Subject: Re: [LongFic] Khung trời phiêu lãng- Đã hoàn thành-
Mất tem vs phong bì rồi Chap mới chộ uiiii thích quá càng ngày càng hay tối em sẽ đọc kĩ tks cho ss nhé. Mong chap mới nữa của ss
11/7/2012, 10:57 am
rainbow2510
.:Mod:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 474
» Xèng 0.0 : 1750
» Uy Danh : 24
» Ngày "Oa oa" : 1999-10-25
» Ngày gia nhập : 2011-05-13
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Khung trời phiêu lãng- Đã hoàn thành-
Ko bik anh Shin zà Gin sẽ làm j nhỉ????
Anh Shin bik trước là mình sẽ gặp nguy hiểm mừ vẫn đi cùng Gin!!! Dũng cảm thiệt đóa!!!! Càng ngày càng iu anh Shin!!!!
Ss mau post chap típ nha!!! Ủng hộ ss!!!!
Last edited by rainbow2510 on 14/7/2012, 12:33 pm; edited 1 time in total
14/7/2012, 8:36 am
0ny
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 129
» Xèng 0.0 : 302
» Uy Danh : 76
» Ngày "Oa oa" : 1995-10-23
» Ngày gia nhập : 2012-06-10
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Khung trời phiêu lãng- Đã hoàn thành-
Dũng cảm thường đồng nghĩa với ngu ngốc em ơi. Shin nhà ta là thế đấy..liều mạng
Chương 14
Chạy và chạy.
Càng nhanh càng tốt
Shinichi ráng nhìn phía trước nhưng chỉ toàn một màu đen bao trùm. Gin đang ở đằng sau, khoảng cách giữa hai người không quá xa nhau. Anh biết nếu dừng lại thì chỉ có cái chết. Những cảm giác làm anh bấn loạn, chuyến đi này là vì giải quyết loạn quân. Anh cũng biết Gin là người đứng sau nhưng có thông minh đến đâu anh cũng không thể đoán được.. toàn bộ những quân của anh đều là người của Gin. Shinichi đã xông ra từ vòng vây đó, không một ai bên cạnh. Anh vẫn nhớ đôi mắt ác quỷ của hắn, châm chọc, ngạo nghễ.. tại sao anh không đoán ra sớm hơn? Vậy là rõ ràng thế lực của Gin ngày càng lớn hơn anh nghĩ. Shinichi cố gắng chạy nhanh hơn, hơi thở mỗi lúc một dồn dập. Không phải sợ, nhưng anh không muốn chết trong tay hắn. Một vết thương từ đủi khiến mỗi bước đi đều hơi nhói, Shinichi nhận ra những vệt máu khô trên má và tay. Rủa thầm trong họng, anh ráng bước đi. Đằng sau anh, một đoàn người với ánh lửa bập bùng đang đuổi tới. Anh nghe rõ mồn một tràn cười đắc ý của Gin. Lúc này không thể đứng lại mà đánh nhau, càng không thể tỏ ra mình không sợ chết, Shinichi muốn quay lại, muốn đấu với hắn nhưng chỉ một đấu với hàng trăm người là không thể.
Xoạc
Shinichi nghe thấy những tiếng động sau lưng, tiếng động ngày càng lớn và dường như muốn đâm sầm vào anh. Anh biết tử thần đã gần kề lắm rồi. Shinichi nói gì đó khi rẽ sang một lối khác, ra khỏi khu rừng đang có nhiều người tìm kiếm. Anh tự trách bản thân đã quá mất cảnh giác, nhưng anh vẫn có thể yên tâm là Gin sẽ không dễ dàng dành được tất cả quyền lực của anh. Siết chặt tay, Shinichi thầm rên khi máu lại chảy thấm qua lớp vải quần mỏng. Anh ra khỏi rừng, lúc này anh mới nhận ra đây là một khe núi, anh ra sau một hòn đá to và ngồi xuống. Chỉ có một lối đi nhỏ dẫn vào, vì thể từng người sẽ phải vào đây nếu như muốn bắt được anh. Nó sẽ làm họ không thể dùng số đông mà trấn áp anh. Shinichi cố gắng cầm máu nhưng không dễ, vết thương hở miệng và chạm vào động mạch khiến máu chảy không ngừng. Hít sâu.. mình không thể chết ở đây.
Khu rừng tối mù. Như một con mãnh thú hắn lao đi trong màn đêm dày đặc. Hắn vùng chạy theo con mồi, một niềm hân hoan không gì diễn tả nổi. Nụ cười man rợ trỗi dậy, hắn nhìn thấy những vết máu loang trên đường hắn đi qua và cả mùi tanh nồng trong không khí. Hắn cười, một nụ cười đầy kích thích. Ngươi sẽ không thoát được ta đâu.
Gió.
Gió mang mùi máu đến hắn.
Những hạt bụi và cơn gió làm cả hai người khó mà đứng vững trên thành vực cao. Anh đối diện hắn, ánh mắt không lộ cảm xúc. Nụ cười phớt trên môi, vẫn tự tin và đầy kiêu hãnh , hắn thực sự ghét nụ cười khiêu khích đó. Chính vẻ mặt đó luôn làm hắn khó chịu, luôn làm hắn quyết tâm phải tiêu diệt bằng được anh. Vì ánh mắt đó luốn nói với hắn.. mãi mãi hắn cũng không thể thắng anh.
- Ngài Kudo, sao ngài lại chạy như một kẻ hèn nhát thế?
Anh nhếch môi, không trả lời. Dù có chuyện gì anh cũng không thể chết ở đây. Quyết tâm đó làm anh trở nên cứng rắn hơn. Shinichi rút thanh trường kiếm đang đeo bên hông sau đó đứng thủ thế. Hắn cũng rút thanh kiếm của mình ra.
- Quả nhiên vẫn phải tự tay giải quyết thôi.
Và họ xông vào nhau. Gió làm cho cử động của cả hai khó khăn hơn. Hai lưỡi gươm chạm nhau tạo nên một âm thanh chát chúa. Anh cố tạo áp lực về phía hắn bằng tất cả sức bình sinh, nhưng vết thương làm sức anh giảm đi phần nào. Không thể trụ vững bằng chân phải như mọi khi. Gin đẩy lùi lưỡi gươm đó về phía anh. Anh cảm thấy mình đuối sức đến không ngờ. Khẽ nguyền rủa kẻ thù, anh xoay chuôi kiếm tách mình ra khỏi Gin.
Shinichi đã thấm mệt, anh lặng nhìn từng cử động nhỏ nhất của hắn. Với một tiếng la đầy man rợ, hắn lại tiếp tục xông vào anh. Kiếm nặng hơn bình thường… Shinichi cố gắng chém vào phần bả vai của hắn, nhưng cử động của anh không linh hoạt bởi mỗi lần bước đi thì lại khựng lại vởi vết thương. Gin cười ngạo nghễ, lách sang trái đồng thời chém một đường dài trên lưng anh. Shinichi khẽ rên và lập tức quay ngay người lại. Máu chảy ròng ròng từ vết thương mới. Mắt bắt đầu mờ dần khiến Shinichi nhận ra mình đã đạt giới hạn rồi.
Đứng thẳng người, anh cầm kiếm bằng cả hai tay. Chờ đợi cho đợt tấn công tiếp theo. Máu thấm qua lớp áo choàng làm anh có cảm tưởng lưng mình đã bị chặt làm hai khúc. Gin lại áp sát vào anh, nhưng lần này hắn chuyển động quá nhanh. Anh không nhận ra khi hắn vòng ra sau lưng. Lưỡi gươm của Gin không chút do dự, giơ kiếm đỡ chậm chạp. Động tác của anh không gây tổn hại đến hắn.. và cũng không ngăn được lưỡi gươm xuyên qua bụng mình. Shinichi thả kiếm.. lùi ra sau. Tay quơ loạn xạ trong không khí, Anh bước lùi, những viên đá nhỏ khẽ lăn.. một bước nữa.. anh thấy tim mình đập nhanh, một cảm giác không còn điểm tựa. Shinichi rơi xuống lớp gió mạnh quanh vực.. máu và sự bất lực làm tiêu tan mọi hy vọng trong anh.
Bầu trời..
Sao..
Đôi mắt xanh dần khép lại, một hơi thở hắt ra từ miệng.
Mình thua rồi sao?
Gin bật cười thành tiếng khi nhìn thấy lưỡi gươm của mình vẫn còn dính máu kẻ thù. Hắn chưa bao giờ hả hê như lúc này.
Hắn nhìn Shinichi rơi và rơi.. Hắn biết từ nay không phải lo ngại nữa. Sẽ không ai còn có thể uy hiếp đến quyền lợi của hắn… Kudo Shinichi đã chết rồi.
………………………………….
Giấc mơ..
Một vệt sáng màu hồng hiện ra từ trong màu đen dày đặc.
Cô gái ấy chạy sâu vào vùng ánh sáng. Một khung cảnh nhạt nhòa hiện ra.
Càm giác đau buồn lạnh buốt ở vùng ngực.
Những cánh hoa anh đào bay ngang tầm mắt. Những cây cỏ đang nghiêng mình theo gió, cỏ dưới chân xanh rờn, đầy sức sống.
Cuối con đường đó, một người con trai đang đứng quay lưng lại với cô. Gió mơn man những lọn tóc đen quen thuộc.
Trong một phút cô chợt chạy hết sức lực về người đó. Cô đã chờ đợi, đã cố gắng thật nhiều để không bật ra tiếng nức nở hàng đêm. Cô chưa từng biết tới cảm giác này, cảm giác không thể mất một người quan trọng..
Đôi mắt xanh dịu dàng, những vòng ôm hờ hững.. nụ hôn và tất cả những cử chỉ yêu thương.. nó làm cô nhớ.. cô nhớ đến một người không nên nhớ. Cô đưa tay cố chạm vào bàn tay đang đưa ra đó, cô với lấy những khát khao.. cô muốn ôm người ấy vào lòng.. muốn để trái tim mình một lần nữa ấm lại bởi cảm giác ấm áp truyền qua..
Nắm..
Nhưng khoảng cách ngày càng xa, mãi cô vẫn không thể chạm vào bóng hình đó. Cô vấp ngã, nhận ra nước mắt đang dần rơi khỏi khóe mi. Cay nồng.. mặn chát.
Cô không nhìn thấy bàn tay ấy nữa.. cô gào lên..nức nở.. đừng đi!! Shinichi......
.............................
- Không!
Tôi mở mắt thật nhanh. Chỉ là mơ thôi… chỉ là một giấc mơ… tôi gục đầu vào đầu gối của mình. Nhận ra một giọt lệ vẫn còn vương trên mi. Tôi không nhớ anh đến thế chứ? Tại sao tôi cứ mơ thấy anh thì lại đều là giấc mơ đó? Giấc mơ mà tôi có vươn tay cũng không chạm được đến người đó…
Tôi thật sự không muốn mình trở nên thế này. Tôi không cần anh cơ mà? Tôi luôn tự nhủ mình không nên nhớ con người đó. Anh đã đi, đã đi mà không thèm chào tôi, cũng không hề báo cho tôi về chuyến đi đã quá lâu này. Tôi không cần cử chỉ yêu thương. Nhưng tôi vẫn không ngăn nổi nỗi buồn khẽ lướt qua trái tim khi nhìn căn phòng trống rỗng. Anh luôn im lặng, luôn vuốt tóc tôi thật nhẹ. Nó làm tôi không nhận ra sự hiện diện của anh. Nhưng anh hoàn toàn khác không khí, vì khi không có anh. Tôi không khỏi cảm giác trống rỗng. Tôi quen mất rồi một nụ cười dịu dàng dành cho tôi, tôi đã lỡ quen sự hiện diện của anh quanh đây. Tôi thật sự nhớ anh.
Tôi đã giận, đã rất giận khi anh cứ đi biền biệt như thế, không phải hai ba ngày, mà đã một tháng nay không hề có tin tức. Nỗi sợ nhen lên trong tôi.. tôi vẫn có cảm giác không bao giờ có thể gặp lại anh nữa. Và tôi biết mình sợ điều đó. Nếu một ngày không gặp anh.. nếu anh thực sự biến mất khỏi cuộc đời của tôi. Tôi sẽ có cảm giác như thế nào? Tôi thấy trái tim như ai bóp nghẹn.. tôi thật sự không muốn nghĩ, tôi chưa nghĩ ra mọi việc ra sao thì cảm giác đã đánh bật tôi trước rồi. Tôi không dám đối diện với cảm xúc trong tôi. Tôi không dám thừa nhận là tôi đã nhìn anh bằng đôi mắt khác.. tôi luôn tự nhủ mình không được phép yêu thương. Nhưng trái tim tôi không nghe lời chủ nhân của nó. Nó vẫn tiếp tục nhớ về anh.
Tại sao chứ? Vì sao anh gây nên cho tôi những cảm xúc rối reng này…
Giấc mơ làm tôi sợ hãi. Nếu thật sự anh vụt mất khỏi tôi..
Sẽ không còn những nụ cười đầy ẩn ý.
Sẽ không còn chiếc áo mỗi khi nhận ra tôi đang ngồi ngoài hành lang lạnh toát.
Sẽ không còn những cái nắm tay kéo tôi vào lòng..
Sẽ không còn người đó.. sẽ không bao giờ được nghe giọng ương bướng của anh. Sẽ không bao giờ được nhìn anh từ phía sau, được bảo vệ trong bàn tay đó nữa..
Bây giờ tôi có thể hiểu… cô cảm thấy ra sao.. tôi cười nhạt. Tôi thật ngốc, tại sao tôi không nhận ra sớm hơn, anh có ý nghĩa thế nào với tôi? Miyano.. cô luôn phải chịu đựng tất cả cảm giác này sao?
Tôi gạt những giọt nước mắt một cách đầy miễn cưỡng. Đừng yếu đuối thế chứ.
Bao giờ tôi mới lại có thể không rơi lệ sau mỗi giấc mơ đây? Tôi thật sự sợ hãi.. tôi không muốn cứ phải nhìn vào màn đêm vô tận không có lối ra… Thật sự rất tối.
…………………….
Cô đứng lặng khi nhận ra mảnh ngọc xanh lục, Cô lặng đi, cố gắng đứng vững. Cô cúi thấp, che giấu những cảm xúc qua mái tóc nâu đỏ. Những giọt nước mắt chực trào ra… Cảm xúc rối bời trong cô, một vết máu trên mảnh ngọc làm cô run rẩy. Toàn thân đau đớn, nỗi buồn lập tức nhấn chìm cô và không cho cô có thể đứng vững nưa, nó làm cô ngồi xuống đất, một giọt nước mắt khẽ rơi.. cô ôm mảnh ngọc vào lòng, bề mặt lạnh lẽo.. không còn chút hơi ấm từ anh.
Không! Cô không thể tin anh đã chết…
Không! Anh chưa chết.
Cô tự nhủ, nhưng trái tim và cảm xúc không nói như vậy, cô chỉ muốn nhắm mắt lại, cô chỉ muốn đi với anh.. cô không tin anh có thể bỏ lại cô như vậy.. cô không tin…
Shiho.. đừng khóc..anh hứa sẽ bảo vệ em..được chưa?
Nói dối.. cô khẽ thổn thức, lịm đi trong hàng nước mắt, Cô không bao giờ muốn anh biến mất… cô đã chịu đưng, đã chấp nhận mọi chuyện chỉ để được ở bên anh… cô đã thấy anh cưới Ran Mori.. cô đã thấy ánh mắt nồng nàn của anh luôn thuộc về cô ấy. Nhưng cô không quan tâm.. chỉ cần một món quà, một nụ cười.. cô sẵn sàng hy sinh tất cả chỉ để ở bên anh.
Cô mặc kệ cho những ương bướng, cho những giọt nước mắt rơi hàng đêm.. tất cả những việc này đổi lại cái gì? Tại sao anh lại bỏ lại cô? Một mình?
Em đừng tin những thứ vớ vẫn thế này. Nếu anh cưới em.. thì anh sẽ không cưới thêm ai khác? Được không..
Anh chưa bao giờ thực hiện những lời hứa…
Cô nghẹn ngào.. những nỗi đau không gì có thể bù đắp.
Hãy giúp anh chăm sóc nhà nhé.
Em chỉ có thể giúp anh đến đây thôi? Tại sao anh lại không quay về?
Cô khẽ kêu gào trong tâm trí, không một lời nào phát ra từ đôi môi xinh đẹp ấy.. cô không tin tất cả những chuyện này có thể xảy ra.. cô hận anh.. kẻ cướp đi trái tim cô, kẻ luôn làm cô xốn xang… kể cô chỉ muốn ở canh.. không cần gì từ anh……..
Cô lặng lẽ ngước lên, cô bắt gặp một đôi mắt màu tím, cô đang hoàng hốt? Ran Mori.. môi cô lẩm bẩm.. cô không biết mình phải nói gì..
Ran lại gần, ngồi xuống cạnh cô. Không có nước mắt.. nhưng đôi mắt ấy biểu lộ cảm xúc đau buồn hơn cả cô.
Hai cô gái.. ôm nhau… dựa vào nhau. Cô nhận ra những cái siết tay nhè nhẹ từ Ran.
Không phải mỗi mình tôi phải gánh chịu tất cả, phải không?
By: Ony
14/7/2012, 8:39 am
hidemi_12
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 679
» Xèng 0.0 : 1478
» Uy Danh : 72
» Ngày "Oa oa" : 2001-12-18
» Ngày gia nhập : 2012-03-11
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Khung trời phiêu lãng- Đã hoàn thành-
Tem!!!
Tội nghiệp anh Shin quá....
Đã bảo máu liều cao chót vót mà...
Trong đây Gin ác quớ đi...
Chị đừng để Shin bị gì nha chị...
Mong chap típ ^^
14/7/2012, 9:00 pm
rainbow2510
.:Mod:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 474
» Xèng 0.0 : 1750
» Uy Danh : 24
» Ngày "Oa oa" : 1999-10-25
» Ngày gia nhập : 2011-05-13
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Khung trời phiêu lãng- Đã hoàn thành-
Phong bì!!!!
Huhuhu!!! Anh Shin ơy!!! Em đã bảo anh ở nhà chăm sóc chị Ran vs chị Shiho òi zậy mà anh vẫn cứ đi cùng Gin!!! Bây h anh ra nông nỗi này thì chị Ran vs chị Shiho bik phải làm sao???
Huhuhu!!! Tội nghiệp anh Shin quá đi!!! Cả chị Ran zà chị Shiho nữa!!!
Gin trong fic này thiệt là độc ác
Ss đừng để chuyện j xảy ra vs anh Shin nha ss!!!!
Ss mau post típ nha!!! Ủng hộ ss nhìu
15/7/2012, 8:05 am
0ny
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 129
» Xèng 0.0 : 302
» Uy Danh : 76
» Ngày "Oa oa" : 1995-10-23
» Ngày gia nhập : 2012-06-10
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Khung trời phiêu lãng- Đã hoàn thành-
Chương 15
Mây hiền hòa trôi về một góc trời..
Nơi ấy chỉ có gió và hoa.. Những cánh hoa rơi là đà theo gió.. cỏ xanh tươi mơn mởn..
Mùi hương hoa.. cơn gió mát.. tất cả quyện vào nhau…
Cơn gió thổi.. đưa hoa bay bổng. Khung trời ấy không có buồn đau, không có những suy nghĩ lo toan. Khung trời ấy ngập tràn nắng và gió.
Khung trời phiêu lãng.. Khung trời tự do và đầy hy vọng.
Bến bờ dừng chân sau những thử thách…
……………………………
Shiho ngồi cuộn tròn trong căn phòng tối, đôi mắt thẩn thờ nhìn những hạt tuyết đang rơi xuống. Trời ngày càng lạnh hơn, tuyết phủ trắng nhân gian bằng màu sắc ảm đạm và đìu hiu. Cảnh sắc đã buồn, trong lòng cô lúc này còn đau thương hơn. Shiho không kiềm nổi tiếng nấc nghẹn ngào. Nước mắt được dịp tuôn trào, không chủ ý. Cô chợt thấy nực cười.. cố gắng níu giữ để cuối cùng được gì, con ngươi xanh ngọc không còn chút ánh sáng.
Đi rồi..
Cuối cùng anh cũng bỏ lại cô mà ra đi. Shiho đã đối diện với cảm giác này trước đây, lúc nào cô cũng nhìn anh quay lưng lại với cô. Lúc nào cũng bước vào phòng tân hôn của anh với cảm giác đau buốt tràn ngập trong tim. Gượng cười nhưng lòng đầy xót xa.
Nhưng cô chưa bao giờ có thể quay lưng lại với anh. Chưa bao giờ cô đủ can đảm để buông tay anh ra, Shiho nhìn bát súp còn nóng hôi hổi, những làn khói vờn trong không khí.. ấm áp? Shiho gạt nó ra khỏi bàn, chiếc bát rơi xuống vỡ tan. Hàng trăm mảnh vụn văng tung tóe xung quanh chân cô. Da cô bỏng rát vì độ nóng của bát súp nhưng cô không quan tâm. Đã là gì chứ? Chỉ là một vết bỏng thôi.
Nói dối phải không? Quay về và nói với em.. tất cả những điều này chỉ là lời nói dối thôi.. Kudo Shinichi.
Shiho ra ngoài, đôi mắt ngây dại nhìn những bông tuyết trắng đang từ từ buông mình rơi xuống. Cô nở nụ cười, đầy bi ai.. đôi mắt vô hồn nghĩ về một điều gì đó.
…:Flashback:…
Một cậu bé chạy vội qua những hành lang, một đôi mắt vô cùng kiên định và tràn đầy sự quyết tâm nào đấy.
Tuyết rơi dày đặc khiến bất kì ai cũng khó di chuyên được trong làn tuyết ấy, nhưng cậu không dừng lại..
Trong căn phòng nhỏ, một cô bé đang nằm ngủ, gương mặt thật yên bình.. Cô chầm chậm mở mắt, ánh sáng rọi vào đôi mắt màu xanh ngọc. Cảm giác khó chịu len lỏi vào từng tế bào. Cô đang lên cơn sốt, cả người cô ê ẩm và hơi thở thật khó khăn..
Shinichi??
Cô lên tiếng trong vô thức đôi mắt nhìn quanh tìm người đó, nhưng không ai ở đây… Cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi, cô sợ rồi mình sẽ chết..
Tuyết vẫn rơi lơ lửng ngay tầm mắt, cánh cửa vội mở để lộ một cậu bé chừng mười tuổi, cậu chạy đến giường và nắm lấy tay cô.
Em có sao không?
Cậu hỏi, đầy dịu dàng. Cô quay đi, không nói. Một giọt nước mắt miễn cưỡng trào ra.
Chợt bàn tay cậu choàng qua cô và nhấc bổng cô lên. Cậu mở cửa, đưa cô ra ngoài, nơi có tuyết trắng tràn ngập.. hơi lạnh ngay lập tức len lỏi.. Khó chịu hơn cả khi ở trong phòng.
Chợt bàn tay cậu siết nhẹ bàn tay bé nhỏ của cô, cậu khẽ làm nó ấm lên một chút.. có phải khi cả thế giới tràn ngập tuyết trắng và sự lãnh lẽo.. ta mới nhận ra chỉ cần một hơi ấm cũng có thể khiến lòng ấm lại?
…:End Flashback:…
Shiho nắm lấy bàn tay mình, lúc này thì không có chút hơi ấm nào cả đâu… Cô ngồi xuống nền lạnh, mặc kệ cho những hạt tuyết nhấn chìm mình trong cái lạnh cắt da. Một hạt tuyết khẽ vương trên mi, hơi lạnh chảy dài xuống gò má của cô. Tất cả những gì níu giữ là gì? Shiho buông taym nhận ra tuyết xốp đang từ từ tuột ra khỏi bàn tay cô. Cô đơn… cô cảm thấy thân hình mình đang run rẩy, Sống làm gì.. khi lẽ sống không còn tồn tại? Nước mắt.. hay nỗi đau đang kết tinh?
……………………………………
Tôi xoa xoa bàn tay lạnh cóng của mình, hy vọng làm nó ấm lên tí chút. Tôi tuyệt nhiên không thể ngăn cái lạnh tràn vào từng lớp da, và cũng như tôi không thể ngăn được Shiho Miyano không đau lòng. Tôi nhìn thấy cô ấy, trong trạng thái ấy.. lần đầu tôi thấy cô ấy khóc nhiều đến vậy, và tôi cũng chẳng còn tâm trí đâu mà rơi lệ nữa. Cô đã khóc thay phần của tôi sao? Tôi không cảm thấy gì cả, không đau buồn, không vui.. tất cả chỉ là một cảm giác vụt mất một thứ gì đó quan trọng. Tôi chỉ thấy cân bằng giữa những cảm xúc đó.. không có nước mắt, cũng chẳng kêu gào thảm thiết.. tôi không biết mình đang cảm giác ra sao.. đau buồn ư? Có không?
Tôi không phải là kẻ vô tình. Tôi không dám đối diện với sự thật đó, tôi chỉ chọn cách im lặng.. tôi biết tôi yếu đuối.. nhưng tôi không thể làm khác được. Có lẽ cả đời này tôi cũng chẳng bao giờ tìm được một người thật sự quan tâm tôi.. không phải vì bề ngoài. Anh cũng như họ, chỉ vô tình lướt qua cuộc đời của tôi? Cuộc đời vốn tẻ nhạt của tôi, anh làm nó sáng lên tí chút.. rồi lặng lẽ rời xa?
Tôi lồng hai tay vào nhau, cố gắng ôm lấy toàn bộ thân hình mình… Tôi nhận ra chẳng có cảm giác nào.. ngoài sự lạnh lẽo. Tôi cố gắng hít thở, chỉ có một sự tê tái tràn ngập. Tôi nhìn ra ngoài, nơi trước kia là vườn hoa. Tôi nhìn thấy bóng dáng của một ai đó, tôi cảm thấy như ngừng thở, tôi thấy hình bóng ấy đang cách xa tôi.. tôi lập tức chạy ra ngoài. Tôi cảm thấy một nỗi niềm vui sướng tràn ngập.. nhưng khi tôi chạy ra nền tuyết, bóng hình ấy tan biến.. một cảm giác hụt hẫng tràn ngập trong tôi. Không có anh.. không hề có anh ở đây!
Tôi nhận ra đôi mắt đã ươn ướt, Nước mắt ư? Không đâu.. tôi lặng đi trong giây lát, quyền lực? Âm mưu? Tham vọng? Những thứ ấy.. có đổi lại được một bờ vai? Có đổi được nụ cười của tôi.. Không.. tôi hối hận rồi.. hối hận vì đã không giữ anh lại. Hối hận để anh ra đi.. Tại sao tôi không nắm giữ? Tất cả đã muộn rồi.. không bao giờ có thể quay lại như xưa.
- Phu nhân! Xin hãy vào trong đi ạ.
Một ai đó la lên từ khuôn viên bên cạnh, rôi bước sang đó, lòng tràn đầy suy nghĩ. Tôi nhìn thấy Shiho đang ngồi trên tuyết, đôi mắt tuyệt vọng nhìn quanh. Tôi thật sự không quen nhìn thấy một Shiho như thế này. Tôi cảm thấy cô ấy.. thật đáng thương. Tôi lại gần, khẽ chạm vào cô ấy nhưng Shiho giật tay khỏi tất cả những người xung quanh. Cô ấy như một con thú đang bị thương.. chỉ muốn một mình liếm láp vết thương của mình.
- Shiho..
Tôi khẽ gọi tên cô, nhưng cô không trả lời, đôi mắt vẫn nhìn vào khoảng không. So với cô ấy, dường như tôi vẫn không chút đau buồn?
- Các ngươi lui ra đi.
Tôi lạnh lùng ra lênh, đợi khi tất cả bọn họ đi hết, tôi mới từ từ ngồi xuống cạnh Shiho. Cả hai chúng tôi cùng im lăng, không ai nói gì với ai. Cái lạnh len lỏi giữa chúng tôi.. Tôi chờ đợi đôi mắt của cô ấy, nhưng Shiho vẫn tự cô lập bản thân như thế. Chúng tôi đều đau buồn.. vì anh… Tôi mỉm cười và lồng hai bàn tay vào nhau. Cười khi đau đớn… Liệu anh có quay trở về? Trước mắt tôi chỉ có màu trắng tinh khôi.
- Tại sao cô lại ngồi đây? Hành hạ bản thân?
Chợt tôi nhận ra, Shiho đang nhìn về phía tôi.
- Tôi không biết, chẳng phải cô cũng đang làm thế sao?
Shiho có chút ngạc nhiên, đôi mắt chợt sáng lên một chút. Cô ấy lại quay ra hướng khác, giọng trầm hẳn:
- Lạnh nhỉ?
Tôi đặt bàn tay mình lên Shiho, khẽ siết nhẹ. Cô ấy nhìn qua tôi, một chút ấm áp nơi hai bàn tay chạm nhau.. Cô ấy cũng siết tay tôi.. chúng tôi cùng đứng dậy và vào phòng.
- Ran, cám ơn.
Tôi cười nhẹ, lặng lẽ đóng cửa lại, tách biệt chúng tôi khỏi màu trắng của tuyết.
……………….
Ngày trôi qua, những vết thương sẽ nhạt dần.. Thế nhưng có những nỗi đau mãi không có gì có thể bù đắp được.
Tôi chầm chậm mở mắt như vừa thức dậy sau giấc ngủ dài, nhưng sự thật tôi có ngủ chút nào đâu. Cứ nhắm mắt tôi lại gặp những cơn ác mộng không có hồi dứt, nó hành hạ tôi từng chút một.. Tôi sợ hãi bóng đêm.. Tôi không muốn mình phải ngủ khi đêm đến. Giấc mơ không ngọt ngào như bề ngoài.
Tôi bước ra ngoài, những tiếng động làm tôi chú ý. Chúng phát ra từ phòng Shiho.
- Vậy ngài nghĩ ngài đạt được mục đích?
Tôi nghe giọng Shiho đầy phẫn nộ, tôi nhìn qua khe cửa, nhận ra Gin đang đứng đối diện với Shiho… Gin? Hắn đi cùng anh.. vậy có phải hắn đứng đằng sau tất cả? Tôi cố ngăn mình không bàng hoàng.
- A. phu nhân tôi có được gì đâu.. tôi chỉ đến chia buồn cùng cô thôi mà.
- Ngài nghĩ ngài thắng sao? Dòng tộc Kudo và Miyano liên kết chặt với nhau.. quyền lực không tập trung vào mình Shinichi đâu.
Shiho vặn lại Gin, sự sắc sảo của cô làm Gin hơi khựng lại, hắn đang nhìn Shiho bằng thái độ lạnh lùng ấy. Tôi tự hỏi họ đang nói gì với nhau thế? Dường như họ đấu nhau bằng ánh mắt thì phải..
Gin chợt quay đi, hắn lấy ra một tấm thiệp màu đỏ. Đưa nó về phía Shiho:
- Mời phu nhân đến dự tiệc của tôi. Mong cô sẽ nể mặt.
Shiho nhận lấy nó, ánh mắt vẫn còn dè chừng Gin
- Tôi sẽ tới.
15/7/2012, 10:09 am
bébôngkute
.:.Smod.:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 564
» Xèng 0.0 : 2942
» Uy Danh : 111
» Ngày "Oa oa" : 1998-10-03
» Ngày gia nhập : 2011-08-01
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Khung trời phiêu lãng- Đã hoàn thành-
TEeeeeeeemmmm vẫn hay như ngày nào ạ mong chap mới của ss em sẽ đọc kĩ lại rồi cmt sau
15/7/2012, 10:59 am
hidemi_12
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 679
» Xèng 0.0 : 1478
» Uy Danh : 72
» Ngày "Oa oa" : 2001-12-18
» Ngày gia nhập : 2012-03-11
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Khung trời phiêu lãng- Đã hoàn thành-
Phong bì!!!
Hơ, hem cóa tin tức của Shin đâu hết...
Tức là Shin đã...
Tội nghiệp Hai với Ran quá
Chị đừng choa shin 'đai' nha chị...
Tội nghiệp em lắm...
Hi vọng chap sau (hay chap sau nữa) anh Shin quay trở về
16/7/2012, 8:25 am
0ny
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 129
» Xèng 0.0 : 302
» Uy Danh : 76
» Ngày "Oa oa" : 1995-10-23
» Ngày gia nhập : 2012-06-10
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Khung trời phiêu lãng- Đã hoàn thành-
Chương 16:
Tôi bước vào phòng ngay khi Gin ra về, Shiho đang nhìn chằm chằm vào tấm thiệp, tôi không đoán được lý do tại sao cô ấy lại chấp nhận đến đó nữa. Rất nguy hiểm, nhất là với tên Gin đó. Từ đầu tôi đã không có ấn tượng tốt với hắn rồi. Hắn là một tên ác quỷ đội lốt người..
- Ran, tôi sẽ đi đến đó. Cô đừng cản tôi.
- Tại sao cô lại biết tôi sẽ cản cô?
- Tôi biết cô đang lo sợ..
Shiho trầm giọng, cô không nhìn tôi nhưng ánh mắt vẫn không chút biểu cảm. Cô vẫn còn rất buồn về cái chết của anh? Tôi chợt hiểu, cho dù biết sẽ có nhiều bất trắc nhưng Shiho vẫn sẽ không trốn chạy khỏi Gin. Thái độ của cô ấy là một tinh thần trách nhiệm tuyệt đối. Cô vẫn còn phải thay anh cai quản cả nơi đây. Tôi thật sự thán phục cô ấy. Vè ngoài yếu đuối nhưng bên trong thực sự mạnh mẽ..
- Tôi hiểu rồi..
Shiho gục đầu khẽ, tôi tin cô sẽ xảy ra chuyện gì.. Shiho đủ thông minh để đối đầu với tất cả những thứ đó mà? Tôi cố ngăn những suy nghĩ, tôi biết mình không thể ngăn cản Shiho, vậy thì càng không nên khiến cô ấy bận tâm về tôi.
…………………….
Shiho bước xuống từ xe ngựa, mái tóc được buộc ngay ngắn. Shiho chỉ mặc một bộ Kimono màu trà, đôi mắt nhìn từng ngõ ngách trong phủ Gin, Nơi đầy tráng lệ và đầy nguy hiểm. Shiho thở nhẹ, cô cảm thấy một sự lo lắng bao trùm trái tim. Không phải là cô không sợ Gin, mà cô khinh thường cái vẻ ngoài giả vờ đạo đức của hắn. Shiho đi theo một người quản gia của phủ, căn phòng của Gin nằm cuối hành lang. Một chút ánh sáng nhạt nhòa rọi ra ban công. Shiho từ từ tiến đến cánh cửa. Đập vào mắt cô là Gin đang ngồi giữa những cô gái, vẻ lả lơi. Cô tỏ ra không quan tâm đến điều đó. Nam nhân mà, lúc nào chẳng xem nữ nhân chỉ là một thú tiêu khiển. Cô nhìn hắn đang cười đùa và hôn một cô gái, cô tự hỏi chẳng lẽ người đàn ông nào cũng phải dùng hình ảnh này để che đậy sự thật sao? Cô cười nhạt, Gin đột nhiên ngước lên, nói bằng một tràng cười chưa dứt:
- Xin chào.. phu. nhân.
Hắn nhấn mạnh, Shiho đã quá quen với điều này. Lúc nào hắn chẳng gọi cô bằng thái độ như thế. Cô ngồi xuống đối diện với hắn, tự hỏi liệu tên này có ý đồ gì khi mời cô đến buổi tiệc này? Mà cô lại là người khách duy nhất của hắn nữa chứ. Cô biết mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Gin như đoán được tất cả, hắn cười ngạo nghễ và ra lệnh cho tất cả các cô gái lui ra.
- Có vẻ như nàng vẫn như xưa.
Shiho lại cười, cô không nghĩ tên Gin vẫn còn có thể nói ra những câu nói tương tự. Cô tự trấn an bản thân.
- Vậy sao? Tôi vẫn là tôi thôi.
Gin nhấp một chút rượu, hắn đã say, Shiho nhìn thấy mùi rượu phả ra nồng nặc trong không khí.
- Nàng thấy đấy, Shinichi Kudo đã chết rồi. Nàng đã thua.
- Ngài chưa bao giờ thắng cả. Shinichi không thể chết dễ dàng như vậy, không phải sao? Ngài chưa bao giờ có thể có được phân nửa thứ ngài muốn.
Shiho dường như làm Gin kích động, hắn thả ly rượu và lao đến bóp cổ Shiho, cô cố vùng vẫy, bàn tay hắn như thép nguội, cô không thể vùng vẫy.. Cô cảm thấy khó chịu. Shiho cố gắng cào tay hắn, nhưng Gin không buông ra. Hắn hận cô, hắn muốn bóp nát người phụ nữ đang nằm trên sàn đất. Gin chưa bao giờ muốn đối diện với Shiho theo cách này, hắn chưa bao giờ có thể nghĩ cô sẽ vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt này. Ánh mắt không quan tâm đến sự hiện diện của hắn.
Ặc.
Shiho nhăn nhó, cố gắng hít thở nhưng không thể. Gin chợt dừng lại, hắn không thể giết cô, hắn không thể tiếp tục làm như thế này. Đôi mắt hắn lạnh lùng trở lại, hắn nới lỏng tay. Shiho vùng vẫy, cô thoát khỏi hắn và ho sặc sựa.. suýt nữa thì chết. Cô nghĩ thầm, đôi mắt vẫn không rời khỏi hắn.
Cô đứng dậy, cố gắng chạy đi khỏi căn phòng ấy, thật sự hắn muốn giết cô. Cô ghét hắn, chính hắn đã cướp đi người mà cô yêu thương nhất.. hắn là hiện thân của cái ác. Shiho vừa mở cửa thì chợt kinh hãi, rất nhiều người đang đứng ngoài cửa. Cô biết mình sẽ khó quay trở về đây.
Một ý nghĩ chết chóc chợt lướt qua đầu cô.
…………………….
Bịch.
Shiho bị quăng vào một căn phòng đầy củi, cô nhận ra dưới chân mình có cái gì ươn ướt.. là dầu. Shiho cố gắng ngồi dậy nhưng dây trói làm cô khó mà tự ngồi dậy được. Shiho nhìn Gin đang đứng đối diện với mình. Hắn bỏ giẻ trong mồm cô ra, nâng mặt cô lên ngang bằng với đối mắt hắn. Họ nhìn nhau trong vòng vài giây.
- Nếu nàng chấp nhận điều kiện của ta…
-Không!
Chưa đợi hắn nói hết câu, Shiho đã quả quyết, cô sẽ không phản lại anh. Không bao giờ. Gin co rúm lại trong một thoáng. Hắn buông cô ra và chợt cười nhạt.
- Nàng sẽ suy nghĩ khác thôi.
Rồi hắn quay đi, bỏ lại Shiho trong căn phòng tối.
Này.. khóc là xấu lắm nhá.
Khi đối diện với sự sợ hãi.. em hãy tin rằng sau những nỗi đau.. đều là hạnh phúc.
Thật ư? Vậy nếu em khóc nhiều hơn.. anh sẽ ở bên em chứ?
Ngốc!
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi, những kỷ niệm của cô.. nó luôn làm cô nhớ đến anh. Shinichi.. anh ở đâu? Em thật sự rất sợ.. Cô không bao giờ từ bỏ.. cô không bao giờ muốn phản lại anh. Vì tất cả những gì cô làm, tất cả vì anh.
Cô luôn hướng về anh.. như bông hoa hướng về ánh mặt trời…
……………………
Tôi thở dài khi nhìn cánh cửa phòng vẫn còn đang khép lại của Shiho. Tôi có linh cảm không tốt, cô có sao không? Tôi không muốn có bất cứ gì xảy ra với cô..
Tôi không biết mình sẽ phải làm gì để có thể giúp được cô, nhưng tôi không muốn tôi cũng một lần nữa mất đi một người quan trọng. Đã từ khi nào.. Shiho có vị trí rất quan trọng với tôi? Tôi thật sự lo lắng cho cô.
Shiho bên ngoài rất mạnh mẽ, cô ấy luôn nhìn cuộc sống với một cái nhìn hời hợt. Nhưng tôi biết cô ấy không lạnh lùng. Shiho cũng có những cảm xúc nồng nàn như bất kì ai. Cô cũng chỉ là một con người, một con người có những khát vọng và có một tình yêu hơn bất kì ai.
Cô yêu anh, tôi biết điều đó. Tôi cũng biết đáng lẽ mình không nên yêu anh, đáng lẽ anh không nên cưới tôi.. Shiho có lẽ đã rất đau khổ khi biết anh liên tục nạp thiếp. Tôi thậm chí còn không thể chấp nhận việc anh sẽ lấy thêm một ai khác.
Tôi không thể chịu đựng phân nửa những điều cô ấy đang chịu đựng, và hơn hết là tôi bất lực. Tôi không thể làm gì cho cô.. không một điều gì..
Cô sẽ không sao chứ? Shiho?
……………
Lửa, xung quanh ngập tràn lửa..
Shiho cố gắng ngồi dậy, xung quanh lửa đang liếm dần đến bàn chân cô.
Cô sẽ chết ở đây sao ?
Một giọt nước mắt chợt rơi.. bấp chấp khung cảnh màu đỏ rực xung quanh.
Cứu em.. Shinichi!
Cô tuyệt vọng nhìn quanh.. không một ai có thể cứu được cô nữa rồi.
Shiho cảm thấy khó thở, xung quanh hơi nóng và mụi than làm cô ngất đi..
16/7/2012, 9:02 am
hidemi_12
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 679
» Xèng 0.0 : 1478
» Uy Danh : 72
» Ngày "Oa oa" : 2001-12-18
» Ngày gia nhập : 2012-03-11
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Khung trời phiêu lãng- Đã hoàn thành-
Tem + Phong bì ^^
Bỏ xuống biển, vớt lên, mang đi phơi, quăng lại xuống biển cho cá mập ăn
Tội Hai quớ chị ơi...
Shin đang ở nơi nao... Đến h vẫn chưa xuất hiện ***ca cải lương***
Xong, giờ em đọc chap 17 đây
Cảm ơn chị đã post liền 2 chap
Last edited by hidemi_12 on 16/7/2012, 9:48 am; edited 3 times in total
16/7/2012, 9:15 am
0ny
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 129
» Xèng 0.0 : 302
» Uy Danh : 76
» Ngày "Oa oa" : 1995-10-23
» Ngày gia nhập : 2012-06-10
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Khung trời phiêu lãng- Đã hoàn thành-
@@~ sắp đến rồi.. cố lên!! Chương 18.. mình trông đợi mãi... hẹn gặp lại ngày mai nhá =))~
Chương 17:
Tôi đi xuống một con đường nhỏ, nó nằm sau phủ Gin, tôi nghĩ đã có chuyện xảy ra.. nhất định có chuyện với Shiho rồi.
Ý nghĩ đó làm tôi không thể ở nhà nổi. Tôi đến đây, hy vọng sẽ tìm được cô. Phủ này khá lớn và có nhiều quân lính, làm sao tôi có thể trà trộn vào mà không bị phát hiện được? Tôi cảm thấy khó ở, thật sự không biết nên làm thế nào.
Nếu tôi cứ chần chừ mãi ở đây chẳng mấy chốc mà bị phát hiện. Tôi suy nghĩ nhanh và nấp sau một cây lớn trước phủ. Lòng tràn đầy suy nghĩ. Một cái gì đó vụt cho trong bóng tối, tôi cảm thấy dường như có ai đó sau lưng thì phải. Tôi chầm chậm quay lại và nhận ra.. Gin.
Tôi sững người, đối mặt với hắn. Áp lưc vẫn như cũ nhưng tôi không còn quá sợ hắn nữa. Thay vào đó là cảm giác căm thù. Hắn chợt cúi đầu, đôi mắt vẫn không rời khỏi tôi:
- Đêm khuya thế này không biết phu nhân ghé phủ có chuyện gì?
- Tôi..
Tôi bỏ lửng câu nói, hắn nhìn tôi bằng một đôi mắt như nhìn thấu tất cả, hắn khẽ cười, vẫn nụ cười không ra nụ cười đó. Tôi thầm nhủ trong đầu chạy đi nhưng thân hình tôi vẫn cứ không chịu di chuyển.
- Cô tìm Shiho Miyano phải không?
Tôi giật mình khi nghe thấy tên đó, phải đó là lý do của tôi nhưng hắn dường như biết được tất cả những chuyện này thì phải? Tôi nghi ngờ, liệu có khi nào hắn đứng sau tất cả? Và Shiho đã.. tôi ngăn mình ngừng suy nghĩ, cảm giác bất an hiện ra trong tôi.
- Đi theo tôi..
Tôi nhìn hắn quay đi, dù gì tôi đã đến đây rồi.. tôi sẽ phải đi thôi. Tôi hít sâu và bước vào cùng hắn. Điều mà tôi không biết.. là nụ cười ẩn ý của hắn khi đó. Đáng lẽ tôi nên chạy đi thì tốt hơn.
…………………………….
Shiho mở mắt, nhận ra nảy giờ mình vãn còn trong căn phòng tối. Cô nhìn xung quanh, cảm thấy có chút ngạc nhiên. Không có ai ở gần đây, Gin cũng không cho nhiều người canh gác. Shiho chợt nghĩ không biết liệu có thể thoát khỏi đây không? Cô cố gắng lết tới cánh cửa. Hy vọng của cô bị dập tắt ngay khi nhận ra có một người đàn ông cầm đuốc đang đứng ở ngoài.
Cô nhìn ngọn lửa đang cháy trên thanh củi, chợt cảm giác không hay xuất hiện. Cô lắc đầu, cố gắng không hốt hoảng. Gin không gài lại giẻ trong miệng cô, cô cố gắng đưa tay ra trước để căn dây trói, nhưng việc đó bất khả thi. Cô đau nhói và ngã lại xuống sàn.
Phải làm gì đây? Trong đầu cô rối như tơ vò, không nghĩ ra bất cứ thứ gì khác.
Chợt một tiếng tách làm cô chú ý. Shiho nhận ra đó là gì, một ngọn lửa nhỏ bốc lên từ cánh cửa và đang lan dần vào phòng chứa, bên dưới cô là dầu.. Shiho chợt nhớ ra, vậy.. Gin muốn thiêu chết cô sao?
Shiho hốt hoảng vội ngồi dậy chạy đến cửa, cô lay mạnh và dùng sức lao vào cánh cửa, nhưng nó đã bị khóa. Shiho chợt nhận ra, lửa lan nhanh hơn cô nghĩ. Lửa làm cả căn phòng cháy to, khói bắt đầu lan nhanh trong không khí và lan vào nơi cô đang ngồi..
Shiho thấy kiệt sức, đôi mắt cô dần nhắm lại.
Hơi nóng phả vào khuôn mặt cô.
Cô sẽ chết ở đây sao? Shiho tuyệt vọng nhìn căn phóng với bức màn lửa. Mụi than làm cô thấy mũi khó chịu vô cùng.. cô không muốn chết ở đây.
Shiho cố gắng chống chọi, nhưng càng ngày không khí càng vơi dần đi. Cô không ngăn nổi sự sợ hãi của bản thân. Tất cả những chuyện này là sao? Shiho biết mình sẽ không thể thoát nổi, lửa đang dần lan đến bàn chân cô.. Shiho cảm thấy bất lực. Cô ngất đi.
……………………………..
Tôi bước theo chân Gin, một cột khói từ xa làm tôi chú ý, tôi có linh cảm đã có chuyện gì đó xảy ra, Gin dẫn tôi đi qua những hành lang dài và tối, cho đến khi dừng lại ở một căn phòng nhỏ. Nó đang cháy to..
Tôi nhìn ngọn lử bốc cao ngùn ngụt.. Gin hướng về phía đó, không chút cảm xúc. Hắn chợt cười nhạt, chút hối tiếc hiện ra trên gương mặt.
- Tại sao cô lại quan tâm đến Shiho? Chẳng phải cô là vợ bé của tên Kudo Shinichi sao?
Tôi không trả lời, vẫn nhìn ngọn lửa đang cháy. Tôi thật sự sợ nó.
- Cô có yêu tên đó không?
- Shiho đâu?
Tôi hỏi lạnh lùng, tên máu lạnh này đang lảm nhảm gì vậy? Tôi không biết tình yêu được nói ra bởi hắn đáng buồn cười như thế.
- Ở đấy.
Hắn hất mặt vào căn phòng đang cháy, tôi lập tức nhìn theo.. Shiho thật sự ở trong đó?
- Sao? Dám xông vào không?
Hắn cười, nụ cười đáng ghét. Hắn tin tưởng một điều gì đó mà tôi không hiểu được. Tôi nhìn vào phòng, chợt hình ảnh của Shiho hiện ra trong tâm trí làm phai dần mọi cảm giác sợ hãi trong tôi.. Quá coi thường tôi rồi.
Trước sự ngạc nhiên của hắn, tôi chạy vào trong bó đuốc khổng lồ, miệng không ngừng gọi tên cô.. Shiho!!!!!!
………………………………..
Cô chầm chậm mở mắt, tiếng lách tách làm cô muốn ngủ mãi mãi, khó thở quá..
Lửa làm chân cô bỏng nặng, cô không thể di chuyển chân mình.. cô bỏ cuộc, cảm giác này thật không hay ho gì, cô cười cho sự ngốc nghếch của mình. Đáng lẽ cô không nên tự tin vào mình như thế.. đáng lẽ cô không nên đi đến đây… Nước mắt rơi chậm rãi.
- Shiho!!
Một cô gái xông vào từ màu vàng sáng rực đó, cô nghe thấy người đó gọi tên mình, chợt cô thấy mình mỉm cười.. là ai?
- Này, Shiho.. mở mắt ra.. chúng ta phải chạy.
Cô ấy lay lay cô, Shiho khẽ mở mắt nhìn cô, đôi mắt màu tím đang nhìn cô đầy quan tâm. Ran Mori? Shiho ngạc nhiên, cô không nghĩ người có thể lao vào đây lại là cô ấy.. cô không ghét tôi ư? Shiho khẽ nói nhưng chỉ nhận được từ Ran một cái lắc đầu pha lẫn chút ngạc nhiên..bây giờ đâu phải là lúc nói chuyện. Không phải sao?
Ran dìu Shiho ra khỏi đó, Cô nhìn thấy bầu trời đầy sao hiện ra trước mặt.. Ho sặc sụa. Gin nhìn cả hai không nói gì. Hắn thật sự ngạc nhiên khi nhìn thấy Ran chạy vào đó, hắn quay đi.. hắn đã thua. Và hắn không nên giữ hai người thêm nữa..
-Cô đi được chứ?
Ran thì thầm, nhưng Shiho không trả lời.. Ran choàng tay Shiho qua mình và khẽ dìu cô đi. Hai cô gái chấm chậm bước đi trong màn đêm, rời khỏi phủ Gin.
Shiho vẫn im lặng suốt quãng đường họ đi qua. Ran nhìn những vì sao lấp lánh, lòng chợt yên bình lạ.
Những cơn gió mơn man tóc của Shiho và đưa nó bay lên ngang tầm mắt..
- Ran.. sao cô lại cứu tôi?
- Trước đây, người cứu tôi khi tôi sắp chết.. có phải cô không?
Shiho quay đi, thì ra cô trả ơn ư? Cô không ngăn nổi suy nghĩ đó..
- Cứu một người.. đâu cần có lý do.. đúng không?
Shiho nhìn thấy nụ cười của Ran, lần đầu cô thấy nụ cười như vậy, không chút âu lo, không phảng phất nỗi buồn. Nó làm suy nghĩ của cô về Ran thay đổi hoàn toàn..
- Ran.. cô có tin anh ấy đã chết không?
Ran không trả lời, cô lặng lẽ quay đi.. Shiho dừng lại cô ngước nhìn bầu trời đêm không chút gợn mây..
Nhưng tất cả những gì có thể là im lặng nhìn hắn đối diện với tôi với niềm vui thú ghê tởm..
Không ai có thể giúp tôi.. không ai giúp tôi thoát ra khỏi hắn sao?
Tôi tuyệt vọng, nước mắt không ngừng rơi…
Làm ơn.. ai đó giúp tôi với..
Tôi sợ hãi, cố gắng ngăn mình đừng khóc... nhưng vì một lý do nào đó tôi vẫn khóc..
Nước mắt của tôi không thể so với sự sợ hãi đó.. hắn điên rồi.. hắn không phải người...
Tôi sợ hãi, tôi gào thét.. nhưng không có ai ở đây có thể giúp tôi thoát khỏi hắn...
Tên của hắn là gì... tôi thấy được sự tuyệt vọng tràn dâng.. tôi biết hắn đang thỏa mãn.. tôi thấy nụ cười đáng sợ đó..
Xung quanh chỉ toàn là bóng tối..
Xung quanh chỉ toàn là một màu đen...
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (1 vote)
16/7/2012, 10:06 am
hidemi_12
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 679
» Xèng 0.0 : 1478
» Uy Danh : 72
» Ngày "Oa oa" : 2001-12-18
» Ngày gia nhập : 2012-03-11
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Khung trời phiêu lãng- Đã hoàn thành-
Tem!!!
Ran dũng cảm quá...
Iu Ran quớ đi..
Yaaa!!! Tên Gin ác độc này....
Sao trong chap 17 hắn dễ xương quá nhể...
Chị siêng thật ^^ Thanks chị nha
Mai gặp lại nha chị
16/7/2012, 11:57 am
bébôngkute
.:.Smod.:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 564
» Xèng 0.0 : 2942
» Uy Danh : 111
» Ngày "Oa oa" : 1998-10-03
» Ngày gia nhập : 2011-08-01
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Khung trời phiêu lãng- Đã hoàn thành-
Dựt phong bìiiii Chap này hay quá e thích lắm lắm ý chuơng 18 fighting ss fighting Tks cho ss
17/7/2012, 8:32 am
0ny
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 129
» Xèng 0.0 : 302
» Uy Danh : 76
» Ngày "Oa oa" : 1995-10-23
» Ngày gia nhập : 2012-06-10
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Khung trời phiêu lãng- Đã hoàn thành-
Chương 18
Giá như trên thế giới đừng có thứ gọi là tình yêu..
Giá như em cũng chưa bao giờ gặp được anh..
Giá như trong giấc mơ em đừng bao giờ có hình ảnh anh..
Giá như anh chưa bao giờ hiện diện trong cuộc sống của em..
Giá như em đừng yêu anh..
Thì có lẽ em sẽ không bao giờ phải rơi lệ … vì anh.
………………………………………………
Trời đã dần sang xuân, những cơn gió đã dần ấm trở lại.. Tuyết sẽ tan hết và nhường chỗ cho một mùa đẹp nhất năm, nhưng mùa xuân của cô ấy bao giờ mới đến?
Tôi bưng chén cháo đi trên dãy hành lang đầy gió, tuyết không còn rơi nữa và không khí đã đỡ khắc nghiệt hơn. Tôi đến trước cửa phòng Shiho và nhẹ nhàng mở cửa. Hôm qua khi về đến phủ, cô ấy ngủ li bì đến giờ này. Shiho bị bỏng nặng ở bàn chân và hít phải khá nhiều khí độc. Cô ấy cần thời gian để hồi phục lại sức khỏe. Tôi lại gần cửa sổ và mở tung nó ra, một cơn gió ấm áp lùa vào phòng. Tôi tận hưởng mùi hương trong gió, những cảm giác chìm dần xuống, không lo lắng, không đau buồn.. ước gì được đến một nơi đầy gió nhỉ? Tôi mỉm cười cho suy nghĩ của mình, nếu có một nơi như thế thì hay biết mấy… Tôi lại gần chiếc giường khi nhận ra Shiho đã dậy, cô nhíu mắt khi nhìn thấy ánh sáng sau lưng tôi.
- Ran?
Tôi giúp cô ngồi dửa vao thành giường và đưa cho cô chẻn cháo. Shiho nhận lấy nó và bắt đầu ăn muỗng đầu tiên.
- Cô tự nấu phải không?
- A.. ừ.. cô thấy thế nào?
Tôi bắt đầu hơi lo, tôi biết đây là lần đầu mình nấu nên chắc chắn mùi vị sẽ không ngon lành gì.. Tôi thấy đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào nó, hình như đấu tranh tư tưởng dữ dội lắm. Shiho không muốn làm tôi buồn chăng?
- Mùi vị rất lạ.. nhưng tôi rất thích.
Tôi bật cười, tôi biết đó chỉ là một lời khen khách sáo nhưng vẫn không ngăn nổi cảm xúc vui sướng ấy. Dù gì thì hai tiếng trong bếp cũng có ý nghĩa nhỉ.
Shiho đặt chén cháo trên kahy và nằm xuống, cô ấy thật sự rất mệt mỏi. Tôi lặng lẽ đi ra ngoài, không muốn làm phiên Shiho thêm nữa
Hy vọng cô sẽ sớm khỏe lại.
Tôi bước đi, trên môi vẫn còn nụ cười thoáng. Nhưng chợt một màu đen đập vào mắt tôi. Bộ quần áo màu đen quen thuộc, Gin đang đứng đó, nở nụ cười. Tôi thả chiếc khay rơi tự do, nhìn Gin không chớp mắt.
- Ngươi làm gì ở đây?
Cuối cùng tôi cũng có thể tìm lại được giọng nói của mình.
Gin búng tay, sau lưng hắn một vài tên lính chạy vào đứng xung quanh tôi. Tôi nhận ra hắn đã bao vây toàn bộ phủ. Tôi thất kinh.. hắn muốn gì ở đây? Tôi đứng cách xa hắn, môi mấp máy không nên lời. Hắn lại gần tôi, nhìn tôi bằng đôi mắt vô cùng thỏa mãn.
- Đây là điều ta muốn làm.
Hắn nâng nhẹ cằm tôi, bắt buộc tôi phải nhìn thẳng vào hắn.. tay tôi không đủ sức gạt bàn tay kinh tởm của hắn. Tôi sợ hãi.. hắn định làm gì? Hắn tiến lại gần tôi hơn, hắn đặt lên má tôi một nụ hôn.
Bàn tay hắn vẫn nắm chặt lấy tay tôi.
Tôi sợ hãi.. tôi gào thét cố gắng chống chọi với hắn.. Nhưng tất cả những gì có thể là im lặng nhìn hắn đối diện với tôi với niềm vui thú ghê tởm.. Không ai có thể giúp tôi.. không ai giúp tôi thoát ra khỏi hắn sao?
Tôi tuyệt vọng, nước mắt không ngừng rơi…
Làm ơn.. ai đó giúp tôi với.. Tôi sợ hãi, cố gắng ngăn mình đừng khóc... nhưng vì một lý do nào đó tôi vẫn khóc..
Nước mắt của tôi không thể so với sự sợ hãi đó.. hắn điên rồi.. hắn không phải người... Hắn lần xuống những làn da nhạy cảm trên thân thể tôi.
Tôi sợ hãi, tôi gào thét.. nhưng không có ai ở đây có thể giúp tôi thoát khỏi hắn... Tên của hắn là gì... tôi thấy được sự tuyệt vọng tràn dâng.. tôi biết hắn đang thỏa mãn.. tôi thấy nụ cười đáng sợ đó.. Xung quanh chỉ toàn là bóng tối..
Xung quanh chỉ toàn là một màu đen...
Tôi thấy nước mắt vẫn tiếp tục rơi.. hắn không buông tha tôi sao? Shinichi…
Tôi nắm lấy bàn tay, giáng cho hắn một cái tát, tôi cố gắng sửa lại bộ Kimono đã hơi nhàu.. tôi sợ hãi nhìn hắn, trong đôi mắt tôi không có gì ngoài sự căm thù. Kinh tởm quá.. sao hắn có thể làm như thế với tôi?
Gin nhìn tôi không nói gì, hắn nhổ một bãi nước bọt xuống sàn.
- Ra vẻ cao quý ư?
Tôi quay đi, không muốn nhìn hắn. Tôi thật sự sợ con người này.. tôi thật sự muốn bỏ chạy khỏi nơi đấy.. nhưng tôi không chạy nổi. Tôi ôm lấy thân thể mình. Cố gắng đứng cách xa hắn.
Gin lạnh lùng nhìn một tốp lính đang dìu một cô gái, tôi lập tức nhận ra mái tóc màu nâu đỏ của cô.. Shiho mệt nhoài, đôi mắt nhắm nghiền.. cô không thể tự đi được và bị kéo lê bởi hai tên lính. Tôi nhìn khung cảnh đó không làm gì được. Họ quăng Shiho xuống nền đất, cô mở mắt nhìn Gin đang đứng gần mình, không ngạc nhiên.
- Shiho..
Tôi gọi tên cô, Shiho quay về phía tôi lắc nhẹ đầu.
Gin cúi xuống nhìn cô, chợt hắn cười lớn, hắn cười như thể trêu ghẹo cô. Nó làm tôi lùi một bước.. Shiho cố gắng ngồi dậy. Gin nói nhỏ vào tai cô điều gì đó tôi không nghe được, nhưng tôi có thể thấy Shiho nhíu mày.. đôi mắt cô trở nên buồn bã lạ thường. Sức ảnh hưởng của nó làm cô dường như suy sụp hẳn.
Tôi tự nhủ không biết có chuyện gì xảy ra với cô vậy?
Gin quay lại với cô. Chờ đợi một thứ gì đó, nhưng Shiho không làm gì cả.. cô thậm chí còn không thèm nhìn hắn. Cô cho mình chìm lắng vào trong những cảm xúc được dịp tràn ra.
Gin nắm chặt tay, chưa bao giờ tôi nhìn thấy hắn tức giận đến thế. Hắn nắm chặt tay cho đến khi trắng bệch. Với giọng lạnh lùng hắn ra lệnh :
- Giết ả đi.
Tôi ngạc nhiên.. hắn muốn giết cô? Tôi chạy ra đến cạnh Shiho nhưng bị một tên lính giữ chặt tay lại. Tôi cố vùng vẫy nhưng không thoát được. Tôi nhìn thấy Shiho được đem ra giữa sân. Một gã đàn ông to lớn đang cầm thanh đao, sẵn sàng làm công việc được giao.. Tôi thấy tim mình như ngững đập, tôi sợ hãi khi nhìn hắn cười ngạo nghễ.
Thật hèn hạ! Cô ấy còn không có sức lực để chống trả…
Tôi vẫy vùng, nước mắt cứ thể tuôn ra.
- Shiho!!!!! Không!!!!!
Hắn giơ thanh đao, trong giây phút ấy mọi thứ như dừng lại. Tôi nhắm mắt.. cố gắng không nhìn cảnh tượng ấy… tôi gào thét, cố đẩy tên lính ra và chạy ra bên cạnh Shiho..
Tên đó khẽ nhíu mày, gã lôi tôi ra trên nền đất.. Shiho nhìn tôi, chợt cô mỉm cười.. Shiho! Đừng giết cô ấy… Shiho!! Thanh đao to giơ lên, tôi thấy Shiho đang chờ đợi nó thì phải. Chợt một tiếng hét đằng sau khiến cho tất cả đều quay trở lại nhìn về phía đó.
Tôi nhíu mày khi ánh sáng phát ra từ cánh cửa. Một đoàn lính khác đang chạy vào và đứng đằng sau toàn bộ quân lính của Gin. Tôi nhìn thấy những cung thủ đã vào vị trí. Gin cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì phải, trên gương mặt của hắn hiện lên vẻ bồn chồn.
Từ sau cánh cửa và đoàn quân một người bước vào, tôi lập tức ngừng thở khi nhìn thấy người đó. Đôi mắt xanh màu trời, một nụ cười không có chủ ý hiện ra. Tôi nhìn chằm chằm con người đó. Tôi thở nhẹ.. là anh? Là anh! Kudo Shinichi!!!
17/7/2012, 8:56 am
bébôngkute
.:.Smod.:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 564
» Xèng 0.0 : 2942
» Uy Danh : 111
» Ngày "Oa oa" : 1998-10-03
» Ngày gia nhập : 2011-08-01
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Khung trời phiêu lãng- Đã hoàn thành-
TEEEEEEEEEEEm. May quá Shinichi đến kịp lúc rồi yêu a Shin > Monng chap mới của ss em chồn đi học đây
17/7/2012, 9:34 am
hidemi_12
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 679
» Xèng 0.0 : 1478
» Uy Danh : 72
» Ngày "Oa oa" : 2001-12-18
» Ngày gia nhập : 2012-03-11
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Khung trời phiêu lãng- Đã hoàn thành-
Phong bì!!
Hehe, anh Shin của taz xuất hiện roài kìa!!
Hạnh phúc quớ...
Em biết là anh í sẽ sống mừ
Xuất hiện trong gang tấc, may quớ
Níu hông là Ran với Hai 'đai' mứt tiu roài
Chap típ nha chị
Last edited by hidemi_12 on 17/7/2012, 11:59 am; edited 2 times in total
17/7/2012, 9:46 am
0ny
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 129
» Xèng 0.0 : 302
» Uy Danh : 76
» Ngày "Oa oa" : 1995-10-23
» Ngày gia nhập : 2012-06-10
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Khung trời phiêu lãng- Đã hoàn thành-
Chương 19
Thà đừng biết đến tường siêu nước đổ..
Bởi nhân gian thật khó trùng phùng…
…………………………..
Tôi không tin được vào mắt mình nữa, trước mắt tôi rõ ràng là anh.. một Shinichi bằng xương bằng thịt. Tôi không tin chuyện này có thể xảy ra.. rõ ràng anh đã chết rồi cơ mà? Nước mắt của tôi lại rơi, bao nhiêu cảm xúc làm tôi không nghĩ được gì nữa.. Shiho cũng như tôi, kinh ngạc, sửng sốt, không tin.. nó làm chúng tôi chết trân tại chỗ.
Tôi không thể tin anh vẫn còn sống? Tôi không thể tin nổi.. tôi cảm thấy rối rắm quá chừng.. Có thật người đó là anh?
Anh chợt cười, đi vào bên trong lớp cung thủ, anh đối diện với Gin, thái độ có phần châm chọc hắn :
- Ngài đem quân xông vào đây có ý gì đây nhỉ?
- Vậy ra ngươi chưa chết?
Tôi nhìn thấy Gin phẫn nộ như muốn ăn tươi nuốt sống người đang đúng trước mặt, anh vẫn cười, nụ cười đó làm Gin muốn điên lên. Tôi thật sự không hiểu nổi những con người này nữa.. sao họ cứ phải tranh đấu với nhau? Tại sao họ cứ phải theo đuổi mãi một mục đích khó thực hiện..
Tôi lại gần Shiho, đỡ cô dậy.Shiho cũng đang nhìn anh, không tin tất cả những việc này là sự thật.. Trong đôi mắt Shiho có cái gì tha thiết mà tôi không hiểu được. Shiho nắm lấy tay tôi, đứng dậy. Cô hơi nhói khi bàn chân băng bó chạm đất. Vết bỏng.. Tôi hy vọng mọi chuyện mau kết thúc. Tôi mệt mỏi lắm rồi.
- Bắt lấy toàn bộ những người ở đây.
Anh ra lệnh, những cung thủ lại ngồi xuống, Gin chần chừ tại chỗ không muốn bước đi, nhưng rồi hắn cũng quay bước.. Đôi mắt hắn nhìn anh đầy hằn học. Tôi có cảm giác mọi chuyện sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy. Gin chạy ra cùng với một toáng lính. Anh ra lệnh bắn hạ tất cả những người đi theo hắn. Những mũi tên xuyên qua họ, những tiếng kêu gào, những sự sợ hãi hiện ra trong đôi mắt họ.
Tôi quay đi khi nhận ra cái chết đến thật dễ dàng đối với họ. Mùi máu tanh tưởi trong không khí. Tôi đúng lặng đi, họ không đáng phải chết vô ích như vậy? Có phải không? Tôi nhận ra tất cả chuyện này thật điên rồ.
Bóng dáng Gin chạy qua hành lang hẹp, đùng để hắn thoát… Tôi hy vọng họ sẽ sớm bắt được hắn. Nhưng Gin không như những người ở bên cạnh hắn. Như một con thú hoang dã, hắn nhảy ra khỏi bức tường cao.. chạy mất.
Anh ra lệnh đuổi theo, nhưng tôi nghĩ sẽ khó mà bắt được hắn.
………………….
Xác người chất đống trong phủ, một cảnh tượng đầy thê lương.. tất cả những người lính ấy mở to đôi mắt của mình nhìn chúng tôi. Tôi thật sự không muốn mọi chuyện thành ra thế này. Cái chết..
Shiho chợt siết tay tôi làm tôi nhìn về phía cô. Nhưng Shiho không nhìn tôi, cô đang ngước nhìn một hướng khác. Tôi chầm chậm ngước lên.. đôi mắt tôi dừng lại ở gương mặt anh. Là anh có phải không? Anh không giống như Shinichi mà tôi đã từng biết. Sau một thời gian xa cách.. có cái gì thay đổi. Hay tại tôi quá nhạy cảm?
Shiho buông tay tôi ra để đến gần anh, cô khẽ đưa tay vuốt nhẹ má anh.. Tôi không hảnh động gì, đứng yên tại chỗ.. tôi không thể tin. Tôi cũng không muốn chạm vào người mà tôi chờ đợi, người tôi yêu thương.. tôi không hiểu nổi chính mình nữa.
Anh siết nhẹ Shiho trong tay.. tôi nhìn thấy một giọt lệ trên mi cô. Cảm xúc rối bời.. Shinichi buông tay cô ra, anh lại gần tôi, nở nụ cười dịu dàng:
- Sao em không nói gì? Anh về em không vui sao?
Tôi im lặng, khẽ quay đi.. tôi thật sự không biết vì sao.. tôi cảm thấy muốn tránh cái nhìn đó.. Anh khẽ chạm vào tay tôi, và kéo tôi vào lòng.. một mùi hương từ anh quyện vào mũi tôi. Nó làm cảm xúc trong tôi vỡ òa.. một giọt nước mắt khẽ rơi.. anh đã về.. anh thực sự đã về sao?
…………………………
Hắn rút mũi tên còn găm ở tay ra, tuyệt nhiên không kêu lên một tiếng nào. Hắn nhìn những giọt máu nhỏ xuống chân.. chất lỏng màu đỏ ấy không làm hắn sợ.
Hắn băng bó vết thương và nhìn một khoảng trống trên tường. Nỗi căm thù nổi dậy trong hắn. Con người máu lạnh ấy. Hắn lấy ra một con dao găm.. phóng nó vào tường.
Con dao bay đi, gắm vào nơi hắn muốn. Hắn không thể mỉm cười nổi. Bao nhiêu phẫn nộ trào dâng trong huyết quản, quân của hắn hầu như bị tiêu diệt sạch sẽ.. bây giờ hắn không còn gì.
Không còn quyền lực, không còn nhà để về.. Tất cả hắn còn chỉ là tín mạng của mình. Hắn nghiến răng..
Thù này không trả.. hắn quyết không cam lòng.
Kudo Shinichi!!
………………………………
Tôi lặng lẽ ra khỏi giường. Cố gắng để không đánh động anh, Shinichi đã ngủ, gương mặt vô cùng bình thản.
Ai nghĩ rằng anh rơi xuống đó mà vẫn sống? Tôi nghĩ đây có lẽ là một đặc ân.. Tôi khép cánh cửa và mỉm cười.. bây giờ tôi thật sự hạnh phúc.. nó làm tôi dễ chịu. Hơn hết thảy mọi thứ.. cuối cùng anh cũng đã quay trở về.. bên tôi.
Bóng đêm phủ một lớp vải nhung huyền lên vạn vật. Tôi bước trên hành lang, một cái gì đó vừa vụt qua sau lưng tôi. Tôi quay lại, không có gì cả. Tôi yên tâm rảo bước. Nhưng gáy tôi chợt nhói lên.. tôi ngất đi. Không còn biết gì nữa.
………………………………..
Gã đàn ông trói hai cô gái vào nhau, khóa trái cánh cửa bằng gỗ.
- Tại sao phải bắt hai con đàn bà này chứ?
Hắn lèm bèm, nhưng câu nói của hắn vô tình bị một người khác nghe được. Gin liếc tên đồng bọn đang co rúm mặt mày.
- Ăn nói cho đàng hoàng, Vodka.
Hắn nói lạnh lùng. Rồi nhìn về hướng đang có hai con tin, hắn mỉm cười. vết thương trên tay vẫn còn nhói đau như nhắc nhở hắn về một mối thù mà hắn không bao giờ được phép quên.
- Ngươi ở đây trông chừng chúng.
Gin bước đi sau khi nhận được một cái gục đầu từ người tên Vodka.
…………………………………
Tôi mở mắt thật chậm, một khung cảnh mờ nhạt đập vào mắt tôi. Một căn phòng nhỏ, không có đồ đạc gì cả. Tôi đang ở đâu thế này? Tôi nhận ra mình hoàn toàn khô ráo, tay bị trói với một người khác. Tôi cố gắng nhìn về phái sau, và tôi nhận ra.. Shiho đang ở đầu dây bên kia. Tôi sững sờ, tôi nói nhỏ :
- Shiho.. dậy đi.
Shiho mở mắt, cô nói yếu ớt:
- Ran? Cô đấy sao? Chúng ta đang ở đâu vậy?
- Tôi không biết…
Chợt cánh cửa mở ra, tôi nhìn thấy một tên áo đen to lớn, hắn làm tôi nhớ đến Gin, hắn lúc nào cũng mặc một bộ áo màu đen. Tên này mập và di chuyển có vẻ rất ì ạch. Hắn mỉm cười khi nhìn thấy tôi:
- Tỉnh rồi à? Tốt nhất ngoan ngoãn ở đó đi.
Hắn đóng cửa lại, Shiho chợt thì thầm:
- Ran, chúng ta bị bắt rồi.. chắc là do Gin.
Tôi cũng nghĩ chỉ có Gin mới có thể làm việc này.. Tôi gật đầu. Nhưng hắn bắt chúng tôi làm gì? Có cần thiết như vậy không?
Shiho thở dài, cố gắng đổi tư thế. Dây trói không chắc chắn lắm.
- Hắn sẽ dùng chúng ta để trao đổi với Shinichi. Chúng ta cần phải thoát khỏi đây.
Tôi nhận ra Shiho biết về Gin nhiều hơn tôi nghĩ. Nhưng làm sao mới có thể thoát khỏi đây? Chúng tôi mới đoàn tụ.. chưa đến một ngày. Bây giờ lại tiếp tục thế này.. Tôi thở dài. Một ý tưởng chợt lướt qua. Tôi nhanh chóng nói cho Shiho nhưng chỉ nhận được từ cô ấy một sự im lặng tuyệt đối:
Hắn chửi rủa gì đó rồi cởi trói cho tôi.. Tôi vùng dậy chạy đi. Hắn lập tức chạy theo. Bỏ quên mất Shiho ở lại, tôi chạy ra khỏi phòng, biết là kế hoạch sẽ thành công. Tên ấy vẫn chạy theo tôi, la oai oái. Nhưng tôi không quan tâm. Tôi biết tôi sẽ không được phép dừng lại. Shiho cần thời gian..
Cô nhất định phải quay trở về… Shiho..
Tôi chợt vấp ngã, trước mắt tôi người đàn ông nhìn tôi đầy lạnh lùng. Gã đàn ông nhìn tôi đầy sắc lanh...
Tôi không thấy gì trong đôi mắt ấy, chỉ có sự chết chóc.. Tôi thật sự không dám nhìn vào ông ta.. ông ta sẽ ăn tươi nuốt sống tôi mất.. tôi nghĩ ông ta có thể giết người không ghê tay...
Tôi không thể ngăn mình không sợ hãi.. Cô nhất định phải trở về. Hắn tiến đến nắm lấy tóc tôi, tôi đau đớn :
- Mày chạy nữa đi!
- Tôi sẽ không để các người đạt được mục đích.
Tôi nén đau, nhưng càng làm như vậy hắn càng mạnh tay hơn.
- Buông ra đi.
Một giọng khác vang lên, tôi quay lại. Gin đang đứng đấy, vậy tất cả những chuyện này là do hắn làm? Tôi cười nhạt.. dù sao thì ngươi cũng thua rồi.
- Yêu hắn đến thế sao? Cô muốn Shiho trốn đi nên mới dụ Vodka ra đây sao?
- Hắn có xứng không? Hắn ta chẳng yêu cô đâu.. Ran Mori!
- Im đi.
Tôi ngắt lời hắn nhưng hắn không để tâm. Gin cúi sát tôi, phả hơi thở nóng vào mặt tôi, lời của hắn như một con rắn luồn lách qua tai tôi:
- Chúng ta đánh cược nhé?
*chương 20 đừng ai ném đá mềnh tội nghiệp lắm*
17/7/2012, 9:54 am
hidemi_12
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 679
» Xèng 0.0 : 1478
» Uy Danh : 72
» Ngày "Oa oa" : 2001-12-18
» Ngày gia nhập : 2012-03-11
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Khung trời phiêu lãng- Đã hoàn thành-
Tem!!
Hix... Tội nghiệp Ran quớ
Cả Hai nữa... T.T
Gin trong fic chị đúng là nhâm hỉm mà
Vậy là Shin ko iu Ran sao?
Chị cứ từ từ viết nha... Hem cần nhanh quá đâu ạ ^^
Tiến độ 2 chap/ngày lận... Chị siêng thật..
17/7/2012, 2:50 pm
ƯSAGHI
.:Addicted Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 1352
» Xèng 0.0 : 3086
» Uy Danh : 91
» Ngày "Oa oa" : 1996-06-01
» Ngày gia nhập : 2011-06-12
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Khung trời phiêu lãng- Đã hoàn thành-
Phong bì.... phù e đọc từ đầu trang đến chap 19 hoa mắt lun hix chị ui chị vít chậm chút ko được ạ 3 người họ vừa đoàn tụ chị lại choa anh Gin bắt cóc Ran với Shi tội nghiệp 2 cô nương mong chap 20 của chị *đau tim wá* chị yên tâm ko ai ném đá chị đâu chỉ cần chị trang bị kĩ là bình an vô sự à thanks chị ngọt nhào nha
17/7/2012, 9:40 pm
kunnie2911
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 591
» Xèng 0.0 : 2956
» Uy Danh : 39
» Ngày "Oa oa" : 1999-04-20
» Ngày gia nhập : 2011-05-28
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Khung trời phiêu lãng- Đã hoàn thành-
óe ss ony ơi,tài nghệ viết fic của ss qả là vô cùng khâm phục,lời lẽ ngọt ơi là ngọt, :yoyo1 :onion13 :cuteonion4 :leaf2 ss có thể nhận em là đồ đẹ sau khi ss hoàn thành xong cái fic này ko ạ?
18/7/2012, 10:01 am
0ny
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 129
» Xèng 0.0 : 302
» Uy Danh : 76
» Ngày "Oa oa" : 1995-10-23
» Ngày gia nhập : 2012-06-10
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Khung trời phiêu lãng- Đã hoàn thành-
Mây hiền hòa yên ả…
Gió tự do bềnh bồng…
Gió và mây bên nhau riêng một góc trời..
Khung trời phiêu lãng..
Chương 20:
- Chúng ta đánh cược chứ?
Gin hỏi lại tôi, tôi không biết hắn có ý định gì, nhưng ý tưởng này không hay chút nào. Tôi lưỡng lự không biết có nên nhận lời để kéo dài thời gian, không tốt nhất là đừng bao giờ tin vào những gì Gin nói. Con người này vô cùng thủ đoạn.
- Nếu cô thắng tôi, tôi sẽ biến mất khỏi cuộc đời cô. Thế nào? Cô đâu mất gì?
- Ngươi nghĩ ta tin những lời giảo hoạt của ngươi sao?
Gin không mỉm cười, trên mặt hắn có chút cảm xúc vụt qua, nhưng nó cũng biến mất nhanh như khi nó xuất hiện làm tôi tự hỏi liệu tôi có nhìn nhầm không. Gin cười nhạt và nắm lấy cổ tay tôi. Hắn kéo tôi đi một cách thô bạo, tôi đi theo hắn không chút phản kháng. Dù gì thì tôi chỉ cần Shiho thoát được, vậy thì cơ hội sẽ lớn hơn.
Anh có yêu tôi không? Tôi khựng lại trong giây lát, đó là câu hỏi tôi muốn biết câu trả lời hơn hết thảy. Anh thật sự có thể làm hết tất cả mọi thứ vì tôi chứ? Anh sẽ không đối xử với tôi khác đi? Anh sẽ mãi như thế chứ… Có phải không? Vòng ôm.. mùi hương.. đôi mắt xanh ấy.. anh cũng có cảm giác như tôi chứ…
Gin cùng gã đàn ông tên Vodka dẫn tôi đi vào một con đường hẹp, ánh trăng phủ một lớp ánh sáng mờ ảo lên con đường. Dù có trăng con đường vẫn không sáng lên được thêm tí nào. Tôi quay lại nhìn những bụi mâm xôi phủ kín hai bên đường. Tôi ngửi thấy mùi hương của chúng. Mùi hương cây cỏ tinh khôi..
Rừng đêm lạnh lẽo và cô tịch, những cây cao quá đầu mọc san sát nhau. Nơi này thích hợp với việc lẩn tránh hơn là một khu rừng bình thường. Shiho có lẽ đã có thoát, tôi không thấy Gin quay về căn nhà gỗ chứa chúng tôi nữa. Gin sẽ không thể dùng cả hai chúng tôi để uy hiếp anh. Vậy là đủ, sau những ngày trống vắng.. tôi không có cảm giác là Shiho sẽ làm đủ mọi cách để bảo vệ anh. Nghe thì phi lí quá, nhưng cách cô làm.. không thể gọi là bảo vệ được. Shiho đã nói với tôi, chỉ cần việc đó không gây ảnh hưởng đến anh, cô sẵn sàng làm mọi chuyện. Shiho sẽ không để anh bước vào nguy hiểm, có lẽ cô sẽ không cho anh đến cứu tôi.. nhưng đó là trước kia. Còn bây giờ, tôi tin cô ấy. Anh nhất đính sẽ đến, cho dù vì mục đích gì.
Nếu thật sự anh đến, Gin sẽ lấy tôi để bắt anh trao đổi thứ hắn muốn. Giả dụ như vậy, anh có cứu tôi? Quyền lực với Shinichi là thứ mà anh tranh đấu cả đời , sẵn sàng hy sinh cả mạng sống để đạt được. Còn tôi.. anh yêu tôi chứ? Anh bảo vệ tôi như lời anh hứa.. anh thật sự yêu tôi như anh thường nói? Hay anh …
Đầu óc tôi rối như tơ vò, tôi không biết đáp án là gì.. nhưng tôi tin anh sẽ không gây cho tôi bất kì một tổn thương nào.. Tình cảm có thể là giả vờ nhưng biểu hiện thì không thể. Tôi nhắm mắt lại , hít sâu.. tất cả sắp kết thúc rồi.
Vodka kéo tôi xuống một bụi rậm và bắt tôi ngồi xuống, hắn trói tay tôi và gốc cây và nhồi giẻ vào miệng tôi.. Tôi ghét thứ này kinh khủng, nó có mùi không dễ chịu gì. Tôi nhìn thấy Gin và hắn đang đứng cách xa bui cây hắn ngụy trang cho tôi. Đó là nơi trăng sáng nhất, có một lối mòn nhỏ ở bên phải Gin.
Từ lối mòn, một người xuất hiện. Tôi nhận ra đó là ai, vậy là anh đã đến, vậy là Shiho đã không ngăn cản anh lại? Một cảm giác khuây khỏa trỗi dậy trong tôi..
- Cô ấy đâu?
Anh hỏi Gin, giọng không thay đổi. Tôi nhận ra dường như anh đang rất bồn chồn. Gin không trả lời, vẻ ung dung của hắn khiến tôi bất an.. Gin chắc chắn về điều hắn làm.
- Có vẻ cô ta rất quan trọng với ngươi? Sao chúng ta không làm một cuộc trao đổi nhỉ?
Anh nhìn xung quanh như thể chắc chắn về một điều gì đó.. Anh vẫn đúng đấy, mặc kệ cho làn gió vuốt những lọn tóc rối trước mặt. Anh không mảy may để tâm đến lời Gin nói..
- Sao người lại dùng thủ đoạn hèn hạ thế?
- Ta hèn hạ? Chính ngươi đã ép ta.
Tôi nhìn thấy anh im lặng, hăn muốn gì ở anh? Hắn muốn trao đổi điều gì..
………………..
Một tình yêu ủ ấp trong trái tim..
Không vì quyền lực, không vì những lo toan vật chất.
Trái tim cô chỉ có một người để hướng về..
Gió tự do phiêu lãng…
Gió là thứ mọi vật đều ngưỡng mộ, sự tự do của gió làm vạn vật đều muốn được nương mình theo gió..
Nhưng…
Gió chỉ yêu gió, không hề có tình cảm với bất kì ai… Chỉ có một mình gió mà thôi.
……………………………..
Mưa rơi xuống tưới mát mọi tâm hồn.. Mưa nhẹ nhàng trút xuống vai tôi, lạnh lẽo… Shinichi vẫn im lặng, nhưng tình trạng đó không kéo dài được lâu, vẫn vẻ mặt tự tin ấy, anh nhìn Gin không chút bối rối, anh đã biết câu trả lời của mình..
- Vậy ngươi nghĩ ta sẽ đánh đổi mọi thứ? Chỉ vì cô ấy…
Tôi nhận ra cơn mưa đang dần lớn hơn, tôi cũng nhận ra ánh mắt của anh không chút trốn tránh.. tôi ngừng vẫy vùng, ngưng luôn cả việc suy nghĩ, tôi bàng hoàng nhìn anh.. Anh đang nói gì vậy?
- .. cô ta cũng chỉ là một nữ nhân.. mà nữ nhân trong thiên hạ đầy rẫy.. ngươi nghĩ có thể uy hiếp được ta sao?
Đầy rầy? Tôi nhìn anh không tin.. câu nói của anh xuyên vào tim tôi một lưỡi dao.. tôi không tin.. anh không thể như vậy! Tôi cúi mặt, mặc kệ cho mưa đang làm mái tóc mình ướt sũng, lạnh vô cùng. Rất lạnh.. tôi nở nụ cười, trong lòng tôi có một tiếng nói vang vọng, giọng nói ấy đánh vào lòng tôi một cơn bão lớn..
Nhận ra rồi chứ? Anh ta không hề yêu mày đâu! Anh hứa sẽ bảo vệ em..
Đây là người hứa sẽ bảo vệ tôi? Đây là người tôi chờ đợi suốt thời gian qua? Đây là người đã an ủi tôi, cho tôi một chỗ dựa khi tôi cần? Chính bàn tay đó đã lau những giọt nước mắt của tôi?
Đây là người đã đắp lên tôi một chiếc áo khi tôi cần, là người đã luôn quan tâm và nắm lấy tay tôi?
Vậy ngươi nghĩ ta sẽ đánh đổi mọi thứ? Chỉ vì cô ấy
Tôi chợt nở nụ cười, một nụ cười lạnh như băng, phải rồi.. tôi chỉ là một nữ nhân trong hằng hà sa số những nữ nhân trong thiên hạ. Vậy là tôi không có địa vị quá quan trọng như tôi vẫn nghĩ, nực cười thật! Tôi chờ đợi gì.. ai bảo tôi tin anh? Ai bảo tôi yêu anh? Ai bảo tôi để mình mềm lòng.. ai bảo tôi sẵn sàng hy sinh tất cả vì anh? Ai bảo tôi ngu ngốc! Ai bảo tôi nhớ đến anh, chờ đợi anh để rồi chợt khóc trong những đêm dài không có anh bên cạnh!
Ran Mori! Mày tự làm tự chịu, tất cả những điều này phải trách ai?
Một giọt nước rơi xuống gò má tôi, thứ nước ấy mặn chát hòa lẫn với mưa..
Những cảm xúc, những niềm tin trong lòng tôi nát vụn.. trên thế gian này, không một ai cần đến tôi.. không một ai yêu tôi thật lòng cả.. anh không yêu tôi.. không hề! Tôi chỉ là một người mà anh ôm ấp mỗi đêm.. giờ thì tôi hiểu rồi, cảm giác của thứ gọi là tình yêu.. Tôi lo lắng? Tôi hối hận? Tôi đau khổ? Tôi muốn chạy đi, ra khỏi nơi này.. tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, tôi không muốn đối diện với đôi mắt không hề có sự dối trá nào đó nữa. Tôi không muốn! Làm ơn đừng nói gì nữa! Làm ơn đừng bắt tôi phải chịu đựng tất cả những việc này! Ngay từ đầu đã không có gì cả! Ngay từ đầu anh đã không yêu tôi!!
Cô ta cũng chỉ là một nữ nhân.. mà nữ nhân trong thiên hạ đầy rẫy.. ngươi nghĩ có thể uy hiếp được ta sao?
Sau cùng.. với anh chỉ có quyền lực là trên hết.. anh là người có thể hy sinh mạng sống vì quyền lực.. không phải một người con gái.. như tôi!
Gin hất mặt về phía tôi, dường như hắn đang muốn cho tôi biết điều này.. hắn làm tôi không thể chịu thêm nữa.. tôi muốn mình chìm vào cõi vĩnh hằng.. để đừng bao giờ đối diện với tất cả những điều thế này nữa. Tình yêu? Đó là thứ không tồn tại, niềm tin.. tất cả niềm tin sẽ kết thúc bằng nước mắt.. chờ đợi có phải mọi thứ sẽ quay lại như cũ? Không bao giờ.. thời gian cũng không thể xóa nhòa được ký ức của ngày hôm qua.. Anh có thể giả dối đến thế sao?
Tôi thấy anh quay lưng lại, đi xuống con đường mòn.. Mưa đã tạnh, nhưng trong lòng tôi.. vẫn mưa. Cơn mưa thật nhanh, không níu kéo.. anh đã bước đi như thế.. và tôi biết anh sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.. anh không cần tôi!
………………………………….
Gin kéo tôi đi, tôi không còn sức lực để vùng dậy nữa. Tôi mặc kệ cho hắn kéo đi đâu thì đi, trong lòng tôi giờ đây, chỉ còn ký ức về anh…
- Chúng ta làm gì với nó?
Vodka chợt hỏi, tôi nhìn thấy Gin không trả lời, hắn tặng cho tôi một nụ cười đầy mỉa mai.
- Ta biết phải làm gì rồi.
Bàn chân tôi tê dại khi bị Gin kéo quá mạnh trên nền đất, những con người lặng lẽ bước qua nhau, phố đêm bận rộn.. tôi nhận ra.. đây là nơi tôi đã nhìn thấy lễ hội. Gin kéo tôi vào một khu nhà, tôi nhận ra đó là đâu…
Gin đưa tôi vào một căn phòng trống , rồi bỏ đi mất.
Tôi ôm gọn thân thể mình.. Không có chút cảm giác nào.
Một người phụ nữ bước vào, trên gương mặt thoáng lộ vẻ ngạc nhiên. Tôi nhìn đôi mắt bà ấy có cái gì đó thật quen thuộc. Nhưng tôi không nhớ đã gặp ở đâu..
Bà ta lại gần tôi, không còn ngạc nhiên..
- Cô gái, chúng ta lại gặp nhau…
- Chúng ta đã từng gặp nhau sao?
Tôi hỏi nhưng chỉ nhận được từ người đàn bà ấy một nụ cười.. nụ cười mà tôi sẽ chẳng bao giờ có được.. bà ấy có phải là người tôi đã gặp lúc nhỏ? … những ký ức quá nhạt nhòa làm tôi không nhớ nổi nữa.. Tôi không biết mình sẽ ra sao.. nhưng tôi biết mình sẽ chẳng bao giờ quay lại được nữa. Tôi biết tôi sẽ không bao giờ có quyền quay lại… anh đang dần đẩy tôi xuống một lớp bùn đen.. mà mãi mãi tôi sẽ không gội sạch được.
...................................
Giọng của cô ta vẫn vang lên trong đầu tôi.. nó cũng làm tôi đau đớn như những vết thương từ roi da..
Đừng ngang bướng nữa…!
Không! Đừng ép tôi!
Tôi hét lên.. đôi mắt vẫn không thể chấp nhận.. sự lả lơi, sự ghê tởm khi đối mặt với chúng..
Chiếc roi vẫn được quất vào người tôi.. vì sao vậy?
Máu.. nhưng chúng đã là gì.. tôi đau đớn.. từng ký ức vẫn hành hạ tôi… Tôi không là gì cả.. Tôi sẽ không là gì cả! Đừng ép tôi làm điều đó..
Tôi không muốn mình rơi xuống bùn đen.. tôi không muốn!
@ ss có tài cán gì mà làm đc sư phụ hả em ^^ ss cũng viết bình thường thôi mà
18/7/2012, 1:00 pm
bébôngkute
.:.Smod.:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 564
» Xèng 0.0 : 2942
» Uy Danh : 111
» Ngày "Oa oa" : 1998-10-03
» Ngày gia nhập : 2011-08-01
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Khung trời phiêu lãng- Đã hoàn thành-
ss viết hay mà ss ony ss nhớ viết full nhớ em sẽ in luôn thành quyển em đọc nhân tiện dựt teeeeeem
18/7/2012, 5:27 pm
0ny
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 129
» Xèng 0.0 : 302
» Uy Danh : 76
» Ngày "Oa oa" : 1995-10-23
» Ngày gia nhập : 2012-06-10
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Khung trời phiêu lãng- Đã hoàn thành-
Chương 21:
- Sao cơ?
Tôi ngạc nhiên hỏi người phụ nữ đang ngồi trước mặt mình, mái tóc thả bềnh bồng quanh gương mặt sắc sảo của bà. Bà không hề lặp lại, đôi mắt chứa gì đó hơi buồn man mác. Đây là một khu phố Geisha, và bà ấy muốn tôi cũng phải làm một Geisha tập sự. Tôi quay đi né tránh ánh mắt đó, bà ấy không phải là người xấu, từ khi Gin đưa tôi đến đây. Hắn hoàn toàn giao tôi cho bà ấy và không hề quay lại nữa.. Tôi không hẳn là ghét, nhưng không muốn mình đem ra làm trò đùa cho nam nhân thêm nữa, trong đời tôi.. không phải mọi người đàn ông đều lấy tôi ra đùa cợt sao? Yêu thương ư? Đó là cái gì vậy… hạnh phúc ư? Nó có ở trên đời không? Từ lúc anh quay đi.. tôi đã biết sẽ khó có ngày gặp lại. Hoặc khi gặp lại.. tôi sẽ không còn là một tôi của bây giờ nữa. Tôi sẽ trở thành cái gì nữa đây? Khẽ thở dài, người phụ nữ lên tiếng gọi:
- Asa, vào đây.
Cô gái tên Asa xuất hiện sau cánh cửa, đó là một cô gái chừng hai mươi, cô có một đôi mắt màu chàm và mái tóc ngắn ngang lưng. Cô ấy là một Geisha nổi tiếng ở nơi này. Asa cúi đầu trước bà ấy và nhìn về hướng tôi.
- Có phải cô ấy đây không?
- Hãy giúp ta.. nhớ nhẹ nhàng với Ran hơn những người khác.
Cô ấy gật đầu chầm chậm và ra hiệu tôi đi theo. Tôi ái ngại quay lại nhìn bà, đôi mắt bà vẫn không chút xao động.. Cảm giác hơi khó chịu trong lồng ngực, Asa đưa tôi vào một căn phòng nhỏ, nơi đó có các loại nhạc cụ và rất nhiều bộ Kimono được sắp ngay ngắn trên giường.
- Cô hãy chọn một nhạc cụ cho mình đi.
Đó là câu nói đầu tiên của Asa với tôi, cũng là lần cuối cùng cô ấy nói với giọng nhẹ nhàng đến vậy.
Ngày dần qua đi.. tôi đang từng bước một tiếp cận với thế giới của bà ấy..
Asa lớn hơn tôi, và cô ấy không hề có ý định sẽ đối xử tốt với tôi. Cô ấy rất nghiêm khắc, tôi không gặp lại bà ấy từ sau ngày bà ấy giao tôi cho Asa… Giờ đây tôi đã quen dần với nhạc cụ, trà đạo và thế giới (mà theo Asa là tao nhã) của họ. Những con người này sống rất vội vã, tôi không gặp những cô gái khác như tôi.. cũng như không được phép rời khỏi phòng khi chưa được phép. Tôi tự hỏi đến bao giờ tôi có thể bước ra khỏi nơi đây để tự do đi đến nơi mà mình thích? Hiện tại tôi không có nhà để về, cha tôi.. tôi nhớ ra.. về người mẹ kế của tôi.. bà ấy là một Geisha!
Ký ức tràn về thật mơ hồ, tôi tự hói đó có phải ký ức của mình không.
- Tại sao cháu lại ngồi ở đây?
Người phụ nữ cúi xuống thấp, mùi hương dịu lan tỏa trong không khí. Tôi không trả lời, cúi gầm mặt. Hôm nay cha sẽ cưới vợ.. tôi đã nhìn thấy mẹ khóc thật nhiều khi bà vào phòng..
- Nếu cháu không muốn nói, cô cũng không giúp được. Nhưng đừng ủ rủ như thế này..
- Cô là ai?
Tôi ngây ngô hỏi lại, người phụ nữ ấy không nói gì, khẽ vuốt mái tóc ngắn của tôi ra sau. Rồi bà ấy nở một nụ cười..nụ cười tôi sẽ không bao giờ có được. Ký ức của tôi dừng lại ở đó.. đó chỉ là một đoạn đối thoại nhỏ, tôi nhớ dường như mình đã quên một cái gì đó. Nhưng tôi không thể nhớ ra đó là việc gì.
Ngày thứ hai, Asa quay lại với một bộ Kimono màu tím trên tay, cô ấy đưa nó cho tôi. Giọng vẫn còn chút men rượu.. có lẽ cô vừa tiếp khách về.
- Mặc vào đi, cô cũng phải đi đấy.
- Sao cơ? Không..
Tôi một mực từ chối đón lấy bộ áo, tôi không thể, tôi không thể bước ra ngoài kia và làm điều mà Asa đang làm. Xin đừng ép tôi.. Tôi nhìn Asa nài nỉ, nhưng cô ấy không biểu lộ chút cảm xúc nào.. luôn là đôi mắt màu chàm ấy, lạnh lùng và vô cảm. Tôi co mình lại trong góc giường, không muốn rời khỏi đó. Asa chợt lại gần nắm lấy cánh tay tôi.
- Đi ngay.
Tôi lắc đầu, nhưng Asa không cho phép ai cưỡng lại cô. Cô ấy đưa cho tôi bộ áo nmootj cách quyết liệt:
- Đà vào đây, cô còn muốn mình còn trong sạch bước ra ư?
Câu nói ấy đánh động tôi, đôi mắt tôi mở to nhìn cô. Asa bước ra ngoài, để lại tôi trong căn phòng nhỏ. Tôi biết cô ấy muốn cho tôi tự quyết định.
Đã vào đây.. còn muốn quay về? Tôi cúi mặt, chợt thấy nhói lòng. Tôi nhớ cảm giác nằm trong chăn ấm.. tôi nhớ mùi vị thức ăn và những buổi trà đạo cùng Shiho.. thay vào đó, ngày đêm luyên tập ca kỉ, một buổi cơm chưa bao giờ được ăn quá no.. chiếc giường này chưa bao giờ được nằm quá hai tiếng.. một giọt nước mắt lặng rơi. Tôi chưa bao giờ nhận ra trước đây cuộc sống của mình quá hào nhoáng.. nó chưa hề có vết gợn. Tôi nhớ những ngày yên bình như thế.. còn bây giờ? Tôi có gì? Chẳng có gì trong tay..
Tôi nhớ anh.. người đã quay lưng lại với tôi.. nhớ những đêm lắng nghe hơi thở ấm của anh.. Tôi vẫn không thể quên được người ấy.. một cảm giác ớn lạnh làm tôi cảm thấy mình chơi vơi quá.. như một người bước đi không có điểm tựa..và có thể ngã bất cứ lúc nào.
Tôi nhìn căn phòng trống trãi, với bức tường màu gỗ.. ước gì anh có ở đây lúc này.. Tôi thật ngốc! Anh sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây.. Tôi đứng dậy, mặc bộ áo mới vào. Có những thứ không phải tự mình có thể quyết định được. Đây là một trong số đó. Tôi không có quyền chọn lựa mình phải làm gì.. cũng không có quyền nói tôi không muốn gì.. Tôi không muốn chống trả lại cuộc sống này nữa. Tôi không phải mất tất cả rồi sao? À không.. ngay từ đầu tôi đã chẳng có gì cả. Thế thì sao gọi là đã mất được! Tôi cười nhạt, nhìn chính mình trong gương.. đây là ai? Là tôi sao? Tôi khẽ quay đi tránh cái nhìn vô hồn đó. Tôi đã không còn là tôi nữa rồi.. nhưng tình yêu tôi dành cho anh, có lẽ suốt cả đời cũng không quên được.
Người đàn ông chạm vào tôi, luôn nhắc nhở tôi cười lên. Nhưng tôi không thể! Ông ta đã ngà ngà say, mũi và gò mà đỏ ửng. Mỗi khi ông nói, mùi rượu phả vào mặt tôi nồng nặc. Tuổi đã cao.. mà vẫn còn tìm đến kỉ nữ sao? Tôi không nhớ mình đã làm gì, hình như là dạo một khúc nhạc.
Ông ta không quan tâm, ông ta chạm vào tay tôi và hôn lên nó, cảm giác ghê tởm làm tôi buồn nôn. Tôi cố gắng rút tay về để dạo tiếp khúc nhạc còn dang dở.. nhưng ông ta đẩy cây đàn đi.. ông ta tiến lại tôi và kéo tôi sát vào ông ta, bàn tay dơ bẩn ấy chạm vào tôi.. vò xé gấu áo tôi.. tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi.. ông ta đang làm gì vậy? Những nụ hôn được ban phát cho tôi vô điều kiện. Tôi cố gắng thoát khỏi ông ta, tát thật mạnh vào người đàn ông đáng tuổi cha mình . Ông ta mở to mắt nhìn tôi, rồi xô tôi ra góc tường. Đầu tôi buốt.. máu chảy ra từ trán..
Cảm giác ghê sợ tràn vào trong tôi.. tôi vùng chạy ra khỏi đó.. nước mắt không ngừng rơi..
Tôi nhìn căn phòng trống... đôi mắt trở nên vô hồn.
Thật ra tôi hy vọng gì chứ? Anh sẽ không đến.. anh sẽ không đến đây..
Tôi nên làm gì? Tôi không muốn mình trở thành như hắn... tôi không muốn mình tiếp tục rơi xuống bùn đen..
Tôi muốn quay về bên anh... nhưng tôi không có tư cách để quay về... mãi không bao giờ tôi có thể ở bên anh được nữa..
Tôi cảm thấy sợ chính bản thân mình..
Ánh mắt của anh.. nó vẫn làm tôi tan chảy... nhưng tôi chưa bao giờ quên được ánh mắt hôm đó..
Tuyệt vọng... tôi sẽ không bao giờ có thể nhìn lại nó được nữa rồi.. ánh mắt dịu dàng của anh.. lần sau gặp lại.. có lẽ anh sẽ không nhìn tôi như thế nữa...
Mọi thứ dần trở nên tăm tối hơn...
(còn nữa...)
18/7/2012, 6:31 pm
C_tieuthungocnghech_A
.:Senior Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 268
» Xèng 0.0 : -1140
» Uy Danh : 49
» Ngày "Oa oa" : 2000-06-08
» Ngày gia nhập : 2011-11-16
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Khung trời phiêu lãng- Đã hoàn thành-
Hú, em lấy tem đã ạ, lần đầu giựt tem, giữ cho kĩ ạ.... mà nghĩ kĩ, cướp lun phong bì cho đủ bộ!
Hú, xong 21 chap!
Hình tượng Shin thay đổi chóng mặt
Càng đọc càng thấy thương Shiho và Ran
á
đoạn này là j vậy, kĩ nữ á.... ? đáng sợ quá!!!!
19/7/2012, 9:23 am
0ny
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 129
» Xèng 0.0 : 302
» Uy Danh : 76
» Ngày "Oa oa" : 1995-10-23
» Ngày gia nhập : 2012-06-10
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Khung trời phiêu lãng- Đã hoàn thành-
Chương 21:
Cánh cửa gổ được mở ra lần nữa. Tôi nhìn thấy ánh mắt của Asa đang nhìn tôi không chút cảm xúc. Asa lại gần tôi và ngồi xuống, cô ấy nhìn tôi hồi lâu. Cho đến khi tôi phải nhìn sâu vào đôi mắt cô ấy. Nó không kết tội, nhưng ẩn chứa một nỗi buồn nào đấy, tại sao trước đây tôi không nhìn thấy nhỉ? Tôi quay đi, có chút khó chịu trong người.
- Geisha không được phép bộc lộ cảm xúc thái quá như vậy.. Nghỉ ngơi sớm đi.
Tôi nhìn Asa nhưng cô ấy chỉ đặt một lọ nhỏ trên bàn và đi mất. Tôi lại gần và mở nó ra, một thứ bột màu trắng.. vết thương? Geisha không được phép bộc lộ cảm xúc? Đối mặt với họ phải lạnh lùng không cảm giác ư? Dù buồn bã mà miệng vẫn phải mỉm cười? Tôi không yêu quý nghề này, tại sao phải bắt tôi làm chúng chứ? Đàn hát thì tâm phải tĩnh.. tâm trạng của tôi.. làm sao có thể tĩnh lặng nổi khi lòng cứ bộn bề suy nghĩ thế này?
Tôi nhìn tấm gương, một hình ảnh nhạt nhòa trong đó. Một cô gái nhìn tôi sau lớp phấn dày, đôi mắt màu tím buồn, lông mày khẽ nhíu lại.. xô vồ cho một giọt nước mắt chảy ra.
Tôi mỉm cười, nụ cười trên môi mà giọt nước mắt vẫn chảy dài. Tôi không trách ai cả, cuộc sống này vốn dĩ không quá dễ dàng cho bất kì một ai. Tôi lau đi lớp phấn son , vô tình lau luôn giọt nước mắt của mình.
Vết thương rát buốt không đau như tôi vẫn nghĩ. Tôi tắt nến trong phòng, muốn để mình chìm trong bóng tối hoàn toàn. Tôi lần đến cửa sổ, mở tung cánh cửa ra. Tôi ngồi lên bục cửa, xỏa mái tóc dài của mình ra.. Bầu trời đêm yên bình, những ngôi sao lấp lánh điểm xuyến cho bầu trời tối. Chúng thật sáng, thật đẹp.. đến nao lòng. Gió đưa mái tóc tôi bay bềnh bồng, một cảm giác buồn bã trỗi dậy.
Ngủ không phải để mơ, ngủ chỉ là một hình thức hành hạ bản thân.. Tôi không ngủ, tôi luôn ngồi ở đây mỗi khi đêm xuống. Ban đêm bắt buộc người ta đối diện với chính mình. Từ sâu trong cái tĩnh lặng của đêm là một khúc xa trầm trong trái tim tôi.
Tôi không quen phải ngồi một mình thế này.. tôi vẫn chưa thể quên được cảm xúc của ngày hôm đó, cảm giác một lần được nếm làn nước lạnh lẽo và giọt nước mặn chát. Hận ư? Tôi có hận anh không? Kẻ đã bỏ rơi tôi.. Tôi cũng muốn thế lắm, nhưng tôi vẫn không thể ngăn mình không nhớ về anh.. hận đi.. rồi cũng hướng lòng nghĩ về anh. Từng cảm giác, từng ký ức.. mọi thứ còn mới.. còn vương lại không thể nhạt nhòa. Cho dù anh đã đi, cho dù chúng tôi ở gần nhau đến thế.. anh vẫn không tìm đến tôi..
Tôi không thể bề ngoài nói hận mà mỗi đêm vẫn âm thầm khóc được, tôi không thể ghét anh trong khi trong lòng luôn nhớ về anh. Tôi không thể ép mình quên anh mà mỗi tối đều muốn anh bên cạnh.
Vậy thì hãy để tôi khóc đi.. khóc cho tất cả những ký ức, khóc cho vơi đi một chút buồn trong tôi, khóc cho một người, khóc vì ngày mai tôi sẽ không còn nước mắt để khóc nữa... hãy để dòng lệ này thấm vào tim tôi.. để rồi đừng bao giờ hình ảnh anh còn trong tâm trí nữa..
Ngày hôm nay tôi chỉ hành hạ mình thêm một đêm nữa thôi, tôi muốn mình mệt lả đi, rồi tôi sẽ đi ngủ.. tôi hứa đấy.. hãy để tôi khóc một lần nữa thôi.. Và ngày mai anh chỉ được phép lướt qua trái tim tôi nữa thôi.. anh không có quyền làm tôi đau thêm nữa... chỉ một đêm nữa thôi..
Thà đừng biết đến tường siêu nước đổ..
Bởi nhân gian thật khó trùng phùng..
Tôi thấy lòng mình nhói đau.. quên một người đã khó, chấp nhận việc người đó không còn là gì của mình, rằng mình đã thật sự mất đi người đó còn khó hơn.
Như một thói quen, tôi nhận những yêu thương từ anh thật bình thường như thể mọi chuyện là tất nhiên nó phải thế. Tôi luôn ủ ấp một niềm tin rằng anh sẽ là người làm tan đi khối băng giá trong lòng tôi. Nhưng tôi nhận ra..con đường sau này chỉ có thể một mình tôi bước đi.
Nước mắt lại rơi, tôi không thở được nữa. Càng cố gắng phai đi..thì hình ảnh lại hiện về.. từng chút một..nó làm nát vụn trái tim tôi. Tất cả chúng làm tôi nghẹn ngào, cảm xúc ứ đọng bất chợt vỡ ra.. Tôi vùi mình trong bộ Kimono, vì sao tôi lại khóc? Vì sao tôi lại phải nhớ? Anh đã không còn là người mà tôi vẫn chờ đợi nữa rồi..
Tôi cười nhạt, gió vô tình làm khô những giọt lệ trong mắt tôi. Chỉ là một cơn gió thoáng qua thôi, tôi biết.. tôi sẽ không dựa dẫm vào anh nữa.. như thế là quá đủ rồi.
Từ trước đến giờ.. đã bao giờ tôi dừng việc suy nghĩ không được tin một ai? Đã bao giờ tôi quên mất việc mình luôn chỉ có một mình? Đóng cửa sổ lại, tôi ngăn gió vào căn phòng trống của mình. Bóng tối của căn phòng một lần nữa ôm tôi vào lòng. Tạm biệt.. mọi yếu đuối trong tôi.. ngày mai, khi tỉnh dậy.. tôi sẽ không còn là tôi của ngày hôm qua..
Em yêu anh.. Shinichi..
Tôi nhắm mắt.. chỉ đến đó thôi..
19/7/2012, 10:29 am
0ny
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 129
» Xèng 0.0 : 302
» Uy Danh : 76
» Ngày "Oa oa" : 1995-10-23
» Ngày gia nhập : 2012-06-10
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Khung trời phiêu lãng- Đã hoàn thành-
Chương 22:
Người phụ nữ ngồi thoải mái trên ghế, đôi mắt hướng về người đàn ông đang ngồi đối diện mình. Hắn đưa chén trà lên môi, khẽ nhấp. Trà luôn làm con người tĩnh tâm hơn, nhưng bà biết hắn chẳng như thế. Con người này không có thời gian để mà thưởng thức trà theo cách truyền thống. Trà chỉ là một thứ giải khát cho hắn, không hơn. Bà không thích những người như vậy. Quá tầm thường.
- Tôi tự hỏi ngài đến đây có việc gì chăng?
- Chỉ là thăm viếng cố nhân thôi mà.
Hắn đặt chén trà xuống, nhìn bà. Nhưng bà thừa biết hắn đang nói dối. Mục đích thực sự của hắn là cô gái mà hắn giao cho bà cách đây mấy tháng. Hắn đặc biệt quan tâm đến cô ấy, bà đã từng gặp qua cô gái ấy khi cô chỉ mới bảy tuổi. Đôi mắt màu tím vô hồn làm bà luôn nhớ về cô, thật đặc biệt. Bà quan sát cô từ xa, không ai chơi với đứa bé đó, không một ai đến gần nó. Bà đã đứng lặng cả buổi khi nhìn thấy con ngươi trầm buồn đến thế.
- Ngài muốn gì? Chúng ta biết nhau quá lâu rồi mà.
- Đúng là như thế thật.
Người đàn ông nói, gương mặt giãn ra thành một nụ cười trước khi nói tiếp:
- Tôi muốn đưa cô ấy đi.
- Không.
Bà trả lời ngay, đưa tách trà lên và uống cạn.
- Tại sao?
- Cứ để cô ấy ở đây. Tôi biết ông có mục đích gì mà. Làm gì cũng được, nhưng không được phép đưa cô ấy đi.
Người đàn ông không biểu lộ cảm xúc, nhưng rồi cũng phải chấp nhận điều kiện của bà ấy. Hắn gật đầu, đi theo chủ nhân ra khỏi phòng.
..................................
Tôi lướt nhẹ dây đàn, một bài ca cất lên bằng giọng đều đều, trong lòng không tĩnh mà bên ngoài vẫn nở nụ cười. Người đàn ông im lặng, không nhìn tôi. Ông ta chỉ đến để thưởng thức bài hát. Chỉ có thế, ông ta cần cái gì ở tôi hơn là một bài hát. Nhưng tôi không thể cười đùa với ông như cái cách mà tôi làm cho những khách hàng trước đây vui vẻ được. Ông ta không cho phép tôi lại gần ông.
Những lời ca cứ thế cất lên, như một thói quen của tôi. Môi nở nụ cười, lớp phấn dày.. Tất cả đều che đậy đi tình cảm thật sự của tôi. Geisha không có tình cảm. Tôi hiểu nó là như thế nào rồi, không ai có thể nhìn qua chiếc mặt nạ của Geisha mà xem thử có thật họ đang vui không? Cũng không ai có thể biết được họ có thật sự hứng khởi với công việc như vẻ ngoài không.
Mùi trà thoảng thoảng trong không khí. Nó làm tôi buồn nôn.. dạo gần đây hay như vậy. Tôi chán phải ngồi và đàn hát lắm rồi.. cũng chán luôn việc lúc nào cũng giả vờ cười cợt với họ, những người đàn ông mà tôi phải xem như chủ nhân.
Không được để họ buồn, làm tất cả chỉ để họ hài lòng... tại sao tôi phải làm tất cả những việc này? Tay dừng lại, tôi không lướt nữa. Bài ca đã dừng.. ông ta đứng dậy và ra khỏi phòng. Người khách ấy luôn như vậy, chưa bao giờ ngoái lại nhìn tôi một lần. Tôi không biết ông ta có hài lòng không, nhưng mỗi lần đến ông lại chỉ đích danh tôi ra tiếp.
Tôi mệt mỏi đứng dậy, chân đau ê ẩm. Tôi cố gắng không nôn nhưng cứ có cái gì đó tràn ra, một sự ghê tởm chăng? Tôi đã trở thành cái gì thế này?! Bước ra ngoài, tôi nhân ra một người đang đứng đó, tôi ngước lên. Đôi mắt lộ vẻ ngạc nhiên. Gin? Hắn làm gì ở đây?
- Lâu không gặp.
Tôi quay đi, cố gắng đóng cánh cửa lại, nhưng hắn không cho phép điều đó xảy ra. Gin làm tôi sống lại cảm giác ngày hôm đó, cảm xúc như muốn đánh gục tôi.
- Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn thì hơn.
Hắn giữ cánh cửa bằng một tay, tôi hất cái nhìn căm ghét về hướng hắn:
- Ngươi đến đây làm gì?
- Cô sẽ biết ngay thôi.
Gin cười, nụ cười giả tạo. Tôi không đi theo hắn đâu! Rõ ràng có cái gì đó không ổn. Tôi lắc đầu, vẻ cương quyết.
- Tại sao tôi phải đi?
Hắn cúi sát và thì thầm vào tai tôi. Điều ấy làm tôi bàng hoàng.. không... làm sao có thể như thế chứ? Nhưng nụ cười của hắn làm tôi bấn loạn. Suy nghĩ của tôi chợt tan biết đi hết. Cuối cùng tôi vẫn không thoát được hắn sao? Cuối cùng tôi vẫn phải nghe theo hắn sao? Tại sao cuộc đời tôi lại luôn bị người khác chi phối thế này? Cha tôi, anh, giờ là hắn.. tại sao tôi không có quyền được tự do? Tại sao lại quá bất công đến thế? Nước mắt tôi lăn dài, tôi biết mình thật ngu ngốc! Tôi biết mình có thể mặc kệ.. nhưng tại sao tôi không thể? Yếu đuối!
- Được rồi.
Giọng tôi đều đều, tôi bỏ lại Gin ở đó và quay trở vể phòng.
Tôi lau hết phấn trên mặt mình, mặc lại bộ Kimono thường ngày, màu trắng rất nhã nhặn. Gin muốn tôi đi cùng hắn đến một nơi. Tôi không biết đó là đâu.. nhưng tôi sẽ vẫn đi theo hắn. Tôi biết mình chẳng bao giờ thay đổi được sự thật này.. Tôi biết hắn không đùa khi nói với tôi điều đó. Được rồi Gin, dù ngươi có làm gì.. ta cũng không quan tâm.
Tôi thả một cánh hoa anh đào vào chậu nước. Màu hồng phần chìm xuống đáy chậu.. rơi..
Gin dìu tôi lên xe ngựa, miệng vẫn cười. Tôi cười nhạt, chẳng cần phải làm như thế tôi cũng biết hắn đang rất sung sướng khi thỏa mãn được mục đích của mình.
- Khi trở thành Geisha điều cô học được là gì?
Tôi nhìn ra ngoài, trời đêm tĩnh mịch.. vẫn luôn là như vậy, tôi không trả lời câu hỏi của hắn. Nhưng tôi vẫn hiểu ý hắn là gì. Geisha không có tình cảm.. không có tình cảm!
....................
Những guồng quay làm tôi đến nơi nhanh hơn tôi nghĩ, vì đầu óc của tôi cứ lơ lửng trên mây.. Tôi bước xuống cùng Gin, lặng lẽ nhìn cánh cửa được sơn màu đỏ nâu.. cảm xúc làm tôi chết lặng. Những ký ức hành hạ tôi.. nước mắt như muốn tràn ra, đâu cũng được.. chỉ cần không phải ở đây... đây là... phủ Kudo!
19/7/2012, 10:42 am
C_tieuthungocnghech_A
.:Senior Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 268
» Xèng 0.0 : -1140
» Uy Danh : 49
» Ngày "Oa oa" : 2000-06-08
» Ngày gia nhập : 2011-11-16
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Khung trời phiêu lãng- Đã hoàn thành-
Hú, Tem + Phong bì, Tem + Phong bì!!!! Cướp của cả 2 chap lun!!!!!!
Dạ, bẩm ss Ony, em nữa nè, em đọc chùa fic chị chưa com lần nào cho tới hôm qua nè.... dạ là do... em vào muộn quá.... dạ thôi, ss bỏ qua cho em nghen!
Em chỉ thắc mắc là mấy chap vừa rùi, anh Shin biến đâu mất rùi ạ, khổ thân Ran quá... hu hu hu
20/7/2012, 8:47 am
0ny
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 129
» Xèng 0.0 : 302
» Uy Danh : 76
» Ngày "Oa oa" : 1995-10-23
» Ngày gia nhập : 2012-06-10
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Khung trời phiêu lãng- Đã hoàn thành-
Chương 22
Từng cơn gió thổi lạnh lùng, mái tóc của tôi khẽ bay, tôi cảm nhận được những cơn gió luồn lách vào tim. Mùi thơm quen thuộc phảng phất trong không khí, Gin… sao lại đưa tôi đến đây chứ? Dường như hắn muốn thấy biểu hiện của tôi, nơi đây.. là nơi anh đang hiện diện. Tôi không bước đi, lặng nhìn ánh sáng từ một chiếc đèn lồng tỏa xuống vệ đường. Đời cũng hay thật, luôn trêu ngươi con người một cách thái quá. Tôi có thể cùng Gin đến bất cứ đâu, cũng có thể làm những gì hắn muốn. Nhưng chỉ trừ việc này.. hắn đang muốn dày vò tôi sao? Hắn còn muốn gì ở tôi nữa? Đừng bắt tôi phải bước vào nơi ấy, tôi không muốn mình bước vào.. để rồi đối mặt với con người ấy. Tôi.. làm ơn đừng.
Tôi chưa sẵn sàng, tôi chỉ mới làm mình bình lặng đi một chút. Tôi chỉ mới làm lòng mình thôi gợn sóng khi nghĩ về anh. Tôi chỉ vừa kiềm được cảm xúc để không vỡ tan mỗi đêm dài…vậy mà tại sao? Đến cuối cùng, sau tất cả những việc mà tôi đã làm, sao vẫn còn phải gặp lại? Đó đã từng là con người mà tôi yêu, sẽ là một là một người tôi không bao giờ quên được. Sẽ là.. sự xác muối lên vết thương còn chưa lành hẳn. Geisha không có tình cảm. Tôi cười nhạt, phải.. thì ra đây là lý do gửi tôi vào nơi đó sao? Không có tình cảm, hay phải chôn chặt nó vào tim? Để rồi tim quặn thắt mỗi khi nhớ về?
Một bản nhạc chợt vang lên trong đầu tôi, giai điệu vẫn âm ỉ trong từng nốt lặng, trầm buồn và hoài cổ… nhạc không phải là một hình thức mua vui. Nhạc là hiện thân của cảm xúc, là lời, là linh hồn của những xúc cảm.
- Đi thôi. Kiyoshi
- Nhất định phải là nơi này?
- Cô không phải hứa sẽ làm những gì mà ta muốn sao? Nơi này thì sao? Hay cô vẫn chưa hiểu? Ta cần cô gặp hắn, gặp lại người mình yêu.. cô không vui sao?
Tôi im lặng, rõ ràng hắn biết tôi sẽ ra sao khi đến đây. Chứng minh cho tôi thấy anh chưa từng yêu tôi. Làm cho tôi nhìn thấy tôi chờ đợi anh là vô ích, cho tôi thấy bản chất của những người đàn ông là gì. Để cho tôi thấy mình ngu ngốc đến cỡ nào. Để tôi nếm trải những đêm dài trong vô vọng, để tôi trở thành vật mua vui cho họ, những người mà tôi căm thù còn chưa đủ sao? Những đêm dài tôi tự mình vượt qua, cố gắng trấn an.. cố gắng tự an ủi cái cảm giác kinh tởm trào ngược làm miệng tôi nghẹn đắng. Tất cả chưa đủ sao? Tôi muốn bước đi, tôi muốn mình không phải vào nơi ấy.. tôi không muốn tim mình rỉ máu thêm nữa.
Gin đột nhiên quay lại như muốn nhắc nhở tôi phải đi thôi.. Tôi ép mình nở một nụ cười, nhưng phảng phất trong nụ cười ấy.. tôi biết không có chút xúc cảm vui vẻ nào dù tôi đang cười. Nếu vậy, tôi ước mình chưa xóa đi lớp mặt nạ kia. Tôi ước mình đừng đi theo hắn. Nhưng.. hắn làm tôi phải đi theo. Hắn sẽ làm điều mà hắn đã nói với tôi. Sau tất cả những ngày tháng qua.. đừng bao giờ lặp lại điều đó một lần nữa. Cho dù anh không có tình cảm với tôi.. điều đó đã sao? Tôi vẫn không thể tự lừa dối bản thân mình là đã quên anh. Hít sâu, phải đi thôi. Trước sau gì cũng phải đối diện mà. Vậy thì còn chờ gì nữa? Tôi gượm bước, như lần đầu bước vào nơi này. Tôi sẽ hối hận chứ? Bây giờ tôi cũng hối hận lắm rồi.
Khu vườn oải hương đang rung rinh trước gió, tôi không nhìn thấy hoàn toàn khu rừng trong đêm nhưng tôi ngửi được mùi hương quen thuộc đó. Hành lang, những căn phòng. Tôi nhớ vị trí của căn phòng mình đã từng ở trước kia.. Nơi đây là nơi gặp không ít sóng gió.. nơi đây tôi đã thay đổi. Tôi không còn tin vào quyền lực.. và bây giờ tôi nhận ra mình cần một tình yêu đến thế nào. Tôi có còn là tôi? Một người có thể vui, buồn theo ý mình nữa không? Giả tạo, đó là tất cả những gì tôi có thể nói về tôi lúc này, cười mà tim không cười.
Gin vào phòng trước và bảo tôi ngồi ở ngoài hành lang. Tôi nhìn thấy bóng của cả hai in trên cửa, tôi vươn tay muốn chạm vào bóng hình quen thuộc nhưng không thể. Tôi rút tay về, tự cười vì thái độ của mình.
Thật sự tôi nhớ, tôi nhớ anh. Hơn bất cứ người nào trên thế giới này. Tôi thật sự muốn ở cạnh anh, muốn quay về và ở bên cạnh anh. Không cần tình yêu, không cần anh phải quan tâm tôi.. tôi chỉ muốn được nhìn thấy anh mỗi ngày. Vậy là đủ. Đây là cảm giác gì? Có phải đó là nguyên nhân đôi mắt mẹ.. luôn hướng về cha? Có phải đây mới là nguyên nhân, dù đau đớn, dù xót xa.. Shiho vẫn chọn được ở bên anh? Tôi đã từng không tin cơ mà. Vậy thì tại sao tôi cũng để mình sa chân vào thứ tình cảm này. Tại sao không tự kiểm soát chứ?
Tôi bước đi trên hành lang, không muốn ở đó thêm một chút nào nữa. Phòng bếp, phòng tôi, khu vườn.. tất cả đều như vậy. Không thay đổi gì cả. Tôi quay bước đi, tránh gặp bất kì ai trong phủ. Nhưng khi tôi quay lại, tôi nhìn thấy cô ấy. Mái tóc nây đỏ.. Shiho Miyano..
Tôi cười, khẽ quay lưng đi. Tôi mừng vì bóng tối che kín gương mặt, tôi không muốn gặp Shiho, tôi càng không có lý do để gặp cô. Shiho gọi với theo nhưng tôi không quan tâm. Cô sẽ nói gì với tôi chứ? Tôi không muốn nghe thêm một lời nào nữa. Không muốn cô lại nhìn tôi bằng ánh mắt quan tâm đó, càng không muốn sẽ phải giả vờ rằng tôi không sao..
Tôi cứ chạy, cứ chạy ra khỏi đó.
Hành lang tối om, chỉ còn vài bước sẽ đến nơi mà Gin cùng anh đang ngồi.. vài bước thôi. Tôi sẽ không đến nơi này một lần nữa..
Vài bước.. tôi dừng lại. Chân hoàn toàn tê dại đi.
Tôi mở to đôi mắt của mình, nhìn người đứng trước mặt mình.
Đôi mắt màu trời, ngạc nhiên..sững sờ..
Mái tóc đen.. vẫn bay bay trong cơn gió nhẹ, gió đưa mùi hương của anh đến tôi.. quyện vào mũi tôi..
Shinichi.. anh vẫn vậy, vẫn là người mà em đã từng yêu.. anh vẫn vậy.. không có gì thay đổi. Bây giờ nhìn thấy em? Anh có vui không? Anh có những cảm xúc như em không?
Tôi nghe tim mình khẽ nhói đau. Anh vẫn đứng, miệng lắp bắp không nói nên lời. Tôi chợt cười, thật nhẹ, thật xa lạ. Bây giờ anh ra sao? Vui chứ? Em đã không còn là em nữa rồi.
Anh dừng lại khi nhìn thấy nụ cười của tôi. Không cảm xúc, không vui.. đôi mắt anh không còn có thể làm tôi tan chảy nữa rồi. Shinichi
Tôi là anh cùng đứng đấy, yên lặng trên hành lang vốn đã tính mịch.. Tôi không nói lời nào.. giờ anh hài lòng chứ? Anh đã hài lòng khi nhìn thấy em đau khổ vì anh chưa? Anh có hạnh phúc.. khi đối xử với em như thế?.. Shinichi…
Sao càng ngày càng không thấy ai vào cmt cho mềnh nữa nhỉ? == đau khổ quá đi ><
C_A: em cmt cho ss là đc rồi =))~ chứ ss thấy càng về sau.. cmt giảm dần... mà đọc chùa ngày càng tăng lên =))
20/7/2012, 10:00 am
0ny
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 129
» Xèng 0.0 : 302
» Uy Danh : 76
» Ngày "Oa oa" : 1995-10-23
» Ngày gia nhập : 2012-06-10
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Khung trời phiêu lãng- Đã hoàn thành-
Chương 23:
Tôi khẽ cười, vô cảm.
- Ran!
Cuối cùng thì anh cũng lên tiếng, sau tất cả những điều đó..anh đến là gọi tên tôi ư? Nực cười thật.. tôi không biết tại sao anh lại ngạc nhiên, càng không hiểu tại sao anh lại có biểu hiện như thế. Tôi đứng như chôn chân xuống đất. Ký ức của ngày hôm qua còn quá mới mẻ.. tôi vẫn chưa thể quên được. Chưa thể..
- Ran..
Dường như anh đã chắc chắn về sự tồn tại của tôi.. nhưng tôi không trả lời. Tôi không thể chạy, cũng không thể đến gần.. Tôi nhìn thấy cánh cửa đằng sau mở ra, Gin bước về phía tôi.. tôi chợt thấy hắn cũng nhân từ đấy chứ! Hắn cưởi cợt thái độ của tôi và đưa tay hắn cho tôi:
- Kiyoshi, em đã đi đâu vậy?
Tôi nắm lấy tay hắn, đứng lùi lại để che đi gương mặt của mình sau lưng hắn. Bên kia, tôi nhìn thấy anh đang ngờ vực, một chút bất lực lướt qua gương mặt anh. Tôi thấy mình tê liệt hoàn toàn, cảm xúc còn lại chỉ là một sự hờ hững. Quá mệt mỏi rồi, anh sẽ còn làm tôi tin vào cái hiện tại mà anh thêu dệt đến bao giờ? Hiện tại này.. không phải chỉ toàn là thứ anh ban cho tôi sao? Hiện tại này.. không phải chỉ ngập tràn trong màu đen, bốn bề đều không có ánh sáng sao?
Anh đứng đối diện mà như xa vời vợi, có muốn tôi cũng chẳng chạm vào được.. Tôi nấp sau Gin, như thể chẳng quen biết anh.. Vì sao ư? Tôi cũng không biết, nhưng tôi thật sự muốn cho anh biết rằng.. tôi mãi không bao giờ quay lại nữa, tôi muốn anh hiểu.. Ran Mori bây giờ chỉ có nghệ danh là Kiyoshi.. là một Geisha.. không phải vợ anh.. không hề.
Thỏa mãn ư? Vui vẻ ư? Tôi chỉ thấy mình thật đáng thương! Tôi thấy mình đang thương hại chính bản thân mình. Tôi thấy một nét trầm trên gương mặt người ấy..
Anh vẫn đứng đó, không nói gì. Đôi mắt dán vào bàn tay tôi đang ở trong tay Gin..
- Buông tay cô ấy ra!
Gin cười khẩy, hắn bỏ tay tôi ra và thỏa mãn nhìn anh.
- Sao vậy ngài Kudo? Ngài quản cả người của tôi nữa sao?
- Cô ấy không phải là người của ngươi!
Tôi ngước lên, nhìn vào đôi mắt của anh. Đôi mắt ấy biểu lộ sự tức giận. Nó làm cho tôi bối rối thật sự.. tại sao anh lại có thái độ như thế?
Shinichi vẫn đứng yên, Gin không buông tay tôi, hắn siết mạnh tay tôi, rất đau. Tôi biết hắn muốn nhắc nhở tôi đây mà. Tôi thanh tẩy đầu óc, cố gắng không nghĩ đến nữa. Gin bật cười:
- Vậy sao? Tôi là khách của cô ấy.. sao lại không phải người của tôi?
Gin cúi xuống, đặt lên má tôi một nụ hôn. Tôi cười cay đắng, hắn đang muốn làm gì vậy? Tôi mặc kệ cho cái hôn phớt qua đó, đôi mắt tôi chạm vào đôi mắt của anh. Anh ngạc nhiên.. cái nhìn đầy phẫn nộ.. tôi không thấy có chút cảm giác nào. Gin cười lớn, kéo tôi đi khỏi đó. Nhưng tôi nhận ra một bàn tay đang giữ tôi lại. Anh đang nắm lấy tay tôi, đôi mắt của anh có cái gì đó làm tôi không hiểu, nhưng nó làm cho tôi như lạc đi, không còn chút cương quyết nào.. Đôi mắt anh như thể muốn nói, muốn van nài.. tôi đừng đi.. Tôi chợt cười, Gin quay lại nhìn khi thấy tôi thả tay hắn ra.
Hắn chờ đợi thái độ của tôi. Hắn muốn gì khi đưa tôi đến đây chứ? Dù sao tôi cũng đâu còn ý nghĩa gì với anh nữa, thé thì chẳng cần phải như vậy.. tôi lại gần anh, bàn tay anh vẫn nắm lấy tay tôi. Hơi ấm vẫn như cũ.. nhưng hôm nay mọi thứ đã dổi thay. Không phải sao?
- Xin hãy buông tay ra đi..
- Ran?
- Ngài Kudo.. nếu ngài muốn, có thể đến tìm tôi. Còn đêm nay.. tôi thuộc về ngài ấy.
Tôi thấy bàn tay anh từ từ buông ra, nụ cười lại nở lần nữa trên môi tôi, anh nhìn thấy rồi chứ? Em đã trở nên thế này đây.. Anh nhìn thấy sự lạnh lùng của em rồi chứ? Lần sau gặp lại, mong anh đừng bao giờ bằng đôi mắt như thế nữa.. cũng đừng bao giờ tỏ thái độ này nữa.. em sẽ đi.. và không hẹn ngày gặp lại..
Tôi quay đi, nghe tim mình chết dần..
Tôi quay đi, nắm lấy bàn tay Gin. Ngươi đã đạt được mục đích của mình rồi.
Tôi quay đi, cố gắng không ngoảnh lại nhìn anh nữa.
Với anh, tôi cũng chỉ là một món hàng hóa, với anh tôi chẳng qua là một người anh cần chiều chuộng, cần ủ ấp, cần tôi trong mỗi đêm.. anh cô đơn.
Với anh, tôi không có ý nghĩa quá nhiều như tôi vẫn nghĩ. Nếu chỉ là một cơn gió vô tình lướt qua nhau, thì sớm muộn gì, cũng không thuộc về nhau.. nếu thế thì níu kéo có ích gì?
Gin cười nhạt, hắn đang hài lòng, rõ ràng là hắn đang hài lòng.. Tôi không quan tâm, cũng chẳng muốn quan tâm nữa. Quá nhiều vết thương, quá nhiều nỗi đau. Nó làm cho trái tim tôi chai sạn mất rồi.
…………………………….
Chiếc xe ngựa rời khỏi phủ. Tôi không ngoái lại nhìn nơi đó, tôi không muốn nhìn, cũng chẳng muốn nghĩ nữa, tất cả sẽ phải chấm dứt, cả đêm hôm nay nữa.
- Cô làm tốt nhỉ?
- Hài lòng chưa?
Tôi lạnh lùng, hắn không nói gì dựa vào thành xe.
- Tại sao cô lại chấp nhận? Yêu hắn đến thế? Tại sao không quay về?
- Ngài đang nói cái gì vậy? Hoa tàn rồi liệu nở hoa được nữa không?
Hắn không cười, chỉ nhìn tôi bằng đôi mắt trước đây tôi chưa bao giờ thấy trước đây. Lúc này đây, tôi nhận ra tên này cũng đang bị bất ngờ. Một khái niệm vô cùng lạ lẫm với hắn.
Tôi nhắm đôi mắt mình, bóng tối vây quanh..
Tôi có hối hận không?
Bàn tay anh.. buông ra.. nhưng ít ra anh cũng còn sống, ít ra anh sẽ hạnh phúc. Ít ra hắn sẽ không còn một con tin nào để gây áp lực cho anh nữa. Ít ra anh còn có Shiho.. cô ấy sẽ thay tôi chăm sóc anh…
Tất cả những đắng cay, tất cả những thứ như thế này không được phép xuất hiện nữa.. trong tim tôi.. đừng bao giờ xuất hiện cái tên ấy nữa..
…………………….
Căn phòng tối tăm, ánh nến không được tôi thắp lên. Tôi thích ngồi yên trong bóng tối thế này hơn.
Tôi ngã gục xuống sàn, những phẫn nộ tràn ra.. một giọt nước mắt lặng rơi. Tôi đã biết mọi chuyện sẽ như thế này. Tôi đã cố gắng, đã cố gắng để không nhớ về, tôi đã muốn mình không yếu đuối nữa.. nhưng cảm giác lúc anh chạm vào.. vẫn khiến cho tôi có chút nhói lòng.
Tôi không yếu đuôi, càng không nghĩ mình sẽ đối diện với anh như thế, tôi lạnh lùng, tôi kiêu ngạo.. tôi nói với anh như thể tôi chỉ là một người cần tiền.. như thể chỉ có những khách hàng và tiền của họ..
Ánh mắt anh.. vẫn ngạc nhiên, vẫn không hiểu… vẫn như ngày mà tôi gặp anh cách đây hai năm về trước.. Nhưng tôi đã không còn là tôi nữa rồi.. tôi đang rơi.. rơi xuống vực sâu không đáy.
Liệu bao giờ, mọi thứ sẽ chấm dứt?
…………………………….
- Giết hắn đi!
Gin chỉ vào một người đàn ông. Tôi sững sờ, hắn mới nói gì? Giết?
Hắn đưa tôi một con dao nhỏ, tôi cầm lấy nó, tim không có chút cảm xúc nào. Thật sự phải làm thế này sao?
- Tại sao..
Tôi sợ hãi đi theo người đàn ông đó, ông ta quay lại nhìn tôi. Đôi mắt chợt ngừng lại khi thấy tôi. Gã lại gần tôi buông lời trêu ghẹo.. chỉ có thế này thôi sao? Tôi đứng yên cho hắn vuốt ve, từ thắt lưng một con dao nằm sẵn.. hắn không hề đề phòng. Tôi rút dao đâm vào nơi chắc chắn là tim hắn.. máu của hắn bắn vào mặt tôi.. máu làm bàn tay tôi chỉ toàn màu đỏ. Tôi không rút lại dao, tôi nghe tim mình đập loạn nhịp..
Tôi đã giết hắn… tôi thật sự đã giết hắn!
Dưới bàn tay tôi, người đàn ông đã nằm trên bãi cỏ, mùi tanh nồng trong không khí. Hắn đã chết, người đàn ông mở to mắt nhìn tôi, cái nhìn lạnh sống lưng của người sắp chết..
Tôi quay đi, cố tránh cái nhìn ấy. Nó như thể muốn hỏi xem, tại sao tôi lại giết hắn?
Vì sao ư? Thật ngu ngốc!
Một bàn tay đặt lên vai tôi, tôi quay lại và nhìn thấy bà ấy.
Cảm xúc này, không được phép quên. Khi giết người, không bao giờ được khoan nhượng với kẻ thủ..
Khoan nhượng.. là đồng nghĩa với cái chết. Tôi hận hắn, vì sao lại bắt tôi làm điều này. Tại sao tất cả mọi người đều giả vờ tốt với tôi.. rồi sau đó đạp tôi xuống vực sâu? Thế giới này là giả dối..! Hãy để tôi chết đi, hãy để tôi ngủ một giấc dài. Lúc ấy tôi sẽ không phải đối diện với tất cả những điều này.. bao nhiêu mạng sống chỉ để đổi lại một mạng thôi sao?
Tôi nhắm mắt mình cố gắng để lệ không tuôn ra. Tôi vẫn còn ám ảnh, tôi vẫn còn rất ảm ánh…
Máu.. màu đó! Mặn chát… tại sao lại ép buộc tôi?? Tại sao???
……………………
Tôi đứng trong một không gian đen, xung quanh không có ai. Tại sao nơi này lại tối đến thế? Tôi nhìn thấy một nguồn ánh sáng tứ đằng sau tôi..
Ánh sáng làm tôi nhìn thấy những xác người nằm la liệt trên mặt đất, những tử thi đầy máu.. đôi mắt trợn tròn nhìn về phía tôi. Tôi bất động, chợt làn nước màu đỏ ấy bám lấy chân tôi.. tôi sợ hãi.. cố gắng chạy.. nhưng không thể. Những tử thi ấy sống dậy, cô gắng bước về phía tôi. Mùi cương thi ghê tởm bốc lên.. mùi máu đàng từ từ xâm chiếm tất cả cảm giác bấn loạn trong tôi..
Họ tiến lại, chạm vào tôi.. tôi sợ hãi.. máu ở khắp mọi nơi..
- Không!
Tôi bật dậy, mồ hôi đầm đìa.. cái chết đến với con người thật dễ dàng.. Tôi gục đầu vào đầu gối mà khóc.. tôi thật sự kinh tởm chính bản thân mình!
Bóng tối bủa vậy… đến bao giờ tôi mới có thể lại nhìn thấy ánh sáng?
20/7/2012, 10:25 am
k[E]n.IsMe
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 10
» Xèng 0.0 : 20
» Uy Danh : 0
» Ngày "Oa oa" : 1999-11-09
» Ngày gia nhập : 2012-07-19
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Khung trời phiêu lãng- Đã hoàn thành-
temmmmm cả 2 chap chị víc hay lắm đọc chùa từ đầu đến h cảm thấy có lỗi nên e com cho ss sr nha ủng hộ hết m`
Sponsored content
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Khung trời phiêu lãng- Đã hoàn thành-