Các thám tử Mouri Cơ quan tổ chức một không khí của lễ hội, làm cho bất cứ ai bước vào nó mỉm cười. Ran và mẹ cô, người đã trở lại cùng với cha cô vào tháng trước, thực sự và thật sự đã vượt qua chính mình, trang trí cơ quan vàng, xanh lá cây, đỏ và trắng. Các cây Giáng sinh cao chót vót, họ thuyết phục Kogoro để có được trang trí đẹp mắt bởi ánh đèn và đồ trang trí khác, một ngôi sao lấp lánh đặt trên đầu trang của nó. Nó nên đã mang lại một nụ cười để đối mặt với bất cứ ai khi họ đi ngang qua nó, nhưng nó đã không còn đặt một nụ cười trên miệng của Ran sau khi họ đã hoàn thành decking cây với embellishments rất nhiều.
"Tại sao khuôn mặt dài, mật ong?" Eri hỏi frowningly, liếc nhìn hướng của Ran.
"Không có gì sai," Ran trả lời xa. "Tại sao bạn yêu cầu, mẹ?"
"Tại sao vì bạn đã nhìn chằm chằm vào bức tường cho các giờ qua,?" Mẹ cô trả lời, giọng bà cáo buộc. Cô ấy ngồi bên cạnh Ran trên đi văng, và xúc động của cô con gái tóc. "Chăm sóc cho tôi biết lý do tại sao bạn trông giống như một người bị mất vé số trúng cô ấy?"
"Mẹ ..." Ran phải đối mặt với mẹ cô, nước mắt tràn trong mắt cô ấy. Cô không thể bình những thứ lên lâu hơn. Những đau đớn của thiếu anh ta, đặc biệt là vào đêm Giáng sinh đã quá đau để được giữ cho riêng mình. Một khóc nức nở thoát khỏi cô ấy. "Tôi chỉ ... nhớ anh ấy!"
Eri quấn tay quanh vai con gái cô, tiếng khóc kệ ngực, làm cho nó khó khăn cho cô ấy để thở. Eri lý do nghi ngờ là có liên quan đến Shinichi, nhưng cô ấy không biết Ran ...
"Honey, đừng khóc," Eri thì thầm, vuốt ve mái tóc nâu của Ran trong nét giai điệu. "Anh ấy sẽ trở lại Anh sẽ được-."
"Liệu anh ta?" Ran nói brokenly, sniffling. má của cô đã được nhấn với quần jean của mẹ cô, ngòi nước mắt chảy xuống mặt. "Tôi tự hỏi, đôi khi, mẹ Đôi khi tôi tự hỏi-."
Tôi không muốn rất nhiều cho Giáng sinh Chỉ có một điều tôi cần Tôi không quan tâm về trình bày Bên dưới cây thông Noel Tôi chỉ muốn bạn cho riêng mình Hơn bao giờ có thể biết Làm cho ước mơ của tôi thành hiện thực Tất cả tôi muốn cho Giáng sinh là bạn.
"Ran-neechan?"
Giật mình, Ran đã tách ra từ mẹ cô và đến mặt đối mặt với Conan. "Conan!" Ran chào đón anh sáng, lau đi những dấu vết của nước mắt trên mặt. "Tất cả các thiết lập để đi đến cha mẹ của bạn? Bạn phải được kích thích để xem lại."
"Tôi," cậu bé trả lời, một cái cau mày xuất hiện trên khuôn mặt của mình khi ông quan sát hiện trường trước khi anh ta. Mặc quần áo trong áo Ran đã mua anh ta ngày hôm qua như là một món quà Giáng sinh sớm, ông đến gần "chị em" lớn của mình trên chiếc ghế dài và nói, "Tại sao các bạn khóc, Ran-neechan Cái gì vậy??" Không gì có thể thoát khỏi con mắt sắc nét của mình.
"Tôi không khóc," Ran nói với một nụ cười. "Có điều gì đó trong mắt của tôi, đó là tất cả." Đó là một lý do rất khập khiễng, và cô ấy biết điều đó. Ran Conan hy vọng sẽ mua nó, nhưng đó là rất đáng nghi ngờ. Cô kiểm tra anh ta trong chiếc áo khoác của mình, và cô ấy đã làm một giả rất tốt của một con sói còi, làm cho anh cười khúc khích. "Bạn nhìn tốt, kiddo Bạn đã sẵn sàng?."
"Phải," Conan chirped, ý tưởng rằng ông đã bác bỏ đã được lưu giữ trong tâm trí của mình. Ông nudged ba lô của mình với bàn chân của mình trên sàn nhà. "Sẵn sàng như là tôi có bao giờ được."
"Sau đó chúng ta hãy đi!" Chạy nhảy của ghế sofa, để lại Eri lắc đầu. "Tôi sẽ ổn thôi, mẹ," Ran đảm bảo mẹ mình.
"Ran-"
"Không." Ran hôn lên má của mẹ cô, mỉm cười vì lợi ích của mình. "Xin vui lòng tôi sẽ. Bị phạt. Trung thực," bà nói thêm, cảm nhận mẹ của cô đã được về để phản đối. "Chúng tôi sẽ nói chuyện sau này sau khi tôi mất Conan với mẹ của Tiến sĩ Agasa,", cô hứa sẽ nhẹ nhàng. "Được rồi?"
Eri thở dài. "Bundle lên. Đó là lạnh bên ngoài."
O
Tuyết lạo xạo dưới đế cứng của khởi động của họ, Ran và Conan đi về phía nhà của Tiến sĩ Agasa. Ran đã nắm tay găng tay để đánh quyền-phủ của Conan khi họ đi bộ, lại khác cô đang nắm giữ một va li. Bên trong cơ thể bảy tuổi, Shinichi Kudo vẫn nghĩ đến cảnh ông đã chứng kiến trước đó. Ran đã khóc trước đó, nhưng cô đã không có lý do để khóc về Giáng sinh. Nào có hề là vấn đề? Hoặc có thể ...
"Ran-neechan?"
"Hmm?" Ran liếc nhìn đứa trẻ. "Vâng?"
"Tại sao bạn lại khóc?"
"Tôi wasnt-"
"Bạn không che giấu những điều từ tôi trước đây, Ran-neechan," Conan nói với cô ấy, một cái cau mày giải quyết vững chắc về các tính năng của mình. "Bạn nói với tôi tất cả mọi thứ, thậm chí bí mật của bạn, sao em muốn bắt đầu ngay bây giờ, phải không?. Tôi chỉ không nhận được nó."
"Bạn vẫn còn quá trẻ," Ran đã cố gắng để nói, nhưng Conan bị gián đoạn của mình.
"Nhưng tôi đã không bao giờ quá nhỏ để biết về cảm xúc của bạn để niichan-Shinichi," Conan chỉ ra. Bên trong, Shinichi đã nhận được thất vọng. Ông biết về ông cảm xúc đối với Ran, nhưng cô không bao giờ biết. Không bao giờ biết những gì ông cảm thấy đối với cô. "Ran-neechan, tôi cần phải biết điều gì làm phiền bạn Xin vui lòng.. Tôi không thể tận hưởng Giáng sinh của tôi nếu tôi về nhà biết bạn đang không hạnh phúc."
Ran của tim tan chảy. Các con giống như một món quà cho cô từ ngày đó Shinichi biến mất. Ông là một trong những người đã chăm sóc của cô trong thời gian vắng mặt, và an ủi cô ấy nói với cô ấy rằng Shinichi sẽ quay trở lại. Conan là người đã tránh xa người đàn ông khác, những người muốn khẳng định mình. Nhưng cô biết Conan biết rằng trái tim của cô thuộc về người khác. Cô trần tình cảm của mình và linh hồn về Shinichi để Conan, và vấn đề của cô là về Shinichi ...
"Được rồi, bạn giành chiến thắng," Ran cho biết trong đầu hàng-giả. Họ ngồi trên ghế dài như tuyết tiếp tục giảm từ từ xung quanh. Conan chân đong đưa qua lại như chờ đợi để Ran để nói chuyện. "Đó là về Shinichi," cô thì thầm.
Aha, Shinichi nghĩ. Tôi biết mà! "Điều gì về Shinichi-niichan?" ông ta hỏi ngây thơ. "Anh ấy gọi là ngày hôm qua, phải không?"
"Có, nhưng tôi-" Ran hít một hơi thật sâu. "Tôi nhớ anh ấy, Conan-kun." Cô phải đối mặt với anh ta, và Shinichi rất ngạc nhiên khi nhìn thấy những giọt nước mắt trên mi ngo cân bằng của mình. "Tôi nhớ Shinichi. Tôi biết tôi sẽ được vui mà ông gọi là ngày hôm qua, nhưng tôi thực sự muốn nhìn thấy anh ta. Để chạm vào anh ấy và biết rằng ông thực sự là được rồi. Hãy nhớ rằng, ông luôn nói với tôi rằng ông đang làm một trường hợp đó là thực sự cứng? " bà hỏi. Ông gật đầu lặng lẽ. "Vâng, ông là một thám tử tuyệt vời. Một trong những lớn nhất, tôi nên nói Nhưng nếu trường hợp này là nguy hiểm, ông có thể làm tổn thương chính mình.. Tôi cảm thấy rất lo lắng."
"Ran-neechan-"
"Và đó là Giáng sinh!" Ran thốt ra, chữa cháy những giọt nước mắt đó đã đe dọa tràn. "Ông đã không được gọi là để chào đón tôi hay một cái gì đó Và bạn biết những gì, Conan.?"
"Vâng?"
"Shinichi và tôi luôn luôn trao đổi trình bày của chúng tôi tư nhân dưới cây Giáng sinh khi chúng ta còn nhỏ, và tôi luôn luôn trân trọng những lần tôi không bao giờ bỏ lỡ một Giáng sinh mà không đưa ra một món quà cho Shinichi., Và nó đau rất nhiều mà chúng ta phải phá vỡ truyền thống này năm. " Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên tay đeo găng của Ran, các mảnh vải tối với một màu đỏ sâu.
Tôi không muốn rất nhiều cho Giáng sinh Chỉ có một điều tôi cần Tôi không quan tâm về trình bày bên dưới cây thông Noel Tôi không cần treo thả của tôi Có khi lò sưởi Ông già Noel sẽ không làm cho tôi hạnh phúc Với một món đồ chơi vào ngày Giáng sinh Tôi chỉ muốn bạn cho riêng mình Hơn bao giờ có thể biết Làm cho ước mơ của tôi thành hiện thực Tất cả tôi muốn cho Giáng sinh là bạn Bạn có em bé
Shinichi của tim đã vỡ tan. Ông biết một thực tế rằng Ran nhớ anh kinh khủng, nhưng những gì ông có thể làm gì? Ông đã bị mắc kẹt trong cơ thể bảy tuổi của mình và đã không có một cách để trở lại cơ thể bình thường của mình. Ông không thể nói cho Ran tình hình thực tế, đó là đưa cuộc sống của mình gặp nguy hiểm. Nhưng những gì ông có thể làm gì? Ông, một thám tử vĩ đại, những người có thể giải quyết các câu đố và những vấn đề mà không cần nỗ lực nhiều, là bị mắc kẹt trong một thế giới, ông không bao giờ biết ông sẽ được in và ông không thể làm một điều damn.
Trừ khi ...
Conan chuyển gần hơn với cơ thể run rẩy của Ran, cô cong lên ngực. Ông đặt hai cánh tay của mình trên vai của Ran. "Ran-neechan," anh thì thâm soothingly. "Đừng khóc Sshh. Everything'll không sao.. Sshh."
"Tôi không thể giúp nó, Conan," Ran đã khóc, nước mắt chảy trong chiếc khăn của Conan. Bà nắm chặt, ôm chầm lấy cơ thể nhỏ bé của mình thật chặt, và ông không bao giờ cho đi của mình. Không một phút.
"Bạn biết đấy, Ran-neechan," Conan nói, vuốt ve mái tóc của mình. "Tôi chắc chắn Shinichi-niichan đã không quên truyền thống của bạn tôi chắc chắn ông sẽ tìm cách để có được thông qua bạn Ông thích. Bạn.."
Ran đánh hơi và nhấc đầu lên, hy vọng một chút sáng lấp lánh trong mắt cô ấy. "Bạn nghĩ như vậy?" cô thì thầm.
"Tôi biết như vậy," Conan nói tự tin. "Tôi chắc chắn anh ấy sẽ tìm thấy một cách tin tưởng tôi về điều này, Ran-neechan Shinichi-niichan sẽ. Tìm cách.."
Ran phát hành Conan, cô mặt đỏ từ khóc. Nhưng một nụ cười là ánh sáng lên khuôn mặt của cô, đó là một dấu hiệu tốt như xa như Shinichi là có liên quan. "Bạn đang phải, Conan-kun. Tôi nghĩ tôi trông giống như một em bé, bawling và khóc như thế," Ran đã cố gắng để trò đùa.
Conan là nghiêm trọng. "Không, không thực sự", ông nói sau một lúc, xoá sạch các dấu vết của nước mắt trên mặt.
"Bạn biết đấy, Conan-kun, bạn có vẻ như bạn thực sự biết Shinichi," Ran quan sát khi cô nâng va li một lần nữa và đứng lên. "Tại sao vậy?"
Conan cho phép mình mỉm cười. Họ đã đi bộ một lần nữa. "Tôi đoán chúng tôi chỉ có cùng một tâm hồn, Ran," ông nói với cô ấy, quên 'neechan' các quán. "Và tôi đoán chúng tôi là một giống như hai linh hồn của một toàn thể," ông nói, liếc nhìn lên nhìn cô. "Shinichi và tôi cũng giống như một người theo một cách khác nhau,. Nhưng vẫn như nhau."
"Làm thế nào vậy?"
"Bạn sẽ hiểu một ngày nào đó, Ran-neechan," Conan nói nghiêm túc, long trọng. "Một ngày nào đó."
O
Shinichi ngây người nhìn chằm chằm vào những bông tuyết rơi, tâm trí của mình sâu trong suy nghĩ.
"Các vấn đề, Shinichi là gì?" Tiến sĩ Agasa yêu cầu, thiết lập một cốc ở phía trước của Shinichi. Ran đã giảm xuống "Conan" tại nhà Tiến sĩ Agasa của, nói rằng cô ấy sẽ trở lại vào tuần tới. Cái ôm anh ta cho một lời tạm biệt cuối cùng, cô trồng một ngọt rất hôn lên má của ông, kết quả là một thám tử rất đỏ. Tiến sĩ Agasa delightedly cười khúc khích, trong khi Shinichi bắn dao găm hình người đàn ông cao tuổi. "Các bạn không hài lòng với nụ hôn của Ran đã cho bạn, phải không?" ông trêu chọc.
"Giáo sư", Shinichi nói đồng đều, đạt cho cốc này. "Nếu bạn đề cập đến những gì đã xảy ra với mẹ tôi hoặc người nào khác cho rằng vấn đề, I'll-"
"Bạn sẽ điều gì, Shin-chan?" Vì nếu về cai, Yukiko bước vào phòng khách, hành lý của cô sau lưng.
"Mẹ?" Shinichi mắt nghe trộm ra ngoài, gần lăn ra trên sàn nhà. "Bạn đang làm gì ở đây là không? Giả sử sẽ được ở Mỹ với cha?"
"Vâng, Shin nhỏ của tôi-chan, tôi đã không có bất kỳ dự án mà cần phải được quay trong thời gian Giáng sinh, vì vậy tôi định đến thăm bạn ở Nhật Bản," Yukiko giải thích, một nụ cười trên mặt đẹp của cô. "Và bạn vẫn rất dễ thương hơn bao giờ hết! Hãy đến đây để mẹ!"
Shinichi đã cố gắng để tranh giành từ chiếc ghế dài, nhưng Yukiko, người đã mạnh mẽ hơn và cao hơn nhiều, ngay lập tức con trai bao của mình trong một rất chặt nắm lấy. "Oooh Bạn đang! Rất dễ thương!" Yukiko kêu lên, nhấn một nụ hôn vào má của mình. "Khi tôi với Shin chan ít, tôi chỉ phải nhớ tất cả những lần tôi thay đổi tã của bạn, thực địa đầu tiên của bạn, nghiền đầu tiên của bạn-"
"Mẹ ơi!" Shinichi thở hổn hển, cố gắng wench tự từ người mẹ.
"Yukiko, xin thương xót cậu bé." Yuusaku bước vào phòng và bắt tay với Tiến sĩ Agasa, trước khi chuyển sang vợ và con trai của ông gần như đấu vật trên đi văng. "Anh ấy có đủ trên đang được đối xử như một em bé từ Ran ở nơi đầu tiên."
"Yukiko Chắc chắn,?" Tiến sĩ Agasa rống lên trong tiếng cười, như là Shinichi làm một cố gắng để có được từ tay nắm của mẹ mình. "Ran tôi nghi ngờ nó.? Có vẻ Shinichi đã được hưởng một lượng nhỏ của tình cảm từ Ran chỉ giây phút trước khi bạn đến," Tiến sĩ Agasa đã nói với Yuusaku, một nụ cười sáng lên khuôn mặt của họ, khi họ nhìn teasingly lại cho Shinichi.
"Tại sao những gì đã xảy ra??" Yukiko hỏi interestedly. Cô đã tổ chức hình thức nhỏ của Shinichi chắc chắn trong lòng mình, nhìn lên Tiến sĩ Agasa. "Ông Shin-chan đã khác tắm với chan-Ran? Tôi chắc chắn rằng nếu cô ấy đã biết, cô sẽ có karate xắt nhỏ bạn, Shin-chan," cô nói, mỉm cười với con trai mình.
"Hãy để tôi đi, mẹ!" Shinichi phàn nàn, đỏ mặt điên cuồng. "Điều này là hoàn toàn không công bằng và không dám nói với họ, tiến sĩ Agasa tôi sẽ! Đá bạn vào-Mmph!!" Yukiko tay kẹp xuống trên miệng của con trai bà, ngăn chặn anh ta từ nói chuyện.
"Ran-chan Shinichi chỉ hôn vào má khi cô ta đi," Tiến sĩ Agasa báo cáo, bỏ qua các cậu bé quằn quại trên đùi của Yukiko. "Nó đã được thực sự ngọt ngào Bạn nên đã nhìn thấy nó.."
Sau đó, Shinichi đã bị một trêu chọc rất tra tấn từ mẹ và cha của ông, cảnh buồn từ trước đó được tạm thời bị xóa khỏi tâm trí của mình.
O
Yukiko nhìn lên đồng hồ và nhận thấy nó đã được mười một giờ, chỉ có một giờ trái cho đến Giáng sinh. Cô đã được về để gọi Shinichi trong phòng khách để gia nhập của mình cho một cốc chocolate nóng, khi cô nhận thấy ông đã giữ album ảnh của mình trong một bàn tay. Cô lặng lẽ chăm chú nhìn qua vai của mình, và thấy rằng ông đã nhìn vào một bức ảnh của Ran và anh ta. Trái tim cô ngay lập tức đi mềm mại, và cô nói, "Shin-chan, mọi thứ sẽ trở lại con đường họ đang có."
Shinichi đã không thậm chí rùng mình, đôi mắt không bao giờ để lại hình ảnh này. "Thực sự Đôi khi tôi? Tự hỏi, mẹ Đôi khi,. Tôi thực sự tự hỏi ..." Sau đó, ông cảm thấy mình bắn lên từ chiếc ghế dài, hạ cánh trên sàn nhà với một tiếng uỵch, nhận ra rằng mẹ của ông đã chỉ đẩy anh ta. Các album đã giảm với anh ta, và Yukiko đang đứng với hai bàn tay lên hông cô. "Cái gì thế?" Shinichi yêu cầu, xát trở lại của mình với một bàn tay nhỏ.
"Shinichi Kudo", cô bắt đầu nghiêm khắc, nhìn xuống con trai mình. "Tôi không thể tin nói chuyện của bạn theo cách này mà nói!! Các Shinichi tôi biết không bao giờ từ bỏ và mopes quanh rên rỉ như một đứa bé!"
Shinichi tự cho phép mình mỉm cười, ngay cả khi ông đã cảm thấy một chút tồi tệ. "Có thể bạn đang phải ..."
"Tôi phải," Yukiko nói kiên quyết. giai điệu của cô mềm lòng một chút như cô nói, "Shinichi, tôi biết cả hai bạn và chan-Ran đang làm tổn thương ngay bây giờ, và tôi không thể làm bất cứ điều gì về điều đó Nhưng có một điều tôi chắc chắn về.."
"Cái gì đó?"
"Điều đó bạn sẽ không bao giờ cho phép Ran không hạnh phúc trong khi bạn đang đi đó bạn sẽ làm mọi điều chỉ để nhìn thấy nụ cười của cô.. Và ngay cả khi mọi việc quá phức tạp như hiện nay, tôi biết bạn sẽ tìm thấy một cách để làm điều đúng. " Yukiko nới lỏng nắm giữ của mình trên cơ thể nhỏ bé của Conan và ngồi trên đi văng. "Tôi biết bạn, Shin-chan Tôi cũng. Biết chan-Ran không hạnh phúc gì bạn. Sẽ làm gì?"
Tôi sẽ không yêu cầu nhiều dịp Giáng sinh Tôi sẽ không muốn cho tuyết Tôi chỉ sẽ tiếp tục chờ đợi Bên dưới cây tầm gửi Tôi sẽ không làm cho một danh sách và gửi Tới Bắc Cực cho Nick Saint Tôi sẽ không ở lại tỉnh táo để Nghe những con tuần lộc click ảo thuật Vì tôi chỉ muốn các bạn ở đây đêm nay Giữ cho tôi rất chặt chẽ Nhiều hơn những gì tôi có thể làm Baby tất cả tôi muốn cho Giáng sinh là bạn
Shinichi mỉm cười và nhìn mẹ. Các ông trồng một nhanh chóng rất hôn lên má cô, nắm lấy khăn và áo khoác và chạy ra ngoài cửa. Chỉ sau một lần thứ hai, ông vào một lần nữa và nắm lấy các album trên sàn nhà và quay trở lại bên ngoài giống như một cơn lốc Yukiko chớp mắt trong một giây và lẩm bẩm, "Thành thật mà nói. Thanh thiếu niên trong tình yêu."
O
Ran trượt khay đầy tươi nướng bánh ra khỏi lò, mùi hương của nó điền vào bếp. Nó đã là 11:45, và ngay sau họ sẽ được chào mỗi một khác Giáng Sinh vui vẻ. Giáng sinh đầu tiên của cô mà không có ông. Không, cô ấy đã không đến đó. Cô đã hứa với chính mình rằng cô muốn được hạnh phúc trong mùa giải này. Đối với mẹ của mình và vì lợi ích của người cha. Và đối với cô ấy, quá.
Cô ấy xứng đáng được hạnh phúc Giáng sinh này.
Cũng như Conan nói.
"Damn bạn, Shinichi," Ran thì thầm trong hơi thở của cô. Bà lau tay vào khăn treo từ các xử lý của lò, và chạy đến cây trong thời gian cho việc mở quà. Cô đã ngạc nhiên khi thấy một món quà được gói gọn gàng bên dưới cây trang trí, một lớn, chất béo thẻ ghi âm sẵn để phụ của nó với tên của mình bằng văn bản về nó. Ran, nó nói.
Cô đã có một cảm giác, một cảm giác rằng nó đã được từ anh ta.
Nhưng khi nó đến từ đâu?
Cô nhìn quanh phòng khách sáng, nhưng không có bằng chứng cho thấy hỗ trợ thực tế là ông nhập vào hoặc rời cơ quan.
Tất cả các đèn chiếu sáng Vì vậy, sáng ở khắp mọi nơi Và những âm thanh của trẻ em Tiếng cười đầy không khí Và tất cả mọi người hát Tôi nghe thấy những tiếng chuông xe trượt tuyết chuông Santa sẽ không mang lại cho tôi là tôi thực sự cần Bạn không vui lòng mang con tôi với tôi
Ran đạt cho gặp cấp-bọc Hiện nay, fingering các giấy gói bóng ông đã sử dụng. Cô nhanh chóng xé bộ bao bọc thành sợi, thậm chí nếu nó vẫn không phải là nửa đêm nhưng, sự phấn khích xúc qua toàn bộ cơ thể cô. Bên trong hộp là một điện thoại di động và khung. Một nụ cười làm theo cách của mình đối với môi, nước mắt cân bằng về lông mi của cô. Đó là bức ảnh trong một trong nay mở phiên họp riêng tư của họ dưới gốc cây, đây có thể được thực hiện bởi Yukiko.
Trong ảnh là một Ran, tươi cười rạng rỡ ôm một Shinichi đỏ thẫm, những người đã được giữ món quà của mình với cô ấy: một chiếc khăn màu đỏ. Sau khi tất cả, màu đỏ là màu yêu thích của họ. Ran cười khúc khích khi cô phát hiện ra màu sắc tương tự như giữa khăn và khuôn mặt của Shinichi. Ran đã cười khác, và lộn ảnh. Một lưu ý được viết bằng chữ viết tay quen thuộc của mình, và dạ dày của cô nắm chặt.
Dear Ran,
Tôi biết nó được dài kể từ khi chúng tôi cuối cùng gặp nhau, và tôi thực sự xin lỗi về điều đó. Và ngay cả nếu chúng ta không cùng nhau Giáng sinh này, tôi muốn bạn biết rằng anh luôn ở bên em. Không có vấn đề gì xảy ra, tôi sẽ phải ở đây với bạn. Tình yêu bạn.
Shinichi
Sau đó, vào thời điểm đó, các điện thoại di động reo. Ran cảm thấy trái tim mình dừng lại và từ từ nhấc điện thoại.
"Xin chào!"
"Này, Ran!" Shinichi vui vẻ chào đón từ phía bên kia của dòng. "Bạn có một hoặc hai cười trên quà tặng của tôi?"
"Một chút", Ran nói và cười khúc khích một. "Tôi có thể thấy sự giống nhau kỳ lạ của chiếc khăn quàng cổ màu sắc và khuôn mặt của bạn Bạn nhìn hoàn toàn kinh hoàng.."
"Có thể bạn thậm chí đổ lỗi cho tôi?" ông ta rên rỉ. "Lúc đó, tôi vẫn tin rằng cô gái mang theo cooties được thực sự truyền nhiễm Và bên cạnh đó, tôi không muốn trêu chọc.."
"Trường hợp đã làm mà huyền thoại đến từ đâu?" cô hỏi với một nụ cười, làm mịn ngón tay cái của mình trên bức ảnh. "Từ phiên bản của riêng bạn của" Boys 'tiếng Việt'? "
Một tạm dừng. "Ran, bạn có nhớ lần khi tôi đổ nước ép anh đào trên tất cả các trang phục mới của mẹ tôi mua cho bạn trong thời gian Giáng sinh?"
Sự thay đổi đột ngột của đối tượng đã ném theo dõi cô hoàn toàn tắt. "Ừ Chúng tôi đã. Tám tuổi trở lại sau đó." Sau đó, mắt cô ấy đột nhiên thu hẹp, mặc dù cô biết ông không thể nhìn thấy cô ấy. "Tại sao?" bà hỏi nghi ngờ.
"À," ông nói khá ngượng ngùng. "Tôi có một lời thú nhận để làm ... Tôi đã làm điều đó vào mục đích."
"Bạn có những gì?" cô yelped.
"Vâng, tôi muốn xem chiếc váy trắng của bạn biến thành màu đỏ, nên ..."
Và từ đó câu trên, Ran và Shinichi đã nói chuyện và trò chuyện về tuổi thơ của mình cho đến khi Eri và Kogoro xuất hiện để mở trình bày của họ. Ran, thất vọng, cô đã phải kết thúc cuộc trò chuyện, giá thầu Shinichi lời tạm biệt nhẹ nhàng.
"Phải đi, Shinichi," Ran cho biết, kỳ lạ hạnh phúc. "Chúng tôi sẽ mở quà của chúng tôi bạn?."
"Sự giống nhau," ông trả lời. "Đoán tôi tốt hơn treo lên."
"Yeah ..." Ran đã được về để kết thúc cuộc gọi khi nghe Shinichi gọi lại cô. "Vâng?"
"Giáng Sinh vui vẻ, Ran."
"Merry Christmas, quá, Shinichi," Ran trả lời với một nụ cười. "Tôi sẽ chờ đợi cho bạn."
Ồ, tôi không muốn rất nhiều cho Giáng sinh Đây là tất cả tôi yêu cầu Tôi chỉ muốn nhìn thấy em bé của tôi Đứng ngay bên ngoài cửa nhà tôi Ồ, tôi chỉ muốn anh ta cho riêng tôi Hơn bao giờ có thể biết Làm cho ước mơ của tôi thành hiện thực Baby tất cả tôi muốn cho Giáng sinh Bạn
Mặc dù Shinichi là không chính xác ở bên cô khi cô tổ chức kỷ niệm Giáng sinh, cô vẫn cảm thấy sự hiện diện của mình. Và cô biết anh sẽ không bao giờ rời xa cô. Có lẽ Giáng sinh này sẽ không xấu như vậy sau khi tất cả ...
Tất cả tôi muốn cho Giáng sinh là các bạn trẻ Tất cả tôi muốn cho Giáng sinh là các bạn trẻ.
AN: Tôi có một lời thú nhận để làm: Tôi không chính xác hài lòng với kết thúc, mặc dù tôi thực sự hy vọng bạn thích nó. Bên cạnh đó, phần đầu là ổn, phải không? nn này Shinichi / Ran fic thực sự là một phần của dự án "Giáng sinh đôi" của tôi. Ngoài ra còn có một Heiji / Kazuha fic và một fic Yuusaku / Yukiko, bởi vì tôi thực sự thích những cặp trong loạt bài này.
Oh, cũng được, vì đây là một fic kỳ nghỉ và Giáng sinh là một thời gian chia sẻ và cho ... vui lòng xem lại! Hahaha! Chỉ đùa thôi! Không có áp lực ở đó! nn
Merry Christmas đến tất cả!
Peace out! có 1 vài chỗ e và bạn KidAoko ko dịch dc thông cảm hay thì thanks tụi e nhé!(hầu hết là bạn ây)
7/12/2010, 8:39 pm
Ranlove
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 384
» Xèng 0.0 : 3015
» Uy Danh : 32
» Ngày "Oa oa" : 2000-10-22
» Ngày gia nhập : 2010-09-05
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: (fic dich)Merry Chrismas!
đâu là bản Anh: What I Want for Christmas
The Mouri Detective Agency held an air of festivity, making anyone who enters it smile. Ran and her mother, who got back together with her father last month, really and truly outdid themselves, decorating the agency in gold, green, red and white. The towering Christmas tree that they convinced Kogoro to have was adorned beautifully by lights and other ornaments, a glittering star placed upon the top of it. It should have brought a smile to anyone's face when they came across it, but it didn't even put a grin on Ran's mouth after they had finished decking the tree with numerous embellishments.
"Why the long face, honey?" Eri asked frowningly, glancing at Ran's direction.
"Nothing's wrong," Ran answered distantly. "Why do you ask, Mom?"
"Why? Because you've been staring at the wall for the last hour or so," her mother replied, her tone accusing. She sat beside Ran on the couch, and touched her daughter's hair. "Care to tell me why you looked like a person who lost her winning lottery ticket?"
"Mom…" Ran faced her mother, tears welling up in her eyes. She couldn't bottle things up for much longer. The pain of missing him, especially on Christmas Eve was too excruciating to be kept to herself. A sob escaped from her. "I just… miss him!"
Eri wrapped her arms around her daughter's shoulders, sobs racking her chest, making it hard for her to breathe. Eri suspected the reason was related to Shinichi, but she didn't know Ran…
"Honey, don't cry," Eri murmured, stroking Ran's brown hair in rhythmic strokes. "He'll be back. He'll be—"
"Will he?" Ran said brokenly, sniffling. Her cheek was pressed against her mother's jeans, rivulets of tears running down her face. "I wonder sometimes, Mom. Sometimes I wonder—"
I don't want a lot for Christmas There's just one thing I need I don't care about presents Underneath the Christmas tree I just want you for my own More than you could ever know Make my wish come true All I want for Christmas is you.
"Ran-neechan?"
Startled, Ran broke away from her mother and came face-to-face with Conan. "Conan!" Ran greeted him brightly, wiping away the traces of tears from her face. "You all set to go to your parents'? You must be excited to see them again."
"I am," the little boy answered, a frown appearing on his face as he observed the scene before him. Dressed in the jacket Ran had bought him yesterday as an early Christmas present, he approached her big "sister" on the couch and said, "Why are you crying, Ran-neechan? Something the matter?" Nothing could escape from his sharp eye.
"I'm not crying," Ran said with a smile. "There's something in my eye, that's all." It was a very lame excuse, and she knew it. Ran hoped Conan would buy it, but that is very doubtful. She inspected him in his jacket, and she did a very good imitation of a wolf whistle, making him giggle. "You look good, kiddo. You ready?"
"Yup," Conan chirped, the idea that he was brushed off was preserved in his mind. He nudged his backpack with his foot on the floor. "Ready as I'll ever be."
"Then let's go!" Ran leaped of the sofa, leaving Eri shaking her head. "I'll be okay, Mom," Ran assured her mother.
"Ran—"
"Don't." Ran kissed her mother's cheek, smiling for her benefit. "Please. I'll be fine. Honestly," she added, sensing her mother was about to protest. "We'll talk later after I take Conan to Dr. Agasa's, Mom," she promised softly. "Okay?"
Eri sighed. "Bundle up. It's cold outside."
O
Snow crunched underneath the hard soles of their boots, as Ran and Conan traveled towards Dr. Agasa's home. Ran was holding Conan's mitten-clad hand as they walk, her other back holding a suitcase. Inside the seven-year-old body, Shinichi Kudo kept pondering on the scene he had witnessed earlier. Ran was crying earlier, but she didn't have the reason to cry on Christmas. What the heck is the problem? Or maybe…
"Ran-neechan?"
"Hmm?" Ran glanced down at the child. "Yes?"
"Why were you crying?"
"I wasn't—"
"You don't hide things from me before, Ran-neechan," Conan told her, a frown settling firmly on his features. "You told me everything, even your secrets. How come you'd like to start now, huh? I just don't get it."
"You're still too young—" Ran had tried to say, but Conan interrupted her.
"But I was never too young to know about your feelings to Shinichi-niichan," Conan pointed out. Inside, Shinichi was getting frustrated. He knew about he feelings towards Ran, but she never knew. Never knew what he feels towards her. "Ran-neechan, I need to know what's bothering you. Please. I can't enjoy my Christmas if I went home knowing you're not happy."
Ran's heart melted. The child was like a gift to her from the day that Shinichi disappeared. He was the one who took care of her during his absence, comforting her and telling her that Shinichi will come back. Conan was the one who kept away other men who would like to claim her. But she knew Conan knew that her heart belongs to someone else. She bared her feelings and soul about Shinichi to Conan, and her problem is about Shinichi…
"Okay, you win," Ran said in mock-surrender. They sat on a bench as snow continuously fell slowly around them. Conan's feet dangled back and forth as he waited for Ran to speak. "It's about Shinichi," she muttered.
Aha, Shinichi thought. I knew it! "What about Shinichi-niichan?" he asked innocently. "He called yesterday, right?"
"Yes, but I—" Ran took a deep breath. "I miss him, Conan-kun." She faced him, and Shinichi was surprised to see tears balancing on her dainty eyelashes. "I miss Shinichi. I know I should be glad that he called yesterday, but I really want to see him. To touch him and know that he is really okay. Remember, he kept telling me that he is doing a case that is really hard?" she asked. He nodded silently. "Well, he is a great detective. One of the greatest, I should say. But if this case is dangerous, he could hurt himself. I'm so worried."
"Ran-neechan—"
"And it's Christmas!" Ran blurted out, fighting the tears that were threatening to spill. "He hasn't even called to greet me or something. And you know what, Conan?"
"Yes?"
"Shinichi and I always exchange our presents privately under the Christmas tree when we were little, and I always cherish those times. I never missed a Christmas without giving a gift to Shinichi, and it hurts so much that we have to break the tradition this year." A tear fell quietly on Ran's gloved hand, the piece of cloth darkening to a deep red.
I don't want a lot for Christmas There is just one thing I need I don't care about presents underneath the Christmas tree I don't need to hang my stocking There upon the fireplace Santa Claus won't make me happy With a toy on Christmas day I just want you for my own More than you could ever know Make my wish come true All I want for Christmas is you You baby
Shinichi's heart was breaking. He knew for a fact that Ran terribly misses him, but what could he do? He was stuck in his seven-year-old body and hasn't got a way to return to his normal body. He couldn't tell Ran the real situation; that is putting her life in danger. But what could he do? He, a great detective, who can solve riddles and problems without exerting much effort, is stuck in a world he never knew he would be in. And he couldn't do a damn thing.
Unless…
Conan shifted closer to Ran's shaking body, her chest heaving. He placed his two arms around Ran's shoulders. "Ran-neechan," he murmured soothingly. "Don't cry. Sshh. Everything'll be alright. Sshh."
"I can't help it, Conan," Ran cried, tears melting in Conan's scarf. She gripped and hugged his little body tightly, and he never let go of her. Not one minute.
"You know, Ran-neechan," Conan said, stroking her hair. "I'm sure Shinichi-niichan didn't forget your tradition. I'm sure he'd find a way to get through you. He likes you."
Ran sniffed and lifted her head, hope glistening a bit in her eyes. "You think so?" she whispered.
"I know so," Conan said confidently. "I'm sure he'll find a way. Trust me on this, Ran-neechan. Shinichi-niichan will find a way."
Ran released Conan, her face red from crying. But a smile was lighting up her face, which was a good sign as far as Shinichi was concerned. "You're right, Conan-kun. I guess I look like a baby, bawling and crying like that," Ran attempted to joke.
Conan was serious. "No, not really," he said after a moment, wiping the traces of tears from her face.
"You know, Conan-kun, you seem like you really know Shinichi," Ran observed as she lifted the suitcase again and stood up. "Why is that?"
Conan permitted himself to smile. They were walking again. "I guess we just have the same soul, Ran," he told her, forgetting the customary 'neechan'. "And I guess we are one like two souls of a whole," he said, glancing up at her. "Shinichi and I are like one person in a way. Different, but still the same."
"How so?"
"You'll understand someday, Ran-neechan," Conan said seriously, solemnly. "Someday."
O
Shinichi stared blankly at the snow falling, his mind deep in thought.
"What's the matter, Shinichi?" Dr. Agasa asked, setting a mug in front of Shinichi. Ran had already dropped "Conan" at Dr. Agasa's house, saying that she'll be back next week. Hugging him for a final goodbye, she planted a very sweet kiss on his cheek, resulting a very red detective. Dr. Agasa chuckled delightedly, while Shinichi shot dagger looks to the elderly man. "Aren't you satisfied with the smooch Ran gave you, huh?" he teased.
"Professor," Shinichi said evenly, reaching for the mug. "If you mention what happened to my mother or to anyone else for that matter, I'll—"
"You'll what, Shin-chan?" As if on cue, Yukiko entered the living room, her suitcase behind her.
"Mom?" Shinichi's eyes bugged out, nearly rolling out onto the floor. "What are you doing here? Aren't suppose to be in America with Dad?"
"Well, my little Shin-chan, I haven't got any projects that needs to be filmed during Christmas, so I planned to visit you in Japan," Yukiko explained, a grin spreading on her pretty face. "And you're still so cute as ever! Come here to mommy!"
Shinichi tried to scramble from the couch, but Yukiko, who was stronger and much taller, immediately enveloped her son in a very tight embrace. "Oooh! You're so cute!" Yukiko exclaimed, pressing a kiss to his cheek. "When I'm with the little Shin-chan, I just have to remember all those times I changed your diapers, your first fieldtrip, your first crush—"
"Mom!" Shinichi gasped, trying to wench himself from his mother.
"Yukiko, have mercy on the boy." Yuusaku entered the room and shook hands with Dr. Agasa, before turning to his wife and son nearly wrestling on the couch. "He has enough on being treated like a baby from Ran in the first place."
"Yukiko? Definitely," Dr. Agasa roared in laughter, as Shinichi made another attempt to get away from his mother's grip. "Ran? I doubt it. Seems Shinichi had enjoyed a small dose of affection from Ran just moments before you arrived," Dr. Agasa told Yuusaku, a grin lighting up their faces, as they glanced teasingly back to Shinichi.
"Why? What happened?" Yukiko asked interestedly. She held Shinichi's small form firmly on her lap, looking up at Dr. Agasa. "Did Shin-chan took another bath with Ran-chan? I'm sure if she had known, she would have karate chopped you, Shin-chan," she said, smiling at her son.
"Let me go, Mom!" Shinichi complained, blushing madly. "This is totally unfair! And don't you dare tell them, Dr. Agasa! I'll kick you into—Mmph!" Yukiko's hand clamped down on her son's mouth, preventing him from talking.
"Ran-chan just kissed Shinichi on the cheek when she left," Dr. Agasa reported, ignoring the wriggling boy on Yukiko's lap. "It was really sweet. You should've seen it."
After that, Shinichi was subjected to a very torturous teasing from his mother and father, the depressing scene from earlier being temporarily erased from his mind.
O
Yukiko glanced up at the clock and noticed it was already eleven o'clock; only an hour left till Christmas. She was about to call Shinichi in the living room to join her for a cup of hot chocolate, when she noticed he was holding his photo album in one hand. She peered quietly over his shoulders, and saw that he was looking at a photograph of Ran and him. Her heart immediately went soft, and she said, "Shin-chan, everything will be back the way they are."
Shinichi didn't even flinch, his eyes never leaving the photo. "Really? Sometimes I wonder, Mom. Sometimes, I really wonder…" Then he felt himself shot up from the couch, landing on the floor with a thud, realizing that his mother had just pushed him. The album fell with him, and Yukiko was standing with her hands on her hips. "What was that for?" Shinichi demanded, rubbing his back with a small palm.
"Shinichi Kudo," she began sternly, looking down at her son. "I can't believe your talking this way! Honestly! The Shinichi I know never gives up and mopes around moaning like a baby!"
Shinichi allowed himself to smile, even if he was feeling a bit lousy. "Maybe you're right…"
"I am right," Yukiko stated resolutely. Her tone softened a bit as she said, "Shinichi, I know both of you and Ran-chan are hurting right now, and I can't do anything about that. But there's one thing I'm sure about."
"What's that?"
"That you would never allow Ran be unhappy while you're gone. That you'd do anything just to see her smile. And even if things are so complicated right now, I know you'll find a way to make things right." Yukiko loosened her hold on Conan's little body and sat on the couch. "I know you, Shin-chan. I also know Ran-chan's not happy. What will you do?"
I won't ask for much this Christmas I won't even wish for snow I'm just gonna keep on waiting Underneath the mistletoe I won't make a list and send it To the North Pole for Saint Nick I won't even stay awake to Hear those magic reindeer click 'Cause I just want you here tonight Holding on to me so tight What more can I do Baby all I want for Christmas is you
Shinichi smiled and looked up at his mother. The he planted a very swift kiss on her cheek, grabbed his scarf and coat and ran outside the door. Only after a second, he entered again and grabbed the album on the floor and went back outside like a whirlwind Yukiko blinked for a second and muttered, "Honestly. Teenagers in love."
O
Ran slid the tray full of freshly baked cookies from the oven, its scent filling the kitchen. It was already a quarter to twelve, and soon they'll be greeting each other a Merry Christmas. Her first Christmas without him. No, she wasn't even going there. She had promised to herself that she'd be happy this season. For her mother and father's sake. And for hers, too.
She deserves to be happy this Christmas.
Just as Conan said.
"Damn you, Shinichi," Ran muttered under her breath. She wiped her hands on the towel hanging from the handle of the oven, and raced to the tree in time for the opening of presents. She was surprised to see a neatly wrapped gift beneath the decorated tree, a big, fat card taped to its side with her name written on it. Ran, it said.
She had a feeling, a feeling that it was from him.
But where did it come from?
She looked around the glowing living room, but there were no evidence that supported the fact that he entered or left the agency.
All the lights are shining So brightly everywhere And the sound of children's Laughter fills the air And everyone is singing I hear those sleigh bells ringing Santa won't you bring me the one I really need Won't you please bring my baby to me
Ran reached for the gaily-wrapped present, fingering the shiny wrapping paper he used. She quickly tore the wrapper into shreds, even if it still wasn't midnight yet, excitement rushing through her whole body. Inside the box were a cell phone and a frame. A smile made its way towards her lips, tears balancing on her eyelashes. It was the photograph during one of their private present-opening sessions under the tree, which was probably taken by Yukiko.
In the picture was a beaming Ran, hugging a crimson Shinichi, who was holding her gift from her: a red scarf. After all, red is their favorite color. Ran chuckled as she spotted the resembling color between the scarf and Shinichi's face. Ran gave another chuckle, and flipped the photo. A note was written in his familiar handwriting, and her stomach clenched.
Dear Ran,
I know it's been long since we last saw each other, and I'm really sorry about that. And even if we aren't together this Christmas, I want you to know that I'll always be by your side. No matter what happens, I'll be right here with you. Love you.
Shinichi
Then at that moment, the cell phone rang. Ran felt her heart stop and slowly pick up the phone.
"Hello?"
"Hey, Ran!" Shinichi greeted happily from the other side of the line. "You having a laugh or two over my gift?"
"A bit," Ran said with a giggle. "I can see the uncanny color resemblance of the scarf and your face. You looked absolutely horrified."
"Can you even blame me?" he whined. "At that time, I still believe girls carry cooties that are really contagious. And besides, I didn't want to get teased."
"Where did that myth come from?" she asked with a smile, smoothing her thumb over the photograph. "From your own version of 'Boys' Encyclopedia'?"
A pause. "Ran, do you remember the time when I spilled cherry juice all over the new dress my Mom bought for you during Christmas?"
The sudden change of subject threw her totally off track. "Yeah. We were eight-years-old back then." Then her eyes narrowed suddenly, even though she knew he couldn't see her. "Why?" she asked suspiciously.
"Well," he said rather sheepishly. "I have a confession to make… I did that on purpose."
"You what?" she yelped.
"Well, I wanted to watch your white dress turn into red, so…"
And from that sentence on, Ran and Shinichi talked and converse about their childhood until Eri and Kogoro appeared to open their presents. Ran, disappointed she had to end the conversation, bid Shinichi goodbye softly.
"Gotta go, Shinichi," Ran said, strangely happy. "We're going to open our presents. You?"
"The same," he answered. "Guess I better hang up."
"Yeah…" Ran was about to end the call when he heard Shinichi call her back. "Yes?"
"Merry Christmas, Ran."
"Merry Christmas, too, Shinichi," Ran replied with a smile. "I'll be waiting for you."
Oh, I don't want a lot for Christmas This is all I'm asking for I just want to see my baby Standing right outside my door Oh I just want him for my own More than you could ever know Make my wish come true Baby all I want for Christmas is You
Even though Shinichi wasn't exactly at her side when she celebrated Christmas, she still felt his presence. And she knew he would never leave her side. Maybe this Christmas won't be so bad after all…
All I want for Christmas is you baby All I want for Christmas is you baby.
AN: I have a confession to make: I'm not exactly satisfied with the ending, though I really hope you enjoyed it. Besides, the beginning part was okay, right? nn This Shinichi/Ran fic is actually part of my "Christmas Couple" project. There are also a Heiji/Kazuha fic and a Yuusaku/Yukiko fic, because I really like those pairings in this series.
Oh, also, because this is a holiday fic and Christmas is a time of sharing and giving… please review! Hahaha! Just kidding! No pressure there! nn
Merry Christmas to all!
Peace out!
7/12/2010, 8:41 pm
Khách vi
Guest
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: (fic dich)Merry Chrismas!
Great !
7/12/2010, 8:48 pm
Ranlove
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 384
» Xèng 0.0 : 3015
» Uy Danh : 32
» Ngày "Oa oa" : 2000-10-22
» Ngày gia nhập : 2010-09-05
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: (fic dich)Merry Chrismas!
1 fic chế cũng là TA đã dịch bởi bạn KidAoko và nhờ e post hộ(e có giúp 1 chút) Một Kudo Shinichi Giáng sinh đặc biệt
Những âm thanh của cạo nhập Kudo Shinichi (AKA Conan Edogawa) khi ông vẫn tiếp tục xúc tuyết ra khỏi đường lái xe về nhà riêng của mình. Mouri Ran, người bạn thời thơ ấu, đã đưa ông qua để giúp đỡ. Kudo đã được rõ ràng về nhà trong 48 giờ cho các ngày lễ Giáng sinh. Giáo sư Agasa đã thực hiện các thỏa thuận tuần trước với sự hỗ trợ của Ai Haibara. Conan chỉ đưa ra cái nhìn bình thường hoài nghi khi ông dự tính thực tế là ông đã chuẩn bị trở về nhà riêng của mình.
"Xin chào, Cơ quan thám tử Mouri."
"Xin chào, Ran Đó là tôi, Kudo Shinichi.."
"... Shinichi! Bạn thế nào? Chờ đợi, thế nào là trường hợp xảy ra? Các bạn sẽ được trở về sớm?"
"Đó là điều, Ran ... những trường hợp đang chứng minh có nhiều khó khăn hơn tôi dự đoán ... nên ..."
Giọng của Ran bật chà đạp một chút, nhưng chỉ cần chú ý, "Ồ, tôi thấy Hy vọng rằng,. Trường hợp đó, kết thúc sớm. Sau đó, bạn sẽ có thể trở về nhà."
"Đó là điều Ran tôi! Sẽ được trở về nhà cho Giáng sinh trong một vài tuần!"
Lần này, giọng của Ran trở lên và kích thích, "Bạn có thực sự!"
"Phải, tôi sẽ trở lại cho một vài ngày tôi đã được. Hy vọng có thể tận hưởng Giáng sinh với bạn."
"Chắc chắn điều Shinichi tôi sẽ đi qua và chuẩn bị địa điểm của bạn ngay bây giờ. Tôi sẽ đi tìm Conan, và yêu cầu giúp đỡ của ông.!"
Như vậy, cuộc trò chuyện kết thúc. Conan đã được giúp đỡ cho một vài ngày để chuẩn bị các. Shinichi đã được yêu cầu bay trong chiều nay. Cha mẹ của Conan (tức là Kudo Yusaku và Yukiko Kudo) đã được yêu cầu chi tiêu Giáng sinh với Conan, vì vậy anh ấy sẽ để lại về cùng một thời gian Kudo Shinichi đã đến in
"Conan-kun, mà nên là đủ. Tôi thực sự đánh giá cao sự giúp đỡ của bạn Xin cho Giáo sư Agasa mà tôi thực sự đánh giá cao những gì ông ấy đang làm cho bạn và Shinichi.." Ran đang đứng ngay bên ngoài nhà trong một Jacket màu xanh, đeo găng tay màu trắng và khăn quàng cổ, một chiếc áo đen và quần jean xanh. Conan gật đầu nhưng không nói gì cả. Ran là quá đẹp. Ông đỏ mặt như thế nào cô ấy trông đẹp.
Volkswagen màu vàng của Agasa đến xung quanh góc và các giáo sư honked còi, "Hoy, Conan-kun, đó là thời gian để đầu ra!" Conan quay sang đi bộ ra ngoài khi Ran ôm chầm lấy các thanh niên khó khăn, "Tôi sẽ nhớ anh Conan-kun Say hi với cha mẹ của bạn cho tôi!." Conan quay đầu, gật đầu, và nói, "Nhìn bạn trong một vài ngày, Ran-neechan!"
Ran xem giáo sư đã lái xe đi trong chiếc xe của mình. Cô thở dài như một giọt nước mắt lăn dài trên má cô. Sau đó, cô đã choáng váng khi cô nhận ra rằng Shinichi đã được trả lại cho một vài ngày.
Trong chiếc xe màu vàng, Agasa giao Shinichi thuốc giải độc tạm thời để apotoxin này. Đó là một dòng thuốc giải độc mới có được một bước đột phá một vài tuần trước đây. Hai tiến hành âm thầm đến sân bay. Shinichi nói: "Tôi không thể chờ đợi để nhìn thấy khuôn mặt của Ran khi tôi bước ra khỏi xe. Xin lỗi giáo sư mà chúng ta phải đầu tất cả các cách đến sân bay chỉ cho việc này." Agasa nhìn qua và mỉm cười, "Đừng lo lắng về nó Trong thực tế, tôi phải đi qua đó để lấy một vài người bạn từ sân bay nào.." Shinichi nuốt thuốc. Ông đột nhiên nắm lấy dạ dày của mình. Nó cảm thấy như tất cả các xương trong cơ thể của ông đã tan chảy cùng một lúc. Agasa lái xe vào một bãi đậu xe trong khi việc chuyển đổi diễn ra.
Khoảng 30 phút sau, Shinichi và Agasa đã được chờ đợi cho bạn bè của mình để hiển thị. Shinichi đã chán, "Giáo sư, khi chính xác là máy bay của họ nhận được ở?" Agasa mỉm cười và nói, "Họ phải ở trong một vài phút."
Một mười phút trôi qua. Shinichi sử dụng kỹ năng khấu trừ của mình để tìm ra chính xác lý do tại sao chiếc máy bay đã được dùng quá lâu để có được vào sân bay. Cuối cùng, các máy bay đến trạm. Các đoạn đường thoát đã được mở rộng để thoát khỏi máy bay. Những hành khách từ từ bước xuống máy bay. Shinichi nhìn ra ngoài của thiết bị đầu cuối, quan sát những người đã được dỡ hành lý. Agasa của giọng nói đã phá vỡ thông qua các din của tiếng nói, "Shinichi, hơn ở đây." Người đàn ông trẻ quay ... và đứng đó hoàn toàn bị sốc. Cha mẹ của Shinichi đứng, vẫy tay chào con trai của họ.
"M-mẹ cha?? Bạn là gì hai làm gì ở đây?" Mẹ ông, Kudo Yukiko vẫy tay ông và nói, "Shin-Chan Đó là tốt để xem bạn.! Bạn nhìn ngạc nhiên khi thấy chúng tôi. Có thể chúng ta không dành Giáng sinh với trẻ em chỉ của chúng tôi." Shinichi nói, "Vâng, Nó vẫn còn tốt để xem hai bạn." Yusaku mỉm cười và nói: "Hình như bạn đã nhận được mình vào rắc rối một lần nữa," khi đề cập đến hàng loạt mới nhất của mình trong trường hợp giết người. Shinichi quay đi và lẩm bẩm, "Nó không phải là lỗi của tôi mà chỉ xảy ra xung quanh tôi."
Ayumi, Genta, Mitsuhiko, và Ai được đứng xung quanh ở phía trước của Cơ quan Thám Mouri. Họ muốn nhìn thấy Conan trước khi anh ta đi. Ai luôn nói với họ rằng đó là không thể, rằng ông đã để lại sáng nay. Ayumi nhìn thất vọng. Sau đó em ngước nhìn lên và nói: "Ai, chúng ta hãy đi lên Có lẽ chúng ta có thể vui Ran lên kể từ khi Conan đã ra đi.."
Cô kéo Ai lên cầu thang và phải để cửa. Một giọng nói vẫn la hét, "Yoko-chan," khi họ tiếp cận. Ayumi gõ mạnh vào cánh cửa. Một vài giây sau, nó gập lại và một giọng nói lớn tiếng giận dữ nói: "Cơ quan Thám được đóng cho Giáng sinh Bây giờ đi! ... Oh, đó là bạn trẻ." Kogoro Mouri đã có một cái nhìn giận dữ trên mặt. Ayumi đã thuyết phục các thám tử cũ để cho phép họ để chờ đợi cho Ran.
Ở những nơi khác, Ran đã được hoàn thiện lên. Cô sẽ đi bộ qua cơ quan thám tử khi điện thoại của cô reo. Đó là Kazuha ở đầu bên kia, "Merry Christmas Ran-chan!"
"Merry Christmas Kazuha-chan gì thế?!"
"Tôi chỉ gọi để chào Bạn biết rằng tất cả chúng ta phải duy trì kết nối trong những thời kỳ nghỉ. Hey. ... Hattori ... cho đi của các ..."
Hattori Heiji giọng đã qua, "Xin chào, Ran có thể bạn đặt brat trên điện thoại? Tôi có một cái gì đó tôi cần phải nói chuyện với ông về.."
Ran nghĩ, hai đã chắc chắn trở thành người bạn thân thiết kể từ lần đầu tiên họ gặp nhau. Cô nói, "Xin lỗi Hattori, nhưng Conan-kun đã để lại cho một vài ngày để thăm cha mẹ của mình."
"Ồ ... à, lần sau bạn nhìn thấy anh ta, nói cho anh ta Merry Christmas."
"Tôi sẽ."
"Được rồi, xem ya."
Ran đã bắt đầu đi bộ trở lại cho cơ quan thám tử, vô cùng vui mừng về việc trở lại của Shinichi.
Ran đã có mặt tại cơ quan thám tử trước khi Shinichi đến đó. Đó là vào cuối buổi chiều. Ánh sáng đã được hoạt động. Cô đánh giá cao những người trẻ sẵn sàng để an ủi khi cô Conan đã ra đi. Genta, Mitsuhiko và Ayumi tất cả trở về nhà của họ để chi tiêu Giáng sinh với gia đình của họ. Người duy nhất vẫn là Ái, bởi vì cô kỹ thuật không có bất kỳ gia đình. Cô đã được thông qua bởi Agasa. Tuy nhiên, Ran đã có thể không có thái độ cô độc từ Ai. Cô được mời ở lại tại cơ quan thám tử cho Giáng sinh của họ. Đó là vào cuối khi Agasa của chiếc xe kéo lên.
Ran đi ra cửa và mở nó ra. Cô nhìn ra ngoài dự kiến. Tuyết bắt đầu rơi xuống như là Kudo Shinichi đi lên cửa cùng với cha mẹ và giáo sư người tốt. Cô chạy đến Shinichi và ôm nó cứng. Shinichi trở lại những cái ôm. Ran bắt đầu khóc và nói, "Bạn tôi đã đi rất lâu, và tôi đã bỏ lỡ bạn rất nhiều!" Shinichi nhắm mắt lại và nói: "Có, nhưng tôi ở đây bây giờ. Nào, chúng ta hãy đi bên trong."
Kogoro Mouri nhìn vào thái độ khinh thị tại Shinichi. Anh cười cay đắng, khi điện thoại bắt đầu đổ chuông. Ông nói, "Vâng, đây là thám tử Mouri Cơ quan Chúng tôi đang đóng cửa trong dịp Giáng sinh, vì vậy ...."
"Xin chào thân mến."
Kogoro nhìn ngạc nhiên và nói: "Eri ... là bạn? Ran đã thiết lập điều này?"
"Không, tôi quyết định tôi sẽ gọi cho bạn và nói rằng món quà Giáng sinh của tôi là trên đường về ngay bây giờ. Tôi thực sự đánh giá cao hiện tại bạn đã cho tôi."
Kogoro của má đốt khi ông trả lời: "Uh ... yeah Nghe,. Eri, nếu bạn ... muốn ... bạn có thể đi qua và ... Chúng tôi thực sự sẽ được hưởng ... sự hiện diện của bạn."
Tiếng nói im lặng một lúc ... sau đó nó nói, "Tôi ... đoán tôi có thể rồi.. Tôi sẽ có vào sáng ngày mai. Chỉ cần không xem bất cứ chương trình Yoko."
Chiếc điện thoại treo lên. Kogoro lộ vẻ bàng hoàng và ông gần như bắt đầu la hét ở điện thoại. Và sau đó, anh nhận ra mình đang ở trong sự hiện diện của Kudos, con gái của mình, Ai, và giáo sư.
Tối hôm đó, họ đã hát bài hát mừng Giáng sinh và Shinichi mô tả chi tiết của trường hợp không tồn tại của mình bên ngoài khu vực Tokyo. Cha mẹ của Shinichi đã nói chuyện dài vào đêm về chuyến đi của họ trên khắp thế giới và thám tử trường hợp mới nhất Yusaku được văn bản.
Ran và Shinichi bước tới cửa sổ và xem tuyết rơi. Shinichi bắt đầu, "Cảm ơn vì đã cho chúng tôi qua cho Giáng sinh, Ran." Ran lắc đầu và nói, "Không, cảm ơn cho đi qua."
Shinichi lấy ra một hộp từ túi của mình. Điều này hiện nay ông đã tìm kiếm trong một cửa hàng ở Osaka lần cuối cùng ông đã có. Ông nói, "Tôi thấy điều này khi tôi đã được ở Osaka trường hợp này tôi phải mất nhiều nơi,. Và nó đã có ... vì vậy tôi nghĩ ..." Ran mở hộp. Bên trong, có một chuỗi vòng cổ vàng nhỏ kết nối với một cây thánh giá bạc ít.
Ran nói: "Shinichi ... này là đẹp Cảm ơn.." Cô lấy ra một gói bọc. Shinichi mở ra và thấy nó là cuốn tiểu thuyết trinh thám mới nhất trong một loạt các ông đã được đọc. Anh ôm cô ấy và nói, "Cảm ơn Ran. Tôi ... tôi yêu những món quà."
Ngày hôm sau, Ran, Shinichi, và gia đình họ dành uống ngày Eggnog, mở quà, và thương yêu những lần họ có với nhau. Họ biết, thời gian họ sẽ chỉ kéo dài quá lâu, chỉ có 48 giờ cho đến khi Shinichi đã phải đi. Vì vậy, họ chọn cách trân trọng thời gian đó họ có.
7/12/2010, 8:52 pm
Angel_of_Darkness
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 443
» Xèng 0.0 : 2659
» Uy Danh : 12
» Ngày "Oa oa" : 1999-02-22
» Ngày gia nhập : 2010-10-07
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: (fic dich)Merry Chrismas!
Pok tem! Nhưng đọc cái nì mink hk hỉu j Ran ah! Phần TV là u copy bản dịch google phải ko? Google là bám theo bản TA nên ng ta hk xào nấu j lại, nghe kinh lắm. Bài còn lại thì ok, hay lém!
7/12/2010, 8:57 pm
Khách vi
Guest
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: (fic dich)Merry Chrismas!
hay quá!Giựt tem cướp lun phong bì...thanks Ranlove
7/12/2010, 9:00 pm
Khách vi
Guest
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: (fic dich)Merry Chrismas!
Angel_of_Darkness wrote:
Pok tem! Nhưng đọc cái nì mink hk hỉu j Ran ah! Phần TV là u copy bản dịch google phải ko? Google là bám theo bản TA nên ng ta hk xào nấu j lại, nghe kinh lắm. Bài còn lại thì ok, hay lém!
fic này của mình có j nói mik` chứ bạn ấy chỉ giúp thôi!Đúng là có phần mik`cop trên Gôgle vì vốn TA của minh` ko tốt lém..Dù sao cug thanks vì đã góp ý!
7/12/2010, 9:23 pm
chErrybl0ss0m
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 120
» Xèng 0.0 : 951
» Uy Danh : 5
» Ngày "Oa oa" : 1997-09-06
» Ngày gia nhập : 2010-09-06
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: (fic dich)Merry Chrismas!
KidAoko và Ranlove lần sau chịu khó tự dịch nhé. chứ google dịch thì chịu luôn, có giời mới hiểu. dù sao thì cũng ủng hộ 2 em nhé. cố lên^^. Bản dịch sau thì chị thấy hơi khó hiểu, có đôi phần hơi gượng gạo. nếu có thời gian thì sửa lại đi nhé. Khi dịch thì có những chỗ phải thay đổi ý nghĩa câu 1 chút, thì mới dễ hiểu hơn
8/12/2010, 9:21 pm
Ranlove
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 384
» Xèng 0.0 : 3015
» Uy Danh : 32
» Ngày "Oa oa" : 2000-10-22
» Ngày gia nhập : 2010-09-05
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: (fic dich)Merry Chrismas!
thanks chị Cherry nhé!đừng nhầm bạn ấy là người bạn cướp nick Ranlove nhé!xin giới thiệu với chị bạn ấy(KidAoko)tên là Ngọc(bạn ấy bik chị rùi)!