| Bối cảnh phần 2:
Sau cuộc giao đấu kịch liệt giữa Nguyệt Âm – sát thủ hàng đầu Lâu Nguyệt Cát và thái tử Shinichi Kudo tại Phong Tuyết Nhai, giang hồ trở nên vô cùng hỗn loạn: Nguyệt Âm đã chết, tổ chức sát thủ Lâu Nguyệt Cát cũng bỏ binh khí quy hàng triều đình Tokyo; được sự khoan hồng của Hoàng Thượng Cát Chủ Lâu Nguyệt Cát bị giam lỏng trong Tướng Quân Phủ, suốt đời không được bước ra khỏi Phủ nửa bước;…..Ở vùng biên giới với Osaka, Triều Đình Miyano lập tức đem quân tiến đánh Tokyo khiến người người lo lắng cho sự thái bình của thiên hạ, Thái tử Vương quốc Tokyo ngay tức khắc nhận thánh chỉ chỉ huy 10 vạn quân trấn giữ vùng biên cương,….Thế sự hết sức rối ren…Thế nhưng, trong nhân gian không ít người kháo nhau rằng: Nguyệt Âm vẫn chưa chết, nàng nhất định sẽ quay lại trả thù Thái tử, những danh sĩ võ lâm bị nàng sát hại thực ra vẫn còn sống và đang ẩn cư tại một nơi thần bí gọi là……Tuyệt Tích Sơn Trang…..
Chap 1: NGÀN ĐỜI KHÔNG ĐỔI…
Part 1:
Không gian xung quanh yên tĩnh đến lạ, ánh trăng khẽ len lỏi qua ô cửa sổ mang ánh sáng nhàn nhạt mờ mờ, ảo ảo vào căn phòng ấm áp. Căn phòng thực sự đơn giản, trang nhã với những trang thiết bị nội thất cực kì đắt tiền, có vẻ như chủ nhân nơi này là một người con gái giản dị, mộc mạc nhưng không kém phần cao quý. Trên chiếc giường sang trọng mang màu trắng tinh khôi đặt giữa phòng là một nàng công chúa xinh đẹp đang lim dim ngủ, đôi chân mày cong cong hình lá liễu của cô khẽ nhíu lại, vài giọt mồ hồi lấm tấm trên vầng trán cao cương nghị, một giọt nước mắt nhẹ nhàng lăn trên gương mặt đượm buồn thấm vào chiếc gối mềm, đôi môi anh đào hoảng sợ khẽ thốt lên:
Shin…i..chi…Shin..ichi…đợi muội…huynh nhất định phải đợi muội…. Cánh cửa phòng lập tức mở ra, một người phụ nữ trung niên thanh lịch, cao sang trong chiếc váy ngủ màu vàng vội vã chạy đến, theo sau là bà quản gia cũng lo lắng không kém. Người phụ nữ lay nhẹ cô gái đang ngủ gọi:
Ran. Ran. Tỉnh lại đi con. Nghe tiếng gọi, cô gái trên giường khẽ nhíu mày từ từ mở mắt, nhìn thấy nét lo lắng trên gương mặt của mẹ, cô lập tức hiểu ra vấn đề. Ran cười gượng để che lấp nỗi sợ hãi trong lòng, không muốn mẹ cô phải hoảng hốt thêm nữa:
Con xin lỗi. Con lại khiến mẹ lo rồi. Người phụ nữ nhanh chóng hỏi dồn:
Con lại mơ giấc mơ đó nữa phải không? Ngày trước chỉ vào ngày rằm hàng tháng con mới mơ thấy tại sao cả tháng nay ngày nào con cũng có giấc mơ đó. Con mơ thấy những gì? Nói cho mẹ nghe đi. Nhìn mẹ như vậy, Ran vô cùng áy náy:
Mẹ à. Giấc mơ này nó đã theo con suốt từ khi con mới sinh ra cho đến tận bây giờ. Con cũng đã nói là sau khi tỉnh lại con hoàn toàn không nhớ gì cả, con chỉ cảm thấy sợ hãi, vấn vương, nuối tiếc điều gì đó thôi. Mẹ đừng lo lắng nữa. Con vẫn ổn mà. Không được. Mẹ phải gọi bác sĩ đến. Mẹ nhất định phải chữa căn bệnh kì lạ này cho con. Ran không biết phải nói sao với mẹ cô nữa. Biết rằng bà đang quan tâm, lo lắng cho cô nhưng từ nhỏ cô đã phải gặp không biết bao nhiêu bác sĩ nổi tiếng từ chuyên khoa tâm lý cho đến thần kinh. Để mẹ yên tâm, dù đã phát chán nhưng Ran vẫn cắn răng sắp xếp lịch học để gặp bác sĩ theo ý mẹ. Nhưng hôm nay là sinh nhật của cô mà. Cô cũng đã quen với giấc mơ đó tại sao không để cho cô được một ngày thoải mái vui vẻ, không phải đối đầu với những câu hỏi cứ lặp đi lặp lại của bác sĩ, với những chiếc máy đo điện não chứ,….Nhìn thấy mẹ chuẩn bị đứng lên, Ran vội vàng kéo tay bà mỉm cười nói:
Mẹ. Ngày mai con sẽ gặp bác sĩ. Hôm nay là sinh nhật con. Mẹ cho con chút thời gian đi chơi với Yoki được không? Hơn nữa trời còn chưa sáng, mẹ không nên làm phiền bác sĩ. Nhìn ánh mắt tím biếc tròn xoe ánh lên sự mệt mỏi và hi vọng của Ran, bà thực sự không nỡ để Ran buồn. Sau một hồi lâu, người phụ nữ nhẹ nhàng nói:
Được rồi. Con ngủ thêm đi. Bác Miko. Mang cho con bé một tách trà gừng nhé. Bà quản gia phía sau khẽ gật đầu:
Vâng. Phu nhân cũng đi nghỉ đi. Tiểu thư đã có già lo rồi. Người phụ nữ đỡ Ran nằm xuống, nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho Ran, hôn nhẹ lên trán Ran rồi mới đứng lên đi ra khỏi phòng. Trước khi đóng cửa, người phụ nữ khẽ nhíu mày quay lại hỏi:
Ran. Con có chắc là không quen ai tên Shinichi không? Sao lúc nào mơ con cũng gọi tên người đó? Ran lặng lẽ lắc đầu, người phụ nữ đành miễn cưỡng đóng nhẹ cửa rời đi, rốt cuộc Shinichi là tên của ai? Ngay cả Ran vẫn không hề biết….. …. Bầu trời hôm nay trong xanh một cách kì lạ, đã bắt đầu mùa đông nhưng sao không khí vẫn ấm áp, rất thích hợp cho những cuộc gặp mặt, vui chơi….Bước đi trên con đường quen thuộc, dưới khung cảnh êm đềm này, Ran không thể che giấu nụ cười khẽ. Ran là con gái duy nhất của tập đoàn tài chính lớn nhất Nhật Bản, nhưng cô không thoải mái khi phải có vệ sĩ lúc nào cũng kè kè bên cạnh, lại càng không thích ngồi trong chiếc xe hơi sang trọng nhưng thiếu sinh khí, cô chỉ thích bình lặng rảo bước, hưởng thụ những hương vị tự nhiên, thanh khiết của cuộc sống. Nhìn thấy cô như thế này, ít ai nghĩ rằng cô là một tiểu thư danh giá, đài các mà chỉ biết cô là một học sinh bình thường, giản dị nhưng vẫn rất có khí chất con nhà giàu khiến họ không khỏi ái ngại khi làm bạn với cô. Thân phận thực của cô được giấu kín vì cô không muốn người ta phải e dè hay sợ sệt cô, cô muốn có một cuộc sống thoải mái, tự tại. Tất nhiên, cha mẹ cô sẽ không để cô tự do như vậy mà vẫn phái vệ sĩ âm thầm bảo vệ cô từ xa….
Bỗng nhiên, Ran bất giác thấy chóng mặt, có ai đó đang gọi cô thì phải, có tiếng nói phát ra từ đâu đó trong sâu thẳm trái tim, cô vội vàng quay đầu lại nhưng phía sau ngoài các vệ sĩ cải trang ra thì không ai nữa cả. Phải chăng giấc mơ đêm qua vẫn ám ảnh cô, nó đã đến với cô từ khi cô còn rất nhỏ nhưng hình như càng ngày nó càng rõ nét hơn, cô có linh cảm cô sắp tìm ra được bí mật ẩn chứa bên trong. Ran lắc nhẹ đầu cố xua tan tiếng gọi thân quen, chất chứa đầy tình cảm ấy. Cô đã không nói với bất kì ai về hình ảnh một người con trai vận y phục cổ trang luôn xuất hiện trong giấc mơ của cô, không hiểu sao toàn bộ giấc mơ cô chỉ nhớ duy nhất hình bóng của người đó, chỉ nhớ đôi mắt xanh dương nghiêm nghị, trầm tĩnh ấy. Rốt cuộc có phải do cô coi phim cổ trang nhiều quá rồi sinh ảo giác hay không. Đang mải suy nghĩ, Ran không nhận ra là cô bạn thân của cô đã ở ngay bên cạnh, nhìn thấy nét mặt suy tư của Ran, Yoki đánh một cái thật mạnh vào vai cô, hét lên:
Này. Ran Mori. Cậu quá đáng lắm rồi đấy. Sao tớ gọi khản cả cổ mà cậu không chịu trả lời hả? Ran vội vã giật mình thoát khỏi suy tư, nhìn thấy ánh mắt nảy lửa của Yoki, Ran cười trừ nói:
Thì ra nãy giờ là cậu gọi à? Làm tớ cứ tưởng. Tớ xin lỗi. Đang bận nghĩ ngợi một vấn đề nên tớ không để ý. Tưởng gì? Đừng nói là cậu tưởng anh nào gọi cậu đó nhé?_Yoki châm chọc. Ran lập tức chối bay:
Đâu có. Đúng là tớ nghe tiếng con trai gọi nhưng chắc là cậu đó. Tại tai tớ hay nghe nhầm lắm.Hihi. Yoki tức giận nắm vai Ran xoay lại hỏi:
Cậu nhìn tớ có chỗ nào giống con trai mà nói vậy hả? Có tin tớ cho cậu một bài học không đây? Này. Chưa biết ai hơn ai đâu nhé. Tớ là Nhất Đẳng Karate đó. Có muốn nếm mùi thử không?_Ran cũng không vừa đáp trả. Á à. Cậu hôm nay ngoan cố nhỉ. Để xem Judo với Karate ai hơn ai nào? Nói rồi Yoki lùi lại thủ thế, nhìn dáng điệu sắp đánh nhau của Yoki, Ran bỗng bật cười khanh khách:
Tớ đùa thôi mà. Cậu làm gì mà ghê vậy. Chúng ta đánh nhau mười lần, mười lần tớ đều thắng. Người ngoan cố là cậu chứ không phải là tớ đâu nha. Yoki bỗng nhiên đứng nghiêm trang nhìn Ran khiến Ran tưởng Yoki sắp nổi cơn thịnh nộ đến nơi nhưng ngay sau đó Yoki bật cười hào sảng:
Cuối cùng cậu cũng cười rồi nhé. Tiểu thư đừng có mang vẻ mặt ủ rũ đó nữa. Không thôi là chết với tôi đấy. Nói rồi, Yoki lấy từ trong cặp ra một gói quà nhỏ đưa cho Ran, cô tươi cười nói:
Này. Tặng cậu. 18 tuổi rồi đấy. Chúc cậu sớm tìm được người yêu trong số những kẻ đã, đang và sẽ theo đuổi cậu. Hihi. Lời khuyên dành cho cậu là cấm kén chọn nữa. Mau chóng theo chồng đi cho tớ nhờ. Ran mỉm cười nhận quà từ tay Yoki, từ từ bóc ra nhưng vẫn không quên đáp trả cô bạn ngổ ngáo của mình:
Cảm ơn cậu hén. Nhưng tớ nói rồi. Tớ phải ám cậu dài dài. Chưa chi đã vội theo chồng làm gì. Cậu bớt nhiều lời đi. Phải nói là cậu quá kén chọn, dù có là hotboy được người người ngưỡng mộ như anh Kochiri hay một coolboy trầm tĩnh như Rufami, vân vân và vân vân thì cậu vẫn chẳng động lòng. Nhìn thấy sự châm chọc của Yoki, Ran vùng vằn nói:
Tớ thực sự không quan tâm đến họ mà. Tại sao cứ theo đuổi tớ làm gì? Tớ đã nói thẳng mà tại họ không chịu hiểu thôi. Ngẫm nghĩ một hồi lâu, Yoki bỗng nhiên gằng giọng:
Hay là cậu đã để ý anh nào? Mau khai ra đi. Bằng không chết với tớ. Ran bỗng nhiên chộp dạ, ngay lúc đó hình ảnh người con trai trong giấc mơ bỗng nhiên vụt qua trong trí não cô, chẳng lẽ nào cô lại đi thích một người cô chưa từng gặp mặt, một người chỉ xuất hiện trong giấc mơ của cô sao? Nói ra có khi Yoki đưa cô vào bệnh viện Tâm Thần cũng nên. Ran cười gượng:
Làm gì có. Cậu cứ nói đùa. Ngoài cậu ra tớ có tiếp xúc với ai nữa đâu. Không lẽ đi yêu ma à? Nghĩ đi nghĩ lại thấy lời Ran nói cũng đúng nên Yoki không truy cứu nữa nhưng thấy Ran vẫn chưa mở xong hộp quà của cô, Yoki la toán lên:
Này. Mở quà đi chứ. Đừng khinh nó nhỏ mà chê nha. Nó là cổ vật đấy. Nhìn thấy nó tớ bỗng nhiên có ý định tặng cậu ngay. Ran cười khẽ lắc đầu với cô bạn này, cô từ từ mở chiếc hộp ra. Thật bất ngờ, bên trong hộp là một miếng ngọc bội màu xanh ngọc bích, hoa văn cực kì tinh xảo với một mặt trời đang bao bọc cho một mặt trăng. Trái tim Ran bất giác khẽ nhói đau, hình ảnh một người con trai đang ôm từ phía sau một người con gái, nhẹ nhàng tặng cho người con gái miếng ngọc bội y hệt miếng ngọc bôi trên tay cô bất chợt hiện về rồi nhanh chóng biến mất. Lòng Ran không hiểu sao lại tràn ngập những nuối tiếc, vụn vỡ. Ran nói trong vô thức:
Nhật Nguyệt Liên. Yoki tròn mắt kinh ngạc nhìn Ran:
Làm sao cậu biết? Cậu có hứng thú sưu tầm đồ cổ từ khi nào vậy? Nghe nói miếng ngọc này có niên đại từ một nghìn năm trước đấy. Ran từ từ ngước nhìn Yoki, đôi mắt của cô không hiểu từ lúc nào đã đong đấy nước mắt, nghẹn ngào nói:
Tớ có cảm giác rất thân quen với nó. Một nghìn năm sao? Đã một nghìn năm rồi sao? Nhưng tớ thấy như vừa mới cầm nó gần đây mà. Rốt cuộc tớ bị sao thế này. Tim tớ đau lắm, lòng tớ hỗn loạn lắm, tớ phải làm sao đây? Nhìn thấy Ran kích động như vậy, cố nén sự thắc mắc trong lòng, Yoki nhẹ nhàng nói:
Ran. Cậu ngồi xuống ghế đá này nghỉ ngơi đi. Tớ sẽ mua một chai nước suối cho cậu. Cậu cố gắng bình tĩnh nhé. Yoki vừa rời khỏi, Ran đã ngồi phịch xuống chiếc ghế đá, cô hoảng hốt bởi chính cảm xúc của mình, với một miếng ngọc bội cô chưa từng thấy thì tại sao cô lại có cảm giác thân quen, muốn nắm giữ nó bằng được. Tại sao lại có một chút hạnh phúc và xót xa xen lẫn trong tim? Nước mắt của cô dù muốn dù không cô vẫn không cách nào kiềm lại được. Một sự mất mát, đau thương không hiểu được lý do đang đeo bám lòng cô. Rốt cuộc cô có làm sao không? Có phải thần kinh của cô có vấn đề không? Tim cô giờ đây lại càng lúc càng đau đớn hơn. Tại sao? Tất cả là tại sao? Ran thực sự không hiểu?...Một giọt nước mắt của Ran không biết là vô tình hay do ý trời đã rơi trúng vào miếng ngọc bội….miếng ngọc bội đột nhiên lóe sáng từ từ, khoảng sáng dần dần lớn lên bao quanh lấy Ran, dù nhiệt độ của miếng ngọc bội đang dần tăng cao nhưng Ran vẫn không buông tay, cô vẫn nắm chặt miếng ngọc bội như nắm chính sinh mạng của mình…Từ đâu đó tiếng nói trong trẻo của một cô gái vang lên, Ran ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía ấy:
Ran Mori. Nàng vẫn kiên quyết quay lại sao? Nàng mấp máy môi trả lời trong vô thức, lời nói vang lên từ chính trái tim nàng:
Ta nhớ chàng. Ta nhất định phải quay lại. Chàng đang đợi ta. Một nghìn năm ta sống trong khổ sở chỉ mong ngày này cùng chàng tương ngộ. Bách Hoa Tiên Tử. Người không phải muốn nuốt lời đấy chứ? Yên tâm. Việc ta hứa với nàng ta không bao giờ nuốt lời. Nhưng ta chưa bao giờ đảm bảo cuộc sống sau này của nàng như thế nào khi trở về nơi ấy. Nàng đã từ bỏ tất cả, đã trả giá bằng nghìn năm luân hồi chuyển thế nhưng vẫn còn hai cửa ải nữa nàng mới có thể quay lại là chính nàng. Ta chỉ có thể giúp nàng đến đây thôi. Nàng hãy bảo trọng. Nói rồi ánh sáng dần dần biến mất, Ran cũng mất hút theo chỉ để lại ở nơi ghế đá chiếc hộp cất giữ miếng ngọc bội Nhật Nguyệt Liên đã tồn tại bất diệt suốt nghìn năm qua. Cuối cùng nó cũng đã về với chủ nhân thật sự và mang nàng trở lại….Rồi câu chuyện sẽ đi đến đâu? Nàng sẽ trải qua hai cửa ải cuối cùng này như thế nào? Nàng bất chấp tất cả để quay lại quá khứ tìm chàng, nối lại đoạn tình dang dở liệu là đúng hay sai? Câu trả lời vẫn ở phía trước…. | |