[Long Fic][ShinRan]: Mưa rồi! Anh chẳng còn thấy em.
6/1/2014, 8:02 pm
shinichi_kun
.:Mod:.
Subject: [Long Fic][ShinRan]: Mưa rồi! Anh chẳng còn thấy em.
Long Fic: Mưa rồi! Anh chẳng còn thấy em.
Author: shinichi_kun cùng với sự hợp tác ý tưởng của Minawa Kumiko.
Disclaimar: Những nhân vật trong Fic này không thuộc quyền sở hữu của tôi, nhưng số ít một số nhân vật do tôi tưởng tượng.
Raiting: K+
Pairings: Kudo Shinichi-Mori Ran.
Summary: Họ không quen biết, cũng không có bất kì mối quan hệ nào, chỉ là họ gặp nhau, vô tình, trên con phố đó, vào một ngày mưa. Lấy cảm xúc từ bản nhạc Pinao “ Kiss the rain” và bài hát “ Bức tranh từ nước mắt”
Mưa vẫn rơi, mưa rơi thật nhiều, anh tìm nơi đâu thấy em đây, anh tìm thấy em khi nào đây? Anh ước những cơn mưa, cơn mưa mang bóng em về bên anh, nhưng cơn mưa ấy đã mang em rời xa anh. Từng hạt mưa cứ thế, cứ rơi bên hiên , và anh tim anh lại nhớ về em.
Anh đã đắm chìm trong công việc em biết không? Em có biết anh cố gắng làm thật nhiều điều chỉ để quên đi hình bóng nhỏ bé ấy, anh muốn bản thân không còn suy nghĩ được bất kì điều gì ngoài những vụ án, ngoài công việc của anh. Nhưng anh nhớ em, mỗi khi cơn mưa kia kéo đến, anh nhớ những kỉ niệm, và
tim anh đau nhói như những giọt nước trên đường, anh sẽ không khóc đâu ,em biết không, anh chẳng thế
khóc vì anh đã khóc, anh khóc quá nhiều rồi phải không Ran? Anh không được khóc. Nhưng nỗi đau cứ chàn đầy quanh anh, em biết không Ran, giờ này em đang ở nơi đâu, em có biết rằng mưa cũng biết đau chứ? Anh thích những cơn mưa, khi mà nó mang anh theo những kỉ niệm vẫn còn đang vương vãi trên căn phòng này, trên con đường này...
Anh không muốn dối gạt bản thân
Nhưng anh muốn em dối gạt anh
Lần này thôi
Một lần được không em
Hãy nói với anh
Nói với anh rằng em vẫn còn ở nơi đây
Lúc này, anh cần em
Anh cần một vòng tay
Anh không lạnh, nhưng anh biết em lạnh
Anh sẽ đến bên em
Ôm lấy em, để em thấy mưa không còn lạnh nữa.
Em thích màu trắng, em thích những chiếc váy màu trắng, vì màu trắng là màu của sữa, vì màu trắng làm em cảm thấy ngọt, vì màu trắng đã mang em đến bên anh.
Anh thích mọi thứ màu đen, vì đó là sự kì bí mà anh muốn khám phá, nhưng đó chỉ là khi anh chưa gặp được em-Ran à, anh thích màu trắng, em về đi, anh sẽ không bảo rằng anh ghét màu trắng nữa đâu, vì anh thích màu mà người anh yêu thích, anh thích những gì thuộc về thân hình nhỏ bé kia, anh thích cái tên quen thuộc luôn ở trong những trang nhật kí của anh, anh thích giọng nói ấm áp của em mỗi sáng, anh thích những tin nhắn hờn ghen từ cô gái mà anh yêu.
Anh chẳng thể nào gặp em nữa hay sao? Đến khi nào nữa đây, anh đã đợi em đến, và rồi em lại rời xa anh, anh không còn yêu em nữa đâu Ran Mori, anh không yêu em nữa đâu, em làm tim anh trở nên như ngày hôm nay nữa đây. Anh đâu còn có thể yêu ai khác, vì anh đã quá yêu em rồi.
Tại sao mưa cứ rơi mãi thế, mà nắng không xóa hết những dấu mưa, từng giọt mưa ấy in mãi sâu trong đáy lòng. Anh muốn gục ngã, chặng đường này dài quá Ran, anh có thể đi nữa khi không còn em không? Anh biết làm sao đây khi cuộc sống của anh chỉ là vùi đầu vào đống công việc ở sở cảnh sát, anh biết làm sao khi hằng đêm giấc mơ ấy cứ kéo về trong anh? Anh không biết làm gì nữa đâu Ran, anh muốn buông tay tất cả, anh muốn gặp em, nhưng sao em cứ đi mãi không về thế?
“ Nơi lạnh nhất không phải là Bắc cực mà là nơi không có tình yêu thương”
Valentine năm nay sắp đến gần rồi, Ran sẽ làm chocolate cho anh nữa chứ? Không đâu, là anh nhủ thầm mà thôi, là anh tự an ủi bản thân mà thôi. Đã năm năm rồi, em đâu có tặng cho anh bất kì một thanh chocolate nào đâu. Em tham lam quá đấy Ran, em ích kỉ quá đấy. “Em chỉ toàn giữ riêng để mình em ăn đúng không? Lại béo như con nhợn ấy.” Anh không cần em phải cho anh, năm nay, anh ước người ta mang em trả lại cho anh, anh ước người ta để em tự ăn hết chocolate mà không cần cho anh một chút nào.
Em đang giận anh đúng không? Anh biết là em đang rất giận anh, vì cơn mưa đang chút xuống vai anh thật nhiều. Nhưng anh biết mưa dù có lạnh, có nhiều đến đâu cũng mang Ran về với anh.
Anh đâu còn là Kudo Shinichi ngày nào. Đã năm năm rồi còn gì, anh đã là một người đàn ông, một người đàn ông thực sự. Hai mươi lăm tuổi, như bao thằng đàn ông khác, lẽ ra anh phải có một người phụ nữ cạnh anh trong những ngày mùa đông giá rét. Hai mươi lăm tuổi, lẽ ra anh đã được ôm người phụ nữa đó khi mỗi giấc ngủ về. Hai mươi lăm tuổi, lẽ ra anh đã có một người phụ nữ chờ cơm khi anh bước về nhà. Và khi anh hai mươi lăm tuổi, anh vẫn không có bất kì người phụ nữ nào, kể cả em.
Càng nghĩ đến em anh càng hối hận
Vì xa em nên mất em thật ngu ngốc
Giờ tình anh như bước tranh bằng nước mắt không màu sắc
Nhẹ nhàng và đau đớn vẫn lặng yên
Trách ai bây giờ, trách mình thôi.
Anh biết giờ đây Mori Ran- người con gái anh yêu đã xa anh rồi, tận cùng nơi thế giới kia, em có đang dõi bước theo anh không? Bầu trời càng nhiều sao, rồi cũng có lúc những ngôi sao ấy vụt bay. Nắm nắm cát càng chặt trong tay thì hạt cát ấy càng dễ rơi, dễ đổ vỡ. Trời càng xanh, càng cao thì có lúc mây sẽ càng nhiều, gió sẽ càng lớn. Là anh ích kỉ, là anh ngu ngốc, là anh sai lầm. Em không phải là những hạt cát kia, anh không thể nắm, không thể cầm mãi mãi, nhưng anh cũng chẳng thể giữ được em, bởi vì anh ngốc nghếch.
"Trong tình yêu, thuộc về ai không quan trọng
Một giây mơ màng là đã mất nhau."
Mưa là kí ức, mưa là em, mưa chẳng thể làm vơi đi nỗi nhớ trong anh, nhưng mưa mang em đến bên anh.
Anh nhớ em, nhớ em rất nhiều, Ran à.
P/s: Lần đầu tớ viết Fic, mong mọi người góp ý ^^
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (1 vote)
6/1/2014, 9:33 pm
Minawa Kumiko
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 18
» Xèng 0.0 : 33
» Uy Danh : 2
» Ngày "Oa oa" : 2000-09-17
» Ngày gia nhập : 2013-12-22
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [Long Fic][ShinRan]: Mưa rồi! Anh chẳng còn thấy em.
. Trình bày dễ nhìn, tuy có ăn gian dòng chút!
. Rất cảm xúc! Nhưng đọc vào thì Ran và Shin là người yêu cũ của nhau nhỉ?!
6/1/2014, 9:36 pm
shinichi_kun
.:Mod:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 135
» Xèng 0.0 : 1066
» Uy Danh : 27
» Ngày "Oa oa" : 2000-01-22
» Ngày gia nhập : 2013-06-30
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [Long Fic][ShinRan]: Mưa rồi! Anh chẳng còn thấy em.
@Mina: Chiến dịch ăn gian dòng của tớ ^^ Cứ đọc từ từ r- sẽ biết mà =))) C viết chapter 2 chứ, hay t viết nốt r- cậu viết chap khác?
6/1/2014, 9:56 pm
Minawa Kumiko
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 18
» Xèng 0.0 : 33
» Uy Danh : 2
» Ngày "Oa oa" : 2000-09-17
» Ngày gia nhập : 2013-12-22
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [Long Fic][ShinRan]: Mưa rồi! Anh chẳng còn thấy em.
. Cậu cứ viết chap 2 đi - nối tiếp dòng cảm xúc trên. Tớ sẽ viết chap 3 cho, mà tớ viết theo phong cách của cậu hay của tớ???
7/1/2014, 10:48 pm
Kyo.Vampire
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 4
» Xèng 0.0 : 7
» Uy Danh : 1
» Ngày "Oa oa" : 2000-06-15
» Ngày gia nhập : 2014-01-05
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [Long Fic][ShinRan]: Mưa rồi! Anh chẳng còn thấy em.
@shinichi: Fic cậ hay quá. Là con gái mà viết rõ nội tâm con trai nhỉ? Chắc Kyo cũng là con trai viết về nội tâm con gái mất thôi. P/s: Sso Kyo k thấy có nút Thanks nhỉ?? Là sao?
8/1/2014, 9:16 am
Wolf_Gang_428
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 327
» Xèng 0.0 : 593
» Uy Danh : 13
» Ngày "Oa oa" : 2000-02-22
» Ngày gia nhập : 2013-10-27
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [Long Fic][ShinRan]: Mưa rồi! Anh chẳng còn thấy em.
Kyo.Vampire wrote:
@shinichi: Fic cậ hay quá. Là con gái mà viết rõ nội tâm con trai nhỉ? Chắc Kyo cũng là con trai viết về nội tâm con gái mất thôi. P/s: Sso Kyo k thấy có nút Thanks nhỉ?? Là sao?
Nếu cậu mún thanks thì nút thanks ở cuối bên phải màn hình đó ^^ cậu cứ lần dò phía dưới của bài viết là thấy thui^^ @shinichi: fic quá hay bợn ạ ^^ mà chưa cóa ai xí tem và phong bì nhỉ thui thì mềnh xí lun^^mà còn chap sau nữa à ngóng để xí tem và phong bì tiếp
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (1 vote)
8/1/2014, 12:15 pm
shinichi_kun
.:Mod:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 135
» Xèng 0.0 : 1066
» Uy Danh : 27
» Ngày "Oa oa" : 2000-01-22
» Ngày gia nhập : 2013-06-30
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [Long Fic][ShinRan]: Mưa rồi! Anh chẳng còn thấy em.
@Kyo: Tớ nghĩ Kyo là mem mới nên chưa thanks đc hay sao ấy. Trc t cũng bị thế mà ^^ Đợi khoảng tg nữa là được thôi c. @Wolf: Hờ hơ, t đang bận quá trời luôn, nhưng sẽ sớm có chap 2 nhé! P/s: Rồi rồi thíc thì cho xí luôn đó. Uy danh lên 5 r- đó nha.
3/2/2014, 10:23 pm
shinichi_kun
.:Mod:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 135
» Xèng 0.0 : 1066
» Uy Danh : 27
» Ngày "Oa oa" : 2000-01-22
» Ngày gia nhập : 2013-06-30
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [Long Fic][ShinRan]: Mưa rồi! Anh chẳng còn thấy em.
Tết hết rồi, chủ thớt quay lại với Fic. ><
Chap 2: I don't care. [byshinichi_kun]
Part 1: Kudo Shinichi. -Này cô gái, cô cần một chiếc ô chứ? Anh đã hỏi một cô gái lạ như vậy, vì anh đã nhìn thấy, cô, hay bất cứ thứ anh cho là thứ anh ghét nhất đang làm đôi mắt anh mờ ảo khi nhìn thấy người con gái trước mắt, đôi lúc, anh ghét mưa- có lẽ chỉ vì như thế, hay hơn thế nữa, lí do mà chỉ anh mới biết. - Cảm ơn cậu, nhưng tôi đang đợi một người bạn. Anh ấy sẽ sớm đến thôi. Cậu có thể dùng nó, đừng bận tâm đến tôi. Cô gái mỉm cười, ngây ngô, nét mặt thoáng vui, nhưng không bộc lộ cảm xúc đó, nó che dấu đi một phần, chỉ để một ánh mắt nào đó đang cố tình nhòm ngó, cố gắng tìm tòi, cố gắng khám phá!? ------------------------------------------------------------------------------------------------ - Shinichi! Cảm ơn cháu về vụ này, cháu lại lập công lớn nữa rồi! Người đàn ông lớn tuổi béo, mập vỗ vào vai tôi mấy hồi, mặc dù cũng khác là khó chịu, nhưng tôi vẫn cố tỏ ra hài lòng. - Lần sau, nếu có vụ án nào, bác hãy gọi cho cháu- Kudo Shinichi này sẽ giải quyết tất cả! Phải rồi, tôi- Kudo Shinichi, một thằng con trai khá là kiêu căng, và mắc căn bệnh mà cô bạn thân nhất của tôi Sonoko Suzuki gọi chúng là "tự mãn", "-Là tự tin." Tôi vẫn luôn khẳng định tôi tự tin, đúng hơn là bện tự mãn sếm sẩm mà bà già Sonoko nó đặt cho. Cuộc sống của thám tử lừng danh bậc nhất sứ Tokyo này, đơn giản chỉ là ngày đi làm ở sở cảnh sát, cơm 3 bữa đủ no, ngủ và phá án, thời gian còn lại tôi dành cho công chuyện tìm thêm tự liệu qua sách báo, ti vi, và ít nhất tôi phải nghiền hết 1 cuốn truyện TRINH THÁM trong một ngày. Bà già Sonoko nói tôi dở hơi, bằng này tuổi mà chưa có lấy một cô bạn gái, hay một người để thích, đơn giản mà nói, thì đúng là tôi chưa hề có lấy một cô bạn gái, ngoài Sonoko là bạn từ nhỏ của tôi. Sonoko đanh đá, nhưng hoạt bát, nhanh nhẹn nhưng đôi lúc lù mờ chậm hiểu, vui tính nhưng đôi lúc cũng chín chắn. Nói đến hai tiếng " Bạn gái", tôi không hiểu được giá trị thực sự của nó, hơn hết bởi vì thôi nghĩ từ khi cha sinh mẹ đẻ tôi đã không có khái niệm về " Thích hay yêu, bị quyến rũ" bởi bất kì người con gái nào. Tôi cũng không biết TÂM-SINH-LÝ của mình có sao không nữa, nó hoàn toàn ổn, đó là theo cách quan sát của một thằng con trai, nhưng tôi không có hứng thú với con gái. Tôi không ghét con gái, nhưng tôi cũng không hẳn là không thích con gái, nhưng tôi chưa hề có tình cảm với bất kì một cô gái nào. Và rồi tôi cũng đang lo lắng cho tương lai của nhà Kudo.
Tôi rời khỏi sở cảnh sát, đã 6h30. - Hôm nay là một ngày mệt mỏi. Mình lại để lỡ chương trình" 360 độ trinh thám" [chủ thớt chém ] Chết tiệt! Tôi đã lầm bầm câu đó trong thang máy không biết bao nhiêu lần nữa. Tôi bước ra ngoài cổng sở, miệng vẫn không ngừng nói nhảm. Ngước mắt lên nhìn bầu trời thu đang sớm lạnh, trời vẫn còn mờ sáng, nhưng có lẽ sẽ là một cơn mưa. Rút chiếc ô trong túi, tôi huýt sáo " Ít nhất lúc này cũng không đen đến như vậy."
P/s: Thực sự là dạo này mình lười quá. Gạch đá thoải mái đê. T sắm sẵn mũ BẢO HIỂM rồi XD
Last edited by shinichi_kun on 9/2/2014, 10:03 am; edited 2 times in total
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (1 vote)
4/2/2014, 8:32 pm
Minawa Kumiko
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 18
» Xèng 0.0 : 33
» Uy Danh : 2
» Ngày "Oa oa" : 2000-09-17
» Ngày gia nhập : 2013-12-22
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [Long Fic][ShinRan]: Mưa rồi! Anh chẳng còn thấy em.
. ăn gian quá!!! nhìn nhiều chứ toàn do size chữ to
. Còn lỗi type, cái chỗ "Thíc hay yêu" ấy! Với lại chỗ "mập vỗ vào mai tôi mấy hồi" là vỗ vào "vai" chứ!
. Cái chỗ "...bà già Sonoko nó đặt cho." đọc cứ thấy kì kì sao ấy. Với cái chỗ "bầu trời thu đang sớm lạnh", sửa thành "đã sớm lạnh" nghe có vẻ hay hơn. Nhưng đó chỉ là ý kiến của mình, mong bạn không giận.
8/2/2014, 10:02 pm
happiness_sherry
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 193
» Xèng 0.0 : 425
» Uy Danh : 9
» Ngày "Oa oa" : 2002-07-07
» Ngày gia nhập : 2014-01-04
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [Long Fic][ShinRan]: Mưa rồi! Anh chẳng còn thấy em.
chap 1 hay, trữ tình nhưng chap 2 thì hơi bị ngắn, khó hiểu tẹo, dù sao mong chap mới
9/2/2014, 8:27 pm
shinichi_kun
.:Mod:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 135
» Xèng 0.0 : 1066
» Uy Danh : 27
» Ngày "Oa oa" : 2000-01-22
» Ngày gia nhập : 2013-06-30
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [Long Fic][ShinRan]: Mưa rồi! Anh chẳng còn thấy em.
Part 2: Tôi!? Em!? Chúng ta là người lạ!? [by shinichi_kun]
Bầu trời không ngớt mưa, mưa vẫn đang rơi, từng hạt, từng hạt.....
~ Nơi ấy ~ ~ Anh có còn được thấy người anh yêu ~ ~ Lần đầu anh thấy mưa ~ ~ Hay bây giờ đây ~ ~ Năm tháng vẫn đang qua đi ~ ~ Và mưa vẫn không ngừng rơi ~ ~ Xung quanh anh, nơi khoảng trống chưa ai lấp đầy ~ ~ Sự hụt hẫng khi mất người yêu thương làm anh đau ~ ~ Nỗi đau thể xác [Anh thấy nó trong vô thức.]~ ~ Vẫn là nỗi đau ấy, giầy vò anh khi đêm về ~ ~ Bờ môi ấy, anh thấy nơi đâu?~ ~ Anh biết, sẽ chẳng còn sức để bước tiếp đâu em.~ . . . Tôi mở chiếc ô ra, nhanh chóng bước xuống phố. Tokyo, những buổi khuya thật đẹp biết chừng nào, những ánh đèn phát sáng từ khắp những gia đình ấp ám đoàn tụ bên nhau, hay những bóng đèn trang trí, hay những làn tuyết trắng xóa ở ngoài kia? Đó là sự khác biệt cùng lúc với ngày hôm nay, vẫn là Tokyo hoa lệ ngày nào, nhưng rồi mưa về, mọi thứ trở nên nhẹ nhàng, một màu buồn bao trùm lên toàn thành phố, mọi thứ ướt át, nó thuộc về một đêm mưa vô hạn, một đêm mưa tưởng chừng nhẹ nhàng, mà kèm theo đó là biết bao nhiêu những bí mật, những màu đen, những tia hi vọng, những nỗi buồn chẳng bao giờ vơi. Mưa, giống với thứ mà tôi đang kiếm tìm!? Tôi không biết, nhưng mưa tìm đến trong tôi một nỗi buồn chẳng bao giờ hết. Ác mộng vẫn mãi là ác mộng, dù có ước mơ, hay hi vọng, thì đánh mất sẽ chẳng còn lại gì cả. Mưa, mưa vẫn mãi là mưa, chỉ cần ướt át , chỉ cần yếu đuối như vậy mà thôi. Nhưng mưa, luôn cố giấu đi những khoảng không lặng lẽ trong nó, bao nhiêu bí mật, bao nhiêu nỗi đau. Những giọt nước kia, cứ cố kìm nén, cố che giấu đi nỗi đau. . . . ~ Anh thấy ~ ~ Giọt nước lăn trên khóe mắt em ~ ~ Anh thấy nó ~ ~ Là nước mắt ~ ~ Nhưng em luôn bảo đó là mưa ~ ~ Vì mưa giống như em ~ . . . ~ Anh chẳng thể hiểu em ~ ~ Nhưng anh vẫn cố gắng hiểu em ~ . . . ~ Đừng đợi mưa nữa em~ ~ Ran~ ~ Em lại đợi mưa!?~ . . . --------------------------------------------------- Tôi bước ra khỏi đại sảnh, rảo chân bước đi, đã là 6h30 rồi mà tôi vẫn chưa có lấy một miếng cơm vào bụng, đó là vì vụ buổi trưa làm tôi quên mất bữa ăn. - Đói quá! Ước gì giờ này mẹ có nhà. Mình muốn một tô mì ngay lập tức. Tôi hét lên vui sướng khi tưởng tượng ra cái cảnh về đến nhà mẹ tôi đã nấu cho tôi một tô mì nóng hổi mà tôi không cần chuẩn bị bất cứ thứ gì. Nhưng đừng nhắc đến nỗi khổ cho tôi, ba mẹ tôi, Kudo Yusaku tiếu thuyết gia trinh thám và bà vợ Kudo Yukiko cựu diễn viên Nhật Bản, họ đã qua Mĩ sống từ khi tôi còn học trung học. Nhưng cuộc sống tự lập cũng không hoàn toàn là không có gì thú vị, tôi có thể ăn, ngủ hay làm việc gì bất cứ khi nào mình thích mà không lo bị ai cằn nhằn hay làm ai đó khó chịu. . . . - Fumiko, em đứng gần lại anh đi, không mưa sẽ làm em ướt đó. " Là mấy đứa nhóc trung học." - Nhưng Maa-kun ....Maa-kun, em không biết nhưng..... - Xin lỗi Fumiko, chuyện hồi chiều là do anh có lỗi, nhưng nụ hôn đó chỉ là vô tình thôi. "hmmmm....nhóc này trông cũng khá là đẹp trai, chắc là lại....mấy đứa bây giờ cũng khó hiểu mà." . Tôi đi tiếp, dưới cơn mưa có vẻ như không chiều lòng tôi, thì tôi cũng khá là khó chịu. " Nếu bây giờ có một cô gái đi cùng mình." [nghĩ đến chuyện của đôi h/s trung học.] " Chắc luôn là không có." " Nhưng nếu mình có bạn gái...Làm sao mà có được chứ." "$*^&^*@%$^#%$....." " Có bạn gái!?" . . . Gạt bỏ cái suy nghĩ điên khùng trong đầu, tôi chạy một mạch đến chạm xe lửa. Thành thực mà nói, tôi thích sử dụng phương tiện giao thông công cộng hơn là đi một chiếc ô tô riêng. Và tôi chọn phương tiện đi lại là xe lửa.
Trạm xe hôm nay khá vắng, có lẽ vì trời mưa, tôi ngồi xuống đợi chuyến xe cuối cùng của ngày. Mưa ngày một to, trời tối dần. Trong tiếng mưa không ngừng rớt, tôi nhận thấy tiếng bước chân đi về phía mình. Nhưng tiếng chân khá nhẹ nhàng nên tôi đoán đó là một cô gái hoặc một phụ nữ với tiếng giày cao gót đơn giản. Tiếng bước chân của người này cho tôi cảm giác an toàn, và tôi không hề có một sự cảnh giác nào khi mà đang gục mặt vào đầu gối. - cộp cộp....cộp cộp.... Tôi không ngẩng mặt lên, mặc dù tôi biết người đó đang ngay cạnh tôi, vì tôi đã nghĩ " Chắc là cô nàng nào lại muốn xin chứ kí của Kudo Shinichi này." - Này cô!? Tôi đã hơi ngạc nhiên khi người đó chạm tay vào vai tôi. Cô ta không hề biết tôi là ai. "Cô ta không sợ tôi là du côn, xã hội đen hay đại loại là mấy tên biến thái hay sao?" - Anh không sao chứ? Cô ta cười nhẹ nhàng, nhưng nụ cười làm khuôn mặt cô ta sáng bừng lên, hai gò má ửng đỏ, đôi môi nhỏ nhắn. Không quá cao, nhưng không thấp. " Cô ta trắng quá!" Tôi nhủ thầm, tôi nghĩ vậy, và đây là lần đầu tiên tôi để ý kĩ một cô gái. " Chắc tại cô ta gan quá." " Nhưng để ý những cô gái thì mình cũng nhìn khá là nhiều....%&^89&^" - Cô nói sao là như thế nào? - Cậu...mặt cậu đang đỏ bừng kìa. Mặt cậu kìa, mồ hôi, hình như cậu sốt? ... ... ... - Tôi có khăn giấy ở đây, cậu lấy nó lau mồ hôi đi, nếu không cậu sẽ không đợi kịp chuyến tàu đâu. ... ... ... - Cô có làm sao không vậy, mặt tôi đỏ, nhiều mồ hôi là do tôi nóng mà thôi. " Nói mới nhớ, mình bị sốt từ hồi trưa." - Ừm, xin lỗi cậu. - Cô biết tôi là ai không? - Tôi không biết? - Tôi là xã hội đen đó. -Tôi không nghĩ thế. - Cô nên tin tôi thì hơn. -Có thể. - Cô chạm vào tôi mà không biết tôi là ai, cô có bị gì không vậy? - Nếu cậu nghĩ tôi như vậy. " Cô ta ít nói quá." Cô gái đó ra ghế ngồi, tay cầm một chiếc túi, cô ta ngồi đó không nói gì. Khuôn mặt thật buồn, đôi mắt cô ta nhìn lên bầu trời đang mưa, và cô ta hát vui vơ một điều gì đó mà tôi không biết. Nhưng khuôn mặt ấy, như muốn nuốt nước mắt vào trong, vỡ òa. . . . . ~ Anh sẽ đợi ~ ~ Nhưng xin đừng mang những cơn mưa ấy đi cùng em ~ ~ Anh xin em ~ ~ Bờ môi ~ ~ Đôi mắt~ ~ Những ngón tay~ ~ Cơ thể ấm áp~ ~ Mái tóc~ . ~ Làm ơn đừng mang chúng xa anh.~ ~ Đừng bắt mưa giấu đi những giọt nước mắt của em~
. . . Cô gái đó bỗng nhiên đừng dậy, cô ta để lên chiếc ghế cạnh chỗ tôi ngồi một chiếc khăn. -Anh sẽ cần nó đấy. Cô ta khẳng định điều đó, rồi cô ta bước đi dưới cơn mưa vẫn không ngừng rơi. Cô gái đó, bờ vai nhỏ nhắn. Cô gái đó, khuôn mặt kìm nén nước mắt. Cô gái đó.... Từng bước đi dưới cơn mưa trắng xóa. ... ... ... - Này cô, cô cần một chiếc ô đấy. - Cảm ơn cậu, nhưng tôi đang đợi một người bạn. Nhưng có lẽ anh ấy sẽ chẳng đến đâu. Cậu có thể dùng nó, đừng bận tâm đến tôi. Và như thế, cô gái bước đi, dưới làm mưa không ngừng rơi, cô gái biến mất trước mặt tôi. Không thấy cô ấy nữa, cô ấy đi mất rồi. - Này cô, cô tên gì vậy? Tôi biết là đang hỏi cô ta trong khi biết chắc là cô ta đã đi xa. - Cậu thấy mưa chứ, chúng đẹp thật. . . . Tôi vẫn ngồi đây!? Vì điều gì chứ? Vì cô gái đó? Không, vì tôi đang đợi chuyến tàu mà thôi. Và không hơn không kém bất kì lí do nào khác. . . . - Anh xin lỗi. - .... -Ran! Anh xin lỗi. Về nhà thôi em. Mưa sẽ lạnh đó. -..... - Nhưng mưa thật đẹp phải không anh!?
" Có lẽ cô ta đã tìm được người cô ta đợi rồi." Phải rồi, cô gái đó đã ngồi cách chỗ tôi không xa, dưới màn mưa kia, chỉ để chờ đợi một ai đó. Khờ khạo, chớ trêu, ngốc ngếch. Cô là một cô gái ngốc nghếch. . . . Tôi đợi chuyến tàu. Đợi chuyến tàu cuối ngày mang tôi đi xa cô gái đó. - Xin thông báo, chuyến tàu cuối ngày 5 phút nữa sẽ đến ga số 7, xin quý khách chãy chuẩn bị hành lí cẩn thận. Ga Tokyo xin cảm ơn. Và tôi lên xe, kết thúc một ngày, như bao ngày, nhưng đặc biệt, và tôi không biết sẽ còn có lần thứ hai. . . . P/s: Tớ lười lắm. Tớ cho End chap 2 tại đây , tớ sắm mũ bảo hiểm NỒI CƠM ĐIỆN rồi. Gạch đá thoải mái không lo chảy máu. hì hì, nói vậy thôi, chứ mong mọi người góp ý cho Fiction của tớ ạ XD . Ari~ ^^
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (1 vote)
Sponsored content
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [Long Fic][ShinRan]: Mưa rồi! Anh chẳng còn thấy em.