Author : shinichikudo275 Disclaim : tất cả nhân vật đều của bác GoSho , phần còn lại thuộc về t/g
Genre : siêu nhiên Summary :
Chiếc đồng hồ vẫn quay , thời gian bắt đầu điểm ngược...
.....thời khắc giáng sinh đang đến gần
Và.... Lời chúc giáng sinh.....
.... từ .....
....thám tử lặng câm...
Một giọt nước mắt khẽ rơi ....
.....từ tận sâu trái tim người con gái ấy....
...là hạnh phúc....
hay...
....khổ đau ?
Part 1 : Thám tử lặng câm !
Đêm 21 tháng 12 , tuyết rơi thật nhiều , nhiều đến nỗi cậu cảm tưởng những bông hoa tuyết như những giọt nước mắt than oán không thể cất thành tiếng , chúng nhẹ nhàng rơi xuống bao phủ khắp bầu trời , để tất cả những ai chạm vào tuyết đều có thể cảm nhận sự lạnh buốt khi chúng tan chảy và ngấm vào da thịt . Cậu nghe rõ những tiếng lạo xạo của bước chân dẫm lên nền tuyết trắng , nghe như tiếng vỡ nát phát ra từ sâu thẳm tâm hồn một con người . Cậu chợt cười ,từ lúc nào mà một tên thám tử luôn bị coi là vô tâm bỗng nhiên lại cảm khái đến mức này .Thế rồi trong vô thức cậu lại đếm từng bước chân tuyết, cho tới khi một bàn tay rụt rè kéo kéo cánh tay cậu . Cậu quay lại nhìn vào cô gái với khuôn mặt đang đỏ bừng bừng , lúc này cậu mới chợt nhớ ra và cảm thấy thật là tội lỗi . Chín giờ tối , một cú điện thoại không đầu không đuôi “tớ đợi trước cửa nhà cậu , nhanh lên đấy ” , thế rồi một cái nắm tay thật chặt và cứ thế cậu kéo cô ấy ra khỏi nhà , nhưng cả một quãng đường dài cậu chẳng hé răng nửa lời , kẻ đi trước kẻ theo sau , đôi bên cùng im lặng .
Lúc này , cô gái tiến gần về phía cậu , đôi má vẫn đỏ bừng , cô ấy đang giận dữ ? Cậu nghĩ vậy , như một phản xạ có điều kiện , cậu lùi về phía sau trước khi nhận được cú thét như trời giáng vào tai . Nhưng trái ngược với suy nghĩ ấy , cô gái bước đến níu chặt cánh tay cậu , đôi mắt ngân ngấn lệ nhìn cậu , khóe miệng mỉm cười nhẹ nhàng nói “Khúc gỗ cũng cần được sưởi ấm mà , đối với tớ cậu là một khúc gỗ đặc biệt . Vì vậy , đừng coi tớ là người ngoài cuộc , bất cứ khi nào cậu cần tâm sự hãy nói với tớ , tớ hứa sẽ không thét vào tai cậu đâu , nếu không thì “ – cô gái đột nhiên ấp úng – nếu không thì ….cứ như thế này cũng được … “. Nói đoạn cô liền khoác cánh tay mình vào cánh tay cậu rồi hành trình không lời lại tiếp diễn .
“Thật kì lạ “ - Cậu nghĩ và có đôi chút sợ hãi khi cô bạn luôn bị cậu gọi là “bà chằn” hôm nay chẳng xử sự giống bình thường chút nào . Thế nhưng cậu cũng chẳng nỡ gạt bỏ cánh tay đó ra , bởi cả một tuần qua đối với cậu chẳng có sự việc gì được gọi là bình thường cả .
Dòng người tấp nập ngược xuôi trên phố , từng cặp từng cặp tay trong tay cười đùa quấn quýt trong ánh sáng rực rỡ phát ra từ những bảng đèn hiệu , điệu nhạc “Jingle Bell ” rộn ràng vang lên , cậu chợt nhớ thì ra sắp tới giáng sinh rồi . Nhưng cậu và cô ấy , dưới trời tuyết này , không phải như những cặp đôi khác khác , ngay cả sự bắt đầu cũng không phải .Nếu như đây chỉ là một giấc mơ thì cậu cũng ước rằng nó là một giấc mơ thật sự ,khi tỉnh dậy cậu sẽ tự cười rằng bản thân đã mơ một giấc mơ quá dài , quá lâu đến nỗi cậu tưởng nó là thật . Nhưng “ Sự thật luôn chỉ có một ” , cậu cười khẩy , kẻ nào đã nói ra câu nói đó nhỉ ? phải rồi , là đối thủ của cậu , là tên thám tử với nụ cười nửa miệng đầy vẻ tự tin đó , cũng là tên bạn thân chí cốt của cậu . Nhưng lúc này cậu ghét cái sự thật không thể thay đổi đó , ghét luôn kẻ đã nói ra câu nói đó . Ngay cả khi chạy trốn vào trong giấc mơ , cái sự thật đó vẫn không ngừng đeo bám theo cậu . “Tôi không thể ngủ “ cậu đã phải hét lên như vậy , hay nói đúng hơn là cậu không dám ngủ .
Khi đôi mắt sụp xuống vì mệt mỏi , khi gân cốt đã rã rời không thể hoạt động theo mong muốn của não bộ , đó là lúc mộtgiấc ngủ say được tìm đến .Nhưng sự bình lặng ngắn ngủi đó bị phá tan nhanh chóng , trong vô thức cậu lại tìm đến những hình ảnh đã cố quên trong hiện tại , bước chân như bị sai khiến nhưng lại không có sự phản kháng . Một làn sương dày đặc bao phủ phía trước con đường nơi cậu đang đứng . Cậu quyết định đi xuyên vào lớp sương mù nhưng một cơn ho đến ngẹt thở đã khiến cậu phải suy nghĩ lại lại . Lớp sương mù đó không phải do hơi nước tạo thành mà là do sương khói . Lớp sương lạnh đã hòa quyện với khói đen tạo thành một khối sương mù dày đặc bao phủ trong không khí . Đúng lúc cậu muốn quay lại thì một bóng người xuất hiện trong đám khói . Không hề đắn đo , cậu xông vào đám khói mù với gọi bóng dáng kia . Nhưng càng gọi người đó càng đi sâu vào trong lớp sương và dần biến mất . Cậu vội lao theo và dừng lại nơi khởi nguồn của màn sương độc . Trước mắt cậu là căn nhà hoang tàn không một bóng người , cánh cửa chính mở toang lung lay như sắp rụng . Bóng dáng người đó lại một lần nữa xuất hiện trước bậc thềm . Không hiểu sao , cậu không thể bước tiếp được nữa , một lực cản vô hình xuất hiện trong tâm trí , mi mắt bỗng giật giật liên lục . Cậu đứng trước cánh cổng cố hét thật to về phía người đó nhưng mọi lời nói dường như vô nghĩa , con người đó không hề quay lại . Một điềm chẳng lành xẹt qua suy nghĩ , đôi mắt cậu trừng lớn như biết chuyện gì sắp xảy ra tiếp theo , cậu hét lên bảo người đó dừng bước , đừng bước vào ngôi nhà đó , nơi đó có nguy hiểm, nhưng chẳng hề để tâm đến những lời cậu nói , người đó tiếp tục bước lên bậc thềm và khép cánh cửa lại . Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy , một tiếng nổ lớn long trời lở đất kéo cả ngôi nhà chìm trong biển lửa mang theo con người mà cậu không thể cữu vãn .
Tiếng kính choang choang vỡ vụn , ngọn lửa hừng hực cháy , bóng hình không dừng chân , tất cả lặp đi lặp lại xoáy sâu vào tâm trí con người đang vật vã cố thoát khỏi cơn ác mộng , cậu gào thét trong đau đớn và bàng hoàng tỉnh giấc , mồ hôi lạnh đầm đìa toát ra ướt đẫm chiếc áo phông mỏng. Chiếc đèn ngủ vẫn bật sáng , cậu nhìn qua cửa sổ , ngoài trời vẫn tối đen như mực , chiếc kim đồng hồ báo thức mới chỉ đến hai giờ sáng nhưng cậu không dám chợp mắt một lần nữa .
Có người nói với cậu rằng “ Hạnh phúc là khi ta có thể đem sự bình thản vào trong giấc mơ “ , nhưng làm sao cậu có thể bình thản nổi khi mà sự thù hận đã vây kín tâm trí cậu . Một kẻ nóng nảy , liều lĩnh và bốc đồng , mặc cho người ta nói gì , mặc cho sự thù hận đó thiêu đốt linh hồn cậu , cậu sẽ bắt chúng phải trả giá .
Rạng sáng 22 tháng 12 , một lá đơn xin nghỉ đông trước thời hạn được đặt trên bàn trước khi cậu rời Osaka . Cậu đến sân ga , bước lên chiếc tàu điện thẳng tiến về Tokyo . Cậu ngồi xuống một chiếc ghế cạnh cửa tàu , Thu mình lại trong những suy nghĩ miên man , ẩn đằng sau chiếc mũ phớt che khuất đi một nửa khuôn mặt là đôi mắt đầy sự quả quyết của thám tử miền Tây .
**************************
Văn phòng thám tử Mori ,7 giờ sáng .
Quay lưng với chiếc cửa kính , ông Mori ngồi trên chiếc ghế làm việc chăm chú lắng nghe giọng nói qua điện thoại . Nếu một người nào đó gặp cảnh này có lẽ sẽ nói rằng ông ấy đang bàn chuyện với khách hàng , nhưng thực chất đây là cuộc nói chuyện “không đấu khẩu” hiếm có của hai vợ chồng nhà Mori . Ông nói vài câu ngắn gọn như kiểu đồng ý rồi dập máy khi nghe thấy tiếng chuông cửa văn phòng làm việc vang lên . Ông cau mày vẻ không hài lòng khi mới sáng sớm đã có người làm phiền ,bởi văn phòng Mori thời gian gần đây không nhận bất kì vụ án nào nên ông quả quyết người bấm chuông không phải là một khách hàng . Cố gắng kìm nén một cơn tức giận , ông bước ra mở cửa nhưng đột ngột cánh cửa được đóng lại một cách thô bạo khi ông nhìn thấy khuôn mặt vị khách không mời . Ran từ trong nhà bếp nói vọng ra :
- Ai mà đến sớm vậy ba ?
Ông Mori áp lưng đẩy thêm lực vào cánh cửa và vội vàng trả lời :
- Không , không có ai đâu con , là tụi trẻ ranh phá chuông ấy mà .
- Trẻ ranh nào chứ , bác tránh ra coi .
Một bàn chân vị khách đã kịp thời chặn lại phía dưới cánh cửa khi cậu ta đã đoán trước được sự chào đón của gia chủ . Ran nhận ra giọng nói đậm chất Kansai đó , mừng rỡ bước ra phòng khách :
- Là Hattori –kun sao ? cậu đến đúng lúc quá , tớ đang chuẩn bị bữa sáng , cậu dùng chung với gia đình tớ nhé .- Rồi cô quay sang nói với ba – ba gọi Conan dậy đi , chuẩn bị sách vở kẻo lại trễ giờ đó , con sẽ sắp thức ăn ra , thằng bé dậy là vừa rồi .
Ran quay trở lại với phòng bếp trước khi nhận ra sự tranh cãi giữa ông Mori và Hattori đã dừng lại , cả hai người cùng hướng ánh mắt về phía cô trong sự lặng câm . Ông Mori thôi giữ cửa bỏ vào phòng trong để mặc Hattori vẫn đứng đó trân trân . Sau cùng bữa cơm sáng được dọn ra , Hattori ngồi xuống bàn , ông Mori chẳng thèm để ý đến cậu , ông giục con gái nhanh lên kẻo trễ học dù biết thời gian còn dư nhiều. Hattori biết rõ ý định đuổi khách của ông bác già nhưng cậu cũng cố tình không để ý mà chỉ nhìn vào hành động của Ran . Cô vui vẻ gắp thức ăn cho Conan , đồng thời giới thiệu với Hattori về món ăn cô mới học được . Nhìn nụ cười vô tư ấy cậu thực sự không thể mở lời . Ran gắp thức ăn vào bát của Hattori khi thấy cậu chẳng hề động đũa. Cậu cầm đũa và bát lên , cố ăn lấy một miếng cơm nhưng rồi lại chán nản hạ xuống . Ran hỏi về Kazuha tại sao lại không đi cùng cậu , Hattori cũng trả lời một cách gượng ép , cậu không thể sỗ sàng mà nói rằng không muốn cô ấy đi cùng mặc dù trong ý nghĩ cậu muốn như vậy . Ran lại tiếp tục hỏi về kế hoạch trước đó của Kazuha trong đêm giáng sinh , lần trước tới Tokyo , Hattori cùng Kazuha đã tới đây để lên kế hoạch , ngày lễ giáng sinh trùng với dịp nghỉ đông nên họ có thể tụ tập cùng nhau . Ran hào hứng kể lại từng chi tiết trong kế hoạch cho Conan nghe , khuôn mặt thoáng ửng hồng và nụ cười càng rạng rỡ hơn khi cô khoe với Conan rằng Shinichi cũng sẽ trở về vào ngày lễ và đón giáng sinh cùng cô .
- Ran …cậu…làm ơn….dừng lại đi ….- Hattori đập mạnh tay xuống bàn , từng từ phát ra như trút hết toàn bộ sức lực của cậu .
- Hattori –kun …. – Ran không một chút tức giận hỏi lại Hattori – cậu thay đổi quyết định sao ? các cậu không muốn đi cùng bọn tớ nữa sao ?
- Ran…cậu tỉnh táo lại chút đi….
Đúng lúc này một chiếc cốp mạnh vang lên trên bàn ăn đã dừng lời của Hattori lại . Ông Mori cầm chiếc bát trong lòng bàn tay và siết chặt sau khi đã đập mạnh đáy bát xuống chiếc bàn bằng gỗ , một tiếng rắc vang lên khe khẽ , sợ rằng một khi bàn tay buông ra chiếc bát sẽ vỡ vụn ra từng mảnh .
- Chú mày mới là người nên dừng lại đấy – ông Mori gằn giọng , Hattori cũng đáp trả ngay lập tức
- Bác đừng cố chấp như vậy , Ran là con gái bác , bác càng không nên để mặc cậu ấy như thế .Nếu cậu ấy không thể nhìn thẳng vào sự thật , cậu ấy sẽ mãi u mê như vậy , sống không ra sống chết không ra chết , đây là điều bác muốn sao ?
- Đủ rồi ….Mori này không cần một thằng nhóc như mi dạy đời – ông Mori hằm hằm tức giận , rướn người túm cổ áo Hattori lôi dốc cậu lên , nếu không kiềm chế có lẽ ông đã giáng một cú đấm vào khuôn mặt đó .
- Hai người đã nói đủ chưa ? Đừng hành động như vậy trước mặt trẻ con chứ - lúc này Ran mới lên tiếng dập tắt cuộc cãi vã nhưng giọng nói ấy bình thản lạ thường , cô quay sang Conan – Conan kun , đến giờ tới trường rồi , chị sẽ chuẩn bị sách cho em , đừng để các bạn phải đợi , cứ để mặc họ ở đây , chúng ta đi thôi.
Ran rời khỏi bàn ăn , vào phòng lấy cặp sách của mình và chuẩn bị đồ cho Conan . Lúc này ông Mori đã buông Hattori ra , hai người một lần nữa nhìn Ran trong câm lặng . Trước khi cô bước ra khỏi cửa , Hattori vẫn muốn nói một lời cuối :
- Kudo… sẽ không bao giờ trở về nữa đâu , hãy tỉnh lại đi Ran ,hãy nói cho tớ tất cả những gì đã diễn ra vào ngày đó , làm ơn …- sự thật cay đắng cuối cùng cũng thốt ra thành lời , cậu nhìn Ran nhưng chẳng hề có chút hi vọng nào từ ánh mắt đó , cô vẫn tỏ ra bình tĩnh , giọng nói chứa đầy sự tin tưởng đối với cậu bạn thanh mai trúc mã
- Shinichi đã hứa , cậu nghe rõ chứ ? Shinichi đã nói giáng sinh này cậu ấy sẽ trở về .Vì vậy Hattori kun , xin đừng nói những lời không may mắn như vậy .
Cánh cửa đóng sập lại để lại một Hattori sững sờ bất động . Ông Mori ngồi trên ghế thở dài , bao thuốc trong túi đã vơi đi phân nửa lại được rút ra , trong văn phòng thám tử không một tiếng động , chỉ còn lại làn khói thuốc lan tỏa đều đều . Một lúc lâu sau , khi đã ổn định tinh thần ông Mori mới lên tiếng :
- Cả tuần nay nó đều như vậy , nấu cơm , đi học , tán gẫu với bạn bè . Mọi việc giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra . Không cần biết sau này nó sẽ như thế nào , chỉ cần hiện tại nó không phải chịu bất cứ kích động nào nữa , nó có thể cứ vô tư vui vẻ như vậy , Mori này đã đủ cảm tạ trời đất rồi .Vì vậy , nhóc ạ , từng làm phiền nó nữa.
Hattori cắn chặt răng , dù cảm thấy có lỗi với Ran nhưng thâm tâm cậu tự nhủ không thể mềm lòng , cuối cùng cậu khoác ba lô lên vài và lặng lẽ rời khỏi văn phòng thám tử Mori . “Xin lỗi bác , cháu có một người bạn và cháu phải lấy lại công bằng cho cậu ấy .”
(còn tiếp .....)
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (2 votes)
24/12/2013, 12:01 pm
shinichi_kun
.:Mod:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 135
» Xèng 0.0 : 1066
» Uy Danh : 27
» Ngày "Oa oa" : 2000-01-22
» Ngày gia nhập : 2013-06-30
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [Oneshot] Merry christmas !
Bóc temmmmmmmm! Hay quá đi.
E rất thíc đọc Fic của ss, cơ mà lại post vào ngày này ^^ *sướng quá*
Cơ mà ss vẫn còn nợ mấy Fic đấy * lâu lâu mới thấy ss post fic nên e đòi nợ mà ><*
Chờ chap tiếp của ss.
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (1 vote)
24/12/2013, 1:43 pm
Wolf_Gang_428
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 327
» Xèng 0.0 : 593
» Uy Danh : 13
» Ngày "Oa oa" : 2000-02-22
» Ngày gia nhập : 2013-10-27
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [Oneshot] Merry christmas !
Woa fic nì hay quớ nhưng sao nó sóng gió dữ thế P/s: em xin thanks
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (1 vote)
25/12/2013, 5:28 pm
shinichikudo275
.:Experienced:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 745
» Xèng 0.0 : 6199
» Uy Danh : 272
» Ngày "Oa oa" : 1990-05-27
» Ngày gia nhập : 2011-06-03
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [Oneshot] Merry christmas !
cám ơn 2 e đã thích , ss rất thích sóng gió , tên nào càng thích thì ss hành càng nhiều shinichi kun : sổ nợ cứ ghi vào năm sau đi e
Part 2 : Trốn chạy !
Chín giờ sáng ngày 22 tháng 12 , Tokyo vẫn chìm ngập trong màn mưa tuyết . Từ trên cao nhìn xuống khắp mỏi nẻo đường đều bị bao phủ bởi một màu trắng xóa xen lẫn những đốm xanh rải rác cùng những mảng màu vàng lớn của những chiếc máy xúc . Những nỗ lực làm tan băng tuyết khơi thông đường xá vẫn được tiếp tục không ngừng . Hai giờ đồng hồ sau , con đường ở trung tâm thành phố đã được khơi thông , những làn xe bắt đầu chuyển bánh . Ở vệ đường , một chiếc ô tô đen thân dài cũng chầm chậm lăn bánh tiến vào làn đường chính , tiếng động cơ chuyển động đã hoàn toàn khỏa lấp đi những âm thanh méo mó phát ra từ bên trong xe .Băng qua nhiều con đường , cuối cùng chiếc xe dừng lại ở một con dốc dẫn lên ngọn đồi . Cánh cửa xe bật mở , những người trong trang phục màu đen bước ra khỏi xe , trong đó có một người phụ nữ với khuôn mặt gần như mất hết sức sống đang ôm một hũ tro cốt . Họ lần lượt bước qua cánh cổng sắt, để lại sau lưng dòng chữ lớn “Nghĩa trang thành phố Tokyo” trên mái vòm cổng .
Nơi nghĩa trang heo hút lác đác vài bóng người chìm ngập trong hai khoang màu xám tro của những ngôi mộ đá và màu trắng tinh khôi của những bông tuyết , cùng với những tiếng khóc như đứt ruột đứt gan của gia quyến làm cho khung cảnh càng thêm tang tóc thê lương . Hai hàng cây thông được trồng dọc theo con đường bậc thang đi lên đồi mộ, những sinh vật duy nhất có màu sắc của sự sống cũng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo . Những cành lá xum suê lưu giữ những bông tuyết thật chắc chắn đến nỗi trông chúng như những mũi tên hướng thẳng mũi nhọn lên bầu trời mà than mà oán , tưởng chừng như nỗi đau đã biến thành sức mạnh hòa tan mọi sự sống trong tầm mắt trở thành vô nghĩa.
Hỉ nộ ai oán , những thứ cậu đã thấy quá nhiều trong cả cuộc đời, nhiều đến nỗi người ta nghĩ rằng cậu là một con người sắt đá , chẳng bao giờ mảy may nghĩ đến những cảm xúc của người khác mà chỉ chăm chăm vào việc phá án , giải mã những bí ẩn khiến cậu tò mò . Giờ đây chỉ trong một tuần ngắn ngủi ,cậu lại phải tiếp tục chứng kiến những thứ đó một lần nữa .Tại nơi đây , nghĩa trang này ,có lẽ những giọt nước mắt đó sẽ không chan chứa sự dối trá , lòng thù hận mà sự thực chỉ có nỗi đau .
Trên thảm tuyết ngày càng không ngừng tăng thêm độ dày đặc, cậu bước chân thật chậm thật nhẹ ,lần lượt đi qua những ngôi mộ, chỉ mong sẽ không đánh động những con người sẽ mãi say giấc ngàn thu đang yên bình nằm dưới đó . Cuối cùng đôi mắt lay động dừng lại nơi những bó hoa đặt trước bia mộ vẫn còn giữ được màu sắc tươi sáng .Tro cốt của người thanh niên nằm trong đó được an táng cách đây không lâu , cánh cửa cuộc đời đã đóng lại quá sớm khi mà con người đó mới chỉ bắt đầu cảm nhận được dư vị hạnh phúc của tình yêu đôi lứa .
Cậu khẽ buông tiếng thở dài ,đôi mắt từ từ khép lại , đôi tay chạm nhẹ lên bia mộ ,những ngón tay lần lượt lướt qua hàng chữ khắc trên đó , từng chữ từng số được khắc thật rõ ràng , cuộc đời một con người cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở những con số , câu chữ vô hồn đó. Ranh giới giữa sự sống và cái chết thật quá mong manh nhưng lại thật đơn giản , đơn giản đến mức con người phải bàng hoàng cảm nhận từng cảm giác về sự sống trong thân thể mình đang tắt dần từng thứ một ; thật ngắn ngủi , ngắn ngủi đến nỗi không còn kịp để lưu luyến hối tiếc về quá khứ . Suy nghĩ , toan tính, đến cuối cùng cát bụi cũng trở về với cát bụi.
Một cơn gió bỗng sượt qua , mái tóc bồng bềnh tung bay ,cậu như choàng tỉnh khỏi cơn mộng mị ,đôi mắt mở to nhìn dòng người đang dần rời khỏi nghĩa trang , họ đi qua dãy mộ nơi cậu đứng nhưng chẳng ai nhìn thấy cậu , chẳng ai có thể nhận ra sự tồn tại của cậu tại nơi này . Đến những bông tuyết cũng thật vô tình , chúng cứ thế rơi xuống , rơi qua thân thể cậu , rơi xuống mặt đất ,dù bàn tay có cố vươn ra cũng chẳng thể cảm nhận được bất cứ cảm giác nào ,ngay cả sự lạnh lẽo của tuyết kia cũng trở nên thật khó gần .
Đôi mắt xanh dương chất chứa nhiều tâm sự lúc này thật khó ai có thể phân tích nổi . Cậu hướng ánh mắt về dòng chữ “Kudo Shinichi” vô hồn trên bia mộ , có lẽ cậu nên dành một chút thời gian để thương cảm cho chính mình chăng ? Nhưng đối với cậu thứ đó bây giờ thật xa sỉ.Cậu phải dùng khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại này để tìm cách cứu sống những sinh mạng vô tội .
“Đoàng… đoàng…”
Những tràng súng một lần nữa lại vang lên , tiếng súng lan rộng trong không khí , va đập vang vọng không ngừng giữa những tấm bia mộ.
“Không ngờ vừa nghĩ tới hắn đã xuất hiện. Quả thật là một đối thủ khó xơi “– cậu nghĩ vậy và vội vàng nấp dưới tấm bia đá .
Phía sau một gốc cây thông lớn , một bóng người đang dần hiện ra , khẩu súng Beretta yêu thích nắm chắc trong lòng bàn tay , ngón trỏ án ngữ trên cò súng sẵn sàng hoạt động bất cứ lúc nào. Chiếc mũ cao không đủ che khuất đi đôi mắt mang đầy những tia chết chóc , khóe miệng nở nụ cười ma quái đi kèm mái tóc bạch kim xõa dài cùng với bộ đồ đen toàn thân ,dù không xuất hiện nơi nghĩa trang này cũng khiến người ta lạnh tóc gáy .Hắn nhếch miệng mỉa mai :
- Kudo Shinichi , trò chơi đã đến lúc bắt đầu .
Hắn không hề vội vàng , cứ chậm rãi bước từng bước nổ từng phát súng thù địch. Không hề có vũ khí phòng thân , Shinichi phải canh thật chuẩn thời gian ngắt quãng giữa những lần đạn nổ mà lao qua những khoảng trống , vừa tranh thủ những tấm bia mộ làm lá chắn “Khỉ thật , hắn có bao nhiêu đạn chứ ? “
- Chạy trốn ư ? Phải , cứ như thế mới thú vị chứ - Hắn cười rộ lên và thay băng đạn tiếp theo .
Tranh thủ thời cơ cậu chạy xuống hàng bia mộ cuối cùng nép vào một nơi đủ an toàn trước khi nhận được hậu đãi bằng tràng đạn không ngừng . Khoảng cách từ đây tới cổng còn khá xa , nếu chạy được tới nơi cũng sẽ bị trúng đạn. Một ý nghĩ chợt lóe lên khi cậu thấy chiếc xe đen vẫn còn đậu ngoài cổng nghĩa trang .
- Ngươi hết chỗ để trốn rồi Kudo Shinichi , hãy cam chịu số phận đi , như chính cách mi đã dùng khi muốn liều chết cùng ta - bước chân hắn ngừng lại một chút ,trong đôi mắt trắng dã như hằn thêm những vết hoen ố được dấy lên bởi kí ức bị bao phủ bởi màu lửa đỏ – chính ngươi là kẻ tạo ra cuộc chơi này , vì vậy ta sẽ không dễ dàng để ngươi giải thoát như vậy đâu. Ngươi sẽ còn phải ở lại đây , ta muốn tận hưởng cái cảm giác chết đi sống lại ấy ,dùng từng viên đạn từ khẩu súng yêu thích của ta xuyên qua cơ thể ngươi , từng bộ phận một sẽ rời khỏi cơ thể ngươi , lặp đi lặp lại , lặp đi lặp lại . Cái cảm giác đó thật sảng khoái biết bao.
“Thật điên rồ.” Shinichi thầm rủa trong bụng .
Như bắt được suy nghĩ của đối phương , Gin bỗng cười lớn tiếng :
- Ngươi cũng điên đâu kém, Kudo Shinichi – hắn chĩa mũi súng và chờ đợi – ngươi chạy không thoát đâu,chỉ còn là vấn đề thời gian thôi .
“Ngươi nghĩ vậy sao ?” – Shinichi nở nụ cười nửa miệng , cậu lập tức xông ra khỏi chỗ ẩn nấp mặt đối mặt với kẻ thù địch .Nhưng trái với suy nghĩ hoàn hảo của Gin , những tấm lá chắn mới đã xuất hiện .Shinichi chỉ đợi đến giấy phút này ,lúc những người đưa táng hoàn thiện nốt thủ tục để rời khỏi đây , cậu chớp thời cơ , nhanh chóng leo lên xe trước khi cánh cửa bị đóng lại .Và chiếc xe rời đi một cách nhanh chóng trước cơn giận dữ của kẻ sát nhân :
- Ngươi nghĩ rằng sẽ thoát được ta sao .Cuộc chơi này sẽ mãi không có điểm dừng cho tới khi ngươi hoặc ta vĩnhviễn biến mất khỏi thế gian này .
(còn tiếp.....)
Last edited by shinichikudo275 on 26/12/2013, 1:50 pm; edited 1 time in total
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (1 vote)
25/12/2013, 8:14 pm
shinichi_kun
.:Mod:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 135
» Xèng 0.0 : 1066
» Uy Danh : 27
» Ngày "Oa oa" : 2000-01-22
» Ngày gia nhập : 2013-06-30
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [Oneshot] Merry christmas !
Ô lala, cuộc đối đầu thật gay gắt =]] E nghĩ hình ảnh Gin xuất hiện dưới tuyết lung linh luôn. Trắng đen hai màu *giống tập 24 ấy ạ*. Shin-sama sẽ đối đầu với Gin, Yeah, hay quá! Đợi Chap mới của ss.
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (1 vote)
28/12/2013, 8:07 am
shinichikudo275
.:Experienced:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 745
» Xèng 0.0 : 6199
» Uy Danh : 272
» Ngày "Oa oa" : 1990-05-27
» Ngày gia nhập : 2011-06-03
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [Oneshot] Merry christmas !
@shin kun : đúng là lúc miêu tả Gin ss cũng nhớ lại cảnh đó , phải nói là ác thần xuất hiện dưới mưa tuyết , cơ mà thật lung linh và cuốn hút )
Part 2: Trốn chạy ! (tiếp....)
Trụ sở cảnh sát Tokyo , sáu giờ tối , sau khi hoàn thành bản báo cáo về vụ án thiếu úy Sato rời khỏi sở cảnh sát ,hoàn toàn không để ý đến một chiếc mô tô lẳng lặng bám theo mình .Cô không trở về nhà ngay mà rẽ vào một siêu thị , sau khi lựa chọn vô số những đồ ăn sẵn có thể đáp ứng bộ máy tiêu hóa trong một tuần , cô rời khỏi siêu thị , lúc này thái độ đã chuyển sang cảnh giác và đề phòng ,khác hoàn toàn so với gương mặt không cảm xúc ban đầu. Sự lo lắng này không hoàn toàn thừa thãi chút nào , chỉ sau một vài ngã rẽ cô đã phát hiện ra đối tượng khả nghi , chiếc mô tô phân khối lớn dù đã cố tình đi chậm và đôi lúc dừng lại nhưng vẫn không thể loại khỏi đối tượng tình nghi .Ma nữ tốc độ nhanh chóng đưa ra quyết định khi nhìn thấy đèn hiệu cột đèn giao thông nơi ngã tư kế tiếp sắp sửa chuyển sang màu vàng .Cô nhanh chóng vượt những hàng xe khác để có thể chen chân ở hàng đầu tại vạch ngăn cách .Ngay khi đèn đỏ vừa sáng , tất cả những người tham gia giao thông tại đó đều được phen hoảng hồn khi nghe thấy tiếng gào thét như khóc ma của người phụ nữ cùng với tiếng va chạm khét lẹt trên mặt đường của một chiếc ô tô con .
Sau màn hú tim cùng với những lời khiếm nhã hầm hầm tức giận của những tài xế sang đường , ma nữ tốc độ vượt qua giao lộ một cách suôn sẻ và cắt được cái đuôi đang đeo bám .Cô mỉm cười khoái chí với tay lái lụa không hề giảm sút qua năm thắng của mình , rồi nhanh chóng theo đúng tuyến đường tới một nơi bí mật , trong bụng chợt cười thầm “anh ấy chắc đang than trời than đất vì cái bụng đói mốc meo lên rồi ,có lẽ mình nên bổ sung thêm một ít đồ ăn tươi , đồ hộp hơi nhiều thì phải”. Nghĩ vậy , cô liền ghé vào một khu chợ để thực hiện ý đồ “vào bếp với nữ cảnh sát” của mình .
Đến gần chín giờ tối , chiếc xe Camry màu trắng mới đậu lại cố định tại bến đỗ một khu nhà trọ cao tầng. Khi bóng cô vừa khuất dạng sau cánh cửa thang máy , một chiếc xe mô tô cũng vừa tiến vào bãi đỗ.Người thanh niên đỗ xe lại ở một khoảng trống rồi tiến lại gần chiếc Camry , từ khe dưới cửa kính cạnh xe , cậu lôi ra miếng bã kẹo cao su đã được trét vào một cách cẩn thẩn , bên trong bã kẹo còn chứa một vật nhỏ , cậu khẽ cười “những phát minh của tiến sĩ Agasa thật hữu dụng” . Cậu đút vật nhỏ đó vào trong túi áo rồi lại gần thang máy , nhìn theo sự chuyển động của sáng lên của màu đỏ qua những ô nhỏ chỉ số tầng ở trên buồng thang máy cho cậu biết rằng buồng thang máy vừa được sử dụng đã dừng lại ở tầng bảy. Cậu nhấn nút mũi tên đi lên và chờ đợi .
……………..
- Chú có chắc là đường dây này đủ bí mật chứ ? – người thanh niên một tay cầm điện thoại ,một tay lôi quyển sổ ghi chép từ trong túi ra.
- Cháu yên tâm đi, đây là đường dây nội bộ của cảnh sát ,tuyệt đối an toàn thông tin. – từ phía đầu dây bên kia một giọng nam đứng tuổi trả lời .
- Vậy từ được rồi, những điều cháu cần chú tìm hiểu , kết quả ra sao rồi ?Mà người đó có thể tin tưởng được chứ ?
- Anh ta từng vào sinh ra tử với chủ trong nhiều vụ án ,dù đã chuyển công tác được nhiều năm nhưng chú hoàn toàn tin tưởng vào nhân cách của người đó.
- Uhm …
- Chú đã khéo léo nhờ vả nhưng anh ta cho biết , cho tới nay phía bên Tokyo vẫn từ chối trả lời mọi câu hỏi liên quan đối với cánh phóng viên, hồ sơ vụ án được bảo mật , nếu không có lệnh từ cấp trên thì khó lòng mà xem được. Thông tin duy nhất mà chú có thể tìm hiểu được là thiếu úy Sato Miwako có mặt trong nội vụ , người có quan hệ tình cảm với cảnh sát Takagi , một trong những nạn nhân của vụ án này.
- Chú đã vất vả rồi - Cậu lên tiếng thầm cảm kích, một thông tin hữu ích dù nhỏ đến mấy cũng trở nên thật quan trọng trong tình cảnh rối như tơ vò này - Nhưng hãy hứa với cháu , bằng danh dự của một người cảnh sát chú sẽ không tiết lộ chuyện này với ba cháu.
Sau giây lát suy nghĩ , đầu dây bên kia có tiếng trả lời :
- Chú hứa .Dù cháu đang cố làm gì thì cũng phải cẩn thận nhé .
- Chú cũng vậy.
Cậu cúp máy ,cuốn sổ nhỏ đã được lên danh sách những việc cần làm , sáng đó cậu rời khỏi khách sạn và lập tức thuê một chiếc mô tô tiện lợi trong việc săn đuổi con mồi .
……………………..
Tầng bảy khu nhà trọ ,tiếng kêu tinh tinh báo hiệu cánh cửa thang máy sắp mở ra. Một dáng người trong tư thế ứng chiến nép sát vào thành tường , ngay khi người thanh niên đi qua cánh cửa liền bị một bàn tay khống chế ghì chặt mặt vào gờ tường.Cậu thanh niên cũng vô cùng nhanh nhẹn dùng cánh tay chưa bị khống chế huých một cú thật mạnh về phía sau đảo ngược tình thế , sau màn hội ngộ bất ngờ , chiếc mũ phớt bật tung ra khỏi đầu người thanh niên và rơi xuống đất , khuôn mặt đen sạm lộ ra cùng một tiêng kêu kinh ngạc :
- Hattori Heiji , cậu làm gì ở đây ?
- Câu đó phải hỏi chị mới đúng chứ , thiếu úy Sato .
Heiji cúi người nhặt chiếc mũ lên và đội lại như ban đầu .Cậu chỉ vào đống đồ bên cạnh buồng thang máy .
- Tại sao một nữ cảnh sát đêm hôm không trở về nhà mà lại vào một khu nhà trọ với số lượng thức ăn lớn như thế kia ?
Sato có chút giật mình nhưng rất nhanh cô lấy lại thái độ điềm tĩnh vốn có:
- Tôi không có nghĩa vụ phải khai báo điều đó với cậu , hơn nữa tôi có đủ thẩm quyền để bắt giữ cậu về tội theo dõi nhân viên cảnh sát bất hợp pháp.
- Em không nghĩ chị sẽ làm điều đó đâu – cậu nói với giọng điệu tự tin – chị đã cố tình đi qua nhiều con đường quanh co và nhiều ngã rẽ chỉ với mục đích thăm dò xem có kẻ nào bám đuôi không , khi phát hiện ra chị không ngần ngại nguy hiểm mà vượt đèn đỏ chỉ để cắt đuôi nghi phạm ,chứng tỏ nơi này phải bảo mật với chị như thế nào .
- Vậy , sao cậu có thể theo tôi tới tận đây ? – Cô lùi lại một bước vẻ đề phòng
- Là nhờ thứ này – Heiji giơ vật nhỏ trong túi áo lên – một thiết bị định vị gắn vào xe ngay sau khi chị bước vào siêu thị .
- Ra vậy tôi đã quá sơ xuất khi để cậu phát hiện đến tận nơi đây .Khi bước vào thang máy , ngay khi cánh cửa còn chưa kịp đóng lại tôi đã thấy chiếc mô tô bám theo mình từ chập tối ,tưởng rằng là một tên đầu trộm đuôi cướp nào chứ - ngay sau lời bông đùa , cô lập tức chuyển sang giọng đe dọa - Nhưng trò chơi đến đây là kết thúc , tôi sẽ bỏ qua cho cậu và cậu cũng sẽ rời khỏi đây , không thêm một lời nào nữa.
Trái ngược lại với mong muốn của cô cảnh sát , Heiji tỏ vẻ dứt khoát và gan lì hơn cô tưởng :
- Xin lỗi , nhưng em không thể đi nếu chưa gặp được người cần gặp .Người đó đang ở một trong những cánh cửa kia , để không mất thời giờ ,chị có thể dẫn em tới gặp người đó luôn được chứ ?
- Cậu nói gì lạ vậy , người cậu cần gặp thì có can hệ gì tới tôi ? - thiếu úy Sato giả vẻ khó hiểu
- Không cần vòng vo tam quốc , em sẽ nói thẳng ,người em cần gặp là cảnh sát Takagi Wataru , người mà chị đang cố bảo vệ ở trong kia – Heiji nói và chỉ vu vơ vào một trong những cánh cửa - Chị có thể đánh lừa người khác nhưng lúc này với em mọi chuyện đã quá rõ ràng . Một người vừa mới mất đi người yêu thương thì không thể có tâm trạng vô tư mua sắm đồ ăn thức uống như vậy được. Hơn nữa , chị không nghĩ kẻ theo dõi mình là một tên đầu trộm đuôi cướp , mà chị nghĩ hắn là một sát thủ ,hắn có thể liên quan tới những vụ án gần đây , cũng có thể là người trực tiếp ra tay, nhưng chị đã bỏ qua không hề muốn bắt hắn một chút nào khi phát hiện ra mình bị theo dõi ,điều này trái với tác phong làm việc của một cảnh sát .Điều đó có nghĩa rằng , có một người khác quan trọng hơn đang cần chị lúc này.Và người đó có thể gặp nguy hiểm nếu chẳng may hành động bắt người của chị bị thất bại .
- Thám tử à , cậu đã suy nghĩ quá nhiều rồi đó .Tôi chỉ đơn giản đến thăm một người quen, mua sắm hộ một chút đồ và rõ ràng trời đã tối ,vì vậy phải đi nhanh một chút ,nếu không khi trở về sẽ quá đêm và gặp nhiều rắc rồi vì tuyết .
- Nếu chị đã không thích cách nhẹ nhàng vậy ta phải dùng biện pháp mạnh thôi .
Một nụ cười thoáng qua đôi môi Heiji khiến thiếu úy Sato phải chau mày ,cô tự hỏi tên nhóc này đang muốn giở trò gì nữa . Không để cho cô phải suy nghĩ quá lâu , Heiji lập tức hét lên thật lớn :
- Thiếu úy Sato , cẩn thận , có bắn tỉa .
Ngay sau đó một thứ gì đó rơi ra từ tay Heiji phát lên âm thanh như tiếng đổ vỡ , thiếu úy Sato chợt hiểu ra nhưng ngay vừa khi hét lên ”Đừng có ra đây “ cô mới nhận ra dù cô có nói hay không nói gì đi chăng nữa thì cũng đều trúng phải mánh khóe đơn giản này.
Những cánh cửa đột ngột bật mở từ một căn phòng giáp cầu thang bộ ,chúng va vào tường vang lên những âm thanh chan chát, ngay sau là bước chân vội vàng trong hành lang , cuối cùng là gương mặt hốt hoảng lo lắng của anh cảnh sát trẻ xuất hiện một cách ngốc nghếch trước thang máy .
- Sato -san , em có sao không ? – anh chàng vừa luống cuống hỏi vừa liếc nhìn xung quanh , ánh mắt dừng lại ở tên da ngăm , anh chỉ vào hắn và nói – tiếng hô đó là của cậu , vậy còn tên bắn tỉa ? tiếng kính vỡ ? – cuối cùng ánh mắt anh dừng lại nơi thiếu úy Sato , cả hai khẽ buông tiếng thở dài trong điệu bộ khoái chí của Heiji .
Thật may là thiếu úy Sato đã thuê được căn hộ ở tầng bảy , nơi trước kia từng xảy ra vụ thảm sát khiến không ai dám ở lại tầng này.Vì vậy màn kịch được cố ý sắp đặt nãy giờ giữa ba người không hề có ai chú ý tới .Cuối cùng Heiji lên tiếng :
- Vậy chúng ta có thể nói chuyện thẳng thắn với nhau được rồi chứ ?
Takagi im lặng nhìn Sato , sau giây lát đắn đo cả hai cùng hướng về Heiji với chung một ý nghĩ .
…………………………………..
Khách sạn Beika , 11 giờ đêm.
Heiji mệt mỏi lết về đến chiếc giường thì ngã nhào xuống .Cậu chẳng còn muốn hoạt động chân tay một chút nào nữa , ngay cả đèn điện cũng không thèm bật lên , cậu cứ thế nằm bẹp dí trên giường như một đống phế thải chờ người đến thu gom tiêu hủy .Một chút hi vọng vừa lóe lên đã như ánh sao băng vội vàng vụt tắt , cảm giác như cả thể giới như đang chống lại cậu ,cho dù cậu có cố gắng thế nào cũng không thể nào nghịch chuyển được tình thế .
“ ….Hattori kun, tôi biết cậu là bạn của Kudo kun , nhưng xin lỗi , chuyện cậu muốn nghe chúng tôi không thể tiết lộ .Ba cậu cũng là một cảnh sát nên chuyện bí mật chắc cậu hiểu rõ, và đây cũng là chuyện của cảnh sát , cậu hãy an phận là một công dân gương mẫu đi , đừng tham gia vào vụ án này nữa , không có lợi cho bất cứ ai đâu…. ”
Bao mong chờ , hi vọng cuối cùng cũng bị dập tắt bằng những lí lẽ khô cứng chẳng chút tình người ấy .Cậu chỉ muốn đòi lại hai chữ công bằng cho người bạn thân , như vậy cũng là quá đáng lắm sao ?hai chữ “công bằng ”đó không đáng để các người bận tâm hay sao ? Cậu đắm mình trong tuyệt vọng về mọi thứ , về tất cả mọi người và cả những thứ chính nghĩa mà cậu tin tưởng .
Và cứ thế cơn ác mộng lại tiếp tục tìm đến Heiji . Hết lần này đến lần khác , chúng lặp đi lặp lại không ngừng . Vẫn con đường ấy , vẫn cánh cổng ấy , những bậc thềm nơi một bóng người không chịu quay đầu , màn lửa dày đặc , âm thanh choang choang , vỡ vụn . Và cậu lại tỉnh giấc trong tiếng thét kinh hoàng , khi mồ hôi đã đầm đìa vai áo .Cậu uể oải ngồi dậy dựa vào thành giường và giật thót khi phát hiện một bóng người đang đứng ở cuối giường .
- Là ai ?
Heiji la lớn , định với tay bật công tắc đèn nhưng cả cơ thể cậu như bị một lực vô hình giữ chặt chẳng thể nhúc nhích . Dưới ánh trăng lờ mờ ,cậu bất động nhìn cả cơ thể đen ngòm ấy không ngừng di chuyển về phía mình , một bàn tay vươn ra hướng về phía cậu như muốn nói một điều gì đó nhưng lại hoàn toàn không có một lời nào được thốt ra .Cậu càng hoảng hốt hơn khi phát hiện cơ thể ấy đang xuyên qua chiếc giường - một vật thể hữu hình , một chuyện hoàn toàn không thể xảy ra trong thế giới quan duy vật này.Đôi mắt cậu mở to , cố gắng nhìn thẳng vào khuôn mặt người đối diện , chỉ mong một chút ánh sáng le lói nào đó có thể giúp cậu nhận diện được kẻ lạ mặt .Người đó ngày càng một gần cậu hơn , cậu chẳng thể làm gì để phản kháng lại , cảm giác như máu toàn thân đều đông cứng .Nhưng khi bàn tay ấy đặt lên vai cậu , mọi cảm giác bất an hoàn toàn biến mất .Cậu có một cảm giác kì lạ , một cảm giác thân thiết như kẻ lạ mặt không còn là lạ mặt nữa , tất cả chỉ còn lại cảm giác an tâm và tin tưởng . Lúc này cậu có thể hoàn toàn phó mặc bản thân cho kẻ đột nhập mà không một chút ý chí phản kháng .Người lạ khẽ gật đầu , cậu cũng gật đầu theo . Ngay sau đó ,một ngọn lửa đỏ không biết từ đâu ập tới bao phủ toàn thân người lạ mặt ,cả thân thể ấy sáng rực lên như một ngọn đuốc . Chỉ trong khoảnh khắc cả căn phòng chìm ngập trong ánh sáng của lửa đỏ .Cơ thể cậu bỗng trở nên nhẹ tênh , khi mở mắt ra , cậu đã đứng trên một con đường quen thuộc và người lạ ấy đang đứng chờ cậu ở phía trước. Nhìn dáng lưng ấy cậu cảm giác như cơn ác mộng quen thuộc sắp trở lại một lần nữa , nhưng cậu vẫn quyết định bước tiếp .
Cậu đi theo bước chân người lạ , một cánh cổng hiện ra phía bên lề đường ,cậu nhận ra cánh cổng này , dường như đã rất nhiều lần nhìn thấy nhưng cậu chưa bao giờ bước qua nó , dù là trong thực tại hay trong cơn ác mộng không thể kiểm soát . Điều gì sẽ xảy ra nếu như cánh cổng đó được mở , cậu không muốn nghĩ , cũng không dám nghĩ . Cậu nhìn vào bên trong , người lạ đang đứng phía trên bậc thềm ,bên cạnh cánh cửa lung lay như sắp rụng , nhưng khác với mọi lần , người đó đang chờ cậu , một bàn tay vươn về phía sau , cái gật đầu dứt khoát như cố gắng mời gọi .
Một sự đấu tranh không hề nhỏ diễn ra trong tâm trí Heiji , cuối cùng cậu đẩy cánh cổng ra , dũng cảm tiến tới và bước vào trong ngôi nhà . Trong bóng đêm cậu lò dò từng bước .Nhờ một chút ánh sáng hắt qua cửa sổ từ cột đèn đường , cậu nhìn thấy người đó đứng trước tấm gương trong nhà tắm , ngón trỏ di di trên mặt gương như đang muốn viết lời nhắn nhủ mà không thể dùng lời nói để truyền đạt . Cậu bước lại gần và giật mình hoảng hốt khi nhìn vào trong gương , dù không rõ ràng như ban ngày nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy một khuôn mặt dị dạng không thể phân biệt nổi ngũ quan .Ngón tay kia như hoạt động chậm lại một chút , có vẻ như người lạ đã nhận ra điều Heiji nhìn thấy , nhưng rất nhanh người đó lại tiếp tục lời nhắn nhủ của mình . Qua vai người lạ , cậu nhìn lên mặt tấm gương , những chữ cái la tinh hiện lên thật rõ ràng .
“ C – H – R – I – S – T – M – A – S – S …”
Khi âm “S” vừa kết thúc khỏi miệng cậu , một âm thanh chói tai vang lên như búa đập vào màng nhĩ , ngay sau đó là tiếng kính đổ vỡ , ngay cả chiếc gương cùng lời nhắn nhủ chưa kịp hoàn thành cũng nát tan thành từng mảnh nhỏ . Heiji vội chụp lấy cánh tay rướm máu của người đó
- Chuyện gì đang xảy ra vậy ? Hãy nói cho tớ biết đi ….
Nhưng chưa kịp nói hết câu cả cơ thể cậu một lần nữa lại chìm ngập trong luồng lửa đỏ .
- Khônggggggggggggggggggggggggggggg
Heiji hét lên thật lớn và ngã sầm xuống khỏi giường . Cậu lồm ngồm bò dậy khi toàn thân đau điếng . Chiếc công tắc đèn được bật sáng , cậu đảo mắt nhìn khắp phòng , hoàn toàn yên tĩnh , không một dấu vết đột nhập , không có thứ gì bị cháy cả .Cậu quyệt tay lau mồ hôi đang vã ra đầm đìa trên chán .
- Không lẽ tất cả đều chỉ là mơ thôi sao ? Nhưng …
Cậu lắc lắc đầu cố xua đuổi ý nghĩ đang diễn ra trong bộ não có nguy cơ trở thành đại loạn nếu như cậu không xóa kịp ý nghĩ đó đi .
- Dù cảm giác rất thực nhưng …..không thể có chuyện đó xảy ra…
Cậu chạy vội vào phòng tắm , xả nước dội khắp cơ thể mong tinh thần tỉnh táo trở lại . Dòng nước ấm tuôn trào , rơi xuống đầu , chảy qua tai , nhấn chìm cả khuôn mặt , rơi xuống cổ ,thấm đẫm mấy lần áo rét . Nhưng nước càng chảy mạnh ý nghĩ đó càng trở nên khắc sâu hơn .Cậu đấm thật mạnh vào tường kính , bàn tay khẽ run rẩy nhưng thâm tâm đã đưa ra quyết định dứt khoát .
Ba mươi phút sau ,chiếc mô tô rời khỏi khách sạn , lao vun vút trên những nẻo đường trong đêm mưa tuyết . Mặc cho cái lạnh cắt da cắt thịt , mặc cho nguy hiểm rình rập , cậu phải kiểm chứng tất cả cho dù câu chuyện trong mơ có hoang đường tới mức nào .
Ba giờ sáng ngày 23 tháng 12 , Hattori Heiji xuất hiện trước cánh cổng ngôi biệt thự nhà Kudo . Cậu đứng đó , hai bàn tay nắm chặt , ánh mắt xoáy sâu vào màn đêm đen .Nơi đây , cậu đã trốn chạy nó quá lâu rồi .Bước những bước chân thật dứt khoát , hai cánh tay xô cánh cổng thật mạnh , cậu bước vào trong bật đèn pin và tìm đến căn phòng tắm . Toàn thân sững sờ đứng trước chiếc gương khi toàn bộ những gì cậu nhìn thấy chỉ là khuôn mặt hốc hác và trắng bệch của mình .Cậu lắc đầu thật mạnh “đã đến đây rồi thì không thể tay trắng ra về , dù có là điên khùng tớ cũng phải tìm ra một thứ gì đó ” . Nghĩ vậy , cậu liền dùng bàn tay miết trên mặt kính , cố gắng tìm ra điều đã nhìn thấy , một tiếng cạch nho nhỏ phát ra và một khe hở xuất hiện từ rìa tấm gương .
“Thì ra là một chiếc gương xoay ” – Ngay lập tức cậu xoay chiếc gương lại , một dòng chữ hiện ra , đỏ tươi và sắc nét . Cậu thốt lên trong kinh ngạc và một chút sợ hãi nơi đầu lưỡi :
- “CHRISTMAS” …..và …..” S ” ….. chuyện gì đang diễn ra thế này ?
“Cộp cộp”
Heiji còn chưa kịp hoàn hồn vì những gì cậu mới chứng kiến thì một điều kinh ngạc khác lại đang diễn ra . Một âm thanh xuất hiện trong ngôi nhà hoang vắng giữa đêm hôm khuya khoắt , tiếng động vang đến từ bước chân trên những bậc cầu thang ,ngày một gần cậu hơn. Heiji vội tắt đèn pin và nép vào cạnh tường chờ đợi trận chiến bùng nổ , trong lòng cậu thầm nghĩ :
“ Là ai ? Là ai có thể xuất hiện ở nơi đây và vào thời điểm này ?”
(còn tiếp......)
Last edited by shinichikudo275 on 30/12/2013, 8:21 am; edited 1 time in total
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (1 vote)
28/12/2013, 2:42 pm
shinichi_kun
.:Mod:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 135
» Xèng 0.0 : 1066
» Uy Danh : 27
» Ngày "Oa oa" : 2000-01-22
» Ngày gia nhập : 2013-06-30
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [Oneshot] Merry christmas !
Hồi hộp quá cơ . e cứ ngóng fic của ss hoài . Chờ chap tiếp ạ.