fic tự chế ([detective conan] The First Generation)
6/11/2010, 7:11 am
Ranlove
.:Active Member:.
Subject: fic tự chế ([detective conan] The First Generation)
link đây anh chị::http://nostalgic-world.livejournal.com/16149.html#cut dù tác giả là ai cũng thank you bạn! [detective conan] Im.possible ~extra: The First Generation « previous entry | next entry » aug. 7th, 2010 | 08:25 pm [Im.possible extra]
The First Generation
Một ngày của 12 năm trước...
- Kudou-sensei ! Tổng biên tập gọi anh kìa !
Yuusaku đang ngồi tại góc làm việc của mình trong tòa soạn thì nghe tiếng gọi của cô thư ký. Anh vội vã đứng lên và đi về phía cánh cửa màu xanh ở góc trái căn phòng làm việc chung.
- Vâng ? – Anh vừa hỏi về đẩy nhẹ cánh cửa khép hờ.
Ông tổng biên tập với mái đầu lốm đốm bạc ngước lên nhìn anh một cách mệt mỏi :
- Giờ tôi có vài câu hỏi nhỏ dành cho cậu đây.
Yuusaku hơi ngạc nhiên một chút, nhưng cũng gật đầu.
- Đây là cái gì ?
Ông tổng biên tập vừa hỏi, vừa nhìn anh bằng một ánh nhìn sắc lạnh, tay chỉ vào mục truyện dài kỳ trên tờ nguyệt san của tòa soạn.
Anh đáp ngay :
- Dạ, truyện dài kỳ “Tên trộm tài hoa và viên kim cương xanh” !
- Đã đăng mấy kỳ rồi ?
- Dạ, tính thêm số báo tháng này nữa là 4.
- Tác giả ?
- Dạ, là em.
Anh hí hửng đáp câu cuối, với một tâm trạng chắc chắn là sẽ được khen thưởng vì độc giả ủng hộ nhiệt liệt câu truyện trinh thám của anh.
Nhưng ông tổng biên tập lại không nghĩ vậy. Ông lấy tiếp tờ tạp chí văn hóa hàng tuần ra, và hỏi :
- Còn cái này ?
Yuusaku lại tiếp tục trả lời một cách lễ phép :
- Dạ, cũng truyện em viết. Series về Nam tước Bóng Đêm.
- Mấy kỳ ?
- Dạ, đã đăng 7 kỳ.
- Thế cái mà cậu vừa gửi cho anh chàng biên tập tờ nhật báo hằng ngày...
- Dạ - Yuusaku tiếp tục bằng giọng hào hứng, thêm phần chắc cú sẽ được khen do sức viết quá khỏe – “Vụ án kinh hoàng tại biệt thự Bình Minh”, em vừa nghĩ ra ý tưởng mới...
Tổng biên tập ngắt lời anh một cách lạnh lùng :
- Còn mục “Thử tài phá án” trên báo Thiếu nhi...
- Dạ, em phụ trách. Hàng tuần em viết ra một vụ án và bỏ lửng kết thúc để độc giả cùng...
- TÔI KHÔNG HỎI CHUYỆN ĐÓ ! – Tổng biên tập gào lên một cách đau khổ - SAO CẬU KHÔNG VIẾT TRUYỆN NÀO CHO XONG TRUYỆN ĐẤY ĐI HẢ ? CỨ LỞ DỞ MỖI TRUYỆN MỘT CHÚT, RỒI ĐÙNG MỘT CÁI BỎ NGANG, ĐỘC GIẢ KÊU RÉO OM SÒM...
- Ơ, tổng biên tập... – Yuusaku ngơ ngác trước cơn giận bất ngờ của sếp.
- Ơ a gì nữa ! Tôi lệnh cho cậu phải viết cho xong cái truyện dài kỳ đăng trên nguyệt san trong 1 tháng ! Ít nhất là 20 kỳ ! Mấy cái khác dẹp hết !!!
- Hả ? Anh ơi, làm sao viết nhanh được vậy !!! Làm văn phải có hứng chứ anh, đâu phải nói viết là viết được...Em phải nhập tâm vào tên trộm... – Yuusaku kêu than bằng một giọng rất ư là đau khổ, nhưng ông sếp vẫn không đổi ý :
- Thế thì tối nay đi ăn trộm để sáng mai có bản thảo kỳ tiếp theo nộp cho tôi !
Yuusaku thở dài một cách cam chịu và miễn cưỡng đi ra cửa, ông tổng biên tập còn ráng phán thêm một câu làm anh thêm rầu thúi ruột :
- Hạn chót 8h sáng mai nhé !
Anh đóng sập cánh cửa lại sau lưng và tặc lưỡi đầy bất mãn. Ông sếp mình thật là...Có phải muốn viết là viết được đâu cơ chứ ! Mà phân tích tâm lý một tên tội phạm làm như dễ lắm ấy...
- Hey, Kudou-san !
Tiếng gọi quen thuộc làm cắt ngang dòng suy tưởng đầy bực dọc của anh. Ngẩng lên. Thì ra là anh bạn cũ Megune. Từ ngày còn học trung học, anh này đã từng mơ được đứng vào hàng ngũ cảnh sát, và bây giờ nghe đâu cũng vừa mới lên lon. Đến khoe đây mà !
Yuusaku ráng nở nụ cười xã giao :
- Hôm nay “rồng đến nhà tôm” ha !
Megune bật cười :
- Không biết ai là rồng đâu nhé ! Gớm, “Nam tước bóng đêm” dạo này nổi quá nhỉ ! Chỉ ghé qua tòa soạn cậu rủ đi ăn trưa thôi cũng “được” hỏi cung đủ thứ, nào là “Có phải anh đến bắt ngài Nam tước...” hoặc là ...
- Thôi thôi ! – Yuusaku xua tay – Mấy tên đồng nghiệp này thật là...! Họ cứ khoái gọi tớ bằng cái tên của một nhân vật tiểu thuyết....
- Nghe nói, nhân vật thường mang một nửa linh hồn tác giả đấy.
- Tớ không có nguyện vọng gia nhập vào hàng ngũ quái nhân kiểu đó đâu, suốt ngày ăn vận đồ đen, chán chết !
Megune vỗ vai Yuusaku :
- Thôi, kiếm chỗ nào ăn trưa đi !
- Bụng dạ nào ăn nữa, lão tổng biên tập vừa lệnh cho tớ viết dứt điểm cái series trong nguyệt san...
- Thì ráng viết đi. Series “Nam tước bóng đêm” hả ?
Yuusaku vừa uể oải bước vào phòng ăn của tòa soạn, vừa đáp :
- Không. “Tên trộm tài hoa và viên kim cương xanh”
Megune ngồi phịch xuống chiếc bàn trống gần cửa ra vào, nói :
- Tớ cũng đang nhức đầu về mấy vụ trộm cắp đây này !
- Cái gì ? Lính mới gà rù như cậu mà cũng được giao nhiệm vụ bắt cướp à ? – Yuusaku nói bằng giọng châm chọc. Theo thói quen, khi vừa ngồi xuống ghế là anh lại rút tờ báo trên cái kệ gần đó.
- Ôi dào, tớ thèm vào mấy cái “điệp vụ bất khả thi” đó. Là lão sếp mới của tớ...
Megune đang nói oang oang, bỗng hạ giọng :
- Kudou, cậu có bao giờ nghe nói đến Siêu đạo chích 1412 không ?
Yuusaku vừa đỡ lấy ly cà phê trên tay cô phục vụ, vừa hừ mũi :
- Trời ạ, dạo này làm việc gần chết, thời gian đâu đi coi mấy cái manga vớ vẩn !
- Không phải – Megune nhăn mặt – Cái cậu này, đúng là mù thông tin ! Hắn đang nằm trong list most-wanted của cảnh sát đấy !
- Thì sao ? – Yuusaku nhấp một ngụm cà phê, thản nhiên hỏi.
- Hắn là một tên tội phạm siêu đẳng, một siêu đạo chích xuất quỷ nhập thần ! – Megune nói bằng giọng thì thào đầy kích động – Hắn có thể ra vào các nơi được canh gác nghiêm ngặt như chỗ không người ! Hắn đã ăn cắp một viên đá quý trị giá hàng ngàn đô ngay trước mũi cảnh sát, thậm chí còn dám gửi thư báo trước cả tháng. Cậu tin nổi không, hắn xuất hiện và hành động nhanh như một cơn gió...
Yuusaku ngắt lời anh bạn :
- Xin lỗi, nhưng có thể cho tớ hỏi cậu kiếm cái anime đấy ở đâu ra không ?
- Hả ? – Megune ngơ ngác hỏi lại.
- Câu chuyện vừa rồi thú vị đấy, y như nội dung một tiểu thuyết trinh thám hoặc một series anime mà lũ trẻ hay coi. – Yuusaku mỉm cười.
Megune thở hắt ra :
- Được rồi, cậu không tin thì thôi vậy. Đây là thông tin mật của Sở cảnh sát, tất cả các chi tiết liên quan đều đã bị giấu nhẹm trước con mắt tò mò của cánh nhà báo.
Yuusaku nói nhẹ nhàng :
- Thật đáng tiếc, cậu đang tiết lộ những thông tin tuyệt mật ấy trong phòng ăn của một tòa soạn tầm cỡ, trước mũi một nhà văn kiêm nhà báo chuyên ngành trinh thám hình sự.
- Tớ không nghĩ rằng ở đây có gài máy ghi âm ! – Megune nói, giọng lộ nét bất mãn rõ rệt trước thái độ cười cợt của anh bạn – Vả lại, lão sếp của tớ cứ cằn nhằn mãi...lão ấy đã quyết tâm bắt bằng được tên 1234...
- Kaitou No.1412. – Yuusaku sửa lại.
Megune gật gù :
- Đúng thế. Hai bức thư của hắn đều ký tên Kaitou No.1412...
Đang nói, anh bỗng giật mình :
- Kudou ! Cậu cũng biết tên đạo chích ấy à ?
- Không hẳn, nhưng tớ không dễ quên một cái tên vừa mới được nghe vài phút trước đó. Và, nếu cậu cần câu giải thích rõ ràng hơn, thì đây, bài báo này đã viết đúng y như những thông tin tuyệt mật cậu vừa kể.
Yuusaku nói, tay đẩy tờ báo về phía Megune. Tờ nhật báo hàng ngày của tòa soạn, số in sáng nay, với cái tít to đùng : “SIÊU ĐẠO CHÍCH 1412 ĐÃ ĐÁNH CẮP ‘LUNAR PRINCESS’ !”
Ngay bên dưới cái tít này là một bức ảnh chụp một chàng trai trong bộ áo choàng màu bạc, gương mặt bị khuất bởi một tròng kính phản quang bên mắt phải. Tên 1412 trong hình đang nhảy ra ngoài cửa sổ của căn phòng tầng 5 viện bảo tàng Beika, nơi cất giữ viên đá quý “Lunar Princess” trị giá 650.000 USD vừa bị đánh cắp. Ngay cả anh chàng nhà báo viết bài này cũng phải lúng túng tường thuật lại một cách ngơ ngác : “...Sau khi lấy được viên đá, hắn nhảy ra ngoài cửa sổ tầng 5 và đột nhiên biến mất trong không trung. Tất cả đám đông bảo vệ và cảnh sát bao vây xung quanh viện bảo tàng và phi đội trực thăng dày đặc trên không đều khẳng định rằng không hề có một dấu vết nào của tên trộm ở bên ngoài viện bảo tàng. Nhưng trung sĩ Nakamori, chỉ huy trưởng của tiểu đoàn cảnh sát số 2 đêm hôm đó, quả quyết một cách chắc chắn rằng chính mắt anh đã thấy 1412 nhảy ra ngoài...”.
Yuusaku mỉm cười trước vẻ sửng sốt của Megune :
- Sao ? Không có chi tiết nào sai chứ ?
Megune chăm chú đọc bài viết trên trang nhất ấy một hồi rồi ngước lên :
- Ừ, có thể nói vậy.
- Ừm – Yuusaku nói với vẻ trầm ngâm – Có vẻ thú vị đấy. Biến-mất-trong-không-trung à...
- Kudou, hắn CÓ nhảy qua cửa sổ của lầu 5. Tớ đã có mặt trong toán cảnh sát đã bao vây dưới tầng trệt viện bảo tàng. Tất cả cảnh sát lẫn nhân viên bảo vệ đều thấy rất rõ một bóng người nhảy qua khung cửa sổ, thậm chí còn nghe tiếng kính vỡ. Nhưng rồi...
Megune dừng hẳn câu nói, và lắc đầu theo kiểu người ta vẫn hay làm khi lâm vào cảnh bế tắc. Yuusaku khuấy nhẹ ly cà phê, đáp :
- Có thể hắn không nhảy ra ngoài.
- Nhưng cậu cũng nghe trung sĩ Nakamori nói rồi, tất cả cảnh sát phục kích lầu 5 hôm đó đều thấy 1412...
- À, nếu thế thì có thể hắn đã nhảy ra ngoài.
- Đó là vấn đề ! – Megune đập mạnh xuống bàn – Không ai có thể hiểu nổi làm sao một con người có thể biến mất trong không trung...
- Có thể hắn không nhảy ra ngoài – Yuusaku lặp lại câu nói vừa nãy, bằng một âm điệu nhừa nhựa chán ngắt.
- Kudou ! – Megune kêu lên – Cậu có đang nghe tớ nói không vậy ?
- Ừ, tớ không nghĩ ngoài viên kim cương chết tiệt đó thì viện bảo tàng không còn gì cho khách tham quan.
Megune uể oải đáp, nhưng rồi lại giật mình :
- Kudou ! Đừng nói là cậu định...
- Đúng thế. Tớ bắt đầu thấy thú vị nơi tên đạo chích này. Bức màn bí ẩn xung quanh hắn sẽ là một niềm cảm hứng tốt đẹp cho series truyện dài kỳ của tớ - Yuusaku đáp một cách quả quyết.
Megune cũng đứng lên, thở dài :
- Ở đấy chẳng có manh mối nào về 1412 đâu, chàng thám tử nghiệp dư ạ, nếu không thì cảnh sát đã tóm cổ được hắn từ lâu rồi ! Xin lỗi, nhưng tớ có ca trực chiều nay, không thể đi cùng cậu được.
- Không sao. Tớ thích đi tìm hiểu một mình hơn – Yuusaku vỗ vai anh bạn.
Khi cả hai chia tay nhau ở cổng tòa soạn, Yuusaku nói :
- Thật ra, trước giờ tớ vẫn không tin tưởng lắm vào cách làm việc của cảnh sát các cậu.
Megune cười :
- Vậy thì cứ hi vọng “Nam tước bóng đêm” đây sẽ tìm ra manh mối nào đó nhé !
- Tớ hả ? – Yuusaku đáp một cách bí ẩn – Megune, cậu biết không, tớ không bao giờ suy nghĩ theo lối mòn. Dám nghĩ khác và biết làm khác, đó là điều tạo nên phong cách của một Yuusaku-The-Night-Baron.
Trước cái nhìn ngạc nhiên của chàng cảnh sát trẻ, Yuusaku rẽ về hướng bảo tàng Beika, miệng lẩm nhẩm một câu hát vu vơ...
Chưa bao giờ viện bảo tàng lại...đông vui như hôm ấy. Chính ông giám đốc viện bảo tàng cũng chưa bao giờ tưởng tượng nổi có một ngày hàng trăm (ngàn) nam thanh nữ tú lại đổ xô về nơi đây đến nghẹt cả lối vào như thế. Đặc biệt là cái ngày ấy lại xảy ra sau cái ngày một viên đá bị đánh cắp, cái viên đá mà hàng ngày chẳng có ma nào thèm ngắm nghía, trừ mấy tay chủ tiệm kim hoàn, người ta dường như có thêm cái thú kéo lại xúm xít ngó cái...bệ trống không. Có thể nói rằng tổng doanh thu tiền vé của riêng hôm nay cũng suýt soát gần bằng giá trị viên đá Lunar Princess. Thế ra chuyến viếng thăm trị giá 650000USD của đạo chích 1412 là một cái giá không đắt tí nào.
Yuusaku phải chen lấn và chiến đấu một cách gian khổ vô cùng mới đặt chân lên được lầu 5. Trời ạ, có vẻ như dân cư khắp Tokyo này đều đổ dồn vào cái gian phòng bé xíu từng-một-thời-là-nơi-trưng-bày-Lunar-Princess. Không cần suy nghĩ nhiều, Yuusaku cũng nhận ra ngay : đa phần đám đông háo hức này là nữ ! Có vẻ như các cô gái mơ mộng này tìm đến đây để mong nhặt được một sợi tóc be bé của chàng siêu đạo chích để đem về làm bùa yêu !
Lại thêm một màn gào thét vất vả (từ “Tôi là phóng viên của tòa soạn ‘Nhật báo Tokyo’ đây !!! Làm ơn tránh đường !” đến cả “Tránh ra đi, tôi là 1412 đây !!!”) Yuusaku mới tiếp cận được quầy thông tin (bao gồm tranh ảnh, sách vở...liên quan đến Lunar Princess). Anh ngán ngẩm ngắm bức tranh lồng kiếng trên tường : trên nền nhung tím, nổi bật một viên đá nhỏ, vuông vắn, màu đen tuyền cực sang trọng. Nhưng chỉ là “sang”, thế thôi ! Yuusaku lầm bầm :
- Cái viên đá đen ngòm này mà mấy trăm ngàn đô ấy à ? Vớ vẩn. Lại còn có những kẻ rỗi hơi đi đánh cắp nó nữa chứ !!!
Anh thờ ơ lật lật mấy trang của quyển sách bìa cứng có chữ mạ vàng đặt trên bàn. Một số thông tin về Lunar Princess...Xem nào, từng thuộc về một bà hoàng hậu Pháp...được thợ kim hoàn nổi tiếng nhất thời đó mài giũa....
Yuusaku kết luận :
- Nhìn đi nhìn lại thì nó cũng chỉ là một hòn than đen mà thôi !
- Chà, chàng trai trẻ ạ, tôi thì tôi không nghĩ thế đâu !
Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên bên tai Yuusaku, của một chàng trai chừng lớn hơn anh vài tuổi, với mái tóc đen hơi rối, đôi mắt sáng một cách kỳ lạ, cùng nụ cười bí ẩn trên môi.
Yuusaku nhìn anh ta bằng cái nhìn có thể gọi là hơi thiếu thiện cảm, khó ai có thể thông cảm và tỏ vẻ yêu quý cái kẻ vừa gặp lần đầu đã dám phê bình câu nói của mình :
- Thì sao ?
- Không sao cả ! – Chàng trai rối rít xua tay – Nhưng, cậu biết không, viên đá này giơ lên dưới ánh mặt trời sẽ đổi màu rất đẹp. Và đó là cái khác biệt giữa nàng công chúa Mặt trăng cao quý với một tên nô lệ than đen tầm thường !
Yuusaku bắt đầu cảm thấy sự thiếu thiện cảm ban đầu của mình là hoàn toàn sai lầm. Lẽ ra phải gọi đó là ‘ác cảm’ mới đúng. Anh vốn không bao giờ ưa nổi những tên con trai suốt ngày mở miệng ra nói những lời lẽ “văn chương rẻ tiền” kiểu ấy.
Anh lạnh lùng đáp :
- Vậy à.
- Nếu tôi không nhầm thì cậu là cái nhân vật đang được ca ngợi rầm rộ trên mấy tờ báo văn học gì đó phải không...? À, tên gì nhỉ,...Nam tước bóng đêm ? Trông cậu khác xa với những gì người ta nói nhỉ, một ngài Nam tước yếu đuối hơn tôi tưởng tượng...
- Thì sao ? – Yuusaku lại nói bằng giọng lấy từ trong tủ lạnh ra.
- Không, không – Anh ta xua tay – Tôi chỉ có một thắc mắc nho nhỏ, ngài Nam tước đây cũng quan tâm đến siêu đạo chích xuất quỷ nhập thần 1412 sao ?
Yuusaku dám thề rằng anh ta đang có một cái mỉm cười rất nhẹ trong ánh mắt.
- Xuất quỷ nhập thần ? Tôi chỉ thấy hắn ta như một đứa trẻ con !
- Huh ?
- Một đứa trẻ với những trò nghịch ngợm của mình đã qua mặt được cảnh sát.
- Hay đấy ! – Anh ta bật cười – Một đứa trẻ ! Trí tưởng tượng của cậu quả là phong phú, nhà văn trẻ ạ !
- Tôi chẳng thấy có gì đáng cười.
- Một tên trộm tài hoa như thế có thể là một đứa trẻ sao ?
- Chính hắn đã tự gọi hắn là một đứa trẻ mà – Yuusaku nói bằng giọng hoàn toàn nghiêm túc, với một chút bất mãn trước thái độ cười cợt của anh chàng kia – Kaitou No.1412, cũng chính là K.I.D.
- Thú vị lắm, Kudou ! – Vừa nói, anh ta vừa búng tay, chìa ra một tấm danh thiếp nhỏ - Đây là danh thiếp của tôi.
- Tôi cần nó làm gì ?
- Oh, để tiện cho việc liên lạc giữa tôi và Yumiko thôi !
- Anh biết vợ tôi ?
- Có chứ, cô ấy là một trong những học trò xuất sắc nhất của tôi.
- Anh là thầy của vợ tôi ?
- Có thể nói như vậy. Mà thôi, tạm biệt ! Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau !
Phẩy tay, anh ta biến mất trong đám đông. Yuusuku thừ người ra một lúc rồi đọc tấm danh thiếp.
Kuroba Touichi .:Ảo thuật gia:.
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (1 vote)
6/11/2010, 7:11 am
Ranlove
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 384
» Xèng 0.0 : 3015
» Uy Danh : 32
» Ngày "Oa oa" : 2000-10-22
» Ngày gia nhập : 2010-09-05
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: fic tự chế ([detective conan] The First Generation)
thêm nữa :
_________________Part 2_________________
“Quả là Trái đất tròn !”
Yuusaku đang đứng trong nhà sách thì bỗng nghe một tiếng gọi từ phía sau. Đó là ảo thuật gia Kuroba Touichi, người mà đã có lần anh gặp tại bảo tàng Beika. Anh không mấy thiện cảm với Kuroba, nhưng anh ta là thầy của vợ mình, Yuusaku nghĩ cũng nên có chút xã giao.
“Chào anh !”
“Hai năm không gặp, dạo này cậu thế nào rồi, Kudou ?”
Yuusaku lầm bầm :
“Chưa chết đâu !”
“Oh, coi bộ không vui vẻ gì lắm nhỉ !”
“...”
“Không hỏi xem dạo này tôi thế nào à ?”
“Tôi không hỏi anh cũng sẽ nói mà !”
“À, thế, đêm nay tôi có một show diễn, cậu có muốn đến xem không ?”
“Xin lỗi, tôi bận rồi !”
“Tiếc quá. Nhưng cậu có thể xem tivi nhé, truyền hình trực tiếp đấy !”
“Nếu tôi nhớ.”
“Cậu sẽ nhớ thôi mà !”
Rồi cũng như lần trước, anh ta biến mất ngay vào đám đông, trước khi Yuusaku kịp nói thêm câu gì.
“Thanh tra Nakamori ! Chúng ta lại có một lá thư của KID ! Hắn sẽ ra tay vào tối hôm nay...”
“KID !!! LẠI LÀ HẮN !!! ĐƯỢC, ĐÊM NAY TA NHẤT ĐỊNH SẼ TÓM CỔ HẮN !!!”
“Thanh tra ! Em nghe nói tổ của thanh tra Megune cũng tham gia vụ này...!”
“CÁI GÌ ??? ANH TA ĐỊNH LÀM GÌ THẾ HẢ ? CHÚNG TA MỚI LÀ NHÓM THEO DÕI HẮN BẤY LÂU NAY !!! KID CHỈ LÀ CỦA TA, NGHE RÕ CHƯAAAA ??? ”
“Dạ, không phải thanh tra Megune trực tiếp tham gia đâu ạ, có một nhà văn trẻ muốn hợp tác...!”
“TA KHÔNG CẦN BIẾT NHÀ VĂN HAY NHÀ BÁO LÁ CẢI NÀO HẾTTT !! TÓM LẠI, BẮT KID LÀ VIỆC CỦA TAAAA !!!”
“Dạ vâng, nhưng anh ta chính là Nam tước bóng đêm, nhà văn trinh thám nổi tiếng từng giải quyết nhiều vụ...”
“DẸP NGAY !!! TA KHÔNG MUỐN NGHE THÊM LỜI NÀO NỮA, MAU ĐI CHUẨN BỊ LỰC LƯỢNG ĐI !!!”
“Vâng, thưa sếp !”
Thanh tra Nakamori ngồi phịch xuống chiếc ghế bên bàn làm việc. Anh quá mệt mỏi trước việc theo đuổi tên quái nhân kia...Hắn là người hay ma, mà có thể ra vào những nơi được canh phòng kỹ lưỡng như chốn không người ?
“Thanh tra ! Em có tin mới !!!”
Cậu trung sĩ lại đẩy cửa bước vào, nói bằng giọng hí hửng. Anh ngước lên, hỏi :
“Sao ? Tin của KID à ?”
“Dạ, đêm nay là lần đầu tiên truyền hình trực tiếp phi vụ của KID !!! Wah~”
Anh xiết chặt nắm tay, phang vào đầu cậu nhóc :
“RẢNH RỖI QUÁ NHỈ !!! ĐI CHUẨN BỊ LỰC LƯỢNG MAU !!!”
...
Có một buổi chiều, sau buổi chiều ngày hôm ấy...
Shinichi đẩy cửa bước vào nhà. Ban đầu cậu nhóc tưởng bố mẹ đã đi vắng hết cả, nhưng khi nhìn kỹ thì thấy bố đang ngồi trên chiếc ghế bành quen thuộc, tay lật một quyển sách cũ...
Cậu hỏi :
“Chào bố, mẹ đâu rồi ạ ?”
Yuusaku Kudou ngước lên nhìn cậu con trai 6 tuổi, anh nói :
“Mẹ đang có hẹn với một người thầy cũ”
“Vậy à...”
Shinichi đáp một cách thờ ơ và định bỏ lên lầu, nhưng Yuusaku đã gọi giật cậu nhóc lại :
“Nè con !”
“Vâng ?”
“Con ra quán café trong địa chỉ này, theo dõi coi mẹ và bác ấy nói với nhau những gì nhé, rồi về kể lại với bố...”
“Sao bố không tự đi đi ?”
Shinichi bướng bỉnh hỏi lại. Yuusaku vừa cảm thấy bực mình vì nó dám hạch hỏi anh, nhưng cũng thấy hài lòng vì thằng con trai thừa hưởng quá đúng gen di truyền của mình. Anh dịu giọng :
“Thôi nào, một nhà văn nổi tiếng như bố, nếu ra ngoài nơi công cộng như thế thì...Mà con đi hộ bố, bố sẽ mua tặng con một quyển sách của Sherlock Holmes !”
Thằng bé có vẻ xiêu xiêu vì lời gạ gẫm của anh. Nó ậm ừ :
“Vâng. Nhưng ông ta là ai vậy ?”
“Ông nào ?”
“Ông thầy của mẹ ấy. Sao bố quan tâm dữ vậy ?”
Yuusaku mỉm cười. Là bạn bố !... Đây là câu trả lời đầu tiên anh nghĩ đến, nhưng rồi anh quyết định không nói với Shinichi. Một câu trả lời đơn giản, nhưng anh không bao giờ thừa nhận...Anh và anh ấy có thể là bạn được sao ?
Anh chỉ đáp :
“Touichi-san là một người mà bố rất yêu quý...!”
Shinichi nhìn anh không chớp mắt, làm anh có cảm giác như mình vừa nói một câu rất ngớ ngẩn. Rồi thắng bé phán một câu nghe “vô thưởng vô phạt” nhưng thực tế là nó vừa nói xong thì bị anh xốc cổ quẳng ra ngoài sân ngay :
“Bố là gay à ?”
“ĐI NGAY, NHÓC CON !”
^^
“Ắt xì !”
Anh đang ngồi ở một quán café cùng với một người phụ nữ xinh đẹp. Cô mỉm cười :
“Oh, anh bị cảm à ?”
Anh cười đáp lễ bằng một ánh nhìn sắc sảo quen thuộc :
“Không. Có lẽ có ai đó đang phao tin đồn về tôi đấy mà. Dù sao thì ảo thuật gia chúng tôi cũng chỉ là những nghệ sĩ lừa đảo...”
Cô bật cười :
“Thôi nào, anh mà là một kẻ lừa đảo à ? ^^”
“Nhưng điều đáng tiếc là chính Kudou-sensei cũng không thể làm được điều đó...! Hay nói đúng hơn, tôi hoàn toàn tin rằng tài năng của tôi chẳng hơn gì việc xây một ngôi nhà trên cát ngay trước mắt cậu ta ! Tôi luôn biết cậu ta sẽ lập tức nhìn ra ngay vấn đề...”
“Đừng khiêm tốn thế, Kuroba Touichi-san !”
“Ồ không, tôi chỉ...”
*tách*
Một tiếng nổ nhỏ cắt ngang lời anh.
“Tặng nè ! Bà đẹp lắm, thưa bà !”
“Eh ?”
Một bông hồng được chìa ra trước mặt Kudou Yumiko. Ngay lập tức, anh nhận ra thằng nhóc ấy không phải là ai khác hơn đứa con trai 6 tuổi nghịch ngợm của mình.
“Hey, Kaito !”
Yumiko nhìn thằng bé một cách thích thú :
“Oh, con anh dễ thương thật !”
Rồi cô chuyển sang một giọng đậm tính “bạo lực”, nhưng anh không lo tí nào, thằng con trời đánh của anh tất nhiên đã quá quen với những màn này – cái giá phải trả cho những trò yêu quái của nó :
“Nè nhóc, cái gì mà “thưa bà” hả ? Ta thế này phải gọi là cô chứ !”
“Huh~?”
Thằng bé hỏi lại một cách ngây thơ. Anh xốc cổ áo nó và nói :
“Đi ra chỗ khác, Kaito !”
“Hai~”
Cũng may nó còn biết nghe lời anh, nên vội vã chạy mất hút về phía lối đi dẫn ra ngoài.
Anh rút từ trong túi áo ra một tấm card :
“Tiếc là hôm nay Kudou-sensei không đến được. Bạn tôi có gửi một lá thư đến cho cậu ấy, bao giờ nhận được câu trả lời của Kudou thì cô vui lòng gửi vào địa chỉ này...”
“Oh, lá thư của fan hâm mộ gửi cho Yuusaku à ?”
Vừa nói, Yumiko vừa lấy ra từ trong ví xách tay một chiếc phong bì nhỏ.
“Khi em nhắc ảnh về chuyện đó thì ảnh đã viết xong lá thư và bảo em mang đến đây...Nhưng em không biết có thể gọi đây là một lá thư không nữa...”
“Khoan đã !”
Anh đưa tay ra dấu ngừng lại, khi thấy Yumiko định mở phong bì ra. Anh có một linh cảm về điều đã được cậu ấy viết trong thư...
“Để tôi đoán, đó chỉ là một dấu chấm than, đúng chứ ?”
Anh mỉm cười khi thấy vẻ ngơ ngác trên gương mặt xinh đẹp của Yumiko :
“Đ..Đúng...Nhưng sao anh biết ?”
“Huh...Biết ngay mà, đúng là cậu ấy...”
Anh đáp khẽ, nhưng có lẽ là một lời độc thoại thì đúng hơn, bởi lẽ hiển nhiên Yumiko không thể nào hiểu được.
“Eh ?”
“Lá thư của bạn tôi cũng tương tự thế. Chỉ có một ký tự mà thôi...!”
Anh đáp một cách bí ẩn. Và rồi bật cười :
“Thôi nào, dẹp chuyện đó sang một bên đi. Không phải hôm nay cô đến gặp tôi để xin ý kiến về vai diễn gì đó sao...? Một bộ phim về ảo thuật à ?”
“À...vâng...”
“Hừm...” – Shinichi vừa lầm bầm gì đó trong miệng, vừa hý hoáy ghi vào sổ tay :
“6h47 : Mẹ nói “Không biết có phải thư không...” - Ổng nói “Khoan” – Mẹ không nói gì - Ổng nói “Là dấu chấm thang”...”
“Ủa, hay là “chấm than” nhỉ ?” – Shinichi cắn nhẹ cây bút chì, vẻ suy tư. Cậu đang ngồi xổm sau một chậu cây gần bàn của mẹ và “cái lão Touichi-san”. Đối với một thám tử tiểu học thì đây chính là chỗ núp lý tưởng.
“Hey, đang làm gì vậy ?”
“Hở ?” - Shinichi ngước lên, thấy một thằng nhóc khác đang nhìn mình lom lom.
“Cậu là con trai của bà cô đó phải không ?”
“Hở ?” – Shinichi hỏi lại, cảm thấy mình như một thằng ngu.
“Cậu cũng xinh đẹp như bà cô đó !” – Cậu ta vừa nói vừa chỉ tay về phía mẹ của Shinichi.
“Ng-Ng-Ngốc...! Sao lại...lại..dùng từ “xinh đẹp” với con trai chứ hả ?”
Shinichi lúng túng, nhưng cũng đỏ mặt trước “lời khen” vu vơ của cậu nhóc kia.
*tách*
“Chào cậu, mình là Kuroba Kaito, rất vui được làm quen !”
Một bông hồng.
“Would you like our sons to continue our inconclusive story ?”
“Yeah...Of course !”
6/11/2010, 8:29 am
shira
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 364
» Xèng 0.0 : 3188
» Uy Danh : 10
» Ngày "Oa oa" : 1992-05-09
» Ngày gia nhập : 2010-09-28
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: fic tự chế ([detective conan] The First Generation)
chị poc tem nha! mà hỏi chút đây sẽ là câu chuyện về papa của shin hả? nhanh post tip hén!
6/11/2010, 10:59 am
Ranlove
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 384
» Xèng 0.0 : 3015
» Uy Danh : 32
» Ngày "Oa oa" : 2000-10-22
» Ngày gia nhập : 2010-09-05
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: fic tự chế ([detective conan] The First Generation)
chị vao link xem mà xem ở đây cũng dc chị ah!o link kia đến chap mới nhiều lắm!
6/11/2010, 12:33 pm
chErrybl0ss0m
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 120
» Xèng 0.0 : 951
» Uy Danh : 5
» Ngày "Oa oa" : 1997-09-06
» Ngày gia nhập : 2010-09-06
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: fic tự chế ([detective conan] The First Generation)
mất tem vì phải đi học fic này hay đấy. Nhưng mà mẹ của Shinichi là Yukiko chứ ko phải Yumiko. Với cả part 2 t/giả copy từ trong truyện Conan ra. Túm lại là okie!
6/11/2010, 1:21 pm
Tenshi
.:Senior Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 282
» Xèng 0.0 : 7034
» Uy Danh : 3
» Ngày "Oa oa" : 1998-08-26
» Ngày gia nhập : 2010-07-19
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: fic tự chế ([detective conan] The First Generation)
Thế em đăng thẳng vào lun đi.Đọc bằng link mất công lắm(hơi lười tí )
6/11/2010, 1:43 pm
Angel_of_Darkness
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 443
» Xèng 0.0 : 2659
» Uy Danh : 12
» Ngày "Oa oa" : 1999-02-22
» Ngày gia nhập : 2010-10-07
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: fic tự chế ([detective conan] The First Generation)
Hay wa! Mau post tip nha e!
6/11/2010, 5:16 pm
Ranlove
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 384
» Xèng 0.0 : 3015
» Uy Danh : 32
» Ngày "Oa oa" : 2000-10-22
» Ngày gia nhập : 2010-09-05
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: fic tự chế ([detective conan] The First Generation)
prologue
Kaito đang đứng sát vào thanh vịn như thể nó là một chiếc phao cứu sinh hiếm hoi giữa biển cả mênh mông. Trong bất cứ tình huống nào sắp có thể xảy ra, với khát vọng sống đang hãy còn mãnh liệt, Kaito dứt khoát không cho phép mình buông tay.
- Này. – Một bàn tay vỗ nhẹ lên vai cậu.
- AAAH!
Từ “vỗ nhẹ” sang “cố tình đẩy nhẹ” là một khoảng cách không xa lắm. Nhưng với quyết tâm ngoan cường bám chặt tay vào thanh vịn, hiện nay Kaito vẫn còn đứng-mà-chưa-té trên sân trượt băng mới khai trương tuần rồi của Tropical Land. Tiếng rên lên vừa rồi là để tạo thêm sự kịch tích, vì ngay sau đó, cậu lại ve vẩy tay và nhăn răng cười:
- Thấy chưa, tớ có té được đâu mà!
- Thế hả? – Nakamori Aoko, bạn thân từ bé của Kaito, nói và dùng tay đẩy thêm cái nữa.
Kaito té cái bộp xuống sàn và nhanh chóng trở thành điểm nóng của mọi cặp mắt tò mò xung quanh. Cậu cau có nhìn Aoko – lúc này đang gập người cười như điên, rồi lồm cồm đứng dậy.
- Tớ gọi cậu ra đây là để dạy tớ trượt băng chứ không phải để làm trò cười cho thiên hạ nhé!
- Heh. Là trả thù vụ sinh nhật cậu cho tớ leo cây đó! – Aoko le lưỡi.
À. Làm sao mà tớ dám chứ, Kaito nghĩ thầm. Cậu thầm rủa xả lũ áo đen bí ẩn đã làm cậu trễ hẹn với Aoko, nhưng đồng thời cậu cũng cảm thấy may mắn khi tìm ra manh mối đầu tiên của kẻ đã sát hại cha mình.
Snake. Cậu sẽ không bao giờ quên được cái bóng ma mờ ám luôn vây quanh gã ta – một ảo ảnh đen tối một cách kỳ lạ. Cậu chưa thể xóa đi được cái mơ hồ đầy khó chịu khi đến gần hắn.
Cái cảm giác đó, giống y như cái cảm giác lúc này đây, nghe như mùi thuốc súng đang phảng phất. Kaito ngờ rằng cậu vẫn còn bị ám ảnh bởi mùi thuốc súng rất đặc trưng từ phi vụ lần đó.
Khoan đã. Cảm giác lúc này?
Kaito cảnh giác nhìn quanh. Ngay cổng soát vé của khu trượt băng là một tay đội mũ đen và mặc áo vest đen. Như để tăng thêm phần khả nghi cho sự xuất hiện bất ngờ của một người đàn ông áo đen giữa một khu giải trí, hắn ta còn đeo một cái kiếng đen to đùng đoàng chắn mất cả gương mặt vuông mà chắc chắn là chả đẹp đẽ gì.
Cái mùi đó. Đúng là người của tổ chức!
Kaito trước nay vẫn không cho rằng việc bám sát kẻ khác mà những tay thám tử thường làm là một điều hay ho, nhưng ngay lúc vừa nhìn thấy người lạ mặt đó, không cần suy nghĩ đến lần thứ hai, cậu vội vã chạy theo hướng hắn đang di chuyển, trước khi Aoko kịp la lên đầy thảng thốt:
- Kaito! Cậu đang chạy trên sân trượt đó!
RẦM!
Kaito ngờ rằng Aoko đã cố tình nói chậm lại.
Sau khi rời khỏi sân băng một cách khó khăn, Kaito cuối cùng cũng đã bám được tên áo đen đó. Những cuộc chạm trán với không ít tay thám tử có máu mặt đã làm cậu lận lưng cho mình được kha khá kinh nghiệm.
Chẳng hạn, phải đi cách mục tiêu một khoảng an toàn. Kaito làm theo và đi phía sau tên áo đen khoảng 1 mét.
Chẳng hạn, phải tỏ ra hết sức tự nhiên và không gây ra tiếng động trong lúc đang theo dõi. Nên thu thập tư liệu khi có điều kiện. Kaito nhớ điều đó, liền hí hửng sờ túi quần thấy có đem theo chiếc máy ảnh kỹ thuật số mới mua, lấy ra chộp vài phát.
Thay vì máy ảnh thông thường chỉ kêu tạch tạch hoặc không kêu, máy ảnh xịn của Kaito lại phát ra cả một tiếng reo như chuông điện thoại.
À không, đó là chuông điện thoại thật. Kaito nhanh nhảu rút điện thoại xịn cũng mới mua ra. Khi cậu vừa kịp “Alô?” với một nụ cười rất Konica và tay thì vẫn giơ cao máy ảnh, tên áo đen cũng vừa kịp quay lại và đá cho cậu hai cú vào mặt.
Nếu như tất cả anh hùng trong những bộ shounen khác đều lập tức vùng dậy đánh trả, trong fic này Kaito chỉ đơn giản là té phịch xuống bãi cỏ xanh mướt của khu nhà kho cũ phía sau Tropical Land. Cảnh này rất quen, nhưng các bạn đừng để ý.
Cảm giác đầu tiên của Kaito là xây xẩm cả mặt mày rồi sau đó mọi thứ đều trở thành tối thui. Trước giờ cậu chưa nhớ đã từng bị đánh bẹp người như thế này chưa. Kaito ngất lịm đi, cho đến khi một dung dịch lạnh ngắt được đổ vào cơ thể cậu và đốt cháy mọi thứ trên con đường nó đi qua. Cơ thể cậu nóng rát lên, Kaito cố gắng mở mắt ra chỉ để thấy màu xanh của cỏ đang nhòe dần đi trước mặt. Xương cốt cậu như tan ra. Cơn đau hành hạ thân xác cậu một cách vật vã.
Phải gần hai tiếng đồng hồ sau đó, ý thức mới trở lại với Kaito. Cậu tưởng mình chết rồi nên rất mừng vì vẫn còn mở mắt ra được. Trời đã tối dần đi một cách yên tĩnh và cái cơn quằn quại kia tưởng như là đã xa xôi lắm rồi. Kaito chỉ nhớ mang máng về sức nóng đáng sợ đã ăn mòn xương tủy cậu, rồi cậu tự cười hì hì vì, “Làm gì có chuyện đó. Đây có phải manga đâu.”
Kaito sờ tay vào túi. Chiếc máy ảnh đã biến mất. Cậu vội vã ngồi phắt dậy để nhận ra rằng sống lưng mình đau không chịu được. Chiếc di động của cậu đang lăn lóc ở cách chân cậu không xa – hiện vật còn lại trong tình trạng rất bẹp dúm. Kaito lò mò bò tới để nhặt lấy.
Cậu bắt đầu cảm thấy rất kỳ kỳ. Có một điều quái đản gì đó đang xảy ra với cậu mà cậu không thể nào lý giải được. Khi cậu giơ chiếc điện thoại trước mặt để xem xét tình trạng sống còn của nó, những ngón tay nhỏ xíu ngay lập tức quăng cho cậu câu trả lời mang tính chất của một cơn đứng tim lớn nhất từ trước đến nay.
Hai bàn tay nhỏ xíu. Đôi chân nhỏ xíu. Mớ quần áo rộng thùng thình phủ một đống lên người cậu – “Mà hôm nay mình đâu có mặc đồ hip-hop chứ!”, Kaito nghĩ một cách bấn loạn khi nhận ra cậu vừa bị…teo nhỏ thành một thằng bé 6 tuổi!
Tại sao? Tại sao? Tại sao? Những câu hỏi quá hiển nhiên không cần lời đáp vội vã tuôn trào trong tâm trí Kaito. Trong lúc cậu đang cố gắng kéo mớ quần áo sao cho phù hợp với cơ thể mới của mình, một bóng người chạy vội vào bãi cỏ.
- Lại mất dấu chúng rồi, chết tiệt! – Người đó bực dọc nhìn quanh.
Kaito còn bực hơn. Đó là người mà cậu ít muốn gặp nhất lúc đó.
- Này nhóc…nhóc có thấy hai tên áo đen vừa lảng vảng ở đây không?
Với màu tóc đen nhánh và đôi mắt sáng một cách kỳ lạ, Kudo Shinichi xuất hiện trong mắt Kaito/KID như một cái gai đầy khó chịu. Lần gặp gỡ trên tháp đồng hồ là điểm bắt đầu cho tất cả. Bằng một kế hoạch khỉ gió nào đó, tên thám tử trung học này gần như đã đẩy cậu vào hai chữ thất bại. Bản tính của Kaito không cho phép mình chấp nhận một kẻ ngang hàng đầy ngạo mạn như vậy.
Một thời gian ngắn sau đó, Kaito không nghe được thêm bất cứ thông tin vào về tên thám tử đáng ghét này và cậu đã những mong hắn bị mafia giết quách cho rồi. Mãi đến khi xuất hiện trên sân thượng khách sạn Thành đô như lời hẹn đến cắp viên ngọc trai đen của phu nhân Suzuki (mà cậu đã quá biết đó là đồ giả), Kaito – hay đúng hơn, siêu đạo chích KID trong bộ áo choàng xám bạc và gọng kính phản quang có huy hiệu cỏ bốn lá – mới sửng sốt khi thấy có kẻ đã đứng chờ sẵn ở đó. Cậu từng ngạo nghễ cho rằng sẽ không có ai đủ tư cách giải bức mật thư của cậu, vậy mà kẻ đó lại đang đứng đợi ở đây sao?
Rồi sẽ mất cả đời để cậu có thể quên màu áo vest xanh đồng phục trung học mà tên thám tử ấy hay mặc – như hắn đã mặc trong cái đêm đó.
Nhẹ nhàng và cẩn trọng, cậu đáp xuống sàn và bước từng bước lại phía hắn. Chậm rãi và tự tin, Kudo Shinichi quay đầu lại về phía cậu.
Đã từng có một giây cậu tưởng mình đứng yên lặng trước cái nhìn anh.
- Này. Đang làm gì ở đây thế? – Kaito hỏi. Không có một hi vọng nào là tên thám tử này lên chính sân thượng này vào đêm nay chỉ để ngắm trăng.
- Tôi chỉ muốn xem cậu có đến như lời hẹn hay không thôi.
Kaito dừng lại. Cả hai đang đứng ở một khoảng cách vừa phải, đủ để Kaito lại bắt gặp nét ngạo mạn trên gương mặt đó.
- Siêu đạo chích KID không nói hai lời.
- Kể cả Cá tháng tư?
Kaito im lặng mất một giây – hóa ra hắn ta thật sự nhìn được hết mật thư của mình. Cậu nói:
- Giỏi đấy.
- Tôi là Kudo Shinichi, thám tử trung học. – Kudo Shinichi bước một bước về phía trước, chìa bàn tay phải ra như chờ Kaito bắt lấy, cái kiểu chào hỏi mà hoàn toàn không phù hợp hoàn cảnh lúc đó chút nào – Còn cậu?
Kaito siết chặt nắm tay phải lại, ngón cái cậu đặt trên đầu nút kích nổ bom sáng.
- Kudo Shinichi, - Cậu nói khi mắt nhòe hẳn đi bởi những luồng sáng bắt đầu bủa vây cậu – Để tôi cho cậu một lời khuyên nhé. Có những bí mật tốt nhất hãy để cho nó mãi mãi là bí mật.
Ngay sau cú trốn thoát đó của siêu đạo chích KID, Shinichi vẫn đứng yên nhìn đám đông cảnh sát bắt đầu lao vào lục soát tầng thượng. Anh thấy một tay cảnh sát mặc đồng phục đang lẻn đi thật nhanh.
Shinichi mỉm cười. Vì có những bí mật tốt nhất hãy để cho nó mãi mãi là bí mật.
Tay cảnh sát quay lại thật nhanh. Bắt gặp cái nhìn của Shinichi, hắn vụt biến mất.
Rồi sẽ mất nhiều hơn một cuộc đời để Kaito quên đi nụ cười đó.
Quay trở lại thì hiện tại, Kudo Shinichi đang cúi xuống nhìn thằng bé lạ hoắc ở sân sau nhà kho Tropical Land.
- Này nhóc… - Shinichi nhìn Kaito một cách chăm chú và trước sự hoảng hốt trên tinh thần của cậu này, cậu ôm chầm lấy nó – Dễ thươnggggggg quá!!!
- AAAAAAAAAAH! – Kaito hoảng sợ vùng ra khỏi vòng tay của Shinichi.
Tên thám tử đó đang ở đây. Không-không-không. Không thể để hắn phát hiện ra mình là KID!
- Tại sao em lại ở đây vậy bé con? – Shinichi hỏi, và lại nhìn quanh – Nãy giờ em có thấy kẻ khả nghi nào không?
Kaito vội giật lại và phủ tùm lum lên người. Shinichi vẫn mỉm cười và cởi áo khoác ngoài ra đưa cho cậu.
- Mặc vào đi, coi chừng lạnh. Em bị ba mẹ bỏ rơi phải không?
- BỎ RƠI CÁI ĐẦU ÔNG ĐÓ! – Kaito cố vươn tay lên đập thật mạnh vào đầu Shinichi, trong lúc tay kia cố nhét mình vào cái áo khoác.
- Đau! – Shinichi kêu lên – Nhà em ở đâu, anh đưa về?
Sực nhớ đến việc mẹ mình đang đi nghỉ ở Pháp vô thời hạn từ hôm qua, Kaito quyết định tốt nhất là không để lộ bất cứ thông tin nhỏ xíu nào về đời tư của KID.
- Không có.
- Vậy là em bị bỏ rơi rồi.
Kaito lại đập Shinichi thêm cái nữa.
- Đauu! Mà em tên gì vậy nhóc?
- Không có tên. – Kaito lầm bầm, trong một thoáng cậu thèm được xưng danh KID nhưng trong cái hoàn cảnh trớ trêu như bây giờ thì ngậm mồm lại là biện pháp hay ho nhất.
- Đúng là bị bỏ rơi mà. – Shinichi cười nói và anh giữ lấy tay cậu trước khi cậu kịp đập anh thêm lần nữa – Để anh đặt tên cho em nhé nhóc.
Bàn tay lớn của Shinichi giữ chặt lấy những ngón tay bé xíu của Kaito. Trước cái nhìn chăm chú của anh, cậu tin rằng mình đã hóa đá. Cái nhìn đăm đăm thật đáng sợ của đồng tử màu đen và đầy nọc độc basilik.
- Nhóc…Nhóc… - Shinichi suy nghĩ rồi à lên một tiếng như Archimède phát hiện ra cục xà bông trong bồn tắm – AH! Phải rồi, anh sẽ gọi em là KID.
Cái-quái-gì-thế-này? Kaito nhìn sững tên thám tử trước mặt và lần này, cậu hoàn toàn bị hóa thạch. Có lẽ nào hắn đã phát hiện ra mình?
- Này KID, về nhà anh đi. Vì em bị bỏ rơi và anh là người tốt, anh sẽ nuôi em. – Shinichi nói thật nhanh và bế xốc Kaito lên đặt sau lưng anh, sẵn sàng để cõng cậu đi.
- Bỏ tôi xuống! Tôi không phải KID! – Kaito la toáng lên nhưng sức vóc bé nhỏ đáng thương hiện nay của cậu không cho phép cậu chống trả.
Mùi hương từ tóc Shinichi cũng như sự dịu dàng của bàn tay anh đang vòng qua người cậu nhanh chóng làm cậu thiếp ngủ trên lưng anh lập tức, trước khi kịp phản đối thêm lời nào nữa.
Hai cái điều cám dỗ đó làm cậu không chú y’ đến vết nhói thật nhanh ở lưng mình khi Shinichi nhanh tay chích mũi kim thuốc mê lấy từ cái đồng hồ đeo tay vào người cậu.
Lúc Kaito mở mắt dậy vào một thời điểm rất lâu sau đó, câu chuyện của họ đã bắt đầu.
6/11/2010, 5:23 pm
nakamori
.:.Smod.:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 615
» Xèng 0.0 : 9940
» Uy Danh : 85
» Ngày "Oa oa" : 1995-10-29
» Ngày gia nhập : 2010-03-17
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: fic tự chế ([detective conan] The First Generation)
Ủng hộ bạn nè, hum qua nhà bị mất mạng hum nay mới onl đc. Nhưng mà dài quá, coi chừng sẽ mỏi mắt lắm đây. À, nói nhiều quên vote.
6/11/2010, 7:45 pm
CoolGuy_Angel
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 628
» Xèng 0.0 : 8341
» Uy Danh : 93
» Ngày "Oa oa" : 1993-03-19
» Ngày gia nhập : 2010-06-19
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: fic tự chế ([detective conan] The First Generation)
uhm dài quá đọc hơi ngán, nhưng ngắn quá đọc hơi.....chán ^^ --> bạn post từ từ thôi nghen.
6/11/2010, 8:00 pm
pelun_96
.:.Smod.:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 1384
» Xèng 0.0 : 12168
» Uy Danh : 353
» Ngày "Oa oa" : 1996-10-10
» Ngày gia nhập : 2010-08-22
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: fic tự chế ([detective conan] The First Generation)
ồ,..trong chap này Shin dịu dàng y như...Ran ý nhỉ Hk bik típ theo là sao đây nhưng mik lại thik mấy chap đầu hơn, nói về Yusaku hồi trẻ ấy, bùn cười hk chịu đc lun. Ủng hộ bạn nha!!^^Típ típ nào
13/3/2011, 10:38 am
pedaucute_2010
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 42
» Xèng 0.0 : 296
» Uy Danh : 0
» Ngày "Oa oa" : 1999-05-13
» Ngày gia nhập : 2011-03-11
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: fic tự chế ([detective conan] The First Generation)
pan oi mau co chap moi nha
13/3/2011, 5:58 pm
mk_kaito1412
.:Senior Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 230
» Xèng 0.0 : 1685
» Uy Danh : 15
» Ngày "Oa oa" : 1980-01-31
» Ngày gia nhập : 2010-12-09
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: fic tự chế ([detective conan] The First Generation)
Hay quá bạn ơi. Mau có chap tiếp nhé.
13/3/2011, 6:38 pm
violet_crystal
.:Senior Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 298
» Xèng 0.0 : 6699
» Uy Danh : 19
» Ngày "Oa oa" : 1996-10-27
» Ngày gia nhập : 2010-06-07
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: fic tự chế ([detective conan] The First Generation)
copy cả 1 trang trên blog lun cơ à =.=
Bạn ơi cái first generation này chỉ là 1 extra của long fic Im.Possible thôi, làm j có chap tiếp. Còn phần sau bạn post là fic Im.Possible II. (vốn ko dính dáng đến phần I). 2 fic khác nhau hoàn toàn mà bạn post như là 1 fic vậy. Nói cho mọi người biết luôn là Im.Possible II của chị Nos tới đoạn KID bắn thuốc mê Conan rùi cõng về nhà thì cho đến giờ ss vẫn chưa có ý định viết tiếp đâu, đừng quá trông nhé.
Sponsored content
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: fic tự chế ([detective conan] The First Generation)