"Những người hay cười là người đau khổ vì nụ cười là giọt nước mắt khô", nhưng câu này không hẳn là đúng trong trường hợp của Heiji. Heiji trong fic của shinran là người có thể "truyền lửa", có vẻ là như thế.
8/2/2011, 2:22 pm
tears_of.the_angel
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 547
» Xèng 0.0 : 4308
» Uy Danh : 38
» Ngày "Oa oa" : 1995-01-10
» Ngày gia nhập : 2010-10-27
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
Bây h mới đọc fic của chị, haizz, tại mấy ngày Tết k dc ở nhà. Vào vấn đề chính nào. Có thể nói e thích tất cả trong fic của chị, từ mưa, rồi đến biển, và bây h là Heiji. K hiểu sao e rất thích những fic buồn, u ám. Mau ra chap tiếp nhé chị.
8/2/2011, 4:11 pm
shinran
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 401
» Xèng 0.0 : 2898
» Uy Danh : 63
» Ngày "Oa oa" : 1993-05-18
» Ngày gia nhập : 2010-12-23
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
@aptx: Ui ss ơi, đọc xong com là e muốn đọc A cat in the rain của Hemingway ngay. Những cô gái, những người phụ nữ luôn luôn muốn có 1 mái ấm gia đình, chắc chắn vậy rồi và e đã nghĩ the end fic này e sẽ để angel của chúng ta có một nơi dừng chân, cô ấy xứng đáng có dc hạnh phúc màk. Với lại e cũng mừng vì có ss hiểu nv Heiji của e đến vậy (=> lời văn của mìk cũng khá đó chứ =.=") @Kaede: còn về nv Heiji, như Kaede nói đó cậu là dạng người luôn vui vẻ để nghĩ đến những điều tốt mặc dù quá khứ của cậu không mấy đẹp đẽ (theo như trong fic này ^^) nhưng cậu k lấp liếm nó đi, khi Ran hỏi cậu vẫn thẳng thắng trả lời, cậu vẫn đang thể hiểu cảm xúc của mình dù có lẽ nó giống những câu nói đùa hơn. Cậy là 1 ng` sống thực tế, đơn giản và rất lạc quan. Và Heiji vẫn sẽ là tia nắng ấm áp cho đến phẦn cuối cùng của chap. @DC Love: DC Love này chị nghĩ mìk nên vui thay cho cậu ấy chứ, sao lại "tội" nhỉ? ^^ @Tear of the angel: Ui e ơi thanks e nghen vì thík hoa và mưa của chị. Để viết về những thứ ấy xuyên suốt từng part, từng chap sao cho có hồn đúng là rất khó khăn =.=.
11/2/2011, 9:28 pm
shinran
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 401
» Xèng 0.0 : 2898
» Uy Danh : 63
» Ngày "Oa oa" : 1993-05-18
» Ngày gia nhập : 2010-12-23
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
Lần này sẽ nói về đôi chút quá khử của Heiji ha ^^ Những đoạn viết về biển, mìk dựa theo 1 phần cảm xúc về biển của ss Asters (Rất ngưỡng mộ ss ấy) nhưng đa phần thì vẫn là tình cảm của mìk. ^^
Chap 3:
Part 3 :
Cơn mưa vô tình ào đến trên vùng biển Otaru đầy gió. Biển trở mình đoán lấy tất cả. Phải ! Đoán lấy mưa...vì mưa như nước mắt của biển. Ngoài khơi xa từng đợt sóng cuồn cuộn tràn bờ. Biển tức giận. Biển vĩ đại đó, biển mạnh mẽ đó, biển cao ngạo đó...nhưng biển lại không thể có được tư do như cơn gió kia, nó có thể bay đến đâu nó muốn, làm những gì nó yêu thích...còn biển ? Sự chuyển mình của biển có thể hất văng mọi thứ bên mình, chôn vùi tất cả...Sự tự do mà biển khao khát chỉ đem lại sự bi thương. Biển biết rõ. Hàng trăm năm, biển ngẩng mặt nhìn trời với muôn sắc màu đổi thay, gầm gừ cho trôi đi ngày tháng, hát vang khúc ca chỉ riêng mình hiểu nhưng nổi khao khát tự do lại không hề phai dần theo thời gian. Đôi khi biển tức giận thật sự. Tại sao biển lại cố gắng bảo vệ những sự sống nhỏ nhoi bên trong mình khi mà chúng chỉ nghe tiếng sóng để dò xem thời tiết, chúng chỉ lại gần khi biển hiền hoà và tránh xa khi biển nổi cơn thịnh nộ. Vạn vật đi qua biển, sống cùng biển...nhưng lại không hề muốn biết biển nghĩ gì. Bọn chúng sống cho mình thì tại sao biển lại sống cho bọn chúng ? Rồi biển hận, biển điên tiết, biển giết hết tất cả mọi thứ trên con đường của sóng. Có thể trong những trận cuồng phong của mình, biển đã hả hê, biển tự cho mình « tự do »...nhưng khi cơn giận dữ qua đi, sẽ còn lại gì. Sẽ còn lại duy nhất một mình biển, đơn độc. Biển biết rõ dù cuối cùng có ra sao thì chỉ còn một mình biển tồn tại. Biển ghê tởm sự bất tử. Mọi thứ đến rồi qua đi như những kiếp sống phù dù mà biển có cố níu giữ cũng chỉ tự mình chuốt lấy đau khổ. Và biển đã buộc phải học cách cười trên sự đau thương mất mác của vạn vật. Còn vạn vật thì học cách...hận thù biển. ............... Cơn mưa này sẽ lâu lắm mới tạnh- Anh nghĩ. Tựa lưng vào khung cửa sắt, anh lơ đãng nhìn ra ngoài trời - một ngày qua đi thật chẳng dễ dàng gì. Cô đã ngủ nên không gian bây giờ thật yên ắng mà nếu cô có thức thì cũng như nhau cả thôi, cô sẽ biết cách im lặng khi có anh ở đây. Cô luôn thế và anh biết rõ những khi cô không nói là lúc ánh mắt cô nhìn anh một cách chăm chú, có chút gì lạ lẫm, thậm chí khó chịu nhưng anh không để tâm lắm vì anh đã quá quen rồi. Tiếng cửa mở, anh thở dài. -Chết tiệt! –Heiji làu bàu- Hiếm hoi mới ra phố mua thức ăn vậy mà vừa ló đầu khỏi nhà thì bị trời « tạt gáu nước lạnh ». Xui khiếp !-Cậu đóng sầm cánh cửa lại, miệng vẫn không thôi chửi rủa. Nhưng khi vừa nhìn thấy anh, gương mặt nhăn nhó của cậu ta liền chuyển sang dạng « tươi » nhất có thể. -Xem nè ! –Heiji khoe túi thức ăn vừa mua về - Tớ mua toàn những thứ cậu thích không đấy ! « Những thứ anh thích » có lẽ Heiji nói đùa hay là cậu ta nói nhầm « tớ mua toàn những thứ tớ thích không đấy » ?! Anh còn không biết mình thích ăn những gì nữa kia...mà chắc anh đã từng thích thứ gì đó nhưng bây giờ thì không còn nhớ nó là gì nữa, mùi vị ra sao, anh quên rồi. Thời gian đã trôi qua nhanh như vậy sao? Nhanh đến mức nó khiến anh quên đi những thứ rất gần gũi với mình, cơ hồ như :anh thích gì, anh ghét gì, tương lai và quá khứ của anh. Quên thật rồi. Anh vẫn chăm chú nhìn ra ngoài xa, thời gian của anh đã ngừng lại lâu rồi, cho nên những thứ đại loại như vậy dù có nhớ hay quên cũng chẳng còn quan trọng. -Ồ !Cô bạn của cậu ngủ rồi ! –Heiji lấy cái áo khoác treo trên vách, đắp cho cô - Tớ thì chẳng biết nấu ăn đâu còn cậu thì biết làm cái quái gì !-Cất thức ăn vào tủ lạnh, cậu lườm anh – Ăn mì vậy nhé ! Nếu không muốn chết đói. -Có thứ gì uống được không ? –Anh hỏi. -Có !Cậu uống được nước biển không? -Cậu cười hợm hĩnh. Anh hừ khẽ. Heiji luôn thế, cậu ta lúc nào cũng thích nói móc méo anh dù chẳng có ác ý gì. -Đùa thôi ! Uống cacao nóng nhé ! Tốt cho sức khoẻ ! –Heiji bắt đầu đun ấm nước sôi trên bếp ga. -Tại sao không đến Takasaki ?-Anh lên tiếng vẫn với giọng đều đều. -Nhất định phải đến chứ! –Cậu trả lời sao một hồi im lặng để đoán biết hàm ý trong câu hỏi của anh – Nhưng không phải bây giờ ! -Vì chú Hattori Heizo sao ? -Tiếng mưa rơi bên ngoài khung cửa sổ mỗi lúc một lớn hơn như muốn át đi tiếng nói , cái tên « Hattori Heizo » vốn dĩ không nên được nhắc đến trong lúc này. Heiji đang cầm hai cái tách để lên bàn thì giật sững người khi biết anh đang muốn nhắc đến ai nhưng vờ như không nghe thấy, cậu tiếp tục thêm vài thìa bột cacao vào tách. -Xin lỗi vì tôi không thể tìm thấy ông ấy ! .... Không gian mênh mông mịt mù mưa giăng.. ... Hai chàng trai nhìn nhau và câm lặng, lúc này rõ ràng nhất có thể nghe thấy là tiếng nước sôi ùng ục trên bếp ga cùng tiếng mưa rơi tí tách trên mái nhà. Anh vẫn đứng tựa lưng bên khung cửa sổ còn Heiji thì nhìn chăm chăm vào cốc cacao. “Hattori Heizi” - cái tên mà từ rất lâu rồi chẳng ai nhắc đến cho nên để phát âm hay mường tượng ra cách viết thật khó khăn mà quan trọng là cái tên nhắc cậu nhớ đến một người…Phải! Là bố của cậu –Hattori Heizo. Cái tên gợi nhớ nhiều quá! .... Hiện về trong trí nhớ cậu là cậu bé 7 tuổi da rám nắng ngồi trên bãi biển buổi hoàng hôn, đôi mắt xa xăm trông ngóng về phía chân trời, nơi đại dương ngút ngàn, chỉ một mình thôi trong khi những đứa trẻ khác thì đang nghịch ngơm xung quanh. Cậu đang đợi bố.
Bố cậu là một thuyền trưởng, một người rất mẫu mực, ông lo chu toàn cho cả công việc và gia đình nhưng với cậu thì trong mắt ông, trong suy nghĩ của ông chỉ có biển mà thôi. Ông dành phần lớn thời gian lênh đênh trên biển dù có về thăm nhà nhưng khoảng thời gian ấy quả thật rất ngắn ngủi. Những lúc ấy ông trở về trên cương vị một người chồng, một người cha. Ông thường hay dẫn cậu đi dạo quanh bờ biển, trèo lên ngọn hải đăng, từ đấy nhìn xuống biển rộng mênh mông, tung bọt trắng xoá, bao la và kì vĩ. Khi chỉ còn hai cha con với nhau, ông bắt đầu kể về chuyến đi của mình, vế cái cách ông cùng những thuỷ thủ đoàn vượt qua con sóng bể như thế nào, rồi từng đàn cá heo nhảy vọt lên mặt nước nối đuôi nhau ở hai bên mạn tàu đẹp đẽ ra sao…ông cứ thế say sưa kể mà không biết rằng những câu chuyện như vậy ông đã từng kể trước đây rồi nhưng mỗi lần kể cảm xúc cũng như nét mặt của ông lại thay đổi. Mẹ cậu rất không thích bố huyên thuyên về những chuyến đi biển nên ông chỉ kể với một mình cậu và cậu nghĩ có lẽ mẹ sẽ tiếc lắm vì không thể nhìn thấy gương mặt rạng ngời của ông. Tất cả mọi thứ liên quan đến biển đều làm ông vui. Đôi lần, cậu hỏi mẹ: -Mẹ ơi! Gĩưa gia đình và biển bố yêu ai nhất? Những lần như vậy, mẹ cậu đều suy nghĩ khá lâu rồi nhẹ nhàng bảo -Đương nhiên, bố yêu gia đình hơn rồi! -Bố nói thế ạ? -Ừ!Bố đã bảo thế, vì công việc của bố gắn với biển nên khi trở về đất liền bố chỉ có thể nói về biển mà thôi, con nên thông cảm cho bố chứ! Bố yêu Heiji lắm mà! -Vậy sao.-Khi mẹ nói cậu chỉ cười trừ. -Nếu con không tin thì có thể hỏi bố mà?! -Không! Con không muốn nghe những lời nói dối!-Vẫn với khuôn mặt tươi cười, cậu bỏ đi. Cậu biết mẹ luôn muốn làm cậu vui và cậu hiểu mẹ sẽ chẳng bao giờ hỏi bố những câu như thế, khi bố trở về nhà cả hai đều có hàng tá công việc để làm. …
Mặt trời gần khuất hẳn, thuyền của bố vẫn chưa cập bến nhưng dù vậy cậu bé vẫn đợi. Thỉnh thoàng cảm thấy chán nản cậu bé ném vài hòn sỏi xuống biển, viên sỏi chạm nước kêu lên thành tiếng cuối cùng chìm xuống đáy sâu. Rồi những viên sỏi khác tiếp tục được ném cứ thế cho đến khi cậu thấy chiếc thuyền quen thuộc của bố ở ngoài xa. Cậu đứng bật dậy, gọi bố, lòng vui sướng. Những khi ngồi đợi bố cậu luôn muốn hỏi ông một câu “Lần sau, bố có đi nữa không?” nhưng rồi lúc gặp ông, cậu chỉ cười, bảo “Bố ơi, chuyến đi thế nào?” Và rồi ông sẽ bắt đầu kể trên muôn trùng sóng bể…
Chỉ là quá khứ thôi…Tất cả đã qua đi rồi... ....
11/2/2011, 9:34 pm
*Kaede_Lovely*
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 463
» Xèng 0.0 : 4437
» Uy Danh : 30
» Ngày "Oa oa" : 1995-01-20
» Ngày gia nhập : 2010-12-29
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
Bóc tem Nợ cm nha chị
11/2/2011, 11:53 pm
aptx4869
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 527
» Xèng 0.0 : 4799
» Uy Danh : 119
» Ngày "Oa oa" : 1989-01-19
» Ngày gia nhập : 2010-12-30
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
đọc tới phần bất tử lại nghĩ tới Hohenheim trong FMA ... cuối cùng ông ấy cũng tìm được sự thanh thản bằng cái chết. Người ta giết nhau để kiếm ra thuốc trường sinh để khỏi chết, còn những người bất tử thì lại muốn cùng chết đi với những người mình yêu thương để lòng khỏi chai sạn.
12/2/2011, 12:06 am
*Kaede_Lovely*
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 463
» Xèng 0.0 : 4437
» Uy Danh : 30
» Ngày "Oa oa" : 1995-01-20
» Ngày gia nhập : 2010-12-29
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
Đọc xong.... Vẫn giống như trước, part này khà buồn Đọc xong mà thấy...mình trẻ con quá..Toàn viết linh tinh. Trình độ của ss ngày càng cao...
12/2/2011, 3:45 pm
DC love
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 584
» Xèng 0.0 : 4852
» Uy Danh : 22
» Ngày "Oa oa" : 1995-05-24
» Ngày gia nhập : 2010-12-25
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
hay wá. mog chap mới.
13/2/2011, 4:17 pm
tears_of.the_angel
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 547
» Xèng 0.0 : 4308
» Uy Danh : 38
» Ngày "Oa oa" : 1995-01-10
» Ngày gia nhập : 2010-10-27
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
Com cho ss đây. Vẫn hay và nuồn như vậy, có lẽ ít người có thể viết về một Heiji với quá khiws đau buồn như vậy, nhưng ngay cả khi buồn thì Heiji vẫn rất thích đùa nhỉ, cậu cũng rất quý Shin. Chắc ss phải yêu biển lắm mới có thể viết về biển hay như vậy. Mau ra chap mới nha.
14/2/2011, 7:59 pm
shinran
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 401
» Xèng 0.0 : 2898
» Uy Danh : 63
» Ngày "Oa oa" : 1993-05-18
» Ngày gia nhập : 2010-12-23
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
@aptx: e hâm mộ ss thật, ss đọc nhiều sák thật đấy. Thi xong e cũng sẽ tậu vài cuốn đọc ^^ @Kaede: e ơi mỗi ng` có 1 cák viết khác nhau mà, cák e viết để ng` khác cười, thư giản...nên k thể gọi là linh tinh dc ...mà đôi khi cũng làm ng` khác"vỡ tim" 1 tẹo vì có nhìu chi tiết quá giựt-gân ^^. DC love: chị đang "bí" e ơi, chắc chứa viết dc đâu ^^ Tear of the angel: E bảo chị yêu biển ...thì chị hơi cảm thấy ngại 1 tẹo. Chị đọc bài viết về biển của ss Aster (có đề cập ở trên part) r từ đấy "cảm" cái biển của ss ấy nên cảm xúc nó thế thôi, nhưng có điều biển ở đây quá buồn. giống như ss aptx bảo: những người bất tử luôn muốn chết cùng ng` mìk yêu thương để tình cảm khỏi chai sạn cho nên biển thật đáng thương. Còn về Heiji thì cậu ta lúc nào mà chẳng lạc quan, yêu đời như vậy ^^
15/2/2011, 1:58 pm
aptx4869
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 527
» Xèng 0.0 : 4799
» Uy Danh : 119
» Ngày "Oa oa" : 1989-01-19
» Ngày gia nhập : 2010-12-30
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
^^ nhà ss ở cách biển 10 phút đi xe máy ... có thể nói là sinh ra cùng biển cũng được. Năm nào cũng bão vài trận, nhưng vẫn yêu biển, đi là nhớ. Mỗi lần như thế không hiểu sao chỉ mường tượng ra cảnh ngồi thư thái một mình ngắm mặt trời lên thôi. Sẵn sàng cho ngày mới. À, FMA là truyện shounen đấy chứ ... không phải sách. Ss phải học văn học Anh nên buộc phải đọc vài thứ, nhưng chưa bao giờ đọc cho hết mấy cuốn cô giáo recommend đâu ... chỉ nghe đi nghe lại Conan Doyle với Ellery Queen là nhanh nhảu thôi, he he... Chúc em sớm có cảm xúc viết tiếp fiction này, ss rất thích. Từng nhân vật của Sensei đều được em nâng niu trân trọng tuy đánh giá theo góc độ khác. Họ sinh ra là của Sensei nhưng cũng là những con người sống động, rất ... "shinran" trong fiction của em. Ss thích cái tinh thần đó.
15/2/2011, 5:19 pm
QiongZhu
.:Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 193
» Xèng 0.0 : 2011
» Uy Danh : 24
» Ngày "Oa oa" : 1991-11-25
» Ngày gia nhập : 2010-12-05
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
@shinran: dạo này c bận bù đầu (vì những dự-án-mà-chỉ-nội-bộ-FRA-ta-biết À mà dạo này e k onl được nên cũng không nắm rõ lắm nhỉ ) Mà chắc cũng do c lười nên k com cho e ^^
Quê c ở biển đấy, năm nào cũng về đấy 2 lần, nhưng mà thường được ít ra biển chơi nên cũng chẳng có cảm xúc gì nhiều lắm. C chỉ biết rằng mỗi lần ngồi ở biển 1 mình, cảm giác thật thoải mái (k có đám em lóc nhóc ồn ào, k có ba mẹ ngồi kế bên, k có bạn bè đang gào rú_nói văn hoa là hát đấy ^^_ nói tóm lại là 1 mình ta và những người xa lạ...) Cảm giác yên bình nó ùa tới cùng gió biển... lạnh đấy, ôm lấy thân mình để bảo vệ trước cái lạnh của cơn gió...nhưng bỗng nhiên lòng ta lại ấm áp đến lạ..
Nhưng cảm xúc đó khác với fic này quá. Biển ở đây sao mà vô tình và lạnh lẽo quá. Biển chẳng ấm áp, chẳng hiền hoà, biển như kẻ thù của vạn vật.... Ôi thì cảm xúc nó vốn muôn màu vạn trạng. Có yêu thì mới hận, và khi ta hận thì cũng chính là ta đang yêu... Heiji chẳng rõ là yêu hay hận biển nữa. Anh lớn lên cùng biển (như ss aptx^^), nhưng chính biển đã cướp mất của anh một người cha và một người mẹ... Yêu hay hận đây? Biển....
Chị mong chap mới của em lắm, nhưng vẫn phải tập trung học để thi đại học đó nha e ^^
26/2/2011, 12:39 pm
shinran
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 401
» Xèng 0.0 : 2898
» Uy Danh : 63
» Ngày "Oa oa" : 1993-05-18
» Ngày gia nhập : 2010-12-23
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
Cuối cùng cũng xong part này, rất cám ơn com của 2 ss, ...những cảm xúc về biển biết nói và viết thế nào cho hết hì hì. Phải chi biển đừng to lớn, vĩ đại như vậy, cũng đừng hung bạo và đôi lúc dịu dàng như thế! Muốn hận biển nhưng lại không thể vì biển quá cô đơn, đáng thươg hơn là đáng giận mà ^^
“Lần sau, bố có đi nữa không?” … Bố sẽ đi đúng không?... … Con biết mà nên con sẽ không bao giờ hỏi... ... Bố có biết là những thứ đẹp đẽ bố kể với con trong chuyến hải trình của mình chỉ là những gì bố thấy còn con thì không hề thấy, thậm chí chẳng muốn thấy. Con sinh ra và lớn lên cùng biển nhưng con lại không thể thuộc về nơi này. Như vậy đấy...bố có biết không? ... .. .
Mưa vẫn không ngớt mà ngày một ào ạt...cơn mưa tự nó chưa bao giờ muốn tạnh... ...
-Người nói xin lỗi phải là tớ mới đúng ! Vì khiến cậu phải bận tậm đến tận hôm nay !-Heiji tắt bếp, châm nước sôi vào tách, khói bốc ngùn ngụt – Đây ! Tách cacao cho một buổi tối xui xẻo ! Anh nhận tách cacao nóng hổi từ tay Heiji, mùi thơm của nó xộc thẳng vào mũi, dùng thìa khuấy đều thứ nước sóng sánh màu nâu sẫm bên trong tách,anh đưa lên miệng. -Đắng quá ! –Heiji nhăn nhó sau khi uống – À Đúng rồi – như chợt nhớ thứ gì, cậu la lên – Thì ra là quên thêm đường ! –Nói xong cậu vớt tay lấy mấy viên đường trong hộp, cho vào tách. -Thế đấy ! -Cậu tiến về phía anh - Cuộc sống cũng giống như tách cacao nếu không cho thêm đường nó sẽ đắng đến mức khó uống... -...-Anh muốn nói gì đó nhưng lại thôi. -Tớ chỉ cố thêm « đường » vào cuộc sống của mình. Sau khi bố đi, tớ đã nghĩ sẽ đến Takashaki cùng mẹ nhưng cuối cùng thì vẫn ở lại đây. -Cho dù tất cả đều đã bỏ đi ?-Anh hỏi. -Ừ ! Con người sống với nhiều mối ràng buộc mà. Đi hay ở đâu phải chỉ muốn là được. Nếu tớ đi thì đây chẳng thể gọi là « nhà » nữa rồi. Và hơn hết là tớ không muốn mất đi những kỉ niệm vê bố...
Nhìn cái điệu bộ thản nhiên của Heiji, anh lắc đầu.
Về tổng quát mà nói, cả anh và Heiji đều không phải là dạng người hay bỏ cuộc, chấp nhận mọi thứ : đối với Heiji dù bố có « vô tâm » đến đâu thì lựa chọn duy nhất của cậu vẫn là ông ấy như anh vậy, cố gắng tồn tại chỉ để thực hiện duy nhất một lời hứa mà anh hiểu rõ hơn ai hết lời hứa đó chẳng mang đến cho anh thứ gì trừ nỗi đau. Dù vậy, anh chưa bao giờ thấy hối tiếc.
Nhưng điều đó cũng không thể phủ nhận rằng cái thế giới của riêng anh và Heiji là hoàn toàn khác nhau. Nếu Heiji là một người nhiệt tình sôi nổi thì anh lại trầm lặng, ít nói và khi Heiji cố « thêm vị ngọt » vào cuộc sống của mình thì anh lại từ chối điều đó, nụ cười với anh không phải thứ để phung phí mà nước mắt và tình yêu thì lại càng không nên phung phí. ... Ấy thế mà Heiji lại quý mến anh. Đó là thứ tình cảm rất chân thành, anh cảm nhận được nhưng không thể hiểu nổi vì sao. ... Heiji bước lại cửa số, mở toang chúng ra, cơn gió lạnh tạt vào mặt đau rát. -Sau khi bố đi, tớ thường nhìn thấy hình dáng ông bước qua khỏi cửa , nó cứ lập đi lập lại nhiều lần như vậy đến nổi tớ cứ tưởng rằng ông vẫn còn đang ở đây và nếu như tớ nắm tay ông lại thì...-Cậu ngừng hồi lâu, như suy nghĩ – Nhưng biết là không thể...
Hai từ « không thể » nghe thật nhức nhối. Cậu có thể ngồi yên lắng nghe những câu chuyện chẳng mấy hứng thú từ bố và giả vờ hiếu kì để ông vui, cậu có thể đợi hàng giờ trên biển để đón ông những lần tàu cập bến và bây giờ vì ông yêu biển mà cậu chấp nhận sống cùng biển trong khi những người thân thiết đều đã bỏ đi... Cậu có thể làm tất cả duy chỉ có việc giữ ông lại là không thể ?!
- Ngày hôm đó, trước khi lên tàu, bố đã bảo rằng « Bố nghĩ mình đã dành nửa cuộc đời cho biển như vậy là đủ rồi và bây giờ thì nên chăm sóc cho gia đình nhiều hơn, sau chuyến đi này, gia đình mình sẽ đến Takashaki cùng gia đình bác Toyama ! ».Lời hứa đó đến bây giờ tớ vẫn còn nhớ rõ. –Heiji xoay tròn tách cacao trong tay – Gía như mà bố đừng nói câu đó…giá như mà tớ quên đi lời hứa đó thì tốt… -Ông ấy không nói dối! –Anh không muốn nói nhưng không hiểu vì sao lại bật lên thành tiếng. -Ừ ...-Sau cái cau mày lại bắt gặp ngay một nụ cười.
Với Heiji, bố không bao giờ nói dối, ông là người Heiji rất tôn kính. Có lẽ trong giây phút đó ông đã thực sự nghĩ như vậy và cậu cũng đã mơ đến Takashaki với nụ cười hạnh phúc. Xa biển trở về đất liền vốn là mong ước của cậu và mẹ, thử tưởng tượng mà xem đến Takashaki rồi cậu có thể chơi kendo hằng ngày cùng bố, mẹ sẽ cười nhiều hơn và ba con người người lại trở thành một gia đình trọn vẹn. Nhưng mà ... sự thật là ông không thể thực hiện được để những mong mỏi đó phút chốc tan tành, in hằn thành những vết cắt đau nhói. Và bây giờ vết thương lại nhói lên trong lòng cậu một lần nữa.
Tách cacao trong tay anh đã nguội đi tự bao giờ : dù có thêm bao nhiêu đường thì vị đắng vẫn không thể mất đi. ... ..
-Thôi! Đừng nhắc đến chuyện không vui. –Heiji phẩy tay, phá tan không gian ảm đạm -Tớ có cả đống tin vui để mừng đây này. –Đóng cửa sổ lại, cậu tiếp - Ngày kia, tớ sẽ chính thức lái con tàu Maria nổi tiếng của vùng này ra biển...với người lần đầu tiên được cầm lái như tớ là một vinh dự rất lớn, người ta bảo « hổ phụ sinh hổ tử » quả không ngoa – Cậu nhanh chóng lấy lại vẻ mặt phấn khởi, mà cũng chẳng biết cậu ta vui hay đang giả vờ tỏ ra như thế.
-Đừng đi ! –Anh trả lời trong tích tắc, giống như anh đã chuẩn bị để nói ra câu này từ rất lâu rồi.
-Chậm mất rồi ! Tớ đã nhận lời ! –Và hình như là cậu cũng đã biết trước anh sẽ nói như vậy. –Tớ không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này, tớ muốn được ra khơi và chiêm nghiệm những gì bố đã trãi qua. Quan trọng là muốn trả lại thứ này– Heiji đặt một vỏ ốc vào tay anh - một vỏ ốc có màu xanh của biển. – Nó chẳng có ý nghĩa gì đâu nhưng những thứ thuộc về biển thì phải trả lại cho biển.
Vỏ ốc màu xanh được xem như một phần trái tim của biển - người dân vùng Otaru thường bảo nhau như thế nhưng rất ít người thấy được nó. Và cậu không may nằm trong số rất ít đó. Sau ngày bố đi, một lần tình cờ ra biển, sóng đã đánh vỏ ốc này vào chân cậu. Buồn cười thay cho một kẻ hùng mạnh như biển, cướp mất “người quan trọng nhất” trong cuộc đời cậu cuối cùng trả lại cậu chỉ một vỏ ốc xanh chẳng mang giá trị nào. Muốn có tất cả nhưng chẳng chịu cho đi, biển ích kỉ đến đáng thương, thế nên muôn đời vẫn cô độc. Cậu muốn mang vỏ ốc này, ra giữa đại dương mênh mông, ném nó xuống đáy sâu để ở đó nó an tâm mà “yên nghỉ”.
Anh im lặng , những gì thật sự cần nói đã nói rồi: “Đừng đi!”. Còn nếu cậu ta muốn phụ “lòng tốt” của anh thì cũng chẳng sao, chính cậu ấy mới là người quyết định cho tương lai, số phận của mình, có điều anh hơi giật mình khi nghĩ rằng anh lại có ý muốn níu kéo, quyến luyến Heiji…Rồi anh tự nhủ đó chỉ vì lời hứa với chú Heizo khi xưa – ông ấy muốn anh bảo vệ cậu ta.
-Sau khi trở về, cậu cùng tớ đến Takashaki được không, Kudo?
Nhưng thật sự cậu thanh niên bốc đồng ấy đã đôi lần làm xáo động cái thế giới an tĩnh của anh và đơn giản là anh có quyền giữ lại những người mình yêu quý. Anh không muốn mất đi bất kì ai nữa. … . “Cùng đến Takashak nhé, ... Kudo!” … .. . “Shinichi Kudo!” .
[b]
Last edited by shinran on 26/2/2011, 4:06 pm; edited 1 time in total
26/2/2011, 1:10 pm
tears_of.the_angel
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 547
» Xèng 0.0 : 4308
» Uy Danh : 38
» Ngày "Oa oa" : 1995-01-10
» Ngày gia nhập : 2010-10-27
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
Ôi, bóc tem. Hay quá, lâu lắm rồi mới lại được đọc và com fic của chị. Chap này vẫn buồn như bao chap khác nhỉ, Heiji định đi thật à, đành vậy. Hjc, dạo này mọi người có vẻ bận nhỉ, mình cũng vậy, chán quá. Cố gắng post chap mới nhanh nhanh chị nhé.
26/2/2011, 1:47 pm
Tenshi
.:Senior Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 282
» Xèng 0.0 : 7034
» Uy Danh : 3
» Ngày "Oa oa" : 1998-08-26
» Ngày gia nhập : 2010-07-19
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
Vẫn như bao chap khác,buồn.Nhưng fải nói là e phục Heiji thật(cả tài viết fic của chị)ước gì e cũng có thể có 1 tính cách như Heiji....
26/2/2011, 6:53 pm
*Kaede_Lovely*
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 463
» Xèng 0.0 : 4437
» Uy Danh : 30
» Ngày "Oa oa" : 1995-01-20
» Ngày gia nhập : 2010-12-29
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
Hầy.. Phong bì Dạo này ss ít lên 4rum nhỉ?
27/2/2011, 3:05 pm
DC love
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 584
» Xèng 0.0 : 4852
» Uy Danh : 22
» Ngày "Oa oa" : 1995-05-24
» Ngày gia nhập : 2010-12-25
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
ôi. lâu quá r` mới đc lên 4rum. chap này cũng hay lắm.
23/3/2011, 10:41 pm
shinran
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 401
» Xèng 0.0 : 2898
» Uy Danh : 63
» Ngày "Oa oa" : 1993-05-18
» Ngày gia nhập : 2010-12-23
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
Hum nay trờ mưa nên cảm hứng tự nhiên mà đến, mình lại viết fic. Vì k thể học bài tiếp dc ^^
Chap 3: Biển và sao Bắc Đẩu
Part 4
Mưa tạnh. Trời yên ngủ. Tất cả chìm vào bóng tối. Biển vẫn thức. Nó đau đáu nhìn trời đêm như thách thức. Ta bình yên khi có thể nhắm mắt mà quan sát mọi thứ từ bên trong, chí ít thì có thể được ngủ và quên đi mọi buồn phiền…nhưng biển không làm được như thế…Nó chỉ có thể ngủ duy nhất một lần trong đời. Đó là khi nó chết. Nghĩa là bình yên đồng nghĩa với cái chết.
-Thứ gì cũng có cái giá của nó - Gịong Heiji vang vang cùng gió biển.
Cuộc trò chuyện với anh làm cậu nhớ ra nhiều thứ, không thể ngủ được…cậu ra biển.Chỉ khi nghe tiếng sóng ầm ầm, hung tợn, cậu mới nhận thấy mình vẫn tồn tại. Tồn tại giữa vô khối những điều bất an, để biết rằng cuộc sống không bằng phẳng và chứa đầy nghịch lí, đầy những đau khổ, mà chỉ những người mạnh mẽ mới có can đảm bước tiếp và sống sót.
Nhưng nói như vậy không chứng tỏ cậu mạnh mẽ, đôi lần, cậu chán nản và muốn vứt bỏ tất cả. Phải, cậu không muốn tiếp tục ở lại đây, cậu muốn đến Takasaki biết dường nào, cậu thật sự nhớ những món ăn mà mẹ nấu, nhớ những lần cãi cọ với Kazuha và bị cô ấy rượt đánh tới tấp…ai nói cậu thản nhiên khi những người thân ra đi cơ chứ, cậu sợ một mình cô độc nhưng cậu chỉ dám giấu nó vào bên trong mà như vậy có nghĩa là nó không đơn thuần chỉ là một nỗi sợ thôi đâu, nó còn là sự mất mát…Nếu để sự mất mát xâm chiếm cơ thể thì cậu sẽ trở nên vô cảm và mục rỗng đi mất, nên cậu cố làm cho thế giới xung quanh náo động, ồn ã để phần nào khoả lấp sự yên tĩnh bên trong…và có lẽ cậu đã thành công…nhưng như vậy có ý nghĩa gì đâu? Cậu cười.
Cậu thật sự không thể hiểu nổi mình, cậu ghét nơi này kinh khủng, thậm chí chẳng muốn nhìn thấy nó nhưng khi có cơ hội chọn lựa, cậu vẫn chọn ở lại. Có thể như cậu từng nói với anh, cậu có nhiều mối ràng buộc với nơi này...nhưng...nó đã đứt đôi lâu rồi.
-Ta và ngươi còn có mối liên hệ nào nữa chứ?! Ngươi muốn giữ ta ở lại đây lắm sao? Vì cái gì kia chứ? Ngươi vĩ đại đến thế kia mà, luyến tiếc làm gì một đứa ghét ngươi như ta? Thật sự thứ quan trọng đối với ta, ngươi đã lấy đi rồi, như vậy vẫn chưa đủ sao? Ngươi thèm khát cái mạng của ta lắm à? Sao ngươi không chết một lần đi để biết sống là như thế nào?
Cậu tức giận thật sự, hét lên âm ĩ nhưng gió làm bạt đi tiếng nói, chỉ giống như sự chống cự yếu ớt của con người với thiên nhiên rộng lớn, tất cả chỉ vô ích.
“Vô ích thôi!” -Cậu nghĩ. Cậu điên tiết không phải vì sự lạnh lùng, nhẫn tâm của biển mà vì cậu nhận ra rằng, cậu không hề ghét biển như cậu đã từng nói, đã từng nghĩ. Sao cậu có thể ghét biển cơ chứ khi mà cha cậu đã trở thành một phần của biển. Cậu đã hiểu điều này trong lần cuối cùng thấy ông bước lên tàu, có lẽ ngay cả ông cũng biết mình khó có thể trở về thế nên lời hứa chỉ như một sợi chỉ kết nối ông với sự sống, khi phải đối mặt với sự lựa chọn của mình, những hình ảnh thân thương về gia đình, những mơ ước hạnh phúc thoáng qua trong tích tắc nhưng bấy nhiêu là không đủ đế kéo ông lại, cũng như cậu : những mong muốn bình dị với những người cậu yêu thương không đủ để cậu ra đi. Tẩt cả chỉ là dối trá ! Ghét và yêu giống như bóng tối và ánh sáng, mà con người thì đang buộc một dãy băng bịt mắt, khi chắc chắn rằng mình đang đi vào bóng tối và an tâm để tháo dãy băng bịt mắt ra, đến khi đôi mắt đau rát vì ánh sáng chói loà mới nhận ra rằng, đã đi hết cái biên giới mong manh đó và qua bờ phía bên kia từ khi nào không biết. Cuối cùng thứ cảm nhận dc rõ ràng nhất đó chính là sự hụt hẫng và khó chịu. Chỉ đơn thuần là như vậy. Cậu cũng như vậy thôi, khó chịu với bản thân và hụt hẫng. ... Ngã người về phía sau, cậu nằm dài lên nền cát. Ngước nhìn trời đêm không trăng:
-Cô đơn lắm sao? Bất lực lắm àk? Vì ngươi không thể chết và cũng chẳng nắm bắt bất cứ thứ gì!
Rồi như vô thức, cậu đưa tay lên trời vẽ thành vòng tròn xung quanh những vì sao đang nhấp nháy trên khoảng không tối mịt.
-Là sao Bắc Đẩu phải không?
Nghe thấy giọng nói vọng lại, cậu nhìn về phía sau. Là cô.
-Ran à! –Dù biết có sự xuất hiện của cô nhưng cậu không để tâm lắm. -Có phiền không, nếu tớ ngồi cùng cậu, Heiji ? –Cô nói một cách thận trọng. -Không sao đâu ! Mà sao cậu ra đây ? Không ngủ thêm tí nữa ! - Cậu vẫn chăm chú nhìn lên trời. -Ừm, thật không phải chút nào ! Tớ mệt quá nên lăn ra ngủ. Lúc tỉnh dậy, thấy túi thức ăn mới mua để trên bàn, tớ biết cậu về...nên tìm cậu... -Tìm tớ ? -Cậu hơi ngạc nhiên - Để làm gì ? -Xin lỗi cậu ! Gịong cô nhỏ dần, có vẻ hơi run. -... -Chỉ vậy thôi !-Cô chậm rãi. -Cậu làm tớ hơi...khó hiểu...tớ nên cám ơn cậu mới phải...giúp tớ dọn dẹp nhà cửa... -Ừm... đáng ra tớ không nên lo chuyện bao đồng... khi dọn dẹp xong các thứ...có lẽ tớ nhạy cảm...nhưng tớ thấy mọi vật dụng trong căn nhà đều có một vị trí riêng của nó và nó sẽ là nó nếu vẫn được đặt ở nơi cũ...khi dọn đến nới khác thì nó không còn là nó nữa...mọi vật dụng dều có một kỉ niệm gắn với ngôi nhà, cho nên ngoài cậu, không ai được phép thay đổi chúng...và tớ thành thật xin lỗi. Nghe cô nói, cậu chỉ cười : -Có đáng gì đâu mà! Qúa khứ chỉ là những chuyện đã xảy ra rồi, và không ai thay đổi dc, đúng không ? Cho nên dù có cố gắng giữ lại cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Những thứ đó, vốn dĩ từ lâu nên có một « cuộc đời » mới...chỉ là tớ cố chấp không chịu hiểu thôi...nên lời xin lỗi, cậu không cần phải nói. -Ừ !-Cô thở phào nhẹ nhõm – Hôm nay, cậu lạ thật...nhưng cậu nên như vậy Heij, sống là chính mình sẽ thoải mái hơn ! -A ha ! Có lẽ vừa trút xong cơn giận nên thấy mình nhẹ nhõm.
Và im lặng choáng ngợp không gian. Không ai nói thêm lời nào, cậu chỉ dán mắt nhìn vào những ngôi sao ngoài xa, còn cô thì thu gối, nghe tiếng sóng rì rào, cô không biết phải nói gì vì người ngồi bên cạnh cô không phải là Heiji của vài tiếng trước đây, cậu ấy hoàn toàn đổi khác và thật khó để có thể trò chuyện, những chuyện linh tinh không phù hợp trong lúc này. Nhưng rồi cậu lên tiếng trước. -Sao cậu lại đi theo Kudo? -Vì tớ và anh ấy đều không có nơi để về. Sau một vụ tai nạn, tớ bị mất trí nhớ và cũng chẳng có ai đến nhận tớ, có lẽ họ không biết gì về tình hình của tớ. Tớ cảm thấy lạc lõng vô cùng khi ở trong bệnh viện,nghe các cô y tá cứ hỏi han đủ điều mà tớ hoàn toàn không nhớ gì. Rồi một hôm, tớ trốn viện và gặp anh ấy. Tớ đi theo anh ấy chỉ vì một cái gật đầu… Kì lạ đúng không? –Cô đưa tay vén những lọn tóc ra sau vành tai. - Không! Mọi thứ hình như đều đã được sắp xếp trước và chúng ta chỉ làm theo như những con rối mà thôi, cả cậu, cả Kudo…cả tớ. Có lẽ, cậu và Kudo, có mối quan hệ nào đó đặc biệt nên việc hai người gặp nhau không có gì lạ. Gíông như việc tớ gặp Kudo chẳng hạn. Thế giới này bao la mà nên chuyện gì lại chẳng xảy ra được.
Đúng! Việc cậu gặp Kudo lần đầu và lần này cũng vậy, đều là những thứ đã dc sắp xếp trước…nhưng dù là vô tình hay cố ý thì cậu cũng rất vui vì Kudo đã đến ngay quãng thời gian rất quan trọng đối với cậu.
-Vậy cậu và anh ấy gặp nhau như thế nào? -Như thế nào sao!...-cậu ngẫm nghĩ…-Tớ không nhớ rõ từng chi tiết nhưng đại loại là sau ngày bố tớ ra khơi lần cuối, Kudo đến gõ cửa nhà tớ rầm rầm đòi gặp bằng được bố tớ, cậu ấy còn gọi đích danh tên bố nên tớ vô cùng tức giận, tớ chửi rủa cậu ấy thậm tệ, cậu ấy không phản kháng lại rồi sau đó quát vào mặt tớ “Sắp có bão lớn! Hãy bảo tất cả mọi người trở về đất liền ngay lập tức nếu cậu không muốn ai phải chết!”. Tớ vô cùng shock, ừ thì vì trước đó trời rất đẹp mà dự báo cũng cho biết là biển lặng nên có đứa điên mới tin lời cậu ấy nói. Rồi tớ hỏi Kudo khi nào trời sẽ nổi bão và vì sao cậu biết được chuyện đó, Kudo chỉ im lặng và tớ tống cổ cậu ấy ra khỏi nhà.
Heiji im lặng hồi lâu, dường như cậu ấy đang cố ấy chọn lọc những từ ngữ thích hợp nhất để diễn đạt câu chuyện của mình và cũng có vẻ có thứ gì đó nghẹn cứng trong cổ họng, để việc phát âm thật khó khăn.
-Sau đó thì sao? -Ba ngày sau, Kudo trở lại nhưng không ồn ào như lúc đầu, cậu ấy chỉ nhìn ra phía biển rồi lắc đầu. Và cậu không biết chuyện gì xảy ran gay sau đó đâu. Mây đen bắt đầu vần vũ, sớm chợp liền hồi và biển động dữ dội, đài truyền hình đưa tin sắp có cơn bão lớn ập đến khẩn cấp gọi mọi thuyền bè trở về đất liền…nhưng mọi thứ đã quá muộn, mọi liên lạc ở ngoài khơi đều bị đứt và mọi người chỉ biết cầu nguyện… Cô lắng nghe cậu mà tưởng như tim mình đang ngừng đập.
-Người dân ở Otaru đã sống trong lo sợ đúng 1 ngày 1 đêm…Sau khi bão đi qua, mọi thuyền cứu hộ được điều động để tìm kiếm những tàu thuyền không kịp trở về đất liền…trong đó…-Heiji hít một hơi thật sâu – Có cả tàu của bố! -Heiji à… -Cuộc tìm kiếm diễn ra nhiều ngày liền, rất nhiều người được cứu sống...tớ cũng hy vọng...nói đúng hơn là ngoài hy vọng thì còn làm được gì...Sau khi xem xong danh sách người sống sót, tớ lại gặp Kudo, tớ đã đánh cậu ấy, tờ thề là nếu tớ có một cuốn từ đuiển ghi nhớ thì tớ sẽ lưu cậu ấy đầu tiên vào danh mục người mà tớ ghét nhất trong đời...Lúc ấy, tớ hoàn toàn mất bình tĩnh, hắn như là ác quỷ.... -Heiji, đủ rồi mà... đừng kể nữa...-cô nấc lên -Nhưng sau đó...sau đó...tớ không nhớ rõ lắm...tớ chỉ biết mắt tớ mờ đi, người thì run bần bật và những câu tớ nghe được chỉ là « Chú Heizo là một người rất đáng kính. Nếu có thêm thời gian, tôi nhất định sẽ tìm thấy chú ấy. Hãy tin tôi ! » và Kudo ngất xỉu...Mọi người bảo rằng, Kudo là một trong những người tình nguyện theo đội cứu hộ tìm người, cậu ấy đã thức suốt, chưa lần nào chợp mắt...và cái danh sách những người sống sót, cậu ấy đã lập ra trước đó...tớ đã đánh cậu ấy... đó là điều... ân hận nhất trong 17 năm tớ được sống... -...-Cô như bất động, dán mắt vào Heiji, nước mắt cứ trào ra không ngừng nhưng Heiji thì vẫn tiếp tục kể dù cô đã bảo cậu ngừng lại không biết bao nhiêu lần. Cậu cần phải nói những suy nghĩ của mình, dù là vui hay đau buồn, tất cả cần được nói ra hết ngay lúc này.
-Tớ không thể hiểu nổi, đáng ra người đau buồn nhất phải là tớ mới đúng...nhưng...khi nhìn vào đôi mắt ấy lúc đó...tớ lại thấy sự đau thương đến tột cùng của Kudo...cậu ấy không giống người đau nổi đau của thiên hạ...nhưng có vẻ cậu ấy là người phải nổi chịu chung nổi đau của thiên hạ...Qua ngày hôm sau, cậu ấy ra đi chỉ để lại cho tớ một lá take và bảo rằng ngày nào đó sẽ đến lấy ! ...Và đó là ngày hôm nay...tớ không biết cậu ấy có khả năng gì...nhưng...chắc phải đau khổ lắm khi phải nhìn thấy những chuyện như vậy...giống như biển chăng...nhiều lúc tớ nghĩ...bố tớ và Kudo giống như biển...vậy thì làm sao tớ có thể ghét biển...không thể...
Cuối cùng, Heiji gục đầu lên hai bàn tay khép hờ, vai không hề run, sóng đánh ngoài khơi tung bọt.
-Bố cậu...tớ...tớ... -Khi loại đi những khả năng không thể xảy ra thì dù không muốn nó xảy ra nhưng đó chính là sự thật...bố tớ đã chết rồi...trên con tàu chết tiệt...lại tiếp tục chuyến hạnh trình ở một thế giới khác..
Dù không muốn tin hay dù không thừa nhận thì vẫn là sự thật. Sự thật không thể thay đổi được... ......................... Người ta thường hỏi : Hạnh phúc có màu gì ? Là màu hồng ngọt ngào của tình yêu ? Là màu xanh yên bình và phẳng lặng ? Là màu vàng thuỷ chung và duy nhất ? Hay là màu trắng .chỉ để tán xạ những màu sắc khác... ? .........................
-Cậu sai rồi Heiji, bố cậu và Kudo không phải là biển cũng không thể là biển... -... -Cậu hiểu ý tớ chứ ? -...Ừ... - Họ đâu chỉ một mình... -Nếu họ là biển thì tớ sẽ là sao Bắc Đẩu để họ không bao giờ cô độc... ... .. .
23/3/2011, 11:01 pm
*Kaede_Lovely*
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 463
» Xèng 0.0 : 4437
» Uy Danh : 30
» Ngày "Oa oa" : 1995-01-20
» Ngày gia nhập : 2010-12-29
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
Bóc tem Em nợ cm nha Dạo này bận nên chắc khi nào rỗi, sẽ ngồi cm tất cả một thể luôn
24/3/2011, 8:15 am
nar
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 34
» Xèng 0.0 : 407
» Uy Danh : 3
» Ngày "Oa oa" : 1997-09-12
» Ngày gia nhập : 2011-01-11
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
phong bì nợ cm hen ^^
24/3/2011, 8:29 pm
DC love
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 584
» Xèng 0.0 : 4852
» Uy Danh : 22
» Ngày "Oa oa" : 1995-05-24
» Ngày gia nhập : 2010-12-25
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
ôi hay wá. mog chờ chap típ
27/3/2011, 9:27 am
ran moris
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 99
» Xèng 0.0 : 673
» Uy Danh : 8
» Ngày "Oa oa" : 1997-01-05
» Ngày gia nhập : 2011-02-05
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
chị shinran có phong cách thật độc đáo vừa nghe nhac 5 vừa đọc đúng là làm tăng cảm xúc tiện thể chị có thể chỉ cho em chị tìm được mấy bài hát này ở đâu được không? em thích thể loại nhạc này lắm!
27/3/2011, 11:37 am
nar
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 34
» Xèng 0.0 : 407
» Uy Danh : 3
» Ngày "Oa oa" : 1997-09-12
» Ngày gia nhập : 2011-01-11
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
Ui com cho ss nè. Ss có phong cách vik độc đáo thật. Sâu lắng và rất nhẹ nhàng. Cách viết của ss tuy không vui nhộn, lãng mạn hay trinh thám gì; nhưng cách viết lại có sức hút lôi kéo người ta. Không phải người hay tinh thần,lý trí mà là tình cảm, cảm xúc, là trái tim. Ss đã đưa người xem vào những bậc thang cảm xúc của biển. Đọc fic của ss mà em đã yêu biển giờ còn yêu biển hơn. SS HWAITING!!!( em đang bấn tiếng hàn bà con ơi =.=") P/s: khi nào rảnh ss chỉ dạy em vik fic nha! nha!!nha!!!nha!!!!....!!!!!!!!!!!
9/4/2011, 11:55 pm
mrs8
.:.Smod.:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 168
» Xèng 0.0 : 926
» Uy Danh : 23
» Ngày "Oa oa" : 1985-09-13
» Ngày gia nhập : 2011-04-02
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
Lâu quá hông thấy chap mới, buồn rầu rĩ trong chờ đợi.. em ơi
10/4/2011, 4:22 pm
shinran
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 401
» Xèng 0.0 : 2898
» Uy Danh : 63
» Ngày "Oa oa" : 1993-05-18
» Ngày gia nhập : 2010-12-23
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
Ui lâu rồi mới có người nhớ đến cái fic của mình, cứ tưởng tình tiết "phẳng lặng" quá nên thành ra k ấn tưởng mà lâu rồi mìk cũng k rep com cho các members. Thanks ss mrs8, nar, ran mori, DC Love, kaede ^^ Thật ra thì em cũng muốn viết tiếp nhưng sắp thi DH rồi cho nên...hì hì. Nhưng vào ngày nghỉ "giỗ" em sẽ cố gắng ra chap mới...vì dù sao đây cũng là fic em rất yêu thík và đã xây dựng xong cả cốt truyện từ trước ^^.
10/4/2011, 6:29 pm
shinranisone
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 647
» Xèng 0.0 : 3185
» Uy Danh : 50
» Ngày "Oa oa" : 1991-10-25
» Ngày gia nhập : 2010-10-06
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
Vậy, giỗ tổ bạn nhớ viết chăm chỉ nhé, đọc văn bạn mà mình cảm thấy yêu biển và yêu các màu sắc hơn đấy!!! (sao Bắc đẩu thì yêu từ trước rùi nhưng giờ còn yêu hơn!!!) nhưng sao lại thấy buồn thế này???
11/4/2011, 12:31 pm
Shinchi+ Ran= Love
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 14
» Xèng 0.0 : 49
» Uy Danh : -1
» Ngày "Oa oa" : 1964-02-24
» Ngày gia nhập : 2011-04-09
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
D0c sa0 tkay s0 s0. Nkug n0i ckug la hay. Mink rat ngu0ng m0 cai y tu0g vua d0c vua ngke nkac cua ban d0!
14/8/2011, 8:19 pm
tears_of.the_angel
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 547
» Xèng 0.0 : 4308
» Uy Danh : 38
» Ngày "Oa oa" : 1995-01-10
» Ngày gia nhập : 2010-10-27
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [fic ShinxRan] Seven days
Hjc, lâu lắm rồi e mới lại com fic của ss nhỉ, đừng giận nha, tại đợt vừa r e bận quá nên bỏ 4rum hơi lâu. Bao giờ thì ss mới ra chap mới đây, ss đừng có mà bỏ fic đấy nhá, e thích fic này lắm mà. Mau mau ra chap mứoi ss ơi , e đợi đó nha.