@kaede_lovely: Ừk. Nếu e thík thì chị cũng vui chứ sao ^^. @ATPX 4869: Thanks chị atpx, thật ra e rất thík fic lần này nên e muốn nó sẽ thật hoàn chỉnh. E muốn mang lại một vài nét đặc biệt cho fic của mìk, tạo phong cák riêng cho mìk. E cũng mong mang lại những chap hay nhất cho các members. (Quan trọng là k muốn mọi ng` thất vọng ^^ => nỗi lòng của các sensei )
19/1/2011, 8:49 pm
pelun_96
.:.Smod.:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 1384
» Xèng 0.0 : 12168
» Uy Danh : 353
» Ngày "Oa oa" : 1996-10-10
» Ngày gia nhập : 2010-08-22
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
Vâng, chị ui chị hứa rùi đó nha. Phải hoàn thành fic kia trước đó ( sr, em lậm fic kia lắm rùi !^^) nhưng túm lại thì rất thik đọc fic của chị ( cả hai lun nhe !) vì thik cách hành văn của chị ý, cả ý tưởng và ..nói túm là thik hết !^^. P/s : Dạo này onl thì vẫn onl mà ít cm đc . Nên chị và cả mí bạn thông cảm nha ( Lùn đọc hết lun ý chứ nhưng mà nhìu quá, cm hk nổi và cả nhìu quá nên loạn lun rùi ! Fic nọ xọ fic kia qua cả fic của Lùn nữa ! Rõ khổ =.=) đến kì nghỉ tết này, quyết tâm, quyết tâm cm cho bằng đc! Chị ui, cố lên nhé, vít nhanh lên đó nha !!!!!ờCh chap mới !^^
19/1/2011, 8:53 pm
tears_of.the_angel
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 547
» Xèng 0.0 : 4308
» Uy Danh : 38
» Ngày "Oa oa" : 1995-01-10
» Ngày gia nhập : 2010-10-27
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
Chị ơi, đọc PM của e nhé
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (1 vote)
19/1/2011, 9:03 pm
shinran
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 401
» Xèng 0.0 : 2898
» Uy Danh : 63
» Ngày "Oa oa" : 1993-05-18
» Ngày gia nhập : 2010-12-23
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
@pelun: chắc chắn là sẽ hoàn thành fic kia rồi. Tại vì dạo này lịch học của chị nhiều quá =.= nên có hơi chậm trễ =.=". @Tears_of.the_Angel: e cứ gửi mess chị sẽ đọc và sẽ hồi âm ngay cho e ^^. Chiện buồn đừng nên để trong lòng. ^^. Iu e
20/1/2011, 2:07 pm
shira
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 364
» Xèng 0.0 : 3188
» Uy Danh : 10
» Ngày "Oa oa" : 1992-05-09
» Ngày gia nhập : 2010-09-28
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
srr ShinRan, đọc fic nì của e từ hôm e ra chap đầu nhưng lười com với lại ss muốn xem xét kĩ hơn... e viết hay lắm, rất chịu khó đầu tư cho fic (rất vui vì author tâm huyết với fic như vậy) uhm chờ chap tip nak ^^ P/s: hỏi ngoài lề tí, e đang sống ở tỉnh thành nào thế ?
20/1/2011, 2:17 pm
shinran
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 401
» Xèng 0.0 : 2898
» Uy Danh : 63
» Ngày "Oa oa" : 1993-05-18
» Ngày gia nhập : 2010-12-23
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
E ở Cần Thơ (Hơi xa tí ^^) . Năm nay học 12 chuẩn bị thi Đh...sẽ có dịp lên tp...lúc đấy điều đầu tiên sẽ gặp các members ^^ (ươc mơ thôi) . Còn chị Shira...chị đang học ở đâu vậy?
20/1/2011, 3:32 pm
shira
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 364
» Xèng 0.0 : 3188
» Uy Danh : 10
» Ngày "Oa oa" : 1992-05-09
» Ngày gia nhập : 2010-09-28
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
@ShinRan: chị hiện đang học "Hà lội" e ak, thế nên 4rum có off thì cũng đành chịu =.=
20/1/2011, 6:26 pm
*Kaede_Lovely*
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 463
» Xèng 0.0 : 4437
» Uy Danh : 30
» Ngày "Oa oa" : 1995-01-20
» Ngày gia nhập : 2010-12-29
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
Chị ở HN à? Em cũng ở HN Thật vui vì có người trong 4rum ở cùng Hn Toàn thấy ở TP HCM thui à!!!!!!!
20/1/2011, 10:03 pm
DC love
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 584
» Xèng 0.0 : 4852
» Uy Danh : 22
» Ngày "Oa oa" : 1995-05-24
» Ngày gia nhập : 2010-12-25
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
eim là BFF của Kaede, nhà ở ngay gần bạn ấy=> eim cũg ở Hà Lội. hiện eim đang học lớp 10.
26/1/2011, 5:40 pm
shinran
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 401
» Xèng 0.0 : 2898
» Uy Danh : 63
» Ngày "Oa oa" : 1993-05-18
» Ngày gia nhập : 2010-12-23
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
Vì chap khá dài nên chia part để mọi người đọc vậy ^^. Câu chuyện mà ShinxRan trãi qua trong chap này khá buồn...nhưng vẫn nhẹ nhàng (theo phong cách của mình thôi ^^) Mong mọi người ủng hộ và nhớ góp ý thêm hixhixx =.=
Part 1:
Đó là một ngày mưa! ... Cô đã đi theo anh...chỉ sau một cái gật đầu ! ... Không suy nghĩ..Không lý do…Không hối hận… … Chỉ vì cô tin anh… … Một người lạ…chưa từng quen?! … Có thể…vì không phải nhiều thứ lý trí không thể giải thích được nhưng con tim thì hiểu rất rõ đó sao? …
Mà cô còn gì để luyến tiếc kia chứ! Sau một vụ tai nạn, cô đã quên hết tất cả: Nơi cô sinh ra và lớn lên…gia đình cô…bạn bè cô…quá khứ và tương lai…chỉ trừ một cái tên “Ran”. Con người chỉ thực sự “sống” khi họ có một cái tên để khẳng định sự tồn tại của bản thân mình…để hy vọng có người “tìm thấy” họ… Nhưng… Trước khi ai đó “tìm thấy” cô…thì…cô đã “tìm thấy” anh! Trong vũ trụ bao la này luôn có những cuộc gặp gỡ bất ngờ như được định mệnh sắp đặt sẵn vậy… … Và cô tin ! …………
Hôm nay, cơn mưa lại giữ chân cô và anh ở một vùng đất mới. Vùng đất ngập tràn sắc hoa anh đào. Phía dưới thung lũng nơi cô và anh dừng chân là cả rừng anh đào… Cơn gió khẽ lay động làm cánh hoa bay tản mác vào không trung…và cô ví chúng như những “trận tuyết màu hồng”! Hey! Gíông như những thiếu nữ mới lớn…cô mơ…một lần được cùng người cô yêu đi giữa rừng anh đào…cô chỉ mơ…vậy thôi! Còn anh…cô không biết gì nhiều về anh: không họ tên, không nơi đến, không chốn dừng. Anh không hề đưa cô theo chỉ là cô tự đi theo anh…anh không có trách nhiệm gì với cô…nên cũng chẳng cần phải trả lời những thắc mắc của cô…mà cô đã hỏi anh bao giờ đâu?
Anh lạnh lùng. Cô nghĩ vậy! Anh luôn nhìn về một hướng nào đó xa xôi…anh luôn tìm kiếm thứ gì đó vô định…có thể là ở đường chân trời chăng…mà ở đấy thì có thứ gì tồn tại. Cô cười! … Trong phút chốc, cô nghĩ thật đáng thương khi “ai đó” cứ phải mò mẫn trong vô vọng… … Vậy là cô “ tội nghiệp” anh?! Cô chẳng có gì ngoài một màn trắng rỗng tuếch trong đầu vậy thì lấy tư cách gì “tội nghiệp” anh? … Vậy là anh « tội nghiệp » cô ? ... Tí tách...tí tách...Tí tách... ... Là âm thanh của mưa ! ... Cơn mưa ào đến, những giọt nước tuôn ướt đẫm nền cỏ, những cánh anh đào rong ruổi theo cơn gió đến miền bất tận… …. Một cánh anh đào bay về phía cô…cô đưa tay đón lấy…cánh anh đào mỏng manh chỉ vừa khoe sắc đã phải lìa cành…nhìn anh đào rơi đẹp thật đấy…nhưng chỉ trong thoáng chốc, có đáng không?
-Vậy là có người vừa đi vào giấc ngủ dài! –Cô nói. Dù tỏ ra ngạc nhiên nhưng anh vẫn không lên tiếng. -Cánh hoa này có màu đỏ...-Cô nhìn cánh hoa nằm trong tay mình. Là sắc đỏ của máu.- Anh đã nghe truyền thuyết về cây anh đào chưa ? –Cô biết dù có hỏi thì vẫn không có câu trả lời, anh luôn có thói quen giữ im lặng trước những câu hỏi mà anh đã biết trước đáp án. Và cô cũng đã quen như vậy... -Người ta bảo ai cũng có một cây anh đào bổn mạng cho mình và khi người nào đó chết...cây anh đào của họ sẽ nở hoa màu đỏ. Hoa anh đào đẹp nhất khi chúng có màu đỏ...phải chăng con người cũng đẹp nhất khi chết... ? ... . -Đẹp nhất khi họ đã thực sự « chết » -Một tiếng nói vang lên phá tan không gian tĩnh mịch, cô vô cùng ngạc nhiên và hướng mắt về phía anh...nhưng... đó không phải là giọng nói của anh mà là của một cô gái, cô ấy có mái tóc ngắn bồng và mái tóc bị gió thổi tung...dù vậy nó vẫn đẹp một cách lạ lùng. -Nếu như họ thật sự đã sang dc thế giới bên kia thì hoa mới có màu đỏ...-Cô gái đưa tay đón lấy những giọt mưa – Nhưng nếu họ vẫn không thể tìm đường đến thế giới đó thì mãi mãi hoa anh đào của họ chỉ là một màu trắng mà thôi... Sự xuất hiện đột ngột của cô gái làm cô vô cùng bất ngờ...nhưng lại càng bất ngờ hơn về một cái kết ít người biết đến của truyền thuyết... đâu phải cái chết bao giờ cũng đẹp ? Hey !
-Như cây anh đào này...dù cố gắng cách mấy thì...vẫn chỉ có thể nở hoa màu trắng. –Có cái gì đó khô khan trong giọng nói. Đưa mắt vào khoảng không gian phía sau màn mưa giăng mắc, cô gái thở dài...
... Tí tách...Tí tách...Tí tách... ... Là âm thanh của mưa ! ... Tí tách...Tí tách...Tí tách... ... Âm thanh lúc đục , lúc trong… ... Lắng nghe đi ! Tiếng mưa rơi... đau nhói ! .......... ... . -Hôm nay em cũng chẳng thấy nó, anh Matsuda à! –Cô gái quay lại, áp má vào thân cây, đôi mắt ấy…sâu thăm thẳm. –Nhưng anh yên tâm nhé! Rồi sẽ có lúc nó xuất hiện thôi! Em sẽ đợi… … Nói rồi cô gái bỏ đi…giống như khi cô ấy đến…cũng bất chợt như gió… Và… Gío cuốn bay những cánh anh đào…Hey! … Hoa bay theo gió, nương nhẹ trên mây. Bay. Nắng chiếu nghiêng nghiêng, len qua lá. Rơi. Đâu là nơi bay đến? Đâu là nơi dừng lại? ………………………………………
Hôm đó, anh và cô quyết định dừng chân tại ngôi làng nằm dưới chân ngọn núi gần đấy, một mặt vì trời đã tối và mặt khác là họ khá mệt vì chuyến hành trình dài lần này. Nhưng tất cả không chỉ có vậy, cuộc gặp gỡ với cô gái trẻ kia…không cho phép bước chân họ (mà có thể chỉ là cô) vô tình bỏ đi! Cô luôn tin ở những cuộc gặp gỡ định mệnh… … Đêm tối kéo đến, không gian trở nên tĩnh mịch, khi mà mọi người đều trở về phòng nghỉ thì từ trong gian nhà khách của quán trọ, lâu lâu lại vang lên tiếng phong cầm da diết… Không người nghe, không ai lưu tâm nhưng tiếng đàn vẫn không ngớt đi, càng lúc càng mãnh liệt, như xé màn đêm…nhức nhối. “Hẳn người chơi đàn cũng đang đau đớn lắm” –Cô nghĩ.
Ngồi bó gối bên mái hiên, cô xa xăm nhìn về phía thung lũng hoa anh đào…nhớ về cây anh đào không thể nở hoa đỏ…về cô gái trẻ có đôi mắt buồn…
-Đôi mắt ấy thăm thẳm như màn đêm – Cô vô thức chỉ vào không trung vắng lặng.
Anh đứng cạnh cô, vẫn im lặng vì anh vốn không có thói quen trả lời những câu hỏi chẳng ra câu hỏi và cũng chẳng đòi hỏi lời đáp trả của cô. Dường như lúc nào cô cũng có vô khối cảm xúc mà để che giấu nó là điều không dễ. -Anh có nghĩ người tên Matsuda ấy là người rất quan trọng với cô gái ấy không? Nếu không cô ấy chẳng “đợi” làm gì…đặc biệt là …một người đã chết! Hey!
Nổi đau đợi chờ một thứ biết chẳng bao giờ có được hẳn phải như…tiếng phong cầm này…dai dẳng, ám ảnh mãi không thôi!
-Cô quen cô Sato à? -Gịong một anh thanh niên vọng lại từ gian bếp. -Cô Sato…?-Cô thắc mắc, cô gái ấy tên Sato sao? -Xin lỗi tôi không phải muốn nghe lõm các vị nói chuyện đâu – Anh thanh niên không quên giải thích cho sự xuất hiện đường đột của mình - Bố tôi bảo các vị là khách bộ hành nên muốn mời các vị uống thử loại trà nổi tiếng của vùng này – Thì ra anh chàng là con trai của chủ nhà trọ. Nói xong anh ta đặt khay trà xuống bàn gỗ, nâng nhẹ ấm trà rồi xoay vài vòng trước khi rót ra tách. Cô đón lấy tách, đưa lên môi khẽ khàng, nhấp lấy một ngụm trà, trước khi đầu lưỡi tê cứng vì vị đắng không lẫn vào đâu của loại trà được pha đậm đặc này thì hương thơm nồng dịu của nó không khỏi mê hoặc khứu giác của cô. Cô lắc đầu. -Khó uống lắm à? –Anh thanh niên cười ngượng. -...- “đắng” không phải vị mà cô yêu thích. -Những khách viễn xứ cũng không thích uống loại trà này lắm, họ bảo nó quá “đắng” so với loại trà thông thường. Tôi không biết phải vì thế mà nó nổi tiếng không nữa! Đúng vậy, với cô thì con người thường thích những vị ngọt ngào hoặc là không có vị gì cả như khi uống nước...chỉ lúc cần bản thân đổi khác hay tìm sự yên bình trong tâm hồn thì mới tìm đến vị “đắng” để phân biệt dc sự khác nhau giữa “ngọt” và “đắng”. Để chiêm nghiệm thử “ngọt” và “đắng” thứ nào tốt hơn? Và khi nếm vị “đắng” mà vẫn tỏ ra thản nhiên thì...có lẽ...họ đã chẳng còn cảm nhận được gì! Bất giác cô nhìn anh, gương mặt thanh tú ấy vẫn lạnh băng, tách trà với thứ nước sóng sánh bên trong không thể lấy đi chút ít biểu cảm trên gương mặt anh? Thế mà cô đã trông chờ chí ít là một cái cau mài. Anh cũng chẳng còn cảm nhận được gì nữa à? Hay vì đang cố gắng tỏ ra như thế? Mà cô đã ở bên cạnh anh bao lâu để hiểu anh nghĩ gì? ... Tiếng phong cầm lại vang lên... đứt đoạn! ... Tiếng thở dài ai đó lao xao trong đêm. … Không quá quan tâm đến việc cô và anh con trai chủ nhà trọ bàn luận về trà đạo, anh kéo cửa bước vào nhà chính, hướng đến gian nhà khách. Cô vẫn nhìn theo anh phía sau cánh cửa gỗ, nếu không phải vì tiếng cửa kéo kêu ken két thì cô chẳng biết anh sẽ đi đâu, dù đã rất cố gắng nhưng cô chẳng tài nào nghe đươc tiếng bước chân anh, giữa anh và cô chẳng có mối liên hệ nào dù là những người bạn đồng hành... -Thường thì cậu ấy cũng tỏ ra lạnh lùng thế à? -Em không biết...nhưng không phải là “ra vẻ lạnh lùng” mà là ...anh ấy dường như không có cảm xúc...-Cô cười. -...-Anh thanh niên ngạc nhiên – Vậy sao? Thế là cô Sato cũng không có cảm xúc rồi, nhỉ! –Câu hỏi như chính câu trả lời. -Cô Sato? -Ừm cô gái mà em nhắc đến khi nãy đấy! -Cô gái trong thung lũng anh đào, có mái tóc ngắn bồng và đôi mắt sâu thẳm? –Cô hỏi. -Ồ, đôi mắt sâu thẳm ư? –Anh thanh niên ra vẻ nghỉ ngợi –Có lẽ là vậy! Chắc em chưa từng nhìn thấy đôi mắt ấy “cười “ nhỉ, tươi sáng như ánh nắng mặt trời! … Nụ cười toả nắng rồi bị lấp đầy bởi bóng đêm? … -Vậy chuyện gì đã xảy ra? –Cô thắc mắc- Còn người tên Matsuda là ai? -Ừ! Thế nào nhỉ? Chuyện xảy ra cách đây đã ba năm rồi. –Anh thanh niên ngã người, tựa lưng vào cánh cửa gỗ, nhìn lên trời, hoa anh đào rơi đầy trên nền sân. … Chuyện đã lâu lắm rồi…rất lâu rồi…nhưng hẳn là thời gian chỉ qua như một cái chớp mắt…với một ai đó…
[u]
Last edited by shinran on 26/1/2011, 8:18 pm; edited 1 time in total
26/1/2011, 6:20 pm
*Kaede_Lovely*
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 463
» Xèng 0.0 : 4437
» Uy Danh : 30
» Ngày "Oa oa" : 1995-01-20
» Ngày gia nhập : 2010-12-29
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
Bóc Ten Em nợ cm
26/1/2011, 6:31 pm
*Kaede_Lovely*
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 463
» Xèng 0.0 : 4437
» Uy Danh : 30
» Ngày "Oa oa" : 1995-01-20
» Ngày gia nhập : 2010-12-29
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
Em trả cm:
Sau khi đọc xong, em thấy Bắt đền ss Em đã nghẹt mũi vì bị cảm rồi, đọc xong fic ss em còn nghẹt mũi hơn. Hu hu hu hu Em không biết đâu Bắt đền ss
26/1/2011, 7:13 pm
shinran
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 401
» Xèng 0.0 : 2898
» Uy Danh : 63
» Ngày "Oa oa" : 1993-05-18
» Ngày gia nhập : 2010-12-23
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
@kaede: chị nghĩ nó phải nhẹ nhàng lắm ý chứ, part sau thì mới "nhói" 1 chút...nhưng sẽ k "đau" (chắc vậy ^^).
26/1/2011, 7:20 pm
*Kaede_Lovely*
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 463
» Xèng 0.0 : 4437
» Uy Danh : 30
» Ngày "Oa oa" : 1995-01-20
» Ngày gia nhập : 2010-12-29
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
Hic Cái đó còn tuỳ thuộc vào cảm xúc của em Em dễ xúc động mà.... Nhói 1 chút nhưng không đau, mà sẽ ngứa âm ỉ ( so sánh với việc bị muỗi chích)
26/1/2011, 8:36 pm
tears_of.the_angel
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 547
» Xèng 0.0 : 4308
» Uy Danh : 38
» Ngày "Oa oa" : 1995-01-10
» Ngày gia nhập : 2010-10-27
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
Hjc, em chưa đọc fic nào nhẹ nhàng và buồn như fic này. Rất thích mưa và hoa đào trong fic của chị. Cố lên c, mau ra chap mới nhé.
P/s c có nhận dc PM của e k/
26/1/2011, 11:13 pm
samkute
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 47
» Xèng 0.0 : 702
» Uy Danh : 8
» Ngày "Oa oa" : 1993-07-13
» Ngày gia nhập : 2011-01-02
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
K lên 4rum mấy hôm thì có chiện xào xáo rồi. Vậy là phải đợi 3 bữa mới có part2 Part này hay lắm bạn. Viết tiếp nghen. Mình thì cũng thích cặp Matsuda -Sato lắm (trong tập 36 ấy) mừ sao trong fic bạn cũng để Matsuda chết vậy
27/1/2011, 5:28 pm
samkute
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 47
» Xèng 0.0 : 702
» Uy Danh : 8
» Ngày "Oa oa" : 1993-07-13
» Ngày gia nhập : 2011-01-02
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
Mik cũng ở Cần Thơ nữa nè! Bạn học ở trường nào? Àk nghỉ tết rồi nhớ post part2 nhanh nghen.
30/1/2011, 12:44 am
shinran
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 401
» Xèng 0.0 : 2898
» Uy Danh : 63
» Ngày "Oa oa" : 1993-05-18
» Ngày gia nhập : 2010-12-23
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
Part này viết theo lời kể của nhân vật "tôi"-chính là anh thanh niên, con trai chủ quán trọ mà ShinxRan thuê phòng, anh ta kể về câu chuyện 3 năm về trước của Sato và Matsuda. Chắc các bạn cũng đoán dc anh chàng này là nhân vật nào trong DC rồi, nhỉ ^^"
[Mìk rất nghiện nhạc không lời ^^ => sở thík mới nữa chăng ^^)
Part 2:
Tôi, Sato và Matsuda vốn là ba người bạn chơi với nhau từ nhỏ, chúng tôi rất thân thiết. Và cả ba gia đình đều là những người hàng xóm tốt của nhau. Tuy vậy hoàn cảnh của chúng tôi thì khác biệt...có lẽ vậy. Matsuda sinh ra trong dòng họ Jinpei lâu đời, rất có quyền lực trong làng. Hơn nữa cậu ấy rất điển trai lại thông minh, có tài. Từ nhỏ đến lớn cậu ấy được xem là niềm vinh dự, kế tục dòng họ xây dựng làng. Ai cũng đều tin như vậy...kể cả tôi. Tôi không có gì đặc biệt, cả về gia thế, ngoại hình và óc sang tạo nên tôi luôn ngưỡng mộ Matsuda. Gia đình tôi chỉ mở quán trọ nhỏ, cũng bình thường thôi nhưng khách viễn xứ rất thích đến có lẽ vì loại trà đặc biệt mà bố tôi hay mời khách dùng thử và...sân vườn tràn ngập sắc hoa anh đào. Có một điều tôi rất tự hào là có một người bố tốt, bố luôn bảo “trên đời không có ai hoàn thiện cả vậy nên chỉ cần ngưỡng mộ họ là đủ đừng nên bắt chước theo cách họ làm...vì như vậy chỉ là chiếc bóng của họ”. Ông luôn bảo thế mỗi khi tôi khoe với ông Matsuda giúp tôi thứ này, thứ kia và tôi tự hào vì có một người bạn như vậy. Hồi nhỏ những câu ông nói tôi đều thấy khó hiểu...chỉ khi lớn rồi tôi mới biết chúng sâu sắc như vậy.
Còn cô ấy, cô ấy tên là Sato Miwako, với tôi-cô ấy là người con gái mạnh mẽ, hoà đồng và rất cứng cõi. Bố Sato, ông Miwako đã chết trong một đợt bão dữ dội khi cùng dân làng bảo vệ thung lũng hoa anh đào. Với người dân làng này, thung lũng ấy là linh hồn, là thứ dù đánh đổi bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ…và đợt bão năm đó đã cướp đi rất nhiều sinh mệnh, trong đó có bố của Sato, năm ấy Sato chỉ mới có 6 tuổi. Sáu tuổi còn quá nhỏ để chịu sự mất mác to lớn này, khi ấy tôi đã bảo với Matsuda tìm cách để giúp cô ấy nhưng Matsuda chỉ nói “Hãy để Sato yên tĩnh rồi bạn ấy sẽ ổn thôi!” và đúng như cậu ấy nói, Sato chỉ khóc duy nhất một lần sau khi nghe tin bố mất, từ đấy Sato luôn cười. Nhưng nhìn thấy nụ cười ấy, tôi lại thấy “nhói”. Đôi lần Sato hỏi tôi vì sao lại buồn, tôi chỉ bảo “vì tớ biết cậu đang buồn mà!” và thì sau đó Matsuda kéo cô ấy đi…gió rít qua tai tôi… “Lại nói điều ngốc nghếch nữa rồi!”
Lần đó bố tôi đến thăm gia đình Miwako, khi ông về, ông chỉ bảo “Tội nghiệp con bé, nó đang cười thay cho bà Miwako!” Câu nói đó đã làm tôi hiểu ra một điều, nụ cười đâu hẳn chi dành cho riêng mình. … Và tôi tự nhủ, sau này tôi sẽ cười…thay cho Sato! … Chúng tôi đã lớn lên bên nhau như thế, nhưng dần dần thì con đường của chúng tôi đã chia ba…tự khi nào không biết. Đúng như những gì tôi nghĩ khi còn bé, Matsuda lớn lên trở thành một chàng trai tuyệt vời và là niềm mong ước của nhiều cô gái trẻ. Cậu ấy lấy được bằng cao học khi mới 27 tuổi, sau đó nhận được rất nhiều lời mời làm việc cho các công ty nước ngoài và cả những học bổng du học sáng giá. Thế nhưng Matsuda quyết định giành ba năm trở về làng và cùng mọi người xây dựng làng, đúng như ước nguyện của ông Jinpei. Rồi những con đường, kênh đập, trường học dần dần mọc lên, ai cũng tin tưởng rằng, cuộc sống ở đây đang dần bước sang một trang mới.
Nhìn những gì mà Matsuda làm cho dân làng, tôi vui thay cho cậu ấy nhưng sự ganh tỵ trong tôi cũng dần lớn lên, ở cùng cái tuổi của cậu ấy, tôi chẳng làm gì ra hồn. Tôi rất muốn giúp đỡ những người bệnh tật khốn khổ, thế nên tôi đã quyết định thi bác sĩ, 6 năm học đại học một thời gian thật sự khá dài nhưng tôi vẫn vượt qua chỉ có điều khi tốt nghiệp tôi lại từ bỏ, vì nếu muốn phát triển sự nghiệp tôi phải ở lại Tokyo…và tôi không thể ở bên cạnh Sato. Mọi người trong gia đình luôn thắc mắc và thúc ép tôi, duy chỉ có bố là vẫn im lặng, “Hãy để thằng bé làm những gì nó muốn và nhìn cách nó trưởng thành.”. Đó là lý do vì sao tôi luôn vững lòng, bố thật sự là điểm tựa cho tôi…và Sato…thì…lại là điểm tựa cho bà Miwako. Tôi lo Sato sẽ đơn độc. … Và có lẽ chỉ tôi lo lắng như vậy thôi. … “Bên cạnh Sato Miwako bao giờ không có Matsuda Jinpei”. Mọi người trong làng đều nói vậy. Thế nên tôi luôn đứng từ xa trông về cô ấy. Tôi ngốc, khờ khạo…nhưng vì tôi tốt bụng. Tôi không muốn Sato phải đau khổ khi lựa chọn giữa tôi và Matsuda. Mà có lẽ là tôi lo cô ấy không biết cư xử với tôi thế nào khi biết tôi ở lại làng là vì cô ấy…cô ấy sẽ chẳng bao giờ chọn tôi. Tôi biết chứ! … Vậy thì còn trông chờ gì nữa! … Và cái gì đến cũng sẽ đến. Matsuda cầu hôn Sato. Cậu ấy vui mừng bảo cuối cùng thì cậu ấy cũng có can đảm làm chuyện này. Cậu ấy muốn mang hạnh phúc cho Sato và cậu ấy hồi hộp chờ câu trả lời. Sato còn nghỉ ngợi gì kia chứ. Sato sẽ đồng ý thôi! Sato sẽ đồng ý, chứ?. Tôi cười. … Vây mà còn hy vọng gì nữa! … Ngày hôm đó, tôi nhận được cú điện thoại của giáo sư trường đại học Y khoa, ông ấy bảo có một suất học bổng sang Nga giành cho sinh viên xuất sắc của trường và ông ấy đề cử tôi. Là tin vui hay buồn?
-Con không biết mình phải làm sao… -Hãy thoát khỏi chiếc bóng ấy và là chính con. -Bố khẽ nâng tách trà – Làm những gì mà con muốn, trốn tránh cũng được, đối diện cũng được…chỉ cần con muốn. -…con muốn… Tôi sẽ sang Nga. Không phải vì bỏ cuộc mà vì thứ tôi mong muốn đã đạt được rồi. Tôi mong Sato hạnh phúc dù theo cách này hay cách khác. .... Nhưng con người đâu thể đoán trước được tương lai... ... Trước ngày tôi đi. Một cơn bão lớn đã ập tới. Tất cả thanh niên trong làng đều tới thung lũng bảo vệ những cây anh đào. Vì anh đào là bổn mạng cho dòng họ nên dù một trong số chúng ngã đỗ cũng là chuyện không hay. Cơn bão ba năm trước đúng là kinh hoàng. Mưa và sấm sét liên hồi, những cơn gió mạnh cứ ào đến không ngừng, nó cuốn bay một vài người và không bao giờ « trả » họ lại. Còn tôi thì suýt chết bởi trận lỡ đất và tôi luôn ân hận vì sao tôi không chết. Matsuda vốn dĩ sẽ có một cuộc hôn nhân tốt đẹp với tương lai rực rỡ phía trước...thì lại vì cứu tôi mà chết. Có bất công không ?! Sau khi nghe tin về Matsuda, tất cả mọi người đều khóc, chỉ trừ tôi và Sato. Có lẽ vì tôi vẫn chưa thể chấp nhận sự thật ấy, còn Sato? Sato không đau buồn ư ?! ... Kể từ khi ấy, mỗi lần cơn mưa ào đến, Sato đều chạy đến bên cây anh đào bổn mạng của Matsuda như chờ đợi điều gì đó. Có lần, tôi và Sato cùng đứng dưới gốc anh đào nhìn cơn mưa đi qua, tôi đã lấy hết can đảm nói với cô ấy : -Sau những cơn mưa, nếu chúng ta lên đồi thì... -Sẽ có gì xuất hiện sau những cơn mưa đây ?-Sato hỏi. -... -Ngày anh Matsuda cầu hôn, anh ấy đã nói muốn em thấy một thứ chỉ xuất hiện sau những cơn mưa… … “Nếu chúng ta lên đồi, tôi sẽ cho Sato thấy một thứ chỉ xuất hiện sau những cơn mưa!” –Và tôi chẳng thể nói câu này được nữa rồi. … Khi cơn mưa đến là lúc cô ấy biến mất. Khi cơn mưa qua đi là lúc cô ấy quay về...nhưng mỗi lần như vậy...cô ấy chẳng còn là Sato nữa rồi. Cô ấy đã quên đi cách cười và cách biểu lộ cảm xúc của mình. Nếu như cô ấy khóc, tôi sẽ thấy bình yên hơn... ... Từ khi 6 tuổi, Takagi Wataru đã hứa sẽ mãi mãi bảo vệ Sato Miwako. ... . Bình minh không gió. Hanh hao hơi lạnh xa xăm. Một mình đứng lại. Bâng khuâng nghe thời gian. Chơi vơi cánh hoa rơi trong gió.
30/1/2011, 12:45 am
*Kaede_Lovely*
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 463
» Xèng 0.0 : 4437
» Uy Danh : 30
» Ngày "Oa oa" : 1995-01-20
» Ngày gia nhập : 2010-12-29
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
Giật tem hé hé K cho ai Em nợ cm nha
30/1/2011, 12:52 am
*Kaede_Lovely*
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 463
» Xèng 0.0 : 4437
» Uy Danh : 30
» Ngày "Oa oa" : 1995-01-20
» Ngày gia nhập : 2010-12-29
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
Cảm động quá Nhạc cũng hay nữa
Nhưng mà em không cái này : “Bên cạnh Sato Miwako bao giờ không có Matsuda Jinpei” Thế là sao ạ?
À. Em không làm sao mà đính nhạc kèm được. ss giúp em với
30/1/2011, 1:06 am
shinran
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 401
» Xèng 0.0 : 2898
» Uy Danh : 63
» Ngày "Oa oa" : 1993-05-18
» Ngày gia nhập : 2010-12-23
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
@Kaede: À em vào mp3.zing.vn tìm bài nhạc e thík rồi copy link blog, paste vào là Ok. Câu đó nghĩ là trong mắt người dân trong làng thì Sato và Matsuda vốn là 1 đôi rồi, chắc phải sửa lại là "Bên cạnh Sato Miwako luôn luôn có Matsuda Jinpei" nghe dễ hiểu hơn. nhỉ ^^. Chị cũng thấy tội cho anh Takagi wá. Trông về 1 người nhưng biết k bao giờ có được...
Những tình cảm vốn k hiện hữu bằng lời nói, theo thời gian có thể mất đi dc k? (hì hì hỏi cả nhà ngar => góp chút ý kiến để em viết part 3 thôi) ^^
30/1/2011, 1:15 am
*Kaede_Lovely*
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 463
» Xèng 0.0 : 4437
» Uy Danh : 30
» Ngày "Oa oa" : 1995-01-20
» Ngày gia nhập : 2010-12-29
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
Ss ví dụ đi được không? Khó hiểu quá Những tình cảm vốn không hiện hữu bằng lời nói là gì? Là cảm tính hay là những tình cảm không thốt ra và chưa dám thốt ra = lời??
30/1/2011, 1:20 am
shinran
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 401
» Xèng 0.0 : 2898
» Uy Danh : 63
» Ngày "Oa oa" : 1993-05-18
» Ngày gia nhập : 2010-12-23
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
À như tình cảm của takagi trong part này, tình cảm ấy luôn giữ trong lòng, chưa từng nói ra...vậy thì theo thời gian nó có mất đi k? Những gì giữ trong lòng rất khó quên phải k? Vậy nếu nói ra rồi (nếu như takagi 1 lần nào đó nói với Sato) thì sẽ thấy mình bình yên hơn k? Chị chỉ nghĩ vậy thôi. K biết cuối chap này có nên để Takagi thổ lộ với Sato k hay im lặng vẫn tốt hơn? Cái kêt nào thì người đọc sẽ thấy nhẹ nhõm hơn khi đọc chap ^^
30/1/2011, 1:29 am
*Kaede_Lovely*
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 463
» Xèng 0.0 : 4437
» Uy Danh : 30
» Ngày "Oa oa" : 1995-01-20
» Ngày gia nhập : 2010-12-29
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
em gửi email ùi ss đọc thử coi
30/1/2011, 1:29 pm
Tenshi
.:Senior Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 282
» Xèng 0.0 : 7034
» Uy Danh : 3
» Ngày "Oa oa" : 1998-08-26
» Ngày gia nhập : 2010-07-19
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
E nghĩ là chị nên để Takagi thổ lộ với Sato.Cho dù là Sato có đồng ý hay k thì điều đó cũng làm Tak nhẹ nhõm hơn,& dù có chuyện gì thì Tak cũng sẽ k thấy nuối tiếc vì anh đã nói ra đc t/c của mình.
30/1/2011, 3:03 pm
tears_of.the_angel
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 547
» Xèng 0.0 : 4308
» Uy Danh : 38
» Ngày "Oa oa" : 1995-01-10
» Ngày gia nhập : 2010-10-27
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
Lại được đọc chap tiếp của chị rồi. Theo e thì nên để Takagi thổ lộ với Sato vẫn hơn chị ạ. Mong chap mới.
30/1/2011, 6:40 pm
samkute
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 47
» Xèng 0.0 : 702
» Uy Danh : 8
» Ngày "Oa oa" : 1993-07-13
» Ngày gia nhập : 2011-01-02
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
Trong DC mình rất thík Matsuda sama nhưng đọc fic này thấy thương Tak quá. Việc cho Tak thổ lộ với Sato hay không thì tuỳ vào sensei hen nhưng nếu có happy ending thì vẫn tốt hơn.
1/2/2011, 10:09 pm
shinran
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 401
» Xèng 0.0 : 2898
» Uy Danh : 63
» Ngày "Oa oa" : 1993-05-18
» Ngày gia nhập : 2010-12-23
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
Part 3:
Gío cuốn những cánh anh đào bay lên giữa thinh lặng. ... -Vậy là anh cũng yêu chị Sato? -Không ! Phủ nhận. Cũng đúng thôi, trong suốt cả câu chuyện, anh ấy chưa bao giờ nhắc đến chữ « yêu », anh ấy chỉ ở bên cạnh cô gái như một lẽ hiển nhiên, như một người bạn...có thể... -Anh không dám à ? -Không ! Lại phủ nhận. Cũng dễ hiểu mà, anh tự cho mình là người đã huỷ hoại hạnh phúc của cô ấy và anh Matsuda... vậy thì anh có dám « yêu » cô ấy nữa không ? -Vì anh Matsuda sao ? -... Im lặng. Dù không trả lời nhưng ai cũng đã có đáp án cho riêng mình. Anh Takagi đã có một tình bạn rất đẹp. Sống và lớn lên cũng nhau, san sẽ những kỉ niệm mà dù vui hay buồn đều được cất giữ vẹn nguyên, hy vọng hạnh phúc và tuyệt vọng vì nổi đau...và tình yêu nếu có thì cũng bị khoả lấp bởi thứ tình bạn vĩnh hằng, không thể mất đi đó. Ai có thể can đảm để phá huỷ thứ tình bạn đẹp đẽ đó bằng tình yêu mà người trong cuộc chỉ hiểu là đơn phương từ một phía ? Anh ấy có thể sao ? Ai có thể tự tay đập nát bức tường thành mà bản thân tự dựng lên trong tiềm thức ? Anh ấy có thể sao ? Thậm chí chính anh ấy còn không thể chạm vào nó nữa mà ? Và anh ấy không thể chạm vào nó nữa rồi. Bức tường thành mang tên Matsuda đã không thể bị phá huỷ. ... -Anh nghĩ chỉ có anh Matsuda mới có thể mang lại hạnh phúc cho chị Sato thôi sao ? –Cô hỏi, lơ đãng nhìn những cánh hoa rơi. -... -Nếu đúng ...thì nó chỉ là câu nói của 3 năm về trước...còn bây giờ ...thì không còn đúng nữa rồi...-Cô cười, nụ cười giấu sau cái cau mài khẽ. -Matsuda chưa từng chết... ít nhất là trong suy nghĩ của tôi...và...Sato...-Takagi ngã đầu về phía sau, dường như đang nghĩ ngợi. Con người luôn cố chấp như vậy...vẫn luôn nghĩ điều mình tin là tuyệt đối...những điều « tuyệt đối » trở thành sai nghĩa với những người khác ? Hey ! -Với anh thì anh Matsuda chưa chết nhưng điều đó không có nghĩa là anh ấy có thể sống lại, có thể mang lại hạnh phúc cho chị Sato. Khi em gặp chị ấy lần đầu tiên, chính đôi mắt của chị ấy đã thu hút em... Đôi mắt sâu thẳm như màn đêm nhưng không phải là đôi mắt đau khổ mà là đôi mắt buồn, một sự bất an lớn hình thành trong đôi mắt ấy ... ... Và đôi mắt ấy rất giống đôi mắt cô...sau khi cô mất trí và...trước khi cô gặp anh... ... -Nghe câu chuyện của anh...em nghĩ vì chị ấy không thể thực hiện được lời hứa với anh Matsuda nên mới thế...lời hứa với một người đã chết khiến cây anh đào của anh ấy không thể nở hoa đỏ..nhưng...không phải như vậy...-cô đứng dậy, bước ra khoảng sân vắng lặng. -Là giác quan thứ 6 của em chăng-cô cười- nhưng trong đôi mắt đó có cả sự thất vọng... đôi mắt đẹp được che đi bởi hàng mi khép hờ như chực khóc ấy có cả một sự thất vọng lớn lao...anh sẽ không thể hiểu dc đâu- chiếc áo cô đang mặc phập phồng trong gió. -... - Takagi nhìn về phía cô, cô bây giờ giống như một cánh hoa có thể bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào. -Em còn nhớ rõ, lúc chị ấy trò chuyện với cây anh đào, khi chị ấy bảo « chị ấy sẽ đợi » thì đôi mắt ấy đã hướng về phía ngôi làng với một ánh nhìn ấm áp...dù chưa thật sự gần gũi với chị ấy...nhưng em biết chị ấy không phải là người không có cảm xúc...chỉ là chị ấy cố đè nén nó đến mức cả nước mắt cũng không thể...trào ra ngoài. Takagi vẫn im lặng. Là ngẫu nhiên chăng khi mà Takagi và Matsuda đều có cái bí mật nho nhỏ về một thứ chỉ xuất hiện sau những cơn mưa ? Là trùng hợp chăng khi họ đều muốn Sato nhìn thấy nó ? Một người thông minh và nhạy cảm như cô ấy lại không biết điều đó là gì ư ? -Khi cơn mưa sáng nay tạnh, chị ấy nói không nhìn thấy « nó », em thắc mắc rằng phải chăng chị Sato biết « nó » là gì rồi ? Vậy mà tại sao lại chờ đợi ? ... Thật sự là cô ấy đã biết rồi... ? ... -Chẳng lẽ chị Sato không muốn cây anh đào của anh Matsuda nở hoa đỏ ư ? -... -Hay chị ấy đang chờ đợi được cùng người chị ấy yêu ngắm nhìn nó ? Cây anh đào của anh Matsuda phải chăng cũng đang mong chờ người đó xuất hiện ? ... Đúng vậy ! Cả anh ấy và Matsuda đều mong Sato hạnh phúc. Anh ấy không cần phá vỡ bức tường thành mang tên Matsuda trong lòng mình, chỉ cần xây thêm một bức tường khác tên là Takagi thì mọi thứ sẽ thay đổi. Matsuda đã chết, điều dù muốn dù không cũng phải chấp nhận...nhưng Matsuda có thể nhìn Sato và thế giới này bằng đôi mắt của Takagi. -Em nghĩ...người chị Sato đợi chính là anh ! ... Nhẹ nhàng, tiếng một hạt mưa khẽ rơi trên lớp lá dày. Đều đặn, chậm rãi, những hạt mưa khác tiếp tục rơi. Tiếng mưa khẽ gõ nhịp trên mái nhà, trên hàng hiên. Bóng cây trong vườn rung nhẹ, nhập nhòa. … Tí tách...Tí tách...Tí tách... ... Là âm thanh của mưa ... Tí tách...Tí tách...Tí tách... ... Một cơn mưa đêm. ... Tiếng phong cầm dứt hẳn…Dường như có ai vừa vứt bỏ phìm đàn ... Tiếng bước chân chạy đi dưới mưa, dẫm lên lớp cỏ dày...chiếc áo Yukata màu trắng của anh Takagi lẫn trong màu mưa... ... .. . -Biết thứ gì sẽ xuất hiện sau cơn mưa à ? -Gịong anh vang lên, lạnh băng. -Ừ ! Một thứ rất đẹp ! –Cô quay sang nhìn anh. -Là cầu vồng ! –Anh nói – Cô gái chơi đàn trong gian nhà khách đã nói thế ! -Cô ấy tên gì ?-Cô thắc mắc. -Là Sato Miwako – Anh nhìn vào dòng chữ ghi trên chiếc lá take. –Chắc vậy rồi –Anh khẳng định-Tôi bảo nếu tôi giúp được cô ấy thì cô ấy sẽ ghi tên mình vào đây. -Anh giúp gì cho cô ấy ? –Cô ngạc nhiên. -« Cơn mưa sắp đến rồi đấy ! » -Anh nhún vai -Thế thôi ! Anh quay đi, trước khi tiếng cửa kéo vang lên lần nữa, cô hỏi : -Anh thu thập những lá Take để làm gì ? Anh im lặng. Anh không có thói quen giải thích cho những việc mình làm…mà cũng chẳng cần giải thích…với cô. -Anh làm tôi nhớ đến câu chuyện cổ tích đã xa xưa lắm rồi…rằng người con trai cũng đi thu thập những lá take để thực hiện một lời hứa với cô gái…nhưng…chắc anh không phải là chàng trai đó…vì như vậy anh đã chết rồi còn đâu. –Cô cười Cô vẫn đứng dưới mưa, những cánh anh đào ưót đẫm nước mưa rơi trên đất, rơi trên vai cô, áo cô…cô đang đợi anh… -Ướt hết rồi! Ngốc! Và tiếng cửa bị kéo kêu lên ken két! Mưa vẫn lặng yên rơi. Lặng yên. Rơi. … .. . Khi mưa tạnh cũng là lúc bình minh ló dạng và cầu vồng đã xuất hiện. Những nỗi đau xuất hiện trong mưa rồi cuối cùng cũng bị mưa rữa trôi đi…để một niềm vui mới đến… giống như cầu vồng sau mưa. … Cô không biết cuối cùng thì anh chàng khờ khạo-con trai chủ quán trọ có can đảm thổ lộ lòng mình hay không vì anh và cô đã rời khỏi làng từ rất sớm, chẳng kịp chào từ biệt. Nhưng nhiều năm sau đó, có một lần cô trở về ngôi làng này, khi đi ngay qua thung lũng hoa anh đào thì cây anh đào của anh Matsuda đã nở hoa đỏ và bên cạnh thì xuất hiện một cây non mới. Cô cũng biết tin chị Sato đã lập gia đình, chị ấy đã có một đứa con. Một điều cũng không bất ngờ gì khi đứa bé trai năm tuổi ấy tên là Matsuda Wataru.
The End chap 2
P/s :sau khi đọc đi nhiều lần thì thấy hình như tính cák nhân vật đã thay đổi ^^ Ran thì yếu đuổi quá và dường như cũng chững chạc hơn tuổi 17 của mình. Shinichi thì quá lạnh lùng Takagi có lẽ vẫn khờ khạo giống trong DC nhỉ. Sato ít xuất hiện như không biết mìk viết như vậy có đủ nói về tính cák cô ấy chưa, nhỉ? ^^ The end như vậy là happy ending cho cặp Satoxtal rồi bà con nhỉ, chỉ tội Matsuda...(dù rất k muốn để anh ấy chết =.=")
Sắp sang năm 2011 rồi, chúc cả nhà happy new year nhe! ^^
Last edited by shinran on 3/2/2011, 12:39 pm; edited 2 times in total
1/2/2011, 10:16 pm
*Kaede_Lovely*
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 463
» Xèng 0.0 : 4437
» Uy Danh : 30
» Ngày "Oa oa" : 1995-01-20
» Ngày gia nhập : 2010-12-29
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
Bóc tem Em nợ cm nha
2/2/2011, 12:24 am
*Kaede_Lovely*
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 463
» Xèng 0.0 : 4437
» Uy Danh : 30
» Ngày "Oa oa" : 1995-01-20
» Ngày gia nhập : 2010-12-29
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
Hay thật Nhưng đúng là đọc xong, em tưởng đang coi truyện nào ấy ( giống fic của em, nhân vật cứ như lên 9 tầng mây) Dẫu sao cũng còn hay chán Ss nhớ chăm sáng tác thêm nha