Không hẹn mà gặp, Karlie mang đến cho các bạn thêm một món quà nho nhỏ đây ^^
Một fan fic khá thú vị về cặp ShinRan
Tác giả: Rosy (tác giả Phía cuối cầu vồng và Love the way you lie)
Thể loại: Romance (phải nói là romance đặc sệt luôn ạ, mong là không bi chê quá sến)
Rating: K (always!)
Disclaimer:học không thuộc về tớ, họ thuộc về bác G.A và thuộc về cả những ai họ thuộc về ^^
Summary: Khó nói đấy, vì các chi tiết hiện tại và quá khứ đan xen nhau khá phức tạp. Hãy chăm chú theo dõi nhé, bởi bỏ lỡ một dòng thôi cũng làm thay đổi hoàn toàn nội dung câu chuyện
Mong rằng oneshot này sẽ là một li cà phê sữa ấm áp, đủ ấm để làm tan băng trong trái tim bạn những ngày lạnh giá, đủ ngọt để bạn cảm nhận được cái đẹp của tình yêu, và đủ đắng để bạn nhận thấy: nếu bạn không đủ tự tin và dũng cảm, bạn sẽ vuột mất điều quan trọng nhất với mình....
Và sau đây, mời các bạn nhâm nhi li cà phê ấy
*****************************************************
Tokyo, một đêm đầy tuyết trắng
Một cô gái mái tóc dài đen nhánh và đôi mắt với ánh nhìn trong trẻo, trong một bộ váy xinh xắn bước vội xuống cầu thang, khẽ cười khi nghe giọng cằn nhằn của ông ba:
-Hừm, con bé này, cũng bày đặt đi chơi Valentine cơ đấy. Nhớ về sớm nha con, đừng có để tên đó giở trò gì đấy
-Ông làm như là ông cũng trong sáng lắm ấy, Valentine 20 năm trước tên ngốc nào cũng rủ tôi đi chơi hả?_Giọng một người phụ nữ sắc sảo vang lên sắc sảo, nhưng cũng đầy trìu mến_Con gái, đi cẩn thận nghe con. Ngày mai, mẹ và cô Yukiko sẽ rất hứng thú muốn nghe câu chuyện tình yêu của con đấy. Chào con, chơi vui nhá
-ÔI bố mẹ……._Cô gái thốt lên nho nhỏ rồi vội bước đi thẳng
______________________________________________
-Shinichi, cậu chắc chắn là bọn mình trốn ra thế này không sao chứ?_giọng một bé gái ngân lên.
-Ờ....có lẽ. Bố mẹ tớ đi hẹn hò Valentine rồi, chả sao đâu. Hình như bố mẹ cậu cũng thế, nhỉ?_giọng một cậu nhóc thờ ơ hơn, nhưng đầy vẻ tinh quái và láu lỉnh
-Nhưng mà tớ vẫn cứ sợ sợ thế nào ấy_cô nhóc ngập ngừng_Bọn mình tự ý trốn đi như thế này mà...
-Giời ạ, nhiều chuyện quá, chẳng phải cậu nói là muốn xem bố mẹ cậu làm gì trong lần gặp nhau đầu tiên sau 3 năm xa nhau sao? Thế nên tớ mới phải dắt cậu đi thế này_cậu nhóc, (hẳn các bạn cũng đoán ra, chính là Shinichi Kudou) cằn nhằn
-Ưm...mà...tớ chỉ sợ về nhà cô Yukiko với mẹ tớ lại ngồi cả ngày buôn chuyện tớ với cậu....trốn nhà đi vào cái ngày này thôi...._cô bé (tất nhiên, không ai khác ngoài bé Ran, bạn đoán đúng rồi
) nói.
Shinichi nhún vai rụt cổ với điệu bộ : “ôi, các bà mẹ!” và túm chặt lấy tay Ran, kéo cô nhóc băng qua làn xe cộ đông nghẹt trên đường phố
*******vài năm sau**********
-Ơ...Ran này, ng....ngày mai ấy, cậu, ờ, đi chơi với tớ được không nhỉ? Ý tớ là...cậu với tớ....đi loăng quăng đâu đó ấy..._vẫn giọng nói của cậu nhóc ấy, nhưng đã trầm hơn, và đầy bối rối
-Đi chơi à? Dịp gì thế nhỉ?_cô gái có mái tóc dài và đôi mắt trong veo hỏi với nụ cười tinh nghịch
-Ơ...đi ăn mừng, ăn mừng vì tớ thắng trận bóng ấy mà_Shinichi lúng túng nói, và Ran biết là cậu đã cuống lên mà nói đại như vậy
“Rõ là ngốc, Shinichi. Cậu làm gì có trận bóng nào gần đây cơ chứ. Và...ngày mai chẳng phải là 14/2 sao?” Ran nở nụ cười tinh quái khi lật giở tờ lịch.
*******Buổi tối hôm sau*******
-Shinichi, cậu tới muộn 10 phút đấy_Giọng Ran hơi giận dỗi
-Ơ….tớ xin lỗi.Có chút trục trặc với khâu chuẩn bị…._Anh chàng lúng túng trả lời
-Vì đây là lần đầu tiên cậu tới muộn nên tớ bỏ qua đấy_Ran nhoẻn cười và bước đi trước một bước, lòng dậy lên một niềm vui tinh nghịch do cô là người thắng thế. “Shinichi chẳng bao giờ tự tin trong mấy chuyện tình cảm này cả” - cô gái thầm nghĩ
Phía sau, có một anh trẻ ngốc vừa đi vừa thầm nhủ: “May quá, cô ấy không hỏi lí do. Làm sao mà mình để cô ấy biết là mình đã mất cả buổi chiều để lựa bộ đồ phù hợp cơ chứ. Mà mấy cái vụ đặt chỗ đi chơi, rồi quà cáp, rắc rối muốn chết luôn. Thật may là có bố mẹ giúp.”
******************
Họ đã có một buổi tối khá vui vẻ. Hai người tới ăn tối trong một tiệm mỉ nhỏ với không gian ấm cúng, và một chuyến đi dạo tuyệt vời trong công viên. Cả hai đều tỏ ra ngại ngùng khi đi trên một con đường phủ trắng tuyết, với biết bao nhiêu cặp đôi hạnh phúc khác. Shinichi có vẻ lo lắng đến tội nghiệp, song anh chàng vẫn không nói một tiếng nào cả, chỉ thỉnh thoảng gợi chuyện một cách vu vơ với cô bạn, làm cho Ran cũng phải lo lắng không hiểu cậu chàng có vấn đề đáng ngại gì không.
Thực tế là…..chẳng có vấn đề gì cả, ngoài vấn đề rất lớn là sự bối rối của anh chàng (Shinichi thiếu tự tin ghê nhỉ?). Buổi tối cũng nhẹ nhàng trôi qua, và Ran cũng đành phải chấp nhận sự thật và không cằn nhằn một tiếng nào.
Cuối buổi đi chơi, Shinichi thu hết can đảm chìa ra trước cô bạn gái hộp quà thắt nơ xinh xắn (bên trong có đựng một chiếc kẹp tóc duyên dáng, món quà mà cậu đã mất bao công chọn lựa) :
-Ran à, tặng cậu món quà này. Chúc cậu Valentine vui vẻ
Mỉm cười thật dễ thương, Ran đưa tay nhận lấy hộp quà, đồng thời chìa ra món quà của mình
-Ừ, cảm ơn nhé. Đây là quà của cậu. Tớ cũng chúc cậu Valentine vui vẻ
Shinichi đợi cho tới khi Ran bước hẳn vào nhà rồi cậu mới lầm bầm lên tiếng:
-Được rồi mẹ à, bọn con xong rồi đó. Mẹ không cần trốn nữa đâu, ra đây đi mẹ.
Đáp lại giọng nói của cậu, một Yukiko cực kì phấn khích và một Yusaku
điềm-tĩnh-hơn-một-tẹo lò dò bước ra từ chiếc xe đậu trong bụi cây, cười khúc khích
-Anh Yuu, anh thấy chưa, em đã bảo ở đó lộ liễu lắm mà_Yukiko trách móc, song trên môi bà vẫn còn nguyên nụ cười
-Tại em cả thôi. Ai đời nào đi theo dõi con trai mà lại bám theo nó suốt như thế cơ chứ_Yusaku lầm bầm phản đối
-Thôi, con xin bố mẹ. Mong là bố mẹ đã có một Valentine vui vẻ….trong xe hơi_Shinichi rít lên nho nhỏ lúc chui tọt vào ôtô
-Bình thường thôi con trai ạ. Cũng có sôcôla, hoa và….mấy thứ mẹ con bày ra_Yusaku nói và hất mặt ra đằng sau
Shinichi nhìn theo ánh mắt của ông bố, và rên lên khi thấy chiếc xe hơi sang trọng của ba anh chàng giờ đã trở thành một chiếc xe….công chúa, không hơn không kém với hoa hồng đỏ rực mọi nơi, những tấm thiệp lấp lánh và đầy nhóc các hộp sôcôla trên ghế
- Mẹ!_Shinichi thốt lên với chút bực bội_Đây như thể là một cửa hàng hoa di động vậy! Còn chỗ thiệp này nữa chứ! Mẹ định mở bảo-tàng-thiệp-Valentine ở NHÀ MÌNH sao? Còn chỗ sôcôla này nữa chứ! Con cá là mẹ có đem tặng hết cho người Tokyo thì cũng chả hết đâu
Yukiko toan mở miệng phân trần thì ông bố đã ngượng nghịu nói:
- Shinichi à, thực ra….chỗ chocolate đó là của bố đấy. Bố thấy….đẹp quá, với lại chả biết mẹ con thích loại nào nên nhặt bừa thôi.
- Trời ơi….thật hết biết với bố mẹ_Shinichi cằn nhằn rồi đổ người ra ghế, vơ đại một hộp, nhanh tay xé bỏ lớp giấy gói và nhét tọt viên chocolate xinh xắn vào miệng, nghĩ ngợi rất lung.
Thế rồi Valentine không-hoàn-hảo ấy cũng trôi qua mau chóng, và hầu như cả hai người chẳng còn nhớ gì về ngày đó nữa.
Shinichi và Ran vẫn thường xuyên đi chơi loăng quăng khắp thành phố với nhau như khi họ còn nhỏ. Cậu không còn luôn dắt tay cô bạn đi nữa, song khi qua đường, tay cậu vẫn tự động tìm đến cổ tay cô gái như một thói quen ngọt ngào.
*****Một buổi sáng đẹp trời, tại quán cà phê sách*****
-Shinichi, cậu có nghe tớ nói gì không thế?_Ran thốt lên, tay cô vung vẩy trước mắt cậu bạn
-À, hả, Ran nói cái gì cơ?_Shinichi ngước mắt lên khỏi cuốn sách Sherlock Holmes dày cộp.
-Thế đấy, tớ nói là TỚ SẼ ĐI DU HỌC
Shinichi đóng sập cuốn sách lại, đẩy sang một bên và bàng hoàng cất tiếng hỏi:
-Gì….gì kia? Đi du học á? Bao giờ?
-Ừm….thực ra là tớ đi thực tập. Ở Anh. Họ cho tớ đi trong vòng 2 năm. Và tuần sau tớ sẽ lên máy bay.
Shinichi không nói một lời, chỉ ngồi im lặng thừ ra, cuốn sách rơi xuống đất song cậu cũng chẳng hay biết.
Tuần cuối cùng còn ở Nhật Bản, Ran và Shinichi thường xuyên đi chơi hơn bao giờ hết. Tuy Shinichi nói ra rằng: “Để cậu sẽ vui hơn khi nghĩ về những ngày này ở đất nước xa lạ”, nhưng trong cái đầu cậu nghĩ gì thì có lẽ chỉ có trời biết (và cậu biết).
Ran vẫn đồng ý với những lời rủ rê đi lê la khắp thành phố với Shinichi trong những ngày cuối cùng ở Nhật. Qua thái độ kì lạ của cậu, cô đoán rằng cậu đó điều muốn nói, và đã cố gắng tìm hiểu. Nhưng đáp lại những cố gắng của cô chỉ là thái độ bối rối và lấp lửng của cậu.
******Shinichi’s POV******
Chỉ còn 2 ngày nữa là cô ấy lên đường đi rồi. Đi đến một đất nước xa lạ, và ở đó suốt 2 năm liền. Tất nhiên, vào cái thế kỉ 21 này thì việc tôi sang thăm cô ấy hay cô ấy về thăm tôi (và mọi người) cũng là chuyện đơn giản thôi. Chỉ là…. 2 năm không được nghe cái giọng ngân nga trong trẻo ấy gọi đi học mỗi sáng, làm sao tôi chịu được?
Hơn nữa, tôi cũng không muốn cô ấy ở lại. Cô ấy sẽ đi, và sẽ có một tương lai rộng mở hơn. Tôi không hề muốn giống mấy tên ngốc trong mấy cuốn tiểu thuyết tình cảm (mà tôi đọc lén của mẹ Yukiko), trước khi bạn gái đi du học là lại làm mấy trò ngốc nghếch như là nắm lấy tay cô ta và nói “Anh yêu em. Đừng đi, hãy ở lại đây. Chúng a sẽ sống hạnh phúc bên nhau trọn đời (ặc, sến không chịu nổi)” và kết cục là cô nàng rưng rưng nước mắt rồi ở lại (thật không thể tin là mẹ tôi lại tôn thờ mấy câu chuyện tình cảm này). Tôi muốn Ran thực hiện ước mơ của mình.
Nhưng….làm thế nào để tôi thổ lộ bí mật của mình trước khi cô ấy đi đây?
******Ran’s POV******
Tôi đã lặng lẽ chờ cậu ấy rất lâu rồi, kể từ lần Valentine không thành ấy.Ngày mai tôi lên đường rồi, và phải lâu lắm nữa tôi mới lại gặp cậu ấy. Tuy nhiên, tôi chỉ cần một lời cậu ấy khẳng định tình cảm của mình với tôi trước khi tôi rời xa thôi mà...
Điều ấy khó đến thế sao, Shinichi?
**********************************************
Ngày hôm sau, tại Tropical Land.
Shinichi đã thu hết can đảm còn lại rủ Ran đến đây vào ngày cuối cùng Ran còn ở lại Nhật Bản. Họ đã có một quãng thời gian vô cùng vui vẻ, chơi đủ mọi trò, từ nhà ma (mà chỉ có Ran là sợ hết hồn), tàu siêu tốc, đua xe địa hình, vượt thác nước,…..Đã từ lâu lắm rồi, họ mới có một buổi đi chơi vô tư, vui vẻ thế này. Đó là một buổi đi chơi hoàn hảo, không có chỗ cho sự ngượng ngùng, lúng túng. Đó là một buổi đi chơi tuyệt vời, khi mà mọi thứ trở lại như lúc hai đứa còn nhỏ xíu: ngây thơ và ấm áp quá đỗi.
Lát sau, khi cả hai ngồi nghỉ tại gần đài phun nước vĩnh cửu, Shinichi cất tiếng nói bâng quơ:
-Vậy….chiều nay là cậu đi rồi nhỉ?
-Ừm…._Ran thở dài trước giọng điệu có vẻ hờ hững của cậu bạn
-Cậu đã đóng đồ đủ rồi chứ nhỉ? Mà…6 giờ chiều là cậu lên máy bay đúng không?
-Ừ, đúng thế_Ran trả lời, cố gắng dò ý trên khuôn mặt tĩnh lặng như gương của cậu bạn
-Vậy là chúng ta còn 2 tiếng để chơi cho thỏa thích. Đi nào Ran, đi vào trong đài phun nước thôi_Shinichi đứng dậy, và chìa tay ra một cách lịch thiệp_Xin mời quý cô
-Em rất sẵn lòng, thưa ngài_Cô cười khúc khích khi uyển chuyển đứng dậy.
Sân bay Haneda
Ran ôm lần lượt tất cả mọi người, lắng nghe tất cả các lời dặn dò của mẹ và cô Yukiko. Và cuối cùng, cô ngại ngùng đứng trước Shinichi, không biết nên tạm biệt cậu thế nào thì đột nhiên, rất dịu dàng, cậu ôm lấy cô, hôn phớt vào trán và nói:
-Ran à, sang đó cậu hẵn giữ gìn sức khỏe nhé. Tớ, ừm….và mọi người nữa, sẽ rất nhớ cậu đấy
-Cảm ơn Shinichi. Shinichi ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe nhé_Cô nói, và cười gượng gạo
-À….có cái này tớ tặng Ran….quà chia tay. Nhớ là sang đó cậu mới được mở đó nhé_Cậu chìa ra một hộp quà có kích cỡ bằng một cuốn Sherlock Holmes
-Lại một tỉ thứ về Holmes chứ gì? Lại kèm danh sách những thứ cần mua nữa hả? Shinichi, vali tớ không có nhiều chỗ đâu đấy_Cô thốt lên và xoay giở gói quà trên tay, rồi nhanh chóng bước vào phòng cách li. Khi ngoái nhìn lại, cô thấy Shinichi chỉ mỉm cười nhè nhẹ lắc đầu và vẫy tay tạm biệt Ran.
Trên máy bay, Ran không còn có khả năng che giấu nỗi buồn cùng sự cô đơn của mình. Từng giọt nước trào khỏi khóe mắt, và Ran thổn thức cùng những suy nghĩ của mình: “Shinichi, chúng ta đã lớn lên cùng nhau, đã trải qua bao vui buồn cùng nhau. Cậu là người hiểu tớ nhất, cũng như tớ luôn hiểu cậu. Lời nói đơn giản ấy, mà sao cậu lại không nói ra? Đến bao giờ cậu mới đủ can đảm nói là cậu cũng thích tớ đây?”
Khi nỗi buồn dịu đi và nước mắt ngừng chảy, Ran mân mê gói quà và không nén nổi tò mò, cô bóc từng lớp giấy gói ra, và ngạc nhiên thay, đó không phải là một cuốn sách dày cộp như cô nghĩ, mà là một chiếc hộp thật xinh xắn. Mở chiếc hộp, Ran càng bất ngờ hơn khi thấy bên trong chứa tỉ thứ linh tinh nhưng được chú thích rất cẩn thận, nào là cặp vé của buổi đi xem phim đầu tiên, bức tranh cô thích nhất tại tiệm A little thing, cuốn sách nhỏ xíu mà cả hai đã cùng chăm chú chúi mũi vào đọc suốt ngày còn nhỏ,….. Và ở dưới cùng, là một đóa hoa lilly trắng muốt đính vào một tấm thiệp có ghi dòng chữ nghiêng nghiêng duyên dáng và sang trọng “Đã nhiều lần rồi, tớ đã không đủ can đảm để nói cái điều quan trọng ấy với cậu. Nếu như tớ biết cậu sẽ đi sớm thế này, thì tớ đã biết trân trọng hơn những lúc chúng ta còn ở gần nhau. Nhưng hôm nay, tớ sẽ nói cho cậu biết, cậu quan trọng với tớ đến nhường nào…Tớ thích cậu, rất rất thích cậu!”