Tiếng bước chân dẫm lên những chiếc lá khô chết rũ dưới mặt đất như đã đánh thức cả khu rừng tĩnh mịt. Quang cảnh của 1 bãi tha ma lại hiện ra nhưng sau cơn mưa, nó trở nên u ám và rùng rợn hơn.
Người đàn ông với trang phục màu đen, mái tóc dài với màu vàng óng ả tuyêt đẹp cùng khuôn mặt lạnh lùng như băng đá bước đi 1 cách thong thả trong khu rừng đó, dường như hắn ta chẳng hề quan tâm hay sợ sệt gì trước khung cảnh xung quanh mình. Hành động của hắn bình thản tới mức khiến người ta nghĩ rằng hắn là Chúa tể của nơi này.
Bất chợt, hắn dừng lại, mà đúng hơn là có 1 ma lực đã giũ hắn lại. 1 tia sáng nhỏ bị che khuất dưới những chiếc lá khô cố len lỏi lên và chiếu lấp lánh trên gương mặt hắn.
Hắn nhặt lên- thứ phát ra ánh sáng giữ chân hắn lại- thứ mà hắn đã luôn tìm kiếm và chờ đợi suốt mấy ngàn năm qua- Chiếc gương có hình ngôi sao 7 cánh.
Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc gương, đôi mắt chuyển dần từ màu đen băng lãnh sang màu đỏ rực của máu. Ánh mắt hắn như trở thành thứ vũ khí giết người tốt nhất.
Hắn cầm chặt chiếc gương trong tay, trên gương mặt lạnh như băng đó bỗng nở 1 nụ cười, 1 nụ cười mang đến tai hoạ, 1 nụ cười sặc mùi tanh của máu- Nụ cười của Tử la thần.
-Cuối cùng cô cũng đến. Ta đã chờ cô quá lâu rồi, ta sẽ bắt cô trả cho ta gấp đôi những gì cô đã gây ra cho ta.
Sau câu nói của mình, hắn bỗng cất tiếng cười tự mãn, tiếng cười của hắn vang vọng khắp khu rừng, lan toả trong 1 không gian rộng lớn. Giọng cười của hắn thật đáng sợ, trong giọng cười ấy chứa đựng sự căm thù, nỗi oán hận và...chút gì đó chua xót.
Hắn đưa nhẹ tay lên không trung, 1 thứ ánh sáng xanh bỗng xuất hiện và vây xung quanh tay hắn. Những con dơi mắt đỏ lòm dường như bị thứ ánh sáng ấy thôi miên, chúng nhẹ nhàng đáp xuống trên tay hắn, ngoan ngoãn như 1 chú cún con.
Hắn vừa mỉm cười vừa nhẹ nhàng vút ve bộ lông lạnh buốt của con dơi đen, rồi hắn thì thầm vào tai nó.
-Hãy đi tìm chủ nhân của chiếc gương này!
Sau khi nghe lệnh của hắn, con dơi ngửi ngửi trên mặt gương rồi lao vút lên không trung. Hắn vẫn đứng đó, lặng nhìn theo bóng của con dơi đen cho đến khi khuất hẳn.
Trên tay hắn, chiếc gương cố phát ra chút ánh sáng nhỏ nhoi, yếu ớt rồi tắt hẳn...
------------------------------------------------
Ánh sáng nhẹ nhàng bao phủ lấy cả 1 vùng trời rộng lớn. Nó đã đánh thức những chú chim nhỏ, chúng rời khỏi chiếc tổ ấm áp của mình và cất tiếng hót véo von đánh thức những sinh vật còn lại. Và giờ đây, sau 1 đêm mưa tầm tã, mọi thứ dường như đã có sức sống trở lại.
Ánh sáng lấp ló sau những tấm rèm nhung mỏng rồi xuyên qua chiếc cửa sổ rọi vào gương mặt của 1 cô gái xinh xắn, đáng yêu đang chìm trong giấc ngủ, để rồi sau đó, nó đã kéo cô ra khỏi những giấc mơ của mình.
Ran nhẹ nhàng mở đôi mắt màu tím biếc xinh xắn của mình lên. Cô ngồi dậy dụi dụi mắt, rồi bỗng cô sực nhớ 1 điều gì đó, đôi mắt tím long lanh trở nên hốt hoảng.
-Chết rồi, đến giờ học rồi, hôm nay mình phải làm bài kiểm tra.
Cô luýnh quýnh ra khỏi giường và vội chạy đi tìm chiếc cặp của mình. Nhưng rồi, cô sực nhớ lại, cô nhìn lại chiếc váy trắng mà mình đang mặc và khung cảnh xung quanh mình. Cô cười nhẹ.
-Quên mất, đây đâu còn là nhà của mình.
Cô không trở về với chiếc giường ấm áp của mình mà bước đến phía cửa sổ. Cô mở tung cánh cánh cửa và đưa tay ra ngoài hứng những tia nắng ban mai tuyệt đẹp và ấm áp.
Cô nhắm mắt và tận hưởng cảm giác tuyệt vời đó. Bất chợt, cô nhớ lại ngày hôm qua. Ngày hôm qua cô vẫn còn cùng những người bạn thân của mình đi đến trường, cùng họ trò chuyện, vui chơi rồi cùng bố mẹ ăn 1 bữa cơm ấm áp thế mà bây giờ chỉ mình cô ở đây- 1 cái thế giới xa lạ. "Cốc cốc"
Tiếng gõ cửa đánh thức cô khỏi những dòng suy nghĩ của mình, cô đưa tay vội quệt đi những giọt nước đang chập chờn định tuôn ra trên khoé mắt.
-Mời vào.
Sau câu nói của cô, cánh cửa được nhẹ nhàng mở ra, 2 cô gái trạc tuổi cô bước vào. Họ cùng mặc bộ y phục người hầu, trên tay người phía trước cầm 1 chiếc khăn bông, còn người phía sau thì bưng 1 thau nước.
Cô gái phía trước cúi đầu và nói 1 cách kính cẩn:
-Thưa tiểu thư, mời tiểu thư rửa mặt, thay y phục và xuống ăn sáng! Công tước và phu nhân đang đợi ạ!
Trước thái độ kính cẩn của 2 cô gái cùng tiếng gọi "tiểu thư", Ran cảm thấy ngượng ngùng, cô ấp úng đáp:
-2...2 cô là...
Cô gái phía sau bước lên trước và đặt thau nước xuống bàn, cô gái này cũng có thái độ kính cẩn, lễ phép.
-Thưa tiểu thư, nô tì là Rei, còn người này là Rin._Cô gái tên Rei chỉ tay ra phía sau.-Từ bây giờ chúng em sẽ là tì nữ phục vụ riêng cho người ạ!
-Phục...Phục vụ riêng cho tôi?_Ran bất ngờ.
-Vâng!_Rin tiếp lời.- Công tước và phu nhân đã căn dặn, kể từ ngày hôm nay người sẽ là tiểu thư của nơi này, chủ nhân của bọn em ạ!
Ran dần nhớ lại câu chuyện ngày hôm qua, cô thở nhẹ rồi nhận lấy chiếc 1 khăn trên tay Rei. Vừa lau mặt, cô vừa nói:
-2 người không cần gọi tôi là tiểu thư đâu, cứ gọi tôi là Ran đi!
Rin khựng lại khi đang cầm lược chải mái tóc suông mềm của Ran, cô trả lời:
-Thưa tiểu thư, điều đó là hoàn toàn không thể, phận nô tì như chúng em không thể sánh ngang hàng với chủ nhân, đó là quy luật từ trước đến giờ.
Ran không thể nói thêm lời nào nữa, cô chỉ muốn làm bạn với họ nhưng xem ra cái thế giới này vẫn còn bị ảnh hưởng của chế độ phong kiến quá sâu sắc.
Sau khi Rin chảy tóc cho cô, Rei đã giúp cô chọn y phục và trang điểm. Bộ váy được chọn có màu trắng tinh khiết, dài ngang gối, trên áo được viễn những đường ren và các hạt pha lê trông rất xinh xắn. Gương mặt của cô được đánh 1 lớp phấn nhẹ, đôi môi thì được thoa 1 lớp son bóng.
Cách trang điểm đơn giản nhưng khiến Ran trở nên rất đáng yêu, giờ đây trong cô thuần khiết như 1 Thiên thần. Ran lặng người nhìn cô gái trong gương, cô không thể tin đây chính là mình nữa.
Rei và Rin bước đến cánh cửa, Rei nhẹ nhàng mở cánh cửa ra còn Rin thì cúi người, dang tay ra phía ngoài cánh cửa, cả 2 người cùng đồng thanh.
-Mời tiểu thư ra ngoài ạ!
Ran hơi giật mình vì tiếng gọi đó, rồi cô nhẹ nhàng bước ra khỏi căn phòng lộng lẫy của mình và không khỏi bàng hoàng trước khung cảnh đang hiện ra trước mắt.
Căn phòng của cô vốn đã rất đẹp nhưng đã thấm gì đâu với những thứ đang hiện ra trước mắt cô, cái trần nhà cao ngất với những chiếc đèn pha lê nhỏ. Các bức tường màu vàng nhẹ cũng được chạm khắc 1 cách tỉ mỉ và được trang trí bằng những bức tranh nghệ thuật tuyệt đẹp. Và hiện giờ, cô đang bước đi trên 1 chiếc cầu thang dài màu trắng bạc điểm lên đó 1 vài đường nét trang trí tinh xảo. Cầu thang uốn cong theo hình 1 vòng xoắn, dưới cầu thang được trải 1 tấm thảm đỏ mềm mại.
Bước xuống cầu thang, cô đi vào phòng ăn theo sự hướng dẫn của Rei và vẫn giữ đôi mắt tròn xoe vì bất ngờ. Và rồi cô cũng đến được nơi cần đến, căn phòng được trang trí 1 cách tao nhã và màu chủ đạo là màu trắng. Cạnh phòng ăn là 1 chiếc cửa lớn có thể nhìn ra được khung cảnh bên ngoài hoa viên.
Vừa bước vào thì Ran đã cảm nhận được có 2 ánh mắt ấm áp đang nhìn cô. Ông Mori và bà Eri đã ngồi vào bàn ăn và họ đang nhìn cô mỉm cười.
-Con gái của ta đẹp lắm._Ông Mori cười
Bà Eri đứng dậy, kéo chiếc ghế bên cạnh mình ra và nhẹ nhàng đẩy cô ngồi xuống.
-Tối qua con ngủ có ngon không?_Bà Eri nhẹ nhàng lên tiếng.
-Vâ...Vâng, ngon lắm ạ!_Ran hơi ngỡ ngàng
-Tiểu thư đã xuống rồi, các ngươi dọn thức ăn lên đi._Ông Mori ra lệnh, vẻ mặt mang vẻ uy nghiên của 1 vị công tước.
Các món ăn được dọn lên với cách bày trí đẹp mắt, khó có ai nghĩ rằng đây chỉ là 1 bữa ăn sáng bình thường. Ông Mori nhìn qua bàn thức ăn rồi đẩy đĩa gà quay đến trước mặt Ran.
-Con ăn cái này đi, ngon lắm.
Ran nhìn đĩa thức ăn trước mặt, cô trả lời ấp úng rồi cầm nỉa lên định lấy thức ăn thì bà Eri đã mang đĩa gà qua 1 bên khác, sau đó bà quát vào mặt ông Mori:
-Ông có bình thường không? Mới sáng sớm đã bảo con gái ăn thịt gà, muốn nó bị béo phì à? Buồi sáng ăn trứng là tốt nhất đấy!!!
Ông Mori bực bội vì bị "dành phần" chăm sóc con gái, ông cãi lại.
-Trứng làm sao cung cấp đủ Vitamin hả? Ăn gà tốt hơn!
-Trứng!
-Gà!
-Trứng!
-@%#$^#%##$#@$$
Bữa ăn được bắt đầu bằng cuộc cãi vã, những người hầu xung quanh che miệng cười khúc khích, hình như chuyện này đối với họ chẳng có gì là lạ cả. Ran nhìn bầu không khí nhộn nhịp đang diễn ra trước mắt mình, cô khẽ mỉm cười. Đến bây giờ cô vẫn không thể tin được những người xung quanh mình hiện giờ là kẻ mang dòng máu Ma cà rồng đáng sợ, họ rất tốt bụng, có thể nói là hơn gấp trăm lần những con người bình thường.
Cuối cùng bữa ăn cũng kết thúc với kết quả là Ran phải ăn cả 2 đĩa gà và trứng (béo phì chết!). Rồi sau đó ông Mori có cuộc họp khẩn nên phải đến hoàng cung, bà Eri thì đi đến lâu đài Hầu tước Toyama để làm chuyện gì đó. Bây giờ, trong toà lâu đài rộng lớn chỉ có mình Ran và những người hầu, cô cảm thây buồn tẻ nên trốn 2 cô tì nữ riêng của mình là Rei và Rin để đi dạo trong hoa viên của lâu đài, lí do đơn giản là vì cô muốn có thời gian riêng để tìm hiểu thêm về cái Thánh địa bóng đêm này.
Hoa viên của toà lâu đài rất rộng lớn với đủ các loại hoa muôn màu muôn vẻ tranh nhau khoe sắc dưới ánh ban mai rực rỡ. Dưới nền đất được trải 1 lớp sỏi trắng xuyên suốt trong hoa viên. Gió lùa mái tóc đen của Ran bay bổng trong không trung, cô nhẹ nhàng sửa nó lại và ngắm nhìn quang cảnh xung quanh. Từ chỗ Ran đang đứng, cô có thể nhìn thấy toàn cảnh toà lâu đài, toà lâu đài cổ kính màu trắng với 1 số chỗ bị rong rêu bám đầy nhưng vẫn không che kín được vẻ uy nghiêm của nó.
Ran lại bước theo lối đi trải sỏi, cô cứ đi, đi theo con đường trước mặt rồi sau đó, những hạt sỏi dừng lại trước cánh cổng của toà lâu đài.
-Ra ngoài dạo 1 lúc chắc không sao đâu nhỉ?
Ran nghĩ thầm rồi nhanh chóng bước ra cổng 1 cách im lặng. Phía ngoài lâu đài là 1 khu rừng thưa với những tán cây rộng lớn, cô lại bước đi theo cảm tính. Và rồi, hiện ra trước mắt cô là 1vùng đất tuyệt đẹp ẩn hiện dưới ánh ban mai buồi sáng. 1 vùng đất với những toà lâu đài tuyệt đẹp và những người dân trong trang phục thời Trung cổ.
-Nơi mang tên Thánh địa bóng đêm, thế giới dành riêng cho Ma cà rồng mà lại đẹp đến thế này sao?_Ran tròn xoe mắt nhìn khung cảnh trước mặt mình.
"Loạt xoạt"
1 tiếng động nhỏ phát ra từ phía sau lưng Ran, cô quay lại nhưng chưa kịp nhìn gì thì...
"Rầm"
1 cái gì đó lao thẳng vào cô khiên cô ngã nhào. Ran cố đứng dậy và cô nhận ra "cái gì đó"lao vào người cô là 1 con người, không, 1 Ma cà rồng mới phải- 1 chàng trai Ma cà rồng.
Chàng trai ngồi dậy suýt xoa cài đầu u của mình, gương mặt có vẻ đau đớn. Ran lặng nhìn chàng trai đó, cậu ta hình như trạc tuổi cô, cậu ta có mái tóc màu đen, đôi mắt màu xanh dương sâu thẳm, gương mặt hoàn mĩ tuyệt đẹp, trên người cậu khoác 1 bộ y phục màu xanh nhạt với 1 viên đá quý được đính giữa áo. Điều đó càng làm chàng trai trở nên rực rỡ và lộng lẫy hơn. Nhưng dù đẹp thế nào cũng không thể xoa dịu được cài sống lưng của Ran.
Ran đứng phắt dậy, chỉ vào mặt chàng trai rồi nói.
-Cậu làm cái quái gì vậy? Bộ không nhìn đường hả?
Chàng trai cũng tức giận không kém, anh ta cũng đứng dậy và trả lời 1 cách cáu gắt.
-Tôi hỏi câu đó mới phải, cô đứng giữa đường như thế mà lại còn dám trách tôi à?
-Ai đứng giữa đường hả? Ai bảo cậu lo chạy không chịu nhìn đường, bộ bị ma đuổi hả? Đồ chết bầm._Ran hét lên
Chàng trai tức giận hơn.
-Cô nói ai là đồ chết bầm hả? Có biết tôi là ai không?
-Tôi mặc kệ cậu là ai! Đồ chết tiệt, đồ đáng ghét, đồ không biết nhìn đường.
-Cô...Cô...Đồ bà chằn!_Chàng trai không thể kìm nổi cơn tức giận nữa, cậu hét lên.
-Cái gì?_Mặt Ran đỏ lên vì câu nói của anh chàng Ma cà rồng xa lạ.
-Tôi nói cô là bà chằn! Bà chằn! Bà chằn!_Chàng trai thấy vẻ mặt tức đến bốc khói của Ran mà cảm thấy phấn khởi, cậu ta không ngừng lập đi lập lại 2 cái từ "tai hoạ" ấy. "Bốp", "Bịch", "Binh"
Sau khi 3 tiếng động đó vang lên, chàng trai nằm xả lai dưới đất với 1 con mắt bị bầm, 1 dấu chân in hằn lên chiếc áo sơ mi trắng bên trong, chiếc áo khoác ngoài màu xanh tuyệt đẹp bây giờ trở nên tơi tả, tàn tạ khi nhận lãnh xong 1 cú đấm và 2 cú đá của "Nữ chủ tướng CLB Karatedo".Bây giờ chàng trai xấu số ấy không thể nhìn thấy gì ngoài hàng tá các ngôi sao đang bay vèo vèo trên đầu.
Sau khi hả cơn giận, Ran phủi phủi tay ra vẻ của kẻ chiến thắng, cô quay lại rồi mỉm cười.
-Từ nay hãy học cách tôn trọng phụ nữ đi!
Rồi cô lạnh lùng bước đi bỏ mặc chàng trai tội nghiệp đang nằm chèo queo trên mặt đất. Cô không hề biết 1 tai hoạ sắp giáng xuống đầu mình.
-------------------------------------
Chap 3 xong gòy, mọi người có thấy nó hơi...zô dziên hok?
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (2 votes)
4/12/2011, 8:23 pm
Miumiu
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 38
» Xèng 0.0 : 254
» Uy Danh : 2
» Ngày "Oa oa" : 1999-02-25
» Ngày gia nhập : 2011-08-27
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Vampire's Love
Tem!!!!!!!!!! Lâu rùi k gặp ss vẫn khỏe chứ ạ? Chap này phải nói là tuyệt zời . Anh Shin và chị Ran gặp nhau trong một tình huống rất chi là...dở hơi nhưng lại rất rất dễ xương. Đọc cái đoạn shin bị choa lĩnh giáo Karatedo mừ e cười mún...chóng cả mặt ( ss thông cảm e cười nhìu thường bị...chóng mặt ) nhưng e vẫn còn tiếc nuối. Lần đầu gặp mặt ss nên choa nó cái kỉ niệm ấn tượng một chút vì e thấy chắc gần về cuối thì Shin Ran thành kẻ thù đúng k ạ? Em nghĩ ss choa 2 anh chị í tông vào nhau...môi chạm môi hay ôm nhau gì gì đấy rồi để Ran "dần" cho Shin một trận tơi tả thì hấp dẫn hơn nhìu Chém gió đủ zùi, chờ chap mới của ss ná!
4/12/2011, 8:52 pm
vinh3978
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 77
» Xèng 0.0 : 118
» Uy Danh : 3
» Ngày "Oa oa" : 2000-08-07
» Ngày gia nhập : 2011-11-26
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Vampire's Love
HI !!!!!! Nguyên tuần đợi quài cái chap 3, mà lúc mori cãi với eri cãi nhau thì mình thấy người nói trứng, người nói gà thì cộng lại ra trứng gà, XONG, mà hai trứng và gà thì mập dữ àh đọc xong mình thấy shinichi và ran kiêu căng quá, nhưng miumiu tưởng tượng còn kinh hơn nữa , chap 3 kỳ này lời văn mình thấy bay bổng hơn, mà dù sao cũng rất là hay !!!! Mà cũng công nhận có dzuyên thiệt
5/12/2011, 4:53 pm
C_tieuthungocnghech_A
.:Senior Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 268
» Xèng 0.0 : -1140
» Uy Danh : 49
» Ngày "Oa oa" : 2000-06-08
» Ngày gia nhập : 2011-11-16
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Vampire's Love
Pkog pi`!
Dù sao cũng có cái pkog pi`! hehehe! Ran... RAN muôn năm!!! Mới lần đầu gặp đã cho Shinichi (em đoán thui) vài chưởng òy! Thiks~!!!!
25/12/2011, 11:07 am
ShinxRan_couple
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 584
» Xèng 0.0 : 6539
» Uy Danh : 231
» Ngày "Oa oa" : 1997-09-03
» Ngày gia nhập : 2011-08-03
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Vampire's Love
Chap 4:Sự tái ngộ bất ngờ!!!
Bình minh lại trải những tia nắng ấm áp của mình xuống mặt đất, bầu trời trong xanh không 1 gợn mây, những tia nắng ấm áp dõi theo từng bước chân của cô gái xinh xắn đang đứng trong 1 khuôn viên xinh đẹp.
Ran dạo bước trong hoa viên cùng 2 cô tì nữ riêng của mình, cô đã dần quen với cái thế giới mà mình đang sống, quen với những lời kính cẩn của Rei và Rin nhưng dù sao cô cũng chẳng thấy thích cách gọi "tiểu thư" đó. Và cô cũng đã quen với bố mẹ "mới" của mình, giờ đây cô có thể gọi ông Mori và bà Eri là bố và mẹ 1 cách tự nhiên chứ không gượng gạo hay lấp lửng như những ngày trước.
Ở đây, cô được học phong cách và những điều cần thiết cho 1 quí tộc. Bây giờ Ran cảm nhận rằng cái thế giới mang tên Thánh địa bóng đêm này tuyệt vời hơn những gì cô nghĩ, dù cho là Ma cà rồng nhưng họ lại rất thân thiện vì vậy cô cũng đã làm quen với 1 số người khác và tất nhiên, ở thế giới này, những người cô gặp ai cũng tốt chỉ trừ cái tên mà cô đã gặp lúc đi dạo vào 3 ngày trước.
Ran đưa tay lướt nhẹ qua những đoá hoa hồng đang đung đưa mình trong gió rồi cô nhẹ tay ngắt lấy 1 cành hồng nhỏ và đưa lên mũi ngửi. Hoa thơm ngào ngạt của nó lúc này có thể khiến bất kì ai say lòng.
-Ran_Tiếng gọi của bà Eri vang lên.
Rei và Rin kính cẩn cúi chào còn Ran cô nhẹ nhàng vén chiếc váy hồng của mình lên và khẽ nói:
-Con chào mẹ ạ!
Bà Eri gật đầu 1 cách hài lòng, bà đỡ Ran dậy và nhẹ vuốt tóc cô.
-Con đã sắp học thuần thục phong cách của 1 quí tộc rồi đấy. Bây giờ con cảm thấy nơi này thế nào?
-Thưa mẹ, tuyệt vời lắm ạ!_Ran mỉm cười.
Bà Eri cũng mỉm cười, bà đã từng mơ ước sẽ có 1 đứa con gái và cũng đã từng tuyệt vọng vì điều đó, nhưng giờ đây, ước mơ của bà đã thành hiện thực, ông trời đã ban cho bà 1 cô con gái, 1 cô con gái hệt như Thiên thần.
-À này Ran, ta phải nhắc nhở con 1 việc._Vả mặt bà Eri bỗng trở nên nghiêm nghị.
-Chuyện gì ạ?_Ran bất ngờ.
Bà Eri nhìn sang Rei và Rin, họ hiểu ý bà nên đi sang nơi khác. Bà nhìn theo bóng họ cho đến khi khuất hẳn rồi quay sang nói với Ran.
-Ở thế giới này có 2 thế lực luôn chống đối nhau. Thế lực thứ nhất là những người yêu hoà bình, luôn cố gắng xây dựng 1 thế giới bình yên do quốc vương và các vị trưởng lão cai trị. Thế lực thứ 2 là 1 nhóm người hiếu chiến, bọn chúng luôn tìm cách chống lại quốc vương và hay hút máu đồng loại để tăng cường sức mạnh.
-S...Sao ạ? Hút máu cả đồng loại của mình sao?_Ran xanh mặt
-Đúng vậy, vì vậy con nên tránh xa những. kẻ có đôi mắt màu đỏ.
-Tại sao ạ?
-Đây là 1 trong những đặc điểm của Ma cà rồng. Khi chúng ta đến lúc phải cần máu để duy trì sư sống thì ta sẽ hút máu những loài động vật, và khi đó đôi mắt sẽ có màu nâu. Còn những kẻ hút máu người thì sẽ có đôi mắt màu đỏ. Con hiểu chưa?
Ran mỉm cười.
-Con hiểu rồi ạ!
Bà Eri lại nhìn cô con gái của mình và mỉm cười nhẹ nhàng, đột nhiên bà nhớ ra 1 điều gì đó, vẻ mặt bà trở nên hốt hoảng.
-Chết rồi, ta quên béng mất 1 chuyện!
Ran chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, cô hỏi:
-Chuyện gì vậy ạ!
-Hôm nay Hoàng tử Kudo sẽ đến lâu đài của ta vậy mà ta quên mất. Con cứ ở đây đợi ta, khi nào hoàng tử đến ta sẽ gọi con ra chào cũng như giới thiệu con với Người.
-Vâng ạ!_Ran vui vẻ trả lời và nhìn theo bóng người mẹ của mình khuất dần sau cánh cửa của toà lâu đài.
Cô lại đi dạo trong vườn, cơn gió nhẹ nhàng thổi qua mang mùi hương dịu dàng của cánh đồng hoa thoang thoảng trước mũi cô. Cô cắt lấy những cành hồng đẹp nhất và ôm trong tay mình. Hình ảnh cô giờ đây thật sự giống như 1 thiên thần đang đứng trong hoa viên của thiên giới.
--------------------------------
Chiếc xe ngựa màu trắng bạc tuyệt đẹp lấp lánh dưới ánh mặt trời dừng lại trước cổng của lâu đài công tước Mori. 1 hầu cận đến cạnh chiếc xe, mở cửa ra và cúi thấp người.
-Mời hoàng tử ạ!
Từ trong chiếc xe, 1 chàng trai bước ra, mái tóc màu đen phất phơ trong gió, đôi mắt màu xanh dương lạnh lùng và kiên quyết, gương mặt của cậu vốn rất hoàn mĩ nếu không có 1 vết bầm nhỏ nơi mí mắt, hoàng tử vận bộ y phục hoàng gia trắng đính đầy đá quý, 1 bộ y phục có tiền cũng không mua được.
Chàng- vị hoàng tử độc nhất của Thánh địa bóng đêm.
Hoàng tử cùng các hầu cận đi vào lâu đài, phía trong Công tước Mori và phu nhân đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả và trải 1 tấm thảm đỏ rất sang trọng.
Vị hoàng tử vừa bước vào thì tất cả mọi người đều cúi đầu 1 cách kính cẩn và đồng thanh:
-Kính chào hoàng tử ạ!
Vị hoàng tử ra lệnh cho tất cả mọi người đứng dậy và điềm đạm nói:
-Ta đến đây không biết có làm phiền không?
Công tước Mori bước đến và vui vẻ nói:
-Được đón tiếp hoàng tử chính là may mắn của thần, mời hoàng tử vào phòng, thần đã cho người dọn dẹp sạch sẽ rồi ạ!_Công tướcc Mori vừa nói vừa chỉ tay ra phía hành lang dài ngoằn.
1 cái gì đó thu hút sự chú ý của bà Eri, bà bước đến và nói 1 cách lo lắng:
-Hoàng tử, mắt người sao vậy?
Chàng hoàng tử vừa nghe câu hỏi đó thì mặt bỗng biến sắc, cơn tức giận bùng lên tới não nhưng vẫn phải cố kìm lại.
-À không! Ta bị...ngã!_Hoàng tử cười méo mó
-À đúng rồi, để thần gọi con gái ra chào người!_Bà Eri nói
-Hử? Con gái?_Hoàng tử ngạc nhiên
-Vâng, là con gái nuôi của thần.
-Ran à! Ra đây đi con!_Bà Eri gọi lớn.
Từ trong bức mành, Ran bước ra với bộ váy trắng lộng lẫy khiến mọi người đều phải trầm trồ, ngoại trừ vị hoàng tử trẻ, cậu ta nhìn cô bằng 1 ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn căm phẫn.
-Ơ!_Ran cũng ngạc nhiên khi chạm phải ánh mắt đầy sát khí của chàng hoàng tử, trong phút chốc, mặt cô cũng biến sắc, đôi mắt hình viên đạn như muốn bắn ngay vào đầu của chàng hoàng tử.
Bao quanh Ran và hoàng tử bây giờ là ngọn lửa đen của sự phẫn nộ và mọi rắc rối bắt đầu từ đây.
----------------------------
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (1 vote)
25/12/2011, 11:24 am
kunnie2911
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 591
» Xèng 0.0 : 2956
» Uy Danh : 39
» Ngày "Oa oa" : 1999-04-20
» Ngày gia nhập : 2011-05-28
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Vampire's Love
em xin cái tem gặm thêm phong bì he he chap này hoàng tử à...lạnh lùng sao ...hớ hớ há há sắp có trò zui rồi đây xong chạy
25/12/2011, 4:31 pm
vinh3978
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 77
» Xèng 0.0 : 118
» Uy Danh : 3
» Ngày "Oa oa" : 2000-08-07
» Ngày gia nhập : 2011-11-26
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Vampire's Love
đọc mà tê cả người, ko biết mọi chuyện sẽ ra sao nếu Eri bít chuyện này, mà nếu như Kudo với Ran chắc kết cục thì ...
26/12/2011, 3:03 pm
Miumiu
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 38
» Xèng 0.0 : 254
» Uy Danh : 2
» Ngày "Oa oa" : 1999-02-25
» Ngày gia nhập : 2011-08-27
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Vampire's Love
Hoho...mắt Ran "sắc" đến zậy seo? Mún bắn ngay vào đầu Shin cơ đấy Cơ mà ss choa Ran "xử" Shin nặng zậy sao? Tận 3 ngày vẫn chưa hết, tưởng tượng anh Shin có vết bầm tím ở mắt chắc em cười chết mất Chap này cũng chả có j` để bàn, chap sau chuyện zui mới bắt đầu nên em "chém" từ chap sau hen
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (1 vote)
2/1/2012, 3:53 pm
ShinxRan_couple
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 584
» Xèng 0.0 : 6539
» Uy Danh : 231
» Ngày "Oa oa" : 1997-09-03
» Ngày gia nhập : 2011-08-03
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Vampire's Love
Chap 5: Máu!?
Cả thế giới như ngừng xoay xung quanh Ran và vị hoàng tử trẻ, không khí trở nên khó chịu đến nghẹt thở, tất cả mọi người đều phát run lên vì cái tia nhìn của họ.
Bà Eri bước đến nhằm phá tan cái không khí kinh khủng đó, bà lên tiếng:
-Ran à, đây là Kudo Shinichi- đệ nhất hoàng tử của Thánh địa bóng đêm này đấy, con mau chào người đi.
-Hả?_Ran như chết đứng trước câu nói đó, cô lắp bắp.
-Tên...Tên này mà là hoàng tử sao?
Ran không thể tin vào tai mình vì hoàng tử lại chính là cái tên đáng ghét mà cô đã gặp vào 3 hôm trước.
Shinichi cũng không quên được mối thù vết bầm ở mí mắt, cậu nở 1 nụ cười đắc thắng rõ khiêu khích.
-Sao hả? Ngạc nhiên lắm à? Sao còn chưa chịu hành lễ.
Chàng hoàng tử im lặng chờ phản ứng từ Ran nhưng cô vẫn đứng bất động ở đó.
-Này Ran, mau chào hoàng tử đi!_Bà Eri nhắc nhở nhưng dường như Ran chẳng nghe thấy gì cả.
Shinichi lại mỉm cười.
-Cũng phải thôi, 1 cô gái dữ dằn như cô thì làm sao biết lễ nghĩa là gì?
Rồi Shinichi cất tiếng cười lớn hơn mặc cho Ran đang bốc hoả đằng sau.
Nhìn khuôn mặt đắc thắng của tên hoàng tử trước mặt mình, Ran không thể chịu nổi nữa, cô cũng cười 1 cách gian trá.
-Không ngờ hoàng tử lại là 1 kẻ thích lang thang đó đây và lại còn yếu như sên, kể cả 1 cô gái cũng không chống trả nổi.
Shinichi điếng người vì câu nói đó, vẻ mặt của cậu bây giờ là ngượng ngùng xen lẫn tức giận.
-Cô vừa nói cái gì?_Cậu hét lên.
-Ồ, tôi có nói gì đâu, có tật giật mình thôi! Hố hố hố
Sự tức giận của Shinichi đã lên đến đỉnh điểm nhưng cậu không thể làm gì Ran cả, vì nếu như vậy chẳng phải là tự thú nhận sao.
Nghĩ ra 1 điều gì đó, Ran dừng tiếng cười đắc thắng của mình lại, cô cúi người, thái độ thay đổi 180 độ
-Thưa hoàng tử, chào mừng hoàng tử đến với lâu đài công tước. Xin lồi vì đã thất lễ.
Trước thái độ của Ran, "hoả khí" trong chàng hoàng tử nguội đi đôi chút, bởi vì cậu là hoàng tử nên có lẽ Ran phải nhường nhịn. Shinichi lướt qua mặt Ran và đi về phía phòng mình.
-Nếu cô đã biết lỗi thì...
-Nếu ngài là hoàng tử của nơi này thì hãy học cách tự vệ đi!_Ran bật cười.
Shinichi nhăn mặt, cậu hiểu mình đã bị chơi "xỏ", "hoả khí" càng bốc cao hơn, cậu bực tức đi về phía phòng mình. Sau lưng cậu là tiếng cười khúc khích của Ran và ánh mắt ngạc nhiên của tất cả những người có mặt trong lâu đài.
----------------------------------
Sáng hôm sau,...
Ran lại đi dạo trong hoa viên xinh đẹp, cô vờn tay với đến những chú bướm đang lượn xung quanh mình, bầu trời với những tiếng gió vi vu cùng hương hoa thơm ngát làm cho người ta thấy dễ chịu, bất chợt Ran cất tiếng hát.
Một mình trong thành phố với cánh hoa xoay tít ấy Không thể trở lại khoảng thời gian tuyệt đẹp của chúng ta
Cũng tại nơi đây, vào một ngày như ngày đó Với khuôn mặt chan hoà nước mắt, em sẽ tiếp tục đợi anh...
Những cánh hoa bay theo gió và khi chạm phải mặt nước Trong sự đau khổ em cảm nhận được...
Và mọi người...mọi người bảo họ cô đơn Rằng họ phải tìm kiếm một người nào đó Nhưng tất cả lại bỏ cuộc Thật phù du và mỏng manh...
Dòng thời gian... (Cái này lấy đại trong Time àter time )
Người con gái với lời hát trong như tiếng hạt đang hút lấy hồn của chàng hoàng tử. Đôi mắt cậu không thể rời khỏi cô gái ấy. 1 cái gì đó bỗng vụt qua trong đầu cậu.
-Rất giống..._Cậu khẽ nói.
Hình ảnh của Ran hiện giờ rất giống với cô gái vẫn thường xuất hiện trong mỗi giấc mơ của cậu. Người con gái mang 1 đôi cánh trắng và mái tóc đen mượt mà với giọng hát tuyệt vời cất lên giữa những khóm hoa lung linh...
Ran nhận ra ánh mắt của Shinichi đang nhìn cô, nhìn 1 cách chăm chú, hơi ngượng ngùng, cô quay đi. Lời hát đứa quãng kéo Shinichi trở về với thực tại. Cậu nói lớn để Ran có thể nghe.
-Cô cần luyện giọng nhiều đấy, đừng đứng đâu "hét" đó kẻo lại làm thủng tai người khác.
-Cái gì?_Ran tức giận. -Tôi hát sao kệ tôi liên quan gì tới cậu?
-Ờ thì không liên quan, tôi đi đây!_Shinichi vừa đi vừa cười, cậu đã trả đũa được chuyện hôm qua.
Ran nắm tay thành nắm đấm định đánh "gió" cậu nhưng Shinichi bất ngờ quay lại khiến Ran giật mình.
-1 lát nữa cô đem thức ăn đến phòng tôi!_Cậu ra lệnh.
-Tại sao lại là tôi? Hầu cận của cậu kìa?_Ran bực bội.
-Tôi muốn như vậy, đây là lệnh của hoàng tử! Rõ chưa?
Tiếng cười của kẻ chiến thắng lại vang lên, "hoả khí" của kẻ thất bại cũng bốc lên.
-Chờ đó, tên hoàng tử đáng ghét!_Ran rủa thầm.
------------------------------------
Ran đẩy 1 xe thức ăn lên phòng của Shinichi, đến cửa phòng, cô dừng lại và lấy trong túi ra 1 gói thuốc gì đó rồi cười 1 cách gian xảo.
-Lần này thì chết ngươi rồi, tên hoàng tử chết bầm.
Đột nhiên, Ran nghe thấy tiếng động trong phòng rồi cánh cửa bật mở, 1 cô gái vừa cầm chặt cổ áo vừa chạy ra, nước mắt lăn dài trên má, nhưng điều thu hút sự chú ý của Ran là trên chiếc cổ áo của cô gái đó thấm đầy...máu!
Cô nuốt nước bọt và đi vào phòng, đập vào mắt cô là hình ảnh chàng trai với bộ quần áo xốc xếch, mái tóc màu đen rũ xuống, đôi mắt màu nâu sâu thẳm, trông Shinichi bây giờ thật quyến rũ nhưng Ran lại phát run vì vết máu trên miệng của cậu, cô hỏi.
-Cậu vừa làm gì cô gái đó hả?
Shinichi chẳng buồn để tâm, cậu bước đến bàn thức ăn của mình.
Ran bất ngờ khi chạm phải ánh mắt của Shinichi, đôi mắt của cậu huyền bí, đẹp đến lạ lùng. Cô ấp úng.
-Cậu...có phải...đã hút máu...cô...gái đó!
Shinichi vẫn giữ nguyên vẻ mặt đó.
-Thì sao?
Ran bắt đầu sợ hãi, suýt nữa cô đã quên mất người ở trước mặt mình là ma cà rồng. Nhưng chẳng phải mẹ cô nói người của Quốc vương thì không hút máu đồng loại sao?
-Cậu...thật sự hút máu cô gái đó sao?._Ran hét lên. -Kể cả máu đồng loại mình cậu cũng uống đúng là tàn nhẫn. Đồ độc ác.
-Cô ta tự nguyện thôi!_Shinichi nói với vẻ tỉnh bơ.
-Cái gì, ai lại chấp nhận cái chuyện kinh khủng đó chứ, cậu ép buộc người ta thì có. Đồ vô lại.
Shinichi có vẻ tức giận.
-Đừng mắng tôi, cô sẽ hối hận đấy!_Shinichi bắn tia nhìn chết người về phía Ran
Khi biết được chuyện gì đang xảy ra thì Ran đã thấy mình nằm trên giường của Shinichi và hơn nữa, cậu ta đang nằm đè lên cô, 1 tư thế rất là...kì cục.
Ran ngượng ngùng.
-Cậu...muốn gì?
Shinichi không trả lời, cậu nhìn cô bằng 1 đôi mắt nghiêm nghị, xen lẫn trầm buồn, đôi mắt có thể hút hồn bất cứ ai.
-Cậu...Thực ra cậu muốn gì?_Ran lặp lại câu hỏi, mặt cô bây giờ đỏ hơn quả cà chua.
-Nếu cô đã nói tôi độc ác, thì tôi sẽ độc ác cho cô xem, tôi sẽ cho cô vinh hạnh được làm "con mồi" của tôi.
Ran như bất động.
Từ khoé miệng Shinichi, 2 chiếc răng nanh dần thò ra, cậu kề môi mình vào vùng cổ của Ran.
"Hắn ta muốn hút máu mình sao?"
Ran nghĩ thầm, cô vùng vẫy thật mạnh nhưng tay cô đã bị cậu kìm chặt lại.
2 chiếc răng nanh lạnh toát chạm vào vùng cổ của Ran, đôi mắt Shinichi bỗng trở nên đỏ như máu, hơi thở của cậu phà vào làn da của cô...
"Phụp"
--------------------------------
Last edited by ShinxRan_couple on 7/1/2012, 5:48 pm; edited 1 time in total
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (2 votes)
2/1/2012, 7:28 pm
C_tieuthungocnghech_A
.:Senior Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 268
» Xèng 0.0 : -1140
» Uy Danh : 49
» Ngày "Oa oa" : 2000-06-08
» Ngày gia nhập : 2011-11-16
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Vampire's Love
Tem + phong bì! Sợ quá! Nhưng mà em thích! Nhanh nhanh ra chap mới nha
P/s: không nhường lại Tem và Phong bì
3/1/2012, 10:46 am
exoplanets
.:Senior Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 213
» Xèng 0.0 : 652
» Uy Danh : 12
» Ngày "Oa oa" : 1996-07-14
» Ngày gia nhập : 2012-01-02
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Vampire's Love
Mất cả tem lẫn phong bì rồi, đành chờ chap sau giật vậy!!! Hồi hộp ghê! Không biết anh Shin có hút máu chị Ran thật không nhỉ???... Nhanh ra chap mới nha!
3/1/2012, 11:05 am
Angel1999
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 46
» Xèng 0.0 : 325
» Uy Danh : 21
» Ngày "Oa oa" : 1999-08-11
» Ngày gia nhập : 2012-01-03
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Vampire's Love
Sợ+hồi hộp. Nhanh ra chap mới nha chị.
4/1/2012, 5:52 pm
kunnie2911
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 591
» Xèng 0.0 : 2956
» Uy Danh : 39
» Ngày "Oa oa" : 1999-04-20
» Ngày gia nhập : 2011-05-28
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Vampire's Love
eo ơi bốp bốp bốp !!! phải đập cho a shin 1 trận cứu chị ran (sr fan shin nhìu aaa sợ qá đi mất ảnh làm j ko biết
4/1/2012, 8:49 pm
Miumiu
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 38
» Xèng 0.0 : 254
» Uy Danh : 2
» Ngày "Oa oa" : 1999-02-25
» Ngày gia nhập : 2011-08-27
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Vampire's Love
@kunnie2911 : anh í hút máu Ran chứ làm j` hả em? Nhìn chữ "phụp" khúc cuối là biết nhưng cũng không loại trừ khả năng đóa là tiếng...cúp điện
@ShinxRan_couple: ss nên đổi từ "phụp" thành "phập" choa nó hay hơn.
Quote :
Khi biết được chuyện gì đang xảy ra thì Ran đã thấy mình nằm trên giường của Shinichi và hơn nữa, cậu ta đang nằm đè lên cô, 1 tư thế rất là...kì cục.
Vụ này zui à ss làm em tưởng tượng... ( hic...seo cái đầu mình nó... )
Anyway chờ chap mới ạ nhanh lên nhe ss
7/1/2012, 5:48 pm
ShinxRan_couple
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 584
» Xèng 0.0 : 6539
» Uy Danh : 231
» Ngày "Oa oa" : 1997-09-03
» Ngày gia nhập : 2011-08-03
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Vampire's Love
Chap 6: First Kiss
"Phụp"
"Bốp"
2 tiếng động vang lên cùng lúc khiến Shinichi ngã nhào về phía sau, Ran đứng phắt dậy nắm lấy tay Shinichi vòng ngược ra sau. Mặt cậu trở nên biến sắc, cậu hét lên:
-Cô làm gì vậy hả, đau quá.
Shinichi càng vùng vẫy, Ran càng cố siết chặt hơn.
-Ai bảo cậu định hút máu của tôi. Cậu đè tay tôi xuống nhưng hình như cậu quên là tôi có chân.
Ran mỉm cười gian xảo, chàng hoàng tử không biết làm gì hơn ngoài việc ôm cái bụng đáng thương vừa nhận đủ 2 cú đá.
-MAU BUÔNG TÔI RA!_Shinichi hét lên nhưng vẫn chẳng thấm thía gì với Ran khi cô vẫn còn tức vì bị cậu đè lên người.
Sau 1 lúc, Shinichi cúi gằm mặt xuống, cậu khẽ nói.
-Nếu cô không buông ra thì cô sẽ hối hận đấy!
Ran hơi bất ngờ nhưng cô vẫn ghìm chặt tay cậu.
-Cậu có thể làm gì khi đang bị tôi khống chế như thế này?_Ran mỉm cười.
Ngay lập tức, nhanh như sóc, Shinichi vùng ra khỏi tay Ran và nhảy phắt lên cửa sổ, cậu đứng nghiêng về phía cô, ánh mặt trời đỏ rực từ phía sau rọi lên, hình ảnh Shinichi hiện giờ giống như 1 bức tranh tuyệt đẹp.
Ran ngớ người nhìn Shinichi, với tư thế của cô lúc nãy thì không có bất kì ai có thể thoát ra được. Trong đầu cô không ngừng hiện lên những dấu chấm hỏi.
Shinichi đưa tay lau đi những giọt mồ hôi lăn trên mặt mình, cậu xoa xoa cánh tay bị nắm chặt đến nỗi sưng tấy của mình, cậu nhìn Ran và mỉm cười- 1 nụ cười nửa miệng cực kì kiêu hãnh, nó mang phong cách của 1 đại quý tộc thật thụ.
-Cô nghĩ tôi thực sự yếu đến thế ư? Nếu tôi muốn hút máu cô thì cô không tài nào thoát ra được!
Ran sững sờ, cô lắp bắp:
-Tại...Tại sao?
Shinichi im lặng, nụ cười trên môi tắt hẳn, cậu trả lời 1 cách lạnh lùng.
-Tanh tưởi!
-Sao cơ?_Ran bất ngờ.
-Máu của cô...của tất cả các cô gái trên thế gian này... đều tanh tưởi.
Đôi mắt Shinichi bây giờ trở lại là màu xanh, màu xanh của đại dương sâu thẳm và lạnh lẽo. Đôi mắt đó như chứa đựng 1 tồn thương nào đó rất sâu sắc.
Shinichi đứng lặng bên cửa sổ nhìn ra ánh mặt trời đang dần tàn lụi đi, bất chợt, cậu quay lại và phát hiện ra Ran đang nhìn cậu, 1 gương mặt lo lắng xen lẫn chút ngạc nhiên. Gương mặt đó từ trước đến giờ chưa ai dành cho cậu.
Shinichi đưa tay lên xoa xoa chiếc cằm, ánh mắt nghi ngờ xen lần trêu ghẹo.
-Ái chà, nếu cô thích tôi thì cứ nói đi! Tôi biết tôi rất đẹp nên cô phải lòng cũng đúng thôi, nếu như cô muốn, tôi có thể cho cô làm bạn gái "hờ" của tôi.
-Cậu...Cậu..._Ran nắm chặt 2 bàn tay, người cô run lên vì tức giận.
-CẬU XUỐNG ĐÂY CHO TÔI!_Ran hét lên, cô chạy tới nắm lấy cổ áo của Shinichi và kéo xuống.
-Ớ ớ...
Shinichi bị mất đà, cậu với tay định chụp lấy khung cửa sổ nhưng không được.
"Rầm"
Tiếng động vang lên, Shinichi lại nằm đè lên người Ran nhưng lần này lại khác hơn.
Shinichi và Ran đều đang nhìn nhau bằng 1 đôi mắt ngạc nhiên và kinh hoàng khi họ nhận ra, môi của họ đang áp lên...môi của đối phương.
Cả 2 người như hoá đá, 1 khoảng lặng diễn ra giữa họ như kéo dài vô tận.
---------------------------------------
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (2 votes)
7/1/2012, 6:07 pm
yumitruc
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 356
» Xèng 0.0 : -1364
» Uy Danh : 48
» Ngày "Oa oa" : 2002-01-03
» Ngày gia nhập : 2011-12-05
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Vampire's Love
temmmmmmmmmmmmmmmm, hay quá, shin ran hun nhau rồi hi hi, nhanh ra chap mới nha chị
7/1/2012, 10:25 pm
C_tieuthungocnghech_A
.:Senior Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 268
» Xèng 0.0 : -1140
» Uy Danh : 49
» Ngày "Oa oa" : 2000-06-08
» Ngày gia nhập : 2011-11-16
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Vampire's Love
Pkong pi`!!!!! Hay thật!!! Shin và Ran x rồi! thế thì chap sau sẽ hay lắm đây
10/1/2012, 4:49 pm
kunnie2911
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 591
» Xèng 0.0 : 2956
» Uy Danh : 39
» Ngày "Oa oa" : 1999-04-20
» Ngày gia nhập : 2011-05-28
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Vampire's Love
yumitruc wrote:
temmmmmmmmmmmmmmmm, hay quá, shin ran hun nhau rồi hi hi, nhanh ra chap mới nha chị
nè còn nhỏ sao e đen tối thế hả ha ha ha ss còn mong cảnh ấy hơn í há há há tuyệt cú mèo
10/1/2012, 5:07 pm
yumitruc
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 356
» Xèng 0.0 : -1364
» Uy Danh : 48
» Ngày "Oa oa" : 2002-01-03
» Ngày gia nhập : 2011-12-05
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Vampire's Love
kunnie2911 wrote:
yumitruc wrote:
temmmmmmmmmmmmmmmm, hay quá, shin ran hun nhau rồi hi hi, nhanh ra chap mới nha chị
nè còn nhỏ sao e đen tối thế hả ha ha ha ss còn mong cảnh ấy hơn í há há há tuyệt cú mèo
hehe, em thích Shin Ran kiss nhau lắm chứ bộ, coi mấy cánh lãng mạn trong fic khi chiếc hộp pandora hé mở (shinran kiss nhau í) thích lắm đó, nhưng mỗi lần đụng phải fic Shinshi thì
10/1/2012, 9:31 pm
exoplanets
.:Senior Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 213
» Xèng 0.0 : 652
» Uy Danh : 12
» Ngày "Oa oa" : 1996-07-14
» Ngày gia nhập : 2012-01-02
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Vampire's Love
Hay quá! First kiss.... Chap sau chắc vui lắm đây... Nhanh ra chap mới nha! Ủng hộ cho bạn bằng một nút thanks nha!! Lần sau phải rình tem mới được....
Last edited by exoplanets on 13/1/2012, 9:26 pm; edited 1 time in total
13/1/2012, 5:50 am
shinichi_love_ran
.:Active Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 305
» Xèng 0.0 : 1027
» Uy Danh : 85
» Ngày "Oa oa" : 1994-11-15
» Ngày gia nhập : 2011-12-04
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Vampire's Love
Đọc một lèo cả mấy chap => đã wá! Mong chap mới nhé! Thanks 1 phát
13/1/2012, 8:37 pm
Angel1999
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 46
» Xèng 0.0 : 325
» Uy Danh : 21
» Ngày "Oa oa" : 1999-08-11
» Ngày gia nhập : 2012-01-03
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Vampire's Love
Hô hô chap này hay wá Shin vs Ran hun nhau rùi cơ đấy. Mik hồi hộp wá à ko bit chap sau sẽ như thế nào. Ss mau ra chap mới nhé.
15/1/2012, 1:42 pm
ShinxRan_couple
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 584
» Xèng 0.0 : 6539
» Uy Danh : 231
» Ngày "Oa oa" : 1997-09-03
» Ngày gia nhập : 2011-08-03
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Vampire's Love
Chap 7: Rắc rối bắt đầu
"Bộp"_Tiếng chiếc bút từ bàn rơi xuống đánh thức 2 người đang bị hoá đá.
Ran đẩy mạnh Shinichi ra khiến cậu đập đầu vào thành giường. Shinichi chưa hết bất ngờ với nụ hôn vừa nãy thì lại nhận thêm 1 cục u ngay đầu, cậu tức giận hét lên.
-Cô làm gì vậy hả? Điên rồi sao?
Mặt của Ran bây giờ đỏ hơn quả cà chua chín, cô kéo Shinichi lại và nắm lấy cổ áo của cậu.
-CẬU CÒN NÓI NỮA HẢ, MAU TRẢ NỤ HÔN ĐẦU LẠI CHO TÔI!!!!!!
-Cái...Cái gì? Ai cướp cái gì của cô mà trả hả?_Shinichi ngượng ngùng rồi bất chợt, cậu nhìn gương mặt đỏ rực của Ran và mỉm cười. -Chứ không phải cô cố tình hôn tôi sao?
-Cậu...Cậu...!_Ran tức tới nỗi không nói nên lời, mặt cô đỏ phừng. Còn Shinichi thì đắc thắng trước câu nói của mình, gương mặt thể hiện rõ sự trêu chọc.
Ran đưa tay lên định đấm vào mặt Shinichi thì...
"Cạch"_Bà Eri mở cửa bước vào cùng với 1 vài tì nữ, chưa kịp nói gì thì tất cả họ đều mở to mắt nhìn khung cảnh đang hiện lên trước mắt mình.
Ran đang ngồi trên người Shinichi và nắm lấy cổ áo cậu, quần áo 2 người xốc xếch, cả căn phòng lộn xộn, rối tung, hơn nữa còn có 1 vài vệt máu nữa.
Các nô tì đỏ mặt quay đi, bà Eri thì lắp bắp:
-Chuyện...Chuyện gì...vậy?
Shinichi và Ran giật bắn mình, cô rời khỏi cái tư thế kì cục đó, mặt của 2 người trở nên lúng túng.
-Mẹ...!_Ran gọi như đang cố đánh trống lảng.
-Công tước phu nhân, có chuyện gì không ạ?_Shinichi lên tiếng
Bà Eri bừng tỉnh, bà kính cẩn nói:
-Thưa...Thưa hoàng tử, thần định...định đưa 1 và nô tì đến hầu hạ ngài ạ!
Shinichi liếc nhìn sang những cô nô tì xinh xắn đứng trước mặt mình, cậu vuốt nhẹ chiếc cằm của mình, phút chốc, từ khoé môi cậu bỗng nở 1 nụ cười gian trá.
-Xin lỗi, nhưng ta chỉ cần 1 người thôi!
Bà Eri hơi lúng túng.
-Sao...Sao ạ? 1 người.
-Đúng vậy! 1 người!_Shinichi chắc chắn.
-Là...ai ạ!
Shinichi vẫn giữ nguyên nụ cười ban nãy, cậu nhìn sang Ran và đưa tay chỉ ngay vào mặt cô.
-Ta muốn cô ta! Công tước tiểu thư!
-HẢẢẢẢẢ?????
Ran bất ngờ, cô hỏi.
-Tại sao lại là tôi?
Bà Eri cũng nói với vẻ băn khơăn:
-Thưa hoàng tử, Ran...nó không thích hợp đâu, ở đây đều là những nô tì được lựa chọn kĩ càng, có lẽ họ sẽ hầu hạ tốt cho ngài ạ!
Shinichi lắc đầu, vẻ mặt cậu trở nên nghiêm nghị.
-Đây là lệnh của ta, nếu các người dám cãi ta sẽ xử tội tất cả.
Nghe câu nói đó, ai cũng im lặng, không dám hé nửa lời, riêng Ran thì tức đến phát run, Shinichi tiến đến phía cô, cậu khẽ nâng cằm cô lên.
-Không chỉ là ở đây, ta còn muốn cô đến cung điện của ta để hầu hạ riêng cho ta! Được chứ?
Cậu khẽ thì thầm bên tai cô với nụ cười kênh kiệu, cả căn phòng chìm vào sự tĩnh lặng tuyệt đối.
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (1 vote)
15/1/2012, 5:25 pm
Hana Royal
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 22
» Xèng 0.0 : 32
» Uy Danh : 4
» Ngày "Oa oa" : 1997-02-14
» Ngày gia nhập : 2011-12-31
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Vampire's Love
*chuồn lẹ*
Hay quá à nhưng tớ thấy chap này hơi nhiều lời thoại. À mà Shin định hành hạ Ran à, thấy tình hình hơi "căng thẳng"
Tớ chờ chap mới của cậu lắm luôn ấy
15/1/2012, 5:51 pm
exoplanets
.:Senior Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 213
» Xèng 0.0 : 652
» Uy Danh : 12
» Ngày "Oa oa" : 1996-07-14
» Ngày gia nhập : 2012-01-02
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Vampire's Love
Hay quá! Không biết tập sau anh Shin nhà ta sẽ "hành hạ" chị Ran như thế nào nhỉ.... *đừng ném đá em* Mong chap sau của bạn nha... Ủnh hộ cho bạn bằng nút thanks nha. P/s: Hình như chưa ai lấy phong bì thì phải....Giật phong bì... Chuồn lẹ
15/1/2012, 6:31 pm
C_tieuthungocnghech_A
.:Senior Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 268
» Xèng 0.0 : -1140
» Uy Danh : 49
» Ngày "Oa oa" : 2000-06-08
» Ngày gia nhập : 2011-11-16
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Vampire's Love
Phong bì phong pì! Chị ơi chị à, nhanh nhanh lên nhá, em muốn biết anh Shin tính làm j chị Ran của em *bom, pháo, súng, dao, kiếm chuẩn bị lên đường* xong là em xử anh Shin lun! {nghe hơi bạo lực nhỉ???}
18/1/2012, 11:34 am
ShinxRan_couple
.: FAN :.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 584
» Xèng 0.0 : 6539
» Uy Danh : 231
» Ngày "Oa oa" : 1997-09-03
» Ngày gia nhập : 2011-08-03
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Vampire's Love
Chap 8: Đôi cánh
-----Buổi tối-----
Bầu trời đêm với những ngôi sao sáng lấp lánh như đang nhảy tung tăng đùa giỡn với vầng trăng bạc. Những áng mây mỏng bay phớt qua như có chút hờn giận vì không thể nán lại quá lâu. Cơn gió bất chợt thổi qua làm hàng cây lay động nhẹ. Hoà cùng tiếng xào xạc v+à âm thanh vi vu của gió là tiếng chim hót líu lo, nghe như 1 khúc đồng ca của thiên nhiên.
Trên khung cửa sổ cao ngấtcủa toà lâu đài Công tước. Chàng hoàng tử với gương mặt thanh thoát được soi sáng bởi vầng trăng bạc ngồi trên bậc của. Đôi mắt xanh man mác buồn nhìn lên bầu trời đêm lạnh lẽo. Mái tóc đen tung bay trước gió như muốn hoà mình vào màn đêm.
-Chỉ còn 1 tuần nữa!_Shinichi lẩm bẩm
"Soạt soạt"_Tiếng động nhỏ vang lên từ dãy hành lang nhưng hình như Shinichi không nghe thấy.
Từ phía hành lang tối om, bóng 1 cô gái từ từ xuất hiện- Ran Mori.
Cô bước gần đến cửa sổ và căng mắt xem người đó là ai. Cô nghĩ ngoại trừ kẻ không ngủ được mà đi lang thang như cô thì còn ai nữa. Khi nhận ra đó là Shinichi thì ngay lập tức bị thu hút bởi cái vẻ đẹp ấy.
Gương mặt như tạc tượng, đôi mắt màu đại dương cùng với chiếc áo choàng ngoài bay phất phơ trong gió hệt như chàng thiên sứ với đôi cánh bạc.
"Thình thich, thình thịch"
Trống ngực của Ran bỗng đập liên hồi, 1 cảm giác gì đó bỗng trào dâng trong lòng cô, 1 cái cảm giác trước nay chưa từng có.
Tiếng hàng cây đập vào nhau làm Ran giật mình, cô lấy tay tát vào mặt mình để tỉnh táo lại và không ngừng nói:
-Tỉnh lại, tỉnh lại đi! Mày đang nghĩ cái quái gì thế Ran Mori!
Khi đã thực sự trở lại bình thường, cô nghĩ mình nên rời khỏi đây là tốt nhất nên đã chuyện sang phía khác bằng cách nhẹ nhàng nhất có thể.
-Này, bà chằn!_Tiếng Shinichi vang lên.
"Cái gì, bà chằn á?"_Ran nắm chặt tay. "Cái tên này muốn chết đây mà"
Cô quay lại và mỉm cười, 1 nụ cười méo mó, tức giận.
-Có chuyện gì thế ạ?
Shinichi im lâng không nói gì chỉ chăm chú nhìn vào mặt Ran. ... .. . -Ha ha ha....._Shinichi bỗng phá lên cười.
Ran giật mình:
-Cười cái gì mà cười hả!_Ran hét lên.
Shinichi lấy tay chùi chùi mấy giọt nước trên mặt và trả lời, nhưng miệng thì vẫn cười không dứt.
-Kh...Không hiểu tại sao tự nhiên thấy mặt cô là tôi mắc cười! Ha ha ha!!! Rồi Shinichi lại ôm bụng cười nghiên ngả mặc cho Ran đang bị "bốc khói" Cô hét lên: -Này cậu...
Ran chưa kịp nói hết câu thì đã bắt gặp ánh mắt của Shinichi nhìn cô 1 cách nghiêm túc. Cậu đưa bàn tay lên vuốt nhẹ mái tóc và mặt cô. Ran đỏ mặt, cô cảm nhận được hơi ấm từ tay cậu truyền sang. Shinichi bỗng áp sát mặt cậu vào mặt Ran. càng lúc càng gần...
-Á á á!!!_Ran la lên.
Shinichi cười khoái trá và nắm 2 má Ran kéo ra.
-Bu...Buông ra!!!_Ran đẩy tay Shinichi ra và xoa xoa mặt của mình.
"Mình còn nghĩ là hắn sẽ hôn mình, mình điên rồi sao?"_Ran nghĩ thầm.
-Ha ha ha! Mặt bánh bao._Shinichi nói.
-Cái gì?
-Mặt bánh bao!!!_Shinichi lè lưỡi tỏ vẻ khiêu khích.
Ran không chịu được nữa, cô đấm vào mặt Shinichi, nhanh như sóc cậu đã né sang 1 bên.
-Hụt rồi!_Shinichi châm chọc.
Đột nhiên, cậu nhiì thấy nụ cười của Ran, 1 nụ cười đáng sợ.
-Vậy sao?_Ran vẫn cười.
"Khoan đã, đây là..."
Chưa kịp nghĩ hét thì 1 bàn tay đã "nhẹ nhàng" đẩy cậu rơi xuống.
-Oá oá oá!!!
Shinichi hét lên, cũng may cậu vịn được vào khung cửa sổ nên cứ đu tòn teng trên vách.
Ran chống 2 tay xuống khung cửa sổ và cười 1 cách đắc thắng.
-Có cần tôi đỡ lên không?
-...!
-Nè!
-...!
-Không cần sao? Vậy tôi đi!
Ran quay đi và thầm nghĩ chắc chắn Shinichi phải cầu xin mình.
Từ phía dưới cửa sổ, giọng nói cậu vọng lên:
-Hình như cô quên 1 điều...
-Hở?_Ran quay lại.
-Cô không nhớ rằng tất cả người thựôc hoàng tộc đều biết bay sao?
"Cái gì?"_Ran giật mình, cô lắp bắp.
-B...Ba...Bay?
Từ phía cửa sổ, 1 đôi cánh đen hiện lên và phút chốc, Shinichi đã bay lên, cậu tựa vào khung cửa sổ và mỉm cười với cô.
Thấy có điều không ổn, Ran liền nói:
-Xin lỗi, tôi có việc.
Rồi cô quay đi thật nhanh.
-Cô có muốn bay không?_Shinichi khẽ nói.
Ran giật mình, mồ hôi chảy đầm đìa.
-À...Không cần đâu! Tôi bận lắm, xin...
Chưa nói hết thì từ phía sau, 1 vòng tay rắn chắc đã vóng lên và ôm chặt lấy cổ của cô, cô cảm nhận được 2 chiếc răng nanh của Shinichi đang kề sát vào cổ mình, hơi thở nóng hổi của cậu phà vào cổ cô.
-Cùng bay thử nhé!!!
Vừa dứt lời, đôi cánh đen ấy đã bế lấy Ran và bay vụt lên không trung hoà vào bầu trời đen.
-Á á á......
Ran la lên và bấu chặt vào chiếc áo sơ mi của Shinichi.
-Thả xuống...Cho tôi xuống......_Cô van xin.
Thấy vẻ mặt sợ hãi của Ran, Shinichi càng đắc thắng hơn, cậu mỉm cười và bay cao hơn nữa rồi lại lượn mấy vòng khiến cho Ran như muốn ngất xỉu.
Shinichi dừng lại và đứng trên không trung.
-Sao hả?
-Thả...Thả tôi xuống!_Giọng Ran run run.
-Cô muốn tôi thả cô xuống sao?_Shinichi hỏi và bỗng nở nự cười.
-Tất nhiên rồi!_Ran hét lên.
-Được thôi, đừng có hối hận!
-Hơ!_Ran ngạc nhiên rồi bỗng cô sực nhớ ra nơi mình đang đứng.
-Khoan đã!_Cô hét lên nhưng đã quá muộn, đôi tay ấy đã buông cô ra là để cô rơi "tự do" -Á Á Á Á Á Á Á Á
----------------------------------------
Thấy sao hả?
Số lượt Thanks trong bài viết:Message reputation : 100% (3 votes)
18/1/2012, 5:24 pm
exoplanets
.:Senior Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 213
» Xèng 0.0 : 652
» Uy Danh : 12
» Ngày "Oa oa" : 1996-07-14
» Ngày gia nhập : 2012-01-02
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Vampire's Love
Hay lắm! Cho mình giật cái tem nha.... Chap này lãng mạn ghê Tội nghiệp chị Ran bị thả rơi tự do. .Chị Ran mà có chuyện gì thì mình sẽ băm dằm anh Shin ra đó.*hehe băm dằm trong tưởng tượng * Mong chap sau của bạn!
20/1/2012, 6:20 pm
C_tieuthungocnghech_A
.:Senior Member:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 268
» Xèng 0.0 : -1140
» Uy Danh : 49
» Ngày "Oa oa" : 2000-06-08
» Ngày gia nhập : 2011-11-16
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Vampire's Love
Phong bì phong pì! Chị ơi chị à, nhanh nhanh lên nhá, em muốn biết chị Ran của em có làm sao ko??? Anh Shin cứ cẩn thận *bom, pháo, súng, dao, kiếm chuẩn bị lên đường* xong là em xử anh Shin lun! {nghe hơi bạo lực nhỉ???} hừ!
21/1/2012, 2:57 am
Angel1999
.:Newbie:.
» Mình là :
» Tổng số bài gửi : 46
» Xèng 0.0 : 325
» Uy Danh : 21
» Ngày "Oa oa" : 1999-08-11
» Ngày gia nhập : 2012-01-03
» Hiện giờ đang:
Subject: Re: [LongFic] Vampire's Love
Angel của em mà bị làm sao thì em sẽ lôi cổ anh Shin ra mà chém (đao và quan tài đã đc chuẩn bị). Sau đó em sẽ về nhà mà tụng kinh, niệm phật. Mau mau ra chap mới nhak ss.