Part 3:
Bước vào lớp với vẻ mặt mệt mỏi do dầm mưa, nó gục xuống bàn làm Hana sốt sắng
hỏi thăm:
- Cậu sao vậy?
- Mình không sao đâu, chỉ hơi mệt chút thôi chắc tại chưa quen thời tiết bên này –Nó cố
nở nụ cười trấn an cô bạn. Nó thật sự rất mến Hana, cô bạn rất hồn nhiên và vui tính, ở
bên anh nó sống kép mình cùng chú dì nên chỉ có Hiroki làm bạn. Ước gì nó được như
mọi người nhỉ?!!
- Này hình như hôm nay có bài kiểm tra hay sao ý nhỉ? – Furiko vừa vào lớp, mới ngồi
xuống đã oang oang
- Ừ bài kiểm tra. Hazzzzzzzzzz! Suốt ngày học rồi lại kiểm tra, chán – Chiako phán 1
câu gọn lỏn cho tâm trạng của mình.
- Bài kiểm tra? – Nó khẽ lẩm bẩm
Cô giáo bước vào lớp trên tay là tập giấy kiểm tra, đưa cho lớp trưởng phát cho mọi
người, cầm tờ đề trên tay nó khẽ nhíu mày khi thấy đề bài “cảm nhận về ba ư?”Suy
nghĩ hồi lâu nó đặt bút và bắt đầu viết.
Reng…reng…reng tiếng chuông hết giờ vang lên, cả lớp lục đục nộp bài rồi bàn tán xôn
xao.
- Này mấy cậu viết gì vậy? – Chiako hỏi mấy đứa
- Hjhj còn phải nói tất nhiên là tớ tự hào về ba tớ, nhà ảo thuật gia vĩ đại, bác sĩ tài ba
rồi – Furiko hớn hở (tự sướng y hệt anh Kid – cha con có khác )Tụi nó tiếp tục nói
chuyện mà không để ý này giờ nó im lặng
- Minako cậu thế nào? Chiako hỏi làm nó phải rời mặt lên khỏi bàn
- Hả gì cơ? Nó ngơ ngác
- Bài làm cậu thế nào?
- Ak cũng bình thường thôi không có gì đặc biệt
…..
-----------------------------------------------
Lại một buổi học nữa trôi qua, và tụi nó lại được trở về nhà. Nhưng hôm nay tụi nó
không được về ngay mà còn phải đem đống bài đã kiểm tra kia đến nhà thầy để thầy
chấm – chả là hôm nay thầy không đi dạy. Tuy nhiên, vừa mới đi được một đoạn thì,
- Ui da! Đau quá. – Chiako ôm lấy chân kêu lên và mắt cá chân đã xưng đỏ, cô nàng
vừa bị trẹo chân
- Cậu có sao không? Cả đám xúm lại
Để đám bài kiểm tra sang 1 bên, nó nhanh nhẹn mở cặp xé túi Salongship lấy một
miếng rồi nhẹ nhàng dám vào chân cô bạn, rồi quay sang Furiko
- Cậu đưa cậu ấy về nhà đi rồi lấy đá lạnh chườm vào nhé. Chắc tối sẽ đỡ, để tớ và
Hana đem đống này đi cho.Furik0 gật đầu nhanh nhẹn trao cho nó đám bài kiểm tra rồi
đỡ Chiako dậy tam biệt tụi nó rồi đi về. Nhìn 2 đứa kia đi khuất tụi nó mới tiếp tục công
việc của mình.
“Jamkkanman momchwoyo Sexy Love
I gihwereul nochigi siroyo Sexy Love
Ne gyote issojwoyo geudero
Oneureun nareul ttonajimayo geudero” – Sexy love – Tara
Chuông điện thoại của Hana reo lên, cô nàng vui vẻ bắt máy nhưng mấy giây sau mặt
xụ xuống, nó hỏi thăm:
- Nếu cậu cứ bận thì đi đi để mình đem cho thầy cũng được
- Thôi không sao đâu để mình đi cùng cậu, lát mình về sau cũng được – Hana chối
- Cậu cứ về đi, mình không sao đâu mà, về đi chẳng bố mẹ cậu không vui đâu
Sau một hồi lưỡng lự Hana cũng chịu thua nó, đưa nó nốt mớ bài tập cô nàng tạm biệt
nó rồi quay đi nhưng thỉnh thoảng còn ngoảnh lại, nó vẫn vui vẻ cười tươi đưa tay vẫy.
Quay lưng bước tiếp trên con đường vắng, nó mỉm cười vu vơ. Số nhà 21/2 phố Beika
hiện dần ra trước mặt, căn biệt thự theo nó đánh giá là khá cũ, nhìn quanh một hồi nó
mới bấm chuông cửa. Hơi ngạc nhiên khi chuông cửa vang lên bài Amazing grace thì
thấy một bóng người đi ra – là Shinichi.
Thấy nó Shinichi ngạc nhiên, mở cửa nó khẽ cúi chào anh và nói.
- Em đem bài kiểm tra đến cho thầy – đặt bài xuống bàn rồi, khẽ lướt nhanh qua căn
phòng, đôi mắt nó dừng lại ở tấm ảnh trên bàn để TV. Trong ảnh là hình 2 cô cậu học
trò trạc tuổi nó đang cười thật tươi tại công viên, khẽ cười nụ cười vô cảm nó nhận ra
Shinichi đang nhìn mình.
- Cảm ơn em, em là học sinh mới chuyển về từ Anh phải không? – Shinichi hỏi
- Vâng, em là học sinh mới, không phải người Anh, em là người gốc Nhật. Cũng tối rồi,
em chào thầy em về
Shinichi khẽ gật đầu và tiễn nó ra cửa. Quay lại bàn làm việc, khẽ gạt mấy tờ giấy phía
trên, để lộ ra tập hồ sơ với dòng chữ tên học sinh in đậm:
Minako Mori .-------------------------------------------
Sở cảnh sát Tokyo vừa nhận được lá thư nặc danh của một kẻ tử tù vừa trốn thoát,
cảnh sát nhanh chóng được điều động nhưng khu vực Tokyo quá rộng lớn trong khi đó
4h chiều bom phát nổ. Shinichi nhanh chóng đến sở cảnh sát. Thanh tra Megure đưa
mật thư cho Shinichi:
“Gửi ngài thám tử lừng danh và những vị cảnh sát đáng kính, 4h chiều nay 1 quả bom
có chứa 3kg TNT có trộn thêm một chút gia vị KCN sẽ phát nổ. Các người mau tìm đi
nhé, trò chơi này sẽ rất thú vị đấy. Cố lên nhé. Detective Shinichi Kudo – Good luck!”. (thông cảm hơi dốt khoản mật thư)
Shinichi khẽ nhăn mày, nội dung lá thư không có gì đặc biệt, chỉ là lời cảnh báo và
thách thức với cảnh sát. Nghi phạm nhanh chóng được điều tra và khoanh vùng, đó là
Oyama Michihiko tên sát nhân đã bị Shinichi tống vào tù 2 năm trước.
- Shinichi cháu tìm được chỗ tên Oyama để bom chưa? – Thanh tra Megure hỏi
- Chưa bác ạ! Mật thư này không có gì đặc biệt ngoài lời thách thức với cảnh sát Tokyo
cả - Shinichi đưa tay vò mái tóc rối của mình.
Thời gian cứ dần trôi đi, đã 3h45 chiều, sở cảnh sát đã điều tra cật lực nhưng ở cái
thành phố rộng hơn 2000 km2 với hơn 12 triệu dân này quả là một điều khó khăn.
Thời gian cứ trôi dần trôi dần, trong khi mọi người đang muốn chậm lại, thanh tra
Megure đã xin yêu cầu di tản dân chúng nhưng do chưa biết chính xác địa điểm nên đi
chuyển là 1 điều cực khó khăn và sẽ gây hoang mang trong người dân.
Một mùi hương khẽ lướt qua ngang mũi Shinichi, là mùi chanh. Shinichi nhanh chóng
cầm tờ giấy hơ trên ngọn lửa, 1 lúc sau ký hiệu XT xuất hiện bên dưới dòng chữ
Detective, “chữ nhỏ và khá mờ chứng tỏ tên đó đã viết bằng nước chanh lên và dùng
trà khô khử bớt mùi” Shinichi nhận xét và nhanh chóng hiểu rằng mục tiêu đánh bom
của Oyama là trường Teitan. Biết được địa điểm mọi người nhanh chóng chia nhau ra 4
hướng đi đến 4 trường học mang tên Teitan trong thành phố, Shinichi lên xe và bẻ lái
hướng về trường TH Teitan.
--------------------------------------
Tại trường Teitan,
Hôm nay, lớp 11B được nghỉ tiết cuối do cô Jodie không đi dạy, cả lớp nhốn nháo riêng
mình nó vẫn im lặng. Ngồi trong lớp chán nhóm Hana rủ nó ra sân sau chơi, đi ngang
qua nhà kho cả đám ngạc nhiên khi thấy của không khóa. Tò mò, mấy đứa quyết định
đẩy của bước vào, nhà kho bụi bặm đã lâu nhưng dưới nền lại có dấu chân có vẻ còn
mới.
- Ai vào đây thế không biết- Chiako nhăn mũi hỏi
- Biết ai được nhưng tự nhiên lại mở của làm gì nhỉ, nhà kho này có bao giờ mở của
đâu- Hana nhún vai
Có tiếng động thoáng qua, nó đưa tay lên ra dấu cho 2 cô bạn im lặng, tiến về phía có
tiếng động cả bọn đứng trước góc nhà kho, khẽ lật tấm bìa lên. Sững sờ, quả bom đang
từ từ trôi đi từng giây. Bình tĩnh nó tiến lại gần xem xét, còn 15 phút nữa, nghĩa là có
thể vẫn vô hiệu hóa được.
- Đấy là gì vậy Minako? Hana run run hỏi
- Quả bom này 15 phút nữa sẽ nổ nếu không nhanh lên thì mọi người trong trường này
đều gặp nguy hiểm.
- Cái gì, bom á!
- Suỵt các cậu nói nhỏ thôi bây giờ Chiako cậu đi gọi điện báo cho cảnh sát và nhớ gọi
cả đội gỡ bom mìn đến, ba cậu là thanh tra nên cậu gọi sẽ dễ dàng hơn, còn Hana cậu
báo với nhà trường rồi tìm lý do thích hợp để đẩy nhanh toàn bộ học sinh ra khỏi trường
càng sớm càng tốt, tớ sẽ tìm cách vô hiệu hóa quả bom.
Hana và Chiako nhanh chóng chạy đi, nó lại gần và gỡ vỏ quả bom ra, nó thở phào là
bom tự chế, cách lắp đặt không phức tạp lắm nên nó vẫn còn thời gian. Nhẹ nhàng cắt
từng giây, khi nó vừa cắt xong dây cuối thì cảnh sát cũng vừa vào đến nơi đồng hồ
dừng lại ở con số 1’28s. Nó đi ra ngoài, Hana và Chiako nhanh chóng lại gần và ôm
chầm lấy nó, nó ôm lại 2 con bạn và mỉm cười không để ý rằng có người đang nhìn nó
– là Shinichi. Đằng xa một nòng súng hướng đến Chiako, “đoàng” tiếng súng vang lên
xé toạc bầu không khí. Nhanh tay nó đẩy Chiako ngã ra sân, nhưng không may viên
đạn găm thẳng vào bụng nó, máu bắt đầu thấm ra áo. Sau mấy giây ngỡ ngàng,
Shinichi chạy đến bế xốc nó lên đưa thẳng đến bệnh viện. Tuy chỉ là 1 cô nhóc nhưng
khi nó bị thương anh cảm thấy đau, rất đau, cái cảm giác mà ngày Ran ra đi nhưng anh
không đủ can đảm giữ lại xuất hiện, lúc này trong đầu anh chỉ cảm thấy nếu không
nhanh anh sẽ hối hận cả đời. Từ khi gặp cô bé anh thấy được cảm giác thân quen, ánh
mắt cô bé rất giống người mà anh yêu hơn tất cả mọi thứ trên đời. Đọc hồ sơ của cô bé
anh không kiếm được một chút thông tin nào cho giả thiết của mình cả.
-------------------------------------------
Bệnh viện trung ương Beika,
Đội ngũ bác sĩ nhanh chóng đưa nó vào phòng cấp cứu, đèn đỏ được bật lên làm ai ở
bên ngoài cũng lo lắng. Đột nhiên chuông điện thoại của Minako reo, Shinichi giật mình,
rồi cầm lấy nhìn số gọi hiện trên màn hình “dì Shiho”, Shinichi bắt máy
- Minako con đang ở đâu vậy? – giọng Shiho vang trong điện thoại
- Shiho ak? Mình Shinichi đây, Minako là cháu của cậu à? Bây giờ cô bé đang ở trong
bệnh viện Beika – Shinichi nói sau khi đã nhận ra giọng của Shiho
- Sao con bé lại ở trong bệnh viện? Được rồi mình đến ngay – Shiho nói xong vội vàng
cúp máy quay sang nói với Hakuba “Minako đang ở trong bệnh viện chúng ta phải đến
đấy ngay”.
Một bóng người với áo blue trắng đi từ phòng cấp cứu ra là Kaito. Shinichi bật dậy, chưa
nói được câu gì thì một y tá chạy đến thông báo:
- Bác sĩ, lượng máu dự trữ trùng với nhóm máu bệnh nhân hiện không đủ.
- Bệnh nhân nhóm máu gì? – Kaito hỏi
- A/ Rh-
- Là nhóm máu của tôi – Shinichi lên tiếng
- Cô đưa cậu ấy đi lấy máu đi, chuẩn bị tiến hành phẫu thuật – Kaito nói
Sau khi lấy máu xong, shinichi lại quay về hàng ghế chờ ngoài phòng phẫu thuật. 1h rồi
2h trôi qua, cuối cùng đèn cũng tắt, nó được chuyển qua phòng hồi sức, Hana và
Chiako đi theo nó, shinichi định đi theo thì bị Kaito kéo lại:
- Ca phẫu thuật rất thành công, cậu không phải lo. Còn bây giờ mình muốn nói chuyện
với cậu
Shinichi ngạc nhiên nhưng cũng đi cùng Kaito, vào đến phòng riêng Kaito đưa cho
shinichi 1 tập hồ sơ, mở ra xem Shinichi chết đứng người.
--------------------------------------------------------------------------------
p/s: đọc lại cứ cảm thấy nó thế nào ý