| Trời bắt đầu mưa, một cơn mưa không báo trước. Từ từ lất phất những hạt mưa nhỏ, rồi to dần lên, đến ngỡ ngàng. Kể từ khi mất đi người bạn thân thiết nhất. Cô chưa bao giờ thấy một cơn mưa to như thế này. Ngày đó, ba năm về trước, cái ngày mà đáng lẽ phải mưa giông bão giật, thời tiết hôm ấy thật đẹp, ừ, thật thích hợp cho những cặp đôi hẹn hè bên nhau. Tuyết rơi, lành lạnh. Cô tự hỏi, liệu đây có phải cái cách mà ông trời báo trước cho cô, để cô an tâm thực hiện kế hoạch của mình? Giơ cánh tay mảnh khảnh ra đón lấy những hạt mưa, cảm giác như chưa thỏa mãn, khẽ nhoài người ra ngoài cửa sổ. Cơn mưa mát lạnh tạt vào mặt. Thấm. Những hạt mưa rơi trên mi mắt, tựa như dòng nước mắt đang rơi. Một nụ cười nở ra đầy ma mị. ……………………… “Này, có phải liệu dự báo sai rồi không? Hôm nay phải là một ngày đẹp trời chứ nhỉ?”Khuôn mặt nhỏ khẽ nhăn, vội lau những hạt mưa bắn lên bộ váy dễ thương của mình, Ayumi lầm bầm mắng. “Thời tiết cũng thật bất ngờ”. Mitsu thở dài, tra đi tra lại thông tin trên Smartphone của mình, ngạc nhiên khi không hề có một thông tin nào dự báo về cơn mưa to này. “Mưa hay không tớ không quan tâm, nhưng mà, thật sự là tớ đói rồi, hay là chúng ta vào phòng của Ai … à của chị Shiho xem có đồ ăn không đi?” Đồng thời nhận được hai cái lườm cháy mặt, nhưng thật khó để bảo một người háu ăn như Genta phải nhịn đói như thế này. Đã quá giờ đám cưới. Nhưng không thấy chú rể đâu. Phù dâu… cũng không có mặt…. ………………………………. Tự nhìn mình trong gương, Shiho khẽ cười, cô đã chờ ngày này lâu lắm rồi. Ngày cô có thể đến bên cạnh người mình yêu. Người đã giúp cô xóa bỏ hận thù. Cái chết của cha, mẹ, chị gái thân yêu. Trái tim cô đã từng nguội lạnh vì tình cảm. Cô còn nhớ, ngày mưa hôm ấy, ngày bản thân cật lực trốn khỏi cũi giam của tổ chức. Bắt đầu cho chuỗi sợ hãi liên miên. Bạn bè? Người thân? Và cái chết? Trốn trong sợ hãi, trong đau khổ, tự cho rằng bản thân là mầm mống của tai họa, đem đến cái chết và nỗi đau cho mọi người. Nhưng, cũng trong hoàn cảnh đó, cô biết thế nào là được yêu thương, được quan tâm và đùm bọc. Cậu ấy, người mà sắp tới đây, cô sẽ lấy làm chồng. Đã giải thoát cho cô khỏi số phận của một kẻ trong tổ chức xấu xa. Đem đến cho cô cái gọi là mặt trời. Cô thực sự… rất yêu… người con trai ấy. Nhưng cô cũng biết, mình đã làm việc gì trong quá khứ. Ba năm về trước, nỗi mất mát trong trái tim. Hai viên thuốc định mệnh. Sự sống và cái chết. Bàn tay lướt trên mặt gương. Hôm nay cô mặc váy cưới, nhẹ nhàng và bồng bềnh. Trang điểm thoáng qua làm tôn lên gương mặt khả ái, hợp với mái tóc nâu đỏ đặc trưng. Cô cười. Bàn tay chạm vào đôi môi trong gương. Thật khó để diễn tả cảm xúc lúc này. Lẫn lộn đan xen…. Cô… đang chờ chú rể của mình đến…. Nhưng không hề biết rằng… người cô đang chờ…mãi mãi không thể đến. …………………………………………. “Hattori, không thấy Sonoko đâu cả! Cũng không liên lạc được!” Kazuha cuống cuồng xông vào phòng, lộ rõ vẻ sợ sệt. Mồ hôi đua nhau lấm tấm trên mặt. Chàng trai trẻ quay đầu, lười biếng mặc bộ vest đen mà cả năm anh mới mặc một lần. Anh không thích những thứ gò bò như thế này. Có lẽ nó hợp với bạn anh, Shinichi hơn là anh. “Cô nàng ấy không có chuyện gì đâu, chắc lại đi chơi thôi!” “Không phải, hôm nay là ngày cưới của Kudo, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Linh tính của con gái luôn chính xác, cả ngày hôm nay, cô luôn có cảm giác gờn gợn trong tâm trí, nỗi lo còn dâng cao hơn khi cô tìm đến nhà Mori, căn phòng thám tử năm xưa cô luôn cùng Hattori đến khi có vụ án. Căn phòng vẫn như xưa, chỉ có một thay đổi. Là không khí..Ảm đạm bức người. Cô tịch đến đáng sợ. Nhưng đáng sợ hơn, khi cô mở cửa phòng Ran, nơi mà Sonoko hay đến nằm khi có chuyện không vui, một mùi sốc sộc vào mũi. Trên bàn, lăn lộn là giấy vở cùng một hỗn tạp các chất. Giơ trên tay nắm hỗn tạp đã được gói cẩn thận trong lớp giấy, Kazuha chìa ra cho Hattori. Gương mặt Hattori vệt lên vẻ hốt hoảng. Kinh sợ. “Gọi cho Kuroba! Có chuyện lớn rồi” ………………………………………… Không khí cơn mưa đem lại sự sảng khoái, man mác dịu nhẹ. Cũng phải thôi. Cô mở cửa kính xe nãy giờ, trong xe không khí cũng trở nên thoáng đãng mát mẻ. Gương mặt chàng trai ngồi ở ghế phụ khẽ nhăn, có vẻ như tác dụng của hương gây mê đã hết. Anh cựa quậy, cảm giác tê liệt người. Mi mắt khẽ mở. Mọi thứ mờ ảo dần rõ nét. Giật mình quay sang bên cạnh. Gương mặt thân quen đang cười trong làn mưa. “Sonoko!” “Cậu đã tỉnh” Vẫn không quay lại. “Sao lại là cậu?” Shinichi ngỡ ngàng, hổi tưởng lại dòng ký ức trong đầu, bỗng lóe lên. “Là cậu đánh thuốc mê?” “Phải, là tớ!” Vẫn giọng nói trầm trầm, không quay lại. “Tại sao cậu lại làm thế?” Khẽ ngập ngừng “Và tại sao lại là hôm nay?” Anh đủ tỉnh táo để nhận ra, đám cưới, đã muộn. Lần tay vào túi áo lấy điện thoại. Chỉ là… trống rỗng. Cô bạn vẫn không nói gì, vẫn ung dung để những cơn mưa tạt vào mặt. Giả sử cô có khóc trong làn mưa này, cũng không ai có thể nhận ra. Đây là lần đầu tiên anh thấy Sonoko như thế này. Ba năm không gặp, Cái chết vì tai nạn của Kyogoru thực sự khiến cô nàng trở thành như thế này hay sao? Anh không tin. Đã nhiều lần anh thấy cô trên mặt báo, người thừa kế gia tộc Suzuki, qua cái chết của người bạn trai, cô vẫn luôn gắng gượng một mình, anh biết, cô không phải là người giỏi đóng kịch hay che giấu cảm xúc, mọi thứ luôn được vẽ trên khuôn mặt. Thật đau lòng vì khi đó anh cũng không an ủi được cô bạn khi ở một nơi xa xôi thế. An ủi? Một suy nghĩ thoáng qua đầu. Ran sẽ ở bên an ủi Sonoko chứ? Vậy tại sao trong bức ảnh chụp tại tang lễ của Kyogoru, anh không thể tìm thấy bóng dáng người con gái ấy? Hàng vạn câu hỏi như bùng nổ trong đầu…. Tại sao? Tại sao? Dù ba năm vẫn nhận được thư và quà nhưng lại không hề có dấu vết của Ran? Tại sao mọi người bảo Ran ở Anh nhưng anh lại nhận được thư và quà địa chỉ ở Nhật Bản? Tại sao những bức thư chỉ là vài dòng hỏi thăm ít ỏi cũng như hồi niệm về quá khứ??? Shinichi im lặng suy nghĩ. Sonoko im lặng cười. Trầm ngâm một hồi. Lặng lẽ đóng cửa kính ô tô. Cô quay sang cười với Shinichi, khẽ thủ thỉ. “Cậu.. có muốn nghe một câu chuyện hay không?” …………………………………… Đám cưới diễn ra bên bờ biển. Khu biệt thự riêng của gia đình Kudo. Khách mời không có nhiều, chỉ có những người thân thuộc với gia đình. Vỏn vẹn chưa đến 20 người. Có lẽ sau sự kiện kinh hoàng ba năm về trước. Những việc quá ồn ào đều gây cho mọi người một ác cảm. Vì thế, dù là đám cưới quan trọng này, tất cả đều nhất trí tổ chức thật nhẹ nhàng. Đã quá giờ quá lâu, cũng không thấy thông tin từ chú rể. Một vài suy đoán có lẽ do cơn mưa làm ảnh hưởng. Một số khác lo lắng liệu có chuyện gì xảy ra trên đường không. Mọi người vẫn nhẫn nại chờ. Ngáp dài… Chảy cả nước mắt. Kuroba không phải là một người giỏi kiên nhẫn. Chờ đợi làm mất cảm giác thú vị ban đầu. Cái mà cậu thích là cảm giác đấu trí. Hưng phấn và kích thích. Cảm giác từng nơ ron thần kinh đều rung lên vì vui sướng. Cười khềnh khệch một mình. Nghĩ đi nghĩ lại thì nếu Aoko biết được thân phận thực sự của cậu thì sao nhỉ? Bà chằn ấy liệu có phát tiết lên mà giết người không? Cậu lắc đầu, chả dám nghĩ đến hậu quả. Nhìn đám cưới này, tự hỏi. Bao giờ thì đến lượt mình đây. Không biết Aoko trong bộ đồ cưới sẽ như thế nào nhỉ? Cậu sắp không chờ được nữa rồi. Aoko… Aoko… Aoko… Một hình ảnh thoáng hiện qua tâm trí. Một người giống Aoko của anh… Người anh đã từng hóa trang thành…. Gạt bỏ suy nghĩ trong đầu. Cố tìm lấy niềm vui giết thời gian. Anh chàng khều mấy đứa trẻ con cùng ngồi lên hàng ghế dài. Hí hửng hỏi. “Các nhóc có muốn nghe kể chuyện không?” ………………………………………
| |