[ Long Fic ] Công chúa hay chỉ đơn giản là vật thế thân ? ( Phần 2 : Tôi không phải là Ran )
27/5/2013, 9:00 am
vuongnhatanh
.:Member:.
Subject: [ Long Fic ] Công chúa hay chỉ đơn giản là vật thế thân ? ( Phần 2 : Tôi không phải là Ran )
Tên fic : Công chúa hay chỉ đơn giản là vật thế thân ? Author : vuongnhatanh và congchua_jennefer (sự kết hợp...............chẳng biết có hoàn hảo ko nữa ) Disclaimer : Tất cả nhân vật trong fic ( trừ một số do tụi mình nghĩ ra ) Thuộc về bác Ao. ^^ Status : On going Rating : K+ (vì bé Jennefer còn ngây thơ trong sáng nên đạo diễn ko dám cho cảnh "quá mức"vào ^^) Note : Đây là fic hợp tác giữa mình và Jennefer, hy vọng mọi người sẽ thích nó. . Tuyệt đối không mang fic này đi đâu khi chưa có sự cho phép của mình hoặc Jennefer nhé. Character :
Ran Mori/ Công chúa Yuki (trong hình dạng con người ) : Đại công chúa của đất nước Nhật Bản. Do uống phải APTX-4869 nên cô bị biến thành mèo. Cô đã cùng Haibara sang nước ngoài để nghiên cứu thuốc giải.
Ran Mori (trong hình dạng mèo ) :
Kudo Shinichi : Thám tử trung học nổi tiếng Nhật Bản. Sau khi đánh bại Tổ chức Áo đen, anh quay về với cuộc sống bình thường như ngày xưa. Tuy nhiên, khi "người đó" trở về từ nước ngoài, cuộc sống của anh lại bắt đầu rơi vào vòng xoay nghiệt ngã của số phận.
Yoshikazu Mina : Du học sinh từ nước ngoài về. Có khuôn mặt y hệt Ran đến mức không thể tin được, hơn cả Aoko.
Miyano Shiho/ Haibara Ai : Thiên tài hoá học, người đã chế tạo ra APTX - 4869. Cô từng là người của Tổ chức Áo đen, cómật danh Sherry.
Kisaki Eri/ Mori Eri : Mẹ nuôi của Ran. Bà là một luật sư nổi tiếng trong giới tư pháp, có biệt danh "Nữ Hoàng ngành tư pháp". Vỏ bọc là vậy, còn thật ra bà là ai ?
Mori Kogoro : Bố nuôi của Ran. Là người thân cận của nhà vua đồng thời là thám tử ( bất tài một tí )
Kudo Yusaku : Cha ruột của Shinichi. Ông là nhà văn trinh thám nổi tiếng thế giới. Ông là bạn thân của nhà vua.
Kudo Yukiko : Mẹ của Shinichi. Bà là nữ diễn viên nổi tiếng của Nhật Bản, phu nhân nhà văn trinh thám Yusaku, dược mọi người gọi là "Phu nhân Nam tước bóng đêm"
Suzuki Sonoko : Bạn thân của Ran. Cô là người duy nhất không được phép biết về thân thế của Ran.
Nakamori Aoko/ Nữ Hoàng Miyuki : Nhị công chúa của Nhật Bản, em gái của Ran. Vì Ran phải sang nước ngoài để nghiên cứu thuốc giải nên cô nhận lời thay thế chị lên ngôi.
Kuroba Kaito : Chồng của Aoko. Anh rất giỏi ảo thuật và cải trang, từng là đạo tặc nổi tiếng Kaito Kid.
Hattori Heiji : Thám tử miền Tây, đối thủ và cũng là bạn chí cốt của Shinichi. Anh biết được thân phận của Ran và Aoko.
Toyama Kazuha : Ban của Ran, Sonoko và Aoko. Giống như Sonoko, cô không biết thân phận của Ran nhằm tránh những phiền phức không cần thiết.
Vermouth/ Thái Phi Sharon : Cô của Ran và Aoko. Là em dâu của nhà vua.
Katsura Takeshi : Một kẻ có thân thế kì lạ, không rõ từ đâu đến chỉ biết khi hắn xuất hiện thì cả Vermouth và Haibara đều lo lắng và sợ hãi. Đây là mẫu người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Tuy nhiên, hắn lại có bộ óc thiên tài cùng sự sáng suốt đến tuyệt vời.
27/5/2013, 9:07 am
vuongnhatanh
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 167
» Xèng 0.0 : 918
» Uy Danh : 27
» Ngày "Oa oa" : 1997-11-10
» Ngày gia nhập : 2013-03-11
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ Long Fic ] Công chúa hay chỉ đơn giản là vật thế thân ? ( Phần 2 : Tôi không phải là Ran )
Chap 1 Hôm nay là 1 ngày bình thường như bao ngày,anh chàng thám tử Kudo Shinichi của chúng ta đang ngồi thẫn thờ trong công viên. Đã 3 năm kể từ khi Ran đi,ko 1 cuộc gọi hay thư từ,tin nhắn. Điều này làm anh chàng vô cùng lo lắng. Anh bắt đầu có những suy nghĩ vớ vẩn như "Ran đi lâu như vậy lẽ nào cô ấy có bạn trai mới ?" hay "Ran quên mình rồi ư?" để rồi tự vò đầu bứt tai. Mải suy nghĩ nên Shinichi ko để ý tiếng điện thoại. Anh vội vàng nhấc máy -Alô,Kudo Shinichi nghe -Shinichi đó à? Bác đây -Bác Megure ạ? Lại có vụ án hả bác? -Ừ. Ở nhà hát Tokyo. Cháu đến nhé -Vâng ạ Shinichi dập máy và nhanh chóng chạy đi. *Tại nhà hát Tokyo* Trong căn phòng của diễn viên,1 cô gái nằm sõng soài trên tấm thảm,đầu có 1 vết thương do bị đánh. Bên cạnh là bàn trang điểm. Thanh tra Megure và trung sĩ Takagi bước vào. Trung sĩ Takagi cầm cuốn sổ đọc : -Nạn nhân là Aizawa Kasumi,ca sĩ nổi tiếng. Nạn nhân chết do bị 1 vật cứng đập vào đầu. Thanh tra Megure hỏi : -Thời gian tử vong ? -Khoảng 1-2 tiếng trước ạ. Vào lúc đó người trong nhà hát đang chuẩn bị cho vở diễn "Tinker Bell". Ông thanh tra gật gù,bảo trung sĩ Takagi đi lấy lời khai của mọi người rồi nhìn đồng hồ "Sao giờ này Shinichi vẫn chưa đến nhỉ?" Đúng lúc ấy : "THANH TRA MEGURE!" "Á!" Shinichi đứng sau lưng ông thanh tra,tròn mắt : -Thanh tra Megure? Bác sao vậy? Cháu gọi nãy giờ -A,Shinichi đến rồi à? Ông thanh tra kể 1 số tình tiết rồi chỉ vào căn phòng. Shinichi gật đầu và tiến vào. Anh chàng quan sát xung quanh rồi đến cái xác. Bỗng nhìn xuống mặt thảm,Shinichi đưa tay chạm vào rồi mỉm cười. Anh quay ra,nói : -Bác Megure,lấy hộ cháu 1 ít chất tạo tuyết trong các vở diễn. Chúng ta sẽ xác định được nghi phạm ngay. Thanh tra Megure tuy ko hiểu cho lắm nhưng vẫn cho người đi lấy. Ông tin vào khả năng của cậu nhóc thám tử. Một lúc sau, những chiếc thùng được mang đến. Shinichi ra hiệu cho các nhân viên cảnh sát đổ xuống thảm. Các dấu giày lần lượt hiện ra. Trung sĩ Takagi đem dấu giày đi kiểm tra và so sánh với giày của từng người. Kết quả : chỉ có dấu giày của Shinichi, thanh tra Megure, trung sĩ Takagi, một số nhân viên cảnh sát, nạn nhân cùng 3 người lạ mặt khác. Từ kết quả có thể đi đến kết luận rằng : ba người kia chính là nghi phạm cần tìm. Trung sĩ Takagi nhanh chóng đưa họ đến hiện trường. Người đầu tiên xuất hiện là một anh chàng cao lớn tầm 30 tuổi. Anh ta thấy xác nạn nhân thì bàng hoàng : "KASUMI ! Em sao thế ? Mau tỉnh lại đi ! ". Thanh tra Megure hỏi : - Anh là ai ? Có quan hệ gì với nạn nhân ? Người đàn ông kia cúi mặt, ánh mắt đầy vẻ đau khổ : - Tôi là Nishizawa Hiroshi, chồng cũ của Aizawa Kasumi. Chúng tôi trước đây sống với nhau nhưng do không hợp tính nên chia tay. Tôi đã đau khổ một thời gian vì tôi còn rất yêu cô ấy nen hôm nay tôi quyết định đến gặp cô ấy, mong nối lại tình xưa. Nào ngờ......... - Nào ngờ cô ấy từ chối hoặc đi với người khác nên anh đã ra tay sát hại ? Ông thanh tra nghiêm mặt - Tôi...tôi không có. Thật sự tôi không có ý định giết cô ấy. Ông đừng có vu oan giá hoạ. Shinichi lên tiếng phủ nhận : - Đúng đó, bác thanh tra. Bác nhìn xem : theo tình trạng hiện nay của hiện trường, nạn nhân trong lúc đang trang điểm thì bị tấn công bằng vật nặng. Bàn trang điểm lại cách xa cửa ra vào tận mấy mét. Hơn nữa, dấu giày của anh ta chỉ xuất hiện ngay trước cửa, làm sao anh ta có thể đánh chết người với khoảng cách như vậy ? Cô Aizawa lại là người kĩ tính, tuyệt đối không cho người khác vào phòng khi chưa cho phép, ổ khoá không có dấu hiệu bị phá hoại. Đây là loại ổ không thể mở bằng cách thông thường mà phải tháo ra toàn bộ. Tất cả những điều này cho thấy nạn nhân bị đánh trực tiếp và anh ta khó có thể là thủ phạm. Thanh tra Megure gật gù, tỏ vẻ đã hiểu. Ông cho gọi người tiếp theo. Lần này là một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi. Trông ông ta có vẻ hiền lành và khá nhát. Ông lúi cúi trước thanh tra Megure : - Chào thanh tra. Tôi là Aida Kensuke, quản lí nhà hát đồng thời là đạo diễn vở nhạc kịch " Tinker Bell " công chiếu hôm nay. - Ông có quan hệ như thế nào với nạn nhân ? - Cô ấy là diễn viên chình, đóng vai Tinker Bell. Đáng ra lúc trước là cô Aizawa Yuuko thủ vai nhưng tôi thấy Kasumi diễn hay hơn nên thay thế. - Aizawa Yuuko ? Ông thanh tra ngạc nhiên - Đó là em gái của cô Kasumi. Cô ấy đã ở trong đoàn từ mấy năm rồi còn Kasumi vì một số lí do tế nhị nên tạm dừng công việc ca sĩ, chuyển sang diễn kịch. Đây là vai đầu tay của cô ấy. Trung sĩ Takagi thắc mắc : - Mà sao ông có vẻ không ngạc nhiên mấy trước cái chết của cô Aizawa nhỉ ? Ông Aida thở dài trả lời : - Thực ra tôi đã thấy lúc nãy rồi. Cậu trai này *chỉ tay về phía Shinichi* có hỏi tôi một số điều mà cậu ta vừa nói cho các vị đấy. Shinichi mỉm cười đồng tình. Anh ngó nghiêng khắp mọi nơi mong tìm được chúng cứ nào đó có ích. Vô tình, anh đâm phải một cô gái trông khá giống nạn nhân Aizawa Kasumi. Cô gái đưa tay đỡ Shinichi, bối rối : - X....xin lỗi. Tại tôi không để ý. - Chị là Aizawa Yuuko , em gái nạn nhân Aizawa Kasumi ? - Vâng. Đúng là vậy. - Yuuko hơi bối rối trước câu hỏi Shinichi liếc mắt về phía căn phòng, nhíu mày khó hiểu. Sau đó quay ra chỗ Yuuko : - Hôm nay chị có đến chỗ nạn nhân không ? Yuuko lắc đầu : - Không, Cả ngày hôm nay tôi ngồi bán vé trực tuyến trong phòng. Ông quản lí Aida vội vàng giải thích : - Vở "Tinker Bell" lần này rất ăn khách, lại do ca sĩ nổi tiếng Aizawa Kasumi đóng nữa nên rất nhiều khách tới xem. Để tránh việc tranh giành xếp hàng gây ùn tắc, chúng tôi bán vé cả bên ngoài cửa lẫn trên mạng phục vụ nhu cầu của mọi người.. Shinichi im lặng một lúc rồi nói : - Chị Aizawa, chị có chắc là chị ở trong phong suốt không ? Yuuko trả lời : - Tầm 1-2 tiếng trước tôi có ra ngoài đường mua một số thứ, tầm đó là hết thời gian mua vé trực tuyến rồi. Cậu là ai mà dám hỏi cung tôi thế ? Thái độ của Yuuko thay đổi đột ngột khiến mọi người hơi hoảng sợ. Riêng Shinichi vẫn giữ được nét bình tĩnh, điềm nhiên nói : - Em là Kudo Shinichi, thám tử trung học. Yuuko chợt tái mặt " Kudo Shinichi ? Sao cậu ta lại ở đây ?". Shinichi hỏi tiếp : - Khoảng thời gian 1-2 tiếng đó chị làm gì ? Yuuko không nói, khuôn mặt cô ta khẽ hiện lên vẻ tự mãn, như thể bằng chứng ngoại phạm của cô ta rất chắc chắn. Cô ta khoanh tay lại, đưa ánh mắt sắc lẹm về phía Shinichi, nhếch môi : - Tôi nghĩ có lẽ cả phòng cảnh sát giao thông sẽ phải đứng ra làm chứng cho tôi đó. - Cái gì ? Tất cả mọi người đều hết sức ngạc nhiên, Shinichi không ngoại lệ. Yuuko nói tiếp : - Cách đây 1-2 tiếng, trên ngã tư phố Beika đã xảy ra 1 vụ va quẹt giữa một chiếc xe tải và một chiếc xe thể thao màu trắng, may là không có hậu quả nghiêm trọng. Nếu tôi không có mặt trực tiếp ở đó thì làm sao tôi biết chính xác như vậy chứ. Thanh tra Megure goi điện cho Yumi ở phòng cảnh sát giao thông và được xác nhận là đúng. Bây giờ thì bằng chứng ngoại phạm của Yuuko đã hoàn toàn chắc chắn. Shinichi nhíu mày " Trong vụ này có cái gì đó không ổn cho lắm. Rõ ràng Yuuko là hung thủ, nhưng bằng chứng ngoại phạm của cô ta quá hoàn hảo, vụ va quẹt đó không có gì nghiêm trọng nên có thể báo đài không đưa tin. Làm sao đây ?". Yuuko cười, nụ cười đắc thắng : - Sao nào ? Dù có cả cậu thám tử lừng danh ở đây cũng không thể kết tội tôi đâu. Vì thật sự tôi không hề có giết chị Kasumi. Không gian chìm vào yên lặng. Bóng người xuất hiện sau lưng họ : - Cô chắc chứ, cô Aizawa Yuuko ? Tất cả mọi người quay ra nhìn người đó, đó là một cô gái đội chiếc mũ nên không nhìn rõ mặt. Cô gái khẽ mỉm cười : - Trả lời đi cô Yuuko ! Yuuko vẫn tự tin đáp lại : - Tất nhiên rồi. Vì tôi thật sự đã ở đó. - Vậy sao cô không kể về vụ xảy ra gần đó, dưới chân cầu Tokyo, tôi nghe nói vụ đó nghiêm trọng hơn vụ cô kể đó. Hai vụ này lại xảy ra gần như cùng lúc, sao cô không nói ? Yuuko há hốc mồm, còn mọi người thì ngạc nhiên. Thanh tra Megure rút điện thoại gọi lại cho Yumi và dược kể về vụ tai nạn dưới chân cầu Tokyo. Sau khi gọi xong, thanh tra Megure chiếu ánh mắt nghi ngờ về Yuuko : - Sao cô không kể về vụ tai nạn dưới chân cầu Tokyo ? Rõ ràng vụ đó nghiêm trọng hơn nên sẽ khiến người ta chú ý đến hơn là vụ va quẹt hơn chứ ? - Đơn giản thôi - Shinichi cười nửa miệng - Vì ngay từ đầu cô ta đã không có ở bên ngoài. Thanh tra Megure, trung sĩ Takagi cùng những người khác tròn mắt. Về phía Yuuko, cô ta mặt tái mét như không còn tí máu nào. Cô gái bí ẩn kia nói tiếp : - Đúng vậy. Cô ta đã lợi dụng các máy quay được đặt ở các ngã tư và đường cao tốc trong thành phố. Các máy quay này có nhiệm vụ thu phát tình hình giao thông rồi liên kết trực tiếp với đường dây Internet để người dân có thể biết mà tránh tắc đường. Cô ta có nhiệm vụ bán vé trực tuyến trên mạng nên dễ dàng theo dõi và thực hiện vụ này. Yuuko biết mình không thể nào chối quanh được nữa, đành đưa tay ra cho trung sĩ Takagi còng lại. Đôi mắt cô khẽ đượm buồn : " Từ bé tôi đã rất thích đóng kịch và thích cả nhân vật Tinker Bell nữa. Ước mơ của tôi là được đóng vai nhân vật này một lần trong đời. Và cơ hội đã tới khi ông Aida mời tôi diẽn vở kịch này. Tuy nhiên, chị Kasumi lại xuất hiện tranh mất vai diễn. Chị ấy vốn là ca sĩ nổi tiếng nên khi chị ấy đề nghị đóng thay tôi thì ông Aida lập tức đồng ý mà chẳng báo cho tôi. Lí do thì đơn giản thôi : chị ấy nổi tiếng, lại chưa diễn kịch bao giờ nên khi có tin này chắc chắn khán giả sẽ kéo tới xem, tăng doanh thu cho nhà hát. Tôi không thể chấp nhận được việc bị sỉ nhục như thế. Chị ấy đã có niềm vui riêng , tại sao lại còn quay ra phả hỏng ước mơ của tôi chứ ?". Yuuko vừa khóc vừa nói sau đó bị giải đi. Thanh tra Megure rối rít cảm ơn Shinichi nhưng anh chàng lắc đầu : - Sao bác lại cảm ơn cháu, công lao lần này là của cô gái kia chứ ạ. Cô gái kia chỉ mỉm cười : - Shinichi, đâu cần khiêm tốn thế. Tớ chỉ làm đúng việc nên làm thôi. Sau đó, cô gái tháo bỏ chiếc mũ và........................ "RAN ??????"
End chap 1
12/6/2013, 9:50 am
vuongnhatanh
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 167
» Xèng 0.0 : 918
» Uy Danh : 27
» Ngày "Oa oa" : 1997-11-10
» Ngày gia nhập : 2013-03-11
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ Long Fic ] Công chúa hay chỉ đơn giản là vật thế thân ? ( Phần 2 : Tôi không phải là Ran )
Chap 2
Thanh tra Megure và Shinichi hết sức ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt của người trước mặt. Ran mỉm cười, nụ cười rất lạ lùng : - Sao thế hai người ? Bộ trên mặt tôi có dính gì à ? Shinichi gãi đầu : - Không có gì đâu. Chỉ là thấy cậu về nước sau 3 năm nên tớ hơi bất ngờ. Cậu phải báo trước chứ. - Đúng đấy bé Ran - Thanh tra Megure tiếp lời - Mà hình như cháu đã thay đổi hơn xưa nhiều. Sắc sảo hơn rồi đó. Ran nhìn ông thanh tra bằng một ánh mắt khá lạnh, hầu như không lộ rõ cảm xúc. Cứ như là......cứ như là............ Shinichi lại gần, nắm lấy cánh tay Ran, kéo đi : - Chúng ta đi về thôi nào Ran. - Về ? Ran ngạc nhiên - Về đâu ? - Tất nhiên là nhà cậu rồi. Hỏi vớ vẩn quá đi. Thanh tra Megure nhìn theo bóng hai đứa trẻ. Trong ông chợt dấy lên một cảm giác bất an, có vẻ như sắp có chuyện kinh khủng nào đó xảy ra. Ánh nhìn của Ran khi nói chuyện với ông khác hoàn toàn hồi trước : Lạnh lùng nhưng đầy sắc sảo. Kinh ngieemj hơn 20 năm trong nghề mách bảo ông điều đó. Haizzz, chắc ông lại cả nghĩ quá rồi. Bé Ran là người rất tốt, cả sở cảnh sát đều biết. Thanh tra Megure bước đi. Đằng sau cánh cửa phòng trang điểm của nạn nhân Aizawa Kasumi, bóng người lấp ló nhìn theo thanh tra Megure và Shinichi, ánh mắt đầy sự tức giận. -------------------------------------------------------------------------------- Tại văn phòng thám tử Mori :
Ông Mori đang ngồi vắt vẻo trên ghế, mắt nhắm nghiền, đôi lông mày nhíu lại. Ông đeo chiếc headphone cỡ lớn , vặn to âm thanh của chiếc đài. Bỗng.......................... "BÁC MORI !!!!!" Ông Mori giật mình, tai nghe rơi xuống. Ông tỏ vẻ khó chịu : - Kẻ nào phá đám ta vậy ? Shinichi đứng ngay đối diện, nhìn thẳng vào ông bác, nói : - Bác Mori, Ran về nước rồi. - Hả ? Ran về nước rồi ư ? Con bé đâu ? Cô gái mang tên Ran bước tới, cúi chào : - Con đây thưa ba. - Ran cuối cùng thì con đã trở về rồi, ta nhớ con quá ! Ông Mori định nhào tới ôm con gái thì bị cô né tránh. Đưa ánh mắt lạnh băng nhìn ba, Ran nói : - Ba không cần phải thế. Con còn chưa chết mà. Thôi con lên phòng đây. Cô quay lưng đi khiến Shinichi và ông Mori thấy kì lạ. Thật không giống Ran chút nào. Rút cục thì chuyện gì đã xảy ra ?. Ông Mori quay ra Shinichi : - Nhóc thám tử, chú mày thấy thế nào ? Dường như cách hành xử của con bé đã thay đổi hoàn toàn, ta cảm giác điều đó. - Cháu cũng thấy thế - Shinichi gật gù - Cô ấy có vẻ thông minh hơn trước rất nhiều. Để cháu lên dò xét xem việc gì đã diễn ra với cô ấy. Ông Mori gật đầu : - Chú mày là bạn của công chúa nên dễ nói chuyện hơn. Thôi được, chú mày lên phòng Ran đi. Ta sẽ đi gọi điện cho mọi người đến. - Vâng. Shinichi nhanh chóng chạy lên phòng Ran. Anh chàng lấp ló ngoài cửa nhìn vào bên trong. Ran đang ngồi đánh máy, thỉnh thoảng khoé môi của cô lại nhếch lên đầy đáng sợ. "Xoẹt !!!" Một chiếc phi tiêu bay gần trúng chỗ Shinichi khiến anh chàng giật bắn mình. Ran dứng dậy, tiến tới cửa : - Cậu làm gì vậy ? - À...không....không có gì - Shinichi gãi đầu cười ngượng - Chả là tớ lên xem cậu cần giúp gì không thôi. Ran lạnh lùng : - Tớ không cần đâu, cậu khỏi lo. - Mà.....Haibara và bác tiến sĩ đâu Ran ? Shinichi sực nhớ ra - Họ có việc chưa về được nên tớ về trước. - Cậu không đi thăm Aoko à ? Nghe nói cô ấy.......... Ran thắc mắc : - Aoko ? Nakamori Aoko phải không ? Chiều tớ sẽ đi thăm cô ấy. Nghe nói cô ấy kết hôn rồi thì phải. Shinichi không khỏi ngạc nhiên, nghĩ : "Gì thế ? Cô ấy nói gì vậy ? Aoko chẳng phải em gái ruột của Ran sao ? Tại sao lại......." Ran thấy cậu bạn có vẻ không ổn thì hỏi : - Cậu sao vậy ? - Kh...không có gì đâu. Thôi tớ về đây. Gặp sau nhé. - Ukm Ran đóng cửa lại. Shinichi bước xuống cầu thang "Có lẽ mình cần tìm hiểu thêm. Cô gais này khác trước kia hoàn toàn như thể chưa từng có khoảng thời gian trước đây. Haizzz, phải gọi hai tên quái thai đó đến thôi !" ------------------------------------------------------------------------- Trong lúc đó, trên chiếc xe oto Mecerdes sang trọng : - Lần này chúng ta về nước sẽ có chuyện thú vị xảy ra đây ! - Cô gái có mái tóc đen khẽ nở nụ cười. Người ngồi bên cạnh thắc mắc : - Chuyện thú vị ? - Ran Mori xuất hiện rồi ! - Hả ? Chiếc xe dần dần biến mất trong bóng tối.
End chap 2
12/6/2013, 9:52 am
vuongnhatanh
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 167
» Xèng 0.0 : 918
» Uy Danh : 27
» Ngày "Oa oa" : 1997-11-10
» Ngày gia nhập : 2013-03-11
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ Long Fic ] Công chúa hay chỉ đơn giản là vật thế thân ? ( Phần 2 : Tôi không phải là Ran )
Chap 3
* Văn phòng thám tử Mori *
Gia đình Mori, gia đình Kudo và bạn bè của Shinichi đang tụ tập ở phòng khách. Khuôn mặt của họ đang vô cùng căng thẳng. Hattori hỏi : - Có thật là Ran không biết Nữ hoàng Miyuki không, Kudo-kun ? Shinichi gật đầu : - Thật mà. Lúc tớ bảo cô ấy đi thăm Aoko thì cô ấy lại hỏi tớ như thể chưa từng quen biết ý. Ông Mori tiếp lời : - Hơn nữa, công chúa có vẻ như đã thay đổi tính cách rất nhiều, không còn cái vẻ ngây thơ như trước nữa. Mà là một sự sắc sảo đáng sợ. Những người ngồi đó đều nhíu mày. Họ thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bà Yukiko nhìn quanh : - Thế.....công chúa đâu rồi ? Bà Eri đáp, ánh mắt lộ rõ vẻ buồn phiền : - Công chúa đi ra ngoài. Cô bé bảo đi gặp ai đó thì phải. Kaito sau một hồi ngẫm nghĩ liền lên tiếng : - Có thể nào......cô ta không phải Ran ? - Hả ? Ông Yusaku gật đầu : - Đúng là có thể có khả năng này. Tuy nhiên chúng ta cần điều tra kĩ hơn. Shinichi.... - Dạ ? - Con đã liên lạc với Haibara và bác tiến sĩ chưa ? Anh chàng thám tử lắc đầu tỏ ý "chưa". Hattori nói : - Hay bây giờ cậu gọi cho bà chị bé đi, biết đâu chúng ta lại có thông tin gì hữu ích thì sao ? Shinichi gật đầu đồng tình. Anh rút điện thoại ra, bấm số và......... - Alo. - Đầu dây bên kia trả lời - Haibara đấy à ? Tớ đây - Kudo ? Có việc gì vậy ? - Tớ chỉ muốn hỏi .........chuyện của Ran....... - Cô ấy về nước từ hôm qua rồi mà. Sao thế ? Cô ấy chưa qua chỗ cậu ư ? - Kh....khô...không có gì đâu. Thôi nhé, tớ cúp máy đây. Anh chàng nhanh chóng dập máy. Haibara thở dài, cô đặt di đông xuống. Tiến sĩ Agasa hỏi : - Sao vậy bé Ai ? - Ran......có lẽ cô ấy đang gặp rắc rối rồi. - Hả ? Haibara chỉ tay về màn hình TV. Bản tin thời sự đang đưa tin : Trùm Tổ chức Áo đen đã bỏ trốn trước ngày hành hình cùng với một nữ sát thủ.
Trong lúc đó,
Shinichi nói với mọi người : - Haibara bảo Ran đã về nước từ hôm qua. - Vậy cô gái xuất hiện ngày hôm qua chính xác là Ran rồi - Bà Yukiko chắc chắn "Ừm......." Không gian yên lặng. Có cái gì đó khiến mọi người hết sức lo lắng. Điện thoại của Shinichi, Kaito và Hattori đồng loạt vang lên. - Alo - Shinichi/ cậu chủ Kaito/ Heiji, trùm Tổ chức Áo đen đã bỏ trốn cùng một nữ sát thủ. - CÁI GÌ ???? ---------------------------------------------------------------------- Tại khách sạn Beika Center ( đố mọi người biết đây là nơi nào ? ) Cô gái mang mái tóc đen dài quyến rũ, tay cầm ly rượu Vermouth, khẽ nở nụ cười khi xem bản tin đặc biệt trên TV. Cô nhếch môi : - Bất ngờ mới chỉ bắt đầu thôi, con chim bé bỏng ạ. "Cạch" Cánh cửa mở ra, một người đàn ông to lớn . mặc chiếc áo choàng đen cao cổ , mái tóc đen bóng bẩy bước vào : - Cô vẫn còn rảnh rỗi để ngồi đó chơi sao, Yoshikazu Mina ? - Boss, ngài không cần vội vàng như thế. Ngài yên tâm, con mồi của ngài đã về nước rồi. Cô ta đang ở văn phòng thám tử Mori đấy. - Yoshikazu, ta không hiểu cô định làm gì nhưng cô phải nhanh chóng hành động đi. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Mina không trả lời. Cô đặt ly rượu xuống bàn và đứng lên, tiến về phía tủ. Cô mở tủ và lấy ra 1 vali khá nặng. Khẽ đặt xuống, Mina nói : - Vậy thì mau hành động thôi, thưa ngài. Boss nhìn chiếc vali một lúc. Sau đó hắn khẽ cười " Thì ra là thế. Ta hiểu cô định làm gì rồi, Yoshikazu !" Mina cầm chiếc vali lên, đi về phía cửa, không quên ghé vào tai Boss " Ngài cũng nên giữ lời hứa, Boss. Ngài thừa biết tôi làm gì cũng có mục đích cả mà !" Boss nhếch môi : - Yên tâm, ta không để cô thiệt đâu. Nếu cô làm tốt, ta hứa sẽ giúp cô làm điều đó. - Cảm ơn. Giờ tôi phải đi đây. Tạm biệt. Boss buông ra 1 câu : - Đừng có chết đấy. Mina khẽ cười, nụ cười đầy quyến rũ nhưng cũng thật đáng sợ. --------------------------------------------------------- Ran đang ngồi ở nhà Sonoko. Cô nàng tóc nâu hí hửng : - Ran-chan, cậu về nước mà chẳng báo cho tớ gì cả. Sao ? Đã uống thuốc giải chưa ? Ran ngạc nhiên : - Thuốc giải ? Tớ có trúng độc đâu mà.......... "Roẹt !!!" Một luồng điện khẽ lướt qua tâm trí Ran. Cô nhìn xung quanh, đôi mắt trở nên lạnh lùng. Sonoko hỏi : - Cậu sao vậy ? - Không. Không có gì đâu. Tớ về đây. Nói rồi Ran đứng lên bước ra cửa. Sonoko kéo tay : - Sao cậu về sớm vậy ? Vừa mới tới thôi mà. - À, tớ nhớ ra có việc phải làm. Khi nào rảnh tớ qua nhé. - Um. Cậu về cẩn thận. Ran bước đi. Được một đoạn, cô dừng lại. "Đừng lấp ló thế. Mau bước ra đây đi "
End chap 3
12/6/2013, 9:54 am
vuongnhatanh
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 167
» Xèng 0.0 : 918
» Uy Danh : 27
» Ngày "Oa oa" : 1997-11-10
» Ngày gia nhập : 2013-03-11
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ Long Fic ] Công chúa hay chỉ đơn giản là vật thế thân ? ( Phần 2 : Tôi không phải là Ran )
Chap 4
Bóng đen mỉm cười và bước ra. Đó là một cô gái trông giống Ran như tạc. - Lâu rồi không gặp cô Mori ! Khoẻ chứ ? Ran quay lưng lại : - Nhờ phúc của các người mà tôi vẫn khoẻ. Sao ? Cảm giác trốn trại thành công thế nào ? - Cũng thường thôi - Cô gái mặc đồ đen đáp lại - Còn cô ? Cuộc sống bên nước ngoài tốt chứ ? Ran khẽ nhếch mép : - Quá tốt ấy chứ. Hôm nay cô liều lĩnh đến gặp tôi như thế này chắc không chỉ để nói mấy câu vô nghĩa đâu nhỉ, Yoshikazu Mina ? Mina cười nửa miệng đáp lại : - Cô thông minh thật đấy. Đúng vậy, tôi có nhiệm vụ phải bịt miệng cô. - Ngài ấy muốn khử tôi ? - Phải. Cô không còn giá trị lợi dụng nữa. Ran không đáp. Cô chăm chú nhìn chiếc vali màu đen bên cạnh Mina. Ngẫm nghĩ một lát, Ran nói : - Cô không chỉ muốn khử tôi mà còn muốn giết cả Kudo nữa, phải không ? Mina liếc mắt về chiếc vali rồi quay ra Ran : - Vậy thì sao ? Không lẽ cô vẫn còn yêu hắn ? - Yêu ư ? Thật vớ vẩn. Tôi chỉ định lấy hắn ra làm trò đùa một tí thôi. Một kẻ ngu ngốc như hắn đâu phải là mối quan tâm của tôi. Nào, chẳng phải cô muốn giết tôi sao ? Ra tay đi. Mina khẽ nhếch mép, rút ngay một khẩu súng chĩa thẳng về phía Ra. - Tôi thật tò mò xem tài năng của cô đấy Devil ạ "Đoàng....đoàng.....đoàng....." Những tiếng súng lần lượt vang lên cùng những viên đạn bay liên tiếp về phía Ran. Bằng thân thủ nhanh nhẹn, Ran né rất bình thản. Mina hạ súng xuống, ném sang bên cạnh. - Quả nhiên là danh bất hư truyền ! Thảo nào, Boss lại coi trọng cô như vậy. Nhưng nếu chỉ có thế thôi thì còn non lắm. Ran nhíu mày. Duờng như cô đã đoán được ý đồ của Mina. Cô vội vàng lùi về phía sau. Mina mở chiếc vali, lấy ra một viên bi bé màu đỏ. Cô ta quay ra : - Món quà tôi đã chuẩn bị khá kĩ lưỡng cho buổi gặp mặt này đấy. Nhận nhé, Devil ! Ran trợn mắt " Thứ đó là.......cô ta........không lẽ............". Mina ném nó về phía Ran. Viên bi bắt đầu toả ra một đám khói màu xanh dương. Cây cối gần đó bỗng dưng bị biến dạng đến không tưởng rồi chết khô. "Vèo........" "Vèo.........." "BÙM !!!! " Một tiếng nổ không lớn nhưng đủ để những người đứng gần đó nghe thấy. Cả Mina và Ran đều ho sặc sụa. Mina nhìn thấy bóng người đằng sau đám khói khẽ mỉm cười chế nhạo. Mina gằn giọng : - Kẻ nào ? Người đó không nói gì, chỉ khoanh tay và quay lưng bước đi, để lại một câu nói kì lạ : " Secret makes woman woman ! " ( câu này mình cũng chẳng nhớ nó đúng không nữa nhưng hình như là thế ). Mina ngạc nhiên : "Hả ? ". Đám khỏi cũng dần tan biến, Ran đã đi khỏi đó từ lúc nào. Mina tức giận : - Hừ ! Dám cứu con bé đó. Gan to bằng trời đấy. Được ! Coi như lần này các ngươi thắng, nhưng sẽ không có lần sau đâu. Rồi cô ta rời khỏi đó. Nhưng chưa bước đi dược bao nhiêu thì cô ta nhặt được một tờ giấy khiến cô ta vô cùng kinh ngạc.
It's my showtime !!!
Mina nhìn lên bầu trời, nghĩ : " Lẽ nào lại là hắn ?". Cô xách chiếc vali rồi bước tiếp, trong lòng khẽ cười " Hay ;ắn ! Ta có thể trả được mối thù 15 năm về trước rồi ! ". ------------------------------------------------------------- Khách sạn Beika Center : - Cô không khử được Ran Mori sao ? Người đàn được gọi là Boss tức giận. Mina ngồi xuống, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm rồi nói : - Hắn đã đến. - Hắn ? Boss hơi ngạc nhiên. Mina không nói tiếp. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ với khuôn mặt đăm chiêu. Có vẻ cô đang nghi ngờ điều gì đó rồi.
End chap 4
12/6/2013, 9:55 am
vuongnhatanh
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 167
» Xèng 0.0 : 918
» Uy Danh : 27
» Ngày "Oa oa" : 1997-11-10
» Ngày gia nhập : 2013-03-11
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ Long Fic ] Công chúa hay chỉ đơn giản là vật thế thân ? ( Phần 2 : Tôi không phải là Ran )
Chap 5 ( chap này có nhân vật mới à nha ! )
Ran bước đi về nhà. Cô vừa đi vừa nghĩ xem ai đã cứu mình. Lúc đó, hình như cô đã nghe được câu nói "Secret makes woman woman" của người lạ mặt. Ran cố vắt óc ra để nghĩ xem đó là ai. :Chả lẽ......bà ta......Không được, mình không thể để người đàn bà đó phá hoại kế hoạch của mình được. Phải mau chóng ra tay bịt miệng bà ta !" Ran tức giận. Về tới văn phòng thám tử Mori, cũng là nhà cô, Ran vội vã chạy lên phòng . Bà Eri gọi cô con gái : - Ran ! Xuống ăn cơm đi con. Không có tiếng đáp lại, bà tiếp tục gọi : - Ran ơi ! Bà đành đi lên trên tầng. Cánh cửa phòng Ran mở hé, bà liền ngó vào. Bên trong không hề bật đèn, chỉ có mỗi bóng dáng của Ran ngồi trước laptop cùng đống tài liệu dày cộp. Bà Eri cảm giác có điều gì rất lạ ở đây nhưng bà không thể giải thích nổi tại sao lại có cảm giác này, nó chỉ như bản năng của người mẹ thôi. Từ hôm Ran trở về, bà không tiếp xúc với cô nhiều vì co thường ở trong phòng một mình và ít trò chuyện với mọi người kể cả bạn thân. Đến cả Shinichi cũng bị nó "bơ" không thương tiếc. Tính cách của Ran cũng thay đổi khá nhiều. Không còn cái vẻ ngây thơ trong sáng, tốt bụng như ngày xưa, mà thay vào đó là sự sắc sảo, thông minh đến bất ngờ và lạnh lùng nữa. Thật sự khó hiểu ! "Ai đó ?" Ran cảm nhận có người đang theo dõi mình. Cô quay lưng nhìn về phía cửa. Bà Eri giật mình : - Mẹ đây. Con mau xuống ăn cơm đi. - Vâng. - Ran khẽ mỉm cười, nhưng trong nụ cười ấy có cái gì đó rất...........giả tạo. Cô đứng lên, đi theo mẹ xuống nhà. Ngồi xuống bàn, Ran chăm chú nhìn các món ăn : - Mẹ làm ạ ? Bà Eri gật đầu : - Ừ. Con thấy thế nào ? Ran không trả lời, cô vẫn nhìn chúng với vẻ mặt lạnh băng. Ông Mori quan sát cô công chúa Yuki ngồi trước mặt mà khó hiểu " Đây thật sự là công chú Yuki ? Sao mình lại có cảm giác không đúng nhỉ ? Phải dò hỏi xem sao " - Này Ran ! - Dạ ? - Con nhớ thân phận thật của con chứ ? Ran tròn mắt : - Thân phận gì ạ ? Ông bà Mori đều ngạc nhiên nhìn Ran sau đó quay ra nhìn nhau bằng ánh mắt không thể tin được. Ông Mori lắc đầu : - Không. Không có gì đâu, con ăn cơm di. - Vâng. Ran gắp thức ăn đưa lên miêngk. Bà Eri sốt sắng hỏi : - Sao ? Ngon không con ? - Mẹ nấu dở tệ. - Ran lạnh lùng - Hả ? Bà Eri hơi cáu - Con nói món mẹ nấu dở tệ ? - Không tin thì mẹ thử xem. - Ran vẫn cái vẻ lạnh lùng đến đáng sợ. Bà Eri kiên quyết không tin mình nấu dở, nhanh tay đưa thức ăn lên miệng. Và...........( mọi người biết "tài" nấu ăn của bà ấy rùi đó ^^) "Oẹ !" Bà Eri nôn hết ra " Bộ tôi nấu dở đến mức đấy ư ?" Ran đứng lên, nói : - Lần sau mẹ không nấu được thì cứ bảo con, đừng nấu kiểu ấy rồi có ngày đau bụng. Còn nữa, mẹ cũng đừng có tức giận khi người ta góp ý. Người khác góp ý ắt hẳn là có lí do, mẹ chưa hiểu tại sao mà đã bực mình thì làm sao mà khá lên được. Con lên phòng đây. Ran lạnh lùng đi lên phòng. Ông bà Mori nhìn theo cùng khuôn mặt "không thể tin được", rõ ràng có điều gì không ổn trong cách cư xử của Ran và họ cần phải điều tra cẩn thận. ------------------------------------------------------------------- Ngày hôm sau, Ran đến lớp như mọi ngày ( bây giờ là Đại học nha ). Cô đã trở thành sinh viên của Đại Học Luật Tokyo nổi tiếng với số điểm thi cao chót vót, hơn cả thủ khoa năm ngoái. Bước vào trong lớp tìm chỗ ngồi ( ngày đầu tiên mà ^^), Ran liếc mắt nhìn xung quanh. Ở đây quả là Đại học nổi tiếng, phòng học khá rộng, đầy đủ tiện nghi : có điều hoà, bàn ghế đều thuộc loại cao cấp, mỗi sinh viên lại ngồi ở 1 bàn khác nhau ( Cái này là chém gió ^^ vì không biết ở Đại học nó thế nào ^^), phía góc phòng lại có chiếc tủ lớn cất giữ tài liệu tham khảo, phía trên còn có chiếc bảng lớn hơn các trường khác. Tiếng trống bắt đầu tiết học vang lên, tất cả sinh viên đã ổn định chỗ ngồi. Giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp : - Chào các em, cô là Fukuda Yumi, giáo viên chủ nhiệm của các em, đồng thời là giáo viên bộ môn Luật học ( lại chém tiếp ^^, có môn này ko nhỉ ? ^^) Sinh viên trong lớp đồng thanh : " Chúng em chào cô ! " Cô Yumi mỉm cười, đặt cặp xuống lấy sách ra : - Chúng ta bắt đầu buổi học thôi ! Sinh viên trong lớp vội vàng lấy sách ra. Cô Yumi bắt đầu thuyết trình, giới thiệu về bộ môn. Đúng lúc đó........................ - Em thưa cô, em đến muộn ạ - Một cô gái khá xinh đẹp có mái tóc màu hồng cùng đôi mắt màu hổ phách rất quyến rũ. - Em là..................? Cô giáo ngạc nhiên - Mochizuki Runa ạ - Cô gái mỉm cười Cô giáo gật đầu : - Ồ, em là Mochizuki ? Thôi được rồi em vào đi. - Vâng. Runa nhanh nhảu đi vào, ngôì xuống bàn cạnh Ran. Ran nhìn thấy cô gái tên Runa kia thì không khỏi ngỡ ngàng " Cô gái đó................?". Runa quay sang chỗ Ran mỉm cười : - Chào cậu, tớ là Mochizuki Runa. Hân hạnh được làm quen. - Tớ là Mori Ran, rất vui được làm quen với bạn. Runa khẽ nhếch môi : " Mori Ran ư ? Thật không ngờ đấy !"
End chap 5
Note : Nhân vật mới : Tên : Mochizuki Runa Tuổi : 19 Nét chung : đây là một cô gái xinh đẹp thông minh, rất hoà đồng với mọi người. Tính tình vui vẻ, lạc quan. Nhưng thực chất, cô gái này lại có thân thế vô cùng bí ẩn.
Sponsored content
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ Long Fic ] Công chúa hay chỉ đơn giản là vật thế thân ? ( Phần 2 : Tôi không phải là Ran )