Author: roankun Trans: wings89 Link: http://www.fanfiction.net/s/5322304/1/Oblivious Summary: Đây là những one-short riêng lẻ, hoàn toàn độc lập với nhau. Có thể là một câu truyện ngọt ngào, nhưng cũng có thể nó sẽ khiến bạn phải buồn đến khóc...Vậy nên, nếu bạn đã chuẩn bị tinh thần, hãy đọc với một bịch khăn giấy sẵn có trên tay nhé!
***
ETERNAL RAIN
" Đây, tớ sẽ đưa cậu về nhà"
Anh nắm lấy tay cô. Một nụ cười thoáng hiện trên môi anh. Cô thận trọng nắm lấy tay anh khi nhìn thấy nụ cười ấy- Nụ cười đã khiến cô yêu anh trong lần gặp gỡ đầu tiên.
Đó là vào một sớm của buổi tối, khi nhóm thảm tử nhí vừa mới chia tay nhau, và 3 đứa trẻ đã đi về nhà của chúng.
"Bye bye, Ai-chan. Đi thôi, Conan-kun", cô gái 17 tuổi, nắm tay cậu bé có đôi kính to.
Cô bé có mái tóc màu nâu đỏ và đôi mắt xanh ngọc, lẳng lặng nhìn họ, rồi quay bước về phía "nhà".
Cậu bé liếc nhìn cô gái cao hơn mình, đột nhiên dừng lại và kéo tay áo nhà vô địch Karate đó, giật giật.
Cô nhìn xuống cậu bé và mỉm cười, " Gì vậy Conan-kun?"
"Ran-neechan", cậu ấy nói với giọng trẻ thơ," Em sẽ đưa Haibara về nhà", cậu bé trưng ra một biểu hiện dễ thương,"Trời tối rồi, lại nhiều mây đen nữa. Cậu ấy ko thể về nhà 1 mình được đâu"
Cô gái lớn hơn mỉm cười, xúc động với vẻ quan tâm của cậu bé gianh cho cô bạn thân.
..Aw...Thật là dễ thương...
Cô buông tay cậu bé ra, và quỷ xuống để bằng với chiều cao của cậu, "Được rồi, Conan-kun. Chăm sóc cho Haibara cẩn thận nhé?". Cô xoa đầu, làm tóc cậu rối lên một chút, sau đó đứng lên,vẫy tay tạm biệt cậu bé.
Cậu nhìn mái tóc dài của cô nhảy múa vui vẻ, rồi chuyển ánh mắt của mình về cô bạn đằng xa kia.
Cậu đứng yên, suy nghĩ xem làm sao để đi theo cô về nhà mà ko làm cô bé nghi ngờ.
Ngay khi đó, có chuyện đã xảy ra.
Một tai nạn, cô bé trượt chân và cả người đổ ập lên đầu gối. Cậu bé, nghe tiếng huỵch khi cô té xuống nền xi-măng, lập tức chạy ngay đến bên cạnh. Cậu quỳ xuống để xem vết thương trên chân, và thở phào nhẹ nhõm vì đó chỉ là vết trầy xướt.
Cậu đứng dậy, nắm lấy tay cô bé," Đây, tớ sẽ đưa cậu về nhà"
Cô bé lập tức bác bỏ ý kiến đó, vì cô là một người kiêu hãnh. Cô đứng lên, nói," Tớ tự lo được, Kudou-kun"
Nhưng cậu bé vẫn ko rút tay lại, nụ cười giữ trên môi và nhìn chăm chăm vào cô, thì cô bắt đầu do dự. Có lẽ vì nụ cười, hoặc do cái nhìn của cậu ấy. Hoặc có thể cô chỉ muốn có người đi cùng lúc đó. Dù vậy, cô đã nhìn vào mắt cậu ấy lần thứ hai trước khi quay đi, để rồi vài giây sau đó, cô rụt rè nắm lấy tay cậu, để cậu bé dắt về nhà với nụ cười bí ẩn.
Về đến nhà của ông tiến sĩ- người xem cô như con gái, cậu buông tay cô bé ra và đập cửa như thể cậu đã quá quen.
"Bác Agasa", cậu gọi to.
Cô bé, ko cố gắng để tìm cách che đi nỗi buồn lúc nghĩ đến thời điểm chia tay cậu, tự mình mở khoá và nói, "Bác Agasa đã đi dự hội thảo rồi"
Cậu bé mở to mắt, giả vờ sốc kêu lên," Bác ấy để lại đứa bé như cậu ở nhà một mình"
Cô nhướn mày, ném cho cậu cái nhìn nghi ngờ dò xét trước khi trả lời, " Tớ cho rằng lý do duy nhất cậu đến đây, là vì sự quý mến của bác ấy đối với cậu"
Cậu bé nhăn mặt, giống như vẫn còn sốc, " Dĩ nhiên"
" Vậy sao còn hỏi?", cô mỉm cười mỉa mai khi bước vào nhà.
Cậu bé thở dài, " Uh, thế nên nếu giáo sư ko có nhà, tớ cũng chẳng còn lý do ở lại", cậu nói tạm biệt và bước đi, khi...
BOOM..!
Một tia chớp chạy sọc qua bầu trời. Và mưa bắt đầu rơi.
"Tớ đoán là cậu phải kẹt lại thêm chút nữa", cô nói dù chỉ liếc qua những hạt mưa bên ngoài.
Cô bé quay vào trong, không bận tâm đóng cửa lại, càng chẳng thèm ban cho cậu ấy một lời mời tử tế nào, đại loại như " vào đi" chẳng hạn. Cậu nhìn bầu trời đen kịt, những đám mây dày đặc trước khi bước theo cô vào trong.
"Uhm, Haibara", cậu nói, cố gắng khơi mào câu chuyện,"Cậu đã có phát hiện nào mới về thuốc giải độc chưa?"
Nó là một câu nhỏ, ko chủ ý, mục đích chỉ là bắt đầu cho 1 cuộc trò chuyện nhỏ. Cậu bé đã ko nhận ra rằng đó lại là chủ đề nhạy cảm đối với cô bé, một sự kết hợp của tội lỗi và ghen tuông bóp nghẹn trái tim cô.
Nếu ko phải tại tôi, cậu ấy sẽ ko bị teo nhỏ....
Nếu ko phải tại tôi, hai người họ sẽ ko phải chia cách...
Bất cứ khi nào thuốc giải độc được đưa ra, bất cứ khi nào cô ngồi trong phòng thí nghiệm, những ý nghĩ đó đều đi qua tâm trí cô.
Nếu ko phải tại tôi, cậu cũng ko phải đi đến địa ngục như vậy...
Nhưng dù cô có cảm thấy tội lỗi đến bao nhiêu, đó cũng ko phải điều khiến cô hối tiếc nhất.
Đúng vậy. Điều duy nhất khiên cô thấy ân hận, căm ghét và oán giận nhất, chính là bản thân cô, bằng một phép lạ nào đó, đã rơi vào lưới tình của cậu ấy.
Điều đó vẫn ổn , nếu cô ko quá gần gũi với cậu ấy. Điều đó vẫn ổn, nếu cô ko phải người bạn tốt nhất của cậu ấy. Điều đó vẫn ổn, nếu cậu ấy ko chìm trong tình yêu với một người khác.
....Nhưng cô đã được gần gũi bên cậu ấy .......Cô đã là người bạn thân thiết của cậu ấy ..........Và cậu ấy đã yêu một người khác....
Đó là lý do của sự đau đớn.
Tại sao mỗi phút giây cậu ấy ở đây, luôn luôn có thứ gì đó khiến cô cảm thấy bứt rứt lương tâm. Tại sao mỗi khi cậu ấy ở bên người con gái khác, luôn luôn có một cảm giác đau buốt trong ngực. Tại sao khi phải đối diện với những thứ ấy hàng ngày, cô lại tự hỏi sao mình vẫn còn sống?
Cô ấy đã ko được chết. Nếu được, cô ko cần phải đối mặt với những điều đó, và cơn đau sẽ dừng lại.
Nhưng ko được. Cô vẫn sống, máu vẫn chảy qua tĩnh mạch trong cơ thể.
Tất nhiên, cô luôn có sự lựa chọn. Cô có thể lựa chọn để được chết, bằng cách tự sát. Cô đã quyết định thực hiện việc đó từ lâu, và sẽ ko quá khó khăn để cố gắng lần nữa.
Nhưng cô không làm vậy. Bởi vì cô đã chọn sống những ngày đau đớn, trong nước mắt âm thầm và trái tim tan vỡ, chỉ để được ở bên cậu.
Vậy nên khi nước chảy ra, cũng như những cơn mưa bên ngoài, rồi sẽ tự dừng lại.
Cậu thám tử mở đôi đôi mắt vì ngạc nhiên, vì sốc, khi nhìn những giọt nước lăn dài trên má. Cậu bước về phía cô gái đang khóc, dù trong đầu ko hề định hình về những gì phải làm hay phải nói.
Cô ấy ko thổn thức, cô ấy cũng ko thở mạnh, thậm chí, cô ấy trông ko giống như buồn, nếu ko có những dòng nước mắt. Có lẽ cô cũng ko nhận thức được chính mình.
"Haibara...", cậu bé nói nhẹ nhàng, vô thức ngón tay trỏ đưa lên lau dòng nước mắt.
Cô bé thình lình bị đứt ngang những dòng suy nghĩ, và giật mình chú ý đến những giọt nước trên mặt, vội vã quay lưng lại và lau nhanh dòng nước mắt.
Nhưng chúng ko ngừng lại.
"Haibara...", cậu lại thì thầm.
" Tớ ko khóc", cô bé nói với giọng dứt khoát dửng dưng, dù thực tế, đó là một lời nói dối trắng trợn.
Cậu nhẹ nhàng chạm vào vai cô, từ từ xoay người cô lại đối diện với cậu thêm lần nữa. Dù lúc đầu có phản đối, nhưng cô ko cố vùng vẫy phản kháng lại.
Với một ánh mắt thách thức, cô nhìn cậu trừng trừng, " Shiho Miyano không khóc", cô nói, "Đó chỉ là nước mưa"
Cậu bé khẽ mỉm cười, vỗ về cô bé, " Nhưng Haibara Ai có" khi cô bé vừa đánh cậu, vừa nói với một giọng pha lẫn bướng bỉnh và quyết tâm.
" Shiho Miyano không khóc. Ai Haibara không khóc. Sherry cũng ko khóc. Kẻ ở trong địa ngục, không bao giờ khóc!"
Khẽ thì thầm tên cô, cậu kéo cô vào lòng mình, ôm chặt cô, để an ủi người bạn tốt nhất của cậu. Cậu ấy ko biết tại sao cô lại như vậy, mà ko hay rằng cậu chính là lý do. Tất cả những gì cậu biết lúc này là, cậu chỉ muốn ở bên cô.
Cậu ko biết rằng, cậu đã làm tổn thương cô ấy biết bao nhiêu bằng hành động đó.
" Nó chỉ là nước mưa...", cô thì thầm vào chiếc áo của cậu ấy, cho phép mình chìm trong vòng tay cậu ấy, mặc dù cô biết, mình sẽ phải hối hận về sau. Cô biết, cô sẽ ko quên được những cảm giác khi ở bên cậu, và cô cũng sẽ có thêm nước mắt cho những kỷ niệm đó. Nhưng cô cho phép mìnn chấp nhận thưởng thức nó, cho phép mình hạnh phúc tạm thời.
Họ đứng như vậy, nước mắt cô bé vẫn ko ngừng rơi, cho những gì cảm thấy cả đời, và cô chỉ cần một vài giây.
Cuối cùng, cô đã bước qua những cảm xúc của mình, và đẩy cậu ra để tạo một khoảng cách nhỏ giữa hai người. Cô ko muốn ghét bản thân mình hơn, càng ko muốn lún sâu hơn vào tình yêu với cậu ấy.
"Cậu nên đi", cô thì thầm, nhìn xuống đất, tránh ánh mắt của cậu.
Cậu ta nên đi. Bằng cách đó, cô có thể giữ lại niềm kiêu hãnh của mình, và diễn xuất như thể chẳng có gì xảy ra vào ngày hôm sau. Nhưng cậu ta ko đi.
"Cậu đùa à?", cậu ấy đáp lại với vẻ buồn cười trong giọng nói. Sau đó, mặt cậu ấy giãn ra, và một nụ cười dịu dàng lại xuất hiện trên môi. Và mặc dù mưa đã ngừng, chỉ còn lại những giọt nước rơi ra từ khoé mắt, cậu ấy nói, " Cậu ko mong tớ về nhà khi trời mưa đấy chứ?"
Cậu ôm lấy cô lần nữa, và vẫn ko chịu đi.
Cậu là một thằng ngốc!
Nếu cứ tiếp tục nói những điều như thế, cậu sẽ ko bao giờ có thể về nhà.
Vì nước mắt sẽ ko ngừng rơi.
Vì những nỗi đau mà cậu khiến tôi cảm thấy.
Vì...tôi ko muốn cậu đi.
Mưa sẽ không bao giờ kết thúc.
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (1 vote)
20/10/2010, 8:22 am
nhokbi_kut3
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 20
» Xèng 0.0 : 215
» Uy Danh : 0
» Ngày "Oa oa" : 1997-09-27
» Ngày gia nhập : 2010-09-18
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [One-short] Lãng quên
lâu quá hôk vao` 4rum co nhiu` fic hay ghê . cái này hay lắm chị ơi
Tôi gần như đã nói những từ ấy vào đêm qua. Tôi tự nói với mình là không đúng thời điểm Ko ai muốn là người phải nói điều đó đầu tiên Nhưng tôi đã giữ kín bí mật ấy suốt thời gian dài...và nó làm tôi đau...
Haibara ngồi bên cửa sổ, nhìn chằm chằm vào khoảng trống giữa các khung cửa. Cô ấy đang nghĩ về việc xảy ra đêm qua.
** Flashback**
Đó là tiệc sinh nhật của Conan. Haibara và Conan ở dưới tầng hầm, vì Haibara muốn nói chuyện riêng với cậu ta.
"Haibara, chuyện gì vậy?", Conan hỏi.
"Tớ có thuốc giải rồi, Kudou-kun", Haibara trả lời, và... Uhm....
Tôi nên nói như thế nào đây?
Bằng tiếng Trung Quốc, Wo Ai Ni?-Không. Tiếng Ả Rập Xê Út, Abibi?- Không. Tiếng Hàn Quốc, Saranghae?-Không. Tiếng Phillipin, Mahal Kita?-Không. Tiếng Anh, I love you?- Không. Chắc chắn KHÔNG. Tiếng Nhật, Aishiteru? KHÔNG BAO GIỜ.
Haibara nghĩ một cách khó khăn. Conan còn đang bận nhảy lên nhảy xuống, hươ tay hươ chân trước mặt cô để báo rằng cậu ta đang chờ đợi. Haibara ngừng những suy nghĩ trong đầu.
"Kudou-kun, đây là...", Haibara xoè tay ra," Thuốc giải"
"Cảm ơn, Haibara", Conan cười toe.
"Tớ muốn cậu biết một việc", Haibara nhướn mày nhìn cậu.
"Việc gì thế?"
*Thở dài* " Đầu tiên, chọn 1 số từ 1 tới 6 đã"
"1"
" 1, Ai...", nhưng trước khi cô kết thúc câu nói, hình ảnh Ran và Shinichi lướt ngang qua đầu.
"Sao nào?", Conan độc thúc cô tiếp tục.
"Đừng bận tâm..."
**End flashback**
Nó đã khiến cô đau. Không. Nó đã giết chết cô. Cảm giác khi yêu lầm người. Nó đã làm cô tổn thương quá nhiều, để rồi tất cả những cảm xúc được đóng chai bấy lâu nay chỉ chực trào bung nắp. Điều tốt là cô ấy đã kịp tự mình dừng lại. Tại sao? Bởi vì cô ấy sợ. Cô ấy sợ. Cô đã rất sợ hãi. Cô thừa nhận mình là một kẻ hèn nhát. Cô ấy ko muốn mình là người đầu tiên phải nói những lời đó. Cô vẫn là một kẻ hèn nhát. The truth is that I love you And I need to know from you if you love me too The truth is that I want you completely So if you love me too I need to know from you What the truth is…
(Sự là là em yêu anh Và em cần biết cảm giác của anh nếu anh cũng yêu em Sự thật là em cần anh Nên, nếu anh yêu em, em cần phải được biết.... Sự thật là gì....?)
**Haibara's POV**
Tôi đã nói, sự thật chỉ có một mà thôi. Phải, tôi đã hỏi cậu điều gì đó. Thực sự cậu cảm thấy thế nào về tôi, chàng thám tử...?Nếu cậu hỏi tôi điều đó...Tôi ghét cậu rất nhiều!
...Bởi vì...nước mắt đang rơi trên má tôi ....Bởi vì...tôi đang tự lau những giọt nước mắt của mình ....Bởi vì, tôi yêu cậu!
Last edited by wings89 on 21/10/2010, 1:27 am; edited 1 time in total
21/10/2010, 12:21 am
SherryHirota
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 553
» Xèng 0.0 : 4212
» Uy Danh : 9
» Ngày "Oa oa" : 1993-10-15
» Ngày gia nhập : 2010-09-11
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [One-short] Lãng quên
póc tem chap mới
21/10/2010, 3:33 am
wings89
.:Experienced:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 707
» Xèng 0.0 : 6721
» Uy Danh : 232
» Ngày "Oa oa" : 1989-05-20
» Ngày gia nhập : 2010-10-03
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [One-short] Lãng quên
~*People cry when they hear my song…*~ (Mọi người khóc khi nghe bài hát của tôi...)
Song of Solitude
"Uhm...Haibara...tớ có chuyện muốn hỏi cậu..."
Cậu ta có vẻ bồn chồn. Tôi biết tại sao, dĩ nhiên, nhưng ko có việc gì tôi phải giúp cậu ấy. Cậu ấy muốn điều đó, nên cậu ta phải tự nói ra.
" Chuyện gì?", tôi hỏi, nhướng cao đôi mày.
"Tớ....uhm...cậu....uhmm", cậu ta ko thôi lắp bắp. Mắt cậu ấy đảo khắp nơi như tìm kiếm cái gì đó.
"Tớ ko có nhiều thời gian như cậu nghĩ đâu", đó ko phải là cảnh báo, thực sự thế. Ý tôi thật ra là, " Muốn gì nói huỵch toẹt ra đi". Một thần tượng đang được tôn kính thì ko nên nói những lời như vậy, tôi nghĩ.
" Sẽ....sẽ....", cậu ấy hít một hơi dài, cuối cùng ánh mắt dán vào đầu gối, " Haibara-san, cậu sẽ kết hôn với tớ chứ?"
~*But that's only because…*~ ( Nhưng đó chỉ vì....)
Tôi bước xuống sân khấu, thật chậm, rồi bước thêm bước nữa. Không có tiếng vỗ tay nào được nghe thấy, mặc dù đám đông khổng lồ đang ngồi trước mặt. Buổi hoà nhạc đã kết thúc bằng bài hát mới nhất của tôi. Nhà sản xuất đứng dậy tung hô tôi, nhưng tôi ko đáp lại. Sau cùng thì, làm thế nào có ai lại vỗ tay khi trái tim họ đang khóc?
Khi tôi vào sau cánh gà, người quản lý gần như muốn ôm lấy tôi. Hầu như suốt những năm qua, chỉ có 1 người có thể tiếp xúc trực tiếp với cơ thể tôi. Họ biết tôi ko thích được chạm vào, cả các phóng viên cũng vậy.
Tại sao...? Bây giờ thì nó ko thực sự là 1 câu hỏi. Nó giống như một thực tế. Mọi người đều chấp nhận nó. Ko ai hỏi tại sao. Họ ko cần biết, tôi cũng ko muốn họ biết.
Cô ấy úp hai bàn tay vào mắt. Cố giấu những dòng nước mắt, tôi đoán. Mọi cố gắng đều vô ích, khi đôi vai cô run lên nức nở, "A....Ai..Ai-chan...", cuối cùng cô vỡ oà trong tiếng khóc.
"Chính cậu đã làm điều đó đấy, Ai-chan", người sản xuất của tôi nói, ông đứng phía sau tôi với một khoảng cách an toàn. Anh ta cười toe toét, nụ cười trẻ thơ như từ trước đến giờ, nhưng ko khó để nhận ra những giọt nước mắt đọng trên khoé mắt. " Tớ biết cậu có thể làm điều đó"
" Dĩ nhiên, Kojima-kun", tôi mỉm cười tự mãn," Tớ chỉ làm điều gì tốt nhất"
"Waaa", người quản lý của tôi hét lên," Tớ rất mừng cho cậu, Ai-chan", cô ấy dang rộng đôi tay và ôm chầm lấy tôi. Phải, cô ấy đã có được nó, nếu tôi ko né tránh và làm theo cách của tôi là đưa ra một lý do.
"Tớ phải đi thay đồ, Yoshida-san", tôi có lý do của riêng mình.
"Đợi...đợi đã Ai-chan.."
Tôi dừng bước nhưng ko buồn quay người lại, " Chuyện gì?"
"Sao...sao Conan-kun ko đến?"
Đôi mắt to mở to lần thứ hai, và tôi thấy mừng vì cô ấy ko nhìn thấy gương mặt tôi bây giờ. Tôi cố hết sức giữ giọng nói bình thản đáp lại, " Ai mà biết?"
~*I reach out to their loneliness…*~ ( Tôi tiếp cận với nỗi cô đơn của họ...)
Tôi băng ngang đường, đi qua những người đang làm việc ở đó. Một trong họ gửi cho tôi những nụ cười ngưỡng mộ, những người khác lại gửi kèm những cái nhìn khao khát. Tôi chử trả lời bằng một cái gật đầu. Nụ cười của Nữ Hoàng Băng Gía là cực kỳ hiếm, sau tất cả.
"Bình tĩnh....hít thở sâu...hít thở sâu...", một giọng nói từ bên trong, giọng nói mà tôi biết.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là Tsuburaya-kun, tôi nghĩ. Tôi vặn nắm cửa và đẩy vào, nhìn thấy người bạn thời thơ ấu đang chờ với một đoá hoa hồng.
"Cậu làm gì ở đây?", đó ko phải là một câu hỏi. Tôi ko đủ tò mò để biến nó thành một câu hỏi. Bên cạnh đó, Yoshida-san lại quá dễ để nhận ra, nên chẳng lý do gì tôi ko biết động cơ của cậu ấy.
Không, không, không, không phải động cơ. Lý do, tôi tự sửa lại với chính mình. Tôi đã ở bên cạnh gã thám tử ngốc quá lâu.
Tôi ngồi xuống trước gương và bắt đầu tháo đôi găng tay đen đang mang, hoàn toàn thờ ơ với sự hiện diện của cậu ấy.
"Ơ...uhm...tớ chỉ muốn...ơ...", cậu ấy ngọ ngoạy đôi chân như là ko thể đứng yên được. Cậu ấy giơ những bông hoa trước mặt tôi, và nói," Đó...đó là...Một buổi biểu diễn tuyệt vời, Haibara-san"
Tôi trả lại cho cậu ta một cái nhìn ngắn ngủi, " Đấy ko phải lý do duy nhất mà cậu ở đây, phải ko?"
"Tớ....", cậu ta quay đi trong một giây, đỏ mặt," Cậu...cậu sẽ đi ăn tối với tớ chứ?"
Cất đôi găng tay vào tủ áo, tôi nhận lấy bó hoa và trả lời, "Chắc rồi"
Đôi mắt cậu ấy sáng lên, biểu hiện như một đứa trẻ vừa được nhận quà của ông già Noel trong đêm giáng sinh.
"Thật à?", cậu ấy hỏi lại.
"Uh, ngay bây giờ trước khi tớ đổi ý"
"Ha...", cậu ấy chạy nhanh ra cửa như một chú cún con và khựng lại khi sực nhớ ra gì đó, cậu lùi lại một bước và hỏi, " Vậy...còn thứ sáu này?"
Tôi nới lỏng móc khoá giầy," Không chắc. Tớ có một buổi thu âm từ 7:30"
~*With a loneliness of my own.*~ (Với một nỗi cô đơn của riêng tôi)
"Cảm ơn đã làm việc chăm chỉ!"
"Anh cũng vậy!", tôi gật đầu nhẹ với người đạo diễn khi bước xuống các bậc thềm. Đi bộ về phía người quả lý của mình, tôi nhận ra một người ko được hoan nghênh đứng bên cạnh cô ấy.
"Yo, Haibara", cậu ta chào tôi với những cái vẫy tay.
Tôi chẳng có tâm trí giành cho cậu ta, đón lấy chai nước Yoshida-san đưa cho tôi.
"Ôi..", cậu ta nói, khó chịu," Thám tử Edogawa Conan đến thăm cậu đấy, Ít nhật cậu cũng phải nói "xin chào" chứ"
"Chào"
Cậu ấy thở dài não nề," Dù sao thì,....hãy nói là cậu có thể giành cho tớ vài phút? Tớ muốn nói chuyện với cậu một lần"
"Nếu nó lần thứ hai, thì tớ ko cần cho cậu một phút, phải ko?"
"Yess....chỉ cần cậu ko ngắt lời tớ"
" Được thôi, Conan-kun" tôi đặt chai nước xuống," Họ có 10 phút giải lao trước khi bắt đầu buổi ghi hình kế tiếp"
"Ôiii...Nếu điều đó để sau...Haibara"
Tôi quay lưng bỏ đi, để mặc sự lựa chọn lại cho cậu ấy.
~*And so if this feeling vanishes…*~ (Và do đó, nếu cảm giác này biến mất)
"Jezzz, Haibar..."
"Cậu đang làm ở đây?", nó ko phải là một câu hỏi, thực sự. Dù nó gần giống như vậy.
Tôi đứng bên cạnh cái máy bán hàng tự động, cậu ta thì ngồi trên sàn nhà, cách tôi vài inches, dựa lưng vào tường.
"Uhm, đã có một vụ án. Chúng ta chỉ gói gọn trong vài trường hợp, nên tớ nghĩ có thể sẽ giảm xuống"
Tôi biết.
" Dù sao, tớ nghe nói những bài hát của cậu đã đẩy vọt doanh số của công ty lên. Một ngôi nhà đầy đủ tiện nghi?"
"Đại loại như thế"
Cậu ấy cau mày một chút," này, ít ra cậu có thể nói cho tớ nghe chi tiết. Ý tớ là, cậu đã gửi cho bác Agasa 1 vé, nhưng sau đó cậu nói tớ ko chịu đến? Thế nào gọi là ko công bằng đây?"
"Tớ ko thấy có gì không đúng cả"
"Dĩ nhiên là ko đúng, chúng ta là bạn thân và chưa..."
"Chúng ta ko phải bạn thân"
"Chắc chắn là phải. Chúng ta đã cùng nhau chia sẻ những đau khổ, nhớ ko?"
"..."
"Phải, bây giờ tớ đã nối lại quan hệ với Ran mặc dù tớ là Conan, còn cậu bây giờ là một thần tượng nổi tiếng của Ogata Rina, tớ đoán nó ko còn quá nhiều đau khổ chứ?"
"Tớ phải quay lại"
"Hây, đợi đã"
"Tớ đang ở chỗ làm việc, Kudou-kun. Cậu cũng vậy"
"Nhưng..."
"Tạm biệt", tôi bắt đầu bước đi vài bước để mang mình quay về trạng thái ban đầu. Bất chợt, tôi cảm thấy có một bàn tay đặt lên vai mình, khiến tôi đông cứng tại chỗ. Bằng giọng lạnh lẽo, tôi hỏi, " Cậu muốn gì nữa?"
"Chỉ 1 câu hỏi thôi"
Tôi gỡ tay cậu ấy ra, gửi cho cậu ấy một cái nhìn về phía sau, nhận thấy một vẻ nghiêm trọng hiện trong mắt cậu ấy, " Chuyện gì?", tôi hỏi lại với giọng buồn chán chẳng muốn quan tâm.
"Sao tất cả bài hát của cậu đều buồn vậy?"
Giành cho cậu ấy, của tất cả mọi người, sự thông báo...
Tôi cười tự mãn, giấu tất cả cảm xúc vào gương mặt lạnh giá của mình.
" Tớ ko biết cậu đã nghe bài hát của tớ, Kudou-kun"
"Uhm..cũng...", cậu đưa tay ra sau đầu và bắt đầu gãi tung mớ tóc theo thói quen," Ngoài ra, có một thực tế nữa là..tớ đã nghe tất cả mọi người khóc tại buổi hoà nhạc của cậu..."
"Bây giờ thì rình mò xung quanh cuộc sống của tớ hả?"
"Không...Ayumi nói tớ nghe"
"Biết rồi", tôi trả lời trong giọng biểu hiện," đã đến lúc kết thúc cuộc trò chuyện này". Tôi quay người lại, và bắt đầu đi từ tốn.
"Này, cậu ko trả lời câu hỏi của tớ"
"Cậu là một thám tử. Tự tìm đi", ngay cả khi tôi ko muốn cậu biết.
"Đó là...", trong tiếng thì thầm dịu dàng, tôi nghe cậu ấy nói," Có phải vì cậu đang buồn?"
Tôi giả vờ như ko nghe thấy cậu ấy.
~*The times when I'm with you…*~ (Thời gian khi tôi ở bên anh...)
"Thế nào rồi, Haibara-san..?"
Tsuburaya-kun dẫn tôi đến một nhà hàng đắt tiền, một trong 3 sao, nếu tôi ko lầm.
Bữa ăn tối với thịt nai om nước sốt Cabernet thơm lừng, spaetzle chiên và bắp cải đỏ. Tôi ko ăn nhiều,để lượng calo ko là nỗi ám ảnh với tôi sau này.
"Uhm, Haibara-san....tớ muốn hỏi là..."
Cậu ta có vẻ bồn chồn. Tôi biết tại sao, dĩ nhiên, nhưng ko có việc gì tôi phải giúp cậu ấy. Cậu ấy muốn điều đó, nên cậu ta phải tự nói ra.
" Chuyện gì?", tôi hỏi, nhướng cao đôi mày.
"Tớ....uhm...cậu....uhmm", cậu ta ko thôi lắp bắp. Mắt cậu ấy đảo khắp nơi như tìm kiếm cái gì đó.
"Tớ ko có nhiều thời gian như cậu nghĩ đâu", đó ko phải là cảnh báo, thực sự thế. Ý tôi thật ra là, " Muốn gì nói huỵch toẹt ra đi". Một thần tượng đang được tôn kính thì ko nên nói những lời như vậy, tôi nghĩ.
" Sẽ....sẽ....", cậu ấy hít một hơi dài, cuối cùng ánh mắt dán vào đầu gối,"Haibara-san, cậu sẽ kết hôn với tớ chứ?"
Tôi chống cằm lên tay, nở một nụ cười tự mãn, " Tại sao bây giờ-một ngôi sao đang lên- như tớ- phải làm điều đó?", Tự phụ- tôi biết. Nó là một điều tôi có thể dựa vào lúc này.
"Đó là...", cậu ấy có vẻ ngạc nhiên, một phản ứng bình thường-sau tất cả,"Tôi..."
"Cậu có những gì?"
Cậu ấy nắm chặt tay lại hình đấm đấm, như để kềm cho mình bình tĩnh lại. Cậu nhìn tôi, đôi mắt kiên quyết.
"Tôi yêu em, Haibara-san. Tôi có thể khiến em hạnh phúc"
Vậy nên, đó chỉ là một điều ngắn ngủi...
"Không", cậu ấy tiếp tục," Tôi sẽ làm em hạnh phúc. Xin hãy...kết hôn với tôi"
Tôi đứng dậy, cầm lấy túi xách. Tôi gửi cho cậu ấy một nụ cười khẽ, đó là nụ cười duy nhất trên gương mặt tôi mà cậu ấy đã từng thấy 10 năm trước. Đôi mắt cậu ấy lấp lánh những tia hi vọng lẫn tuyệt vọng.
"Tsuburaya-kun"
Các đốt ngón tay cậu ấy chuyển sang màu trắng.
" Ngay cả khi tôi ở bên cậu, tôi vẫn có thể hát"
Tôi rời khỏi đó, để lại một chỗ trống.
~*I won't be able to sing anymore.*~ ( Tôi sẽ ko thể hát được nữa)
***
~*People cry when they hear my song…*~ ~*But that's only because…*~ ~*I reach out to their loneliness…*~ ~*With a loneliness of my own.*~ ~*And so if this feeling vanishes…*~ ~*The times when I'm with you…*~ ~*I won't be able to sing anymore.*~
(~ Người * khóc khi nghe bài hát * ... của tôi ~ ~ * Nhưng đó chỉ là vì ... * ~ ~ * Tôi tiếp cận với sự cô đơn của họ ... ~ * ~ * Với một nỗi cô đơn của riêng tôi ~ .* ~ * Và do đó, nếu cảm giác này biến mất ... * ~ ~ * Thời gian tôi ở bên anh... * ~ ~ * Tôi sẽ không thể hát được nữa ~ .*)
21/10/2010, 9:56 am
Khách vi
Guest
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [One-short] Lãng quên
bóc tem chị nhưng em đọc fic này chả hiểu cái gì cả
21/10/2010, 11:50 am
SherryHirota
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 553
» Xèng 0.0 : 4212
» Uy Danh : 9
» Ngày "Oa oa" : 1993-10-15
» Ngày gia nhập : 2010-09-11
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [One-short] Lãng quên
Quote :
Summary: Đây là những one-short riêng lẻ, hoàn toàn độc lập với nhau. Có thể là một câu truyện ngọt ngào, nhưng cũng có thể nó sẽ khiến bạn phải buồn đến khóc...Vậy nên, nếu bạn đã chuẩn bị tinh thần, hãy đọc với một bịch khăn giấy sẵn có trên tay nhé!
Là những oneshort riêng lẽ mà nhân tiện xin cái phong bì
21/10/2010, 1:36 pm
wings89
.:Experienced:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 707
» Xèng 0.0 : 6721
» Uy Danh : 232
» Ngày "Oa oa" : 1989-05-20
» Ngày gia nhập : 2010-10-03
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [One-short] Lãng quên
haibaraandconan wrote:
bóc tem chị nhưng em đọc fic này chả hiểu cái gì cả
Ah nếu em hỏi về fic Song of Solitude, thì đây là câu chuyện giả định về tương lai của Conan và Ai-chan khi họ ko có thuốc giải và chấp nhận số phận. 10 năm sau, Ai-chan trở thành ca sỹ nổi tiếng với những bản nhạc luôn làm ngta phải bật khóc...
21/10/2010, 2:02 pm
Amy lee
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 12
» Xèng 0.0 : 63
» Uy Danh : 1
» Ngày "Oa oa" : 1997-12-15
» Ngày gia nhập : 2010-10-06
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [One-short] Lãng quên
Fic Song of solitude cảm động thật Hai chỉ có thể ngừng hát khi cô hạnh phúc, đọc fic này thấy tội ngiệp Tsuburaya quá , mà Hai làm ca sĩ thì cũng hơi lạ, Hai vốn khép kín mà
21/10/2010, 3:29 pm
archimonde
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 494
» Xèng 0.0 : 3091
» Uy Danh : 22
» Ngày "Oa oa" : 1994-10-30
» Ngày gia nhập : 2010-09-16
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [One-short] Lãng quên
dù vậy vẫn hay chán
21/10/2010, 3:43 pm
wings89
.:Experienced:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 707
» Xèng 0.0 : 6721
» Uy Danh : 232
» Ngày "Oa oa" : 1989-05-20
» Ngày gia nhập : 2010-10-03
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [One-short] Lãng quên
Vừa dịch fic thứ 4, vừa khóc ròng ròng đây nè
Trời ơi sao toàn chuyện u ám 9 mà hay ) ko vậy
21/10/2010, 3:47 pm
archimonde
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 494
» Xèng 0.0 : 3091
» Uy Danh : 22
» Ngày "Oa oa" : 1994-10-30
» Ngày gia nhập : 2010-09-16
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [One-short] Lãng quên
đương nhiên ss vì đó là chiện of AI==
23/10/2010, 6:36 pm
wings89
.:Experienced:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 707
» Xèng 0.0 : 6721
» Uy Danh : 232
» Ngày "Oa oa" : 1989-05-20
» Ngày gia nhập : 2010-10-03
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [One-short] Lãng quên
Goodbye Letter
Dear Shinichi,
Đây có lẽ là lần cuối cùng cậu nghe tôi nói.
Tôi có rất nhiều điều muốn nói với cậu, rất nhiều...mà mảnh giấy này không đủ để truyền đạt tất cả. Nhưng tôi sẽ cố gắng. Tôi sẽ nắm lấy cơ hội này, ngay cả khi cậu ghét tôi, cũng ko thành vấn đề. Bởi sau đó, tôi sẽ đi.
Shinichi, tôi...
Lần đầu tiên khi chúng ta gặp nhau, cậu ghét tôi. Đó ko phải là điều bất ngờ khi tôi nói cho cậu biết tôi là người đã khiến cậu ra nông nỗi này. Tôi chắc chắn rằng cậu sẽ như những thám tử khác, tóm lấy tôi và giao cho cảnh sát.
Nhưng cậu không làm thế. Thay vào đó, cậu để tôi khóc vào vòng tay của cậu. Nó không phải là quá nhiều, thực tế, nó thật sự ko nhiều. Bây giờ tôi nghĩ lại về nó, cậu có thể ôm lấy tôi, hoặc cho tôi lời an ủi, nhưng cậu không. Thay vào đó, cậu vẫn để tôi khóc. Với những giọt nước mắt lăn dài trên mặt, cậu chỉ đứng đó, để nước mắt tôi làm ướt chiếc áo xanh của cậu.
Chiếc áo màu xanh, phải không?
Thật mỉa mai làm sao!
Tôi không nhớ về khuôn mặt của chị mình, nhưng lại nhớ rất chính xác cậu trông như thế nào vào ngày hôm đó. Tôi nên biết điều gì đã xảy ra.
Nhưng tôi không. Thay vào đó, nó đã theo tôi một thời gian dài. Với những hành động đơn giản mà cậu đã cho tôi thấy, cuối cùng tôi nhận ra nó.
Shinichi...tôi yêu cậu.
Tôi yêu cậu rất nhiều, nhưng tôi không thể nói thành tiếng. Tôi yêu cậu, nhưng tôi phải giấu kín tất cả trong lòng. Cậu có biết tại sao không? Bởi vì tôi không muốn làm nên một vết nhơ trong câu chuyện cổ tích lãng mạn của cậu và cô ấy. Bởi vì tôi, hơn bất cứ điều gì khác, muốn cậu được hạnh phúc, thậm chí, ngay cả khi nó không phải với tôi.
Và đó là lý do tại sao tôi nói lời tạm biệt.
Khi cậu nhìn thấy bức thư này, cậu sẽ biết tất cả. Nói lên sự thật, tôi đang bắt đầu hối tiếc về những điều mình đã viết ở đây. Có lẽ tôi không nên....
Shinichi,
Chúng ta chưa bao giờ là bạn Chúng ta chưa bao giờ thân thiết Vậy tại sao những suy nghĩ về cậu Lại làm tổn thương tôi nhiều nhất?
Tôi đã cố gắng để quên tên cậu Cố gắng để quên đi khuôn mặt cậu Cố gắng đến quên đi giọng nói cậu Và cố gắng quên đi những vòng tay của cậu.
Tôi...
Shinichi
Bây giờ tôi phải nói lời chia tay.
Tôi biết cậu muốn phản đối, vì tôi chưa từng nói cậu nghe bất cứ điều gì trước đây. Nhưng cậu có biết..? Tôi đã muốn đi. Nhưng có gì đó ở đây luôn giữ chân tôi lại.
Hãy giúp tôi giải thích cho đội thám tử nhí. Tôi có thể không có nhiều ý nghĩa với chúng, nhưng Ai Haibara thì có. Và với cả ông tiến sỹ. Nói họ là tôi xin lỗi vì không thể đích thân nói lời tạm biệt.
Và cậu cũng thế, tôi xin lỗi. Riêng cậu. Vì đã không nhanh chóng làm ra thuốc giải. Nếu không phải do tôi, cậu sẽ không....
Kudou-kun,
Thuốc giải ở trong lọ Aspirin ở trong tủ bếp. Gửi đến bác tiến sỹ lời chúc sức khoẻ.
Sherry.
23/10/2010, 7:05 pm
archimonde
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 494
» Xèng 0.0 : 3091
» Uy Danh : 22
» Ngày "Oa oa" : 1994-10-30
» Ngày gia nhập : 2010-09-16
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [One-short] Lãng quên
temmmm tuyệt nhưg u ám wa' gék kai' kỉu love story của bác gosho.....
23/10/2010, 7:56 pm
wings89
.:Experienced:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 707
» Xèng 0.0 : 6721
» Uy Danh : 232
» Ngày "Oa oa" : 1989-05-20
» Ngày gia nhập : 2010-10-03
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [One-short] Lãng quên
archimonde wrote:
temmmm tuyệt nhưg u ám wa' gék kai' kỉu love story của bác gosho.....
Hic, dịch mấy one-short trong này mà chị bị ám ảnh mất cả mấy đêm đấy em.
Tại nó..u ám như em nói đó
23/10/2010, 8:07 pm
Khách vi
Guest
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [One-short] Lãng quên
hixcảm động wá . Sắp khóc rồi Càng lúc càng yêu Ai "Tôi yêu cậu rất nhiều, nhưng tôi không thể nói thành tiếng. Tôi yêu cậu, nhưng tôi phải giấu kín tất cả trong lòng. Cậu có biết tại sao không? Bởi vì tôi không muốn làm nên một vết nhơ trong câu chuyện cổ tích lãng mạn của cậu và cô ấy. Bởi vì tôi, hơn bất cứ điều gì khác, muốn cậu được hạnh phúc, thậm chí, ngay cả khi nó không phải với tôi" Ai_chan wá tốt.Ngẫm cho cùng tác giả mà cho Shin với Ran cũng đúng. Bởi chính Shin người hok hiểu những gì chất chứa trong trái tim cao thượng kia mới là người hok xứng đáng có được Ai. Bun`
23/10/2010, 8:45 pm
archimonde
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 494
» Xèng 0.0 : 3091
» Uy Danh : 22
» Ngày "Oa oa" : 1994-10-30
» Ngày gia nhập : 2010-09-16
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [One-short] Lãng quên
thank u very much bởi vì ss đã làm e iu AI-chan ngày càng nhìu hơn thanks ss nhìu lém vì nh~ đìu tốt đẹp mà ss đã làm cho AI-chan^^!
25/10/2010, 9:28 pm
Angel_cute
.:Group Leader:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 654
» Xèng 0.0 : 5838
» Uy Danh : 147
» Ngày "Oa oa" : 1996-10-14
» Ngày gia nhập : 2010-08-21
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [One-short] Lãng quên
ss wing choa e post nhé,mặc dù sẽ có người chê và phản đối nhưng cái này là hơn 50% cảm nghĩ của e về Ai
Tôi biết rằng có những điều ko thể xảy ra Làm sao tôi có thể quên đi người đó,sở dĩ lúc ban đầu họ đã thuộc về nhau …… Say you're sorry That face of an angel comes out Just when you need it to And I paced back and forth all this time 'Cause I honestly believed in you Holding on, The days dragged on Stupid girl I should have known, I should have known Khuôn mặt cậu khi cười,phải,cười vì cậu đc gần cô ấy hơn,thấy rằng cô ấy yêu cậu,yêu cậu thật nhiều.Nhưng tại sao cậu lại ko nhận ra rằng tôi cũng thích cậu.Tôi thật ngốc,phải ngu ngốc khi yêu cậu.Những ngày kéo dài liên tiếp luôn chỉ có cậu và cô ấy,hai người….. Làm sao tôi có thể nhẫn tâm nói với cậu rằng:”tôi yêu cậu”cơ chứ.Chắc chắn,cậu sẽ cảm thấy rất khó xử,tính cách của cậu,vốn là như thế.Và cô ấy nữa,cô ấy sẽ nghĩ gì,nếu tôi yêu cậu Chắc chắn cậu sẽ nói lời xin lỗi….. Baby I was naïve, Got lost in your eyes I never really had a chance I had so many dreams about you and me Happy endings; Now I know Tôi đã rất cố gắng,vì cậu là 1 thám tử mà,phải ko,tôi đã cố gắng thật nhiều,chỉ để cậu ko nhận ra rằng ánh mắt tôi luôn hướng về cậu..Tôi ko muốn,ánh mắt tôi trở nên yếu đuối….Rồi long lanh những giọt nc mắt như cô ấy.Cậu là của cô ấy.Phải,tôi đã sai lầm,sai lầm khi mất lý trí vì cậu,ngày đêm ko ngừng tìm cách tạo thuốc giải cho cậu. Ánh mắt cô ấy như thiên thần,như ánh sáng từ đôi mắt chị tôi,sao tôi có thể làm đôi mắt đó trở nên lạc lối.Tôi ko muốn nhìn cậu nhìn cô ấy bằng ánh mắt đó,tôi đang ghen,đang ghen,nhưng….tôi sẽ cố gắng giữ nó trong lòng Here you are; At my door Begging for forgiveness, Begging for me Just like I always wanted, But I'm so sorry Cậu đứng trc cửa nhà tôi,nói lời xin lỗi vì đã trái lời tôi dặn rằng ko đc dùng thuốc để gặp cô ấy.Nhưng…người nói lời xin lỗi mới đúng.Tôi đã ngần ngại ko cho cậu đến vs cô ấy,xin lỗi cậu,thật sự xin lỗi….Tôi đã quá ích kỉ,nhưng cậu nên biết rằng,tôi cũng yêu cậu Con đường mà tôi đi,tôi muốn tách ra khỏi cậu But Im not your princess This isn’t a fairytale Im gonna find someone, Somewhere Who might actually treat me well. This is a big world, That was a small town There in my rearview mirror, Disappearing now. Có lẽ rằng,tôi nên cắt đứt khỏi cậu Tôi ko muốn đau khổ khi bị giam giữ bởi 1 hốc nhỏ Tôi muốn mở trái tim,tôi muốn đi tìm người nào đó,có thể nhìn tôi bằng ánh mắt như cậu nhìn cô ấy… Chúc phúc cho cậu Và niềm mong muốn của tôi Tôi sẽ mãi đi tìm…. Và có thể,tôi đã tìm được (Trích lời bài hát White horse-Taylor Swift)
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (2 votes)
25/10/2010, 9:34 pm
wings89
.:Experienced:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 707
» Xèng 0.0 : 6721
» Uy Danh : 232
» Ngày "Oa oa" : 1989-05-20
» Ngày gia nhập : 2010-10-03
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [One-short] Lãng quên
Angel_cute wrote:
ss wing choa e post nhé,mặc dù sẽ có người chê và phản đối nhưng cái này là hơn 50% cảm nghĩ của e về Ai
Tôi biết rằng có những điều ko thể xảy ra Làm sao tôi có thể quên đi người đó,sở dĩ lúc ban đầu họ đã thuộc về nhau …… Say you're sorry That face of an angel comes out Just when you need it to And I paced back and forth all this time 'Cause I honestly believed in you Holding on, The days dragged on Stupid girl I should have known, I should have known Khuôn mặt cậu khi cười,phải,cười vì cậu đc gần cô ấy hơn,thấy rằng cô ấy yêu cậu,yêu cậu thật nhiều.Nhưng tại sao cậu lại ko nhận ra rằng tôi cũng thích cậu.Tôi thật ngốc,phải ngu ngốc khi yêu cậu.Những ngày kéo dài liên tiếp luôn chỉ có cậu và cô ấy,hai người….. Làm sao tôi có thể nhẫn tâm nói với cậu rằng:”tôi yêu cậu”cơ chứ.Chắc chắn,cậu sẽ cảm thấy rất khó xử,tính cách của cậu,vốn là như thế.Và cô ấy nữa,cô ấy sẽ nghĩ gì,nếu tôi yêu cậu Chắc chắn cậu sẽ nói lời xin lỗi….. Baby I was naïve, Got lost in your eyes I never really had a chance I had so many dreams about you and me Happy endings; Now I know Tôi đã rất cố gắng,vì cậu là 1 thám tử mà,phải ko,tôi đã cố gắng thật nhiều,chỉ để cậu ko nhận ra rằng ánh mắt tôi luôn hướng về cậu..Tôi ko muốn,ánh mắt tôi trở nên yếu đuối….Rồi long lanh những giọt nc mắt như cô ấy.Cậu là của cô ấy.Phải,tôi đã sai lầm,sai lầm khi mất lý trí vì cậu,ngày đêm ko ngừng tìm cách tạo thuốc giải cho cậu. Ánh mắt cô ấy như thiên thần,như ánh sáng từ đôi mắt chị tôi,sao tôi có thể làm đôi mắt đó trở nên lạc lối.Tôi ko muốn nhìn cậu nhìn cô ấy bằng ánh mắt đó,tôi đang ghen,đang ghen,nhưng….tôi sẽ cố gắng giữ nó trong lòng Here you are; At my door Begging for forgiveness, Begging for me Just like I always wanted, But I'm so sorry Cậu đứng trc cửa nhà tôi,nói lời xin lỗi vì đã trái lời tôi dặn rằng ko đc dùng thuốc để gặp cô ấy.Nhưng…người nói lời xin lỗi mới đúng.Tôi đã ngần ngại ko cho cậu đến vs cô ấy,xin lỗi cậu,thật sự xin lỗi….Tôi đã quá ích kỉ,nhưng cậu nên biết rằng,tôi cũng yêu cậu Con đường mà tôi đi,tôi muốn tách ra khỏi cậu But Im not your princess This isn’t a fairytale Im gonna find someone, Somewhere Who might actually treat me well. This is a big world, That was a small town There in my rearview mirror, Disappearing now. Có lẽ rằng,tôi nên cắt đứt khỏi cậu Tôi ko muốn đau khổ khi bị giam giữ bởi 1 hốc nhỏ Tôi muốn mở trái tim,tôi muốn đi tìm người nào đó,có thể nhìn tôi bằng ánh mắt như cậu nhìn cô ấy… Chúc phúc cho cậu Và niềm mong muốn của tôi Tôi sẽ mãi đi tìm…. Và có thể,tôi đã tìm được (Trích lời bài hát White horse-Taylor Swift)
Cảm động...
Vote cho em ( chị ít khi vote cho ai trừ khi cảm thấy thực sự thik )
25/10/2010, 9:37 pm
vermouth
.:.Smod.:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 2078
» Xèng 0.0 : 17155
» Uy Danh : 124
» Ngày "Oa oa" : 1930-12-02
» Ngày gia nhập : 2010-04-24
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [One-short] Lãng quên
ah ! C rất thik bài hát đó cả taylor swift đó !^^ Rất hay !^^ E up lên rất đúng và cực hay !^^ Tk nha !
13/12/2010, 3:01 pm
Ai-chan
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 4
» Xèng 0.0 : 23
» Uy Danh : 0
» Ngày "Oa oa" : 1995-02-02
» Ngày gia nhập : 2010-11-24
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [One-short] Lãng quên
vừa đọc fic + nhạc---->thật tuyệt thík nhứt cái fic Song of solution nhưng...mặc dù ko thík Ai làm ca sĩ nhug.... cũng rất tuyệt + ss 1 uy danh
23/12/2010, 11:13 am
Khách vi
Guest
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [One-short] Lãng quên
co' fic nao` happy ending hok sis, mi' fic kia bu`n wa', em khoc' wa' chaj` lun... bat den fic doa
4/6/2011, 12:58 pm
y0y0sweetlove
.:Experienced:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 855
» Xèng 0.0 : 3693
» Uy Danh : 76
» Ngày "Oa oa" : 1998-07-12
» Ngày gia nhập : 2011-05-19
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [One-short] Lãng quên
hơ... fic ShinxShi ạ??? y0y0 vô nhầm chỗ rùi... Nhưng cũng rất tuyệt....