
Tem
21/9/2010, 8:52 pm
snowbell
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 101
» Xèng 0.0 : 1207
» Uy Danh : 30
» Ngày "Oa oa" : 1989-07-25
» Ngày gia nhập : 2010-09-15
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: Fan fic Conan " NORMAL DAY LIFE"
li hoang wrote:
Kéo cả interpol vào cuộc hay hay
Tem
Tem nhanh vật vã Tiếp nà Chap 15: Hợp đồng tác chiến
Hattori hỏi ngay lúc Shinichi vừa thò đầu ra
- Sao?
- Sao là sao?
- Bộ tra khảo ông anh tóc dài cả buổi mà không phát hiện thêm được cái gì à?
- Loại anh ấy khỏi danh sách tình nghi đi! – Shinichi nói gọn
- Ê, khoan! – Hattori với tay theo Shinichi – Còn cái này nè!
Hắn chìa ra một mảnh giấy nhàu nhĩ. Shinichi nhăn mặt
- Cái gì đây?
- Vật chứng
- Vật chứng mà để thế này à? Chịu cậu luôn rồi đấy.
Shinichi cầm tờ giấy lên, ngó nghiêng một hồi, rồi lại đưa lên sát mũi để… hít. Bỗng dưng hắn…
- Hắt… XÌ!
- Sao thế? – Hattori hỏi
- Đi lấy bật lửa lại đây cho tớ! – Shinichi nói rồi lại chui tọt vào phòng Yukihiro.
- Em định thử một phản ứng nhỏ. Tắt hết quạt đi anh!
Đúng lúc đó Hattori xông vào phòng. Bật lửa cầm trên tay. Shinichi vội vã giật lấy và hơ tờ giấy trên ngọn lửa. Cả ba người chụm đầu lại. Một lúc sau, tờ giấy hiện dòng chữ
BÍ DANH – COGNAC
Ba người nhìn nhau và mỉm cười.
Tối hôm đó, không ai nuốt trôi miếng cơm nào. Nhìn đĩa mỳ mà Hattori muốn ốm. Mải lo vụ án nên bụng hắn đã đầy ứ những phán đoán rồi.
- Tôi sẽ rửa bát hôm nay – Megumi nói sau khi ăn xong
- Vậy để tôi đi cùng – Yukihiro uể oải đứng lên, chẳng thèm nói cô là khách nên không cần làm việc nhà
Hattori và Shinichi thì chui tọt vào phòng. Ngồi lên giường, tên da đen cầm tờ giấy hít hít. Shinichi hỏi
- Làm trò gì vậy?
- Ngửi lại, nhỡ đâu cậu hơ chưa kỹ…
- Chả thêm được gì đâu, hơ nữa có khi chữ lại bay mất hết.
- Ừ. Mà cậu thấy hiện trường có gì lạ không?
- Trời mưa nhưng điều hòa vẫn bật. Bình thường thì dùng máy sưởi để giả tạo thời gian gây án sẽ hay hơn chứ…
Suy luận của hai tên bị ngắt ngang vì tiếng "phụp" vang lên. Mất điện. Shinichi hét lên
- Bật lửa đâu?
- Mang trả rồi.
- Khỉ, nhỡ xảy ra chuyện gì…
Như để phụ họa câu nói của hắn, từ dưới nhà vang lên tiếng kêu thất thanh. Tiếp sau là một loạt tiếng hỏi:
- Cầu dao tổng đâu?
- Bên cạnh phòng bố tôi!
Shinichi vội vàng hướng ra cửa, xông thẳng ra hành lang, suýt thì ngã lộn nhào xuống tầng 1. Phải mất gần 3 phút sau, hắn mới sờ được vào cầu dao tổng và dập xuống.
Đèn sáng.
Hattori cùng Shinichi chạy xuống nhà. Xông thẳng vào bếp, đập vào mắt bọn hắn là cảnh Yukihiro nằm trên sàn, chân bị dao đâm, đứng bên cạnh là Megumi, vẫn còn chưa hết bàng hoàng.
Hattori và Shinichi nhìn quanh hiện trường. Cửa sổ vỡ toang, đồ đạc ngổn ngang, vài cái bát vỡ trên sàn. Shinichi chợt nhìn thấy ngón trỏ của Megumi đang băng bó. - Megumi, tay chị sao thế? - À – Megumi đưa tay lên –Hôm qua tôi vô ý cứa tay phải dao. - Thật tình – Kishida lên tiếng – Cô đừng nên động đến dao làm gì, đến cả chuyện bưng khay nước cho khỏi đổ mà cô còn làm chưa xong mà. - Chuyện cần nói thì anh hãy nói, mấy cái chuyện đó anh lôi ra bàn tán với thiên hạ làm gì? – Megumi đỏ mặt. - Người ta thích vậy thì cô cứ chiều đi, đằng nào người ta cũng mê mệt vì cô mà – Masamoto giả bộ ngáp dài. - Này, anh kháy tôi đó hả Masamoto – Lần này đến lượt Kishida đỏ mặt. Còn Hattori gãi đầu gãi tai lia lịa - Sao tớ lại không để ý cái băng đó nhỉ. - Tôi thấy cậu có để ý chuyện gì đâu. – Shiho đột nhiên chen ngang làm Hattori tức cành hông. - Hai vị luật sư thôi đi nào – Thanh tra Megure chen ngang dù biết là không lịch sự – Chuyện đó hai người có thể lên phòng nói riêng với nhau, giờ chúng tôi cần điều tra hiện trường. Nhìn quanh phòng bếp, Hattori nói: - Hung thủ đẩy chị Megumi làm vỡ bát đúng không? - Đúng rồi, tôi cảm thấy vai hắn đẩy vào người tôi và tôi bật ra đằng sau do mất đà. - Vậy hả? Shinichi đến ngó ra ngoài cửa sổ và hắn lập tức chú tâm nhìn chăm chăm xuống khoảng đất ngay sát tường đó. Hattori cũng trờ tới. Vừa ngó xuống, hắn đã phán - Áo mưa và găng tay. Rồi hắn hăng hái đội cái mũ lên đầu và vòng qua cửa chính, đi ra khu vườn đẫm nước mưa, bùn đất nhão nhoẹt. Hắn cẩn thận đeo găng và nhặt hai vật chứng quan trọng lên. - Trời, cậu vứt cái đó xuống đất đi Heiji – Nhìn cái áo mưa đầy đất mà Kazuha đột nhiên cồn cào bụng bão. - Vớ vẩn – Hattori quay ra nạt – Vật chứng quan trọng mà lại vứt xuống đất à? Khiếp, thể mà tối qua hùng hổ đòi đi hỏi cung. Shinichi nhướng mày - Đến giờ này mà cậu vẫn còn tâm trí đùa cợt hả? Tớ thua cậu rồi đấy. Rồi thò tay lấy đôi găng. - Ừm, găng cao su dùng trong phẫu thuật. – Và quay qua nhìn cái áo mưa – Áo mưa nilon. Trời mưa thế này, đảm bảo máu dính trên mấy thứ này trôi hết rồi. Mọi người kéo nhau ra phòng khách, Yamamoto ngồi băng bó cho Yukihiro rồi dìu ông anh quý hóa ra ghế ngồi. Vừa an tọa là Kishida đã thở dài. - Bây giờ tôi chỉ muốn ngồi bên lò sưởi cùng cốc ca cao… - Lúc nào chả muốn – Masamoto nói trổng – Trời lạnh thì lò sưởi, trời ngốt thì ôm khư khư lấy cái điều hòa, còn hạ nhiệt xuống tận 15 độ làm anh em trong văn phòng lạnh thấu xương. - Còn hơn cái gã ngược đời trời lạnh ngâm nước, trời nóng ôm chăn. - Hai anh thôi đi! – Megumi chán nản chen ngang. Hattori khều Shinichi - Này Kudou, liệu có khả năng đó không nhỉ. - Có thể lắm – Shinichi gật gù – Chỉ tiếc là… Rồi cả hai cùng kêu lên - A, biết rồi Nhưng kêu rất khẽ, không để ai nghe thấy. Sau đó bọn hắn kéo nhau lên phòng ông Yamaguchi, trước khi đi không quên xin phép ông thanh tra. Hattori đi chuẩn bị còn Shinichi ngồi bệt xuống sàn. Tên thám tử da đen chuẩn bị xong xuôi rồi búng tay cái tách và đóng cửa đi ra ngoài. Được một lát, rồi 15 phút và Shinichi mở bật cửa chạy ra, reo lên ầm ỹ như Archimedes lúc phát hiện ra định luật quan trọng, mỗi tội hắn không reo "Eureka" cũng chẳng thèm nâng bổng trái đất mà lại hét lên. - Đúng, đúng rồi, đúng thế rồi, đúng hết rồi! Tiếng reo của hắn làm mọi người đang ngồi dưới nhà giật thót. Hai tên thám tử nhìn nhau và cùng mỉm cười. Nhưng đó mới chỉ là một nửa vụ án.
21/9/2010, 8:55 pm
li hoang
.:Guru:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 928
» Xèng 0.0 : 8652
» Uy Danh : 29
» Ngày "Oa oa" : 1995-11-19
» Ngày gia nhập : 2010-09-03
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: Fan fic Conan " NORMAL DAY LIFE"
Tem, truyện này có nói nhiều về áo đen ko?
21/9/2010, 9:00 pm
snowbell
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 101
» Xèng 0.0 : 1207
» Uy Danh : 30
» Ngày "Oa oa" : 1989-07-25
» Ngày gia nhập : 2010-09-15
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: Fan fic Conan " NORMAL DAY LIFE"
li hoang wrote:
Tem, truyện này có nói nhiều về áo đen ko?
Cứ theo dõi típ thì bít mà ^^
Chap 16: Bước đệm
Hattori gần như nhảy chân sáo lúc đi xuống nhà dưới. Shinichi chỉ biết nhìn thằng bạn mình và lắc đầu.
Lúc xuống đến nơi Hattori mới sức nhớ ra
- Chết rồi, con dao! Vật chứng!
- Ở đây này – Shinichi giơ một cái túi nhựa lên – Ban nãy anh Yukihiro đã cẩn thận xé một mảnh vạt áo cầm dao rút ra và cho vào đây. Dấu vân tay không mất đâu mà lo.
- Ờ – Hattori đỏ mặt gãi đầu – Vậy mà tớ quên mất tiêu.
Yukihiro cười cười
- Cũng chưa chắc hung thủ đã để lại dấu vân tay đâu…
- Nhưng chắc chắn hung thủ là một trong… – Shinichi hào hứng tiếp lời, nhưng chưa dứt câu đã bị Hattori thò tay bịt miệng
- Chuyện đó giờ chưa nói được – Hattori lèm bèm – Cậu muốn hung thủ dựa và đó mà tạo dấu vết giả à?
Shinichi đột nhiên líu lưỡi. Ừ nhỉ, quên mất chuyện đó. Tại sao hắn quên à? Tại ban nãy lúc đi ngang qua chỗ Ran, hắn vô tình nhìn xuống và thấy mắt cô long lanh, dường như sắp khóc. Bỗng dưng hắn thấy tim đập thình thịch và như quên hết mọi sự, hắn bô bô nói ra chuyện quan trọng, may mà tên Hattori tỉnh táo (cũng chả tỉnh táo lắm, chỉ là ngăn làm chuyện bậy) đưa tay lên kịp, không thì chuyện đó lộ ra là công cốc.
Trời đổ mưa một lần nữa. Mưa rơi lộp độp trên mái nhà. Mọi người tụ tập trong phòng khách, chẳng nói chẳng rằng câu nào cả. Im lặng khá lâu rồi Shinichi mới thò tay khều Hattori.
- Này Hattori!
- Ừ?
- Lúc cậu tìm thấy cái áo mưa – Shinichi đắn đo cắn môi – Đôi găng ở trên hay ở dưới.
- Hả?
- Trả lời đi.
Hattori gãi đầu một lát rồi nói
- Đôi găng được cuộn tròn trong cái áo mưa. Bây giờ nhìn thì đó cũng chỉ là một đống bèo nhèo toàn bùn và đất mà thôi.
- Vậy hả?
Hai đứa nó lại tiếp tục trầm ngâm.
RENG
Chuông lại reo. Yoshioka đứng dậy ra mở cửa, cầm theo cái ô và cả một cái can!
- Ngài thanh tra – Anh ta gọi vọng vào sau khi đứng ngâm 5 phút ngoài cổng. – Đội khám nghiệm của ngài đến đây này.
- Vậy phiền cậu đưa họ vào đây. – Thanh tra Megure chỉnh lại mũ – Tại cơn bão mà chậm trễ hẳn đi.
Khi đội khám nghiệm vào tới nơi, những người đầu tiên ra đón họ lại là hai tên thám tử.
- Cháu cần nhờ các bác việc này. – Shinichi hớn hở kéo nhân viên đứng gần hắn nhất chui tọt vào bếp, nơi chiếc áo mưa và đôi găng tay nằm chình ình. Trước khi hắn kịp đóng cửa, Hattori đã thò chân chắn ngang và chui vào.
Khoảng nửa tiếng sau bọn nó lại chui ra. Bọn nó vừa biết được một tin mà bọn nó không thể nào tin được. Shinichi nhìn Hattori
- Sao nào, chúng ta đã nên phá án chưa nhỉ?
- Đâu còn cách nào khác – Hattori nhìn lại – Vì chậm nhất là đến tối mai thuốc của cậu hết tác dụng mà. Tranh thủ được phút nào hay phút ấy.
21/9/2010, 9:04 pm
girlprincess1996
.:Admin:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 4936
» Xèng 0.0 : 31458
» Uy Danh : 696
» Ngày "Oa oa" : 1996-12-01
» Ngày gia nhập : 2010-07-01
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: Fan fic Conan " NORMAL DAY LIFE"
Bóc tem ! Muốn coi Shinichi phá án quá đi !
21/9/2010, 9:08 pm
li hoang
.:Guru:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 928
» Xèng 0.0 : 8652
» Uy Danh : 29
» Ngày "Oa oa" : 1995-11-19
» Ngày gia nhập : 2010-09-03
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: Fan fic Conan " NORMAL DAY LIFE"
Ko dám bóc tem , sợ mọi người tưởng chị chưa post chap mới.
Phong bì vậy
22/9/2010, 10:23 pm
snowbell
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 101
» Xèng 0.0 : 1207
» Uy Danh : 30
» Ngày "Oa oa" : 1989-07-25
» Ngày gia nhập : 2010-09-15
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: Fan fic Conan " NORMAL DAY LIFE"
Hôm nay post hết chap cuối luôn cho mọi người ^^
Chap 17: Hạ màn
Đoàng!
Trời đất ủng hộ màn phá án của bọn thám tử bằng một tiếng sét kinh thiên động địa. Hattori chậc lưỡi
- Không biết là điềm lành hay điềm gở đây nữa.
- Nó là điềm lành – Shinichi chen ngang – Nhưng qua cái mồm độc địa ăn mắm ăn muối của cậu nó đã thành điềm gở.
- Giỡn mặt nhau hoài. Mau ra trình diện làng nước đi!
Hattori đẩy Shinichi xông thẳng ra phòng khách, không cần biết thằng bạn hắn có đồng ý hay không. Nhưng cũng chẳng sao, có bao giờ tên Kudou để ý đến hình thức trình diện của hắn đâu. Có lẽ hắn muốn thành một tên thám tử “dân dã”
Hắn đứng thẳng người lúc Hattori trình bày sự việc với tất cả mọi người. Và Megure ngạc nhiên hỏi:
- Sao cơ, hai đứa tìm ra hung thủ rồi à?
- Cháu không đùa đâu. – Hattori khẳng định. Hắn còn lầm bầm: “Nghe bảo Cognac kỹ tính mà dùng thủ thuật như trẻ con.”
- Quả không hổ là thám tử – Yukihiro cười – Chuyện hai đứa nhanh như chảo chớp như vậy cũng không lạ.
- Dạ, không có gì… – Shinichi gãi đầu
Yukihiro kéo hắn cúi sát xuống, lèm bèm
- Dám hớt tay trên của anh hả?
- Anh lo cái chân của anh đi kìa!
- Ờ, lo thì lo – Yukihiro ngồi xoa bắp đùi băng trắng.
- Vậy rốt cuộc chuyện là thế nào? – Shiratori hỏi
- Ờ, mau nói ra đi – Kishida thở ra một hơi – Tôi chán phải ngồi đây, bị người ta nhìn chằm chằm vào mặt lắm rồi.
- Hừm, có muốn hai anh cũng không đi được. – Shinichi nói thay tên bạn – Vì hai anh Kishida và Masamoto đồng lõa với hung thủ cơ mà.
Tất cả những người trong phòng trố mắt ra nhìn hắn. Và đảm bảo nếu đang uống nước thì Megure đã phun trúng vào người Shiratori rồi.
Hattori thấy tình hình bắt đầu lộn phèo lên liền sửa lại
- Dạ, không phải cố tình, mà hai anh vô tình thôi.
- Vô tình là sao? – Kazuha đột nhiên chen ngang – Cậu nói mà tớ không hiểu gì hết.
- Chưa thể nói bây giờ – Shinichi đưa một ngón tay lên – Sự thật chỉ có một và tớ sẽ vạch trần sự thật đó trước khi vạch mặt hung thủ.
- Này, tôi thấy cậu hơi to mồm đấy. – Masamoto hừ mũi – Vậy nói đi, giải thích vụ án thứ nhất xem nào!
- Dễ thôi – Hattori cười – Dựa trên độ cương cứng của xác và thời điểm ta phát hiện ra thi thể, rất có thể ta sẽ khẳng định rằng thời điểm xảy ra vụ án là vào khoảng 7 giờ 30, nhưng thực chất là không phải. Bởi một thủ thuật đơn giản mà bất cứ kẻ nào có đầu óc cũng dùng…
- Hung thủ đã lừa chúng ta như lừa trẻ nít! – Shinichi chốt nốt câu nói của Hattori.
- Và đích thân Kudou đã thử nghiệm mánh khóe của hung thủ. Mọi người có thể đi theo cháu lên phòng và cháu sẽ giải thích.
Lục tục kéo nhau lên cầu thang, không ai nói với ai một lời.
Đứng trước cửa căn phòng, Hattori giải thích, vừa nói vừa gãi đầu.
- Đầu tiên xin thông báo là tháng này nhà Gentarou sẽ mất một khoản tiền điện kha khá đấy. Bây giờ mời mọi người vào. À khoan, có ai nghe thấy tiếng gì không?
- Tiếng gì ro ro chạy – Yamamoto nói – Nghe như… điều hoà! Trời đất, nãy giờ hai cậu để điều hoà chạy không à?
- Em đã nói rồi mà. – Shinichi tỉnh bơ – Nhà Gentarou sẽ mất một khoản tiền kha khá mà.
Rồi hắn mở cửa, đẩy thanh tra Megure vào. Nhưng ông thanh tra bỗng giật bắn
- Điều hoà mở nãy giờ mà sao… nóng thế này?
Shinichi cúi xuống dưới gầm bàn
- Tại nãy giờ không chỉ mở điều hoà, mà còn cả máy sưởi nữa – Hắn lôi cái máy từ dưới gầm bàn ra – Mở rất mạnh nữa là đằng khác.
Hattori vỗ vỗ vào máy sưởi.
- Và đây chính là cách tạo chứng cớ giả của hung thủ. Mọi người nhìn này, mở điều hoà song song với máy sưởi. Lúc phát hiện ra xác ông Yamaguchi thì cũng ở ngay gần cái bàn này. Vậy là thời điểm tử vong bị sai lệch đáng kể. Điều hoà mở nhiệt độ cao nhất, máy sưởi cũng nhiệt độ cao nhất, thử nghĩ xem phòng không nóng thì lạnh à!
Nhưng rồi hắn vội vàng quay người
- Thôi, xuống hiện trường vụ thứ hai.
Nhảy phóc xuống cầu thang, Shinichi đi trước, Hattori đi sau bọc hậu, cả phái đoàn đi vào bếp, hệt như bánh mỳ kẹp Very Happy
- Đầu tiên, mọi người hãy chú ý chỗ mà “hung thủ” đã vào. Không bẩn lấy một chút xíu nào. Trời lại mưa rất to…
Hattori tiếp tục bài thuyết giáo của Shinichi.
- Hung thủ đã phạm phải một lỗi lớn: Không hề có chút bùn đất nào, vậy thì rõ ràng kẻ gây án là một trong những người ở đây.
- Nhưng chắc gì hung thủ vụ thứ nhất là người ở đây. – Masamoto hừ mũi
- Anh lầm rồi, nhìn đây – Shinichi giơ một tờ giấy lên sát mặt Masamoto
VĨNH BIỆT YUKIHIRO VĨNH BIỆT ANH TRAI TÔI BÍ DANH – COGNAC
- Bi… Bí danh Cognac – Masamoto lắp bắp
- Giờ anh hiểu chưa, hung thủ đã để lại thứ này đấy. – Hattori đón lấy tờ giấy và đút vào túi áo – Hắn đã để lại bằng chứng thuyết phục cho thấy hai điều: Hung thủ là người trong nhà này và hắn tự gọi mình là Cognac.
- Giờ đến phần chứng cứ. – Shinichi cúi xuống, đưa tay nhấc cái áo mưa và đôi găng lên – Mọi người nhìn cái này đi, vẫn còn một thứ không thể xoá được. Hung thủ dự định sau khi thủ tiêu Yukihiro thì sẽ phi tang cái này, nhưng kế hoạch không thành vì Hattori và cháu ngồi ngay gần chỗ có cầu dao và điện sáng trở lại sớm hơn dự kiến của hung thủ.
Tất cả sững người với từng câu nói của Shinichi. Và khi hắn ngẩng mặt lên, mọi người như nghẹn thở
- Hung thủ là… Megumi Suwa!
- HẢ!? – Cả hai luật sư cùng kêu lên, trố mắt nhìn Shinichi rồi lại quay sang nhìn Megumi.
- Chị đòi ở cùng phòng với hai anh luật sư – Hattori nói – Và lợi dụng thời gian đi tắm vào khoảng 8 giờ để tới phòng ông Yamaguchi gây án. Chị đã chuẩn bị sẵn máy sưởi, điều hoà từ lúc 7 giờ khi lên phòng cất đồ đạc. Lúc 8 giờ, chị ngang nhiên vào phòng, tẩm thuốc mê, đâm ông Yamaguchi. Đợi đúng nửa tiếng, chị trở lại phòng, tắt máy sưởi và hạ nhiệt độ điều hoà xuống một chút, đủ mát trong vòng nửa tiếng trước khi chị lại đến phòng lần thứ ba rồi hô hoán lên, thu hút sự chú ý của mọi người.
- Chị cuốn áo mưa và đôi găng lại rồi ném qua cửa sổ, tranh thủ lúc anh Yukihiro rửa xong bát đĩa, chị lẻn vào bếp rửa sạch con dao – Shinichi tiếp tục – Ở vụ thứ hai, chị dự định đâm anh Yukihiro rồi ra vườn phi tang chứng cớ nhưng không thành. Vậy là chị lại tiếp tục màn kịch của mình sau khi ám sát hụt anh Yukihiro.
Megumi phá lên cười
- Khá khen cho hai thám tử. Nhưng tôi xin hỏi, giả sử tôi là hung thủ thì chứng c đâu? Hai người không thể vu oan cho người khác được, nên nhớ tôi là luật sư….
- Máu!
- Hả? – Megumi quay sang lúc Hattori buông ra một tiếng cụt ngủn
- Vết băng trên tay chị là sao thế? – Shinichi tiếp lời – Có phải là lúc đâm ông Y amaguchi, chị đã vô tình cứa phải tay không? Hoảng lên, chị vội tìm băng rịt lại và sau đó mới vứt đôi găng ra.
- Tôi đã nhờ đội khám nghiệm kiểm tra và được biết trên đó vẫn còn dính máu của chị. – Hattori bình tĩnh – Nếu điều này chưa đủ thuyết phục, tôi xin nói thêm rằng: Dấu vân tay của chị vẫn còn dính trên cán con dao đâm vào chân anh Yukihiro, dù chị đã cố dùng chính cái băng đó để lau đi.
- Thế nào? Có đúng không, chị Megumi Su… À không, Megumi Kentarou mới đúng!
22/9/2010, 10:23 pm
snowbell
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 101
» Xèng 0.0 : 1207
» Uy Danh : 30
» Ngày "Oa oa" : 1989-07-25
» Ngày gia nhập : 2010-09-15
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: Fan fic Conan " NORMAL DAY LIFE"
Chap 18 – Sự thật 24 năm
- Megumi… Kentarou?
- Đúng, Megumi Kentarou – Hattori nói – Đó mới chính là tên thật của chị đấy, Cognac.
Căn phòng lặng đi. Tất cả mọi người sững sờ. Chẳng ai tin được chính cô luật sư Megumi lại là hung thủ.
- Hai… hai cậu nói gì thế? – Megumi lắp bắp – Đừng có vu khống. Tôi đã nói rồi kia mà.
- Không thể nào sai – Shinichi “phản bác” – Tờ giấy chị để lại cùng với việc xét nghiệm vệt máu dính lại trên đôi găng đã xác minh điều đó.
- Là… sao? – Kishida mấp máy môi hỏi khẽ.
- Chị Megumi và ông Yamaguchi có cùng nhóm máu. Điều này có thể là tình cờ, nhưng việc hai người có cùng kiểu gen thì không thể nói là tình cờ được. – Hattori trả lời.
- Không thể nào – Yoshioka buột miệng – Bố đã nói… rằng ba anh em tôi được sinh mỗi người cách nhau 6 năm cơ mà?
- Chị Megumi được sinh cùng năm với anh Yukihiro. – Hattori nói tiếp
- Và thậm chí là cùng tháng cùng ngày – Yukihiro thở hắt ra – Tôi là anh, lớn hơn Megumi tròn một ngày…
Mắt Megumi nhoà đi, dường như không thấy gì nữa. Những hình ảnh trong ký ức cô loang loáng hiện về…
Ngày nó sinh ra là một ngày mưa tầm tã. Mẹ nó đã mang nó tới nuôi ở một nơi xa lạ và nó chỉ được ở cùng mẹ đến khi 4 tuổi. Cuộc đời nó hình như gắn với mưa. Mẹ nó lầm lũi bỏ đi một ngày mưa rào và điều duy nhất nó nhớ là nó chạy theo đến cửa, nước mắt ròng ròng, gào tên mẹ đến khản cổ.
Từ đó người ta nuôi nó, những con người trong bộ áo đen lạnh lùng. Người ta quý nó, nhưng không hiểu sao nó cảm thấy trong lòng có một sự trống vắng lạ lùng.
Đến lần sinh nhật thứ 12, một người tóc trắng dài kéo nó ra một đồng cỏ rộng và nói
- Hôm nay tôi sẽ dạy cô bé bắn súng.
Vậy là từ đó, nó trở thành người của “họ”.
Năm 17 tuổi, nó gặp một người anh hơn nó 3 tuổi. “Họ” bảo phải kèm nó chặt, nhưng anh chàng chỉ lắc đầu
- Lớn tướng rồi, tự lo được cho mình rồi, cần gì ai kèm nữa.
Và rõ là anh chàng không thèm xưng hô với nó, cũng chả thèm giới thiệu tên. Tính anh chàng ngang tàng, nhưng nó thích.
Nhiều lúc, anh chàng cũng tâm sự với nó
- Nhiều khi tôi tự hỏi có bao giờ tôi được tự do không, dù chỉ là một ngày, một giờ được tự do đi lại, không ai đi theo nhìn, theo dõi, được đi thong dong, thảnh thơi…
Nó cũng muốn vậy lắm. Nó muốn nói một câu an ủi, nhưng chẳng nghĩ ra cái gì cả.
Nhưng cái mơ ước giản đơn đó của anh không bao giờ thực hiện được.
Hôm đó lại là một ngày mưa. Cuối cùng anh chàng cũng nói tên của mình cho nó biết. Nó vui lắm, trước giờ nó chỉ gọi anh là “niichan”
- Tên tôi là Oda Hasamoto.
Lúc đó nó và anh đang đi dạo trên đại lộ Karasumi ở Kyoto. Đương nhiên là người ta bắt bọn nó giám sát lẫn nhau. Lúc hai người sang đường thì…
- Megumi, coi chừng đấy!!!
Ánh đèn ô tô loang loáng chiếu sáng rực sau lưng nó. Vừa lúc nó quay người lại, Oda xông ra đẩy nó khỏi đầu xe.
Nó hét lên, nhưng chiếc xe gây tai nạn đã phóng đi. Nó đã kịp ghi lại trong tâm trí hình ảnh kẻ giết người
Một gã đàn ông với vết sẹo hình chữ X trên mặt.
Oda đi xa lắm rồi. Từ đó nó khép kín mình lại và lao vào làm việc cho “họ”. Làm việc tới khi nó được gọi bằng cái tên Cognac.
Đã tròn 1 năm kể từ ngày đó. Gin – con người tóc trắng đã dạy nó cầm súng – gọi nó đến, khi nó chuẩn bị đi Đức.
- Nhớ làm việc cho tốt đấy. Tổ chức đã nuôi dạy cô, cố mà làm cho tốt nhiệm vụ. Nên nhớ, những kẻ phản bội không được dung thứ đâu.
Vậy là nó bắt đầu sang hoạt động tại Đức. Để rồi 5 năm sau, nó quay trở lại quê hương Nhật Bản, và chỉ sau 1 năm nó đã trở thành luật sư nổi tiếng.
Lại một ngày mưa. Nó đi cùng hai đồng nghiệp trở về Osaka. Và đúng là một ngày định mệnh. Khi vừa bước vào phòng, gương mặt tên lái xe 7 năm trước hiện lên rõ mồn một trước mắt nó.
Và cũng thật không ngờ, đó chính là Vin, kẻ phản bội tổ chức. Chẳng còn lý do gì để không ra tay cả.
Nhưng tại sao… tại sao ông ấy lại là…
Cuộc đời nó bây giờ như một bi kịch mà ai đó đã vô tình kéo màn lên, giày xéo lại những vết thương trong lòng nó và những vết đau nó vừa phải nhận.
Những thước phim quá khứ biến mất. Megumi khuỵu chân xuống
- Tại sao… tại sao ông ta lại làm vậy? Ông ta đã làm mất đi một mạng người vậy mà ông ta đâu có thèm dừng xe. Ông ta làm vậy với chính con đẻ mình à?
Bất thần, Shiho nói
- Ông ấy đã muốn rời bỏ tổ chức từ rất lâu rồi, nhưng ông ấy không thể. Bởi vì ông ấy muốn tìm lại con gái mình, đứa con gái bị đưa vào tổ chức, bị những kẻ mất tính người nuôi nấng.
- Sao… cơ?
- Ông ấy đã nhiều lần kể với tôi rằng ông ấy có một cô con gái vẫn còn mắc kẹt đâu đó giữa tổ chức. Và lần gây tai nạn đó, ông ấy đã say. Ông ấy không còn biết cái gì nữa. Sau khi thất bại trong việc tìm kiếm cô, ông ấy đã tìm đến người mẹ. Nhưng bà không hề nói một câu nào cả và ông đã uống cả buổi chiều hôm đó, để rồi đâm phải Oda trong lúc mắt ông vẫn còn nhoà lệ.
Yukihiro buồn bã kể nốt câu chuyện.
- Từ ngày hôm đó, không lúc nào ông không tự dằn vặt mình. Và ngày nào ông cũng thường tự hỏi mình: Liệu tôi có thể làm thời gian quay trở lại? Liệu có một ngày tôi được gặp lại con bé? Liệu nó có nhận con người này làm cha không?
- Và tôi chắc chắn rằng ông ấy đã tự dằn vặt mình cho đến những phút cuối cuộc đời – Shinichi nói
- Và không bao giờ ông ngờ được ông lại bị chính tay đứa con đẻ hạ sát – Hattori kết luận một câu thật buồn
22/9/2010, 10:30 pm
snowbell
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 101
» Xèng 0.0 : 1207
» Uy Danh : 30
» Ngày "Oa oa" : 1989-07-25
» Ngày gia nhập : 2010-09-15
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: Fan fic Conan " NORMAL DAY LIFE"
Chap 19 – Hi sinh…
Lúc này Megumi cảm thấy dường như mình không còn chút sinh khí nào nữa. Cô ngồi trên hai chân mình, cúi gục mặt xuống và nước mắt cứ lã chã rơi.
Thanh tra Megure tiến đến hỏi
- Vậy… sự thực có đúng là như thế không?
Cô lặng lẽ gật đầu. Cô bỗng thấy cuộc sống mình chìm trong nỗi tuyệt vọng.
Ngày bé, cô thường hỏi mọi người rằng bố nó đâu. Nhưng chẳng ai trả lời cả. Và cứ thế, suốt những năm tháng sống trên đời này, cô chỉ biết mường tượng ra hai thứ: khuôn mặt của bố và hình ảnh tên sát nhân. Cô luôn tưởng tượng rằng bố mình là người tốt bụng thế nào và sẽ ra sao nếu một ngày cô được gặp lại bố. Và cô luôn nghĩ đến tên sát nhân với những ý nghĩ xấu xa nhất. Hai cực đối lập nhau hoàn toàn và bỗng nhiên cái sự thực rằng hai cực đó là một làm cô dằn vặt.
Thanh tra Shiratori đưa chiếc còng tay lên.
- Mọi chuyện về sở sẽ tính.
Và rồi bỗng nhiên, từ đâu đó sâu trong lòng cô, một ý nghĩ nổi lên: “Phải chống lại! Chống lại họ!!!”
Thịch!
Shinichi đưa tay ôm ngực. Thuốc sắp hết tác dụng rồi. Hắn không cử động được.
Thịch!!!
Rồi điều không ai ngờ đến xảy ra. Megumi đứng lên, từ từ đưa tay lên túi áo trong. Hai thanh tra khom người xuống một chút.
- Quả không hổ danh là thám tử lừng danh…
Cô rút phắt khẩu súng giấu trong áo ra và chạy đến gần Shinichi
- Nhưng rất tiếc, giờ nó chỉ là danh hão thôi!
Và Megumi giương súng lên
Shinichi nhìn cảnh tượng trước mặt. Nó xảy ra như một đoạn phim quay chậm. Và trong thước phim cũng có cả Shiho. Hắn chỉ nghe được tiếng cô kêu to
- Kudou, cẩn thận đấy!
Đoàng!
Shiho đã lao ra đỡ đạn cho hắn. Cùng lúc đó hắn cũng khuỵu chân, quỳ xuống. Mắt hắn bắt đầu mờ đi. Hắn nghe loáng thoáng có tiếng người hét to
- Megumi, đứng lại!
Hattori chạy lại đỡ Shiho lên. Máu chảy loang áo vùng bụng trái.
Shinichi cố gắng nói khẽ, trước khi hắn gục đi
- Mau… đi khỏi đây… có thể… bọn chúng sẽ quay lại… để đón cô ấy.
Thịch!
Và hắn mê man. Hắn không còn nghe được tiếng Ran hoảng hốt gọi hắn nữa.
Hattori đứng lên và nói với Yoshioka
- Anh sơ cứu cho cô ấy trước rồi chúng ta rời khỏi đây. Chiếc ô tô vẫn còn kia. Phải làm nhanh không thì không kịp đâu.
Yoshioka gật đầu. Anh ta sơ cứu cầm máu tạm thời rồi vội vã chạy đi lấy chìa khoá xe. Hattori xốc nách Shinichi, dìu hắn ra xe. Kazuha cõng Shiho lên và cùng Ran theo Hattori. Yamamoto trèo lên xe, chờ nổ máy.
Megumi đã chạy đến bên suối. Dòng suối đang chảy xiết, chảy cuồn cuộn một cách dữ dội. Người ta đang đuổi theo đằng sau cô. Ngửa cổ lên, cô nhìn bầu trời rộng mênh mông đang phủ một màu xám. Mưa đổ lên người cô, từng hạt mưa buốt nhói như kim đâm vào lòng. Người cô ướt rượt, tóc sũng nước. Cô mỉm cười
- Bố, con xin lỗi. Con biết chỉ lời xin lỗi thôi không đủ. Con đến với bố đây.
Yukihiro bất chấp cái chân đau nhói lên từng chặp khi mưa đổ xuống, chạy đến hét to
- Megumi, đừng làm thế!
Nhưng cô không kịp nghe thấy nữa. 24 năm sống trong sự cô đơn, không cha mẹ, không anh em bạn bè, người duy nhất quan tâm đến mình thì đã mất. Chẳng còn gì đáng để sống cả.
Dòng nước lạnh buốt đập vào mặt cô. Megumi cảm thấy mình đang cuốn theo dòng nước. Cô dần mê man, không cảm thấy điều gì nữa. Dòng suối đã nuốt cô vào lòng, mang cô đến miền hạnh phúc, nơi có bố và Oda đợi cô, đưa tay đỡ lấy cô. Đó chính là hạnh phúc mà sau 17 năm, đây mới là lần đầu tiên cô được cảm nhận lại.
22/9/2010, 10:35 pm
li hoang
.:Guru:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 928
» Xèng 0.0 : 8652
» Uy Danh : 29
» Ngày "Oa oa" : 1995-11-19
» Ngày gia nhập : 2010-09-03
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: Fan fic Conan " NORMAL DAY LIFE"
Hay , cảm ơn nha. Tem
22/9/2010, 10:48 pm
sessho-VI
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 147
» Xèng 0.0 : 1289
» Uy Danh : 32
» Ngày "Oa oa" : 1994-06-06
» Ngày gia nhập : 2010-08-27
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: Fan fic Conan " NORMAL DAY LIFE"
ôi Shiho bị bắn , hay ghê bạn ơi, mau mau post tiếp chap mới nhé
22/9/2010, 11:03 pm
snowbell
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 101
» Xèng 0.0 : 1207
» Uy Danh : 30
» Ngày "Oa oa" : 1989-07-25
» Ngày gia nhập : 2010-09-15
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: Fan fic Conan " NORMAL DAY LIFE"
Chap cuối đây. Enjoy!!!
Chap 20: Mặt trời sẽ lại mọc (Higa mata nobotte yuku)
Shinichi đưa tay ôm ngực. Hắn chỏi tay ngồi dậy và ngửi ngay thấy mùi xe hơi. Một lúc nữa thì hắn thấy mọi người đang lo lắng nhìn hắn, chờ hắn mở miệng nói câu gì đó. Hắn mỉm cười. Thứ thuốc đó có công dụng lâu nhưng khổ nỗi lại khiến cho người uống hú hồn. Phản ứng phụ của nó làm Shinichi tưởng mình sắp trở lại dạng cũ tới nơi.
Rồi sực nhớ ra điều quan trọng, hắn quay sang Hattori, kéo áo tên da đen:
- Shiho đâu? Cậu ấy có sao không?
- Bình tĩnh lại đi, cứ lồng lên như ngựa ấy. Cậu ấy không sao. Anh Yoshioka đã sơ cứu rồi, máu chảy cũng không nhiều, chỉ cần phẫu thuật để lấy viên đạn ra thôi. Giờ này chắc hai người đó cũng ở bệnh viện rồi.
Hattori nói dối. Lúc đỡ Shiho lên, máu chảy nhiều xuống cả tay hắn. Nhưng hắn không muốn Kudou lo. Vả lại, hắn cũng yên tâm rằng mạng “bà cô” dai lắm, không chết dễ được.
Shinichi thở ra. An tâm rồi. Nếu Shiho mà có mệnh hệ gì thì chắc hắn lấy cái mạng quèn ra mà thế cho cô cũng chả đủ.
- Shinichi này… – Ran gọi khẽ
Shinichi quay sang. Cô đang cúi mặt xuống. Mắt hắn mở to hết cỡ.
- Cậu lo cho Shiho lắm đúng không?
- Hả?
- Rất lo cho cô ấy, đúng không Conan?
Ran nói nhỏ nhẹ mà Shinichi có cảm tưởng sét vừa đánh ngang tai. Mặt hắn đanh lại, mắt mở to, hai tay nắm chặt để trên đùi. Hattori thì chớp mắt lia lịa còn Kazuha hết nhìn Shinichi lại quay sang nhìn Ran. Trông Shinichi lúc này chẳng khác nào bị cáo đang đứng trước vành móng ngựa, chạm mặt vị quan toà đanh thép mang tên Ran.
- Có đúng không, Conan? – Ran hỏi.
Shinichi không trả lời. Hắn đang đắn đo, nửa muốn nói, nửa không. Và rồi hắn lại hi vọng rằng mình đang mơ.
Nhưng Ran đã chứng minh rằng hắn hoàn toàn tỉnh táo. Mắt cô ngấn lệ, hỏi bằng giọng của người sắp khóc.
- Shinichi, trả lời tớ đi. Làm ơn đừng lừa tớ nữa. Chuyện trên tàu tớ đã thấy hết rồi. Làm ơn… đừng lừa tớ nữa.
Shinichi bàng hoàng. Lần này hắn không thể chối cãi được nữa.
- Ran…
Một loạt những suy nghĩ hỗn độn xuất hiện trong đầu hắn. Nửa muốn nói, nửa muốn không. Hắn không muốn cô bị liên luỵ, không muốn bọn người mất nhân tính làm hại cô hay bất cứ ai hắn quen biết. Hắn phải chịu trách nhiệm việc này, hắn là người lật mặt bọn chúng và trách nhiệm lớn nhất là không để người nào hắn quen bị bọn chúng đụng đến.
Nhưng hắn cảm thấy mình chẳng còn đủ dũng khí khi nhìn cô bạn. Bây giờ hắn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong và ngấn lệ của cô.
Ran hỏi lại hắn lần nữa, nước mắt trào ra
- Cậu chưa bao giờ tin tớ đúng không? Tớ không đủ tin cậy để được cậu nói cho cái bí mật động trời đó đúng không? Sao vậy Shinichi, cậu trả lời tớ đi chứ! Cậu không còn dũng khí để nói à?
Nỗi lòng kìm nén bao lâu nay trong Shinichi bùng lên. Hắn trả lờri rất nhanh, nói một cách dữ dội.
- Ngốc, cậu là đồ ngốc, cậu chả hiểu gì cả. Cậu có hiểu tớ không? Tớ không muốn nói chỉ vì lo cho cậu đấy. Tớ không muốn những kẻ đã khiến tớ ra nông nỗi này làm hại bất kỳ ai, nhất là cậu đấy. Nhớ những kẻ mình gặp hôm đi công viên không? Chính những kẻ đó khiến tớ thành ra thế này đấy. Bọn chúng có thể ra tay với chục mạng người mà không ghê tay đấy. Cậu nghĩ xem như thế thì tớ nói ra làm sao được. Còn lý do tớ không nói bấy lâu nay à? Cậu nghĩ tớ không tin cậu à? Nhầm rồi, tớ luôn tin vào cậu. Lý do tớ không nói là vì… là vì…
Shinichi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Ran. Và cô hiểu cái nhìn đó. Lý do của hắn là một thứ không dễ nói bằng lời.
Đột nhiên, Hattori quay sang Kazuha, nói bằng một giọng cực nghiêm trọng
- Kazuha, tớ có chuyện quan trọng cần nói.
- Sao cơ? – Kazuha đỏ mặt hỏi
- Tớ…
Mọi người nín thở nghe Hattori nói
- Tớ…
Tim Kazuha đột nhiên đập thình thịch
- Tớ… làm mất cái bùa rồi. Cậu làm cho tớ cái khác được không?
Mặt mọi người lập tức chuyển sang trạng thái AO. Kazuha bắt đầu nổi gân tay
- Chuyện quan trọng… là thế đó hả? – Cô nhéo Hattori một cái rõ đau làm hắn kêu oai oái.
***
Cuộc phẫu thuật cho Shiho đã thành công. Mọi người phải năn nỉ mãi mới có thể đưa cô về chăm sóc tại nhà.
Hai ngày sau đó, cảnh sát đã tìm thấy Megumi. Người cô lạnh ngắt nhưng vẫn đang mỉm cười. Có lẽ cô đã gặp được bố mình và Oda. Trong túi cô vẫn còn một bức ảnh, mặt sau ghi:
O.H – 25/12
Yuihiro quay trở lại Mỹ. Ngày đi, anh đã liên lạc với FBI và CIA. Cả 3 tổ chức sẽ cùng hợp tác để diệt tận ổ đàn quạ đen.
Shinichi trở lại thành Conan. Hắn tiếp tục sống ở văn phòng thám tử. Chỉ tội bây giờ có cho vàng thì hắn cũng chả dám xách dép vào nhà tắm cùng Ran.
Hattori tiếp tục công việc thám tử của hắn ở vùng Kansai và vẫn tiếp tục cãi nhau như mổ bò với Kazuha.
Những câu chuyện khôi hài của bọn nó vẫn cứ tiếp tục. Và đáng kể nhất là Conan đã biết tên trộm đào hoa cứu mình đã bao lần là ai. Từ đó hắn có thêm một người bạn cùng chia sẻ kinh nghiệm sống còn với các nữ yêu tinh. Nhưng đó là một câu chuyện sẽ kể vào khi khác.
Tất cả bọn chúng đều hợp lực lại, chống lại và tiêu diệt băng áo đen.
Nhưng như tớ nói, những câu chuyện hài vẫn xảy ra.
Và đó là những câu chuyện để kể vào lúc khác, trong một câu chuyện hoàn toàn mới mẻ.