Chào mừng ngày mới, tiếp theo câu chuyện đây. à bạn Angel_cute muốn gọi mình là bạn cũng dc ko sao đâu
Chương 5: Ngày hội Valentine-Cái gì cơ? Lễ hội kỉ niệm của trường?
Conan reo lên, nhìn sững vào thiệp mời của trường Teitan. Ran nhoẻn miệng cười:
-Phải, chẳng phải em cũng được dự đó sao? Lễ hội cho học sinh Teitan mà.
Conan sực nhớ đến tờ giấy màu hồng mà cô Kobayashi đưa cho cả lớp hồi ban sáng, nhưng nghĩ là một cuộc thi chữ đẹp nào đó nên cậu chàng đã vùi nó dưới đống sách vở trong cặp rồi.
-Nhưng điều quan trọng là mình phải đi theo cặp. Cậu tìm được ai thay thế “ông xã” chưa?
Sonoko hỏi khiến Conan giật thót và hét lên hơi to quá mức cần thiết:
-Cặp gì ạ?
-Tên nhóc này, làm gì thét đinh tai nhức óc thế? Chẳng phải thiệp ghi rõ ở đây là chọn cặp mà đi sao? Tổ chức ngay ngày Valentine mà! Ran, cậu tìm được ai chưa?-Sonoko lại tiếp tục hoạch họe Ran. Cô nàng bối rối:
-Ờ tớ nghĩ là tớ sẽ đi với bác sĩ Araide…
-CÁI GÌ CƠ?
Conan lại thét, và lần này cậu làm cả Ran giật nảy người. Máu ghen đang sôi trong người sùng sục. Bắt cặp và đi với bác sĩ Araide? Tớ đang ở ngay đây cơ mà, việc gì cậu phải đi với anh chàng đó chứ hả Ran? Conan nghĩ với cái đầu sắp bốc lửa mà quên mất mình không ở hình dạng của Shinichi Kudo. Ran xoa đầu cậu nhóc:
-Sao em thét to thế? Chỉ là hình thức thôi mà.
-Nếu…nếu…anh Shinichi biết thì anh ấy không thích đâu.
Conan ấp úng, nhưng đôi mắt lộ rõ sự kiên quyết, trong lòng cậu đang thầm nghĩ “Ran, tớ không thích tí nào hết”. Ran có vẻ hơi ngạc nhiên. Sonoko mắng:
-Anh Shinichi làm gì có ở đây hả nhóc? Bỏ người ta đi biền biệt thì không có quyền thích hay không thích biết chưa hả?
“Cái bà chằn lắm chuyện…” Conan hậm hực, nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi Ran. Cậu biết là Sonoko nói đúng, và đấy chỉ là hình thức thôi, nhưng sao cậu vẫn không thích, và tự dưng thấy ghét anh chàng bác sĩ hiền lành vô cùng. Ran giải thích trước vẻ bức xúc của Conan:
-Chỉ là chị muốn hỏi mượn bác sĩ Araide cái khăn quàng cổ mà bác sĩ đã đeo hôm trước, để…để…
-Để đan tặng “chàng” thám tử của em chứ gì. Hừ không hiểu cậu nhọc công với tên đó làm gì nhỉ? Hết đan áo rồi lại đan khăn quàng cổ cho “chàng”. Mà hắn có về đâu?
Sonoko hằn học, Ran đỏ mặt, rồi quay qua cậu bé đeo kính mặt cũng đỏ ửng lên không kém, mỉm cười:
-…Và bác sĩ nói sẽ cho chị mượn, bác sĩ cũng muốn bàn về vấn đề cai rượu của bố chị nên….Thôi thì đi chung cho tiện…chứ không phải là…như em nghĩ đâu.
Conan mặt đã bắt đầu chuyển sang màu cà chua, cậu chàng cố giấu để không cho cô gái có đôi mắt xoe tròn đáng yêu kia để ý. Giờ cậu mới nhận ra, sau từng ấy năm chơi chung, rằng Ran có một nụ cười đẹp như thiên thần. Nụ cười hồn nhiên, ngây thơ và hiền hậu, điều đó khiến Conan ngẩn ngơ mất mấy phút, đến nỗi đâm sầm vào cột đèn điện. Vừa xoa xoa cục u vừa nổi lên trên trán cậu vừa thầm nghĩ, có lẽ tối nay cậu sẽ gọi điện cho Ran…Có lẽ cậu sẽ bảo là cậu nhớ Ran rất nhiều, nhớ nụ cười đáng yêu của cô, và sẽ hỏi cô là cô có định rủ cậu đi nếu như cậu có ở đó không?
Buổi lễ ở Teitan diễn ra khá suôn sẻ và vui (dù chốc chốc Conan cứ ngó chừng Ran và anh chàng bác sĩ, nhưng lại thở phào khi quả thật anh ta chỉ nói về bệnh tình của ông bác Mori và khuyên Ran cách khắc phục). Ran đang mân mê chiếc khăn, cô nàng giơ tay lên chào khi thấy Jeff đang đứng kế bên và nhâm nhi một ly vang đỏ.
-Hôm nay cậu đi với ai thế Jeff?
-À tôi chỉ muốn đi một mình thôi.
Jeff cười, nhấp một ngụm rượu rồi hất mặt về phía Araide:
-Bạn trai mới của cậu?
-Ôi không-Ran xua xua tay-Chỉ là người quen.
-Cậu vẫn chung thủy đợi chờ Shinichi à?
Ran lại đỏ mặt:
-Gì mà chung thủy chứ…tớ với cậu ấy có gì đâu…?
-Shinichi mà thấy cậu hôm nay thì chắc mê mẩn mất, cậu xinh lắm.
Jeff khen, nhưng mắt anh không nhìn Ran, anh nhìn về phía lũ trẻ lớp 1B đang chạy quanh chơi đùa. Đôi mắt đượm buồn nhìn cô bé tóc nâu đỏ đang ngồi khoanh tay trên ghế, nhìn bạn mình chạy giỡn. Ran ngạc nhiên:
-Sao cậu nhìn bé Ai hoài vậy?
Jeff mơ màng:
-Tôi có cảm giác như cô bé ấy không phải học sinh lớp 1, và cô bé khiến tôi nhớ đến một người…
-Người yêu hả?
Ran châm chọc, vừa vẫy tay chào Makoto khi anh đang bối rối vì bị Sonoko xoay vòng vòng bắt nhảy giữa hội trường, có lẽ cô nàng đã say rồi đây.
-Không, chỉ có tôi thôi. Tôi gặp người con gái đó ở Mỹ, trong một quán ăn nhanh. Cô ấy, cũng nét đẹp lai Châu Á, cũng đôi mắt trầm buồn, cũng mái tóc nâu đỏ ngắn, ngồi 1 mình. Nhưng tôi không biết tên cô ấy, cũng chẳng biết cô ấy đến từ đâu, tôi chỉ đứng ngắm ngẩn ngơ, đến khi cô ấy rời khỏi đó và mất hút. Hài hước quá nhỉ?
-Ồ không, điều đó thật là lãng mạn. Thế cậu có gặp lại cô ấy không?
-Không, đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Thế mà cô ấy ám ảnh tôi suốt mấy tháng, lạ nhỉ?
Jeff cười buồn, mắt anh vẫn không rời cô bé nhỏ nhắn có mái tóc màu nâu đỏ kia, cô bé kia gợi lại chút gì đó bồi hồi trong anh, khiến anh không thể rời mắt. Ran vỗ vai Jeff:
-Đừng lo, nếu có duyên cậu sẽ gặp lại cô ấy, trái đất này nhỏ bé lắm mà.
Jeff nhìn Ran, cười:
-Cám ơn, giờ thì tôi đã biết tại sao Shinichi lại thương cậu như vậy, cậu thật tốt.
Ran mỉm cười ngượng ngùng, rồi cô xin lỗi Jeff vài phút khi Sonoko bắt đầu hơi say, và Ran phải giúp Makoto đỡ cô bạn vào ghế ngồi. Jeff đẩy ghế ngồi gần Haibara, và anh ngạc nhiên khi thấy cô bé cầm một ly vang đỏ giống hệt anh. Jeff vội giựt ly rượu khỏi tay cô bé:
-Này, con nít không được uống rượu.
Haibara trừng mắt lạnh lùng:
-Anh cũng chưa đủ tuổi uống rượu.
-Tôi sắp, còn em thì mới 8 tuổi thôi.
Haibara nhún vai ra chiều kết thúc cuộc nói chuyện, cô dõi mắt nhìn theo Conan đang lẽo đẽo đi theo Ran. Shinichi Kudo-thám tử bị teo nhỏ ấy luôn có mục tiêu để biến trở lại hình dáng cũ, còn mình? Còn mình thì sao? Mình không muốn trở về là Shiho Miyano, một kẻ phản bội tổ chức, chỉ muốn mãi mãi là Haibara Ai, cô bé lớp 1B luôn sống trong tình bạn bè thơ ngây này mà thôi”. Cô chợt nghĩ, dạo này trong cô có những cảm xúc thật lạ lùng và bi quan, nhưng là sự thật, chẳng ai ngóng chờ một Shiho trở về cả, có chăng là tổ chức áo đen đang lăm lăm muốn khử cô mà thôi. Giọng của cô Kobayashi chợt vang lên trong micro làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Haibara:
-Này các cô gái, còn nhớ chuyện làm chocolate tình nhân tập thể chứ? Vật liệu đã sẵn sàng rồi, ai muốn thì đi thẳng về phía hội trường đối diện nhé? Các chàng trai, không được nhìn trộm đấy.
Conan níu áo Ran:
-Chocolate tình nhân là sao hả chị?
-Là nữ sinh Teitan sẽ có 1 buổi làm bánh chocolate nhân ngày lễ tình nhân cùng nhau ở hội trường lớn phía bên kia, và khi kết thúc buổi lễ thì mỗi cô gái sẽ bước ra và tặng chàng trai của mình.
Conan thắc mắc:
-Sao em không thấy có ghi trong thiệp?
-Vì chỉ có những cô gái mới nhận được thông báo riêng thôi.
Ran nháy mắt tinh nghịch. Rồi theo những người bạn của mình mất hút trong hội trường rộng phía đối diện. Ayumi kéo tay Haibara:
-Đi nào Haibara.
Trong hội trường này bây giờ chỉ còn lại những chàng trai. Conan kéo ghế ngồi kế bên Jeff, ngao ngán:
-Sao họ lại nghĩ ra cái chuyện làm chocolate cùng nhau ấy nhỉ?
-Nhóc có đang đợi chocolate của ai không?
Jeff đột ngột hỏi khiến Conan đỏ mặt, lòng bỗng nhớ đến Ran. Ở ghế kế bên, Genta và Mitsuhiko cũng đang thấp thỏm, chẳng biết hai tên nhóc đó đợi chocolate của ai thế kia?-Conan nghĩ thầm. Makoto hớt hải chạy lại với ly nước chanh trên tay:
-Conan thấy chị Sonoko đâu không? Anh đã xin được một ly nước chanh giải rượu, mà chẳng thấy chị ấy đâu?
Conan nhún vai trả lời:
-Chị ấy theo Ran vào hội trường bên kia rồi ạ.
Một sự im lặng bao trùm ở những chàng trai. Họ đang hồi hộp…trái hẳn với sự ồn ào náo nhiệt từ phía đối diện, có tiếng các cô gái cười đùa, tiếng lách chách của tia lửa và tiếng va đập của xoong nồi. Sau hơn mấy tiếng đồng hồ dài dằng dặc, có một vài cô gái bước ra, có một vài chiếc bánh xinh xắn được trao cho những chàng trai có khuôn mặt ửng đỏ vì bối rối. Có những lời tỏ tình thì thầm, có những ánh mắt đầy xúc động…Ở đằng kia, Sonoko đang tặng anh chàng da ngăm đen chiếc bánh tình nhân có dòng chữ “Makoto” hơi méo mó, có lẽ cô nàng vẫn còn hơi say thì phải, và anh chàng đang đứng chết trân vì ngượng. Conan tìm Ran, nhưng cô bé Ayumi dúi vào tay cậu một chiếc bánh ngọt ngào:
-Conan, tặng cậu…
Khuôn mặt Ayumi đỏ lên. Conan cám ơn, ái ngại nhìn ánh mắt ghen tị của Mitsuhiko và Genta. Bỗng tiếng chuông điện thoại đổ liên hồi. Là Ran gọi Shinichi. Cậu vội chạy ra ngoài, bắt máy:
-Ran ấy hả…?
-Cậu thích ăn chocolate chứ. Shinichi?-Ran nói bằng giọng run run.
-Tớ không thích…-Conan nói mau qua cái nơ đổi giọng trước giọng thở dài thất vọng của Ran-…những chocolate không phải do cậu làm!
Ran khẽ reo lên, cô hào hứng:
-Tớ sẽ gửi nó cho bác tiến sĩ. Ăn liền kẻo hết ngon nhé?
-Cám ơn Ran, tớ chắc chắn lúc nào nó cũng ngon cả.
Cậu tắt máy, tim đập binh binh trong lồng ngực và vui đến nỗi không để ý ở phía sau có người…cô gái tóc nâu đỏ đang dõi mắt nhìn theo cậu với chiếc bánh trên tay…