Chương 33: Những giọt nước mắt!Vài phút sau, Kazuha và Hattori mới định thần lại, họ liền chạy ra chỗ 2 người bạn thân của mình đang nằm bất động giữa lòng đường, 2 bên đường là những tiếng xì xào, bàn tán của người dân. Kazuha ôm chặt Ran mà nước mắt cô cứ chảy, Hattori cũng ôm chặt Shinichi và những giọt nước mắt ngắn của ảnh cũng rơi xuống. Chỉ trong 1 vài giây sau người của Kazuha và Hattori đã thấm đẫm máu của Ran và Shinichi. Họ thật sự sợ và chưa bao h họ sợ như lúc này, họ sợ mình sẽ mất đi 2 người bạn mà họ rất quy’.
1h sau tại bệnh viện Tokyo
- Ran! Ran! Thế nào rồi? – bà Kisaki la hoảng lên
- Bác….bác bĩnh tĩnh lại. 2 cậu ấy đang cấp cứu bên trong – Kazuha nắm chặt tay bà Kisaki đễ trấn tĩnh mặc dù tâm trạng cô cũng đang rối bời
- Hattori! Sự việc là như thế nào vậy? Tại sao cả Ran lẫn Shinichi cùng bị tai nạn 1 lúc? - Makoto hỏi nhẹ
- Tớ….tớ ko biết. Đừng hỏi gì tớ trong lúc này – Hattori ôm đầu lắc nguầy nguậy
- Ran……… - Sonoko và Aoko im lặng và cùng cầu nguyện cho 2 người bạn mình
Tiếng khóc, tiếng nấc, tiếng la cùng tiếng cầu nguyện vang lên hỗn loạn phía ngoài phòng cấp cứu………2h sau đèn phòng cấp cứu đã tắt và bác sĩ bước ra ngoài………
- Bác sĩ….con tôi…..con tôi thế nào rồi? – bà Kisaki chạy lại
- Ai là thân nhân của cô Ran và cậu Shinichi?
- Tôi…..tôi là mẹ nó. Con tôi sao rồi?
- Cô Ran thì tình trạng ổn định, chỉ bị thương ngoài da và có 1 chút xây xác nhỏ, nói chung là không nghiêm trọng. Chỉ là do hoảng sợ quá nên ngất xỉu thôi. Còn cậu Shinichi thì….
- Shinichi sao ạ? Cậu ấy có nguy hiểm không? – Hattori la
- Khá nghiêm trọng đấy! Đầu cậu ấy bị chấn thương khá nặng. Chúng tôi đã làm hết sức những gì có thể và nếu trong vòng 48 tiếng cậu ấy ko tỉnh lại tôi e là……….
- Còn Ran thì chừng nào tỉnh lại? – Sonoko
- Có thể tối nay hoặc sáng mai cô ấy sẽ tỉnh lại. Bây h tôi sẽ chuyển cô ấy và cậu Shinichi qua phòng hồi sức
- Vâng, cám ơn bác sĩ…….
Sau khi bác sĩ đi thì mọi người cũng nhẹ nhõm phần nào vì ko còn phải lo cho Ran nữa. Nhưng bù lại thì phần lo cho Shinichi lại tăng gấp nhiều lần, vì hy vọng để cậu ấy vượt qua tình trạng này thì dường như chỉ ở mức 1%...............
Chiều hôm đó tại phòng Ran
- Ran àh. Cậu mau tỉnh lại đi. Mặc dù bác sĩ nói cậu ko có việc gì nữa nhưng tớ rất sợ, tớ rất sợ, cậu mau tỉnh lại đi……….Ran….. – Sonoko nắm chặt tay Ran mà khóc
- Cậu đừng có như vậy. Ran sẽ tỉnh lại mà. – Makoto nhẹ nhàng đặt tay lên vai để an ủi Sonoko
- Tớ rất ân hận và tớ còn sợ hơn cậu gấp mấy lần, cậu có biết ko Sonoko? Nếu lúc đó tớ chạy ra cản Ran lại thì bây h Ran đâu có như thế này! Nhưng tớ sẽ ko khóc nữa vì tớ biết Ran rất kiên cường, nếu Ran biết mình khóc vì cậu ấy thì cậu ấy nhất định sẽ ko vui đâu. Tụi mình rất hiểu Ran mà, đúng ko? – Kazuha nhìn Ran nói nhẹ
Lời nói của Kazuha cũng làm cho Sonoko bình tâm hơn. Họ ngồi đó im lặng đến tối rồi nhẹ nhàng bước ra phòng để giữ im lặng cho Ran
Bên phòng của Shinichi thì im lặng hơn, ko ai nói 1 tiếng nào, họ chỉ đứng nhìn cậu bạn tài năng nằm đó, bất động, ko giống cậu ấy bình thường tí nào……….
Sáng hôm sau. Tại phòng Ran
- Tình trạng con tôi thế nào rồi?
- Rất ổn định!
- Vậy tại sao bác sĩ nói có thể tối hôm qua con tôi sẽ tỉnh lại mà sao cho đến bây h no vẫn ko nhúc nhích?
- Có lẽ cô ấy bị sốc rất lớn nên khó có thể tỉnh lại sớm. Nhưng với cương vị là bác sĩ tôi cam đoan muộn nhất là chiều nay cô ấy sẽ tỉnh lại
- Cám ơn bác sĩ
- Ừhm, thôi mọi người ra ngoài bớt cho thoáng. Mình qua xem Shinichi thế nào rồi – Kazuha
- Ửh, thôi chào cô ạ
- Chào các cháu
Bên phòng Shinichi thì vẫn vậy! Vẫn là 1 sự im lặng bao trùm lấy toàn bộ căn phòng. Nhưng lúc này thì ba mẹ Shinichi cũng đã đứng ở đấy, họ đã đáp sân bay vào tối qua. Nhìn con trai mình nằm yên bất động ở đó làm cho bà Yukiko khóc hết nước mắt nhưng Shinichi thì dường như hoàn toàn ko hay biết và cứ chìm vào giấc ngủ hư vô……
Tối hôm đó, ngoài hành lang
“Anh làm ba kiểu gì kỳ vậy hả? Con mình thì đang nằm ở bệnh viên trong tình trạng hôn mê, còn ba thì đi chu du tứ hải, anh có biết làm ba ko đấy? Thôi, tôi ko nói với anh nữa, anh làm sao thì làm, nó tỉnh mà ko thấy đầy đủ ba mẹ thì nó sẽ buồn lắm. Anh liệu hồn anh đó. Về mau đi! “ – bà Kisaki nói to trong đt
- Ông Mori bận àh? – bà Yukiko lên tiếng
- Ủa, cậu đứng đây từ lúc nào vậy? – bà Kisaki giật mình
- Nãy h rồi. Ran thế nào rồi?
- Vẫn vậy. Bác sĩ nói chiều nay nó sẽ tỉnh mà bây h thì đã tối rồi, tớ đang lo quá, mà ba nó thì đang đi du lịch với mấy ông bạn
- Dù gì thì Ran vẫn còn có cơ hội còn Shinichi nhà tớ thì…………..
- Cậu yên tâm, tớ tin cháu nó sẽ qua khỏi mà.
- Mong là vậy
“Tít…..tít…..tít” tiếng máy báo nhịp tim trong phòng Shinichi vang càng ngày càng lớn làm mọi người cùng bác sĩ chạy ào vào. Vừa ép tim, vừa chỉnh ống oxi, mọi việc cần làm cho 1 ca cấp cứu đều đc bác sĩ thực hiện tại đây. 10’ sau ông bước ra….
- Con tôi, con tôi thế nào rồi? – bà Yukiko nắm tay ông bác sĩ lay mạnh
- Em…..bình tĩnh lại để bác sĩ nói – ông Kudo kéo tay bà Yukiko ra
- Tôi đã cấp cứu cho cậu ấy nhưng tôi rất tiếc. Cậu ấy chỉ có thể cầm cự cho đến sáng mai, tất cả người thân của cậu ấy hãy đến gặp cậu ấy lần cuối
- Trời, Shinichi………. – bà Yukiko ngất xỉu ngay sau đó
- Shinichi………. Tại sao lại thế này…….cũng tại Ran, tại Ran tất cả, nếu không thì bây h Shinichi đâu có như thế này – Hattori la toáng lên
- Hattori! Tớ biết cậu rất đau khổ, bọn tớ cũng vậy. Đâu phải chỉ cậu mấy đi 1 người bạn, tất cả bọn tớ cũng đâu có hơn gì cậu. Nhưng cậu ko thể đỗ hết tội cho Ran đc – Kazuha nạt thẳng vào Hattori
- Ko phải sao? Ko phải tại cô ấy mà Shinichi mới lao ra đỡ chiếc xe đó sao? Tớ nói vậy có gì ko đúng àh?
“ BỐP “. 1 cái tát như trời giáng từ Makoto dành cho Hattori
- Cậu bình tĩnh lại đi! Đừng có nổi điên lên ở đây nữa. Chuyện này ko phải lỗi của ai cả! Chỉ tại ông trời, ông trời quá trớ trêu mà thôi
- Shinichi………………..
Và bây h chỉ có tiếng khóc hòa trộn lẫn vào nhau mà thôi……….
Tại phòng bác sĩ tối hôm ấy
“ Cộc, cộc “
- Ai đấy, vào đi!
----------------------------------------------------------------------------------