Thể loại:Sad, Romance( Cái này mình không chắc...không thấy chút romance nào...)
Rating:K (nhỏ hơn cũng được)
Disclaimer:Tất cả thuộc về G.A và một số thuộc về riêng mình
Summary: Chỉ cần nhau hạnh phúc... đó là quan niệm và lẽ sống của họ... Nhưng vô tình họ không nhận ra...họ đã đánh mất hạnh phúc của chính mình.
Status: Đang tiến hành một cách trì trệ....
Warning: Mình biết nó không hay nhưng xin đừng tự ý đưa nó đi đâu... Mình thật sự là không biết cách viết Fic vui nhộn... fic của mình theo phong cách của riêng mình... nếu bạn nào không chấp nhận được một Fic buồn.... bấm back ngay nhé ^^ không có bất cứ kiện cáo nào với tác giả nhé. Thứ 3 là tính cách nhân vật... mình OOC khá nhiều... Đừng sock nếu họ đi ngược với những gì bạn muốn.
Vậy thì bắt đầu nhé...
--------------------------------
Chap 1: Vụn kí ức
Part A
Một ngày mưa...Ran nhìn bầu trời với những đám mây đen đang ngập trời... bầu trời vần vũ báo hiệu một cơn giông đang kéo đến. Những cơn gió mang theo bụi bay đầy trên những con phố thưa thớt người. Nơi đây vẫn luôn như vậy mỗi khi trời nổi giông bão...Khi mưa rơi... cơn mưa sẽ tưới mát mọi tâm hồn... mưa sẽ gột rửa cả thế giới là làm nó trở nên lung linh hơn. Shinichi đang chờ cô... anh đang chờ ở con đường trai dài hoa anh đào. Bình thường cả con đường sẽ tràn ngập những cánh hoa... hoa nương theo gió tạo nên một quang cảnh tuyệt đẹp. Những hôm nay thì lại khác... những cánh hoa sẽ bị vùi dập... Cánh hoa mỏng manh bị gió cuốn đi... Sau đó sẽ là những giọt nước từ trời rơi xuống làm ướt đẫm.
Mưa... lát nữa thôi trời sẽ đổ mưa... Ran không ghét nhìn thấy mưa... Ran không bị quang cảnh buồn khi nhìn thấy thế giới tỏng mưa làm cho buồn... với cô sau cơn mưa một quang cảnh lung linh đầy sắc màu sẽ hiện ra... đó là trước kia thôi... cô đã từng tin như vậy.
Nhưng hôm nay...sau cơn mưa này... trời sẽ không sáng nữa đâu... và cũng sẽ không có cầu vồng...
Ran năm chốt cánh cửa và xoay... đã trễ mười lăm phút... cô đã chuẩn bị thật nhiều cho ngày hôm nay... Nhưng trái tim lại không mách bảo như vậy. Nó đang đập từng nhịp thật đau đớn... Từng hanh động từng suy nghĩ làm cô cảm thấy không thể tiếp tục bước ra ngoài bầu trời đầy mây đen kia... Cô thật sự muốn nắm lấy hạnh phúc. Cô cũng muốn mình sống thật hạnh phúc. Điều đó đồng nghĩa cô không nên đi gặp Shinichi trong lúc này... cô sợ phải nhìn thấy đôi mắt ấy, cô sợ nhìn vào đôi mắt xanh của Shinichi và nói ra những điều vô nghĩa. Ánh mắt ấy luôn làm cô tan chảy. Cô nợ anh, nợ rất nhiều.
Ran tự nhủ mình phải đi, Shinichi sẽ phải chờ nếu mình tiếp tục thế này. Cô vẫn không thể đối diện với anh. Rút hết can đảm, Ran bước ra con đường đầy gió. Gió hôm nay lạnh buốt, từng cơn thổi vào thân thể đang ngập tràn đau đớn của cô. Không có ai bên cạnh cô lúc này để siết bàn tay của cô. Cô thèm cái hơi ấm của anh. Mái tóc của cô bay ngang tầm mắt. Mùi hương bạc hà thanh tẩy mọi cảm xúc rối bời của cô. Nó tạo nên một bước tường chắn vô hình trong suy nghĩ của cô. Tách cô hoàn toàn với cảm xúc.
Bước thật chậm.
Cô nhìn thấy anh. Dáng người quen thuộc của anh, anh đang dựa lưng vào tường và ngắm nhìn một cánh hoa anh đầo ngang tầm mắt, đôi mắt anh chăm chú không rời hình ảnh đó. Siết chặt bàn tay, Ran biết đã đến lúc rồi. Đến lúc kết thúc cho tất cả. Ran run rẩy tiến lại gần Shinichi hơn. Lúc này đây, cô cảm thấy mình thật cứng rắn. Lúc này đây trái tim cô như ngưng đập.
Shinichi nhận ra Ran, anh quay lại.. nở một nụ cười. Lần đầu tiên cô nhìn thấy nó, nó làm cái rào cản trong tâm trí cô vỡ tan thành từng mảnh. Cảm xúc làm cô đứng không vững.
- Shinichi, xin lỗi... tớ đến trễ.
- Không sao đâu... tớ cũng vừa mới đến.
Shinichi lại cười. Nó làm Ran có thể đáp trả lại bằng một nụ cười buồn. Cô che giấu cảm xúc ngay khi Shinichi lại gần. Cô đã gần chạm đích rồi. Đã đi đến đây thì không còn đường để quay lại.
Shinichi trong cô là hiện thân của nhiều xúc cảm. Là cô đơn, là gơn sóng, là chờ đợi... là yêu thương. Với cô không có gì bằng khi nhìn thấy anh luôn hạnh phúc. Điều cô muốn thấy, luôn là nụ cười kiêu hãnh đó.
Để mình ngập tràn trong cảm xúc thêm vài giây. Ran tự giận mình không dám dứt khoát. Cô cố gáng nói thật chậm để anh không nhận ra sự run rẩy trong cô.
- Tớ có chuyện muốn nói với Shinichi.
Shinichi đứng lại, anh nhận ra thái độ kì lạ của Ran. Bỗng nhiên một cảm giác lạ nhen lên trong anh. Là cảm giác khó chịu quặn thắt trong tim.
- Ơ...ừm... cậu nói đi.
Shinichi cố nở nụ cười nhưng trong lòng đầy mâu thuẩn.
Ran cảm thấy xung quanh mình không còn tiếng động nữa... chỉ còn tiếng cô thật trầm..
- Chúng ta...kết thúc ở đây nhé.
Ran đưa mắt mình lên nhìn anh. Cô để mắt mình lạc trong màu xanh ấy, màu xanh cô luôn hy vọng nhìn thấy mỗi ngày. Câu nói này cô đã chuẩn bị từ lâu... hàng ngày hàng giờ... và bây giờ nói ra nó thật dễ dàng.
- Cậu đang nói gì vậy? Ran...
Shinichi tỏ vẻ không hiểu, tất cả cảm xúc chỉ kết tinh thành mấy câu ngắn ngủi. Đôi mắt anh chuyển từ ngạc nhiên sang bàng hoàng. Anh nhìn thấy Ran không nhìn anh nữa.
- Ran! có chuyện gì thế? đừng đùa nữa.
Ran giật mình khi bàn tay anh chạm vào mình. Cảm giác ấm áp tràn dâng. Ran phủi nó ra ngay lập tức.
- Đùa ư? cậu bỏ rơi tớ! cậu đi đâu trong năm năm qua? cậu làm gì những lúc tớ cần... nhưng khi tớ cần... có người đưa mang cho tớ hy vọng... không phải là cậu.
- Nhưng bây giờ tớ đã quay về rồi... tớ sẽ mãi ở bên cậu.
Shinichi nắm lấy tay Ran, buộc cô phải nhìn mình. Nhưng Ran không cho phép mình làm vậy.
- Này... ai ép buộc cậu phải ở bên tớ? Tớ đã có người để ở bên rồi... Cậu không là gì của tớ cả... chỉ là một người bạn thân... vậy thôi.
Ran nhìn thấy Shinichi ngừng lại. Anh sững sờ và bị ảnh hưởng bởi câu nói của cô. Cô biết anh sẽ nói gì tiếp theo... những đêm qua ngày nào cô cũng đắm chìm trong ảo vọng mà mình lập nên. Và cuối cùng, chỉ còn câu trả lời ngày hôm nay.
- Ran...nhưng tớ...yêu...cậu
Giọng nói anh đầy chua xót, cô như chết đứng tại chỗ. Đừng nói như vậy... Dằn hết mọi cảm xúc lợi dụng tràn ra, Ran mỉm cười và nhìn thẳng vào anh, không cảm giác tội lỗi, không cảm xúc, cô nói thật bình tĩnh.
- Tớ không yêu câu, người tớ yêu... là người luôn ở bên tớ... anh Araide...
Shinichi buông tay khỏi Ran. Hai người nhìn nhau thật lâu... Một hạt mưa dần rơi xuống ướt má Shinichi. Cô không thể nói dối với ánh mắt như thế... phải không? Ran đưa cây dù khi nhìn thấy một hạt mưa khác. Anh không nhận lấy nó từ tay cô... nhưng Ran không quan tâm. Cô quay lưng và nghe tim mình rạn vỡ. Xin lỗi...
- Cậu hãy thật hạnh phúc... Ran.
Bước chân cô chậm lại, lần đầu cô nghe giọng anh buồn đến vậy. Ran cố bước nhanh hơn. Cô không dám nhìn lại phía sau... Tớ không thể hạnh phúc được đâu...Shinichi...cậu hãy hạnh phúc nhé... Ran dừng lại để cảm nhận từng hạt mưa nặng nề trút xuống. Mưa vô tình phủ lên cả thân hình cô một tấm áo choàng lạnh lẽo.
Ran cảm thấy đầu mình đau nhói. Cảm giác đau buốt khắp thân thể. Nó đã đến... cái mà cô đang mong chờ... Một chiếc xe dừng lại bên lề... Cô nhìn thấy gương mặt đầy lo lắng của Araide...
- Ran...
- Em đã hoàn thành việc phải làm rồi... Bây giờ... em không sợ nữa...
- Vì sao em lại như vậy.... em ...
Ran không trả lời... trong cô giờ chỉ là sự đau đớn... nói đã nói rồi... kêt thúc rồi phải không?
Cô nghe thấy thân hình mình biểu tình. Cô cảm thấy Araide đang bế cô đưa vào xe... Cô nghe miệng mình đắng chát, có vị máu...
Xin lỗi... Shinichi
End Part A ^^
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (5 votes)
Hớ thế Ran có bệnh à ? Trong miệng có vị máu kia kìa ! Thanks ss nè, ss viết fic hay thế mà, em muốn share cho mấy 4r khác có được k ss ? Đương nhiên là cần sự đồng ý của ss, và em sẽ ghi nguồn + tác giả rõ ràng !
Ôi trời, em nghĩ cái này theo mô típ kiểu như là, Ran nói dối Shin vì Ran sắp chết àk? Phải không ạ? Thui kệ, nhưng chỉ biết là nhà mình sắp có thêm chị 0ny là một thiên tài viết fic đây! Đọc fic này bùn quá!
Ui...Đây là SE á ?! Dạo này tự dưng gặp nhiều fic có SE quá, cũng buồn 1 tẹo ! T.T Mô-tip có vẻ như ** có vẻ như thôi ạ ** là Ran nói dối Shin và chia tay Shin vì Ran bị bệnh à ?! Nếu đúng là vậy thì nội dung cũng không mới mẻ lắm nhưng phải nói lời văn khá là có hồn !^^ Lời thoại cũng như miêu tả cảm xúc rất thật và hay ! Mặt dù biết trước fic có vẻ như kết thúc sẽ u ám ( au đã có warning rồi mà ) nhưng vẫn mong chap mới !^^ Vote tks ủng hộ tinh thần nhé !:">
@all: đúng là fan DC có khác đúng là mô típ đấy.... rất tiếc là mình cũng fan của cặp ShinRan và cũng không thích đọc SE lắm thú thật mà nói thì... mình cũng chưa nghĩ sẽ viết kết như thế nào nhưng cũng chưa chắc là SE tùy theo cảm nhận mỗi người thôi ha ha.. @RainBow: lần nào thấy em cũng com đầu tiên ^^ ss cũng bình thường... nhìn thấy chưa được hay lắm >"< văn ss tệ nhất mà. @admin: Rồi đồng ý... em đem nó qua forum khác nhớ cho ss biết địa chỉ forum lâu lâu lượn qua nhé. Khi nào post xong đem đường dẫn vào đưa cho ss là được. (không lại đi kiện cáo lung tung ha ha) @phantom99: a ha... vì ss lỡ ghi nó shortfic nên chap mới dài thế này đây ) @pe_lun + Night: ọc.. dạo này nhiễm SE ha ha... yên tâm đi... buồn nhưng đâu có nghĩa là SE ngay cả ss còn chưa nghĩ ra kết thế nào mà....
Ran mở mắt và nhìn vào một điểm trên trần nhà. Ran cảm thấy đầu mình ong ong. Tay cô không chút sức lực, cô lờ mờ nhìn thấy những chi tiết của căn phòng. Xung quanh... một màu trắng bao trùm tất cả như một tấm vải liệm. Bệnh viện…
Có lẽ cô đã được đưa vào đây… sau khi gặp Shinichi.
Vậy không phải là mơ?
Đôi khi con người trốn tránh hiện tại bằng việc tưởng tượng những kí ức đâu buồn chỉ là một giấc mơ, Ran cũng thế thôi… kí ức ngày hôm qua quá nhức nhối, quá thật làm cô chỉ muốn hy vọng đó chỉ là một giấc mơ. Nhưng cô biết đó là một giấc mơ… có thật. Vì vậy cho nên dù cô có mở mắt bao nhiêu lần giấc mơ vẫn không biến mất.
Ran đưa mắt nhìn quanh và dừng lại ở chiếc cửa đóng kín. Có lẽ cô đã được cách ly với tất cả, cũng phải…tại sao nhất định phải cứu một người sắp chết nào? Có thể xạ trị? Có thể mổ? có thể dùng kĩ thuật thật tiên tiến để chữa… nhưng nếu thất bại thì sao? Chết ngay lập tức. Nếu thành công… với xác suất ba mươi phần trăm thì có ai dám cầm dao mổ không? Đã vậy huống hồ…nguy cơ biến chứng là rất cao. Họ đã cố giấu cô…nhưng họ đâu biết rằng cô đã nghe tất cả những điều đó.
Cô muốn sống…dù một ngày thôi cũng được. Khi gần kề cái chết cô mới biết…chẳng co ai là không sợ chết cả… Tại sao bệnh viện lại chỉ một màu trắng? Có phải vì… màu trắng tinh khiết nhất… màu trắng nhắc nhở tất cả sự việc trên đời này cũng chỉ có màu trắng… không rực rỡ như mình vẫn tưởng? Ran đã từng nghĩ khi đối diện với bàn mổ, ánh sáng cũng màu trắng ấy sẽ rọi vào cô, sẽ rất chói… và khi cô nhắm mắt… cô mãi mãi không thể nhìn thấy Shinichi, ba, mẹ và tất cả mọi người xung quanh.
Cô sợ một ngày phải rời xa họ. Cô đã muốn nhìn thấy bao nhiêu sự hạnh phúc của những người xung quanh. Cô đã thấy ba mình không rượu, không suốt ngày “Yoko”, cô nhìn thấy nụ cười thật vui vẻ của mẹ khi ba nói một câu chuyện vui… Cô muốn được nhìn thấy Sonoko, Heiji, Kazuha, cô muốn nhìn thấy đám cưới của cô Sato… Rồi mỗi ngày sẽ là thật nhiều câu chuyện về anh chàng nào đó của Sonoko, Heiji và Kazuha luôn tranh cãi nhưng họ quan tâm nhau…bằng một cách nào đó. Cô sẽ tranh thủ lúc mẹ về để ăn thật nhiều món ăn khó nuốt của mẹ. Cô sẽ cười thật nhiều…cô sẽ đi thăm thảo nguyên…sẽ đi thật nhiều nơi…
Tự nhiên cô bắt đầu thấy nhớ…cảm giác những ngón tay chạm vào những bông hoa vuốt ve chúng và ngửi mùi hương ngào ngạt từ chúng. Rồi cô sẽ đi dạo trong một cánh đồng thật nhiều hoa… thật nhiều hoa… để có thể nhận ra mùi hương thoảng trong gió. Nhưng thân hình cô bất lực hơn bao giờ hết. Cô không còn sức lực để đứng dậy nổi nữa… Cô ước chỉ cần đi vài bước đến cổng thôi cũng được… nhưng không bao giờ điều ước đó thành sự thật mất, xung quanh cô chỉ toàn là máy móc. Họ làm mọi cách để kéo dài sự sống mong manh trong cô.
Cuộc sống này tươi đẹp biết bao! Nó sẽ còn tươi đẹp hơn khi cô được ở bên cạnh Shinichi… Nếu một ngày nhìn thấy cô qua bia mộ, cô biết người ấy sẽ ra sao… Shinichi của cô là một người cô luôn chỉ có thể nhìn thấy từ đằng sau. Shinichi luôn bảo vệ cô… luôn đứng trước cô đã che chắn cô khỏi mọi nguy hiểm, nhưng còn lúc này? Liệu anh có thể bảo vệ cô khỏi thần chết? Cô muốn gặp lại anh… muốn cùng anh tranh cãi, muốn được nghe câu chuyện của anh. Cô muốn nghe giọng hát dù cố gắng vẫn không thể nhận xét là hay. Cô đã từng yêu biết bao khuôn mặt thỏa mãn khi tìm ra sự thật… Shinichi của cô là một con ong chăm chỉ. Ong kia góp mật cho đời cho đến ngày không còn sống nữa. Cô bắt đầu thấy nhớ anh… cô muốn nhìn thấy anh sinh động chứ không phải qua những hồi ức.
Cô ân hận rồi…cô không nên bước đi như thế… cô không nên buông bàn tay anh ra để rồi quay lưng lại…cô chỉ đi một mình trên con đường của mình. Cô cần anh kéo cô ra khỏi sự thật hiện ra trước mặt. Cô cần anh hãy giúp cô ra khỏi tương lai mờ mịt hiện ra trước mặt… cô cần anh đến biết bao… nhưng cô không muốn anh đau khổ. Cô không muốn anh đối diện với mình bằng đôi mắt thật buồn… cô chán ghét nhìn thấy nước mắt lắm rồi. Cô đã thấy mẹ gục đầu vào ba khóc thật nhiều… mẹ đã khóc khi nghe tin cô sắp chết. Ba cô u sầu nhưng vẫn cố gượng gạo cười trong bữa ăn. Cô không muốn Shinichi cũng như thế…
Một cảm giác đau buốt chợt tràn vào thân hình tê dại của cô. Đau đớn đến tận các tế bào nhỏ nhất. Đầu đau như búa bổ… Cô lạc vào một màu đen…
Từ bỏ đi…
Có người thì thầm với cô như thế… cô biết đó là tử thần… cô không muốn… không muốn…
Cơn đau ngày càng lớn dần…
Hãy từ bỏ đi…
Cô nhìn thấy hình ảnh của Shinichi trong vùng màu đen ấy, anh đưa tay nắm lấy tay cô… không… tôi vẫn còn muốn nhìn thấy người ấy… đừng ….
Những lời nói của Ran xoáy vào tâm trí của Shinichi. Ánh mắt, nụ cười buồn ấy… tất cả đều muốn nói cô không nói dối. Araide? Ran đãluôn chờ đợi một Shinichi trở về…tại sao khi anh trở về Ran lại biến thành một người khác? Có thật vậy không? Những cuộc điện thoại, những tin nhắn…những giọt nước mắt… tất cả chúng chỉ là nhớ thương một người BẠN THÂN thôi sao? Shinichi cảm thấy miệng mình đắng chát. Cảm xúc tỏng anh là sự rối loạn, anh nên tin Ran? Hay tin những gì anh chứng kiến? Vậy từ trước đến giờ…Ran chỉ xem anh là một người bạn thôi sao?
Trong đời anh… chưa bao giờ anh cảm thấy có một người cần anh bảo vệ đến vậy…Ran có một ý nghĩa thật đặc biệt. Dù có chết anh cũng chỉ muốn Ran được sống… Anh luôn nghĩ sẽ mãi được ở bên cô… Một cô gái bên ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong yếu đuối… Một cô gái học Karate nhưng lại sợ ma… Cô luôn là cô… vẫn ánh mắt ấy, vẫn nụ cười ấy…nhưng tại sao?
Vậy là anh sẽ phải buông tay cô ra để cô có thể đi tìm hạnh phúc cho mình? Không.. anh nghĩ cô đã tìm thấy rồi. Anh sợ điều gì? Co phải một ngày cô đi bên cạnh một người khác? Mỉm cười ? và đi qua anh như hai kẻ xa lạ bất chợt lướt qua đời nhau? Mỉm cười cay đắng,
Anh chỉ tin sự thật… vậy mà giờ cũng nghĩ giá như sao?
Bước đi quanh nhà, anh dừng lại ở giá sách khổng lồ.
Bụi quá… tại sao cậu không chịu lau dọn đi? Shinichi? Kiến thức như vậy mà không biết ở dơ sẽ có dễ bệnh à?
Lúc đó anh chỉ mỉm cười với Ran… không phải ăn năn, chỉ là cô chưa từng biết rằng… anh biết cô sẽ lau dọn nó cho anh. Cô thu hút anh hơn hết thảy mọi thứ. Anh đã quen nhìn thấy Ran chạy khắp nhà anh và lau dọn, khi thì nấu ăn, khi thì đem một đống đồ lỉnh khỉnh… Làm sao… để quên đi sự hiện diện đó? Nó khác gì…mất đi cuộc sống của chính mình?
Đã hơn bảy giờ… có lẽ dưới kia… chỉ vài phút nữa thôi… tiếng chuông của sẽ kêu réo… Shinichi nhìn xuống khoảng trống trước chiếc chuông. Cậu ở đâu hả Ran? Có biết rằng… anh luôn chờ đợi cô mỗi buổi sáng không? Anh đã quen sự hiện diện của một Ran Mori… cô có hiểu điều đó không?
Bất chợt Shinichi mỉm cười… nụ cười không chút niềm vui… Hạnh phúc hơn tớ… nhé Ran.
-------------------------------------- Phòng cấp cứu sáng đèn, bên trong một cô gái đang chống chọi với tử thần…
Ông Mori lặng lẽ siết vai vợ mình và ngồi xuống nhanh để không thấy những giọt lệ trong đôi mắt ấy. Với ông… Ran quan trọng hơn hết thảy. Ông đã sống với cô, đã nhìn thấy cô sinh ra và lớn lên… cô căng tràn nhựa sống, suốt ngày dính chặt với cậu nhóc nhà Kudo…lúc này đây ông biết cô muốn ở bên Kudo Shinichi. Nhưng không phải vậy…ông đã nhìn thấy Ran khóc thật nhiều trên tay Eri năn nỉ không cho ai biết bệnh tình của mình…năn nỉ đừng nhắc đến Kudo trước mặt Ran. Ông không tưởng tượng nổi một ngày Ran của ông sẽ rời xa Kudo…nó đã chờ đợi trong một thời gian dài, nó đã hy vọng gì, tất cả ông đều biết.
Ran luôn tỏ ra mạnh mẽ, luôn mỉm cười khi nhìn thấy ông và Eri vào thăm… nhưng khi không ai nhìn thấy, đôi mắt của nó lại trở nên vô hồn, một cái nhìn buồn man mác.
Giờ đây… con của ông đang chống chọi với tử thần. Ông ước gì mình có thể thay thế… ông ước gì mình sẽ chết…thay vì Ran. Mười tám tuổi…độ tuổi còn bao nhiêu hoài bão, bao nhiêu giấc mơ…vậy mà Ran sẽ chết sao? Mori nhìn biển báo vẫn đang sáng đèn… vậy là vẫn cố gắng… sinh mạng cô không ở trong tay ông… ông không thể dành lại cô từ tay tử thần… có lẽ vì tử thần yêu Ran…nên muốn cướp đi cô từ ông thật sớm… Hàng giờ lặng lẽ trôi qua.
Ánh đèn vụt tắt, bác sĩ đi ra và tháo khẩu trang.
- Con tôi sao rồi?
- Cô ấy đã qua cơn nguy hiểm, nhưng hiện tại chưa thể tỉnh dậy. Chúng tôi buộc phải cách ly…
Ông Mori cùng bà Eri nhìn Ran đang say ngủ bên giường bệnh… ai có thể tin… gương mặt yên bình đó… sẽ chết?
Ran chưa từng thích bệnh viện, ông nhớ cô dù bị sốt nặng vẫn không cho Eri đưa đi viện. Có phải cô đã chịu đựng rất nhiều?
Cố lên con… ba hứa con sẽ không ở đây lâu đâu…
Chưa bao giờ ông lại yêu Ran như lúc này… đứa con gái tội nghiệp của ông.
End chap 1 ^^
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (1 vote)
Phong bì!!! Lần nè em đã hụt cái tem!!! Mong là chap sau sẽ ko hụt Hay quá!!! Ss mau post chap típ nha!!! Ủng hộ ss nhìu!!!
0ny wrote:
Tớ không yêu cậu…người tớ yêu…là anh Araide.
Những lời nói của Ran xoáy vào tâm trí của Shinichi. Ánh mắt, nụ cười buồn ấy… tất cả đều muốn nói cô không nói dối. Araide? Ran đãluôn chờ đợi một Shinichi trở về…tại sao khi anh trở về Ran lại biến thành một người khác? Có thật vậy không? Những cuộc điện thoại, những tin nhắn…những giọt nước mắt… tất cả chúng chỉ là nhớ thương một người BẠN THÂN thôi sao? Shinichi cảm thấy miệng mình đắng chát. Cảm xúc tỏng anh là sự rối loạn, anh nên tin Ran? Hay tin những gì anh chứng kiến? Vậy từ trước đến giờ…Ran chỉ xem anh là một người bạn thôi sao?
Anh Shin ơi mau nhận ra đi chứ!!! Mong chị Ran sớm bình phục!!! Mong rằng fic nè sẽ có 1 happy ending!!! Còn nếu là sad ending thì chắc em tự tử theo chị Ran lun mất
Ran ngồi trên chiếc ghế đá và nhìn một con chim đang bay vào tổ. Con chim nhìn quanh và đưa mồi vào cho ba cái mỏ bé xíu đang chờ ăn. Sự sống động của nó làm Ran thích thú... cô nhìn thấy nó chao lượn trên không và bay xa tầm mắt cô. Ran bất giấc mỉm cười... cô từng tưởng tượng nếu mình có một đôi cánh cô sẽ bay thật cảo...thật xa. Rồ sau đó thả mình trong những đám mây bềnh bồng... Ran thả mình lên thành ghế và mỉm cười thật buồn... mãi mãi cô cũng chẳng có một đội cánh được.
Tự nhiên cô lại muốn ăn kem ghê gớm. Kem ba tầng ở Tropical Land Cô muốn nhìn thấy cây kem tan chảy và sau đó là cảm giác lạnh nơi đầu lưỡi... cô muốn sống dậy cảm giác ăn lấy ăn để trước khi kem tan hết... Nhưng cô không được rời bệnh viện. NHững đợt xạ trị bòn rút thân thể đang khô cằn từng ngày của cô, nếu có một tấm gương... Ran sẽ không nhận ra nỗi mình mất,
Một bác sĩ đi qua chỗ cô đang ngồi, từ chiếc radio nhỏ xíu một tin tức phát ra,
Nhờ có sự giúp đỡ của Kudo Shinichi- thám tử lừng danh. Cảnh sát đã bắt được tên trùm đánh bom hàng loạt hiện nay,
Ran tưởng tượng được gương mặt đang cười đắc thắng thách thức mọi người của Shinichi. Chợt một cảm xúc khuây khỏa trong cô... Shinichi sẽ không bao giờ gục ngã. Từ sau những băng ghế, Araide lặng lẽ quan sat Ran. Cô biết chính anh đã đưa cô vào viện sau cái ngày cô gặp Shinichi. Anh luôn quan tâm cô và dành cho cô thật nhiều tình cảm, không chỉ là vì bác sĩ với bệnh nhân. Mà còn là của một người anh trai dành cho một cô em gái.
- Ran, trông em có vẻ tươi tỉnh quá.
- Anh Araide...
Anh ngồi xuống bên Ran và mỉm cười.
- Có chuyện gì vậy?
- Bao giờ thì em mới có thể xuất viện?
Ran hỏi, câu hỏi ấy là một câu hỏi không thể trả lời. Anh quay đi lặng nhìn một đám mây bay ngang qua... Ran biết là không được nhưng cô không muốn bỏ ra những ngày cuối cùng ở đây. TRong không gian bốn bề màu trắng.
- Em muốn đi đâu sao?
Araide kéo Ran ra khỏi suy nghĩ hiện tại. Cô thấy mình rất khỏe, nhưng nếu cứ thế này... cô sợ mình không trụ vững được.
- Em chỉ muốn quay lại trước kia... em muốn làm vài việc... đi vài nơi.
Araide nhìn thấy sự tiếc nuối và vô định trong mắt Ran, Ran chưa bao giờ để lộ đôi mắt ấy với anh bao giờ.
- Nếu em khỏe hơn... anh sẽ đưa em đi bất cứ nơi nào em muốn.
- Thật chứ ạ?
Ran mỉm cười hồn nhiên. Nụ cười ấy có sức lan tỏa khiến anh bật cười theo. Anh luôn thầm phục cô gái này.... ẩn sâu vỏ ngoài yếu đuối là một tinh thần vô cùng mạnh mẽ.
------------------
Đêm...
Ran lặng nhìn cánh cửa đóng im lìm.
Cô lặng lẽ đứng dậy và bước về phía cửa sổ. Vầng trăng tỏ ánh sáng dịu vào căn phòng tối lờ mờ của cô.
Ran tạm thời được cách ly với các máy móc điều trị. Cô nhìn chậu hoa hồng trước mặt và khẽ vuốt cánh hoa, sự mềm mại không còn nữa. Cô đã ráng quen... nhưng không ngờ lại nhanh đến thế.
Ran ngủi mùi hương của hoa hồng... không có gì cả! mùi hương nồng nàn ấy biến mất hoàn toàn rồi.
Ran nhắm mắt và ngồi xuống giường... cô đưa ngón tay của mình khẽ chạm vào gai hoa... máu nhỏ xuống tấm ra nệm trắng tinh... không đau đớn!
Ran mút ngón tay của mình thật chậm... máu sẽ có vị mặn... cô vừa nếm thứ gì thế này? tại sao không có mùi vị gì cả?
Ran không nhận ra nước mắt đã ướt đẫm khóe mi... Cô cảm thấy mình chơi vơi quá. Ran cảm thấy rất sợ... cô đang dần tiến gần đến cái chết hơn sao?
Không muốn ai đau khổ vì mình... để rồi khi đêm đến... âm thầm khóc.
Ran lau những giọt nước mắt và nằm xuống ... cô nhớ hơi ấm từ anh... cô nhớ những câu chuyện ngốc nghếch của anh...
Nhưng cơn đau... không cảm giác...
TRái tim cô nghẹn lại khi nhớ đến anh...
Lệ trào nóng hổi... Có cảm giác hơi cay ở sống mũi...
Tớ nhớ... Shinichi.
-----
Thiên thần của tôi...
Em đã giấu đôi cánh đi đâu...
Mà tại sao bước đường em đi...
NGập tràn máu và nước mắt...
Bước chân thiên thần...
Last edited by 0ny on 12/6/2012, 5:19 pm; edited 1 time in total
Temmm!!! May quá em ko hụt cái tem!!! Hay lém!!! Ss mau post part B nha!!! Ủng hộ ss Ony nhìu!!! Đọc part nè thấy thương chị Ran quá à !! Mong chị Ran sớm bình phục và Shin x Ran sẽ happily ever after (giống như trong mấy truyện cổ tích) Chị Ran yên tâm nha zì y học thời ne rất phát triển!!! Mong fic nè sẽ có 1 happy ending!!!
Phong bì !!!!! Theo mik thì sad fic khó có 1 happy ending lắm Dù sao thì Ran trong fic cũng thật đáng thương , mong Shin sẽ sớm nhận ra bệnh tình của Ran
Thật xin lỗi mọi người vì cái lỗi type của 0ny... hồi sáng lên vội nên không kịp edit lại bài... Bây giờ mình sẽ post thêm chap để bù lại... (không ai để ý đến điều đó thì phải )
Cám ơn Rainbow và Night đã xem fic này... công nhận mình rất vui vì mọi người thích nó... ha ha...
Thêm một điều nữa... mình để ý việc duy nhất mình bước vào 4rum là post chap thì phải
Shinichi quả quyết nhìn toàn bộ tổ điều tra Trong đôi mắt thanh tra Sato có cái gì đó không hiểu nhưng Shinichi không trình bày suy luận của mình ra (tác giả ngu suy luận... các bạn thông cảm >"<) Nhưng đôi mắt Shinichi với một tính quả quyết mà không ai có thể không tin cậu. Shinichi nói với nhanh với thanh tra Megude- người mà nảy giờ vẫn còn đang cầm tỏng tay những bản báo cáo thật dài về vụ đánh bom gần đây.
- Cháu sẽ đến đó và cố gắng tìm ra bom. Bác hãy điều người đến sau... tốt nhất đừng công khai cho đến khi tìm ra tên đó...nếu có quá nhiều cảnh sát rât có thể hắn sẽ cho nổ bom sớm hơn dự định.
Shinichi nói nhanh và sau khi nhận được một cái gật đầu ưng thuận từ thanh tra, anh chạy vội ra ngoài như một cơn bão.
Dạo gần đây sự nỗ lực của Shinichi làm tất cả mọi người đều phải ngạc nhiên. Nếu anh không nổi tiếng thì rất có thể mọi người sẽ nghĩ Shinichi là mộtt hành viên nào đó tỏng tổ. Shinichi không thường điều tra riêng lẽ mà chấp nhận toàn bộ những việc của cảnh sát. Chưa bao giờ họ thấy Shinichi say mê công việc đến vậy.
- Lí do gì vậy nhỉ? Sato bỏ dở câu hỏi nhưng ai cũng hiểu đó là gì.
- Có vẻ như... cậu ta muốn dành hết thời gian của mình cho công việc.... Thanh tra Megude nói và ra lệnh tản ra.. không có thời giân để bàn về Shinichi.
-----------
Shinichi chạy nhanh đến Tropical Land, Nếu không nhanh thì ai biết điều gì sẽ xảy ra?bình sinh anh ghét nhất là kẻ coi nhẹ sinh mạng người khác... Nhìn quanh, Shinichi liên tưởng đến những hành động gần đây của hắn....cách thức đánh bom không hề giống nhau gì cả... vò đầu bứt tai, Shinichi vô tình làm cho đầu mình rối thêm tí chút. Shinichi bước đi vô định, anh nhận ra nơi này...quen thuộc. Nó vẫn như vậy, với những người đi nhộn nhịp. Mỉm cười, Shinichi chưa bao giờ biết rằng... hôm nay anh không nên đến đây thì hơn.
- Cậu đợi lâu chưa?
Ran mỉm cười lắc đầu... cô ấy vẫn luôn như vậy... vẫn lặng lẽ đứng chờ anh.
Cố nở nụ cười... Ngăn mình không suy nghĩ thêm nữa. Lúc nào cũng là Tropical Land... nới này có gì hấp dẫn Ran?
Chợt Shinichi cảm nhận thấy một mái tóc mùi bạc hà phớt qua, ngay lập tức quay lại và phát hiện ra... một người con gái đang bình thản bước đi... Trước mặt anh là rất nhiều người... làm sao vượt qua tất cả đám đông này? Shinichi đuổi theo bóng hình mình vừa thấy... Đêm nào anh cũng tìm kiếm cô... ngày nào cũng giả vờ như vô tình đi ngang văn phòng của ông bác Mori... nhưng anh vẫn không tìm thấy... Shinichi chen qua hai thanh niên... nhưng quá đông làm anh chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen đang bay.
Vẫn còn cố gắng... Shinichi cố gắng gạt tay những người trước mắt. Có ai đụng vào mặt anh làm nó bầm lên đôi chút... có ai đó dậm phải chân anh... nhưng anh không quan tâm... Shinichi điên cuồng lao ra khỏi đó...nhưng bóng dáng ấy đã biến mất...
Chẳng lẽ anh hóa điên rồi sao? chẳng lẽ anh vẫn còn nhớ cô đến thế? chẳng lẽ một người chưa bao giờ tin việc mình không thấy... lại có thể tin...Ran xuất hiện ở đây? Dù cô đang trốn tránh anh... dù cô nói chưa từng yêu anh... dù không một lời giải thích... nhưng anh biết mình chưa bao giờ có thể quên được Ran... anh đã cố gắng, đã vùi mình vào công việc...từ sáng đến tối cho đến khi không còn chút sức lực. Chỉ để ngăn mình thôi nhớ về Ran trong những đêm vắng lặng. Anh đã từng gục ngã trước cửa nhà... hơi thở đứt quãng... nhưng anh mừng... vì anh không còn sức lực đâu để nghĩ về cô. Ran Mori...
Shinichi định quay lưng đi, anh quay lưng lại với cảm xúc, quay lưng lại với hy vọng một lần nhìn thấy cô....nhưng một lần nữa Shinichi lại không thể cất bước... anh nghe thấy giọng cô... Ran Mori.
Shinichi quay lại để tìm ra nơi phát ra âm thanh ấy... Sững sờ... Ran đang ngồi đấy, tay cầm một cây kem ba tầng ở Tropical Land... Shinichi chợt nhìn thấy sức lực dần tan biến. Anh chợt thấy sống dậy mọi đêm kỉ niệm làm anh choáng ngợp... vẫn nụ cười và ánh mắt ấy... Cuối cùng anh cũng đã tìm thấy... và anh tự nhủ rằng... lần này... anh quyết sẽ không buông cô ra nữa.
--------------------
Ran nâng cây kem bằng cả hai tay... Cô không cảm nhận được sức nặng của cây kem trên tay... cô đã chịu đựng...cô đã giấu tất cả...cô đã cố gắng hết sức để có thể cầm cây kem này...trên tay. Kem ba tầng, dâu, vani và socola. Nếu nếm lớp dâu tren cùng... sẽ hơi chua cộng với ngọt... sẽ tan đều trong lưỡi... sẽ rất lạnh. Ran đưa hỗn hợp ấy vào miệng... năm giây trôi qua... Ran mỉm cười...
- Ngon quá... Dâu mới lạnh làm sao?
Nhưng câu nói ấy chỉ làm cô thấy buồn. Không mùi vị... không lạnh...không tan ra...không gì cả! Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi...
-------------
Trên con đường ấy chỉ mình em lặng lẽ...
Mỗi bước chân là từng nhịp đau đớn...
Em đâ giấu đôi cánh đi đâu?
------------
Shinichi sững người... Ran đang khóc! Đôi mắt tím không chút niềm vui... Có chuyện gì khiến Ran trở nên thế này? Cái đầu thông minh thường ngày của mày đâu rồi!!!! Shinichi cố gắng suy nghĩ... nhưng nếu là Ran... anh không còn là mình nữa. Sự minh mẫn rời bỏ anh...nhanh không ngờ. Ran ngồi đây mà cách xa cả vạn dặm...
Tớ không yêu câu... người tớ yêu là anh Araide...
Kí ức tràn về nhức nhối... Shinichi lại gần để mình nhấn chìm trong cảm xúc... anh chờ đợi để bắt gặp đôi mắt ấy...
- Shinichi?
Anh nghe cái tên quen thuộc, anh nghe giọng nói ấy... Ran!
- Ran..
Anh dồn hết tình cảm của mình vào cái tên ấy. Nhưng cô dường như không muốn quan tâm đến....thái độ đó làm Shinichi đứng như chôn chân xuống đất.
Shinichi ở đó... vẫn vậy...không đau khổ , không do dự... nỗi khát khao trong Ran lớn dần. Cô nhận ra mình vui sướng đến bao nhiêu... Toàn thân run rẩy nhưng cô không nhận ra điều đó... Cảm giác của cô vô cùng mãnh liệt... ước gì cô có thể chạm vào anh... ôm anh... để giải tỏa mọi thương nhớ. Nhưng cảm xúc không đi đôi với hành động... dù có chạm vào thì cũng đâu cảm nhận được hơi ấm từ anh? dù có nhớ nhung... nhưng cô lấy gì để ở bên anh?
- Tại sao cậu lại ở đây?
Bao nhiêu câu nói... Ran chỉ biết nói câu ấy. Ngắn ngủi và thờ ơ.
- Tớ có việc... còn cậu? Dạo này tớ không gặp cậu? Mà khoan đã... cậu vừa ở bệnh viện ra à? cậu bị bệnh hay... vào đó vì nguyên nhân gì khác?
Ran mỉm cười, cô biết anh đã nhìn thấy gì đó đủ để suy luận cô vừa từ bệnh viện ra. Điều này làm Ran mỉm cười...dù trong lòng không thấy thoải mái. Trước anh cô không thể nói dối... ngoại trừ hôm ấy.
- Vậy cậu nên đi đi... Anh Araide sắp quay lại rồi.
Shinichi ngạc nhiên khi nghe thấy câu nói đó, vụ án đã được anh bỏ gọn qua một bên. Vậy ra... Ran sợ anh ấy nhìn thấy mình.... Shinichi lao đến Ran, anh ôm cô vào lòng và siết nhẹ. Ran nhận ra cả thân hình của anh đang run rẩy, nhưng tuyệt nhiên vẫn không có chút cảm giác nào... Shinichi...Shinichi...
- Buông tớ ra.
Ran lên tiếng mặc cho lòng mình suy nghĩ khác, Shinichi vẫn không buông cô ra. Cô nghe giọng anh lặng lẽ bên tai cô.
- Xin cậu... đừng biến mất khỏi cuộc đời tớ như thế... Ran... tớ không muốn... Ran...
Ran nghe tim mình tuyệt vọng. Thoáng vẻ sợ hãi... cô không được mềm lòng... cô không...nhưng cô không thể đẩy con người ấy ra... cô không muốn rời xa khỏi vòng tay ấy... cô cho phép sự đụng chạm ấy thêm một khoảng thời gian nữa... Shinichi...
Từ xa anh Araide đứng lặng lẽ quan sát hai người... Anh nhìn thấy cái ôm của Shinichi... Anh nhìn thấy sự nồng nàn trong mắt Ran. Anh nhìn thấy sự mạnh liệt trong mắt Kudo... ai đã chia cắt họ... trong mắt họ chỉ toàn là tình yêu. Anh thấy được thứ Ran đang ấp ủ... và cũng nhìn thấy được họ cần nhua đến nhường nào... Sao Shinichi Kudo không nhận ra? người con gái cậu yêu nhất sắp rời bỏ thế giới này... một thám tử mà cả chuyện đó cũng không đoán ra sao? Ran nhìn thấy anh, đôi mắt cô là một sự yếu đuối... Cô thì thầm trên vai con người ấy
- Buông tớ ra đi Shinichi...
Shinichi lại siết chặt bàn tay... cậu đã sợ hãi... Ran sẽ quay lưng lại với mình lần nữa... Nhưng Ran không cho phép cậu ôm thêm nữa, Ran khẽ gạt bàn tay... Ran...cô thật sự sẽ bỏ đi sao?
- Đừng đi... Ran...
Những câu nói chỉ ngắn gọn thế thôi cũng đủ làm Ran đau đớn... cô lại quay lưng với cậu lần nữa rồi...
- Tớ phải đi... Shinichi à...
Shinichi nhìn thấy Ran đi về phái Araide... cô lại bỏ anh mà đi sao? cô lại hướng về người đó lần nữa sao? Cô cần anh ta hơn? Dù cô gắng anh vẫn không thể ngăn được bước chân Ran...
Trên con đường ấy...
Chỉ có một Thiên thần lặng lẽ...
Mỗi bước chân là từng nhịp máu chảy...
Tôi không nhìn thấy đôi cánh của em...
Nhưng tôi vẫn biết em là một thiên thần...
--------------
Có tiếng nõi trong những giấc mơ
Tại sao phải cố gắng?
Cô chống chọi lại với những tiếng nói đang xé đầu mình ra hàng ngàn mảnh...
Cô nhìn thấy bóng tối vậy ngập xung quanh nơi cô đang đứng... Ran không ngừng chạy... tại sao cô không nhìn thấy gì cả?
Tại sao lại cố gắng....
Tiếng nói ấy như tác động mạnh mẽ đến từng dây thần kinh đến từng tế bào của cô...
Tại sao ư... Shinichi?
Trong bóng tối ấy cô không nhìn thấy Shinichi... Nỗi đau chợt dâng tràn... Cơ lạc giữa thế giới thật và những giấc mơ.. Ran không biết đâu là mơ đâu là thật nữa... Không hề có sự sống ở nơi đây...
Shinichi... cứu tớ với...
Ran cảm thấy mình mệt nhoài... cô ngã trên nền đen ấy... sức lực không còn nữa...
Shinichi....
hãy từ bỏ đi....
Ran cảm thấy một giọt nước mắt đang chảy tràn ra...
không!
End chap 2~
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (1 vote)
Temmm!!! Hay quá!!! Ss mau post chap típ nha!!! Zà mong ss sẽ vik thêm thiệt nhìu fic ủng hộ 4rum mình!!! Ủng hộ ss nhìu Hu hu mà seo anh Shin vẫn chưa nhận ra nhỉ??? Anh Shin ơi mau nhận ra đi chứ cái nì phim Hàn Quốc có nhìu mà (nhưng mà khi lấy tên các nv DC thay zô + ss vik quá hay nên em thấy đọc hay hơn so vs xem mấy phim Hàn nhìu) !!! Âyyyy chắc tại trong Sheclock Holmes hok có mấy cái nì nên anh Shin vẫn chưa suy luận ra!!!
Shiho lắc lắc ống nghiệm rồi nhỏ thêm một giọt axit vào, hỗn hợp tỏa nhiệt tạo nên một làn khói trắng ra bên ngoài ống nghiệm. Đã hơn hai tiếng cô nhìn thấy Shinichi ngồi thẫn thờ như vậy. Cô không hiểu anh bị cái gì... Nhưng nếu bắt đầu một ngày với người có cái mặt ỉu xìu như bánh bao chiều thế kia thì không hay chút nào.
- Cậu có gì với Ran Mori à?
Cuối cùng Shiho cũng đoán ra, chẳng có gì khiến cậu ta trở nên như vậy ngoài Ran Mori. Cô múc thêm một muỗng bột màu vàng bỏ vào một ống khác trong khi chờ câu trả lời. Nhưng Kudo vẫn im lặng, Shiho thở dài...
- Này... cậu đến nhờ tôi phân tích cấu tạo của vỏ bom chứ không phải đến đưa đám nhá.
Câu nói không buồn cười chút nào nhưng cũng kéo Shinichi quay về với hiện tại.
- Hôm qua tớ gặp Ran... ở Tropical Land.
- Ừm... rồi sao?
Shiho không hiểu vấn đề cậu ta muốn nói là gì... phải rồi cô biết là vì Ran mà. Cô gái mà ngay cả khi xung quanh tràn ngập bóng tối, cô ấy vẫn có thể thắp sáng tất cả, Mori để lại ấn tượng trong cô. Cô không thể làm được phân nửa những điều Ran làm. Chẳng lẽ... Shinichi và Mori có vẫn đề gì à? Không đâu...cô biết không ai có thể khiến anh từ bỏ Ran.
- Cô ấy... thật sự đã bỏ đi... cùng với tên ấy...
Shinichi nói, anh cố điều chỉnh lại nhịp thở nhưng vẫn không tránh khỏi ánh mắt dò xét của Shiho.
- Vậy à? Vậy ra những ngày tôi nhìn thấy một thám tử tài năng ngã gục sau giờ phá án... là vì cô ấy à?
Shinichi lườm Shiho nhưng cô không quan tâm. Cô luôn nghĩ Kudo thật hoàn hảo. Nhưng động đến chuyện của Ran... anh không còn là chính mình nữa. Mà có lẽ người-hoàn-hảo ấy biến thành tên điên nào đấy rồi. Nghĩ đến đây Shiho chợt nở nụ cười... Shinichi cũng chỉ là một người bình thường thôi mà.
- Tớ nghĩ... dù có thế nào... Ran Mori vẫn là cô ấy thôi.
Đặt bản báo cáo lên bàn, Shiho ra khỏi phòng để Shinichi chìm sâu trong thế giới của chính mình.
- Tớ phải đi... Shinichi à
Ran...
------------------------ Ran cố gắng mở mắt. Những giấc mơ tràn về không dễ chịu chút nào. Ánh sáng làm cô chói mắt, cô nhìn thấy ánh mắt đầy lo lắng của mẹ. Bà có chút vui có chút mừng rỡ vội cầm lấy tay cô, hình như mẹ gọi tên cô thì phải. Ran nhìn thấy bàn tay mẹ chạm vào mình... nhưng không có chút cảm giác nào bởi sự động chạm ấy... như người bị tê liệt. Ran không cảm thấy cảm giác của người khi mà tay cô được nắm chặt và đưa lên như thế. Như thể không còn chút bám víu hay điểm tựa nào nữa. Nó làm cô hiểu ra...cô không chỉ chống lại những giấc mơ, mà cô còn chống chọi lại với cả trong cuộc sống thật. Cảm giác muốn chết là thế này sao? Khi mà cảm thấy mình không còn ý nghĩa để tồn tại, không còn gì để nuối tiếc? (có ai nhận ra giấc mơ của Ran là lúc cô ấy đang phát bệnh không nhỉ? =]]~ ) Cảm giác của tay... nhìn mà không cảm nhận được. Cảm giác biết rõ mà vẫn không thể chạm vào...
Từng ngày trôi qua dài như hàng thập kỉ. Ran không thể ngồi dậy một mình và dường như mẹ cô vẫn chưa để ý đến nó, bà chỉ nghĩ cô nghĩ càng nhiều càng tốt. Nhìn qua khung cửa sổ với khoảng không gian hạn hẹp. Ran ước có thể thả mình bồng bềnh qua những đám mây... Cô nhìn thấy sợi dây liên kết của mình với thế giới đang nhạt nhòa dần... hay đang biến mất dần thì đúng hơn.
Ran nhận ra mình chỉ có thể nghe, nhìn và nói...Ran không còn cảm giác đau đớn với những bài tập đi. Cũng không còn thấy mùi vị gì của thế giưois xung quanh. Như thể cô chỉ có thể sống và tồn tại qua ngày thôi vậy. Chỉ điều duy nhất Ran cảm thấy khổ tâm là khả năng cầm nắm... Tay cô luôn run rẩy dưới mắt thường của cô. Cô cảm thấy như thể tay mình lớp hàng tá lớp mỡ dày khi đụng vào một vật gì đó. Nhúng tay vào nước sôi... tay phỏng rát nhưng không có cảm giác gì khác nữa... Ăn uống những món dù mặn đến đâu cũng không thành vấn đề nữa. Cô hoàn toàn không cảm nhận được gì.
Ran nhìn thấy một bó hoa hồng chợt xen vào dòng suy nghĩ phức tạp của cô. Những cánh hoa đang khoe sắc rực rỡ.. Araide đưa bó hoa cho cô và kiểm tra bệnh tình của cô hôm nay thế nào.Ran nhận ra anh đến đây không chỉ vì bệnh của cô, anh cố gắng đem bất cứ cái gì có thể cho cô... khi thì là hoa, khi là bánh kẹo, một quyễn sách hay một chiếc máy nghe nhạc. Araide cố gắng làm cô vui nhưng anh không hề biết rằng... anh sẽ mãi không thể cùng cô đi trên con đường cô chọn. Anh sẽ chẳng bao giờ khiến cô cảm thấy khá hơn. (vì đó không phải là việc của anh ấy =]]~)
Ran giả vờ đưua bó hoa lên ngang tầm mắt. Vẫn vậy không có mùi gì cả. Ran cảm thấy buồn...mùi hoa hồng...ngào ngạt...nồng nàn quyện vào mũi mỗi người.. một mùi hương...như thế nào? Ran sững sờ... cô quên mất rồi...mùi hoa hồng....
- Ran này... hoa có thơm không em?
- À vâng... thơm lắm ạ.
Araide đột nhiên cầm lấy tay Ran. Anh nhìn sâu vào con ngươi màu tím ấy.
- Ran! Em như thế này bao lâu rồi? Hao anh mua là hoa lụa... làm sao có mùi hương được?
Ran nhìn anh, cô biết mình không thể nói dối được nữa rồi.
- Sau đợt điều trị thứ tư.
Araide suy nghĩ, anh bỏ tay ra khỏi người Ran.
- Anh sẽ tìm ra nguyên nhân...
Anh đi ra ngoài và suốt cả ngày hôm đo không quay lại nữa.
Ran thở dài, dùng sức nặng của tay để làm cho chiếc công tắc của Radio bấm On. Phải qua lần thứ năm cô mới gạt được nó lên. Từ đó vang lên một tin tức. ''...động cơ của thủ phạm là vì con gái mình. Cô ấy bị bênh tim và đang cần thay tim gấp... Vụ án kết thúc trong sự hối hận muộn màng của hung thủ... nhưng ông ta không biết rằng, điều ông làm không thể tha thứ được...''
Ran thở dài và tắt đài đi. Thiên hạ sao mà đầy rẫy tội ác thế nhỉ... trong khi cô đang muốn sống lâu hơn một chút thì có những người sẵn sàng tước đoạt sụ sống của người khác... Dù là sinh mạng nhỏ bé, mỏng manh...thì càng phải quý trọng chứ. Ran đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng. Cô cố gắng đi xuống giường...chắc có mẹ cô ngoài kia... Ran gọi nhưng không thấy ai trả lời cả. Cô đành phải tự xuống giường... Các thớ thịt không cảm giác làm cô ngã lăn trên nền đất. Chắc là đau lắm... Nhưng Ran không cảm nhận được. Chỉ thấy tay mình có vết bầm.
Ran cảm thấy mình vô dụng quá. Ngay cả bước đi còn không xong. Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, và sau đó là một cô gái bước vào, ánh mắt đầy tinh nghịch cùng đôi mắt đen tuyền. Sau khi khép vội cánh cửa cô ấy cũng nhìn thấy bộ dạng lúc này của cô. Cô ấy vội đỡ cô dậy lên giường và đặt một chiếc gối đằng sau cô.
- Cô không sao chứ? sao cô lại bị ngã vậy? Nếu không có tôi chắc cô nằm đến tối.
- Cám ơn... hì, tôi không đi được.
Ran đột nhiên mỉm cười. Cô gái nhìn lại phía cửa như để chắc chắn không có ai ở đó.
- Cô đáng trốn ai à?
- Phải rồi... nếu anh ấy không tìm thấy thì tôi sẽ được một chuyến đi chơi. Thú vị không?
Ran lại cười, cô gái này sống động quá. Nhưng việc tìm ra một người trong bệnh viện lớn thế này đâu phải dễ.
- Vậy cô thắng chắc rồi.
- Thôi... cô không biết đâu. Anh ấy giỏi lắm. Trốn ở đâu cũng tìm ra.
- Nghe như thám tử ấy nhỉ?
Ran lại nghĩ về Shinichi. Nhưng cô ấy chưa kịp trả lời thì từ ngoài cửa có tiếng gõ cửa. và ngay sau đó có một tiếng nói trầm cất lên.
- Này, Stukira... đừng trốn vào phòng cách ly chứ.
Ran biết đó là ai. Cô cảm thấy mình nhợt nhạt hơn bao giờ hết. Ran vội dùng thân thể mình chạm nhẹ cô gái:
- Người đó... là gì của cô? và.. đó là... Kudo Shinichi phải không?
- Sao cô biết? đó là Shinichi đấy. Anh ấy...là...
Cô gái khẽ mỉm cười... Ran hiểu nụ cười đó có nghĩa là gì. Tiếng gõ cửa ngày càng dồn dập hơn nhưng xung quanh Ran không còn chút âm thanh nào nữa.
- Cô đi ngay đi... đừng cho người đó vào đây.
Cô gái khó hiểu và ra ngoài. Ran nghe tim mình vụn vỡ... Một nụ cười phát ra từ sau cánh cửa, cô nghe giọng Shinichi đầy hăm dọa.
- Làm ơn nhé, chạy lung tung như thế không tốt đâu...
- Vui thôi mà... em biết anh sẽ tìm ra em.
Vậy là anh đã tìm được... nhưng sao cô không cảm thấy vui? Cô nghe tim mình như bị ai bóp nghẹn. Đây chẳng phải là điều mà cô muốn sao? Vậy tại sao nước mắt vẫn đong đầy trên má... Những cơn gió vội lau nhẹ má cô...
- Đừng khóc... đừng khóc mà Ran...
Cô càng nói càng không thể ngừng lại. Cô vẫn có thể cảm nhận được cảm giác khó chịu lan tỏa suốt thân thể... chẳng phải mất cảm giác rồi sao? vậy tại sao cảm giác vẫn làm cô đau đớn thế này...
Cô còn phải chịu đựng gì nữa?
Ran ngăn mình khóc thành tiếng nhưng vẫn khôgn tránh khỏi tiếng nấc nghẹn ngào.
Hura... mình đã viết xong chap 6 )~~ dài dễ sợ mà ban đầu lỡ ghi là ShortFic )~~ mình post bài cũng đều đặn quá đi chứ... Đôi khi mình viết mà mình cũng không tin là mình viết nữa... ha ha...
@Rain: hô hô... em so sánh hay quá, ss ghét phim Hàn lắm... nên có lẽ bị nhiễm bởi truyện thì đúng hơn. Có một thời bị đám bạn nhồi nhét một đống truyện... hì hì. Còn về vụ fic... giờ đang có hứng thú phải cố gắng cho xong fic này... sau fic này có lẽ sẽ là một fic cổ trang vui nhộn hơn tí xíu. Nhưng cũng không phải là Comedy fic đâu. Giọng văn của ss thích hợp vơi Tragedy hơn... ai cũng nói vậy hết á !!
@ Night: ừ thì buồn, ss cũng thấy nó buồn nhưng chịu không biết làm sao cho nó vui hơn... còn về kết ... ss đã nghĩ xong. Nó khá là thú vị... )~~ nên chuẩn bị tinh thần đi là vừa... Viết sao cho ra dáng Sad fic chứ nhỉ? hì hì
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (2 votes)
Temmm!!! Á á á á á!!!! Nv mới xuất hiện là ai zậy ss???? Tại seo Shin lại...???? Hay đóa chỉ là em gái của Shin, hay em họ j đó, hay là Shin đã phản bội Ran ??? Ko thể như thế đc!!! Thui em ko đoán giá đoán non nữa!!! Chờ chap sau của ss!!! Ủng hộ ss nhìu!!!
Last edited by rainbow2510 on 18/6/2012, 8:40 pm; edited 1 time in total
híc... mình ngốc quá..lỡ tay để bản thảo ở nhà rồi... aaa giờ phải tự gõ lại luôn...chán thế cơ chứ.
Chap 4: Tự tình ca
Part A
Sonoko nghiêm mặt lại, tự nhủ mình sẽ không cho phép Araide bước ra khỏi quán nếu anh không trình báo tất cả vụ việc đang xảy ra. Cô đã không gặp Ran lâu lắm rôi. Và cô không cho phép điều tương tự xảy ra nữa. Mặc kệ cho người đang ngồi trước mặt có đang hốt hoảng ra sao, Sonoko vẫn không cho phép mình dừng những câu hỏi như tại sao? thế nào... cô tin chắc anh là người đứng sau tất cả. Và cô biết không ai trả lời mình ngoài anh.
- Anh đừng giấu em. Xin anh cho em biết Ran đang ở đâu đi. Em gặp bạn ấy lần cuối là khi đang đi cùng với anh đấy.
Araide thở dài. Không biết lần thứ bao nhiêu anh phải giải thích với cô là anh không biết gì cả. Anh không thể cứ day dưa với Sonoko thêm nữa. Rốt cục thì bao giờ cô mới tha cho anh chứ? Sonoko là tuýp người năng động và hướng ngoại, Ran không như vậy cô sống hướng nội và khép kín hơn... vậy mà hai người này lại là bạn thân đấy... thật không thể hiểu nổi mà. Sonoko đột nhiên ngồi xuống ghế, giọng cô trầm hẳn đi, anh thấy đôi mắt cô nhòa lệ.
- Em rất lo cho Ran, anh đừng giấu em nữa... em chỉ muốn ở cạnh Ran, dù chuyện đó là gì đi nữa...
Araide chợt cảm thấy có lỗi, anh thở dài...
- Ran rất khỏe, em đừng lo lắng nữa...
Đó là câu duy nhất anh có thể nói, anh đã hứa với Ran dù co chuyện gì cũng sẽ không tiết lộ Ran bị gì cho ai...
-----------------------
Những giấc mơ...
Cuối giấc mơ là một con đường đầy ánh sáng...
Nhưng trong ánh sáng ấy lại không có anh...
Anh ở đâu?
Sợ hãi...
Tuyệt vọng...
--------------
Ran mở choàng mắt, giấc giấc mơ làm cô tỉnh dậy không biết bao nhiêu lần trong đêm nay. Thú thật Ran không thể ngủ khi mà trong giấc mơ cô luôn gặp một hình ảnh duy nhất. Bóng tối và màn đêm bao trùm. Sau cái ngày cô gặp anh qua cánh cửa bệnh viện. Đã hơn một tuần trôi qua mà Ran vẫn chưa ý thức được mọi việc xung quanh... cô vẫn không biết người con gái ấy là ai.
Ran chỉ biết cô ấy đi cùng Shinichi... cô biết không thể ép buộc Shinichi cứ như vậy mãi, nhưng bằng nhiều lý lẽ Ran vẫn không thể nở nụ cười nổi.
Ran cố gắng ngã vào chiếc xe đẩy. Gạt chiếc gậy một cách đầy khó khăn... các cảm giác biến mất làm Ran không làm chủ được thân thể mình nữa, như tay mình được lớp thêm vài lớp mỡ trước khi chạm đến chiếc xe. Cố gắng đẩy thêm hai lần nữa, Ran ra được lan can còn mờ tối. Chút ánh sáng của bầu trời dịu dàng lan vào nơi cô đang ngồi. Vài phút sau, từ phía dông một lớp bụi màu vàng mờ mờ bốc lên... Ánh sáng ấy dần dần tỏa qua nơi cô đang ngồi, mặt trời mọc. Bình minh... một khung cảnh vô cùng diễm lệ. Ran nhìn nó mà thấy mình ngập tràn sức sống. Cô bắt đầu nhớ hương thơm đồng nội. Cô biết lúc này chắc chắn không khí sẽ dần ấm lên... chứ không phải thế này. Cô ước mình không mất đi cảm giác...
Trong cuộc sống...chưa từng có ước gì, hay giá như...
Cô nhìn thấy cảnh đó và tự nhủ, còn bao lâu thì mình sẽ chìm trong bóng tối? mãi mãi không có đường thoát thân? Cô không biết... và cũng không muốn biết thêm nữa.
Ánh sáng làm Ran nhìn thấy rõ khu vườn trước mặt, một cô gái đang cắm cúi nhìn một bông hoa. Ran nhận ra đó là cô gái đã vào phòng mình bữa trước. Dưới ánh bình minh... cô tỏa sáng như ánh mặt trời. Ran ngượng mộ nét rạng ngời của cô ấy... Ran biết mình không bao giờ có thể được như cô ấy được nữa.
Chẳng trách Shinichi...
Ran lắc đầu, không cho phép mình nhắc đến Shinichi nữa. Nhưng cuộc sống thường không bao giờ như cô mong đợi. Càng không muốn thì càng gặp... Cô nhìn thấy Shinichi đang lại gần cô ấy, anh mỉm cười thật nhẹ nhưng nụ cười ấy làm Ran không được vui. Cô gái chọc ghẹo gì đó rồi chạy đi... một thoáng sau Shinichi cũng chạy theo... Ran nhận ra... người đó đang dần xa cô đến cỡ nào...
Ánh mắt cô không rời điều đó... Chợt cô nhìn thấy một bàn tay luồn qua thân thể mình và bế sốc lên.
- Ran, anh nghĩ em có chuyện muốn nói với Kudo chăng?
Ran lắc đầu... nhưng Araide không cho là như vậy, anh bế cô ra trước mặt Shinichi, Ran muốn hét lên, muốn bắt anh thả mình xuống nhưng không thể. Cô đang đối diện với Shinichi, làm sao cố có thể để lộ ra mình đang trong tình trạng nào.
Shinichi nhìn cô, cô biết điều đó nhưng không dám ngước lên... Cô gái đi cạnh Shinichi chợt đùa
- vWow... tình cảm quá.
Ran ngượng, cô quay sang nhìn Shinichi đang nhìn mình. Rồi trông một thoáng anh mỉm cười... Ran ngạc nhiên... cô chợt cảm thấy sợ nụ cười đó.
- Chỗ này có còn đúng là bệnh viện không nhỉ? hay bây giờ xu hướng của người yêu nhau là phải mặc áo bệnh nhân và chăm sóc trong bệnh viện?
Shinichi châm chọc và nắm tay cô gái bước đi, anh lướt qua và không hề nhìn lại Ran. Đây là cách cô muốn? đây là điều cô thật sự muốn sao? có phải vậy không? Shinichi... cậu ấy đang dần xa mình thêm một chút rồi
Ran buồn rầu... Araide bế Ran đi khỏi đó, anh đặt cô lên giường. Trong lòng đầy ân hận:
- Xin lỗi em... có lẽ anh đã sai...
- Không sao đâu ạ... Shinichi có thể có được hạnh phúc cho mình... vậy là được rồi.... Ran miên cưỡng mặc dầu nước mắt vẫn tuôn trào.
- Đừng như vậy nữa.... sao em lại làm vậy? nếu em không nói... anh sẽ nói... anh sẽ nói cho Kudo biết mọi chuyện. Tại sao em phải ép mình như vậy?
Araide nổi giận và đi ra ngoài. Ran giật mình gọi với theo...
- Đừng...anh đừng làm vậy...
Nhưng Araide không quan tâm. Anh ra ngoài và siết chặt bàn tay của mình. Anh không bao giờ muốn nhìn thấy Ran như thế... Em ngốc lắm...Ran à
Trễ học mất rồi huhu... >" hy vọng mọi người thích Part này
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (1 vote)
Ôi, đọc fic này lun rầu nhưng buồn quá nên chạy đi lau nước mắt mà quên cmt ss viết hay quá, văn phọng nhẹ nhàng và phải nói ss viết sad rất hay làm mỗi lần đọc em đều... nhưng vẫn cực like fic này^^ Mong cái kết sẽ th1u vị như ss nói và em đã chuẩn bị tinh thần cho...mọi trường hợp, ss mau post chap mới nhé và nhẹ tay vung viết 1 chút, đừng làm Angel quá đau khổ