Subject: Re: [ Fic SR ] Muộn Màng Nhưng Chưa Phải Là Kết Thúc.....- END (chapter 20/20).............
@all: e hèm, xem bộ ai cũng "cay cú" mềnh cái zụ Ran (có thể) thích Narumi quá ta ...... về việc này mình có thể nói tóm lại 2 chữ "bí mật" hé hé hé mà cũng bật mí tí xíu, việc Narumi thích Ran là việc có thật "chăm phần chăm" (tin ih, t.g nói muh); còn việc Ran có thích Narumi ko thì ai xem kỹ fic sẽ rõ thui mà, câu trả lời rất rõ ràng trong fic ấy chứ
cúi cùng ngoài lề tí "thanks tất cả mọi người đã, đang và lun ủng hộ fic mình nha. AISHITERU"
2/12/2011, 9:13 pm
CoolGuy_Angel
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 628
» Xèng 0.0 : 8341
» Uy Danh : 93
» Ngày "Oa oa" : 1993-03-19
» Ngày gia nhập : 2010-06-19
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ Fic SR ] Muộn Màng Nhưng Chưa Phải Là Kết Thúc.....- END (chapter 20/20).............
Chapter 14
Cứ như thế, cô nắm chặt tay Narumi và thỉnh thoảng cô lấy khăn thấm nhẹ mồ hôi trên trán anh, cô cứ ngồi đó, thời gian vẫn cứ trôi nhẹ theo từng khắc…Lúc này đây, cô nhớ tới lời nói của ai đó, cô mong muốn nghe giọng nói của ai đó để phá tan không gian yên tĩnh này. Cô với tay lấy khung hình trên bàn, đó là tấm hình cô chụp cùng với Shinichi nhưng cô không thể nhớ đc là mình chụp từ lúc nào. Cô chỉ có cảm giác là dường như nó đã có từ lâu rồi….Và mối quan hệ giữa cô với Shinichi là gì đến giờ cô vẫn chưa thể giải thích nỗi! Chỉ đơn giản là cô thấy nó rất yên bình và ấm áp…….
Đặt khung hình xuống bàn, cô với tay lấy cái điện thoại của mình “Đã 3h sáng rồi sao?”. Nghĩ ngợi một lúc cô quyết định bấm số máy của ai đó mặc dù trong đầu cô nghĩ là giờ này ai cũng đang say giấc cả, nhưng cô vẫn bấm, cô thà nghe tiếng chuông của điện thoại hơn là tiếng gió lạnh của màn đêm……
Tiếng chuông vừa reo tiếng thứ nhất lập tức có giọng nói từ đầu dây bên kia, nó làm cô giật mình
“Alô, Ran, có chuyện gì sao mà cậu gọi tớ muộn vậy?” “Àh….Shin-nichi……chẳng qua tớ…….” “Sao? Cậu làm tớ lo đấy” “Àh không có gì…..thôi Shinichi ngủ đi nhé…..tớ xin lỗi vì đã làm phiền. Chào cậu”
Cô cúp máy nhanh chóng và đặt nó trở lại lên bàn. Cô đặt tay lên ngực trái để điều hòa lại nhịp thở và nhịp tim của mình. Không hiểu sao, khi đi cùng với Shinichi thì cô thấy rất hạnh phúc. Không hiểu sao, khi bên cạnh Shinichi cô cảm thấy rất an toàn. Không hiểu sao, cô luôn muốn nghe giọng nói của Shinichi. Và không hiểu sao, khi đối diện Shinichi, cô luôn thấy tim mình đập nhanh hơn mọi lần……Cứ như có 1 liên kết vô hình nào đó đã nối cô với Shinichi.1 sợi dây liên kết mỏng manh nhưng chắc hơn bất kỳ sợi dây nào khác…….
Trong khi đó, trong căn nhà số 23 đường Beika có một gã thám tử đang thẩn thờ chôn vùi trong hàng đống sách về Sherlock Holmes, mặc dù những dòng chữ trong đó đang dày đặt trước mắt anh nhưng hình như anh không đọc được chữ nào cả vì tâm trí anh ko còn đặt ở trong đó như trước nữa mà nó đang đặt ở nơi khác?!? Sau cú điện thoại kỳ lạ đó của Ran, anh đã muốn bay đến nhà cô ngay lập tức nhưng nghĩ lại thái độ của ông Mori khi bị phá giấc ngủ lúc nửa đêm là như thế nào thì anh lại rùng mình (=.=), với lại, với suy luận của anh thì qua cách nói chuyện của Ran trong điện thoại thì không có gì nguy hiểm đang xảy ra với cô ấy. Nhưng…….với lý do gì cô ấy lại gọi anh ngay lúc nửa đêm và nói không có gì là một việc rất lạ. Nó làm anh đau đầu và anh chắc là mình đã liếc vào cái đồng hồ trên tường hơn 10 lần trong 1 phút, và anh đã từng muốn lấy cái gì đó đập thẳng vào cái đồng hồ khi nó vẫn cứ đứng im như vậy trong khi anh vẫn luôn mong chờ sự bứt phá từ nó ( =)) ).
Thời gian vẫn lặng lẽ trôi như vậy, trong 2 căn nhà, có 2 tâm hồn đang hướng về nhau một cách im lặng…….
….. . . . ……
Ngước mắt lên một lần nữa, chiếc đồng hồ trên tường đã điểm đúng 6h sáng. Cô nhẹ nhàng đặt lại tay Narumi vào giường và đứng dậy bước ra khỏi phòng. Cô ngán ngẩm nhìn vào bình nước trong nhà, nó không còn chút gì còn sót lại. Mở tủ lạnh ra, cô cũng ko tài nào tìm ra một chai nước lọc sau khi cố gắng lòn tay qua những lon bia ngổn ngang trong tủ. Cô thở dài và đóng cửa tủ lại. Cô nhẹ nhàng bước vào phòng mình, lấy chiếc áo khoác và không quên ngoái nhìn Narumi lần nữa sau khi cô bước ra khỏi phòng và đi xuống nhà.
Bà Eri cũng vừa thức dậy sau khi Ran vừa đi khỏi. Mở nhẹ cửa phòng cô con gái mình, thấy Narumi vẫn yên giấc còn Ran thì đi đâu mất, bà bước ra khỏi phòng và nhìn vào bình nước thì cũng đủ để bà hiểu vì sao cô con gái mình không còn ở trong phòng
…… Đứng trước cánh cửa mở toang của văn phòng ông Mori, Shinichi hơi ngần ngại đặt chân vào. Anh chậm rãi nhìn xung quanh nhà thì không thấy ai cả, nhưng có tiếng nước chảy trong phòng tắm, anh chắc mẩm đó là Ran vì anh thấy phòng Ran đang mở cửa nhưng……hình như …….có cái gì đó khác lạ ở phòng Ran vì trước giờ…dù có đi đâu cô ấy cũng cẩn thận đóng cửa phòng mình lại…Với bản tính (hơi) tò mò, anh đi lại gần và nhìn vào trong phòng thì cơ thể anh như đứng bất động tại chỗ khi thấy người đang nằm trong đó là …….. Narumi!
“Mình có nhìn nhầm không vậy?”. giật mình, Shinichi liên tục dụi mắt mình và cố gắng nhìn lại vào trong đến hàng chục lần, nhưng hình ảnh mà con mắt anh ghi lại được truyền vào bộ não anh vẫn như vậy, dù anh đã cố gắng mong nó “xác nhận” là không phải hoặc “sáng sớm mắt mờ nên nhìn nhầm” nhưng….nó chỉ làm đúng nhiệm vụ mình và khó khăn lắm Shinichi mới có thể chấp nhận là đôi mắt mình đúng!
“Sao…..sao anh ta lại ở đây? Lại còn nằm trên giường Ran? Vậy hóa ra…….hóa ra anh ta ở đây suốt đêm hay sao? Với Ran?”……..” Không, không phải, đó không phải là sự thật, tuyệt đối không phải”. Shinichi đang cố gắng đấu tranh với những suy nghĩ trong đầu mình, nó cứ nhảy loạn xạ cả lên và anh không có cách nào giữ vững được tâm trí mình, bỗng….
- Shinichi đó hả cháu? Cháu đến lúc nào vậy?. Bà Eri bước ra với chiếc khăn quấn trên những lọn tóc đang rũ nước
- Dạ, cháu chào cô. …….. Shinichi giật mình quay lại nhưng chỉ trong một giây sau, đôi mắt anh lại tiếp tục hướng về căn phòng Ran cùng với những dòng suy nghĩ
Bà Eri nhìn theo hướng của Shinichi thì cũng thầm hiểu anh chàng đang nghĩ gì. Bà chợt cười và đi lại chỗ Shinichi cho cậu câu trả lời để cho cậu ta khỏi phải vất vả với những dòng suy nghĩ
- À, đêm qua, thằng Narumi nó bị sốt ngất trước cổng nhà cô. Con bé Ran thấy vậy nên đưa nó lên nhà và cho nó ngủ ở phòng mình. Còn nó thì…..
- Ran sao hả cô?. Shinichi cắt ngang
- Cô nghĩ chắc đêm qua nó không có ngủ đâu, nó thức suốt đêm để lo cho Narumi. Thằng bé đêm qua sốt đến 39 độ cơ mà
- Vậy sao cô?. Shinichi thở phào khi đã tìm được lời giải cho một bài toán khó mà mới sáng ra anh đã gặp phải – Vậy giờ Ran đâu hả cô?
- Chắc nó chạy xuống nhà mua mấy chai nước. Cháu thấy đó, bình nước nhà cô đã cạn sạch rồi. Bà Eri nhún vai nhẹ nhìn sang bình nước nhà mình – Cháu ngồi chờ chút, con bé về ngay ấy mà
Shinichi gật đầu nhẹ rồi đi lại ghế ngồi. Bà Eri cũng quay về phòng mình. Trong đầu Shinichi bây giờ, chỉ còn việc cú điện thoại khó hiểu của Ran tối qua mà thôi……
- Shinichi?. Ran xách túi nhựa đựng khoảng 4 chai nước suối đi vào, cô khép cửa lại rồi đi lại chỗ Shinichi đang ngồi – Sao cậu đến sớm thế?
- À, tớ qua rủ cậu cùng đi học. Shinichi gãi gãi đầu
- Uhm, Nhưng hôm nay chắc tớ không đến trường đc, tớ phải lo cho anh Narumi nữa, anh ấy sốt từ tối qua đến giờ, không biết có đỡ hơn chút nào không nữa – Với đôi mắt đầy vẻ lo lắng, Ran lặng lẽ nhìn vào phòng mình
- Ran, tớ….tớ muốn hỏi cậu chuyện này được không?. Shinichi đứng dậy, đôi mắt anh nhìn thẳng vào Ran, dường như anh sắp nói ra chuyện gì quan trọng lắm. Cô hơi ngạc nhiên với thái độ (hơi) nghiêm túc của anh, cô gật nhẹ đầu và anh nói một cách chậm rãi nhưng có cái gì đó trong anh có vẻ rất đau – Cậu thật sự có tình cảm với Narumi-san sao?
Ran đứng ngây người ra một chốc, cô đang cố gắng suy nghĩ câu hỏi của Shinichi “có tình cảm”?. Đúng, đúng là cô có tình cảm với Narumi nhưng….. nhưng trong tim cô, còn có 1 bóng hình khác lớn hơn Narumi rất nhiều mà cho đến giờ, bóng hình đó vẫn còn mơ hồ với cô lắm…….
- Cậu đang nói gì vậy Shinichi? Tớ…..tớ sao có thể có tình cảm với anh ấy chứ
- Thật sao?. Mắt Shinichi như sáng lên một tia hy vọng nào đó với câu trả lời của Ran
- Tớ không thể nào thích anh ấy được, bởi vì……tớ…..
“Cạch”. Tiếng cửa phòng ông Mori mở ra, bà Eri đi ra với bộ vest xanh dương, tóc búi cao như thường lệ và kèm theo đó là tập hồ sơ của một thân chủ nào đó
- Hôm nay mẹ đi sớm thế ạ? . Ran quay sang
- Ừ, hôm nay mẹ phải ra tòa giải quyết vụ tranh chấp nhà đất của một thân chủ nên mẹ phải đi sớm để kiểm tra lại toàn bộ hồ sơ vụ án. À, tí nữa con làm bữa sáng cho bố con nhé, hình như tí nữa ông ấy có 1 vụ án phải giải quyết đấy
- Vụ án gì thế hả cô?. “bệnh cũ” của Shinichi tái phát khi nghe đến 2 chữ vụ án
- Ông già đó thì chỉ có vụ con chó, con mèo đi lạc thôi chứ có vụ gì to tát đâu. Bà Eri cười rồi bước ra cửa – Thôi, mẹ đi đây, chào cháu nhé Kudo
Sau tiếng đóng cửa thì điện thoại của Shinichi cũng reo lên “Alô, cháu nghe đây ạ…..Sao, bây giờ ạ? Tận Sendai sao?.........oioi, vâng, cháu sẽ đến sở liền….chào bác”. Shinichi thở dài ngao ngán sau khi cúp máy điện thoại, anh thất vọng quay sang Ran đang đứng đó
- Chắc tớ phải đi Sendai vài ngày, có một vụ án ở đó mà bác Megure nhờ tớ cùng với anh Takagi và chị Sato xuống dưới cùng điều tra
- Tận Sendai sao? Mà….bác Megure phụ trách tại Tokyo mà?. Ran lắc đầu khó hiểu
- Cảnh sát dưới ấy không giải quyết được vụ án đó nên nhờ lực lượng trên Tokyo cùng tham gia
- Uhm, vậy thôi cậu đi nhanh đi kẻo mấy anh chị ấy đợi. Có Shinichi, tớ tin chắc sẽ thành công mà. Ran cười tươi
- Ơ….à…. Mặt Shinichi thoáng chút đỏ khi bất chợt gặp nụ cười ấy, một nụ cười luôn mang lại cho anh cảm giác nhẹ nhàng và bình yên – Thôi, vậy tớ đi nha, gặp cậu sau
Shinichi chạy nhanh ra cửa và phóng đến sở cảnh sát Tokyo nhưng trong miệng luôn thầm …rủa “chết tiệt, án iếc gì mà sáng sớm thế này”=,=…! Trong đầu anh bây giờ đang nghĩ về câu trả lời của Ran khi nãy, nếu như cô Eri không ra lúc đó thì anh đã có thể…..có thể biết trọn vẹn câu nói của Ran……
Sự việc trong sáng hôm ấy xảy ra là thế nhưng không một ai trong văn phòng ông Mori biết được, lúc khi bà Eri bước ra để đi làm, cánh cửa phòng Ran đã có một động lực nào đó tác động lên và làm cho nó khép lại một cách nhẹ nhàng…..Có phải, đó là một cơn gió thoáng thổi qua………..
“Vào nửa đêm, em muốn nghe âm thanh của anh. Bất giác, em chợt gọi cho anh, nhưng lại không đủ can đảm nói nên lời, em nén chặt nỗi đau vào trong tim……”
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (1 vote)
2/12/2011, 9:20 pm
C_tieuthungocnghech_A
.:Senior Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 268
» Xèng 0.0 : -1140
» Uy Danh : 49
» Ngày "Oa oa" : 2000-06-08
» Ngày gia nhập : 2011-11-16
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ Fic SR ] Muộn Màng Nhưng Chưa Phải Là Kết Thúc.....- END (chapter 20/20).............
Temmmmm!!!!! Lần thứ ba giật tem của chị Angel (giờ em gọi ss như vậy nha!) Ran nhớ ra gì đó phải không chị? Vui quá!
Quote :
Vào nửa đêm, em muốn nghe âm thanh của anh. Bất giác, em chợt gọi cho anh, nhưng lại không đủ can đảm nói nên lời, em nén chặt nỗi đau vào trong tim……”
2/12/2011, 9:26 pm
girlprincess1996
.:Admin:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 4936
» Xèng 0.0 : 31458
» Uy Danh : 696
» Ngày "Oa oa" : 1996-12-01
» Ngày gia nhập : 2010-07-01
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ Fic SR ] Muộn Màng Nhưng Chưa Phải Là Kết Thúc.....- END (chapter 20/20).............
Temmmmm !!^^ * Bị hớ rùi, giật lại tem đây !>.< Tại gửi bài cùng lúc !>.< *
Sắp được xem Sama phá án rồi nhở ?! Mà Sendai hình như là tỉnh chịu thiệt hại nặng nề nhất trong thảm họa kép ở Nhật hôm 11-3 đúng không nhở ?! Chết thật ! Có khi nào Shin qua đó và ... bị dính động đất không ta ?
Last edited by girlprincess1996 on 2/12/2011, 10:02 pm; edited 1 time in total
2/12/2011, 9:57 pm
Kanhoa Binkamu
.:Group Leader:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 457
» Xèng 0.0 : 6677
» Uy Danh : 292
» Ngày "Oa oa" : 1997-08-28
» Ngày gia nhập : 2011-08-04
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ Fic SR ] Muộn Màng Nhưng Chưa Phải Là Kết Thúc.....- END (chapter 20/20).............
Đang hay, tự nhiên...
E kết nhất câu : "Chết tiệt, án iếc gì mà sáng sớm thế này" nghe thấy thích thích ^^
Chap này e bớt khùng hơn chap tr'c ^^
Chờ chap ms của ss, trong time sớm nhất có thể ^^
P/s: Cho e xin nick zing vs nick chat của ss, dc k dzậy ??
3/12/2011, 10:01 pm
CoolGuy_Angel
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 628
» Xèng 0.0 : 8341
» Uy Danh : 93
» Ngày "Oa oa" : 1993-03-19
» Ngày gia nhập : 2010-06-19
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ Fic SR ] Muộn Màng Nhưng Chưa Phải Là Kết Thúc.....- END (chapter 20/20).............
@C_tieu...._A: hic e ơi, c đâu có thể gọi bằng cái từ mỹ miều như thế, từ ấy chỉ dành cho Ran-sama thui =.=. e cứ gọi c bằng Po nha
@Hảo: uhm, nick yahoo của c là: girl_mafia_love_hoaanhdao. mezing là: popcorn_tn29 ^^
@all: thanks mn nhiều nha, chap sau hứa hẹn nhìu hấp dẫn lém
3/12/2011, 10:46 pm
ran moris
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 99
» Xèng 0.0 : 673
» Uy Danh : 8
» Ngày "Oa oa" : 1997-01-05
» Ngày gia nhập : 2011-02-05
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ Fic SR ] Muộn Màng Nhưng Chưa Phải Là Kết Thúc.....- END (chapter 20/20).............
hồi hộp quá CỐ LÊN em luôn luôn ủng hộ chị !
26/12/2011, 4:27 pm
CoolGuy_Angel
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 628
» Xèng 0.0 : 8341
» Uy Danh : 93
» Ngày "Oa oa" : 1993-03-19
» Ngày gia nhập : 2010-06-19
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ Fic SR ] Muộn Màng Nhưng Chưa Phải Là Kết Thúc.....- END (chapter 20/20).............
rất xin lỗi mọi người vì đã gần một tháng rồi fic vẫn im thin thít, nguyên do là do t/g trong thời gian đó đang bấn bộ THC cũng như nghiện làm subclip nên bỏ bê công việc chính của mềnh
nhưng lời hứa đã hứa là sẽ cố viết cho đến chap cúi cùng của fic này, nay mình sẽ cố mài dũa lại bàn phím để ra chap đều cho các bạn , mong mn thông cảm và ủng hộ
Chapter 15
Sau khi Shinichi rời khỏi văn phòng Mori thì Ran cũng quay gót về phòng mình và cho Narumi uống thuốc theo như lời dặn của ông bác sĩ tối qua…Hai người đối mặt nhau nhưng không ai nói câu nào, họ chỉ lặng lẽ làm việc của mình…
Sau đó thì Narumi cũng đứng dậy và đi xuống nhà, nhưng anh không quên nói câu chào với Ran
- Thôi, anh về đây, cám ơn em và hai bác vì chuyện tối qua
- Narumi-san….
Có một linh cảm gì đó rất lạ trong Ran, thái độ của Narumi sáng nay đối với cô cũng khác hẳn thường ngày, dường như anh đang cố tránh mặt cô? Narumi không nói thêm câu nào nữa, anh quay đi và không ngoái lại thêm một lần nào như mọi khi…Ran đứng đó, cô chần chờ trong mấy giây rồi cô chạy nhanh vào phòng mình, với tay lấy nhanh cái áo khoác rồi cũng chạy ra cửa
- Anh……chờ em đã. Ran chạy nhanh lại chỗ Narumi – Anh….anh cho em đi theo với
- Tùy em!
Narumi cũng không ngoái đầu nhìn cô, chỉ buông thõng 2 từ nhẹ nhàng, rồi anh vẫn bước đi tiếp……Đoạn đường thật dài……nhưng nỗi lòng của Narumi còn dài hơn gấp bội….
… …
2 người vẫn lặng lẽ đi bên nhau, cũng không nói thâm câu nào, cứ như vậy, thoáng chốc đã đến nhà của Narumi….
Anh không vào nhà mà đi thẳng xuống hầm xe, thoáng chốc thì thấy chiếc Porche quen thuộc lăn bánh đến trước mặt Ran “Em lên đi” – kéo chiếc kính xe xuống, Narumi mở nhanh cánh cửa xe còn lại và nhìn Ran, cô hơi ngần ngại một chốc nhưng cô vẫn không nói gì và bước lên xe…….Narumi nhấn ga phóng nhanh ra khỏi Tokyo….
Chiếc xe chạy bon bon ra đường lộ, nó dường muốn đến nơi mà nó cần phải đến…….Chẳng mấy chốc trời cũng nhá nhem tối, và trước mặt Ran bây giờ là một vùng biển huyền ảo với ánh hoàng hôn ẩn hiện trên bầu trời…….Cô quay sang thì đã không thấy Narumi đâu nữa, cô thoáng quay sang biển thì đã thấy bóng dáng Narumi đứng đó tự bao giờ …Bật cánh cửa, cô chạy nhanh về phía anh….
- Được nhìn thấy hoàng hôn trên biển đúng là một món quà vô giá của thiên nhiên phải không? Những lúc anh thấy buồn, anh đều lái xe đến đây, đem những lời nói lòng của mình thả trôi vào những cơn sóng để nhờ nó mang đi thật xa….biển, là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh…….Nhưng…..từ khi anh gặp em, anh đã không đến đây nữa……vì…. – anh nói chậm và quay sang Ran – …..vì bây giờ em chính là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh……
- Narumi-san…. – cô cảm thấy như có cái gì đó nhói trong tim mình khi nghe những lời nói của Narumi
- Nhưng anh lại không phải là một phần trong cuộc sống của em……… - Narumi quay sang hướng ra biển và nói nhỏ
Ran hơi cúi mặt và cô cảm giác như khóe mắt mình cay cay, có lẽ, anh Narumi nói đúng, anh ấy không phải là một phần trong cuộc sống của cô, vì,….,một phần của cô, cô vẫn đang đi tìm……
Narumi chợt ngồi xuống lớp cát biển và đôi mắt anh bỗng hơi ngước lên bầu trời đang chuyển màu kia….Ran cũng ngồi xuống và cô khẽ nói
- Anh biết không, khi ngắm hoàng hôn nó luôn cho ta cảm giác buồn bã, tiếc nuối một điều gì đó chưa làm xong……còn khi ngắm mặt trời lên thì lại khác, nó luôn cho ta niềm hy vọng, một sự quyết tâm để làm những việc mà ta đã bỏ lỡ trong ngày hôm qua…….- Ran khẽ lấy tay quơ một nắm cát dưới chân mình và thả nhẹ cho nó rơi xuống…..- cũng giống như nỗi buồn vậy, một nỗi buồn là một hạt cát, nó rất nhỏ, rất nhỏ, chỉ cần ta hé tay là sẽ có vô số hạt cát rớt ra…Nó rất nhỏ anh à, nếu như anh biết cách làm cho nó rơi ra để tiếp tục dùng tay mình cầm những vật khác hay cứ giữ khư khư nó trong tay là do anh thôi…..Mọi việc điều có cách giải quyết, vì bản năng của con người là vô hạn……
- Mỗi lần anh khóc, anh điều ngước mắt lên trời để thử xem nước mắt có chảy ngược vào trong hay không…nhưng hình như không như anh mong đợi, nó đã trào qua mi mắt anh và rơi xuống. Vì thế, anh luôn….luôn cố nén nỗi buồn vào torng đáy lòng, bởi vì anh không thích cái cảm giác lấy tay để lau đi những giọt nước mắt ấy….- Narumi cúi đầu mình xuống lại và trong khoảng khắc ấy, Ran cũng có thể thấy được giọt nước còn đọng lại bên khóe mi anh – Anh không phải là con ruột của bố mẹ….
Ran hơi ngạc nhiên vì câu nói cuối cùng của Narumi nhưng cô vẫn im lặng để cho Narumi có thể nói hết những tâm sự mà anh ấy đã cố giấu từ suốt đêm qua
-……Lúc nhỏ, anh đã được bố mẹ mua về nuôi từ cô nhi viện vì ông bà không thể có con, lúc đó anh còn quá nhỏ để nhận thức được mọi việc, cứ như thế anh đã sống hạnh phúc trong vòng tay của bố mẹ mà không nghi ngờ gì về thân phận của mình…….cho đến khi mẹ anh mất, bố anh lấy người khác…và bà ta đã biết được thân phận của anh sau khi bà ta cố lấy cho được giấy xét nghiệm máu của anh mà bố anh đã cất kỷ trong két……..Cho đến tối hôm qua….sau khi bố định đến tìm luật sư để viết sẵn tài sản thừa kế cho anh thì mọi chuyện mới vỡ lẽ………….
- Nhưng anh cũng đã rất hạnh phúc trong vòng tay bố mẹ nuôi của mình. – Ran khẽ nói
- Phải. Tuổi thơ anh là khoảng thời gian anh vui nhất – Narumi thoáng cười nhưng trong chốc lát anh đã tỏ vẻ tức giận – Chỉ vì người đàn bà đó, cũng tại ả ta mà bây giờ anh mới thành một kẻ không nhà cửa như thế này….Anh ghét bà ta! Chỉ vì muốn giành tài sản của bố anh cho con mình mà bà ta đã làm mọi cách
- Nhưng nếu như bố anh không lấy người đàn bà đó thì thân phận của anh sẽ mãi mãi là một sự bí mật và bố anh sau này sẽ cô đơn suốt quãng đời còn lại sau khi anh đã lập gia đình, anh muốn như vậy chứ? – Ran nhìn thẳng vào Narumi
- Anh……..
- Dù sao đi nữa thì công ơn dưỡng dục của bố anh bấy nhiêu năm đối với anh vẫn là sự thật, mặc dù ông ấy biết anh không phải là con mình mà vẫn yêu thương anh bằng cả con tim mình, không phải ai cũng làm được như vậy cả….Vì thế, em nghĩ anh sẽ mãi không mất đi bố mình đâu, anh vẫn mãi là con của ông ấy, và ông ấy vẫn mãi là bố của anh, là gia đình, là tinh thần và là niềm hy vọng của anh…..Anh hiểu chứ?
Narumi phì cười và khẽ xoa nhẹ đầu Ran. Sau khi nghe những lời nói nó của Ran thì tâm trạng anh cũng đã nhẹ hơn rất nhiều, và tình cảm của anh đối với cô cứ như thế tăng lên gấp nhiều lần……
“Như ngọn gió vượt qua biển, em đang mơ một màu xanh sắp tới” “Như ngọn gió vươt qua biển, anh hãy mạnh mẽ lên”
Ran hát nhẹ 2 câu đó và nhìn qua Narumi “Anh hãy mạnh mẽ lên, em sẽ mãi bên anh” Hai người ngồi lặng bên biển và vui đùa cùng nhau, tiếng cười của họ hòa tan vào trong gió biển…….
…. . . ….
Sở cảnh sát Sendai
- Shinichi-kun! Làm gì mà ngồi ủ rủ có vẻ mệt mỏi vậy?
- Anh Takagi! Đi cả ngày đến đây làm sao mà không mệt được chứ
- Thôi nào, dẹp cái bộ mặt đó đi…… - Sato bước vào phòng – Chúng ta cùng đến một nơi thay đổi chút không khí trước nha
- Nơi nào thế?
- Vịnh Matsushima – 1 trong ba thắng cảnh của Nhật đó nha, đến đây rồi mà ko tin thì tiếc lắm
- Nó ở đâu, có xa không? – Takagi đi lại chỗ Sato
- Nó là một phần của biển Đông mà, nơi đó gặp mặt trời lên là hết ý, nó gần ngay bên thành phố Sendai này thôi
- Hay đó, thế nào Shinichi? Đi chứ? – Takagi quay sang
- Cũng không có việc gì làm, thà đi còn hơn ngồi bó chân ở đây – Shinichi nhún vai
- OK, vậy chúng ta xuất phát thôi
…
Vịnh Matsushima – 4h30a.m
Mặt trời cũng đã lấp ló đằng xa, những bụi nước sáng lấp lánh đã tạo nên kỳ tích. Trên thế gian này không còn gì là đẹp viên mãn hơn thế, hòa tan cùng đường chân trời màu cam…..
- Woa, đẹp quá, anh Narumi nhìn xem, mặt trời lên rồi kìa. Ran nắm tay Narumi chạy lên phía trước
Cách đó không xa, xe của Sato cũng đã đáp tại vịnh. Shinichi bước xuống trước và đi về phía biển
- Shinichi-kun, đợi anh chị với. Takagi gọi với theo
- Em tự đi được mà, anh chị cứ đi thoải mái đi. – Shinichi không ngoái đầu lại “mình đâu có khùng mà đi làm kỳ đà cản mũi hai người họ chứ”
Shinichi đi thẳng và biển và thấy có bóng dáng của hai người đang đứng kế bên nhau “quái, ở đây cũng có sao? Cái vịnh này không có chỗ cho mình hả trời”, Shinichi tính quay sang chỗ khác thí anh có cảm giác rất lạ trong người, anh tiếp tục đưa mắt nhìn 2 người ấy, có cảm giác gì rất thân quen với anh, hình như…..người con gái đó là……
- Đúng là tìm kiếm ánh sáng mặt trời như đợi hạt giống nhú mầm, anh đã thấy mạnh mẽ hơn rất nhiều rồi, cám ơn em nhé.
Narumi quay sang và ôm nhẹ lấy cô, lúc này đây Shinichi đã thấy rõ được mặt của hai người đó và anh dường như không tin vào mắt mình nữa, đôi chân anh như cứng đờ lại, anh muốn nhấc chân chạy thẳng lại đó nhưng dường như không thể……..
- Anh thấy em nói đúng chứ? Ngắm mặt trời mọc thấy sảng khoái hơn khi ngắm hoàng hôn phải không? À, mà anh nhớ trả công cho em đó nhe. Ran nhe răng cười lém lỉnh với Narumi
- Em đó, lúc nào cũng giỡn được. Narumi cú nhẹ lên đầu cô
- SHINICHI-KUN!
Tiếng kêu lớn của Sato và Takagi làm cả 3 người đứng đó đều nghe thấy rõ, Ran và Narumi quay người lại thì đã thấy Shinichi đang đứng ở đó và nhìn vào mình, bỗng, Ran thấy có chút bối rối và hơi khó xử trước tình trạng này……Cả ba, không ai biết nói gì và làm gì, họ chỉ đứng lặng tại chỗ mặc cho ánh mặt trời đang chiếu rọi vào người họ…….
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (1 vote)
26/12/2011, 5:51 pm
C_tieuthungocnghech_A
.:Senior Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 268
» Xèng 0.0 : -1140
» Uy Danh : 49
» Ngày "Oa oa" : 2000-06-08
» Ngày gia nhập : 2011-11-16
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ Fic SR ] Muộn Màng Nhưng Chưa Phải Là Kết Thúc.....- END (chapter 20/20).............
Temmmm! Lần thứ 4 giật tem của chị Po nhá! Chị ko phải gi tên em dài như vậy đâu! Chị và mọi người cứ gọi em là Chíp nha!
26/12/2011, 6:57 pm
vnngiaoxtruyenconan
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 42
» Xèng 0.0 : 169
» Uy Danh : 7
» Ngày "Oa oa" : 2000-09-05
» Ngày gia nhập : 2011-11-19
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ Fic SR ] Muộn Màng Nhưng Chưa Phải Là Kết Thúc.....- END (chapter 20/20).............
fong bì ủa tên chị là Po àh? em mới bít đó. hazz,e vào MFC lâu ùi mà còn non dại wá(ko như bạn Chíp hả?),mà thui,e dg spam mất rùi. chị làm fic hay thật ý nhỉ?truyền cho e tí kinh nghiệm được ko? Ran có vẻ đã nhớ ra gì đó.......nhưng sao lại cho Shin thý cảnh đang ... đó chứ. chắc anh Shin sẽ đi đánh ghen, hoặc lủi thủi đi về(tội nghiệp) àh nhầm,phải là đặt cục gạch chờ chap tiếp
26/12/2011, 8:04 pm
girlprincess1996
.:Admin:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 4936
» Xèng 0.0 : 31458
» Uy Danh : 696
» Ngày "Oa oa" : 1996-12-01
» Ngày gia nhập : 2010-07-01
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ Fic SR ] Muộn Màng Nhưng Chưa Phải Là Kết Thúc.....- END (chapter 20/20).............
Ôi trời ơi !! Tam giác yêu ơi là tam giác yêu !! Chị đừng khiến em đau tim nữua nhé Sao đọc fic tình cảm mà tim cứ đập thình thình thế nhỉ ?! * Hơ hơ ... mới coi phim về James Bond xong *
26/12/2011, 9:33 pm
xinyi_xiaolan
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 303
» Xèng 0.0 : 3334
» Uy Danh : 116
» Ngày "Oa oa" : 1993-05-04
» Ngày gia nhập : 2010-08-22
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ Fic SR ] Muộn Màng Nhưng Chưa Phải Là Kết Thúc.....- END (chapter 20/20).............
cuối cùng chap mới đã ra, mình thích cái vụ này đây ^^, thích nhất câu nói của Shinichi “quái, ở đây cũng có sao? Cái vịnh này không có chỗ cho mình hả trời” =)), cái điệu này Shinichi dám còn bị tác giả hành xác dài dài, tự nhiêm giờ mình lại thích cặp Narumi Ran hơn, thật là thích mấy cảnh Shinichi làm " kỳ đà" mà...
28/12/2011, 8:18 am
ran moris
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 99
» Xèng 0.0 : 673
» Uy Danh : 8
» Ngày "Oa oa" : 1997-01-05
» Ngày gia nhập : 2011-02-05
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ Fic SR ] Muộn Màng Nhưng Chưa Phải Là Kết Thúc.....- END (chapter 20/20).............
chập này hay quá. Không ngờ narumi là con nuôi chập này thật là có tính triết lý cố lên nha chị. em mong chờ truyện của chị lắm đó
29/12/2011, 3:20 pm
CoolGuy_Angel
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 628
» Xèng 0.0 : 8341
» Uy Danh : 93
» Ngày "Oa oa" : 1993-03-19
» Ngày gia nhập : 2010-06-19
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ Fic SR ] Muộn Màng Nhưng Chưa Phải Là Kết Thúc.....- END (chapter 20/20).............
@all: thành thật xin lỗi mọi người, vì tác giả đây quả thật rất thích Narumi ^^
Chapter 16
Cả 3 người đều đứng lặng đó, không ai nói gì cũng ko làm gì, họ đưa mắt nhìn nhau nhưng suy nghĩ của mỗi người thì không chỉ qua lời nói của đôi mắt….
- Ran-chan, em làm gì ở đây vậy?. Sato chạy lại
Cô hơi giật mình rồi ngước lên nhìn, cô thầm cảm ơn sự có mặt của cảnh sát Sato và Takagi lúc này, ít nhất cô cũng đã biết cách phá tan bầu không khí nặng nề này
- Chào 2 anh chị, em cùng một người anh ra đây thư giãn thôi ạ. Thế ở đây có chuyện gì sao mà 2 anh chị lại ra tới đây thế?
- À, có một vụ án ớ đây nhờ sự trợ giúp của lực lượng Tokyo nên anh chị cùng Shinichi ra đây. Takagi tiếp lời rồi anh nhìn sang người đang đứng cạnh Ran - Ủa, có phải cậu thám tử Ridokio đó không?
- Thám tử? . Sato quay sang nhìn
- Uhm, anh có nghe nói về cậu ấy khi cậu ta liên tiếp giúp cảnh sát HK phá rất nhiều vụ án
- Vậy thì tốt quá rồi! Một Shinichi cộng thêm một Ridokio, vụ án kỳ này chắc sẽ không quá khó khăn với chúng ta
Sato cười tươi rồi đi về phía Narumi, cô chìa tay mình ra và nói
- Chúng ta cùng hợp tác chứ?
- Ơ,…. vâng, cũng không có vấn đề gì. Hân hạnh . Narumi hơi bất ngờ với lời đề nghị của Sato nhưng anh cũng gật đầu đồng ý
- Chà, vậy là kỳ này có đối thủ rồi nhỉ? Shinichi-kun. Takagi vỗ nhẹ vào lưng Shinichi nhưng anh không có một chút phản ứng nào, chỉ cười nhạt
- Trời cũng sáng rồi, chúng ta phải quay về sở làm nhiệm vụ thôi. Sato quay sang Ran – Em đi cùng anh chị và Shinichi chứ?
Ran không trả lời mà cô đưa mắt sang nhìn Shinichi, lúc này anh không còn nhìn cô nữa mà đang nhìn thẳng ra biển, thoáng chút buồn bã
- Không cần đâu ạ, cô ấy sẽ đi với em. Chúng ta đi thôi. Narumi nắm tay Ran rồi đi thẳng ra xe, cô chỉ kịp ngoái đầu lại nhìn Shinichi trước khi cô bước hẳn lên xe Sato và Takagi thấy vậy cũng không biết nói gì với Shinichi, họ chỉ có thể đặt nhẹ tay lên vai anh để an ủi và nói – Chúng ta cũng đi thôi!
Shinichi chậm rãi quay bước về xe và chiếc xe cũng lăn bánh trong buồn bã. Trong đầu Shinichi lúc này chỉ có duy nhất hình ảnh của Ran lúc cô nhìn anh, đôi mắt ấy chứa đựng một điều gì đó mà anh không thể hiểu được, quả thực anh không thể hiểu được Ran đang nghĩ gì……
15’ sau cả hai chiếc xe đều đỗ trước sở cảnh sát thành phố Sendai
- Những gì chúng ta nắm được trong tay là quá ít, thực sự không có manh mối nào rõ ràng.
Takagi đang lật tập hồ sơ trong vụ án và lên tiếng. Trong khi đó Shinichi và Narumi cũng đang chú tâm đọc từng dòng chữ trong hồ sơ và nhìn vào các tấm ảnh của những nạn nhân đã bị hại
- Không, ngược lại là có quá nhiều điểm. Narumi nói chậm rãi và đưa bức ảnh trong tay anh lên – Thứ nhất, 3 nạn nhân này đều để tóc ngắn và cắt như kiểu của đàn ông. Thứ 2, áo của họ mặc khi bị hại là áo cổ thuyền. Thứ 3 là vết thương trên cổ dẫn đến tử vong là một vết hình tròn, sâu khoảng 5-7 cm
- Còn điểm thứ 4 là họ chết trong trạng thái hôn mê sâu và địa điểm phát hiện ra xác là giao lộ giữa thành phố và tỉnh Miyagi. Shinichi tiếp lời
- Trạng thái hôn mê sao? Trong tập hồ sơ không hề đề cập đến chi tiết này mà?. Sato thắc mắc
- Không quá khó khăn để nhận ra đều này khi ta nhìn vào cơ mặt của họ. Cơ mặt hoàn toàn không có dấu hiệu nào chứng tỏ họ giằng co với hung thủ. Khi con người ta bị vật gì đó đâm vào da thịt thì cơ mặt họ sẽ biểu lộ nên cảm xúc ngay. Narumi lên tiếng
- Nhưng họ đều là nữ nhi, nếu muốn hung thủ cũng có thể khống chế rồi giết chứ đâu cần dùng đến thuốc mê?
Ran nói nhỏ và Sato cùng Takagi cũng gật đầu theo
- Nhưng ở đây chúng ta không thể chắc được hung thủ là đàn ông? Cũng có thể đó là một cô gái thì sao?. Shinichi ngước lên cười mỉm
Narumi cũng gật đầu nhẹ như khẳng định lại câu nói của Shinichi, rồi bỗng anh cầm tấm hình lên và nói
- Chỉ có một đều chúng ta còn khúc mắc lại tại sao máu lại loang ra đến tận gấu quần, nếu vết thương chỉ sâu khoảng từ 5-7cm thì không lý nào máu lại ra nhiều đến thế
Sau câu nói của Narumi thì mọi người đồng loạt im lặng, họ nhìn vào tấm hình và khởi động lại bộ não của mình để tìm cho ra câu trả lời. Ran như nhớ ra một điều gì đó, cô vội nói
- Trời mưa! Nếu như nước mưa thấm vào làm cho máu loang ra đến gấu quần cũng là một điều đương nhiên. Chưa kể nơi phát hiện xác của họ là giao lộ cũng tức là có thể ở giữa đường?
- Anh Takagi, anh thử điều tra thời tiết trong các ngày này trời có cơn mưa nào không
Takagi nhanh chóng đến máy vi tính gần đó và tiến hành cuộc điều tra của mình. Chỉ chưa đầy 5 phút, anh đã tươi cười quay sang
- Đúng là vào thứ 7 tuần trước, thứ 3,5 tuần này, lúc 8h tối tại giao lộ đó có xảy ra một cơn mưa khá lớn và có kèm theo những cơn dông, kết thúc là vào 10h30
- Thời gian phát hiện xác là khoảng 9h, hoàn toàn trùng khớp. Sato gật đầu
- Nhưng tại sao vào lúc đó trời vẫn còn chưa tối lắm mà mọi người không thể nhận diện hung thủ?. Ran hơi lắc đầu
- Vì lúc đó mọi người đang hối hả tìm chỗ tránh mưa hoặc là tránh ra đường vì lúc đó không những mưa lớn mà còn có dông mạnh, họ không thể để ý chuyện gì đang xảy ra được. Shinichi giải thích
- Vậy còn những quán bên đường thì sao? Từ trong nhìn ra cũng có thể nhìn thấy chứ?. Ran tiếp tục
- Cũng như Shinichi đã nói, lúc đó trời mưa lớn và có dông mạnh, nếu từ trong nhìn ra cũng chỉ thấy một màn đêm tối và mưa thì che cả bầu trời, họ chỉ có thể thấy được những cơn gió dông mạnh mà thôi. Narumi tiếp tục
- Chúng ta còn có thể biết được đúng vào khoảng 9h tối nay, cũng trên con đường đó, sẽ có thêm một nữ nạn nhân nữa bị hại theo cách thức như trên. Shinichi gõ gõ cây viết trên bàn
- Sao?!?. Sato, Takagi và Ran cùng đồng thanh
- Trên một chiếc xe máy!. Narumi tiếp lời
Shinichi và Narumi không nói gì nữa mà chỉ cười nhẹ nhưng đầy kiên định và tự tin. Với thái độ của 2 chàng thám tử, cả Ran, Sato và Takagi đều cảm thấy rằng vụ án này sẽ được giải quyết vào tối nay……..
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (2 votes)
29/12/2011, 3:41 pm
ShinxRan_couple
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 584
» Xèng 0.0 : 6539
» Uy Danh : 231
» Ngày "Oa oa" : 1997-09-03
» Ngày gia nhập : 2011-08-03
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ Fic SR ] Muộn Màng Nhưng Chưa Phải Là Kết Thúc.....- END (chapter 20/20).............
Temmmmm! Đọc 1 lèo cả đống chap luôn, ss viết hay wá!!! Nhưng mà...Narumi nắm tay Ran hả? Tội Shin-sama ghê, nhưng mà thấy sama ghen dễ thương hết sức!!! Tks ss nèk, mau post chap mới nhé, đừng biến em thành hươu cao cổ đấy!!!
29/12/2011, 4:30 pm
Kanhoa Binkamu
.:Group Leader:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 457
» Xèng 0.0 : 6677
» Uy Danh : 292
» Ngày "Oa oa" : 1997-08-28
» Ngày gia nhập : 2011-08-04
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ Fic SR ] Muộn Màng Nhưng Chưa Phải Là Kết Thúc.....- END (chapter 20/20).............
E có một vài thắc mắc ^^
Đầu tiên, vụ án này là ss tự nghĩ ra ak??? Hay ss đọc ở đâu đó... thấy vụ án này hợp vs tình tiết của fic nên ss ms thêm vụ án này vào fic???
Thứ hai, ss muốn chọc tức mn và e đúng k??? =.= Chọc xong rồi ss ms cho Shin and Ran iu nhau hử?
Kế tiếp, nếu như ss tự nghĩ ra vụ án này thì lí do nào ss có thể vik dc 1 vụ án như thế??? Có thể chỉ e hem??? ^^
Cuối cùng, cái ảnh đó ss làm bằng phần mềm nào thế??? ^^ ( Nó hơi ngoài lề of fic 1 chút ^^)
Đọc xong fic, mấy câu hỏi đó tự nhiên hiện lên trong đầu e đấy ss, chứ hem phải e muốn... ss đâu ^^
Ah quên, mải lo... nên quên mất vụ này ^^ Chap này ss vik hay lắm. Dù sao thì chờ Chap ms của ss
P/s: Cho Hảo xin cái Phong bì ^^
29/12/2011, 5:13 pm
CoolGuy_Angel
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 628
» Xèng 0.0 : 8341
» Uy Danh : 93
» Ngày "Oa oa" : 1993-03-19
» Ngày gia nhập : 2010-06-19
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ Fic SR ] Muộn Màng Nhưng Chưa Phải Là Kết Thúc.....- END (chapter 20/20).............
@Hảo: cái vụ án ở trên là ss tự nghĩ ra, thật ra là trước khi viết fic cho SR thì ss đã có viết 1 fic theo thể loại điều tra phá án (mà bây giờ cái blog nó ko còn nên fic đó của ss cũng theo gió bay luôn hic hic ><), nên vụ án này nó đã hình thành trong đầu ss lâu lắm rồi, bây giờ mới có cơ hội viết ra ........còn zụ t2 thì ss ko mún chọc tức ai đâu e tại zì tình tiết nó đã thế rồi, ss phải nương theo thôi chứ ko làm khác được, zới lãi bản thân ss rất thích nv Narumi nên hơi ưu ái cho sama tí xíu .........câu t3 thì ss tl chung câu 1 ùi, nhưng mà để viết đc ss căng não lắm e ui .........................tấm ảnh cuối thì ss làm bằng phần mềm chỉnh sửa ảnh Photoscape đó e ^^
29/12/2011, 5:44 pm
pelun_96
.:.Smod.:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 1384
» Xèng 0.0 : 12168
» Uy Danh : 353
» Ngày "Oa oa" : 1996-10-10
» Ngày gia nhập : 2010-08-22
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ Fic SR ] Muộn Màng Nhưng Chưa Phải Là Kết Thúc.....- END (chapter 20/20).............
Ối..ối ! Thấy zai đẹp là nhào vào ! Nếu biết trước anh Narumi đẹp zai thế thì em đã đọc fic này từ trước ! Đùa thôi, em vẫn đọc nhưng ít comt ( vì cũng không biết nên chém cái gì !^^) nhưng bi h mới thấy anh Narumi đẹp zai ! Thích vụ án lắm lắm, thích vụ án 1 thích Narumi 10 ! P/s : Tha lỗi cho tâm hồn một fangirl mang trái tim mong manh dễ bể như Lùn !=]] Chờ chap sau !^^
29/12/2011, 6:31 pm
girlprincess1996
.:Admin:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 4936
» Xèng 0.0 : 31458
» Uy Danh : 696
» Ngày "Oa oa" : 1996-12-01
» Ngày gia nhập : 2010-07-01
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ Fic SR ] Muộn Màng Nhưng Chưa Phải Là Kết Thúc.....- END (chapter 20/20).............
Trời ơi, sao dạo này Shin-sama của em bị " dìm hàng " dữ thế ? Hu hu ! * Từ vụ Cognac của ss xinyi, rồi Yuu của Lùn-chan, và ... fic của mình =.=" *
Em thích những vụ án ! Đọc rất sướng ! Vì vậy cho nên em sẽ tặng ss một cái thanks ngọt ngào !
31/12/2011, 6:33 pm
CoolGuy_Angel
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 628
» Xèng 0.0 : 8341
» Uy Danh : 93
» Ngày "Oa oa" : 1993-03-19
» Ngày gia nhập : 2010-06-19
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ Fic SR ] Muộn Màng Nhưng Chưa Phải Là Kết Thúc.....- END (chapter 20/20).............
Chapter 17
8 PM – Giao lộ Sendai và vịnh Matsushima!
Mọi người chia đều thành 2 tổ để bọc xung quanh khu vực. Sato, Takagi, Shinichi, Narumi và Ran cùng một tổ Tokyo bao vây khu vực phía bên phải hiện trường. Yashita – cảnh sát trưởng, cùng 4 trung úy cùng một tổ Sendai bao vây khu vực phía bên trái hiện trường… Khi mọi thứ đã chuẩn bị hoàn tất cho hành động lần này thì bầu trời cũng đã bắt đầu đỏ rực lên và cơn mưa đã bắt đầu đổ xuống. Chỉ trong ít phút sau, những cơn dông cũng đã bắt đầu kéo đến…….
Ngồi ở trong chiếc Porche nhìn ra, Ran cũng chỉ thấy được bầu trời đã hoàn toàn bị che lấp bởi cơn mưa quá lớn và gió do những cơn dông tạo ra liên tục đập mạnh vào cửa kính
- Em không sao chứ? Có thấy lạnh không?. Narumi với tay vặn nhỏ lại máy lạnh trên xe
- Anh khéo lo ghê, gió tạt ngoài xe chứ đâu có miếng gió nào lùa vào đây được đâu mà thấy lạnh chứ?. Ran cười nhẹ
Narumi không nói gì nữa mà anh chỉ cười nhẹ rồi tiếp tục quan sát ra bên ngoài
8h30 PM! Trời vẫn không ngớt mưa mà hình như mưa còn lớn hơn lúc mới bắt đầu, lúc này đây đã có 3 đến 4 chiếc xe máy liên tục chạy qua. Không hẹn mà cùng làm, Shinichi cùng Narumi mở cưa xe ra và phóng ra ngoài, nhưng Shinichi vẫn không quên nói với Sato – Chị mau liên lạc với cảnh sát trưởng phong tỏa toàn bộ con đường phía trước, giữ lại 4 chiếc xe vừa chạy qua
Vừa chạy ra tới thì Shinichi đã thấy Narumi ngồi xuống và kế bên anh là cô gái – với tình trạng tương tự 3 nạn nhân đã bị sát hại. Narumi buông tay cô gái xuống sau khi đã xem mạch cho cô, anh lắc đầu nhìn Shinichi – Tắt thở rồi!
- Chết tiệt! Shinichi khẽ rít lên trong giận dữ khi anh vẫn không thể nào ngăn chặn được tội ác này. Anh đã dám chắc rằng mình không một phút nào rời mắt khỏi hiện trường từ khoảng thời gian từ 8h cho đến nay, vậy mà vẫn không thể nào phát hiện ra thủ thuật của thủ phạm Từ xa, Ran cầm chiếc ô chạy lại chỗ của Shinichi và Narumi đang đứng
- Chị Sato và anh Takagi đã giữ được 4 chiếc xe máy chạy ngang lúc đó, chị ấy bảo 2 người lại đó ngay. – Ran đưa chiếc ô trong tay mình cho Shinichi – Cậu cầm đi, ướt hết rồi này
Narumi che ô chung với Ran và cùng Shinichi đi lại chỗ cảnh sát Sato để tìm ra thủ phạm
- Chúng tôi có tội gì mà các người lại chặn xe chúng tôi lại chứ?
- Phải đấy, trời đang mưa lớn như thế này nữa. Cảnh sát mấy người không có việc gì làm hay sao vậy?
Narumi đi lại nói nhẹ
- Nếu như các anh chị không muốn thì cũng có thể đi, nhưng nếu sau này có việc gì thì chúng tôi sẽ lại rất làm phiền anh chị trong nhiều lần trong ngày, và việc đó chắc hẳn sẽ gây không ít thiệt hại trong công việc làm của anh chị?
- Chúng tôi chỉ mong muốn tìm ra thủ phạm trong vụ án sát thủ liên tiếp tại đây thôi, sẽ mất không nhiều thời gian đâu, mong anh chị hợp tác. Sato tiếp lời
Sau khi nghe Sato và Narumi nói vậy thì mọi người cũng không ai nói gì nữa mà chỉ yên lặng trả lời câu hỏi của cảnh sát. Bởi vì không ai muốn phiền phức sau này…..
- Từng người nhé. Narumi lại đứng trước mặt một người đàn ông có vẻ đứng tuổi và anh ta đang đứng cùng cô bạn gái mình, 2 người đó đang khoác lên mình một vest sang trọng và chiếc vày dạ hội kiêu sa – Tại sao anh chị lại ra ngoài trong khi trời đang mưa lớn và dông mạnh như thế này?
- Chịu thôi, chúng tôi đang dự buổi lễ Tất niên cuối năm của công ty tôi. Đột nhiên bác sĩ gọi cho tôi và báo rằng bố tôi đang trong tình trạng khẩn cấp, nên tôi cùng vợ mình phải tức tốc chạy về
- Đúng đấy, đạo làm con mà, nếu có gì thì chúng tôi có hối hận cũng không kịp. cô gái tiếp lời
- Vậy sao 2 anh chị không đi xe hơi hay taxi cho an toàn mà lại sử dụng xe máy?
- Xe chúng tôi thì đang để gửi sửa trong gara, mà gara đó thì cách khá xa chỗ chúng tôi dự tiệc. Nên tôi đành mượn đại chiếc moto của bạn tôi để đi…….
Shinichi nãy giờ không nói gì mà chỉ im lặng quan sát thái độ của 2 người. Họ trả lời trong sự thành thật và trong câu nói của họ cũng không có gì khả nghi, anh gật đầu nhẹ rồi nói
- Thôi được rồi, rất cám ơn anh chị, anh chị có thể đi
2 người gật đầu nhẹ rồi quay về xe mình và phóng đi. Sau đó thì Narumi và Shinichi cũng không hỏi ai nữa mà nhường nhiệm vụ đó lại cho phía cảnh sát, 2 anh cùng đi lại chỗ 3 chiếc xe còn lại và bắt đầu quan sát chúng. Khi chạm lên yên của một chiếc xe thì Narumi cảm thấy có gì đó hơi cợn cợn vào tay mình, nhìn kỹ thì anh mới phát hiện thì ra là do trên yên xe có một lớp keo dán sắt
- Ở đây có một lớp keo dán sắt? Ở ngay chỗ giáp ranh giữa yên trước và yên sau
Narumi quay nhanh ra chỗ 3 người đang trong sự tra hỏi của cảnh sát, trong đó có 2 nữ và 1 nam. Anh quan sát kỹ 2 cô gái và chợt phát hiện ra gì đó, đầu anh lóe sáng lên cách mà hung thủ dùng để giết người và hung khí vẫn còn trên người họ, anh chắc chắn là thế
Shinichi cũng đang làm hành động tương tự như Narumi. Anh đã giải mã được cách thức hung thủ dùng để sát hại nạn nhân cũng như chân tướng của hung thủ. Anh quay sang Narumi và cũng anh cũng nhận được cái gật đầu của Narumi
Shinichi lên tiếng lớn
- Cho hỏi, chủ nhân của chiếc xe này là ai?
- Của tôi!. Cô gái với mái tóc dài ngước lên trả lời khi nghe câu hỏi của Shinichi
- 2 người còn lại có thể ra về, riêng cô gái này thì chúng tôi cần cô hỗ trợ thêm một chốc cho vụ án lần này. Narumi lên tiếng
- Nhưng……..? Sato quay sang khó hiểu
Shinichi và Narumi cười nhẹ rồi gật đầu nhìn, Sato cũng biết mình phải làm gì nên nói với cảnh sát trưởng thả 2 người còn lại ra về. Mọi người cũng đi lại chỗ đứng của Narumi và Shinichi để tìm ra câu trả lời
- Cô chính là hung thủ của toàn bộ vụ án giết người liên hoàn này. Shinichi nhìn thẳng vào cô gái với đôi mắt đầy sự tự tin
- Tôi? Cậu đang nói gì thế? Bản thân tôi còn không biết 4 nạn nhân là ai nữa , nói chi là giết họ
- Cô nói cô không biết họ là ai vậy tại sao cô lại biết là có 4 người bị giết? Narumi hỏi
- Thì tôi đọc báo, vụ án này đang là tâm điểm của báo chí và toàn thành phố này mà. Cô gái tiếp tục với lập luận của mình
- Cô càng nói thì lại càng lộ rõ mình là hung thủ. Sự thật thì nạn nhân thứ tư chỉ mới mất cách đây vài phút, và toàn thành phố này chưa ai có thể biết được là đã có thêm người thứ tư bị giết. Vậy thì làm sao cô đây lại có thể biết rõ ràng là có 4 nạn nhân trong khi cô đã bị chúng tôi giữ lại tại đây?. Shinichi tiếp tục
Lúc này thì cô gái không nói gì nữa mà im lặng
- Chưa kể, kiểu tóc trên đầu cô đã chính thức tố cáo cô là hung thủ
- Kiểu tóc tôi thì sao chứ? Không lẽ mấy người định nói tôi lấy tóc mình siết cổ rồi đâm chết họ sao? Buồn cười!. cô gái cười nhạt
- Không, không phải là lấy tóc siết cổ mà là cô lấy tóc mình để làm hung khí đâm chết họ.
Narumi khẳng định câu nói của mình làm cho tất cả mọi người ở đó đều ngạc nhiên ngoại trừ Shinichi, bởi lẽ không ai có thể lấy tóc mình để làm ra một vật nhọn như dao sắt
- Cô đã lấy keo xịt tóc để cố định tóc mình thành một đuôi dài và nhọn, để cho keo xịt không bị trôi khi ra trời mưa cô đã bao một lớp keo dán sắt xung quanh vùng cuối đuôi tóc, làm như thế thì vụng cuối đuôi tóc nhọn như một mũi dao không kém bất kỳ loại dao nào khác
- Nhưng cô không thể ngờ rằng, khác với keo xịt tóc thì keo dán sắt tác dụng rất yếu với acetone và nước nên việc nhằm để nước mưa rửa nó ra thì không có hiệu quả gì cả. Mà cô lại có bao một lớp cuối đuôi tóc nên vị trí đã được bôi keo không thể tróc ra được mặc dù cô đã đứng ngoài mưa hơn 30’
- Ngoài ra, việc cô khi ngồi lên yên xe để nhằm định lại tư thế để tóc mình có thể đâm đúng vị trí nạn nhân ở yên sau thì cô đã đổ thêm vài giọt lên tóc mình, nhưng không may là những giọt đó có thể đã bị nhiểu xuống yên xe và nó đã dính cứng trên xe. Còn cách thức cô giết nạn nhân ra sau thì rất đơn giản………
- Trước đó, cô đã cho nạn nhân uống một liều thuốc mê khá mạnh và chở nạn nhân đằng sau lưng mình. Khi thuốc ngấm, nạn nhân chắc chắn sẽ theo đà ngã về phía trước dựa vào người cô, và lúc đó, chắc chắn rằng, đuôi tóc của cô đã đâm thẳng vào cổ của nạn nhân khi nạn nhân ngã về người cô. Vết đâm đã trực tiếp gây nên cái chết cho nạn nhân, máu trên tóc và trên xe cô đã được nước mưa rửa sạch ngay sau khi đó. Khi chạy ngang qua con đường này, cô đã cố gắng chạy nhanh để vấp phải gề đá giảm tốc độ, và theo quán tính thì cái xác sau lưng cô văng thẳng xuống đường, còn cô thì rồ ga phóng thẳng
- Việc đó xảy ra lúc trời đang mưa lớn nên mọi người không thể thấy việc gì đang xảy ra trước mặt mình, họ chỉ lo hối hả chạy cho thật nhanh về nhà để tránh mưa. Dù cho tôi có cố gắng nhìn như thế nào cũng ko thể thấy toàn vụ diễn biến khi mà những cơn dông liên tiếp đập vào mắt tôi
Narumi cùng Shinichi một người tung một người hứng, liên tiếp cùng nhau đưa ra lập luận cho vụ án. Cô gái vẫn đứng đó không nói gì, mọi người cũng không ai lên tiếng mà chỉ yên lặng…..Rồi Shinichi và cả Narumi cũng im lặng sau khi đưa ra lời giải cho vụ án…….Sự yên lặng nối tiếp yên lặng, khi đó chỉ có tiếng mưa là lên tiếng
Rồi cô gái đó đi chậm rãi lại chiếc xe của mình, cô vuốt nhẹ nó rồi nói trong nước mắt “Tao xin lỗi mày, vì tao ích kỷ nên mới để mày trở thanh đồng phạm trong tội ác của tao. Nhưng mày sẽ không trách tao phải không? Bởi vì tao làm vậy là đúng, cả bọn nó, không ai là đáng sống cả khi mà họ dám xúc phạm đến tao và mày…..”
Cô quay sang nhìn mọi người rồi vừa nói vừa khóc trong nước mắt và nước mưa đang thấm dài trên gương mặt mình
- Các người muốn biết tại sao tôi lại giết họ với cách thức tàn nhẫn như vậy không? Bởi vì bọn nó ai cũng đáng chết, bọn nó chỉ vì muốn giành lấy chiếc xe của tôi mà không được nên quay ra xúc phạm chiếc xe của tôi. Tôi làm sao cho họ được chiếc xe này chứ khi mà tôi chỉ có nó làm bạn thân, tôi yêu quý nó còn hơn cả bản thân tôi……
- Cô yêu nó như vậy mà bây giờ cô nỡ sử dụng nó vào tội ác của mình. Bây giờ không những cô ở tù vì việc không đáng mà chiếc xe cô cũng sẽ không bao giờ được sử dụng nữa, xe mà không được chạy trên đường thì cũng như chiếc đó đã chết rồi. Cô đã giết chết chính món đồ yêu quý của mình. Ran lên tiếng
- CÔ IM ĐI. Cô gái bỗng trở nên tức giật cực độ và đôi mắt cô long lên khi nghe những lời Ran nói, cô thẳng tay tát thẳng vào mặt Ran, Ran mất đà ngã về chiếc xe và đầu cô đập mạnh vào đầu xe
- RAN!
Narumi cùng Shinichi giật mình và chạy thẳng về phía Ran, đỡ cô lên, đầu Ran lúc này đã chảy máu, càng lúc càng nhiều – RAN! RAN! TỈNH LẠI ĐI……GỌI CẤP CỨU…….NHANH LÊN!. Không biết tiếng hét đó là của Narumi hay của Shinichi, mà tình cảnh bây giờ tiếng ai có là quan trọng? Trong đầu Ran bây giờ hình ảnh của Narumi, của Shinichi và của Conan đan xen lẫn nhau, nó đang tạo ra một cơn đau lớn choáng cả tâm trí cô trước khi cô ngất lịm đi trong vòng tay của Narumi và của cả Shinichi
Ra chap này thấy tội lỗi mình ác quá, cuối năm rồi mà còn........
@all: Chúc mọi người Tất niên vui vẻ nha, một năm mới đầy thành công và may mắn. Chap này là món quà cuối nay của mình
bật mí tí xíu: fic sắp End rồi, độ khoảng 20 chap là sẽ End ^^
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (2 votes)
31/12/2011, 7:12 pm
pelun_96
.:.Smod.:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 1384
» Xèng 0.0 : 12168
» Uy Danh : 353
» Ngày "Oa oa" : 1996-10-10
» Ngày gia nhập : 2010-08-22
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ Fic SR ] Muộn Màng Nhưng Chưa Phải Là Kết Thúc.....- END (chapter 20/20).............
Ặc, xem ra sau này thấy tội phạm sẽ không dám nói gì nữa ! Kẻo lại bị ăn tát !="= **Đùa , đùa thôi ạ !^^*** Chap hay lắm, xem ra đúng là sắp end thật rồi ! Nhưng em muốn NaruRan cơ ! Kết anh Narumi kinh khủng ! Làm ơn cho NaruRan đi chị !
31/12/2011, 7:27 pm
Kanhoa Binkamu
.:Group Leader:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 457
» Xèng 0.0 : 6677
» Uy Danh : 292
» Ngày "Oa oa" : 1997-08-28
» Ngày gia nhập : 2011-08-04
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ Fic SR ] Muộn Màng Nhưng Chưa Phải Là Kết Thúc.....- END (chapter 20/20).............
Sắp end fic rồi, e hem nỡ rời xa fic nỳ of ss đâu ss ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii =.=
Chap này hay nhất trong các Chap mak e từng đọc of fic ss đấy, nhưng hem bik tương lai có Chap nào hay hơn hem nữa =.=
Vụ án này ss vik tuyệt lắm, e muốn bái ss làm sư phụ đấy (nói thật lòng chứ hem có giỡn đâu ^^)
Mak ss đừng nghe ss Lùn nói cho Narran nhớ, e mún Shinran ss ơi ^^ nhưng fic này là fic Shinran mak, sao có vụ Narran dc mak e phải lo chứ ^^ *cười lớn* (Dạo này e hơi bị tưng tửng ^^)
Tặng ss 1 cái tks ngọt ngào ^^
1/1/2012, 12:10 am
mk_kaito1412
.:Senior Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 230
» Xèng 0.0 : 1685
» Uy Danh : 15
» Ngày "Oa oa" : 1980-01-31
» Ngày gia nhập : 2010-12-09
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ Fic SR ] Muộn Màng Nhưng Chưa Phải Là Kết Thúc.....- END (chapter 20/20).............
Ran bị đập đầu chảy máu Chắc sau lần này Ran sẽ nhớ lại. Chị mau ra chap tiếp nhé.
1/1/2012, 10:47 am
girlprincess1996
.:Admin:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 4936
» Xèng 0.0 : 31458
» Uy Danh : 696
» Ngày "Oa oa" : 1996-12-01
» Ngày gia nhập : 2010-07-01
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ Fic SR ] Muộn Màng Nhưng Chưa Phải Là Kết Thúc.....- END (chapter 20/20).............
Món quà mừng năm mới thật ý nghĩa !^^ Thanks chị một phát mới được !
Xong vụ này là Ran sẽ nhớ lại ... Ôi sao tự nhiên thấy cặp NaRa ( NarumixRan ) cũng đẹp đôi quá ! * đừng chém em hic hic *
By the way, Sầu Riêng của mình vẫn là the best couple !! * Đó cũng là loại trái cây mình thích nhất ! *
1/1/2012, 5:54 pm
ran moris
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 99
» Xèng 0.0 : 673
» Uy Danh : 8
» Ngày "Oa oa" : 1997-01-05
» Ngày gia nhập : 2011-02-05
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ Fic SR ] Muộn Màng Nhưng Chưa Phải Là Kết Thúc.....- END (chapter 20/20).............
Em thấy vụ lấy tóc làm hung khí cũng hơi kỳ. Cho dù thấm vào keo dán sắt thì tóc cũng không đủ cứng để giết người! đó là ý kiến của em thôi mong chị đùng chém em
1/1/2012, 8:22 pm
C_tieuthungocnghech_A
.:Senior Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 268
» Xèng 0.0 : -1140
» Uy Danh : 49
» Ngày "Oa oa" : 2000-06-08
» Ngày gia nhập : 2011-11-16
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ Fic SR ] Muộn Màng Nhưng Chưa Phải Là Kết Thúc.....- END (chapter 20/20).............
Còn mỗi 3 chap nữa, em cố giành giật TEMMM nốt!!! {phí quâ, mấy ngày ko vào mất cả tem lẫn Phong pì!} Mà fic sắp end rồi ạ? ShinRan hay NaruRan thì Chíp cũng thík hết!
1/1/2012, 8:24 pm
girlprincess1996
.:Admin:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 4936
» Xèng 0.0 : 31458
» Uy Danh : 696
» Ngày "Oa oa" : 1996-12-01
» Ngày gia nhập : 2010-07-01
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ Fic SR ] Muộn Màng Nhưng Chưa Phải Là Kết Thúc.....- END (chapter 20/20).............
Lâu lắm rồi mình chưa giật tem ra trò đấy ! Năm nay nhất định phải giật ít nhất 20 con tem !
Em chờ chị, Coolguy_Angel ...
7/1/2012, 9:52 pm
CoolGuy_Angel
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 628
» Xèng 0.0 : 8341
» Uy Danh : 93
» Ngày "Oa oa" : 1993-03-19
» Ngày gia nhập : 2010-06-19
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ Fic SR ] Muộn Màng Nhưng Chưa Phải Là Kết Thúc.....- END (chapter 20/20).............
Chapter 18
Hình ảnh của 3 người lần lượt lướt qua đầu của Ran, không, có thể là của hai người………..
Bên ngoài phòng cấp cứu, Narumi và Shinichi dường như đứng ngồi không yên, bên trong cánh cửa kia là người con gái rất quan trọng đối với họ. Ngồi bên ngoài mới biết, ranh giới giữa cái sống và cái chết dường như quá mong manh….
“BIP”
Cánh cửa phòng cấp cứu mở cửa, Narumi cùng Shinichi lập tức chạy nhanh lại, mỗi người một bên, 2 cánh tay bác sĩ dường như không nhúc nhích được gì
- Bác sĩ, cô ấy có sao không?
- Hai người bình tĩnh một chút đi. Cô ấy không sao cả, chỉ có đều khối tụ máu bầm trong đầu cô ấy do bị cú va đập mạnh nên đã tan ra
- Vậy tình trạng của cô ấy bây giờ ra sao rồi?
- Cô ấy không có vấn đề gì nghiêm trọng, chúng tôi sẽ chuyển cô ấy qua phòng hồi sức
- Vậy cảm ơn bác sĩ
……….. . . ………..
Sự việc đập vào mắt Ran khi cô tỉnh dậy là 2 tay cô đã được nắm chặt bởi Narumi và Shinichi trong khi 2 người đã ngủ quên bên cạnh giường cô….
Ran cười nhẹ, nhưng trong tình cảnh bây giờ cô không biết phải làm như thế nào, bên cạnh cô có 2 người đàn ông quá tốt, nhưng trong tim cô thì chỉ có thể có một người và cho đến bây giờ, cô cũng đã biết người đó là ai!
Cô cũng không hiểu tại sao trong tim cô chỉ có người đó, từ khi người đó xuất hiện trong cuộc đời cô, thì mỗi giây mỗi phút cô đều muốn gặp, đều muốn nhìn thấy người đó……….
Narumi cựa mình dậy thì bắt gặp ánh mắt của Ran đang đặt nơi Shinichi, nhìn thôi anh cũng đã hiểu. Bấy lâu nay anh đều muốn biết mối quan hệ của Ran và Shinichi là như thế nào, trong anh nó không đơn thuần là tình bạn, khi mà không có thứ tình bạn nào mà có thể chiếm tới 50% ký ức của một người……….
- Em tỉnh rồi sao? Trong người thấy thế nào?
- Em không sao. Chỉ hơi choáng ở đầu một tí. Ran cười nhẹ rồi cô nhìn qua Narumi – Anh Narumi nè, em có chuyện này muốn nói với anh
- Có chuyện gì để sau khi em khỏe hẵn rồi nói
- Nhưng………
Ran chưa kịp lên tiếng thì Narumi đã đứng dậy
- Thôi, để anh đi hỏi bác sĩ về tình trạng của em. Em nằm xuống nghỉ đi
Anh bước nhanh ra khỏi cửa, dường như anh đang cố trốn tránh điều gì đó. Mặc dù anh biết rõ chuyện Ran tính nói là gì, anh cũng đã dự trù được chuyện đó nhưng anh vẫn không can đảm để nghe câu nói đó từ chính miệng của Ran, từ chính miệng người con gái mà anh yêu thương nhất…..
Bất lực…..!
Anh bước lên sân thượng của bệnh viện và nằm xuống. Lấy mặt mình đối diện với ánh mặt trời chói chang của buổi sáng, anh cảm thấy mình thanh thản và nhẹ nhàng hơn….
Lần đầu tiên anh gặp Ran là ở dãy núi Phú Sĩ, anh cảm thấy rất ngạc nhiên khi dưới chân núi lại có một cô gái……….
Lần đầu tiên anh nói chuyện với Ran là khi đó Ran đã không còn ký ức……..
Lần đầu tiên anh thấy được nụ cười của cô là khi anh dẫn cô ra vườn hoa của mẹ anh đã tự tay trồng……….
Lần đầu tiên anh biết được sự ấm áp bên cạnh người mình thương nhất là thế nào kể từ sau khi mẹ anh mất……..
Và lần đầu tiên anh cảm thấy tim mình nhói đau khi thấy Shinichi……….
….. . . ….
Có cái gì đó rất mặn thấm qua miệng anh, mi mắt anh cũng đã ướt tự bao giờ…..!
Anh ngồi dậy, lấy tay quẹt nhẹ ngang mắt mình rồi đi về phòng Ran. Nhìn từ cửa sổ, anh đã thấy được nụ cười của Ran và Shinichi khi cả hai đang trao đổi một vấn đề gì đó, nụ cười ấy của Ran hay của Shinichi đều chỉ thuộc về một người…….Mà người đó, họ cũng đã tìm thấy cho riêng mình…..
Quyết định sau cùng của anh cũng đã có, anh bước nhẹ vào phòng cười nhẹ với Ran rồi quay sang Shinichi
- Chúng ta ra ngoài nói chuyện chút được chứ?
Shinichi gật đầu rồi bước ra ngoài cùng Narumi, Ran chỉ lẵng lẽ ngồi trên giường và nhìn ra cửa sổ khi bóng dáng họ khuất hẳn
Trên sân thượng……
- Cậu sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy chứ?. Narumi quay mặt ra ngoài, hai tay đút vào túi quần, ánh mắt anh hướng nhìn về nơi nào đó xa xăm
- Anh nói vậy là sao?
- Tôi sẽ rời khỏi Nhật Bản. Narumi quay mặt lại đối diện với Shinichi
- Tại sao?. Shinichi hơi ngạc nhiên
- Không có lý do gì cả. Chỉ đơn giản là tôi muốn đi một nơi nào đó để thay đổi không khí
- Vậy còn …… Ran thì sao?
- Cô ấy đã tìm được hạnh phúc cho mình rồi. Và tôi tin không có tôi cậu cũng sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy. Narumi thoáng cười nhẹ
- Vậy anh tính chừng nào đi?
- Có lẽ chiều nay tôi sẽ bay!
- Chiều nay? Sao gấp vậy? Anh không tính nói với Ran sao?
- Có những chuyện, không nói sẽ tốt hơn, bởi vì nếu khi nói rồi sẽ không thể nào dứt bỏ được. Narumi bước về phía cầu thang, khi đi ngang qua Shinichi, anh đặt tay mình lên vai cậu – Hãy chăm sóc tốt cho cô ấy. Tạm biệt!
- Anh dự định chừng nào sẽ quay lại đây?!?
Narumi bước thẳng về phía cầu thang và cũng không ngoái đầu lại trả lời câu hỏi của Shinichi, anh chỉ đưa tay ra đằng sau vẫy chào người đang đứng sau lưng anh. Một quyết định giải thoát cho cả ba…………”Ran, Shinichi, hy vọng sẽ có ngày gặp lại”………..
Anh bước ra khỏi bệnh viện trong vô thức rồi anh lái chiếc Porche của mình phóng nhanh về Tokyo để có thể kịp đặt vé cho chuyến đi vào chiều nay của anh……Một kết thúc buồn trong câu chuyện của đời anh, nhưng trong anh nó sẽ luôn là một kết thúc viên mãn………
. .
Shinichi bước về phòng mà không biết phải nói như thế nào với Ran, anh không thể mở miệng nói là “Anh Narumi sẽ rời khỏi Nhật Bản trong chiều nay”…….
Mở cửa phòng anh bắt gặp ánh mắt buồn bã của Ran, có lẽ linh cảm của người con gái luôn lớn hơn bất kỳ linh cảm nào. Anh nặng nhọc ngồi xuống ghế,,,,
- Anh ấy…….đi rồi phải không?
Shinihi hơi giật mình trước câu hỏi của Ran, nhưng anh cũng gật đầu nhẹ. Cái gật đầu đó của anh đã đánh thức toàn bộ giác quan đang bị kiềm nén của Ran, cô gục đầu vào vai anh và khóc……Anh không thể làm gì trong tình thế này ngoài việc để cho cô khóc cả, vì trong tình thế này nước mắt sẽ làm cô dễ chịu hơn hàng vạn lời nói nào…….Mi mắt anh cũng đã ướt tự bao giờ……!
*Vậy là Narumi cũng đã có quyết định cho riêng mình, hức hức* (nhưng các bạn khoan la ó nha, vì trong chap cuối, chúng ta sẽ còn gặp lại anh chàng thám tử tài hoa này ^^) *Dự trù chap 19 sẽ là chap vui nhất, hạnh phúc nhất của couple SR trong toàn bộ fic*
7/1/2012, 9:56 pm
C_tieuthungocnghech_A
.:Senior Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 268
» Xèng 0.0 : -1140
» Uy Danh : 49
» Ngày "Oa oa" : 2000-06-08
» Ngày gia nhập : 2011-11-16
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ Fic SR ] Muộn Màng Nhưng Chưa Phải Là Kết Thúc.....- END (chapter 20/20).............
TEMMMM + PHOKG PI`!!!!
Em đọc đã
<<đã đọc xong>>
Thôi rồi, Narumi của em đi rồi sao??? Ôi, Narumi-senpai yêu quý... sao nỡ bỏ em....???? Sao chị nỡ... chia lìa.... Narumi với em....
Em chờ chap 20
7/1/2012, 11:04 pm
babybaby1996
.:. Receptor .:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 239
» Xèng 0.0 : 950
» Uy Danh : 40
» Ngày "Oa oa" : 1996-12-01
» Ngày gia nhập : 2011-08-17
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ Fic SR ] Muộn Màng Nhưng Chưa Phải Là Kết Thúc.....- END (chapter 20/20).............
Hớ hớ ... Như vậy có nghĩa là Sầu Riêng yêu quý của ta đã sắp trở lại ! Vui quá đi thôi !!^^ À quên gặm phong bì !
* Đọc com này của mình chắc ai cũng biết baby này là ai rùi nhở *
Sponsored content
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [ Fic SR ] Muộn Màng Nhưng Chưa Phải Là Kết Thúc.....- END (chapter 20/20).............